Tên truyện: "BÁNH MỲ KẸP CHẢ" Tác giả: Lam Thể loại: Đam mỹ - truyện ngắn - đã hoàn Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nhà Lam Vũ thôn (Nếu bạn chưa có tài khoản mời đăng ký theo link này để đọc truyện: Đăng Ký, tiện thể ủng hộ xu cho kẻ sĩ mua bánh mì nuôi mộng văn chương, mại dzô) Lời tác giả: "Tôi viết truyện này rất nhanh, liền mạch, chỉ là một chút ghi chép ngắn gọn bằng câu từ đơn giản và nhẹ nhàng giống như tâm trạng tôi lúc gõ chữ trên bàn phím. Truyện này chỉ cần đọc trong một buổi tối, mong rằng sẽ là một chút niềm vui cuối ngày cho bạn. Cảm ơn vì đã ghé qua" * * * "Ngày mai tôi chuyển đi rồi" Anh ta đứng trước mặt hắn, khuôn mặt vặn vẹo trắng bệch giống như người bệnh nan y, chỉ nói mấy lời như vậy, nhìn hắn một lúc rồi xoay lưng đi. Cũng không nói tạm biệt hay hẹn gặp lại gì cả. Bộ dạng hẹn mọn, thậm chí nhìn cũng không dám nhìn lâu. Hắn nhăn mày xì một tiếng trong lòng. Tốt quá, đỡ phiền. Năm hắn học lớp 9 anh ta chuyển đến căn hộ sát bên tập thể nhà hắn. Nhà chỉ có hai mẹ con, người mẹ cả ngày lẫn đêm đều không ở nhà. Hắn tính tình ưa giao thiệp, tự mình lân la đến dính lấy người ta. Năm đó, hắn bắt gặp anh ta hôn hít với một gã trai ở trước sân tập thể, lần đầu tiên hắn nhận thức được anh ta khác với hắn và những thằng con trai khác. Sau đó hắn còn bắt gặp anh ta nhiều lần nữa, mỗi lần là một gã khác nhau. Năm hắn vào cấp III, có một tối hắn đi chơi với đám bạn vừa vặn gặp anh ta về nhà. Sau khướt. Hắn không biết khi đó vì cái gì, anh ta tiến lại hôn hắn, lên môi. Từ đầu tiên mà hắn nói với anh ta là "Bẩn" Hình như hắn lúc đó có ảo giác dưới con mắt đen thăm thẳm có gì đó nứt vỡ ra từng mảng, từng mảng một. Sau đó một tia nước loang loáng chực tràn qua rồi biến mất. Có lẽ hắn nhìn nhầm. Sau đó anh ta không chủ động tiếp cận hắn nữa. Hình như phải mấy tháng liền. Lần đầu tiên và lần cuối cùng là hôm ấy. Một lời thông báo ngắn ngủi, sau đó là biến mất như chưa hề tồn tại. Hắn tặc lưỡi một cái, đá đá cái cánh cửa căn hộ bên cạnh vẫn treo biển "cho thuê" "Thằng bé nhà bên cạnh, mày thích nó phải không?" Lâm Giang thừ người nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lời. "Thằng bé thật ngoan, đừng làm vấy bẩn nó" Lâm Giang vứt điếu thuốc trên sàn, với tay lấy áo khoác, giọng người phụ nữ xe xé đuổi theo phía sau. "Mày lại đi đâu đấy, đừng có suốt ngày cặp kè với mấy thằng ranh vô tích sự nữa, kiếm mối nào khá giả hơn đi, tao không muốn suốt ngày phải chuyển nhà đâu" Lâm Giang không nói gì, lần túi lấy ra mấy đồng đặt trên bàn rồi biến mất sau cánh cửa. Tiệm cà phê ở góc phố tuyển người làm cuối tuần trả lương mười lăm ngàn một giờ, làm cả ngày bao ăn thì một tháng bốn triệu. Nuôi không nổi bà mẹ hay càu nhàu của Lâm Giang. Xem ra có muốn sạch cũng chẳng sạch được. Lâm Giang tặc lưỡi rút điện thoại ra gọi, bình thường Lâm Giang không đi khách, chỉ bồi rượu, chơi nhạc. Cặp kè người này người kia không phải để lấy tiền. Làm gì thì Lâm Giang cũng không biết. Có thể như mẹ anh ta vẫn hay gào thét. Cho bớt cô đơn. Mấy năm, cũng chỉ như vậy. Lâm Giang ngồi trên sân khấu, ôm đàn hát một bản tình ca nhạt nhẽo. Buổi chiều quán chả có ma nào, cũng không phải giờ được trả lương, Lâm Giang tự mình hát vậy thôi. Bận rộn bớt suy nghĩ. Hắn với mấy người bạn là nhóm khách duy nhất trong quán lúc này. Lâm Giang lúc nhìn thấy có hơi lỡ mất nửa giây. Tùng