Bóng Ma Trong Nhà Cũ Gió bão gào thét, quất mạnh vào thân cây già cỗi, cành lá quằn quại như những cánh tay gầy gò vươn lên trời. Mưa ào ào trút xuống, xóa nhòa mọi đường nét quen thuộc trên con đường mòn Linh đang đi. Cô đã lạc đường từ lâu, cố gắng tìm đường tắt về nhà nhưng chỉ càng lạc thêm vào sâu trong khu rừng tối tăm. Linh run rẩy, siết chặt chiếc áo khoác mỏng manh, cố gắng chống lại cơn rét buốt thấu xương. Ánh chớp lóe sáng, soi rõ khuôn mặt tái mét của cô gái trẻ. Bỗng, Linh nhìn thấy một ánh sáng nhấp nháy mờ ảo từ xa. Một tia hy vọng lóe lên trong tim cô. Có lẽ đó là một ngôi nhà, nơi cô có thể trú mưa và xin giúp đỡ. Linh vội vàng chạy về phía ánh sáng, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Khi đến gần, cô nhận ra đó là một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, mái nhà phủ đầy rêu phong, tường gạch đã bong tróc, cửa sổ bị vỡ nát. Cảm giác lạnh lẽo, ẩm thấp bốc lên từ ngôi nhà, khiến Linh rùng mình. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Linh đẩy mạnh cánh cửa mục nát, bước vào trong. Bên trong ngôi nhà tối om, chỉ có một ngọn nến nhỏ leo lét trên bàn gỗ mục. Linh thắp thêm vài ngọn nến khác, ánh sáng yếu ớt soi rõ căn phòng ẩm thấp, bụi bám đầy trên đồ đạc cũ kỹ. Linh nghe thấy tiếng rên rỉ, tiếng bước chân nặng nề từ tầng trên. Cô cố gắng trấn an bản thân, đó chỉ là tiếng gió thôi. Nhưng khi cô nghe thấy tiếng thở khò khè ngay bên tai, cô không thể nhịn được nữa. Cô quay người lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Không có gì. Linh cố gắng bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi cứ lan tỏa trong cô. Cô quyết định leo lên tầng trên, tìm hiểu xem tiếng động là do đâu. Cầu thang gỗ kêu ẽo ẹt dưới chân cô. Khi cô bước vào phòng ngủ, cô thấy một chiếc giường cũ kỹ, tấm rèm rách nát bay phấp phới trong gió lùa qua khe cửa sổ vỡ. Trên bàn cạnh giường, có một tấm gương cũ, mặt gương bị mờ đục. Linh tiến lại gần, nhìn vào gương. Bỗng, cô thấy một bóng đen mờ ảo hiện lên sau lưng mình. Linh quay người lại, tim đập như muốn vỡ tung ra. Đứng trước mặt cô là một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt tái mét, mái tóc dài bù xù che khuất đôi mắt đỏ hoe. Cô ta mặc một chiếc váy trắng bẩn thỉu, tay cầm một con dao gỉ sét. "Ai.. ai là bạn?" Linh run rẩy hỏi. Người phụ nữ không trả lời, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy thù hận. Cô ta giơ con dao lên, tiến về phía Linh. Linh hét lên kinh hoàng, lùi lại. Cô vấp té, ngã xuống đất. Người phụ nữ lao tới, con dao sáng loáng trong tay. Linh nhắm chặt mắt, chờ đợi cái chết. Nhưng cái chết không đến. Cô mở mắt ra, thấy người phụ nữ đã biến mất. Linh đứng dậy, run rẩy. Cô biết mình đã gặp phải một thứ gì đó kinh khủng. Cô chạy vội ra khỏi ngôi nhà, không ngoái đầu lại. Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi cửa, cô cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai mình. Linh hét lên kinh hoàng, quay người lại. Đứng trước mặt cô là bóng đen mờ ảo, khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối. Nó cười, một nụ cười đầy ác ý, và nói bằng một giọng nói khàn khàn: "Chào mừng đến với nhà của tôi. Bạn sẽ không bao giờ được ra đi." Linh ngã quỵ xuống đất, nước mắt lăn dài trên má. Cô biết mình đã mắc bẫy. Cô đã bước vào thế giới của bóng tối, và giờ đây, cô không thể thoát ra được nữa. Bóng tối bao trùm lấy cô, tiếng cười khúc khích vang lên trong đêm tối, hòa cùng tiếng gió rít gào như tiếng than khóc. Linh đã biến mất, chìm sâu vào bóng tối của ngôi nhà cũ kỹ kia, một bí mật kinh hoàng mà chẳng ai bao giờ biết được.