Bầu Trời Tác giả: Phương Thảo (xoăn) Thể loại: Tình trai ; học đường ; xã hội ; hiện đại ; 16 tuổi trở lên Văn án (giới thiện về truyện): Trong lúc cậu đang tiếng to tiếng nhỏ với bạn của cậu, đã có một ánh mắt hiền dịu nhìn cậu suốt.. Thành Vinh: "Cậu ta không để ý sao?". Câu trả lời là có cơn lạnh đó chạy dọc từ gáy xuống lưng cậu. Nhưng đến đến quay ra lại chẳng thấy ánh mắt nào chăm nhìn cậu. "Tôi xin lỗi cậu nha, tôi không biết chủ chiếc xe thể hình này là của ai với lại tôi cũng đang vội, tôi có để lại số điện thoại.." Trần Thành Vinh đứng trước mặt Nguyễn Gia Hưng "Cậu là Gia Hưng?".. "Phải. Anh có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?".. Gia Hưng cậu ta trầm xuống nhìn Vinh mà nói: "Anh có chắc, anh đủ tiền đền xe cho tôi?" Cảm ơn mọi người đón đọc nhé! Nếu có thể mong mọi người ghé qua thì like và vote năm sao cho mình nha. Dưới cùng chính là link để các bạn thảo luận, góp ý các tác phẩm và nhận thông báo của mình. Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm của Phương Thảo (Xoăn)
Chương 1: Khai giảng Bấm để xem Thông báo. "Hôm nay, thứ hai của đầu tuần năm học mới, tất cả các lớp và các thầy cô giáo có mặt ở trường ra sân dự lên chào cờ đầu tuần. Tôi xin thông báo lại lần nữa, tất cả các lớp và các thầy cô giáo có mặt ở trường ra sân dự lên chào cờ đầu tuần". Tiếng nhạc. Bây giờ, xin mời các thầy cô giáo, học sinh và phụ huynh có mặt chỉnh trang lại trang phục, ai đang đội mũ thì bỏ xuống và nghiêm trang chuẩn bị làm lễ chào cờ. Nhạc. Mọi người có mặt tại sân trường lúc này ai ai cũng trang nghiêm. Một tiếng hô to nhạc hùng vĩ liền cất lên. Chào cờ! Chào! Đoàn quân Việt Nam đi chung là cứu Quốc Bước chân dồn vang trên đường gập ghềnh xa Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước Súng ngoài xa chen khúc quân hành ca Đường vinh quang xây xác quân thù Thắng gian lao cùng nhau lập chiến khu.. Sau bài hát tổ quốc trang nghiêm thầy hiệu trưởng mời mọi người ngồi xuống "Mời quý vị đại biểu và các em ngồi xuống. Sau đây trường chúng ta cùng đón các em học sinh lớp 10 vào nhập học, các em cùng nhiệt liệt vỗ tay.." "Vậy là mình đã lên học lớp 11 ở ngôi trường này rồi sao? Đúng là nhanh như chó chạy ngoài đồng" Cậu ngồi trên chiếc ghế đỏ chống tay lên cằm mà đưa mắt nhìn đám bọn học sinh lớp 10 xếp ngay ngắn hàng dọc dài nối tiếp nhau đi vòng sân, như rồng rắn lên mây. Các khối lớp 10 năm nay đông hơn khóa trước của cậu, thật lâu khối lớp 10 xong bài chào hỏi các anh chị khóa lớp 11, 12 trở về vạch hàng đã để trống sẵn. Ngay sau đó là lời phát biểu dài hàng thập kỉ của thầy hiệu tr ưởng và cô tổng phụ trách trường. Cậu đang đắm chìm trong tầng suy nghĩ của Cậu, thì chợt có bàn tay vội đập mạnh lên vai cậu. Hồn Cậu đang lơ mơ uốn lượn thì chợt bị bóp kéo về thực tại, cậu giật mình kêu lớn một cái "Aaa..". Mọi người ở bán kính gần Cậu đều quay ra nhìn Cậu với vẻ mặt ngạc nhiên nhưng cũng