Mộc cũng nhận ra Lâm Giang. Hắn hơi sững lại trong giây lát. Mười năm, đã mười năm mà anh ta vẫn là cái bộ dạng lả lơi ấy không thay đổi. Lâm Giang khoác tay một vị khách về bàn, ánh mắt trừ lúc chạm mặt có thoáng xao động còn thủy chung vẫn duy trì nét mơ màng. Gã trai bên bàn rượu kéo Lâm Giang xuống hôn sâu. Anh ta cũng rất phối hợp, bàn tay vừa dài vừa mảnh xoè ra vẫy vẫy. Vị khách hiểu ý, đem xập tiền mệnh giá cao dúi vào tay. Nhận tiền trước là luật bất thành văn. Tùng Mộc ở phía sau ánh đèn mờ mịt cười khẩy một tiếng. Mười năm hắn đã đến một nơi mà Lâm Giang vĩnh viễn không thể tới được. Lâm Giang thích Tùng Mộc. Đã từng thì đúng hơn. Xét cho cùng Lâm Giang hiện tại cũng không biết mình có còn trái tim để mà thích ai đó nữa không. Mẹ Lâm Giang mỗi lần bị anh ta từ chối chi tiền mua sắm đều nói trái tim của anh ta đã mục rỗng thối nát lâu rồi. Đến cả người mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra anh ta mà cũng tuyệt tình. Lâm Giang sinh ra vào mùa rét cắt da cắt thịt, lại khó sinh. Tuổi thơ khó nuôi thế nào Lâm Giang rõ như lòng bàn tay vì mẹ anh ta mười ngày nửa tháng lại kể lại một lần. Lâm Giang mở ví trút hết chỗ tiền hôm qua, nghĩ nghĩ lại giữ lại hai tờ còn lại nhét vào ngăn kéo trong phòng ngủ của mẹ rồi thất thểu về phòng vùi mình trên giường. Trời tờ mờ sáng, là bắt đầu giờ nghỉ ngơi của Lâm Giang. Lúc mở mắt dậy đã là hai giờ chiều, Lâm Giang bị đói mà tỉnh. Đem qua vận động quá độ, hôm nay vốn không đi làm nhưng Phúc Gia ông chủ quán gọi hai lần, bảo tối đến lấp sân khấu. Chỗ giao tình, Lâm Giang tặc lưỡi gật đầu, cùng lắm tối không nhận khách là được. Ai ngờ đến tối lại gặp được một khách bao bất ngờ. "Hôm nay hơi mệt, không nhận" - Lâm Giang đưa mắt liếc Tùng Mộc một cái, không hứng thú đáp. "Những người khác thì được, tôi thì không sao?" Lâm Giang không có hứng cãi nhau với trẻ con, đút tay trong túi quần xoay người lên sân khấu. Ban nhạc chơi một bản rocknroll, giọng hát của Lâm Giang khàn khàn cào trên vành tai Tùng Mộc. Hắn nghiến răng gọi thanh toán rồi bực bội rời đi. Lâm Giang trên sân khấu mơ màng theo nhạc, dưới đáy mắt trong một thoáng chốc có hiện lên bóng lưng nóng nảy của một vị khách nào đó. Tùng Mộc cũng không tới bar thường xuyên, phải hơn hai tuần sau hắn mới trở lại, vẫn để nghị cũ, một đêm. Lần này Lâm Giang sảng khoái đáp ứng. Miễn là trả đủ tiền, ai mà lại không thể cơ chứ. Anh ta cũng không phải dạng túm lấy Tùng Mộc chất vấn hiện tại cậu không sợ bẩn hay sao? Tùng Mộc khi ấy là lần đầu tiên Lâm Giang ý thức được mình mãi mãi cũng sẽ không thể giống như những người khác. Trước đây còn chưa chính thức đi khách, những người bên cạnh Lâm Giang anh ta không gọi là khách hàng mà là đối tác. Khi còn trẻ, cũng có khi qua đêm với nhau vì cảm tình, không phải vì tiền. Cũng một lần từng vì thích mà mới muốn gần gũi một ai đó. Ai đó đó chính là Tùng Mộc. Mối tình đầu thiếu niên chưa kịp thành đã chết yểu. Lâm Giang ngồi trên giường ngậm điếu thuốc phì cười. Tùng Mộc ở trong phòng tắm nửa giờ mới khoác áo tắm đi ra. Lúc đi ra tuy vẻ mặt không có gì bất thường nhưng Lâm Giang vẫn nhìn ra hắn khá căng thẳng. Lúc bọn họ bắt đầu làm thì Lâm Giang quả thực bắt được điểm mấu chốt. Anh ta không nhịn được rít lên. "Mẹ nó, cậu lần đầu à?" "Chơi trai thì đúng là lần đầu" - Tùng Mộc cũng không hề chột dạ, cởi áo khoác ngủ vướng víu vứt