Bách Hợp Bình Minh Cuối Cùng - Vin

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Victor208, 20 Tháng ba 2019.

  1. Victor208

    Bài viết:
    8
    Bình minh cuối cùng

    Tác giả: Vin

    Thể loại: Bách hợp, viễn tưởng, tình cảm

    Link góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Vin

    Văn án:​

    Một cô gái 17 tuổi trở về từ cõi chết để trả thù cho cả một dòng tộc đã diệt vong. Một pháp sư thủ lĩnh kế thừa trên vai nhiệm vụ gìn giữ hòa bình giữa hai phe Sáng và Tối. Khi hai kẻ từng yêu nhau đứng ở hai bờ chiến tuyến, số phận của họ sẽ ra sao?

    Một Victoria Wellington đầy bí ẩn mang theo sức mạnh vô địch của bóng tối cùng người yêu cũ Jessica Celian - người giờ đây đã là thủ lĩnh quyền lực của hội Sáng đối mặt với nhau trên con đường diệt vong của thế giới, liệu số phận nghiệt ngã được định sẵn của họ có thay đổi chỉ với hai từ đơn giản là tình yêu?
     
    Alissa thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Victor208

    Bài viết:
    8
    Chương 1: Trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời dần khuất sau rặng núi, hoàng hôn dần buông xuống. Ở một khu rừng phía Tây thành phố, hai cô gái trẻ đang cố gắng đi sâu vào bên trong, bất chấp biển báo nguy hiểm cấm vào ở bên ngoài bìa rừng.

    "Này, cậu nghe thấy gì không?" Cô gái có mái tóc vàng óng như mặt trời lên tiếng.

    "Không, tớ chỉ thấy lạnh thôi Jess". Cô gái tóc đen trả lời. "Đừng đùa nữa Julia, ma cà rồng không biết lạnh." Jess trả lời.

    "Nếu cậu ta đã thức dậy thì đúng là nên lạnh cả người đi là vừa." Julia giả vờ rùng mình một cái còn Jess thì thở dài.

    Hai người đã tiến rất sâu vào trong khu rừng. Bên ngoài mặt trời đã tắt, xung quanh họ tối dần. Jess bật đèn pin cỡ lớn lên để soi sáng con đường nhỏ dẫn lỗi vào sâu trong cánh rừng âm u lúc này bắt đầu bị sương mù phủ kín.

    - Cậu vào rừng với một ma cà rồng và mang theo cả đèn pin. Julia chép miệng tỏ vẻ ngán ngẩm.

    "Chỉ đề phòng thôi." Vừa soi đèn khắp nơi, Jess vừa nhún vai

    "Cậu có vẻ mong được gặp cậu ta."

    "Đã gần một trăm năm rồi Julia." Jess lầm rầm đọc một câu thần chú, những đám lửa ma trơi hiện ra, soi rõ một bụi cây gai góc che dấu đi một con đường mòn đã cũ.

    - Cậu gọi ra một lối linh hồn? Để làm gì, cậu ta không cắn cậu đâu.

    - Chỉ đề phòng thôi.

    Julia lại ngán ngẩm nhìn Jess.

    Từ ngày mẹ mất, cậu lúc nào cũng đề phòng đề phòng. Julia lẩm bẩm

    Jessica là một pháp sư ánh sáng, người vừa trở thành thủ lĩnh cách đây không lâu, thay thế mẹ cô - Jasmine, vừa mất khi chiến đấu với quỷ.

    Quỷ, những con quỷ bóng tối từ địa ngục, chúng vẫn sợ hãi ánh lửa từ các pháp sư ánh sang như hàng vạn năm về trước, nhưng khi đi thành từng đám với nhau, bọn chúng nuốt cả lửa, điên cuồng như chúa tể địa ngục lúc tước đi linh hồn người chết.

    Julia lại là ma cà rồng, một sinh vật thuộc về bóng tối. Là đại diện duy nhất của phe bóng đêm trong một hội nữ sinh toàn những hậu duệ của thần ánh sáng, Julia rất đặc biệt, cô thông minh, trầm tĩnh, suy nghĩ kỹ càng và hành động dứt khoát – khác hẳn một Jessica nặng tình và hay dao động dù là thủ lĩnh cao quý của hội Sáng, cũng không thể trách được, Jessica chỉ 123 tuổi và mới chỉ quay được một vòng tuổi trẻ - môt kiếp sống.

    Hội Sáng quay vòng tuổi trẻ của mình mỗi 100 năm một lần, và cứ một vòng quay như thế, dung mạo họ lại già đi cùng thời gian.

    "Tớ thắc mắc là cậu ta có già đi không". Julia nói, vẻ trầm ngâm hiện trên khuôn mặt. Các pháp sư bóng tối thường không thay đổi diện mạo trừ khi họ muốn, họ không bao giờ sử dụng vòng quay tuổi trẻ, họ ngụy tạo để gương mặt mình mãi mãi trẻ trung, và đôi khi sử dụng những lời nguyền ma quái để khiến dung mạo phù hợp với từng trường hợp, dẫu cho nhiều thứ hắc ám có thể tác động đến linh hồn.

    "Em ấy vẫn chưa là pháp sư Sáng hay Tối. Tớ.. tớ cũng không biết giờ em ấy có thể là gì." Thậm chí Jess còn không biết được người cô đang tìm kiếm có còn là con người năm ấy hay không.

    Hai cô gái dò dẫm bước xuyên qua lối dẫn của đám lửa ma trơi, im lặng đi đến cuối con đường. Ở cuối lối, một khoảng bóng tối rợn người hiện ra, ngay cả ánh sáng từ ma trơi và đèn pin của Jess cũng bị hút hết vào khoảng trống đen ngòm như một sinh vật bóng đêm có cái miệng to đùng, nhồm nhoàm và tham lam xơi hết tất thảy mọi tia sáng mon men đến gần nó.

    "Julia, cậu nhìn được không?"

    Jess tắt cây đèn lúc này đã trở nên vô dụng, cảm nhận bóng tối lờ mờ đang dần nuốt lấy những đốm lửa ma mà cô gọi ra lúc nãy, đưa bóng tối rợn người phía bên kia tiến gần hơn đến bên cạnh hai người bọn họ.

    Ma cà rồng không biết lạnh, nhưng lúc này Julia đang cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết, cô nhìn xuyên qua thứ bóng đêm đen ngòm và lạnh lẽo ấy, kinh hãi khi nhìn thấy đống cột băng lớn đã gãy lìa, vỡ tung ra, bên trong chiếc lồng kính băng giá, hoàn toàn trống rỗng.

    "Cậu ta không còn ở đây nữa." Julia bần thần nói.

    Trong lúc đó ở bên trong thành phố, trời bắt đầu đổ mưa. Mưa xối xả xuống mặt đường, những ngọn đèn hắt hiu phủ bóng rũ rượi xuống từng vũng nước mưa lớn. Một bóng người ướt như chuột lột thất thểu lê bước trên đường, tiến dần đến trước cửa ngôi biệt thự lớn trên đường 29, đối diện đó là một căn ký túc của hội nữ sinh với hai bóng cây sũng nước đang oằn mình hứng chịu trận mưa cực lớn đã lâu rồi mới hiện diện ở mảnh đất khô cằn này.

    Căn biệt thự tối om, đen ngòm dưới ánh đèn đường yếu ớt. Cái bóng nhỏ kiên nhẫn đứng chờ dưới làn mưa nặng hạt. Mười lăm phút sau, nó gục xuống đất rồi cứ thế nằm co ro dưới trời mưa lạnh. Cánh cửa lớn nặng nề lúc này mới mở ra, để lộ một sảnh hành lang dài u tối bằng cẩm thạch cực kỳ mỹ lệ được thắp sáng bằng những ngọn đèn tường lớn. Hai bên tường trạm trổ những hoa văn nghệ thuật tinh tế chứng tỏ chủ nhân của nó phải có một con mắt thẩm mỹ ở một đẳng cấp rất cao.

    Một ông già mặc comple đen mang dáng dấp của quản gia lâu năm nhíu mày nhìn quanh, dường như nơi này đã lâu rồi không tiếp khách lạ và ông già có vẻ rất đề phòng. Bỗng nhiên ông nhìn thấy một cô gái đang nằm ngay trước cửa, khuôn mặt nhợt nhạt hứng lấy chút ánh sáng bên trong hành lang, đôi mắt thì nhắm nghiền. Cả người cô mang theo một hơi lạnh rợn người khiến ông già không khỏi rùng mình.

    "Này cô, cô là ai?" Ông già ngồi thụp xuống, lay lay mạnh vào vai cô gái nhỏ.

    Cô gái cố gắng mở mắt, môi mấp máy chẳng thành lời. Cô đưa bàn tay của mình ra. Vị quản gia ngồi ngây ra nhìn, trên ngón tay giữa thon dài trắng trẻo đeo một chiếc nhẫn bạc trạm trổ cầu kỳ những biểu tượng cổ xưa phức tạp đã lâu không còn xuất hiện trên thế gian. Chỉ vừa trông thấy vật ấy, lão quản gia vội quỳ sụp xuống, run rẩy nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, hôn vào chiếc nhẫn bạc.

    Chủ nhân..

    Và đó chính là cái khoảnh khắc định mệnh khi hậu duệ cuối cùng của dòng họ Wellington trở về thế giới này sau một trăm năm lưu lạc ở những nơi mà con người không thể thuộc về để tìm lại sự thật đằng sau cái chết nghiệt ngã của gia đình mình.

    Hoặc là, để trả thù tất cả.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2019
  4. Victor208

    Bài viết:
    8
    Chương 2: Sinh viên mới của The Manor

    Bấm để xem
    Đóng lại
    The Manor – Trường đại học, ngày hôm sau

    Chuông reo báo hiệu giờ ăn trưa, sảnh đường nhốn nháo khắp mọi nơi. Tại trường đại học này, ăn trưa là một thời gian nghỉ ngơi quý báu, nơi sinh viên có thể tạm rời xa những môn học khô khan và đầy ắp những giờ nghiên cứu mệt mỏi để tập trung vào ăn uống, tám dóc. Một ngôi trường dành cho các pháp sư trẻ học tập và hòa nhập tốt hơn vào thế giới loài người, cả Sáng lẫn Tối. Hội Sáng với thủ lĩnh mới là Jessica Celian cũng đồng thời là hội trưởng của hội nữ sinh ngồi ăn trưa cùng Julia Godwind và hai chị em dòng dõi tiên nữ, Catherina và Alana Gladwell.

