Kinh Dị Bộ Xương Dưới Gốc Cây Duối - Thu Hương Nguyễn Thị

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thu Hương Nguyễn Thị, 13 Tháng hai 2020.

  1. Thu Hương Nguyễn Thị Thương Quê

    Bài viết:
    95
    Bộ xương dưới gốc cây duối

    (Truyện cô Chín)

    Thể loại: Truyện ma

    Tác giả: Thu Hương Nguyễn Thị

    Nhà cô chín ở gần bãi sông, lại thuộc đất cha ông để lại, nên đất khá rộng và tươi tốt. Nhà cô Chín làm nghề bốc thuốc bắc ba đời, rất nổi tiếng nên không có thời gian cho vườn tược. Đặc biệt là khu vườn sau nhà. Toàn bộ khoảng vườn sau nhà cô Chín đều bỏ trống cho cây dại và cỏ mọc.

    Lâu lắm rồi, cô Chín cũng không ra đằng sau để làm gì. Nhưng không hiểu sao thời gian gần đây, cô Chín cứ có cảm giác muốn ra ngoài đó. Cảm xúc cứ thúc giục cô như có chuyện gì.

    Chiều nọ, cảm xúc ấy cứ mạnh dần, khiến đôi chân cô Chín không thể cưỡng lại được. Sau khi nấu xong cơm cháo, chờ mọi người xong việc cùng ăn, cô Chín tranh thủ đi ra sau vườn theo sự hối giục cảm xúc của mình.

    Ban đầu cô Chín không thấy gì ngoài những tầng lớp cây dại, cỏ dại, chen nhau mọc chẳng có hình, có lối gì cả.

    Cô Chín chợt nhớ, trong đám cây cỏ dại kia, có một duối, quả chín khá ngọt, trước kia mình và lũ bạn chơi trò trốn tìm, thường nấp sau cây duối, tiện thể hái quả ruối chín ăn ngấu, ăn nghiến.

    Nghĩ tới việc hái từng nắm quả duối chín vàng mịn, tròn trịa, rồi đưa tất cả nắm vào miệng, vị ngọt của duối vừa dịu, vừa thanh, vừa mát, đặc trưng riêng, không loại cây nào có được, cô Chín chảy cả nước miếng.

    Cô Chín rẽ lối, hướng tới chỗ cây duối. Cỏ trà may, quá ké.. bám cả vào hai ống quần của cô. Cây ruối vẫn đó, nó có vẻ to lớn hơn, nhiều tán lớn, tỏa kín cả khoảng đất rộng. Những quả duối chín vàng rực, hấp rất, thích mắt. Cô Chín vừa hái quả duối chín vừa đưa vào miệng, vừa thưởng thức, vừa cảm nhận lại vị quả duối chín riêng biệt mà lâu rồi cô Chín tưởng như mình đã quên mất.

    Xoạt! Xoạt! Có tiếng xoạt khe khẽ đâu đó, cô Chín nghe thấy mà chưa xác định được vị trí của âm thanh phát ra. Xoạt! Xoạt! Lại một hồi xoạt nữa, liên tiếp. Cô Chín lặng im nghe ngóng. Cô Chín vén đám cỏ ranh nhìn vào gốc cây duối. Ồ kìa! Một chú thỏ trắng tinh, xinh xắn. Chú thỏ đang nhấm nháp thứ gì đó. Mắt chú tròn xoe, đen nháy nhìn cô Chín.

    Vốn bản tính hiền lành, luôn yêu mến bất cứ loài vật nào, nên khi nhìn thấy chú thỏ trắng đáng yêu đến vậy, cô Chín không có ý bắt chú hay chỉ là sờ vào bộ lông mịn màng của chú thỏ vì cô chín sợ chú thỏ hoảng sợ, bỏ chạy, cho nên, cô Chín thả đám cỏ ranh lại như cũ, trả lại thế giới yên bình cho chú thỏ. Hái thêm nắm quả duối chín, cô Chín đi vào trong nhà.

