Bông hồng cho Emily, tác phẩm dễ gây hoang mang về mỹ cảm thưởng thức của người đọc theo nhiều hướng khác nhau. Mở đầu không lời dẫn dắt, người đọc chẳng hề hiểu cô Emily có gì đáng quan tâm và phải đối đãi với cô theo cách nào mà chỉ được tóm lược bằng một thông báo tỉnh queo, khô khan rằng cô ta chết. Thứ giọng điệu lạnh lùng và vô cảm đến chua chát, đặc biệt được thể hiện trong hai lần Emily "lên tiếng" là một điểm nghệ thuật tinh khiết. Câu chuyện là tiếng nói của đạo đức và sự thật trái tim con người. Bông hồng là thế nào? Không phải là thứ hoa sắc nồng nàn hay sự tinh tế mà đó là sự cảm thông tột đỉnh nhà văn dành cho Emily. Không gian nghệ thuật của câu chuyện mang màu sắc yếm khí. Người đọc như lạc vào một thế giới huyền ảo, thể hiện trong cấu tứ diễn đạt lời văn có sự gọt giũa sắc cạnh bằng những tính từ: Cổ kính, suy tàn, rạn nứt, bụi, ẩm mốc, hôi hám, hoen ố.. Đặc biệt là không gian căn nhà Emily sống, một căn nhà giống như một pháo đài kiên cố, vững chắc, "bất khả xâm phạm", một nấm mồ sống chôn chặt tâm hồn cứ tàn úa, cô đơn đến cùng cực. Thời gian nghệ thuật mang tính chất hồi cố, hoài cổ rõ rệt. Ban đầu, người đọc dễ lầm tưởng đây là một tích chuyện nhàm chán, thô kệch, thiếu sự tinh tế khi "nói toẹt" ra cái chết, sự khép lại cuộc đời một con người khi những điều hay ho về cô còn là một hằng số bí ẩn người đọc chưa khám phá. Nhà văn kéo lê câu chuyện từ hiện tại về quá khứ, cứ lần lượt "gảy" ra những bí ẩn bên trong một con người. Một câu chuyện không có thời gian, niên đại rõ ràng. Con người cứ bồng bềnh trôi nổi trong cõi thời gian và không gian vô thức của quá khứ cũ kỹ. Yếu tố kỳ dị là một thành tố quan trọng góp phần làm nên thành công về nghệ thuật của tác phẩm. Một con người dị thường, điên loạn song đầy kiêu hãnh được tái hiện thông qua nhiều hành động mang yếu tố kinh dị: Xác chết, sợi tóc màu xám sắt gây cho chúng ta một ám thị về kiểu con người không tàn lụi, gây trấn động mạnh đến tâm lý người đọc. Nghệ thuật trần thuật của truyện được thông qua sự thay đổi linh hoạt điểm nhìn nhân vật khiến câu chuyện được soi chiếu dưới cảm quan, tầm quan sát của số đông, tạo sự tin cậy cho độc giả. Đặc biệt, cách thay đổi điểm nhìn thể hiện rõ được thái độ của các nhân vật khác đối với Emily qua câu nói được lặp lại nhiều lắm: "Tội nghiệp cho Emily!"