xuống đất rồi nằm vật ra giường "Tôi không biết làm, anh tự tới đi" "Mk, cậu đây là muốn chơi cái gì đây" "Đương nhiên là chơi anh, không phải sao?" Lâm Giang nghiến răng nhả ra liên tiếp mấy tiếng chửi, sau đó tự lột áo chính mình. "Mk, hôm nay mà không khiến cậu cứng lên thì tôi không tên là Giang nữa mà đổi thành Lâm Rãnh" Tùng Mộc không động đậy nhìn Lâm Giang trước mặt đang nổi điên. Chính hắn cũng cảm thấy mình điên rồi. Tùng Mộc tuy chưa từng làm chuyện đó với gay nhưng chung quy đàn ông vẫn là loại tinh trùng lấp não. Lâm Giang lại quá kĩ xảo, chỉ động tác bên ngoài thôi cũng đã làm cho Tùng Mộc giống như phát cuồng. Nắm được kĩ thuật rồi, hắn đem Lâm Giang lăn qua lăn lại đủ ba lượt mới chịu lăm ra ngủ. Tờ mờ sáng, Lâm Giang nghe tiếng cửa kêu cạch một tiếng mà tỉnh dậy. Anh ta biết đó là tiếng Tùng Mộc rời đi. Dù sao Lâm Giang đời này cũng chưa từng cùng bạn giường thức dậy. Nếu không phải họ thì là Lâm Giang rời đi. Chuyện mở mắt ra nhìn thấy nhau gì đó anh ta đời này nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Tùng Mộc sau đó tới tìm Lâm Giang vài lần nữa, vẫn như cũ, đến khách sạn thuê phòng, sau đó điên cuồng làm. Bọn họ một chuyện xưa cũng chưa từng nhắc đến, thậm chí số điện thoại cũng không trao đổi. Tuy nhiên bọn họ cũng không phải chỉ có làm. Tùng Mộc hắn thi thoảng cũng sẽ than vãn vài chuyện công việc quá nhiều, đi đường kẹt xe quá lâu. Lâm Giang thì có lúc sẽ chê bai kĩ xảo của hắn khiến cho hắn càng lên cơn muốn đem anh ta làm đến ngất. Lần gặp nhau thứ mười, lúc làm xong Tùng Mộc không rút ra mà nằm sấp trên lưng Lâm Giang, liếm liếm mồ hôi trên cổ anh ta, hắn nói. "Tôi sẽ không đến nữa" Lâm Giang chỉ ở trong cổ họng ừ một tiếng. Không biết vì mệt quá không còn hơi sức hay vì không biết nên đáp thế nào. Hai người im lặng thở nửa ngày Tùng Mộc lại nói. "Tôi sắp cưới" "Chúc mừng" - Lâm Giang lại nặn ra mấy tiếng qua hơi thở. Dù sao một vì khách đi lại mười lần cũng xem là khách quen đi, cũng phải nói câu tử tế. Tùng Mộc hình như cũng không để tâm đến Lâm Giang nói chúc mừng, cúi xuống cắn sau gáy anh ta để lại một dấu răng chói lóa. Lâm Giang vừa kêu vừa chửi mấy tiếng đã cảm thấy vật vẫn cắm ở bên trong mình lại bắt đầu trướng lên. Xét cho cùng cũng là đêm chia tay, Lâm Giang không ngại vận dụng thêm năng lực để phục vụ khách hàng chu đáo nhất. Tùng Mộc quả thật không đến nữa, một tháng, hai tháng cũng không gặp được. Lâm Giang gom chỗ tiền Tùng Mộc trả cho mười đêm, nhét vào ngăn kéo trong phòng mẹ. Tùng Mộc mỗi đêm đều trả tiền rất đầy đủ, thậm chí còn boa thêm chút đỉnh. Đúng là khiến người ta không có cơ hội nào để nghĩ xa xôi hơn. Lâm Giang vẫn không hiểu anh ta vì sao mỗi đêm đều giữ lại tiền của Tùng Mộc để riêng ra. Không phải đều giống nhau thôi sao, tốt nhất để cho bà mẹ chưng diện của anh ta đem đi mua túi mới đổi lấy bình yên một tháng. Kết hôn, không biết là cảm giác thế nào. Bốn tháng, Lâm Giang đem trái tim nát bét của mình ra, nhặt nhạnh chút vật liệu tuỳ tiện vá víu lại lần nữa rồi lại nhét trở lại. Đến mùa hè, phu nhân sành điệu nhà Lâm Giang đột nhiên cũng muốn kết hôn khiến Lâm Giang sốc mất mấy ngày. Đối tượng là một ông chủ tiệm cơm, góa vợ. Đàn ông vắng vẻ lâu ngày làm sao chống lại được mị hoặc của phu nhân nhà Lâm Giang. Nhưng anh ta cũng không ngờ là lần này mẹ lại đồng ý kết hôn, nói là gần đây cảm giác sợ phải