có người nhăn nhó với Cậu, đó là cô chủ nhiệm lớp cậu ngồi vị trí không xa lớp cậu, lúc này cậu chỉ ước có cái lỗ bên cạnh để cậu chui xuống chứ quê vãi cả đạn. Loa trường thì vẫn đang phát, thằng Tuấn ngồi trên Cậu nó thừa lúc cô chủ nhiệm không để ý chỗ Cậu nữa, nó liền nói "Vừa nãy mày kêu la cái gì thế hả Vinh, tao chỉ vỗ nhẹ vào vai mày có chút hà mà mày đã kêu toáng như con gà đang bị cắt tiết hahaa". Cậu tức mà bất lực thiệt cũng tại Cậu đang lơ mơ thằng Tuấn nó quay xuống mà không biết chỉ biết cười khổ "ha", Cậu thầm chửi mắng trong bụng "ccm, tại chỗ này là sân trường nếu mà là chỗ khác tao sẽ cho mày một vé miễn phí đến trạm y tế rồi" nên Cậu đã nhịn nuột xuống bụng. Thằng Tuấn nó chẳng thèm để ý gì đến gương mặt của thằng Vinh, nhanh miệng hí hửng "Ê! Mày ơi, vừa tao quan sát và phát hiện ra cái này thú vị, tao cá là mày cũng thích thú như tao bây giờ thôi, mày muốn biết không?". Nói thật là tôi cũng chẳng quan tâm, vì nó là thằng sát gái muốn đi đầu thai mà tôi chỉ lo cho cái thân bé nhỏ này của tôi thôi bởi lẽ chỗ ngồi chẳng an toàn cô tổng phụ trách có đôi mắt đại bàng tinh như gì, cách 15 phút trước lớp 11a5 có thằng bị đứng lên rồi. Cậu định nói "Tao không muốn nghe.." Thì thằng Tuấn nó đột ngột bá vai bá cổ nói rất nhanh với 1 giọng mà cậu ngán ngẩm nhìn bản mặt nó là tôi biết thằng Tuấn không cần câu trả lời từ phía tôi rồi, tự cho rằng là Cậu giống nó rất ham. "Hihi tao vừa tia mấy em lớp 10 trông ngon lắm, tao biết, tao biết chú mày cũng thích" Thằng Tuấn nó chỉ loạn xạ lên "em này, hay em này, chà chà không được một người cao 1m77, đẹp trai chăm chỉ tốt bụng phải biết, không không mấy em gái tao vừa chỉ không hợp với thằng bạn của tao được, A.. tao nhìn thấy rồi em em kia có đôi chân dài tóc đẹp dày búi củ tỏi kia xinh vãi đạn mày ạ, này phải cao 1m65 đấy, đẹp vãi". "Tuấn, mày đừng quậy nữa quay lên giùm tao cái đi, để bà tổng phụ trách nhìn được thì chết cả lũ đấy" Cậu cố nhỏ tiếng dùng ánh mắt khiêm nghị nhìn thằng Tuấn. Như có vẻ Cậu đã đánh giá thấy sự táo bạo của cậu ta. "Sợ cái gì chứ, Thành Vinh mày suy quá, bà giáo đấy không soi xuống tận đây đâu mày, máy muốn xin số em đấy chứ, anh đây sẽ giúp chú mày" Thằng Tuấn nó quay lên nhìn lướt qua rồi lại quay xuống "nhỡ đâu nhờ tao mà mày thoát kiếp FA đấy chứ đùa, quen nhau chắc được 2 ngày bọn mày sẽ chụt chụt như này" vừa nói, thằng Tuấn làm động tác đưa hai tay chụm vào nhau với ánh mắt không thể nào sến xúa hơn. "Cút" "Sao vậy, ha ha thích rồi đúng không?" thằng Tuấn choàng cổ chu mỏ to đoành của nó lên sát gần Cậu "Tránh ra, kinh gần chết" Cậu đẩy ra vài lần tránh mà cái eo của cậu đau gần chết "cmnr.." Chợt lúc giằng co với thằng Tuấn ghế ngồi của Cậu không còn thằng hàng, vẹo sang hẳn một bên, Vinh thấy ở dãy lớp 10 gần dãy lớp cậu cách có 1 lớp, có một thằng đang nhìn về phía Cậu và thằng Tuấn "cậu ta đang nhìn bọn mình sao?" Nhưng cậu ta lại quay đi, Vinh không khỏi thắng mắc nhưng rồi cậu cũng không quan tâm nữa. Thàng Tuấn không thấy Cậu phản ứng nữa nó thắc mắc: "Vinh mày sao thế?" "Mày thôi trò này rồi quay lên, tao là người sẽ cứu được mày" "Mày đang nói cái chó gì thế vinh?" "Mày quyết định nhanh lên.. không tao không cứu nổi mày đâu, thế tao hỏi mày thứ mày sợ nhất là gì?"