    Chuyện gì khiến hội trưởng hội nữ sinh trường đại học Manor ăn trưa ở canteen tầm thường này? Các sinh viên rù rì suốt cả buổi trưa. Hội trưởng hội nữ sinh Jessica, hội phó Julia và hai người đẹp nhất của trường làm thành một hội kín mà không một nữ sinh tầm thường nào có thể góp mặt được. Đừng nói đến chuyện ăn trưa với họ, chỉ được ngắm nhìn từng ấy con người ngồi trước mặt thôi cũng đủ khiến mọi trái tim phải xôn xao.

    Với gương mặt trầm ngâm, Jess cứ nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt, chẳng nói lời nào.

    "Cậu làm sao thế?"

    Catherina hỏi, mái tóc bạch kim có màu sắc ảo diệu khẽ bay, để lộ những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt tuyệt tác. Alana thì hơi khác so với cô chị, cô hơi nhỏ con với nét đẹp mong manh và thân hình mảnh khảnh, mái tóc nâu dài và đôi mắt hiền lành. Tiên nữ là những sinh vật vô cùng xinh đẹp, sở hữu nhiều năng lực độc nhất vô nhị, bay, thở trong nước, độn thổ.. khác với những pháp sư tạo ra mọi thứ từ phép thuật, Tiên sở hữu nó như một thứ bản năng tự nhiên đích thực, và mỗi loại Tiên lại có những năng lực đặc biệt khác hẳn nhau.

    "Tớ không.."

    Đang nói thì Jess bỗng khựng lại, mắt cô nhìn xoáy vào khoảng không giữa Julia và Alana khiến cả đám cùng hiếu kỳ rồi bị hút mắt về phía đó, một sảnh hành lang dài nối từ giảng đường phía Tây tới văn phòng phó hiệu trưởng Carlos Dumels, thủ lĩnh hiện tại của hội bóng tối. Cửa văn phòng vừa mở, hai người cùng bước ra ngoài. Ngoại trừ Carlos mà ai cũng biết, một cô gái nhỏ chỉ tầm 16 – 17 tuổi đeo một chiếc balo be bé bước sau lưng ông ta trông nửa quen nửa lạ, mái tóc hạt dẻ sẫm màu che phủ gần hết khuôn mặt khiến Jessica không thể nhận ra được là ai.

    "Khí hỗn độn quá, tớ không nhận ra được là Sáng hay Tối."

    Julia nhíu mày. "Chắc là sinh viên năm nhất."

    "Chị cũng không phải là chó săn kiểu Đức, thôi bỏ đi". Alana nhe răng cười khiến Catherina bật cười theo. Julia thì quay sang nhìn vẻ "cứ châm chọc đi, tôi mặc kệ". Chỉ có Jess là vẫn nhìn như thôi miên vào cái bóng bé nhỏ đang băng qua bãi cỏ trước mặt cô.

    Bước đằng sau lưng Carlos, cô gái bỗng nhiên đưa tay vuốt tóc, chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, khuôn mặt ấy lúc này đã rõ ràng, đang mỉm cười nói chuyện cùng Carlos. Gương mặt trẻ trung hơn trước, vóc dáng nhỏ bé và yếu ớt hơn trước, duy chỉ có đôi mắt, đôi mắt đen hiền lành khi trước nay phát ra một thứ ánh sáng chết chóc lạ lùng.

    "Là Victoria."

    Jess nghẹn lời. Cả ba người, Julia, Catherina và Alana cùng tắt ngấm nụ cười.

    Một trăm năm trước, họ là những người bạn thân. Một trăm năm sau, họ có nguy cơ trở thành kẻ thù lớn của nhau, từ một câu chuyện đau lòng đã mang tới cái chết của cha mẹ Victoria và chính cô: Sự thanh trừng của hội Sáng.

    Nhưng những người bạn cũ không phải đợi lâu để được gặp mặt nhau. Chỉ hai phút sau khi Victoria đi khuất, văn phòng hiệu trưởng đã phát đi thông báo bằng loa phóng thanh.

    Alo, xin mời chủ tịch và phó chủ tịch hội nữ sinh về văn phòng hiệu trưởng có việc gấp!

    Jessica nhìn Julia, lòng dạ rối bời. Cat và Alana lo lắng nhìn hai người bọn họ, hai kẻ vừa bị triệu tập về văn phòng hiệu trưởng.

    "Đi thôi, dù sao cậu ấy cũng quay về rồi."

    Jess lắc đầu, kiên định nói rồi đứng lên, vừa bước đi vừa thở dài. Mọi chuyện bắt đầu rối tung lên từ khi mẹ cô mất đi. Miễn cưỡng ngồi vào chức vị thủ lĩnh thay mẹ cô chưa bao lâu thì những cuộc đụng độ cực đoan giữa hai phe đã bắt đầu nổ ra khiến phần nào thực lực của Jess bị hội đồng trưởng lão nghi vấn. Khác với phản ứng nhanh nhạy và quyết liệt nhằm gìn giữ hòa bình giữa hai thế lực của Carlos, thủ lĩnh hội Bóng Tối, Jess có vẻ như còn quá trẻ và chưa sẵn sàng cho những công việc thế này. Ngay đúng giai đoạn tất cả đều không dành lòng tin cho cô thì Victoria bất ngờ trở về, quái ác thật.

    Julia nhìn Jess lo lắng. Đôi mắt Jess chứa đầy sự kiên định và quyết đoán như mẹ cô khi xưa, tài năng của cô là một thứ không cần bàn tới, một pháp sư ánh Sáng trăm năm mới có một, thứ hào quang từ trí tuệ ưu việt của cô làm lu mờ tất cả những pháp sư nam thượng đẳng khác. Phải, cô sinh ra đã mang tố chất của một thủ lĩnh vĩ đại, nhưng tất cả bỗng đi chệch khỏi quỹ đạo bởi cái chết của Victoria, người yêu Jess. Kể từ đó, cô sống trầm lặng hơn, không còn sôi nổi thể hiện tài năng của mình cũng không còn vui vẻ như lúc trước. Cô mặc kệ tất cả, vùi sâu vào nỗi đau của riêng mình.

    Jess và Julia bước tới gõ cửa văn phòng hiệu trưởng, người mở cửa không ai khác là Carlos. Sau lưng Carlos, một cô gái nhỏ đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, đối diện với thầy hiệu trưởng Marc Blanton.

    Vào đi Jessica, Julia.

    Carlos hất đầu ra hiệu cho hai cô gái bước vào bên trong căn phòng thoang thoảng mùi gỗ và cỏ cháy cùng tiếng kêu cọt kẹt của quạt thông gió cũ kỹ lâu năm.

    "A đây rồi, chủ tịch hội nữ sinh.. và cả phó chủ tịch nữa chứ."

    "Chào Thầy hiệu trưởng."

    Jessica tiến tới bắt tay ông thầy to béo, đại diện "người" duy nhất trong ban giám đốc của trường.

    "Chào Jess. Julia, em có thể không nhăn mặt được không, tôi biết là em không chịu được mùi nội thất bên trong căn phòng này, vì thế, nhanh thôi." Marc hóm hỉnh nói, hài hước nhìn bộ dạng khổ sở của Julia mỗi khi cô gái ma cà rồng này bước vào trong phòng.

    "Victoria, đây là hội trưởng hội nữ sinh, Jessica Celian và hội phó Julia Godwell, một pháp sư ánh sáng và một người bảo hộ bóng đêm (tên gọi riêng dành cho những sinh vật thuộc về đêm tối như sói, ma cây, ma cà rồng). Còn hai em, đây là Victoria Wellington."

    Victoria ngước mặt lên nhìn hai người bạn cũ, đôi mắt tỏ vẻ xa cách, lạnh lùng. Tim Jess thắt lại, đây là lần đầu tiên hai người nhìn nhau sau gần một trăm năm xa cách.

    "Theo như yêu cầu của thầy Carlos, thì Jessica sẽ trực tiếp hướng dẫn sinh viên mới này, được chứ?"

    Dạ? Jess ngạc nhiên, còn Julia bỗng nhiên ngừng khịt mũi.

    "Thưa thầy."

    Một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên. Âm vực lãnh đạm, hờ hững và nhẹ nhàng như gió thổi.

    "Em có thể xin được người khác hướng dẫn không ạ?"

    Cô gái nhỏ có tên là Victoria nói. Câu nói đầu tiên trước mặt Jessica sau một trăm năm khiến lòng cô chùng xuống,

    "Phải thế mới đúng là Vicky chứ". Jess nghĩ thầm trong đầu.

    "Được chứ Victoria, em có thể chọn mà. Trường chúng ta có rất nhiều tài năng xuất chúng, nhưng một thần đồng như em xứng đáng có người giỏi nhất hỗ trợ.."

    Marc tuôn một tràng dài.

    "Em muốn được Julia giúp đỡ." Victoria ngắt lời nhẹ nhàng

    "Ồ, được rồi." Thầy hiệu trưởng tiu ngiủ, lần này tới lượt Julia nhíu mày.

    Trong suốt buổi nói chuyện kéo dài mười một phút hai mươi lăm giây, Victoria chưa từng nhìn thẳng vào Jessica dù chỉ một lần, cũng không thèm đoái hoài gì tới cô. Rốt cuộc, con bé đã quay về đây bằng cách nào, đó vẫn là một câu hỏi bí ẩn chưa có lời giải đáp.

    "Xong rồi nhé, giờ tôi cần nói chuyện riêng với sinh viên mới dễ thương này, các bạn có thể ra về rồi."

    Marc nháy mắt, Carlos mỉm cười đứng dậy, lịch sự mở cửa cho Jessica và Julia cùng bước ra ngoài.

    "Gặp tôi ở văn phòng trong năm phút nữa." Cánh cửa phòng vừa khép lại, nụ cười trên môi Carlos đã tắt ngấm khiến hai cô gái trẻ cảm thấy khó hiểu.