chết cô đơn. Lâm Giang đột nhiên vì chuyện này liền phải tính toán lại con đường sự nghiệp sau này. Dù sao cũng không thể mãi đi khách, Lâm Giang hai mươi chín tuổi liền đem toàn bộ tiền tích cóp mở một tiệm bánh mì bán trước cửa tiệm ăn của bố dượng. Tiệm ăn chỉ mở cửa buổi trưa và buổi tối, Lâm Giang bán hàng buổi sáng và buổi đêm. Lâm Giang ngoài kĩ xảo trên giường thì tay nghề nấu ăn không tệ. Nguyên nhân chủ yếu là phu nhân nhà Lâm Giang không bao giờ vào bếp. Anh ta không phải chưa từng nghĩ bỏ nghề mở tiệm bán đồ ăn. Thế nhưng Lâm Giang cũng giống mẹ tính lười, đi khách kiếm được nhiều tiền hơn, lại nhàn nhã hơn. Dù sao một lần với nhiều lần cũng đâu khác gì nhau, không phải đều là bẩn hay sao. Thế nhưng cuối cùng Lâm Giang vẫn mở cái quầy bánh mì này. Bánh mì ngon, quan trọng là ông chủ đẹp trai chỉ kém minh tinh mỗi chỗ không có xe xịn thôi, quán nhỏ của Lâm Giang nhanh chóng tấp nập dân công sở. Lâm Giang cũng không ngờ lại gặp Tùng Mộc đến xếp hàng mua đồ ăn sáng. Tùng Mộc đi với đồng nghiệp, thoáng nhìn có chút lúng túng, Lâm Giang tinh ý liền làm như không quen biết cậu, im lặng làm đồ, im lặng nhận tiền, một câu cũng không nói. Hẳn rồi, có ai lại muốn có dính dáng với hạng người như Lâm Giang. Tùng Mộc thoáng nhìn Lâm Giang đang mải trò chuyện với cậu phụ việc một cái, do dự rồi vẫn là quay đi. Lâm Giang mở tiệm nhỏ, anh em cũ đương nhiên là phải ủng hộ, Buổi tối Lâm Giang đóng hàng, đem hai chục chiếc bánh kẹp chả nóng hổi chạy tới bar, đem nhét cho đám phục vụ hớn hở chia nhau rồi chạy lên sân khấu dợt vài bài. Lâm Giang nghỉ việc, khách cũ đến tìm cũng có, cũng có vài tay ưng anh ta tỏ ra tiếc nuối, đám anh em ở lại đều đối phó giúp hết. Chỉ đòi có đồ ăn đêm và thi thoảng chạy về lấp sân khấu. Buổi sáng Lâm Giang mở hàng, ngoài ý muốn lại gặp Tùng Mộc. Hắn lần này lại đi với một cô gái, không phải cô đồng nghiệp hôm trước. Cô gái này có vẻ thân mật, nắm tay hắn kéo tới chỗ Lâm Giang, miệng nói ríu rít. "Em nghe nói chỗ này mới mở ngon lắm, anh ăn loại nào?" Lâm Giang không nói gì, cặm cụi làm hàng. Lúc đưa đồ qua, đôi nhẫn giống hệt nhau ở ngón tay áp út của hai người kia bị nắng rọi vào, loé lên trước mặt Lâm Giang đến là chói mắt. Buổi tối Lâm Giang không có tâm trạng, dọn hàng sớm định rúc vào quán uống vài ly. Sờ sờ túi không còn nhiều tiền lắm liền đổi ý, mua hai lon bia đem về phòng trọ. Dù sao bánh mì bán mỗi chiếc mười lăm ngàn, còn xa mới đủ tiền ăn nhậu. Phòng trọ Lâm Giang thuê không xa lắm, hàng ngày anh ta vẫn đi bộ qua lại. Lúc vừa tra chìa khóa vào ổ, phía sau Lâm Giang đột ngột ập đến một bóng người. Người đến đẩy Lâm Giang vào trong phòng, cửa còn chưa kịp đóng lại Lâm Giang đã bị người ta đè lên tường cưỡng hôn. Lâm Giang bị môi lưỡi người kia khuấy đảo, nhịn xuống ý nghĩ cắn lên đó, anh ta đưa chân khều khều cánh cửa đóng lại miễn cho hàng xóm tò mò. Chờ người kia hôn đã thả chậm nhịp, Lâm Giang mới thừa dịp đẩy ra bật được đèn lên. Tùng Mộc không để cho Lâm Giang có thêm quãng nghỉ, xốc nách anh ta một cái nhanh chóng thoát quần áo cho Lâm Giang và chính mình. Mùa hè nóng nực, hai người ở ngay nền đá làm hai lượt, vội vàng như thể sợ đêm sẽ trôi qua mất. Bình tĩnh lại rồi, Tùng Mộc mới đem Lâm Giang ôm vào phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ cho cả hai người. Lâm Giang vừa mệt thân vừa mệt tâm, cả người mềm như sợi