Chương 2: Bạn bè Bấm để xem Bấm để xem Thằng Tuấn nó định đùa tiếp, nó chợt thấy gương mặt thằng Vinh nó rất nghiêm túc và cái sự ớn lạnh một luồng sát khí phía sau lưng hắn "Mày đừng nói là..". Mặt Thằng Tuấn cắt không một giọt máu nào, cậu bình tĩnh đáp không nhanh cũng không chậm "Phải, là con Liên, giờ thì muô..". Vinh chưa kịp nói tròn câu, thằng Tuấn nó quay lên, một bàn tay tát thẳng lên lưng, tiếng chát oang oang làm ai cũng phải giật mình sững lại nhìn về phía hai bọn họ. Nhanh rồi mọi người cũng quay đi không để ý đến hai người bọn họ, phải rồi bởi lẽ cũng quen cái hai con người này ngày nào chả chí choé như oan giá riết rồi lớp cũng quen. Liên và Tuấn quen nhau từ hồi cấp hai, lên cấp ba thì Cậu quen với hai người bọn nó luôn dần già thân thiết. Liên là một cô gái có ngoại hình cá tính, kiểu tóc xoăn hippie, cao 1m55 tuy nhỏ bé vậy nhưng có võ trị toàn thằng to lớn trong lớp chắc vì vậy nên nhỏ được cô chủ nhiệm bầu làm lớp trưởng từ hồi lớp 10 và cũng vì nhỏ có tính trách nhiệm, tốt bụng rất lớn cô giáo rất quý nhỏ lắm. Còn thằng Tuấn là một đứa ghét to mà ức hiếp đứa nhỏ, cao 1m72 quả tóc đầu nấm trên lông mày 2cm. Luôn nghĩ các em gái nhìn là đổ đứ đừ vì độ đẹp trai của nó. Liên nó đánh thằng Tuấn mà mọi người thốn hộ nó luôn, cái Liên nó túm áo thằng Tuấn cúi xuống mà cảnh cáo "Sao mày nói lắm thế hả Tuấn? Tuấn mày có biết giờ này là giờ gì không? Đang ở đâu không? Hả?" vừa nói, nó lắc thằng Tuấn dữ dội. Thằng Tuấn quay quắc mặt tái xanh rờn của nó như muốn cầu cứu Cậu: "Vinh, mày cứu tao với". Vinh không giúp cậu ta vội, Cậu làm ngơ như không biết chuyện gì để cho cậu ta chừa cái tội đó đi Thằng Tuấn không thấy cậu phản ứng mặt tái xanh lại. Cậu nhìn vào mắt nó như có thần giao cách cảm, tiếng nói phát ra trong đầu cậu: "Làm ơn đấy, vinh mày cứu tao đi, thoát khỏi cái bà chành này đáng sợ quá. Tao hứa lần sau không trêu người anh em bạn tốt của tôi nữa, chốc ra chơi tao bao mày ổ bánh mỳ phun tóp binh luôn..". "Liên, cậu không để ý xung quanh sao?". "Xung quanh á?". Cái Liên nó nhìn xung quang, các lớp khác đang nhìn nó, ở trên kia cô chủ nhiệm cũng nhìn chằm chằm nó. Cậu ta ngại quá chạy xuống chỗ ngồi không quên lườm cảnh cáo thằng Tuấn: "Mọi chuyện chưa xong đâu, ra chơi tôi đây sẽ dạy đỗ lại cậu, không khiến cậu thay đổi thì tôi không phải là Thanh Liên". "Ha" tiếng thở hắt ra: "Đậu xanh rau má, cũng may là có mày đấy tý nữa chắc tao bị tiền đình mất thôi, nhỏ Liên đáng sợ thật bảo sao chẳng có thằng nào quen nó". Thằng Tuấn nói xong nhìn xuống chỗ Liên, cái Liên