    "Chuyện rất quan trọng liên quan tới Victoria." Ông nói, vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ.

    * * *

    Tại văn phòng phó hiệu trưởng.

    "Có chuyện gì vậy thầy Carlos?"

    Jess hỏi.

    "Jessica, trò đã biết trước việc Victoria trở về đúng không?"

    Carlos nhấc nhấc gọng kính trên mặt để làm rõ tầm nhìn, ông đang kiếm một cuốn sách cổ trên giá.

    "Đúng vậy. Em có biết". Jess rầu rĩ nói.

    "Ta nghĩ trò nên cẩn thận với cô ấy."

    Carlos vừa nói vừa lôi một cuốn sách mòn gáy và đóng bụi lâu năm xuống, lật giở thật nhanh.

    "Tại sao chứ?"

    Carlos lật một trang sách cổ bên trong chứa đầy những ký tự cổ xưa, đưa ra trước mặt Julia và Jess.

    "Một dạng bùa chú bằng ngôn ngữ cổ, em không biết nữa.." Julia – ma cà rồng thông minh nhất trong tất cả các sinh vật bóng tối cũng chào thua thứ ngôn ngữ này.

    "Đây là một thứ ngôn ngữ cực kỳ cổ xưa, có một truyền thuyết về nó.." Carlos trầm ngâm.. "theo câu chuyện được ghi lại, nó là ngôn ngữ của những vị Vua bóng tối, những pháp sư có quyền năng cực mạnh, những kẻ làm chủ hoàn toàn thứ quyền thuật hắc ám đáng sợ nhất, bằng cách đánh đổi trái tim và linh hồn."

    "Chiếc nhẫn trên tay Victor khắc đầy thứ ngôn ngữ này." Julia bỗng giật mình.

    "Đó là biểu tượng quyền lực của những kẻ lữ hành vô định trong cõi hỗn mang." Carlos e sợ nói.

    "Nhưng chuyện đó có gì khiến em phải lo sợ?"

    Jess hờ hững hỏi.

    "Jessica, ta không có ý bảo trò không thể đấu lại một pháp sư bóng tối quyền năng. Nhưng trò nên biết, quỷ bóng tối chỉ được tạo ra ở cõi hỗn mang của địa ngục, được mang tới thế giới này bởi những kẻ lữ hành vô định, những vị vua bóng đêm."

    * * *

    * * *

    Những con quỷ bóng tối.

    Jess nghe như sét đánh ngang tai.

    "Jessica, đó là những thứ đã giết chết Jasmine." Đôi mắt Carlos nhuốm đầy vẻ đau thương và bất lực.

    "Ta nghĩ, Victoria trở về đây để trả thù."

    Tim Jess đập thình thịch.

    Victoria sẽ trả thù tất cả, vì cuộc thanh trừng đẫm máu mà chính mẹ cô và cô tham gia ở cái khu rừng oan nghiệt một trăm năm về trước.
     
  5. Victor208

    Bài viết:
    8
    Chương 3: Người thừa kế cuối cùng



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại ký túc xá hội nữ sinh

    Tất cả nữ sinh "pháp sư tập sự" của The Manor đều phải trải qua năm học ở đây, nơi họ sẽ tự quyết định hoặc dựa theo khả năng mà chọn cho mình một hội để thuộc về. Không giống như phim ảnh hay sách truyện vốn đề cao ánh Sáng và e sợ bóng Tối, hai hội Sáng và Tối đều có tôn chỉ riêng của mình. Hội Sáng thiên về quyền năng phép thuật tự nhiên, bản năng của cơ thể, hội Tối đề cao sức mạnh của tri thức, ma thuật hắc ám – quyền năng tự nhiên của thiên nhiên, độc dược và hằng hà những thứ phải nghiên cứu nghiêm túc trong nhiều năm.

    "Ví dụ như việc nghiên cứu con đường ma thuật dẫn đến thế giới hỗn mang chẳng hạn." Một đám nữ sinh năm nhất đang túm tụm lại trong phòng sinh hoạt chung kể chuyện.

    "Lucy, chị nghĩ là em đã sắp trở thành một pháp sư bóng tối được rồi đấy."

    Alana đứng ngay đằng sau lưng chúng, cất tiếng nói.

    "Chị Alana!"

    Tất cả cùng giật mình, có lẽ câu chuyện chúng đang kể cho nhau nghe có vẻ giật gân và gây sợ hãi. Cô bé tên Lucy nhe răng ra cười, ở tuổi mười sáu, cô vẫn còn đang đeo niềng răng, cặp kính dầy cộm trên mũi cùng lối nói chuyện bác học chứng tỏ thâm niên đọc sách cũng dày như thứ đang kê trên sóng mũi của cô.

    "Đây là Victoria, học sinh năm nhất vừa mới chuyển tới sáng nay, các bạn làm quen đi nhé."

    Alana lịch sự giới thiệu, cô lùi ra một bước, để lộ cô gái đứng phía sau, dấu khuôn mặt dưới chiếc mũ trùm rộng, thứ khiến Alana không thể đoán được đằng sau khuôn mặt trẻ trung ấy là Victoria cô từng biết hay là một người khác.

    Victoria tiến lên một bước, mở chiếc mũ trùm đầu trên chiếc áo hoodie rộng quá khổ, gương mặt tĩnh lặng nở một nụ cười hiền lành và ngượng ngùng. Alana nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng ấy, vẫn là nụ cười ấm áp của Victoria ngày xưa nhưng có gì đó khiến cô cảm thấy hơi nổi da gà và rùng mình.

    "Xin chào, mình là Victoria, rất vui được làm quen với mọi người."

    Các cô gái trẻ cùng mỉm cười. Victoria liếc nhìn, ánh mắt đen láy lấp lánh ánh lửa phản chiếu từ lò sưởi càng khiến cho gương mặt thêm bí ẩn bội phần khiến sự bất an của Alana lại được dịp trỗi dậy.

    "Được rồi, các bạn sẽ gặp lại nhau sau, chị sẽ đưa Victoria về phòng trước. Victor sẽ ở cùng phòng với Lucy nhé." Lucy vẫy vẫy tay đầy thân thiện.

    Nói rồi, Alana xách túi cùng Victoria quay lưng bước lên lầu. Đám nữ sinh trẻ gặp người bạn mới có đôi phần quái dị thì không ngớt bàn tán.

    "Tớ nghe nói nhà cậu ta giàu lắm, cậu ta có thể đi đâu tùy thích, ngay cả thầy hiệu phó cũng không thể làm gì."

    "Tớ lại nghe khác, rằng cậu ta là.. con rơi của thầy phó hiệu trưởng."

    "Cậu ta chẳng có vẻ gì là một pháp sư cả."

    "Chúng ta có nên tiến hành nghi thức nhập hội sớm không?"

    Rất nhanh chóng, cuộc nói chuyện vô thưởng vô phạt đã biến thành cuộc họp kín nhằm tiến hành một nghi thức nhập hội, thứ đã được truyền đi truyền lại từ bao nhiêu đời nữ sinh của The Manor, ít ra là từ lúc ngôi trường này được thành lập. Thời xa xưa, các nữ sinh trong hội sẽ đưa người mới vào khu nghĩa địa, nơi họ đã dùng đủ loại phép thuật để dựng bẫy, độc dược, tạo quái vật, đôi khi là những thứ vô cùng kinh dị chỉ để khảo nghiệm sự dũng cảm của người bạn mới. Nghi thức này không những không bị cấm mà còn được chính các pháp sư tối cao cổ vũ, thực ra thì cái bẫy cuỗi cùng, thứ cuối cùng chặn họ lại ở nghĩa địa sẽ còn do chính tay thủ lĩnh nữ sinh của hội tạo ra. Ở thời hiện đại, nghi thức nhập hội lại được tổ chức tại sân vận động của trường trong một thế giới giả lập, được "truyền hình trực tiếp" bằng những công cụ đặc biệt, giúp tất cả sinh viên có thể theo dõi kẻ bị thử thách. The Manor coi đây là một truyền thống tuyệt vời và sẽ là một dịp hiếm có nếu pháp sư được thử thách là một người giỏi giang thực sự.

    "Năm nay là năm cuối cùng chị Alana sẽ thực hiện chiếc bẫy đó. Năm sau có khả năng cao là Lucy của chúng ta rồi."

    Một cô bé khúc khích cười.

    Quả thực Alana đã 20 tuổi, nếu tính theo tuổi con người, đây là nhiệm kỳ thủ lĩnh nữ sinh cuối cùng của cô trong kiếp này. Alana là một tiên nữ có sức mạnh điều khiển cây cối và đất đai, đồng nghĩa với việc cô có khả năng độn thổ.

    "Tớ không biết, không ai mô phỏng được sức mạnh thực sự của tiên nữ. Có thể sao chép nhưng chỉ được một nửa sức mạnh thôi."

    "Cậu đúng là từ điển sống. Nếu chủ tịch Celian không giao chức thủ lĩnh cho cậu vào năm sau thì bọn này sẽ đi đầu xuống đất."

    "Thôi nào, đi ngủ thôi."

    Đám nữ sinh cười khúc khích.

    * * *

    Trên lầu, phòng của Lucy

    Đặt chiếc túi xuống thảm trải nền, Alana đứng lặng đi, để mặc cho Victoria thăm thú căn phòng mới. Cô nhìn chiếc giường trống không ngay bên cạnh chỗ ngủ ấm áp và chất đầy sách của Lucy, khuôn mặt lạnh lẽo và lười biếng liếc nhìn mọi thứ rồi móc một vật từ trong túi áo ra, đặt lên chiếc kệ đầu giường, một chiếc hộp đen nhỏ xíu chạm khắc cầu kỳ.

    Nếu cậu cần gì, có thể tìm tớ ở lầu trên, Vic.. Victoria.

    Alana lắp bắp, đã một trăm năm trôi qua kể từ lúc Victoria trúng phải lời nguyền Thanh trừng, người đứng trước mặt cô lúc này có thể không còn là Victoria cô biết khi xưa nữa.

    Trông thấy cô gái nhỏ không nói gì, cũng không quay đầu lại, Alana quay lưng định bước ra ngoài.