    Buổi tối hôm đó, cô Chín ngủ ở trong buồng, thì cứ thấy chú thỏ trắng nhảy qua nhảy lại cửa sổ phòng cô. Ban đầu cô cũng chút chột dạ. Sau đó cô nghĩ, chắc chú thỏ đã quen với mình rồi nên chú mới có những hành động bạo dạn với người như vậy. Cô Chín yên tâm nằm ngủ.

    Cứ thế bẵng đi một thời gian. Một hôm, có một người khách làng bên đến không phải để bốc thuốc mà đến để hỏi cô Chín làm rõ một chuyện trong giấc mơ của người nhà người khách.

    Chả là, cụ ông nhà người khách, gần đây cứ ngủ là mơ thấy một giấc mơ giống nhau, lặp đi lặp lại. Trong giấc mơ, ông cụ thấy hình ảnh của ai đó nói vang vảng câu: "Sang nhà cô Chín! Sang nhà cô Chín!".

    Người khách phải dò hỏi thăm, mãi mới hỏi ra, còn không biết là cô Chín nào. Thôi thì cứ có bao nhiêu cô Chín, người khách đều sang nhà, hỏi xem cô Chín có biết chuyện gì không?

    Cô Chín vừa nghe xong, không hiểu ngô khoai thế nào, không biết nói sao với người khách ra sao, thì cô Chín lại trông thấy chú thỏ trắng xuất hiện sau bức tường hoa trước nhà.

    Cô Chín reo lên:

    - Thỏ! Thỏ trắng.

    Mọi người đều hỏi lại cô Chín:

    - Thỏ đâu? Thỏ nào? Làm gì có con thỏ nào?

    Cô Chín nói tiếp:

    - Kia, kia kìa! Thỏ kia gì!

    Cô Chín đi theo chú thỏ, người khách, người nhà cô Chín đi theo cô Chín. Họ vòng ra sau vườn, dừng lại bên cây duối.

    Chú thỏ chui vào gốc cây duối. Không thấy chú thỏ đâu, Cô Chín vén lớp cỏ, bới lớp đất để tìm. Vừa bới, cô Chín cùng những người có mặt nhìn thấy lớp ni nông đã ngả màu hiện ra.

    Tiếng xì xào, đông người kéo đến. Những người có tuổi, những người kinh nghiệm trong làng có mặt.

    Họ xì xào:

    - Chắc do rễ lớn của cây trồi lên mặt đất nên đẩy cả vật dưới đất lên theo.

    Mọi người dùng dụng cụ lao động cùng đào bới với cô Chín. Một chiếc bọc ni lông dài lộ ra.

    Chiếc bọc ni lông được mọi người cẩn thận nhấc lên, đặt trên một chiếc chiếu.

    Cô Chín ngất xỉu.

    Gió nổi lên. Tiếng lá cây xào xạc.

    Những hạt mưa nhỏ, lớt phớt rơi xuống.

    Mọi người mở ni lông.

    Trong bọc ni lông là một bộ xương người.

    Những tiếng khóc, tiếng than thê thảm.

    Theo như lời người khách, nếu đúng, thì đó chính là phần mộ của một người trong gia đình cô. Người đó mất trong thời chiến tranh loạn lạc. Chôn cất vội, lại sơ sài, nên hòa bình lặp lại lâu rồi, nhiều lần gia đình đi tìm, nhưng vẫn không xác định được chính xác địa điểm an nghỉ.

    Hôm nay, tìm thấy phần mộ đã mất tích từ lâu ở đây, trong hoàn cảnh đặc biệt này, thật không còn lời nào giải thích, người khách nghẹn ngào, nói những lời cảm ơn với cô Chín và gia đình cô Chín.

    Từ hôm đó, trong mắt mọi người, cô Chín không còn là một người bình thường. Mọi người đều cho rằng, cô Chín có khả năng đặc biệt.

    Không biết, cô Chín thật sự có khả năng đặc biệt gì không? Chỉ biết rằng, dù chuyện lớn như vậy xảy đến, nhưng mọi chuyện sinh hoạt của cô Chín vẫn diễn ra bình thường như một người bình thường.

    Giấc mơ, hiện tượng, không ai đoán biết được nó sẽ thế nào? Chúng ta hãy cứ an nhiên với cuộc sống. Chuyện gì đến ắt đến. Nhân tính không thắng trời tính!

    Hết.
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...