sát khí bùng lên nhìn chằm chằm khiến thằng Tuấn câm nín quay quắt lên không ho he nữa. Cậu quay sang nhìn chỗ bạn nam dãy khối 10 vừa này nhìn về chỗ cậu. Không thấy cậu ta nhìn về đây, Vinh quay đi. Tiết chào cờ mãi mới trôi qua Tiếng trống vang lên. Giờ giải lao 15 phút / ngáp / "Cuối cùng cũng xong, eo ơi tao tê hết cả mông luôn". "Ngồi tận 2 tiếng mà". Xếp ghế đỏ vào một trồng, thằng Tuấn thắc mắc hỏi Vinh: "Giờ mới để ý đấy, bà chành đâu?". "Ai? Cái Liên hả?" "Không là nó, còn hủ mắm nào nữa". "Vừa lúc nãy, Liên bảo tao nó bận phải đi họp cùng tất cả lớp trưởng lớp khác". "Ò, thôi đói rồi xuống căng tin, tao đãi mày bánh mỳ". "Đi". Ồn ào, náo nhiệt. "Vãi! Đông vãi nồi". Hai thằng đúng sững lại trước cửa căng tin mà không khỏi cảm thán độ đông nghịt này. "Tuấn, mày đã hứa là phải giữ lời, không thì không đáng mặt nam nhi lớp 11a3 đâu". Thằng Tuấn nó chần chừ một chút rồi xung phong: "Mày yên tâm tao không giống con bướm, chiến nào anh em ơi..". "Mua hộ luôn cho cái Liên nữa". "Sao?". "Tao ngồi ngoài chờ, mua ba ổ bánh, nhanh không hết mẹ giờ". "Cô Loan ơi, bán cho cháu.." Rồi thằng Tuấn giơ 3 ngón tay lên "3 ổ bánh, nhanh cô nhé". Cô Loan có dáng người to béo, không vì thế mà cô chậm chạp, bàn tay cô cứ thoăn thoắt không biét một sức mạnh gì mà trong 15 phút ngắn đó cô phải bán được trên 50 ổ bán và xôi, cừ nhất là đoạn tính tiền không hề bị rối. Ở đây mấy đứa gọi thân thiện là cô Loan hay Chị Loan. Mà không hiểu kiểu gì thằng Tuấn nó lại thân thiết với cô Loan như vậy: "À, Tuấn à, sáng giờ tao còn nghĩ đầu năm học mày nghỉ cơ đấy. Sao mua mấy ổ?" Cô Loan hỏi nó rồi bận quá cô làm tiếp "bánh mỳ này của đứa nào? Bút bi của ai?". "Cô làm nhanh cho cháu ba ổ bánh mỳ đi". "Mày điên à, mày đến sau, mấy ổ này là của đứa này" Rồi cô chỉ vào đứa bên cạnh nó "Chờ đi làm nốt cho nó, rồi tao làm cho mày, có lấy nước gì không". "Có, lấy cho cháu chai sting". "Của mày hết 41 nghìn đồng, ba ổ bánh mỳ và một chai sting, chờ bánh mỳ nóng". - Lỗi thiếu dấu chấm cuối câu thoại. Dấu câu thoại nằm trong ngoặc kép và chỉ cần một dấu. Bạn viết: "Cô vừa nói gì?" Anh nhíu mày chất vấn. Không viết: "Cô vừa nói gì?". Anh nhíu mày chất vấn. - Lỗi dùng dấu /.. / bất thường, bạn bỏ dấu này, viết bình thường là được nhé. - Nội dung chương phải rút gọn nha bạn. Bạn nhấn nút sửa, bôi đen nội dung chương trừ tên chương, nhấn icon hình chồng sách, lưu lại.
Chương 3: Sự chú ý Căng tin thì gần với dãy lớp 10, dãy 3 tầng là dãy tòa mới dành cho khóa mới vào học. Ở dãy tầng này được trang bị toàn đồ mới như: Bàn ghế mới, được lắp đặt tivi và điều hòa ở mỗi phòng học. Lớp 11, 12 thì học ở dãy tầng khác có tận 4 tầng, đồ ở tầng 4 bàn ghế cũ, không tivi và không điều hòa, Nhưng những thứ đó cậu không thấy ghét bỏ mà còn mang lại cho cậu kỷ niệm, nhớ nhung, yêu thích. Vinh ngồi ở ghế đá dưới tán cây bàng. Ở ngôi trường trung học phổ thông mà Cậu đang theo học