    "Cậu vẫn không thay đổi gì nhỉ..

    Giọng nói ấy cất lên, Alana cảm thấy một luồng điện chạy dọc xương sống Tiên nữ của cô.

    * * *Alana."

    Victoria từ từ quay lại nhìn Alana. Cô không cười nhưng đôi mắt tỏ vẻ thân thương và ấm áp hơn bao giờ hết, trìu mến nhìn người bạn thân cách đây một trăm năm, nghiêng nghiêng đầu.

    Nhìn thấy cử chỉ quen thuộc ấy, mắt Alana ngấn lệ. Đó là Victoria cô quen biết, cô gái hay cười của một trăm năm về trước.
     
  6. Victor208

    Bài viết:
    8
    Chương 4: Quá khứ và hiện tại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu thế nào rồi?"

    Hai cô gái ngồi cùng nhau trên chiếc giường mới vẫn còn trống không. Victoria vân vê vạt áo, điệu bộ ngày xưa cô vẫn làm mỗi khi nói chuyện cùng Alana. Còn tiên nữ thì chống hai tay vào mép giường, đung đưa đôi chân dài thon nhỏ, miệng mỉm cười, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt.

    "Tớ ổn. Tớ chỉ không biết quá nhiều về thế giới hiện đại này."

    "Tớ có thể chỉ cho cậu." Alana hào hứng nói.

    Quá muộn rồi. Victoria nói, tay vẫn vân vê vạt áo, vẻ nhút nhát hiện rõ trên khuôn mặt trẻ trung. Alana có vẻ bất an.

    ".. tớ đã làm hỏng tủ lạnh của Carlos vào hôm qua.."

    Alana cười phá lên nhẹ nhõm, Victoria cũng cười theo. Họ giống như đôi bạn thân vừa quay ngược lại một vòng thời gian, mỗi kẻ đều nhận ra mình đã từng thân thiết như thế nào, không có sự ngại ngùng, cũng không có sự xảo trá. Alana kể cho Victoria nghe những thứ đã thay đổi sau khi cô biến mất, về hội Sáng và hội Tối, về cách gìn giữ hòa bình, cái chết của mẹ Jessica cho tới học viện The Manor.

    Ồ tớ xin lỗi, tớ không nên nhắc.. Alana bối rối.

    Không sao, chuyện đã lâu rồi. Victoria quay mặt đi chỗ khác.

    "Nhưng cậu đã quay trở về đây bằng cách nào vậy?" Alana hiếu kỳ. Đúng lúc đó thì cửa phòng bật mở, Lucy bước vào.

    "Chị Alana, Victor.." Cô bé cũng bối rối không kém. "Em không biết là chị còn trong này."

    "Không sao Lucy, chị hướng dẫn một vài thứ cơ bản cho Victoria. Chị ra ngay đây."

    Alana đứng dậy, liếc nhìn Victoria lần nữa rồi quay bước ra cửa.

    Ngoài trời lại bắt đầu mưa, tấm rèm bắt đầu bay phấp phới hai bên cánh cửa sổ lớn, trông thẳng xuống sân ký túc xá. Victoria tháo bỏ vẻ lờ đờ của mình, tiến tới cùng Lucy đóng cửa sổ.

    "Xin chào, tớ là Lucy."

    Lucy chùi nước mưa dính trên má rồi mỉm cười hăm hở, chìa tay ra.

    "Victoria." Cô gái bí ẩn mới tới cũng đưa tay ra, thân thiện trả lời.

    Bởi vì mới quen nhau nên Lucy khá là bối rối, trong khi Victoria chỉ im lặng, cô thưc sự muốn tìm ra được chủ đề gì đó để nói cho qua cơn ngượng ngùng.

    "Cậu nghiên cứu về cõi hỗn mang?"

    Lucy không ngờ Victoria lại mở lời trước.

    "Tớ nghiên cứu lúc rảnh rỗi. Cũng chỉ vừa bắt đầu." Cô gãi gãi đầu, ngượng ngùng.

    "Chưa một ai ở thế giới thực biết được cõi hỗn mang là như thế nào."

    Victor bỗng trầm ngâm nói.

    "Đúng vậy. Nhưng cậu cũng nghiên cứu về đề tài đó sao." Lucy sáng mắt, chẳng ai hứng thú với đề tài này trừ cô cả.

    Victoria nhìn đăm đăm vào trời mưa, lãnh đạm trả lời.

    "Đợi đến lúc thích hợp, tớ sẽ chỉ cho cậu thấy.."

    Lucy nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.

    ".. Công trình của tớ." Victoria quay lại nhìn Lucy cười. Giai đoạn xấu hổ giữa hai người bạn mới cứ thế đi qua.

    Những ngày sau đó trôi qua khá nhẹ nhàng, ít ra là trước khi Julia trở về sau "Cuộc săn đêm", Victoria sẽ không bị làm phiền. Săn đêm chỉ là một từ để chỉ cuộc họp của những ma cà rồng, người bảo hộ bóng đêm. Khác với một trăm năm trước, ma cà rồng hiện đại không săn mồi, họ sử dụng máu tươi từ động vật và không còn đi săn như trước.

    Cậu không biết à, chị Julia sẽ là thủ lĩnh tương lai của những người bảo hộ bóng đêm.

    Lucy vừa nói vừa thổi phù phù vào tách trà nóng hổi rồi hồn nhiên đút một cái bánh quy vừng vào miệng. Các nữ sinh đang tụ tập ở sảnh chính cùng uống trà và đọc sách. Hôm nay không phải là cuối tuần, nhiều cô gái cảm thấy không cần thiết phải ra ngoài chơi, đặc biệt là những người có thiên hướng nghiên cứu sách vở như Lucy, họ ngồi chung quanh những chiếc ghế bành ấm áp, thưởng thức bánh quy và trà, tay cầm những cuốn sách về pháp thuật hoặc lịch sử, bàn luận rôm rả.

    "Còn chủ tịch?"

    "Chủ tịch á, thôi nào Victoria, chị Jessica là thủ lĩnh hội Sáng đấy."

    Một nữ sinh đang thử đóng băng tách trà lên tiếng nói. Victoria chớp chớp mắt, cô xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên tay.

    "Đó là một chiếc nhẫn ma thuật bóng đêm, làm sao cậu có nó?"

    Lucy sửng sốt nói, đám nữ sinh hiếu kỳ ngay lập tức vây quanh Victoria, cô giật mình nhìn xuống bàn tay, lập tức thôi làm cử chỉ ấy.

    "Đây là một món quà, chỉ là mô phỏng thôi, đồ chơi bố tặng mình ấy mà."

    Victoria vui vẻ trả lời, tay huơ huơ chiếc nhẫn cổ, ra vẻ đang làm phép thuật khiến đám nữ sinh lộ vẻ sợ hãi.

    "Cái nhẫn ấy đúng là đồ chơi độc thật, chỉ để trang trí thôi à?"

    Cô gái cố đóng băng tách trà lúc nãy chép miệng.

    "Cassa, cậu có thể thôi làm - màu với cái trò phép thuật dở hơi ấy được không?"

    Một cô bé đang ngồi cạnh Victoria cười nói, môi cô trề ra, phát âm từ làm – màu thật hài hước.

    "Lammm mauuuu, cậu nghĩ tớ đang làm màu sao Tricy". Cassa đỏ mặt cáu gắt. Tớ đang cố gắng ôn tập trong khi các cậu cứ làm loạn cả lên vì một chiếc nhẫn dở hơi.

    "Mỗi lần cậu ta tức giận, cậu ta hay kéo dài giọng lắm.." Tricy ghé tai Victoria thì thầm. Cả hai kín đáo trao cho nhau một nụ cười nhẹ.

    "Connnn cauuuu, Victoria, sao cậu không kể chút gì về bản thân nhỉ." Cassa cao giọng, đúng là cậu ta đang tức giận thực.

    "À.. ừm. Tớ đến từ một nơi xa lắm". Vic gượng cười.

    "Thế còn cha mẹ cậu?" Lucy hỏi

    "Họ mất cả rồi."

    Victoria nói nhỏ, đám nữ sinh tỏ ra ngượng ngùng, họ không còn tỏ vẻ thờ ơ hay châm chọc nữa mà tụ dần lại quanh chỗ cô đang ngồi, im lặng, một người đặt tay lên vai cô.

    "Hiện giờ người bảo hộ của tớ là thầy Carlos, nên cũng không có gì quá lo lắng cả."

    Victoria mỉm cười, trấn an đám bạn mới quen. Ngay cả Cassa cũng không còn tỏ ra cao ngạo, chỉ ngồi đó và liên tục làm phép tách trà của mình.

    "Cậu có định hướng gì chưa, sau năm nhất cậu sẽ được định hướng đấy."

    "Tớ không rõ lắm, tớ còn chẳng biết nhiều lắm, cũng không rành về ma thuật bóng tối."

    "Cậu đến được đây mà không hề biết một chút gì về thế giới sao?"

    Cả đám nữ sinh há hốc miệng ra nhìn Victor, như thể họ đang nhìn thấy một thứ sinh vật lạ kỳ từ trên trời rơi xuống.

    "Thật ra tớ bị tai nạn và hôn mê khá lâu, thế nên.."

    Các cô gái nhìn nhau, thực tình họ cũng không biết có nên tiến hành thử thách Victoria hay không nữa.

    Trong lúc tất cả mọi người còn đang mải chất vấn cô bạn mới tới thì vài tiếng động ồn ào bên ngoài sân ký túc bỗng khiến cho họ cùng chú ý, một chiếc xe màu đen chạy vào cổng, thả hai bóng người quen thuộc xuống sân.

    "Julia và chủ tịch kìa!"

    Lucy thì thầm trong lúc hai cái bóng tiến dần tới cửa, các cô gái đồng loạt đứng lên, vẻ mặt nghiêm trang. Victoria kéo mũ trùm lên đầu, cầm sách quay sang một bên, giấu mình dưới chiếc ghế bành cao màu xanh dương với viền bằng vàng ròng diễm lệ.

    "Chào chủ tịch. Chào chị Julia."

