Bốn mùa yêu thương - J. Leiba Xuân ngập song đào nụ nở hoa, Nắng vàng như suối chảy cành tơ. Ái ân hương dậy lòng trinh nữ. Môi hứa bao niềm yêu mộng, thơ.. Lá biếc đầy cành, quả trĩu tươi. Gió nam, ngày hạ khắc thêm dài, Vườn cây bóng mát, chiều êm mộng, Thơ thẩn, tình em gửi một người.. Dạo ấy, thu đem ảm đạm về, Đây trời như nặng nỗi phân ly Em nhìn lá rụng, sầu không nói: Hay gió thu về nhắc nhở chi? Nhưng một ngày đông nhiều mộng héo, Đầy trời mưa lạnh, lá vàng gieo. Em buồn, chẳng nỡ nhìn ta nữa, Ta thấy trời đông bỗng lạnh nhiều! Tình yêu đã thắm mắt em buồn, Ta đủ vui lòng lượm phấn hương Của cánh hoa xưa tan tác đó, Gượng cười an ủi bởi yêu đương. Em thuộc về ai? Ta biết đâu! Thương hoa tình ái sớm tàn mau. Nhưng bao người trước ta, em nhỉ, Ai kẻ buồn duyên đến bạc đầu. Nguồn: Tổng tập văn học Việt Nam (tập 25), Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia, NXB Khoa học Xã hội, 2000