rất rộng, trên sân trường trông rất nhiều cây mà nhiều nhất là cây bàng và cây phượng đỏ. Đôi lúc Cậu lướt điện thoại để triết thời gian, cũng có lúc Cậu ngắm các học sinh trên sân trường đi ra đi vào căng tin. Mùa này có chút oi nóng, học sinh mặc lên áo trắng quần âu đen theo quy định của nhà trường phải xô vin, áo đồng phục trắng trường có huy hiệu xanh nước biển bên tay trái. Khi lên cấp ba chúng ta không còn đeo khăn quàng đỏ mà thay vào đó là đeo một tấm thể trước ngực đó gọi là "Thẻ học sinh". Các bạn nữ đầu tuần và cuối tuần mặc áo dài. Vinh nhìn bọn học sinh xách ổ bánh mỳ về lớp học, có đứa ngồi cạnh ghế đá chỗ Cậu đang ngồi mà mở hộp xôi ra ăn trông ăn rất chi là ngon miệng. Ọp~Bụng Cậu bắt đầu lên tiếng to, có vẻ tiếng kêu bụng Cậu rất to nên bạn học sinh ngồi bên cạnh ngừng ăn một giây lát rồi lại bắt đầu ăn. Cậu thầm mắng trong bụng "A chết tiệt, thằng Tuấn nó làm gì mà ở trỏng lâu thế không biết nữa, đói quá đi". Cậu đang nhăn mặt vì cơn đói bỗng dưng Thành Vinh để mắt đến một nhóm học sinh bước từ lớp đối diện với chỗ ghế đá Cậu ngồi. Nhóm học sinh kia trông rất nổi bật có tầm 6 người, bốn nam và hai nữ. Bọn học từ gái lẫn trai đều cao và rất đẹp, Cậu không kiềm lòng mà thốt lên "Chà, tụi lớp 10 dạo này lắm đứa đẹp thế nhở, không biết lớp 10 mấy?". Ở trong hàng một người rất thu hút ánh nhìn của Vinh, cậu ta có làn da sáng hơn so với mấy thanh niên đi cùng cậu ta, gương mặt điềm tĩnh sáng sủa, mũ khá cao để tóc đầu nấm hơi xoăn nhẹ gần chấm mắt, nhưng cái cậu chú ý là đôi giày cậu ta mang. "Mũi của cậu ta cao thế? Mà khoan đôi giày đó có phải hãng giày POMA không, hàng real sao? Không, không học sinh sao có số tiền t thể để mua chắc hàng fake. Nhưng fake cũng phải 400 đến 500 nghìn đồng" Khi suy nghĩ về độ chịu chơi của cậu ta mà Vinh không khỏi thốt lên: "Oa, khủng thật". Đang mải suy nghĩ về giày, Vinh không tự chủ mà nhìn xuống đôi giày cenvorse đã cũ của mình mà buồn ngang chợt trước mắt Cậu tối đen lại, một giọng nói nữ cất lên "Đố mày tao là.. ai, hihi?". "Liên, cậu đang họp mà, sao lại ở đây vậy?" Vừa nói Vinh kéo tay nhỏ ra khỏi mắt mình. Thanh Liên ngồi xuống ghế đá bên cạnh Vinh và bĩu môi nói: "À! Chuyện đó á, bà tổng phụ trách bảo cuối giờ họp, bảo chiều được nghỉ học nên cuối tiết họp về muộn cũng chẳng sao". "Mà sao cậu tìm được Tôi hay vậy?". "Lúc tao về lớp thì không có thấy mày và thằng ất ơ đâu nên tao đoán giờ này bọn mày chỉ có xuống căng tin thôi. Mà chưa vào đã thấy bóng lưng của mày ở hốc cây bàng này rồi, thằng tuấn đâu rồi?" Nhỏ nhìn quanh "Nó đang ở trong, cũng lâu phết rồi chắc cũng sắp ra rồi đấy". "Eo, hôm nay căng tin đông vãi chắc cũng do mấy đứa lớp 10 mới lên chứ bọn mình với lớp 12 có đông đâu. Hôm nay, tao gặp bọn lớp trưởng khối 10, cũng phải trên 10 lớp đấy. Đẻ gì mà đẻ nhiều thế không biết?". "Ha ha, khối 10 đúng đông thật" Vinh cười trong bất lực. Lúc đó, ở trong căng