    Julia và Jess đứng lại, gật đầu chào các nữ sinh nhỏ. Jess nhìn lướt qua những khuôn mặt quen thuộc, cô tìm kiếm một người.

    "Victoria, cậu làm gì dưới đó thế?"

    Nữ sinh đứng cạnh chiếc ghế bành, lý nhí hỏi, điều đó khiến cho Jess chú ý. Cô thấy Victoria đang ngồi trong góc, cố giấu đi khuôn mặt của mình.

    Julia đặt tay lên vai Jessica, cảm nhận được trái tim của cô đang đập rất mạnh.

    "Victoria, chúng ta yêu cầu em chấp nhận một thử thách để gia nhập hội nữ sinh, em có ba ngày để chuẩn bị."

    Tất cả đều ngạc nhiên, ít nhất thử thách phải được chuẩn bị trong một tuần và người bị thử thách có quyền chuẩn bị trong ngần ấy thời gian.

    Jess..

    Julia cũng sững sờ.

    "Chủ tịch, như thế này có nhanh quá.."

    Lucy lên tiếng nhưng Jess không trả lời câu hỏi của cô. Victoria từ từ quay lại nhìn thẳng Jessica bằng đôi mắt băng giá và tăm tối, khiến cô không còn nhận ra Victoria của ngày xưa nữa.

    Jessica hít vào một hơi dài để trấn tĩnh, tâm lý sẵn sàng cho một tra hỏi và đại loại là tìm hiểu những thứ năm xưa cô đã gây ra. Nhưng Victoria chỉ gật đầu, không nói không rằng. Cô chỉ đơn giản là chấp nhận thử thách nhập hội từ thủ lĩnh hội Sáng – kẻ đã phong ấn cô bằng lời nguyền Thanh trừng, người yêu cũ của cô.
     
  7. Victor208

    Bài viết:
    8
    Chương 5: Thử thách nhập hội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Pháp sư tập sự thường là những học sinh năm nhất, những kẻ mới toanh gia nhập vào thế giới phép thuật và đầy rẫy những sinh vật kỳ bí cổ xưa, những chủng tộc cổ mang sức mạnh ưu việt, đang loay hoay với việc hòa nhập giữa những con người không phép thuật và những điều huyền bí nhất của cõi vĩnh hằng. The Manor là học viện ma thuật duy nhất trên thế giới có giảng dạy về con người, đây cũng là nơi tốt nhất trên thế giới để theo học phép thuật và trở thành một pháp sư danh tiếng, với cơ hội lớn để bước chân vào hội đồng trưởng lão của thế giới ma thuật.

    Ở nơi đây, cả hội trưởng hội nam và nữ sinh đều là những pháp sư lẫy lừng của hội Sáng dù tuổi đời còn rất trẻ. Jessica Celian - chủ tịch hội nữ sinh mới chỉ quay một vòng tuổi trẻ, theo cách tính tuổi của con người, cô mới khoảng hai mươi bảy. Còn Jimmy Shawn – chủ tịch hội nam sinh cùng vừa mới tròn hai mươi chín tuổi. Ở khu ký túc của The Manor, thử thách nhập hội đã là một truyền thống không thể thiếu được dành cho những ma mới – học sinh năm nhất. Những cái bẫy, ảo ảnh được dựng khắp nơi nhằm thử thách tinh thần, những cuộc đấu phép, những màn hù dọa được phép tạo ra để thử thách khả năng của pháp sư tập sự, đánh giá năng lực. Nếu nam sinh có những màn thử thách nặng đô và thiên về đánh giá năng lực cá nhân đầy rẫy sự nguy hiểm thì hội nữ sinh lại thích thú những thử thách về linh hồn và trí tuệ hơn.

    "Đừng run nhé, cả trường đều đang theo dõi cậu đấy."

    Lucy nắm chặt tay Victoria dặn dò. Cô cảm thấy hơi lo lắng cho Vic, cô bạn mới này chẳng hề có thời gian chuẩn bị mà ngay lập tức bị đẩy luôn vào vòng thử thách.

    Sự cảm kích hiện rõ trên khuôn mặt, Victoria đặt bàn tay mình lên vai Lucy cười trấn an. "Không sao đâu, tớ không nghĩ là mình có thể trở thành ngôi sao lớn được"

    Câu nói lạc quan của Victoria khiến Lucy bật cười. Những thử thách gia nhập bao giờ cũng hấp dẫn tất cả sinh viên của The Manor đến xem, đặc biệt là thử thách của hội nữ sinh, một luồng gió nhẹ nhàng và tươi mới so với những cảnh đấu phép đầy bạo lực máu me của cánh con trai.

    Nhưng lần này thì khác.

    Khi Victoria bước chân qua cánh cửa, một khung cảnh quái gở đập ngay vào mắt. Cô thấy mình đang đứng trên một hòn đảo nhỏ giữa không trung, bốn cánh cửa đại diện cho bốn đặc tính cơ bản lơ lửng giữa trời. Cánh cửa đỏ đại diện cho pháp sư, cửa trắng dành cho Tiên, cửa đen của những người bảo hộ bóng đêm và cánh cửa cuối cùng dành cho những pháp sư không thể xác định được quyền năng nguyên thủy của mình, một cánh cửa màu xám.

    Mỗi cánh cửa đều được nối với một con đường lát đá bập bềnh trong không khí, trừ cánh cửa xám xịt ở phía cuối cùng.

    Hơn bốn ngàn sinh viên của The Manor đã tập hợp gần như đầy đủ trước màn hình ma thuật ngay bên dưới sân trường, nơi có thể tái hiện đầy đủ chuyến hành trình thử thách của cô nhóc mới đến, người hơn 100 năm trước là sinh viên trẻ nhất từng theo học ở đây.

    Là Tiên, Pháp Sư hay Người bảo hộ bóng đêm?

    "Tớ nghe nói em ấy là Pháp sư.."

    "Cũng chưa biết được, tớ cũng tưởng mình là pháp sư lúc học năm nhất đấy thôi."

    Một cậu người sói cho mọc vuốt trên bàn tay rồi huơ huơ trước mặt cậu bạn vừa phát biểu. Cả đám cười ầm ầm lên.

    Đám đông thì bàn luận rôm rả còn hội đồng ký túc nữ thì tỏ ra lo lắng, căng thẳng, nhất là Jessica. Toàn bộ những thử thách này được tạo ra để khiến Victor phải bộc lộ hết tất cả khả năng mà cô có, có như thế Jessica mới xác định được chuyện có đúng như Carlos nói hay không, rằng con bé trở về để trả thù và nó hẳn là có liên quan tới việc mẹ cô bị giết bởi lũ quỷ địa ngục.

    Victoria nhìn một lượt qua cả bốn cánh cửa rồi bước tới hướng có cánh cửa màu xám. Không có đường để đi qua.

    "Phải tự mình bước đi theo cách của mình". Cô tự nhủ

    "Không phải Pháp sư, không phải Tiên và những sinh vật của bóng đêm. Con là chủ nhân của cõi hỗn mang vô định"

    Những lời nói đó cứ văng vẳng bên tai, ký ức lại trở nên sống động hơn bao giờ hết, đưa Victoria cứ thế bước chân vào không khí, tiến thẳng tới cánh cửa màu xám. Từng luồng khói nặng nề tỏa ra từ những phiến đá màu đen không biết từ đâu xuất hiện đỡ lấy từng bước chân của cô gái nhỏ. Những phiến đá đen tuyền bốc lên thứ khói xám xịt như lửa địa ngục, chạm khắc những dòng chữ kỳ lạ, những dòng cổ ngữ đã lâu không còn tồn tại trên thế gian.

    Khi Victoria bước tới bên cánh cửa xám, những phiến đá đen cũng biến mất. Cô mở cánh cửa và bước vào bên trong trước sự ngỡ ngàng của đám đông và sự choáng váng của Jessica.

    "Quyền thuật cổ ngữ" Cô lẩm bẩm, giống như Carlos đã nói, Victoria sở hữu một sức mạnh bóng tối hết sức đáng sợ.
     
  8. Victor208

    Bài viết:
    8
    Chương 6: Quyền thuật cổ ngữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bầu trời trong xanh với nắng vàng rực rỡ chiếu sáng một đại dương lớn rộng mênh mông. Khắp nơi toàn là nước, Victoria thấy mình đang đứng trên một hòn đảo nhỏ, vừa vặn bốn bước chân, cánh cửa sau lưng đã biến mất, còn lại mình cô trơ trọi trên hòn đảo nhỏ xíu. Hơi choáng ngợp với khung cảnh của thử thách, Victor quên mất rằng mình cần phải đi tìm cánh cửa tiếp theo, hình ảnh ngơ ngác giữa biển nước mênh mông của Victor khiến cho đám đông hiếu kỳ đang theo dõi cô thấy sốt ruột. Hơn bốn ngàn sinh viên của The Manor đều đang ngồi ở đấu trường lớn, nơi hình ảnh của Victor được phát trực tiếp ngay giữa sân, như một trận đấu lớn được chiếu dưới định dạng 4D vậy.

    Làm gì đó đi chứ? Một nam sinh phàn nàn. "Tớ nghe nói em ấy là thần đồng cơ đấy" – một nam sinh khác lên tiếng.

    "Im lặng đi, thử thách của nữ sinh lúc nào cũng toàn thách đố trí tuệ, mất thời gian suy nghĩ lắm chứ."

    "Có lẽ em ấy còn đang bối rối." Một nam sinh tỏ ra thông tuệ, cất lời.

    Cứ thế, tất cả bọn họ đều chăm chú nhìn vào hình ảnh Victoria, còn cô thì đang bận nhìn quanh quất để tìm kiếm một cánh cửa màu trắng, lối duy nhất để đi tới thử thách tiếp theo, bằng không cô sẽ cứ mãi kẹt lại ở nơi này. Victoria nhìn xung quanh, rõ ràng nơi này chẳng có một cánh cửa nào, cô nhìn xuống chân, mặt đất cũng trống trơn, nhìn xuống mặt nước sâu thăm thẳm, cũng chẳng nhìn thấy gì.

