Bí mật tuổi học trò Tuổi học trò đối với mọi người có thể là rất vui vẻ và nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Riêng tôi lại cảm thấy ký ức học trò cũng mình thật đáng sợ. Tôi vừa xem một vài clip trên mạng về đánh bạn, lột áo cùng lớp.. Nói thật cấp 2, tôi từng bị đánh. Đánh hội đồng. Bạn bè và gia đình tôi đều không biết. Lý do rất đơn giản. Tôi làm lớp trưởng, học giỏi và ngoan hiền được thầy cô yêu mến. Các bạn thấy tôi đáng ghét. Tôi thì lại rất ngưỡng mộ họ. Có nhiều bạn rất giỏi và thông minh. Họ không học giỏi có thể họ không chăm học. Tôi không thông minh. Mọi thành tích tốt đều do bản thân mình nỗ lực phấn đấu thôi. Họ có nhiều bạn bè. Cùng ngồi trên ghế nhà trường. Họ lại rất vui vẻ và có nhiều thời gian chơi đùa. Còn tôi, tôi cứ cắm đầu mà học. Tôi nghĩ cần cù bù thông minh. Mỗi khi tôi được điểm tốt và được khen thưởng họ luôn ồ lên một cách thái quá. Tôi biết họ đang cười nhạo và ghen tị với tôi. Tôi có ít bạn bè. Bạn thân của tôi không học cùng lớp này. Đỉnh điểm cho sự đố kị là cuộc chống đối trong lớp tôi. Họ không muốn tôi làm lớp trưởng. Cô giáo chủ nhiệm vì muốn bảo vệ tôi đã đồng ý. Tôi luôn phải gương mẫu và nghiêm túc. Ít nhất, tôi đã cố gắng xây dựng, ổn định nề lớp của tôi. Tuy không đứng nhất nhì trong khối nhưng cũng xếp hạnh 3 đến 5. Mọi sự cố gắng của tôi đều được gắn một cái mác lớp trưởng hung dữ. Nhưng đó là lớp vỏ bề ngoài của tôi mà thôi. Tôi không biết mắng và đánh người. Cô giáo càng thương tôi thì các bạn càng chán ghét tôi. Cô giáo nghĩ chỉ cần tôi không làm lớp trưởng nữa thì mọi thứ sẽ tốt đẹp. Ánh mắt cô nhìn tôi đầy thương cảm. Tôi cũng đồng ý. Tôi biết ai đứng sau tất cả tấm màn của sự tẩy chay này. Tôi không quan tâm. Con gái mà đơn giản là một chút đố kị và ghen ghét mà thôi. Không làm lớp trưởng tôi càng thở thào nhẹ nhỏng. Vì trách nhiệm cao làm tôi áp lực và căng thẳng kinh khủng. Hôm đó, tôi chuẩn bị tan học. Lớp tôi học riêng trên tầng cao nhất của trường học. Học sinh phía dưới ùa ra như kiến vỡ tổ. Tôi bỏ sách vở vào cặp sách. Bình thường tôi luôn là người về cuối lớp. Vì tôi phải kiểm tra lại tất cả mọi thứ trong lớp. Ngày mai là bầu lớp trưởng mới. Tôi vẫn hoàn thành nhiệm vụ của mình. Bước ra khỏi cánh cửa lớp. Tôi ngạc nhiên vì gần như đông đủ các bạn học quậy phá trong lớp và vị lớp trưởng tương lai đang đứng đầu trong đó. Tôi cười thầm trong lòng: - Muốn đánh một đứa con gái gầy yếu như tôi cần nhiều người như vậy sao? Tôi lên tiếng: - Tránh đường. Tiếng con gái đanh đá vang lên: - Không thích thì sao? Tôi lại nghe: - Đánh nó, đánh nó. Tiếng hò hét vang lên. Đây không phải lần đầu tôi thấy đánh nhau. Chỉ khác người bị đánh là tôi. Tôi biết càng phản kháng lại càng có kết quả tệ hơn. Tôi để mặt cho một đứa con gái cao to hơn mình tát một tát. Không phải tôi không đánh lại nó. Mà tôi chỉ không đánh lại cả đám đông. Các bạn có thể nói tôi hèn nhát. Nhưng tôi chỉ là không muốn bản thân bị nhiều vết thương hơn mà thôi. Không một ai lên tiếng bảo vệ cho tôi. Cũng có người tôi đã từng giúp đỡ và lên tiếng bảo vệ họ khi họ bị đánh. Giờ thì sao. Họ trơ mắt nhìn tôi bị đánh. Tôi có chút cảm giác đau. Đau không phải bị đánh. Đau vì họ khiến tôi thật thất vọng. Có lẽ, tôi không phản kháng khiến họ cảm thấy nhàm chán. Bọn họ liền buông tha cho tôi. Khi bị đánh tôi không khóc. Nhưng khi nghĩ đến bản thân mình quá thất bại trong cách đối xử nên mới xảy ra như vậy không người giúp đỡ. Tôi rơi nước mắt. Lòng cảm thấy đau nhức. Dù trên mặt có một cái tát mạnh khiến má tôi đỏ lên. Tôi che mặt đi về. Gặp một người bạn. Tôi cố gắng né mặt sang phía khác. Nhưng không kịp người đó đã nhanh mắt thấy những giọt nước mặt của tôi đang chảy xuống thành dòng rồi. Một chiếc khăn được đưa đến trước mặt tôi. Tôi lau nước mắt và cám ơn. Hôm sau, tôi nghỉ học. Một phần là sợ hãi lớp học. Sợ phải đối diện với sự cười nhạo của lớp học. Tôi cảm thấy bị tổn thương. Và một phần tôi lên cơn sốt. Sau khi, ổn định tôi đi học lại. Chuyện tôi bị đánh đã đến tai của cô giáo chủ nhiệm. Cô giáo động viên tôi yên tâm học. Đảm bảo sẽ không có chuyện đó xảy ra lần nữa. Ánh mắt giận dữ của cô quét quanh lớp học. Năm học đó kết thúc mọi chuyện trong êm đẹp. Tôi vẫn đứng thứ 2 của lớp. Nhưng tuổi học trò của tôi vẫn là thời gian kinh hoàng khi bất giác nghĩ đến. Bây giờ, bọn họ đã quên hết. Chỉ còn một mình tôi nhớ. Nó là bí mật mà mãi mãi tôi không bao giờ nói với gia đình và những người bạn thân yêu của tôi hiện tại.