tin Tuấn mua xong chen chúc đám học sinh đong như kiến kia, bước ra đến cửa, cậu ta va phải một người làm rơi một ổ xuống đất, cậu định chửi cho đứa nào đụng vào cậu ta, quay lại nhìn thì đó là một bạn nữ rất xinh tuy đeo khẩu trang, cậu ta mê rồi đần người ra đó. Bạn nữ đó cất tiếng xin lỗi mới làm cậu ta choàng tỉnh lại "A, xin lỗi ạ, bạn có sao không? Để mình nhặt lên hộ bạn". "À, à.. cái này á, không sao đâu. Tôi nhặt lên được" Cậu ta cầm lên, xoay người đứng dậy. "Vậy, chào bạn nha". Bạn nữ đó tạm biệt cậu đi về chỗ mua, Thằng Tuấn vẫn lơ mơ nghĩ: "Người đâu mà đẹp và tốt bụng vậy". "Thằng Tuấn ra rồi kìa" Vinh nói với Liên đang lướt điện thoại Thằng Tuấn đi ra thấy cái Liên đang ngồi cạnh Thằng Vinh, mà giật mình Thắc mắc nghĩ: "Con nhỏ sao lại ở đây, thằng Vinh bảo nó đi họp cái gì cơ mà?" Tự nhiên ánh mắt cậu ta di chuyển xuống ổ bánh mỳ vừa rớt xuống đất, cậu ta liền nở nụ cười dần mất nhân tính, nghĩ "Ha ha, cho nhỏ ổ rơi xuống này, phải trả thù món nợ sáng ngày mới được". Nhỏ Liên giục thằng Tuấn nhanh lên, thằng Tuấn đang đần ra, nó nở nụ cười tươi rói làm hai đứa ngồi ở ghế đá giật mình "Tuấn, mày bị làm sao thế? Đứng đực ra đấy làm gì, đói muốn chết rồi này". "Tao lại đây, bọn mày chắc đói lắm rồi hả?". "Nụ cười đó là sao? Ghê quá đi". "Ghê cái mà ghê chứ, kệ nụ cười tao, nào nào để anh đây phát bánh mỳ cứu đói cho các em nào". "..." "..." Cái Liên nó nhìn chằm chằm thằng Tuấn như biết được miu tính của nó đến lúc thằng Tuấn đưa bánh mỳ cho Vinh xong qua đưa bánh mỳ cho nhỏ Liên, nhỏ liên nó đòi cái bánh của thằng Tuấn. "Tao không lấy cái này, tao muốn cái kia cơ". "Ơ, đều giống nhau cả mà, mày ăn cái của mày đi, không thì thôi tao phải chen vào đám kia lại còn đứng chờ rõ lâu" Thế thằng Tuấn bắt đầu nhập vai. Cậu thấy đói lắm rồi lại còn sắp vào tiết nữa. "Thôi, Liên mày nhận ăn đi, sắp chuyển tiết rồi, không có sức học". "Ừm.." Nhỏ nhận lấy bánh từ tay thằng Tuấn nhưng cũng không hết hoài nghi. Khi cầm đi cắn miếng, cô thấy mắt sau bánh mỳ đen đen, thắc mắc nghĩ: "Cát sao?" Nhỏ quay sang thấy bản mặt thằng Tuấn hí hửng há mồm cắt miếng bánh, nhỏ liên dét thẳng ổ bánh của nhỏ vào mồm cậu ta. Làm cậu ta giật mình rút ổ bánh ra khỏi môm mình nhổ bọt quát lớn Phì phì "Sao cậu lại nhét ổ bánh bẩn vào mồm tớ". Câu nói vừa rồi làm hai đứa Thành Vinh và Thanh Liên đều giật mình, ngay cả thằng Tuấn nó cũng ngớ người: "Lộ mất rồi". "À, hóa ra là vậy." tiếng bẻ tay rắc, rắc Thằng Tuấn chạy mất hút, nhỏ cũng đuổi theo sau, khắp sân trường. "Cậu đứng lại đó cho tớ, ăn hết ổ bánh mỳ bẩn này đi". "Ấy, mình xin lỗi, tha cho mình đi". "Haiz" Vinh Cầm theo ổ bánh mỳ của thằng Tuấn đi về lớp học. * * Trong lúc đó, có ánh mắt nhìn Cậu suốt lúc nãy cho đến khi Cậu đứng đi ra khỏi ghế đá. "Hưng? Hưng mày nhìn gì ở cửa thế?". "Không có gì" Cậu ta mở vở ra, ánh nắng chiếu vào chàng trai đấy rất đẹp, phải gọi sao vẻ đẹp thanh thoát.