    Thế nhưng, bỗng nhiên mặt nước tĩnh lặng ấy bắt đầu thay đổi, mặt trời bị những đám mây che khuất, nắng tắt dần, trời âm u và sóng trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, một loại sinh vật đáng sợ xuất hiện, những thân hình khổng lồ lượn quanh hòn đảo nhỏ uốn lượn theo từng cơn sóng to dần.

    "Nước đang dâng lên" Victoria nghĩ thầm, cô bắt đầu lùi lại, nhưng lùi đi đâu bây giờ, bốn phía là nước đang bao vây, còn những sinh vật khổng lồ giống như rắn biển thì cứ lượn lờ ngay bên dưới. Bất ngờ thay, Victoria nhận ra mình đang đứng trên lưng một sinh vật kỳ lạ trông như cá voi lai hải cẩu đang bị những con rắn khổng lồ vây quanh. Con cá bất lực để mặc bọn rắn biển cắn xé hú lên những tràng đau đớn, quẫy quẫy cái đuôi đã bị bọn rắn quấn chặt, cố sức bơi đi để trốn nhưng không được. Khi con cá kỳ lạ ấy bị bọn rắn biển lôi dần xuống đáy, Victoria cũng bị chấn động và rơi tòm xuống nước, nhưng vào khoảnh khắc rơi xuống biển, cô trông thấy một ánh sáng lóe lên bên dưới đáy nước tối om, lãnh địa của bọn rắn khổng lồ, một cánh cửa trắng đang phát sáng và mời mọc!

    "Coi nào, mình chỉ nhịn thở được tối đa hai phút nữa"

    Victoria nghĩ thầm, lợi dụng lúc bọn rắn khổng lổ còn đang bận cắn xé con mồi trên kia và chẳng thèm để ý gì tới mình, cô bèn bơi nhanh về phía ánh sáng ấy để tìm con đường duy nhất dẫn đến những thử thách tiếp theo. Nếu như Victoria cứ thế mà chui qua cánh cửa dưới đáy biển ấy mà không chút mảy may suy nghĩ, có lẽ cô đã trở thành kẻ thua cuộc vĩ đại nhất của The Manor, nhưng không.

    "COI NÀO, con bé tìm thấy cánh cửa rồi!"

    "Thử thách của hội nữ sinh năm nay tuyệt quá, ảo ảnh hoàn hảo."

    Đám nam sinh hét lên đầy hào hứng. Ngược lại, những người tạo ra thử thách, bốn nữ sinh ưu tú nhất của ký túc lại đang tỏ ra khá lo lắng. Họ đang chứng kiến một Victoria yếu ớt và non nớt, không thể khởi đầu với tư thế của một nửa thần đồng, những thử thách tiếp theo còn có thể khó hơn trong khi cô gái nhỏ vẫn chưa bộc lộ được tí tài năng nào. Jessica và Julia cũng đang chăm chú theo dõi tình hình của Vic. Chính Jessica đã yêu cầu Alana nâng mức độ thử thách lên hết mức để khiến Vic phải bộc lộ hết mọi khả năng của mình, nhưng giờ đây ngay cả cô cũng tỏ ra lo lắng và sốt ruột.

    "Căn bản thì con bé vẫn như xưa, cố chấp và dễ bị mất bình tĩnh". Julia liếc nhìn Jessica. "Cậu không cần phải thử thách Vicky đến mức này hội trưởng ạ." Julia vừa nói vừa vỗ vỗ trán, ném cho Catherina một cái nhìn chán ngán như kiểu "tớ chán xem cậu ta lo lắng rồi" và nhận lại một cái nhướn mày kiểu "cậu thôi đi nào" của Cat.

    Ôi nhìn kìa!

    Đám đông đột nhiên reo lên khiến Julia và Cat giật mình nhìn xuống, cách cánh cửa không xa nhưng Victor chẳng còn bơi nữa mà khựng lại nhìn một cái gì đó với vẻ mặt rõ ràng là sắp hết không khí đến nơi.

    "Một con cá con"

    Victor nhìn lên trên, nơi những con rắn biển vẫn liên tục cắn xé con cá lớn. Con cá con liên tục kêu e.. e, đứng cạnh cánh cửa trắng, ngước nhìn khung cảnh đẫm máu ấy một cách tuyệt vọng.

    Victor nhìn con cá con, nhìn vào đôi mắt buồn thảm của nó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

    "Chẳng lẽ.."

    Đó là con mẹ đang cố bảo vệ con con khỏi lũ rắn biển..

    Lucy nhìn chính thử thách do mình tạo ra, thẫn thờ nói. Tất cả nữ sinh quay lại nhìn cô, ngay cả Jessica cũng dành cho cô một cái nhìn ngưỡng mộ và hài lòng. Lucy sẽ trở thành một pháp sư kiệt xuất trong tương lai, đó là điều chắc chắn.

    * * *còn cậu ấy đang quyết định. Lucy tiếp lời. Thử thách ảo ảnh này được tạo ra với mục đích thăm dò suy nghĩ và hành vi của người được thử thách. Từ đó có thể phán đoán được pháp sư tập sự mới này sẽ phát triển theo hướng nào trong tương lai. Cũng là một dịp để đánh giá tâm hồn và trái tim của người đó.

    Bên trong thế giới giả lập ấy, Victor sắp hết hơi, tối đa chỉ còn gần một phút rưỡi, cô hiện đang ở lưng chừng mặt nước và đáy biển, vừa đủ để vượt qua cánh cửa dưới nước hoặc quay lại mặt nước và đối mặt với bọn rắn biển hung hãn, không có phương án nào để lựa chọn nữa. Nhưng còn con cá nhỏ này?

    Victor liếc con cá con lần cuối, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, cô thấy con cá con quẫy đuôi di chuyển về phía con cá lớn đang bị cấu xé điên cuồng, kêu è è tuyệt vọng. Bọn rắn biển đã bắt đầu trông thấy nó.

    Chết tiệt thật! Victor thôi suy nghĩ, cô bơi nhanh về phía con cá con khi những con rắn biển đầu tiên bắt đầu lao tới, nhe những cái răng trắng nhởn nhọn hoắt ra đầy đe dọa.

    Một bài kiểm tra sức mạnh tâm linh hoàn hảo và hóc búa vốn dĩ không dành cho học sinh năm nhất lại được tạo ra bởi chính một học sinh năm nhất tài năng, Lucy Santlauren. Rắn biển chỉ sợ lửa, trong môi trường nước, chúng là loài vô địch. Chỉ có hai thứ lửa có thể tồn tại trong nước, lửa linh hồn và lửa địa ngục, những chú thuật thông thường không thể sử dụng được trong nước trừ quyền năng tự nhiên của Tiên hay những loài có khả năng hoạt động dưới nước, bởi vì niệm chú là điều bất khả. Lửa linh hồn chỉ còn một truyền nhân duy nhất trên đời đó là Jessica Celian còn lửa địa ngục, thứ lửa đen ngòm đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết và được cho là quyền năng độc nhất thuộc về chúa tể địa ngục – kẻ thống lĩnh bóng đêm. Ngay cả những học sinh năm ba cũng đang phải toát mồ hôi để nghĩ cách qua được thử thách này.

    Thế nên, khi Victoria bơi tới trước mặt con cá con và bắt đầu xử lý lũ rắn biển, tất cả học sinh The Manor đều bàng hoàng trong câm lặng. Những con rắn biển lao tới đầu tiên đụng đầu vào một thứ khiên chắn vô hình dường như không thể xuyên thủng, bao bọc chung quanh con cá con và Victoria. Tuy vậy, chúng cũng đẩy dần Vic xuống dưới, dồn cô xuống đáy biển, ngay cạnh cánh cửa bước qua thử thách tiếp theo.

    Cô có thể bỏ khiên chắn, để mặc cho lũ rắn ăn thịt nốt con cá con rồi chui qua cánh cửa nếu muốn, nhưng Victoria đã không làm vậy. Ngay khi đôi chân chạm đáy, cô cảm nhận được đất đá đang chuyển động dưới chân mình và mặc dù sắp hết hơi, Vic vẫn không ngừng tạo lớp khiên chắn để bảo vệ con cá đang hoảng sợ bên cạnh. Đợi cho tới khi toàn bộ rắn biển rời bỏ con cá mẹ và chuyển sang tấn công cô và con cá con ngon lành kia, chiếc khiên chắn tưởng như bình thường kia bỗng nhiên biến thành một cơn ác mộng triệt để!
     
  9. Victor208

    Bài viết:
    8
    Chương 7: Đường luân hồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một miệng hố đen ngòm xuất hiện từ chỗ mà trước đó còn là tấm khiên vô hình, dở chứng hút ngược đám quái vật biển vào bên trong, những con rắn tới sau ý thức được sự nguy hiểm từ cái miệng đen ngòm đó đều hoảng sợ và tháo chạy, nhưng chúng đều bị hút sạch sẽ vào đó rồi biến mất nhanh chóng như thể chưa từng xuất hiện trên đời. Chiếc nhẫn bạc trên ngón tay Victoria sáng lung linh một thứ ánh sáng tâm linh huyền ảo, với số đông người đang theo dõi, màn biểu diễn vừa rồi của cô quả thực rất đáng sợ.

    Victoria vừa tạo ra một con đường luân hồi, quyền năng độc nhất và hiếm có nhất của những pháp sư "người" sử dụng cổ ngữ bóng đêm.

    Jessica không tin vào mắt mình, thứ quyền năng hiếm có này không nhiều người sử dụng được, tất cả những pháp sư sử dụng cổ ngữ trên đời đều đã chết và thứ năng lực này đã vĩnh viễn biến mất, tại sao Vicky lại biết?

    Mặc cho đám đông đang hoang mang, Victoria chẳng hề biết đến điều đó, cô đã cạn hơi và ngay lập tức phải mở cánh cửa trắng bên dưới đáy biển, gấp gáp chui vào, con cá con đã bơi về phía mẹ nó từ lúc nào. "Những vết thương đó rồi sẽ khỏi thôi" – cô nghĩ.

    Cánh cửa đầu tiên khép lại sau lưng, thử thách thứ hai vẫn đang chờ cô gái nhỏ ở đằng sau cánh cửa trắng ấy.