bún, mặc Tùng Mộc an bài. Tùng Mộc hắn cũng là lần đầu tiên làm chuyện này cho Lâm Giang sau khi ân ái. Cuối cùng sau một loạt động tác vụng về, Tùng Mộc cũng đặt được Lâm Giang sạch sẽ lên trên giường. Hắn cũng không nằm xuống bên cạnh mà ngồi ở đầu giường, hình như đang do dự. "Lần này cậu trả tiền hay là không?" Lâm Giang đột nhiên nói. "Nếu cậu định trả tiền thì tôi đã giải nghệ rồi, không nhận tiền đi khách nữa." Nếu đưa tiền thì giống như Tùng Mộc đang rẻ rúng Lâm Giang Còn nếu không trả tiền, Lâm Giang không nói nữa, quan hệ giữa bọn họ không thể làm tình với nhau mà không thông qua giao dịch. Tùng Mộc vẫn còn đang lúng túng, Lâm Giang lại nói. "Cậu về đi, lần này xem như tôi khuyến mại cho khách quen" Ngụ ý là sẽ không có lần sau. Lâm Giang kéo chăn trùm lên người mình, quay vào trong nhắm mắt muốn ngủ. Dù sao cũng là mệt mỏi. Tùng Mộc ngẩn người nhìn Lâm Giang nửa ngày, lẩm bẩm chửi mấy tiếng "mk" Lâm Giang còn muốn quay lại mắng cậu chửi cái gì thì thấy một bên giường chùng xuống. Tùng Mộc vừa nằm xuống, hắn thậm chí còn kéo cái chăn Lâm Giang đắp chui vào. Hai người làm xong không mặc lại đồ, vì thế có thể từ từ cảm nhận da thịt Tùng Mộc đang áp sát lại. Hắn đem thân mình đè lên trên người Lâm Giang, sau đó cúi xuống cắn trên bả vai anh ta một miếng lớn. "Mẹ nhà anh, cái gì giải nghệ sao anh không nói từ lúc tôi đè anh ở cửa mà phải đợi xong xuôi rồi mới nói" Rõ ràng đem hắn trở nên vô lại "Mà dù sao cũng đã làm rồi còn quản cái gì một lần hai lần. Tôi không về, đêm nay tôi sẽ đem anh làm chết" Lâm Giang bị mắng còn đang ngây người thì Tùng Mộc đã đem môi mình áp xuống. Hắn hôn Lâm Giang. Hắn mơn trớn Lâm Giang. Hắn dịu dàng chạm lên mắt, lên gò má, lên môi của Lâm Giang. Hắn khiến Lâm Giang mơ mơ màng màng có ảo giác. Giống như được yêu. Giật mình vì suy nghĩ của chính mình, Lâm Giang ở trong lòng tự vả mình mấy cái đẩy Tùng Mộc ra chính mình trèo lên phía trên, đem thân thể ma xát trên người Tùng Mộc từ trên xuống dưới. Tùng Mộc đã sớm không chịu được nhấc Lâm Giang lên trên, đem của mình đẩy sâu vào tận cùng. Lúc Lâm Giang mở mắt ra Tùng Mộc đã đi rồi, có điều lần này cuối cùng cũng không để lại tiền. Tùng Mộc ở trên văn phòng nhìn chằm chằm bánh mì sáng nay Thanh Nguyệt mới mang qua. Thanh Nguyệt là bạn gái của hắn, vốn đã định năm ngoái kết hôn, chính là lúc hắn nói với Lâm Giang. Hai người hẹn hò đã ba năm, lúc ấy hắn đã hạ quyết tâm cưới Thanh Nguyệt. Dù sao hắn đối với người kia cũng chỉ là một vị khách. Thế nhưng một tháng sau đó, hắn cứ lấy lý do này kia trì hoãn, cuối cùng bỏ qua năm tuổi đẹp. Mẹ Thanh Nguyệt bảo năm nay kim lâu, phải chờ đến sang năm. Lúc ấy hắn như trút bỏ được gánh nặng. Hắn nghĩ thời gian qua rồi chờ hắn ổn định lại tâm trạng rồi lại làm đám cưới. Thế nhưng một lần nữa lại để hắn gặp lại người đó. Hắn đột nhiên nhận ra bấy lâu nay hắn không có ham muốn với thân thể của Thanh Nguyệt. Ba năm, chưa từng. Hắn cứ nghĩ mình là người đàng hoàng có giáo dục nên như thế. Thế nhưng Tùng Mộc lại không lý giải được điên cuồng của hắn những đêm triền miên với Lâm Giang là vì đâu. Đối với người kia, hắn chẳng qua chỉ là một vị khách. Mà hắn lại đối với người kia.. Tùng Mộc đem bánh mì nuốt xuống, mở máy điện thoại. Hắn muốn nghe giọng người kia, thậm chí một tiếng rên rỉ nhỏ cũng khiến hắn thất hồn lạc phách. Cầm điện thoại lên rồi mới nhớ là hắn