Bộn Bề Và Hân Hoan Tác giả: Ánh Tú Trong bộn bề có hân hoan, bạn tin không? Tôi tan ca làm thêm khá muộn, bầu trời bên ngoài ùn ùn những mây là mây. Từng đám mây đen như uất hận mà lũ lượt kéo đến, có vẻ là do ảnh hưởng của bão đầu mùa. Tôi cứ đứng thần người ra ngay tại trước quán tạp hóa nơi tôi làm, ngẩng mặt nhìn trời cúi mặt nhìn đất, lặng nhìn đoàn người ồ ạt, bước chân vội vã. Mùi đất xộc lên nơi đầu mũi, mưa sắp đến! Tôi chẳng chịu về vội, dù ở nhà đang ngổn ngang các đề án thúc giục. Tôi nhấc chân, bẵng đi vài giây mới có thể bước vội ra ngoài, hai bàn chân líu ríu nhau, đi đến một quán cafe ven đường. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn không lý giải nổi hành động của mình khi ấy là bước đi trong vô thức hay đang bắt chước đoàn người vội vã xung quanh. Nếu thật là bước đi trong vô thức, chẳng lẽ tôi đã bị guồng quay tấp nập của cuộc sống này thay đổi đến tận bản chất? Nếu thật là bắt chước những người xung quanh, vậy thì có lẽ tôi đã bị xã hội này bỏ lại mất rồi. Một thế giới đang phát triển quá nhanh đến nỗi con người ta không thể khống chế chính mình mà chỉ biết cố gắng sải bước chân thật dài thật rộng để song hành cùng sự phát triển đó. Một thế giới như vậy - người như tôi có đôi lúc lại không thể nào thích nghi nổi. Hiện nay có rất nhiều cuốn sách khuyên người ta nên sống chậm lại, đừng vì sự tấp nập của cuộc sống mà khiến bản thân cũng trở nên vội vã. Sống chậm.. ừ thì cũng tốt thật đấy, nhưng những ai thật sự sống chậm mới hiểu, có đôi lúc, ta cảm thấy bản thân như "một bản thể bị bỏ lại giữa dòng cuộc sống". Những lúc như vậy, thật quá đáng thương rồi! Ngồi lặng thinh bên ly cafe, phóng tầm mắt ra xung quanh, tôi phát hiện: À thì ra, có những lúc, cả cuộc sống chỉ gói gọn trong một khoảnh khắc. Bên góc quán, một cặp đôi yêu nhau đang phân trần về những khuyết điểm mà "em nói anh nghe, sao anh nói em lại không nghe?", trông rất gay gắt. Bên kia đường, một bà lão đã bị thời gian làm hao mòn đang ngồi yên lặng nghe đứa con trai của mình mắng mỏ kịch liệt. Một cô gái đi ngang qua quán cafe, vừa nghe điện thoại vừa khúm núm: "Tôi chắc chắn là mình sẽ làm được, anh có thể cho tôi một cơ hội không?". Phóng tầm mắt xa xa hơn nữa, một chị gái buôn hàng rong mưu sinh đang vừa dọn hàng vừa tiếc nuối vì trời mưa làm lỡ việc buôn bán của cô, một lúc sau lại lấy bao tiền cất kĩ ra đếm đi đếm lại nhiều lần, miệng lẩm bẩm suy tính điều gì đó. Người đi đường thì vô cùng vội vã đi đi lại lại, người qua người không ngớt. Bên dưới nền trời xám ngắt là một cuộc sống cũng chẳng thiếu phần xám xịt. Cuộc sống.. chẳng lẽ lại khó khăn đến thế? Thật ra, cặp đôi vừa nãy sau khi dành thời gian để suy ngẫm thì đã chịu nhượng bộ, chấp nhận lắng nghe ý kiến từ đối phương, bộ dạng gay gắt lúc nãy giờ trở nên rất thành khẩn. Bên kia đường, người dân dành nhiều lời mắng mỏ cho chàng trai đối xử hung hăng với mẹ mình, nhưng bà lão chỉ nhẹ nhàng nói: "Nó không sai, chỉ là suy tính mưu sinh làm con người trở nên gay gắt mà thôi. Không sao cả!". Chị gái bán hàng rong trong khi vẫn đang nhẩm nhẩm gì đấy thì đứa con gái lớn đi học về, khoe mẹ chuyện được điểm cao vô cùng phấn khích, người mẹ thấy con vui vẻ, tâm trạng liền không thể nào tiếp tục xấu đi. Đoàn người hối hả có lẽ đang vội về nhà sau một ngày dài lao động khổ nhọc, trên khuôn mặt mỗi người đều mang nét nhẹ nhõm và mong chờ. Còn cô gái nghe điện thoại ban nãy, chắc cô ấy đã đạt được ước vọng, vì dù gì, thái độ trong công việc là rất quan trọng. Thực chất, khi ánh chiều còn chưa lặng hẳn thì trong vòm mây đen vẫn sẽ có những vệt sáng rực rỡ, đủ để chiếu sáng một vùng trời. Cuộc sống là như thế đấy, đen trắng xen kẽ, bóng tối và ánh sáng hòa trộn. Ừ thì có những lúc hạnh phúc ngập tràn hay nỗi đau nuốt chửng, nhưng đừng lo, tất cả mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Tôi không hề tin vào việc ông trời đối xử công bằng, vì nếu mọi thứ trở nên công bằng, xã hội sẽ không thể tồn tại. Nhưng hãy tin tôi đi, cuộc sống này có nhân quả, tất cả mọi việc đều có hệ lụy. Đừng hỏi tôi những câu như "Tôi đã cố gắng như thế, vậy quả ngọt của tôi đâu?", nên nhớ rằng, kết quả là quá trình sau cùng và quả ngọt luôn đến với những người biết cách chăm sóc. Cuộc sống thật ra đơn giản thôi, cứ tiến về phía trước, rồi bạn sẽ phát hiện ra sương mù thì lùi dần mà ánh mặt trời lại càng gay gắt! [Cảm ơn mọi người đã đọc và cùng để lại những cảm nghĩ trong [Thảo luận - Góp ý] - Thảo luận về các tác phẩm của Ánh Tú giúp mình ngày càng phát triển nhé! Cảm ơn mọi người!]