    * * *

    Ngay khi cánh cửa được mở ra, Victoria cảm thấy một luồng không khí lạnh buốt ập thẳng vào mặt, không gian lộn ngược khiến cô rơi ngay xuống đất đau điếng. Cánh cửa biến mất để lại mình Victoria ngã dập mặt, nằm sóng soài trên.. khoan đã, "đó là băng tuyết". Không khí lạnh buốt cùng cú ngã bất ngờ khiến cô co người ho rũ rượi rồi đưa mắt nhìn quanh, một trời băng tuyết lạnh lẽo, khắc nghiệt đập ngay vào mắt. Một bức tường băng cao lớn và sừng sững bao bọc chung quanh khu vực này, bức tường cao tới nỗi trông như Victoria đang đứng trong một cái giếng khổng lồ vậy, miệng giếng tròn tròn..

    Miệng giếng? Băng tuyết?

    Victoria tuy cảm thấy hơi lạnh đang tràn dần vào phổi nhưng cũng kịp nhận ra thứ gì đó rất quen thuộc.

    "Cậu chọn cửa màu nào thế?"

    "Cassa" Victoria nhắm mắt lại lẩm bẩm. Một tách trà băng giá.

    Cassa ngồi sau lưng Victoria, đang khuấy một tách trà bốc khói nghi ngút, trái ngược hẳn với khung cảnh trắng xóa nơi đây.

    "Mà thôi kệ, cậu chọn cửa nào cũng được, nó đã mang cậu tới đây và chắc chắn Lucy đã không ngăn được cậu."

    Cassa cười cao ngạo, như cô vẫn hay làm thế.

    "Tớ không biết cậu có tài năng gì mà khiến chủ tịch phải sốt vó lên như vậy." Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi, nó giống y như chiếc ghế bành mà Cassa vẫn hay ngồi trong phòng sinh hoạt. Chiếc ghế không hề bị đóng băng.

    "Cậu không phải là pháp sư tập sự." Victoria nói.

    "Không, tớ được đặc cách học lên một năm. Dòng họ tớ đều thế cả." Cassa cười nói, vẻ mặt tự hào khi nhắc đến dòng tộc của mình, họ hẳn phải toàn những người giỏi giang và nổi tiếng mới khiến cô tự hào tới vậy.

    "Cassa Waltker.. Waltker, cậu là hậu duệ của dòng họ nhà Waltker?"

    "Đúng vậy."

    "Hẳn là cậu điều khiển các nguyên tố giống như ông cố của cậu?"

    Victoria hơi nhếch mép cười. Cái cung cách của cô gái trẻ trước mặt khiến cô nghĩ tới một người cô từng biết, Alan Lanvedon Waltker, pháp sư tài năng điều khiển các nguyên tố tự nhiên, kẻ từng thảm bại dưới tay mẹ cô và sau đó cũng tham gia cuộc thanh trừng gia đình cô.

    "Tại sao cậu biết?" Cassa tỏ vẻ ngạc nhiên.

    Làm sao Cassa biết được kẻ đang đứng trước mặt cô thực ra đã từng mười sáu tuổi vào một trăm năm trước. Một trăm năm bị giam cầm bên ngoài các thế giới khiến cho Victoria không bị già đi dù chẳng thể quay vòng tuổi trẻ hay sử dụng các bí thuật bóng tối. Thậm chí cô còn trẻ lại, giống như một thứ gì đó đã lấy đi những thứ trước đây từng cộp mác Victoria Wellington và thay vào một phiên bản thu nhỏ.

    "Alan Lanvedon Waltker cũng rất nổi tiếng mà." Victoria nhún vai. "Nhưng cậu có biết Gina Wellington không?"

    "Đó là.." Cassa nhíu mày lại, khuôn mặt có vẻ hơi ngượng ngùng, đó là câu chuyện không bao giờ được kể trong các cuộc họp mặt của dòng họ, rằng Alan Lanvedon Waltker, pháp sư xuất sắc nhất của họ đã bị đánh bại bởi một nữ pháp sư tỉnh lẻ không thân thế, Gina Wellington.

    "Tớ là Victoria Wellington."

    "Cậu là hậu duệ nhà Wellington?"

    "Đúng, đến và lấy lại thanh danh của dòng họ cậu đi!"

    Victoria cười nửa miệng, nụ cười khiến cho cả Jessica và Julia lạnh gáy. Nụ cười mà cô từng nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt hiền lành ấy giờ trông chất chứa đầy nỗi bi thương và thống khổ.

    Bị khiêu khích, Cassa giận giữ nắm tay lại, những hạt nước mưa mau chóng biến thành những mũi dao băng bay ào ào tới trước mặt Victoria, nhưng chúng nhanh chóng gãy nát vì trước mặt Victoria lúc này, một tấm khiên ánh sáng đã được dựng lên. Cả đấu trường The Manor cùng nín thở.

    Một trận đấu hứa hẹn cực kỳ mãn nhãn đã bắt đầu!
     
  10. Victor208

    Bài viết:
    8
    Chương 8: Trận chiến của những hậu duệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Victoria khiêu khích đối thủ, cậu có thấy bao giờ chưa?"

    Julia nghiêm nghị. "Hơn nữa thứ con bé sử dụng có vẻ như toàn là ma thuật không xác định nguồn gốc.."

    Quả đúng như vậy, khi bước vào cánh cửa màu xám, Victoria dùng những phiến đá đen từ địa ngục, còn lúc này, cô lại dùng một chiếc khiên ánh sáng, thứ ma thuật hoa mỹ cao cấp mà mẹ cô Gina, hay sử dụng.

    Trời âm u xám xịt, mưa nhỏ xuống mỗi lúc một nhiều, những mảnh băng sắc nhọn đập tới tấp lên tấm khiên ánh sáng chói với những ký tự cổ đang xoay tròn tạo nên 1 cảnh tượng hết sức ngoạn mục.

    Nhà Wellington nổi tiếng với những nghiên cứu về ma thuật cổ đại, những thứ đã không còn tồn tại trên thế giới này hàng thế kỷ. Thế nhưng, những trò đấu phép hay chiến đấu như chiến binh chưa bao giờ là thế mạnh của họ, ngoại trừ Gina Wellington, mẹ Victoria.

    "Cậu chỉ biết chống đỡ thôi sao, đồ con gà?"

    Cassa hét lớn, trời mưa nặng hạt, gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn trước, dường như một cơn bão lớn sắp sửa giáng xuống nơi này.

    "Cậu cũng chỉ có thế này thôi à?"

    Dù đang trong thế chống đỡ, Victoria vẫn mạnh mồm khiêu khích đối thủ.

    Cassa cũng không vừa, cô dậm mạnh chân, mặt băng nứt toác rồi vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, trôi bềnh bồng trên một biển nham thạch nóng đỏ.

    "Ấn tượng đấy." Victoria thầm ngưỡng mộ.

    "Trông kìa, băng trên lửa đấy nhé."

    Đám nam sinh hét ầm ầm, Cassa là một trong những nữ sinh trẻ nổi tiếng nhất trường, chẳng có gì ngạc nhiên khi mà mọi người cùng phát sốt lên chỉ vì được trông thấy thần đồng nhà Waltker phô diễn những kỹ năng siêu đẳng.

    Vâng, The Manor chính là một cái bể chứa thần đồng, và cuộc thi này đã qui tụ tới một nửa số thần đồng của trường bao gồm Cassa Waltker, đáng xem lắm chứ. Nhưng Victoria Wellington mạnh cỡ nào mà khiến chủ tịch hội nữ sinh phải sắp xếp tất cả những tài năng nổi bật nhất của hội vào trong một cuộc thi đấu thế này?

    Đó vẫn còn là một bí ẩn.

    Cassa không những có thể kết hợp nhiều nguyên tố khác biệt với nhau mà còn cùng lúc điều khiển được tất cả chúng chiến đấu. Một năng lực nguyên thủy thuộc loại hiếm có tuyệt diệu. Trong khi mọi người còn đang bận trầm trồ thì giới hạn lần nữa lại bị phá vỡ. Cassa thêm gió vào danh sách những nguyên tố mà mình điều khiển. Cô tạo ra cơn lốc xoáy lớn, nhằm hướng khiên ánh sáng của Victoria mà tiến tới. Cơn gió cuốn phăng mọi thứ trên đường đi, tạo thành một cơn lốc xoáy băng lửa cực mạnh mà nếu dính phải, Victoria sẽ không thể chống đỡ, cô buộc phải có phương án khác.

    Kỳ lạ thay, Victoria vẫn đứng trơ ra, nghiến răng bồi thêm một lớp khiên ánh sáng với những vòng tròn ký tự cổ xoay tít mù. Giây phút cơn gió xoáy vừa chạm vào khiên, sức mạnh cả hai bên đều đã rõ ràng.

    Đám đông há hốc mồm. Chiếc khiên không thể chống chọi lại cơn bão lớn đã tan vỡ, Victoria bị Cassa thổi bay thẳng lên trời, quấn vào giữa cơn lốc xoáy đang điên cuồng gào thét.

    "Victoria, chịu thua đi." Cassa hào hứng.

    Sức mạnh của dòng họ Waltker đã khác xưa, họ có những tài năng thiên bẩm, và nhờ biết cách đầu tư, chọn lọc, liên kết với nhiều dòng tộc mạnh khác, họ lại mạnh hơn ngày qua ngày.

    Nhưng liệu hậu dụê cuối cùng của nhà Wellington có tầm thường đến thế?

    * * *

    Trong khi victoria còn đang biến mất hút trong cơn lốc xoáy thì trời bỗng ngừng mưa. Mặt trời hiện ra xua tan những đám mây xám xịt khiến cho nền trời trở nên quang đãng lạ thường. Cơn lốc xoáy tan dần, những khối băng lớn biến mất, dung nham nóng bỏng và đỏ rực dần đen lại, biến thành những làn khói bụi mỏng manh.

    Cassa tuyệt quá!

    Đám đông hú hét trầm trồ, họ không để ý vẻ mặt thẫn thờ của Cassa khi trông thấy thứ lơ lửng trong cơn bão đang tan dần.