không có lưu số điện thoại. Người kia hình như cũng chưa từng hỏi đến phương thức liên lạc với hắn. Hắn quả nhiên chỉ là một người qua đường. Giống như năm đó khi hôn hắn có lẽ cũng chỉ xem hắn như những kẻ người kia vẫn cặp kè. Hôm nay Lâm Giang không về nhà ngay, anh ta mua hai lon bia mới, xách ra thẳng công viên, vừa thưởng thức vừa suy ngẫm. Nửa đêm, Lâm Giang uể oải trở về trước cửa đã có một cái bóng ngồi lù lù. "Mẹ nhà cậu" Lâm Giang giật mình không nhịn được chửi một cái rồi mới tra khóa vào mở cửa. Tùng Mộc cũng đã mệt rũ, lết người vào phòng, tự nhiên như ở nhà đem quần áo vứt ra sau đó chui lên giường của Lâm Giang vừa đặt lưng đã ngủ. "Mẹ nó, Tùng Mộc, cậu dậy tắm ngay cho tôi" Lâm Giang bất lực lao lên đạp tới tấp lên người Tùng Mộc nhưng hắn không có vẻ gì tỉnh lại. Lâm Giang có cảm giác ông trời đang nguyền rủa những ngày thảnh thơi thuận lợi của anh ta. Ngủ chừng hơn một tiếng Tùng Mộc mới buồn đi vệ sinh mà tỉnh. Hắn cũng biết ý xả nước nóng tắm táp qua sau đó đi ngang qua sô pha, ôm lấy Lâm Giang đang cuộn tròn ngủ lên giường. Lâm Giang dạo này quả thật có ảo giác Tùng Mộc thích mình. Mặc dù ngày nào cũng tự vả miệng nhắc nhở nhưng Tùng Mộc luôn dịu dạng bất thường khiến Lâm Giang không đề phòng kịp. Rắc rối đầu tiên Tùng Mộc đem đến là bạn gái của hắn. Cô nàng không biết nghe tin thế nào mà đứng ám quẻ tiệm bánh mì của anh ta đã năm ngày. Lâm Giang đang rầu rĩ vì không bán được hàng thì Tùng Mộc còn đổ thêm dầu vào lửa bằng màn xuất hiện đón đưa sau giờ làm việc. Lúc Tùng Mộc vừa đỗ xịch xe máy trước tiệm bánh mì còn hớn hở gào lên tên Lâm Giang tay vẫy vẫy cặp vé xem phim. Rất lạy ông tôi ở bụi này. Sau đó Lâm Giang đem vé đi xem phim với phụ việc ở quầy bánh mì, mặc kệ Tùng Mộc với bạn gái hắn ở đó chiến qua chiến lại. Lâm Giang chả dại gì mà chường mặt ở đấy thêm phút nào nữa. Không biết chiến thế nào, Tùng Mộc sau đó không đến nữa. Hẳn là đang dành thời gian dỗ bạn gái. Giữa tháng 6, Tùng Mộc đến chỗ Lâm Giang một lần, tinh thần trông khá xuống, có lẽ nhiều việc. Tùng Mộc mệt mỏi ngồi ở sô pha, kéo tay Lâm Giang nói. "Hôn tôi đi" "Tôi không tiếp khách nữa" "Tôi kệ mẹ đám khách của anh, anh đừng nghĩ đến bọn họ nữa, chỉ nghĩ đến tôi thôi, chỉ hôn tôi" Lâm Giang mềm mại đem hơi thở của mình gộp vào cùng với người kia. Tùng Mộc cũng không đòi thêm nữa, hắn chỉ chăm chú hôn Lâm Giang, tỉ mỉ đem hương vị của anh ta nhấm nháp, nhấm nháp. Lúc Tùng Mộc ra cửa, Lâm Giang hỏi "Cậu thích tôi sao Tùng Mộc?" Tùng Mộc không đáp lời, chỉ nhìn Lâm Giang. Lâm Giang tiến lại hôn lên môi Tùng Mộc, lại kiễng người hôn lên khoé mắt hắn "Tôi mười sáu tuổi đã lên giường với đàn ông, mười tám tuổi thì ai có tiền đều có thể ngủ. Mười ba năm tôi đã qua hàng ngàn người tôi không thể nhớ mặt nhớ tên.." "Đừng nói" - Tùng Mộc có chút xúc động quát ra tiếng hơi lớn Lâm Giang lại có vẻ không quan tâm, anh ta vẫn không dừng lại. "Tôi là đàn ông mà còn là loại đàn ông bẩn thỉu. Cậu sẽ đứng trước mặt mọi người mà hôn tôi, được không?" Do dự trên gương mặt Tùng Mộc giống như lưỡi dao từng nhát đâm vào ngực Lâm Giang. Lâm Giang ngẩng đầu chớp chớp mấy cái, đem cái thứ mặn chát chực trào ra nuốt ngược trở lại, hít một hơi nói tiếp. "Tùng Mộc, cậu trở về đi" Lâm Giang đem cánh cửa phòng mở rộng, đợi Tùng Mộc từng bước đi qua đó. "Anh, tôi so với khách hàng của anh, có khác biệt không" - Tùng