Tên truyện: Bỉ Ngạn Hoa Tác giả: Votinhthienthu Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại Bên bờ Vong Xuyên, Đại Phong đi trước, một thân huyền bào dài quét đất, từng mảnh từng mảnh hình ác điểu trên áo được thêu bằng chỉ bạc, tựa như đang im lặng bay xuống. Hắn chợt dừng lại, cúi người cầm một gốc Bỉ Ngạn hoa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào nó, xoay người đưa đến trước mặt nàng. "Tặng nàng." "..." Chu Châu môi mấp mấy, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Tay đưa đến nhận lấy nhành hoa đỏ rực say mê lòng người ấy. Trong tình thế này hắn vẫn còn tâm trạng thưởng hoa. Nàng không thể hiểu nổi tâm tư hắn nghĩ gì. Chu Châu đứng im hồi lâu, cũng không tiện làm mất nhã hứng của hắn. Biết đâu từ chối thẳng thừng sẽ khiến hắn suy sụp mà ảnh hưởng tâm trạng giao chiến. Nàng khẽ đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc rơi trên má mình, giả bộ cười nói. "Người thích nó thì chốc lát sau khi hoàn thành trở về, ta sẽ đem về Hy Cung điện cho người." Đại Phong cười lắc đầu. "Bỉ ngạn chỉ nở khi ở Vong Xuyên mà thôi." Chu Châu bất ngờ, sau đó thản nhiên an ủi hắn. "Người đừng có mà tâm trạng quá. Hoa nào cũng là hoa. Không có nó thì cũng còn nhiều loại khác tuyệt sắc hơn mà." "Nàng chưa nghe về truyền thuyết của nó à, Mạn Châu Sa Hoa?" Đại Phong ánh mắt rủ xuống, sắc thái luân chuyển thâm tình ấm áp. Chu Châu sao có thể không biết tâm tư của hắn? Nàng buông lực trên tay, bông hoa màu đỏ rơi xuống, đóa hoa như máu, cánh hoa rơi rụng xuống mặt nước xoay tròn. Nàng cười khẽ, nói: "Ta có nghe Ti Mệnh Tinh Quân kể qua rằng người bảo vệ Bỉ Ngạn là Mạn Châu và Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương. Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, Mạn Châu và Sa Hoa lại điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc." Ánh mắt Chu Châu hằn lên vẻ đâu khổ, không có ý định nói tiếp. "Cuối cùng, họ cũng định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần. Thần biết được đã trách tội 2 yêu tinh. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh không bao giờ gặp lại nhau." Đại Phong đứng bên cạnh, nói lên kết cục mà nàng không muốn nghe. Chu Châu cố tình xoay mặt đi, tránh ánh nhìn của hắn. Sau đó lại điềm tỉnh như thường, cố nở một nụ cười tự nhiên. "Nhưng mà mối tình ấy bi thương quá không thích hợp với người đâu. Khi nào về lại Uyên Linh cốc, gặp Uyên Trúc thượng thần, ta sẽ nói với ông ta." Hắn hơi ngờ vực. "Tại sao phải nói với Uyên Trúc thượng thần?" Chu Châu xoay người lướt qua bụi hoa, hồi lâu mới thản nhiên nói một câu. "Thì nói với ông ấy phải thường xuyên bồi đắp tình cảm, nhanh chóng để chàng đơm hoa kết trái để chàng không phải đa sầu đa cảm nữa." "..." Đại Phong nhìn bóng dáng của nàng, sinh động tuyệt mỹ, tung tăng lả lướt giữa Bỉ Ngạn Hoa. Bỉ mới có ngạn, chỉ là có nàng không hề cảm thấy cả vạn dặm trải dài vô tận này phủ màu tan thương. Bóng dáng nàng như bông tuyết không tì vết, diễm lệ thanh thuần. Hắn ngơ ngác ngắm nhìn rồi cười vui vẻ. "Mối tình bi thương ấy, vĩnh viễn sẽ không như vậy." Thanh âm của Đại Phong cực thấp, nhưng lại kiên định có lực, chữ như sắt đá. Hắn xoay người bước đi, để lại những khóm hoa Bỉ Ngạn vừa đẹp lại vô cùng sát thương vô cùng. Đại Phong cũng không phải ngốc, hắn đương nhiên hiểu ý tứ sau câu nói của Chu Châu, hắn yêu nàng thì sao? Vận mệnh của hắn đâu phải sống chỉ có tình yêu, trọng trách của hắn với giang sơn vô cùng lớn. "Đại Phong, nếu chàng không phải là người kế vị ngai vàng thì thật tốt biết mấy." Chu Châu đi được một quãng, quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt Đại Phong trầm ngâm mà u uất, đúng thật là thế. Nếu hắn không sinh ra trong hoàng thất, hắn chắc chắn sẽ cưới nàng, nhưng làm sao được. Nếu hắn chọn ngai vàng, hắn bắt buộc phải hy sinh điều đó và hắn lựa chọn như vậy. "Nàng có trách ta không?" Hắn cười lạnh lùng, pha chút bất lực. Trách thì sao chứ? Chu Châu dù sao cũng không có quyền. Vận mệnh sắp đặt hắn và nàng vĩnh viễn không thể cùng nhau suốt kiếp, hà cớ gì phải trách móc. Chu Châu lấy can đảm tiến đến cạnh Đại Phong, cánh tay nàng khẽ lướt qua vai hắn, ôm lấy thân thể rắn chắc mà từ lâu nàng đã không còn. "Đại Phong, ta sắp phải kết hôn rồi, chàng cũng vậy. Chúng ta đều phải kết hôn. Chỉ tiếc là không cùng nhau." Chu Châu vừa dứt lời, nàng buông thỏng tay vội vàng bước đi, cốt cũng là để che đậy giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má. Bỉ Ngạn Hoa, ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn. Hoa và lá vĩnh viễn không gặp được nhau. Hết