    Cô trông thấy Victoria đang ngạo nghễ nhìn mình từ trên cao, những luồng khói đen bốc dày đặc xung quanh hậu duệ nhà Wellington chỉ rõ ràng hơn khi cơn lốc tàn đi, chỉ còn lại những làn hơi bụi mỏng manh như khói sương, nhẹ nhàng quấn quanh Victoria khi cô khẽ chạm chân xuống.

    Không còn những tiếng tung hô Cassa, cả đám đông ngơ ngẩn nhìn Victoria từ từ bước tới, băng dưới chân biến thành đất, hoa cỏ đua nhau đâm chồi nảy lộc theo từng bước chân. Khung cảnh u ám lúc nãy cũng thay đổi, mặt trời tỏa ánh nắng vàng rực rỡ xuống từng tán cây rừng đang mọc rất nhanh, chim chóc hót líu lo, thú rừng chạy nhảy, nô đùa, một khung cảnh yên bình thơ mộng hiếm thấy.

    Cassa đứng chết lặng, điều khiển tất cả mọi thứ như vậy chẳng phải là quyền năng của riêng Thượng đế hay sao?

    Không chỉ có một người chết lặng, Julia, Jessica, Cat và tất cả những nữ sinh đang ngồi đó đều không thể kiềm chế mà nhìn như thôi miên vào khung cảnh đó.

    Đó không phải là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu đấy sao?

    Julia và Cat không hẹn mà cùng ái ngại nhìn sang phía Jessica.

    Bầu trời đó, khung cảnh đó, lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau và trúng tiếng sét ái tình.

    "Victoria, em muốn chơi trò gì?" Jess thẫn thờ nhìn những kỷ niệm xưa cũ được tái hiện hoàn hảo bởi người mà chính cô đã thanh trừng gần một thế kỷ trước, người mà cô muốn đánh đổi tất cả mọi thứ để được ở bên cạnh, như xưa.
     
  11. Victor208

    Bài viết:
    8
    Chương 9: Kẹt trong bão tố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyên tố là thứ mà không phải ai cũng có thể sử dụng hoàn hảo. Luôn có một điểm nào đó để mô phỏng, thậm chí thay đổi cấu trúc các nguyên tố để dựng lên những ảo ảnh mong muốn.

    Cậu ta tạo ra ảo ảnh từ những thứ Cassa dựng nên, bằng chính ma thuật của cô!

    Đó là một thứ quyền năng cổ đại có khả năng mô phỏng hoàn hảo, nhưng ở cấp độ này nó đã biến đổi mọi thứ theo ý muốn của Victoria, khốn thay, lại bằng chính sức mạnh của Cassa khiến cô không nhúc nhích được.

    "Tớ thừa nhận là đã đánh giá cậu hơi thấp."

    Victoria lấy ống tay áo quẹt vết máu trên mặt, hổn hển thở. Một vệt cắt dài trên má cô, có vẻ như đã bị băng cắt trúng trong cơn bão.

    "Cassa, kết thúc ở đây thôi, nếu không cậu sẽ kiệt sức mất."

    "Tớ chịu thua. Nhưng cậu vẫn đang làm thế đấy thôi."

    Cassa nhăn nhó nói, nhìn xung quanh, khung cảnh lại bắt đầu thay đổi lần nữa, những cánh rừng tàn úa biến thành những đám tro bụi, mặt trời cũng biến mất, bầu không xám xịt một màu chết chóc quen thuộc với Victoria. Mặt đất đen xì bốc lên thứ khói như hắc ín khét lẹt rồi nứt dần ra, rung chuyển dữ dội.

    "Không phải tớ!"

    Victoria chao đảo, cố gắng hét lớn rồi bám vào vai Cassa, cố giữ cả hai thăng bằng. Cứ thế bấu vào nhau, hai cô gái nhận ra tất cả mọi thứ bên trong tách trà đang dần biến thành từng mảnh nhỏ, nhấn chìm họ trong cơn lốc xoáy kinh hoàng.

    "Cũng không phải tớ!" Cassa hét lên.

    Ở bên ngoài, đám đông tỏ vẻ ngạc nhiên. Nếu cả hai đều không làm, vậy thì ai làm?

    "Kỳ lạ thật, thứ này hình như không có trong kế hoạch của Alana."

    Julia lẩm bẩm, nhìn qua những thân thể đang nằm bất động trên ghế, tất cả bọn họ dường như say ngủ, trên mặt Victoria bắt đầu xuất hiện một vệt cắt dài, từ từ rỉ máu.

    "Thôi hỏng rồi, Jessica!"

    Julia hốt hoảng gọi lớn. Jessica chạy tới bên cạnh, nhìn vào những thân hình bất động ấy, bỗng cảm thấy có gì đó kỳ lạ đang xảy ra. Đột nhiên những thương tổn trong thế giới giả lập đã ảnh hưởng lên cơ thể bên ngoài đời thật.

    "Trừ khi bọn nhỏ không ở bên trong.."

    "Đánh thức Alana dậy!"

    Jessica nghĩ ra gì đó, lập tức hét lên

    "Không xong rồi chủ tịch." Nữ sinh giám sát run rẩy thông báo.

    "Chúng ta mất hoàn toàn liên lạc với cả bốn người."

    * * *

    Ở bên trong thế giới giả lập, Cassa và Victoria đang bị cuốn dần lên cao

    "Không xong, cánh cửa ở đâu rồi không biết?"

    Cassa hét lạc cả giọng.

    Khốn thay, cơn lốc đất đá lớn đang cuốn tất cả lên cao rồi trút xuống đầu hai cô gái. "Cần phải làm cái gì đó", Victoria nghĩ thầm trong đầu, nhưng hiện tại họ đang bị mất hoàn toàn phương hướng. Cố gắng bám vào nhau được đã khó, suy nghĩ vào lúc này còn khó hơn.

    Những viên đá lớn cứ thi nhau trút xuống, khắp nơi mù mịt tro bụi. Nếu không cẩn thận, có lẽ cả hai sẽ nát bấy như tương. Cả hai đứa còn đang lần mò đi tìm cánh cửa thì cả một cơn mưa đá tảng đã giáng xuống đầu với vận tốc của những ngôi sao. Không thể tránh được, Victoria nhanh tay tạo khiên chắn trước khi những hòn đá tảng chôn sống cả hai đứa. Ùynh một tiếng, cơn mưa đá thi nhau đổ xuống chạm phải chiếc khiên, văng tứ tung ra ngoài, chúng đập vào nhau làm vỡ cả những tảng đá khổng lồ đang lăn lăn trên mặt đất nứt toác. Từ vụ va chạm đó, một cánh cửa màu trắng đang tỏa sáng hiện ra.

    Cánh cửa kìa!

    Cassa đập đập lên vai Victoria ra hiệu. Cả hai bò rạp trong cơn bão cực lớn, cố hết sức để không bị bay lên, khó khăn lắm mới chạm được vào cánh cửa sáng lóa, đang mời gọi để thoát khỏi nơi này.

    Thế nhưng, cửa vừa mở ra, cả hai cô gái đều cảm thấy như mình bị hút vào bên trong cánh cửa, rơi bịch xuống đất. Bầu trời trong xanh chào đón họ bước chân vào cơn ác mộng tiếp theo mà chẳng ai ngờ tới.

    * * *

    Rừng..

    Sau cú hạ cánh không mấy êm ả, Victoria nhăn nhó ngồi dậy, cả người đau ê ẩm, tay nhức buốt. Vụ chấn động lúc chiếc khiên va chạm vào cơn mưa đá khiến tay cô bị quá tải, các cơ bắp sưng lên, nhức nhối, đôi chỗ tụ máu, đôi chỗ thịt đã bị rách. Cô nhìn quanh quất khu rừng nơi mình vừa hạ cánh. Một khu rừng nhiệt đới với nhiều cây dương xỉ khổng lồ cao chất ngất, niên đại có vẻ rất xa xưa. Cô và Cassa có lẽ đã rơi lên một lớp lá khô cực lớn, nếu không chắc đã u đầu mẻ trán.

    Ở phía xa xa, Cassa cũng vừa mới ngóc đầu dậy, khuôn mặt hoang mang chẳng kém gì cô.

    Rừng.. Đây có lẽ là lãnh địa của Tiên. Vừa bò đến bên cạnh Victoria, Cassa vừa ngó nghiêng.

    "Chết tiệt, tớ mất liên lạc với bên ngoài rồi." Cassa nhăn nhó. Cả hai đều hiểu rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, thứ gì đó đã giữ chân họ bên trong thế giới này, thứ gì đó đã tạo ra cơn bão lớn đó và định giết chết họ.

    "Có lẽ là hệ thống trục trặc gì chăng?"

    Victoria vẫn hỏi cầu may. Cô hy vọng không có gì xảy ra quá nghiêm trọng, có khi chỉ là một trò đùa của Jessica hoặc July mà thôi.

    "Không thể, nếu hệ thống trục trặc, Jessica sẽ ngay lập tức hủy toàn bộ những thử thách này và đưa chúng ta về lại thế giới thực. Trừ khi chị ấy không thể xử lý được hoặc chị ấy cũng không biết chúng ta đang gặp rắc rối." Cassa giải thích, mặt cô dần tỏ ra lo sợ, trán cứ nhăn tít lại, cô nuốt nước bọt liên tục, thở hổn hển.

    "Những thứ này hoàn toàn không có trong kế hoạch ban đầu. Cơ may duy nhất là ngồi đây và chờ Jessica tới cứu hoặc.."

    "Cậu phải vượt qua hết tất cả các thử thách này."

    Cassa nhìn Victoria vẻ lo lắng thực sự. Chẳng ai biết được phía sau những cánh cửa trắng là thứ ác mộng gì, hệ thống đã không còn hoạt động đồng nghĩa với các kế hoạch an toàn cũng đã biến mất, chúng có thể rất nguy hiểm và kinh khủng đến mức nào thì có trời mới biết.

    Trong khi cả Victoria và Cassa đều đang bận hoang mang thì ở phía xa, một tiếng thét thất thanh vang lên báo hiệu sự chẳng lành. Cả hai vội vã đứng bật dậy, điên cuồng xoay bốn phương tám hướng để tìm kiếm vị trí của tiếng hét.

    "Là Tricy."

    Cassa nhìn lên những tán cây, sợ hãi nói.

    "Là Tricy."
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...