Mộc dừng ở giữa cửa hỏi. "Đều như nhau thôi" - Lâm Giang nói Tùng Mộc cúi mặt đem theo mất mát bước thẳng ra bên ngoài xuyên vào màn đêm mù mịt. Vậy là hết. Tùng Mộc sẽ không bao giờ trở lại nữa. Tiệm bánh mì nhỏ của Lâm Giang cũng chỉ tồn tại được chừng hai tháng nữa. Đến giữa mùa hè thời tiết quá nóng nực, việc làm ăn buôn bán chậm chạp, tiền kiếm được không bao nhiêu anh ta liền quyết định tạm nghỉ. Cuối tuần, Lâm Giang ở trên sân khấu hát một bài tình ca. Anh ta tới sớm, trong quán chẳng có mấy ai. Thế nhưng lại có Tùng Mộc. Mới bốn giờ, Tùng Mộc đã say xỉn. Lâm Giang không nhìn sang, cũng không quản ai đó ban ngày ban mặt đã chìm trong hơi men. Vốn cũng đâu có quản được. Một vì khách quen lên chỗ Lâm Giang cài một nhành hoa lên tai anh ta. Ngoại hình Lâm Giang thiên về âm tính, anh ta lại rất biết phát huy lợi thế của mình, ăn mặc và đầu tóc đều là kiểu trung tính. Đóa hoa đỏ rực như máu cài trên vành tai trắng nõn của anh ta khiến người con trai nhu hòa hát tình ca ban nãy chợt trở nên yêu hoặc. Khách khứa ở đây kể cả có đàn ông 100% chân chính cũng sẽ không kìm được mà liếc nhìn anh ta một chút. Tùng Mộc lại dường như muốn phát điên lên. Hắn đầu tiên gây sự với bồi bàn, sau đó gây sự với Lâm Giang, kết cục cuối cùng biến thành ẩu đả với vị khách cài hoa trên tóc anh ta kia. Lâm Giang vất vả đem Tùng Mộc đã xụi lơ ném xuống nền nhà, sau đó lại nhịn không được cắn răng lần nữa tha từ dưới đất vứt lên trên giường. Tùng Mộc bị đấm một trận cũng đã tỉnh, chẳng qua không muốn động, mặc kệ Lâm Giang tha lôi. "Mẹ nhà cậu, nằm một lúc rồi dậy đi tắm đi" "Không tắm không được ngủ giường, tôi biết rồi" "Mẹ nó, còn làm như quen thân lắm vậy" "Anh bớt chửi đi được không, tôi đang ong hết đầu lên đây" "Ai bảo gây sự cho hăng vào" Lâm Giang hậm hực sập cửa phòng tắm. Chờ Lâm Giang tắm xong Tùng Mộc mới đem quần áo đi vào, dùng nước ấm xả từ trên xuống dưới, khô ráo sạch sẽ thơm tho rồi mới chui vào chăn cùng Lâm Giang. Tùng Mộc phát hiện mình thế mà cũng biết được vài thói quen sinh hoạt của Lâm Giang. Tỷ như ưa sạch sẽ. Tỷ như khi ngủ sẽ nằm sấp. Tỷ như bình thường có vẻ rất lười nhưng hóa ra bánh mì làm ra ăn rất ngon. Tỷ như nhịp sinh học rất loạn. Lâm Giang có vẻ mệt, nằm quay vào trong không động tĩnh. Dù sao quan hệ giữa bọn họ đột nhiên trở nên rất bối rối. Không lẽ lại quay ra rồi bảo hay là mình chịch xã giao một lần nhé. Tùng Mộc hình như chưa ngủ được, hắn cựa mình một cái, cả người đau ê ẩm không nhịn được rên lên một tiếng. Lâm Giang rõ ràng nghe thấy, bực bội ngồi dậy đi ra ngoài một lát ôm vào hộp nhựa. Bên trong bông băng sơ cứu thuốc thang gì cũng có. "Ngày trước tôi cũng thường phải dùng" Lâm Giang giải thích ngắn gọn về cái hộp thuốc to quá khổ của mình rồi bắt đầu thao tác không nương tay trên người Tùng Mộc. Thế rồi bọn họ sau bao nhiêu đêm chỉ làm và làm, lần đầu tiên lại trò chuyện với nhau. Lâm Giang: "Sao to con mà đánh nhau tệ quá vậy?" Tùng Mộc: "Chuyện khác giỏi là được rồi" Lâm Giang: "..." Tùng Mộc: "Còn không chịu thừa nhận. Lần nào anh chẳng la đến mất cả tiếng" Lâm Giang: "..." - Tại sao lại có chút xấu hổ Tùng Mộc đột nhiên lại hỏi "Từ lúc chuyển đi đều ở chỗ này sao?" "Không, một hoặc hai năm lại chuyển một lần" - Lâm Giang trầm mặc, cũng không có gì phải giấu diếm. Lâm Giang không muốn nói chuyện của mình, đẩy trở lại "Còn cậu?" "Tốt nghiệp