Bên kia thế giới Tác giả: Nguoi yeu sach Thể loại: Tản văn Link thảo luận-góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nguoi yeu sach Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 11 tháng 9 "Em có nghe thấy gì không tiếng mưa rơi nặng hạt Em có nghe thấy gì không tiếng chim hót líu lo Em ơi thành phố mình vẫn đẹp và trẻ trung lắm Nhưng anh thì không. Anh sắp mãi xa em." Đó là những lời thơ mà anh đã tự sang tác để gửi riêng cho em. Anh tuy không phải nhà thơ nhưng hồn thơ của anh thì không kém các nhà thi sĩ cổ xưa hay là các nhà thơ đâu em. Nhưng có lẽ anh viết lá thư này như một lời tâm tình với em, để ở xa bên kia Trái Đất em có thể nhận được lá thư này của anh. Em ơi, thành phố mình giờ căng lắm. Dịch Covid đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người rồi. Cả đất nước bây giờ như đang ở trên một mặt trận đầy rẫy những hiểm nguy. Ngay cả thành phố mang tên Bác đẹp đẽ thơ mộng của chúng ta cũng trở thành tâm dịch của cả nước. Em biết không, thành phố Sài Gòn hoa lệ ngày nào giờ đây cũng vắng vẻ. Đâu đâu cũng có chốt chạm, có các chuyến xe cứu thương hằng ngày di chuyển khắp thành phố chở người mắc bệnh. Rồi còn rất nhiều thứ nữa nhưng anh chỉ biết vậy thôi nên anh không thể miêu tả được đầy đủ cho em hết được. Nhưng em biết không, niềm sợ hãi lớn nhất của anh là bị mắc ngay căn bệnh mang tên Covid-19. Và giờ đây thì nỗi đáng sợ ấy cũng đã trở thành thật rồi. Em biết không, cảm giác một ngày nào đó, mình được các y bác sĩ xét nghiệm và thông báo là đã dương tính thì cảm xúc của em sẽ như thế nào. Còn anh thì anh rất bất ngờ, bối rối và sợ hãi. Các y bác sĩ đã đưa anh đi cách ly và điều trị tại bệnh viện. Lúc đó, anh như một đứa trẻ con cứ lo sợ, thấp thỏm. Khi nghe tin những người cũng mắc bệnh như anh không qua khỏi là anh dần tuyệt vọng, buông xuôi. Mặc dù là chỉ là ca Covid nhẹ không triệu chứng nhưng sao trong tim anh cứ đập luôn hồi như mình sắp ra đi đến nơi vậy. Nghĩ đến đó thôi anh đã rất sợ hãi, Anh sợ mình sẽ ra đi vào một ngày nào đó, lúc ánh bình minh ban mai chiếu vào căn phòng lạnh lẽo của mình. Lúc đó em vẫn ở bên kia thế giới, bị mắc kẹt lại do bên đó cũng giống như bênh anh. Em sẽ không thể gặp anh, em sẽ không thể khóc trước quan tài của anh được. Thời gian dần trôi qua, anh không chết được. Vì đã có những y bác sĩ đã bên cạnh anh. Họ thật sự là những con người tuyệt vời. Họ đã trấn anh tinh thần anh để anh luôn giữ bình tĩnh và lạc quan. Em biết không trong lúc anh đang viết lá thư này, có một vị bác sĩ đi vào thấy thế đã bông đùa với anh: "Anh bạn đang viết thư cho người yêu à? Vậy thì càng phải cố gắng hết bệnh để được gặp người yêu nhé. Mà khi nào tổ chức đám cưới thì nhớ mời chúng tôi đến dự nha." Đó chỉ là một câu nói vui thôi nhưng nó đã làm thay đổi suy nghĩ của anh. Nó khiến anh càng lạc quan hơn để sống, càng them động lưc để chữa bệnh. 14 ngày rồi sẽ dần qua thôi, mình cứ cố gắng nghe theo lời các y bác sĩ thì rồi ngày mai bình yên lại đến. Anh nghe một lời tâm sự của một chàng trai đối với người con gái mà lòng càng phải quyết tâm vượt qua hơn để hết bệnh trở về nhà: "Anh không muốn mình phải ra đi Anh không muốn mình bị chết trẻ Anh chỉ muốn được ở bên em Cho đến khi đầu bạc răng long. Anh chỉ muốn xây được ngôi nhà Để hai ta được cùng chung sống. Anh chỉ muốn được mỗi khi sáng Được thấy em tươi cười với anh, Anh chỉ muốn được ngắm gia đình Em với con mỉm cười rạng rỡ. Anh chỉ muốn có một phép màu Để đưa anh rời khỏi giường bệnh Anh chỉ muốn mình sẽ khỏe mạnh, Để che chở bảo vệ cho em." Vậy nên em hãy yên tâm vì anh sẽ không sao cả. Anh vẫn khỏe để trở về gặp em. Anh tin tưởng bản thân mình sẽ vượt qua nỗi sợ của bản thân. Giờ ngồi bên cửa sổ căn phòng anh hướng mắt về phía bầu trời xa xăm kia, nơi em đang sống mà chắp tay cầu nguyện đại dịch sẽ mau qua đi, mọi thứ sẽ trở về cuộc sống ban đầu của nó. Anh tin tưởng vào đội ngũ y bác sĩ nước nhà họ có thể chiến thắng trước kẻ thù vô hình mang tên "Covid-19". Họ chính là những anh hùng tuyệt vời, những thiên thần áo trắng diệu kì. Cả hệ thống chính trị cùng nhân dân đứng lên chiến đấu vì một ngày mai sẽ bình yên trở lại. Lúc đó thôi em sẽ trở về bên anh, chúng mình sẽ cùng nhau dạo chơi trên khắp nẻo đường. Cùng ra phố đi bộ Nguyễn Huệ hóng gió mà hoài niệm, cùng thưởng thức một tách cà phê nóng hổi của đất Sài Gòn phồn thịnh như đã đi vào câu ca "Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi Sài Gòn ơi." Cuối thư anh xin chúc em sẽ có một sức khỏe dồi dào và hi vọng ngày mai sẽ bình yên để anh sớm được gặp tình yêu của mình. "Việt Nam sẽ chiến thắng đại dịch." Hết.