đại học xong đi làm thôi, không có gì đặc biệt" Không có gì đặc biệt trong lời nói của Tùng Mộc chính là điều mà những người như Lâm Giang không bao giờ dám mơ tới. Lâm Giang biết ba mẹ Tùng Mộc đều là lãnh đạo cơ quan nhà nước, cuộc sống của Tùng Mộc từ nhỏ đã được trải hoa hồng. Hai người nằm song song ở trên giường, câu được câu không trò chuyện lại rất phối hợp không nhắc lại chuyện hôm trước. Lúc Lâm Giang tưởng Tùng Mộc đã ngủ, lại thấy bàn tay Tùng Mộc len lén luồn sang, đan vào tay Lâm Giang. Ngón tay Tùng Mộc rất lớn nhưng lại mềm mại, điển hình của công tử cả đời chưa từng động tay vào làm việc gì. Lâm Giang không động đậy, giả bộ như ngủ rồi. Dù sao chỉ càng thêm rối rắm mà thôi. Tháng tám trời đã có chút dịu, Lâm Giang lại mở tiệm bánh mì. Mẹ anh ta độ này chuyên tâm làm bà chủ tiệm ăn, quả thật là gần năm mươi năm lại gặp được người tri kỷ. Mặc dù mẹ Lâm Giang vẫn là yêu thích mua sắm chưng diện nhưng tuyệt nhiên chỉ thích bòn tiền từ con trai, tiền của chồng thì khư khư giữ. Lâm Giang đối với người cha dượng mới ngược lại không có mâu thuẫn gì, trừ việc con cái ông không ưa Lâm Giang lắm. Lâm Giang cũng lười quan tâm, cố gắng nước sông không phạm nước giếng. Anh ta cũng không lo bà mẹ của mình sẽ bị ai bắt nạt, xưa nay chỉ có bà bắt nạt người khác. Chung quy Lâm Giang chỉ cần an ổn bán bánh mì thu nhập thấp của mình. Càng gần cuối năm, Tùng Mộc càng ít tìm Lâm Giang, chắc là rất bận. Công việc bận bịu, còn phải chăm sóc bên nội bên ngoại. Bởi Lâm Giang bắt gặp Tùng Mộc đem theo nhà bạn gái đến ăn cơm tất niên ở nhà hàng của ba dượng anh ta. Lâm Giang còn đến hát một bài hát chúc mừng - dịch vụ đặc biệt năm mới của nhà hàng, không cần nói cũng biết là ý tưởng của mẹ Lâm Giang. Lâm Giang ôm đàn hát một bài hát tươi vui, giọng hát ấm áp như gió xuân, kết thúc bài hát còn tặng kèm một nụ cười rực rỡ hơn bất kì loài hoa nào ngoài kia. Tùng Mộc hình như là một bạn trai rất săn sóc, luôn miệng cười nói, lúc ra cửa còn đưa tay nắm tay bạn gái. Bàn tay lớn nhưng lại mềm mại. Lâm Giang vô thức xoa xoa hai tay trống trơn lạnh lẽo của mình rồi nhét vào trong túi áo. Lâm Giang nghỉ bán bánh mì từ đầu tháng, chuyên tâm làm tình nguyện viên biểu diễn tại nhà hàng. Đến gần Tết, ba dượng có bảo anh ta về ăn Tết nhưng Lâm Giang khéo léo từ chối, miễn cho nhà người ta mất Tết. Ba ngày Tết, Lâm Giang định làm tổ cả ngày trong nhà xem truyện tranh, ăn mì tôm với hoa quả, cũng không có hứng nấu nướng gì. Từ sau hôm đó cũng không gặp lại Tùng Mộc. Hẳn cuối cùng người đó cũng đã có lựa chọn của mình. Mùng 1 Tết, ba dượng gọi Lâm Giang về nhà ăn cơm. Năm mới không tiện từ chối, Lâm Giang đáp ứng một lần. Lúc ăn cơm, tận lực làm cho mình trở nên yên tĩnh nhất. Ăn cơm xong, ba dượng gọi anh ta nói chuyện, hỏi anh ta có dự tính gì cho tương lại. Lâm Giang thành thật lắc đầu. Ông nói muốn mở thêm mấy nhà hàng, cần đầu bếp. Ông nói muốn Lâm Giang đi học nấu ăn gì đó. Ông còn nói, chuyện cũ, cứ để nó trôi đi. Lâm Giang lần đầu tiên được người ta lo lắng cho, có chút không chịu được. Lúc Tùng Mộc tới tìm thì Lâm Giang đã chuyển đi hơn một tháng. Điện thoại cũng đã chặn số. Giống như cách đây mười năm, chỉ để lại cho hắn một khoảng trống rỗng. Mười năm trước hắn không đủ bản lĩnh giật xuống kiêu ngạo của thanh niên, để rồi hối hận mười năm. Cuối cùng ông trời cho hắn gặp lại được, hắn lại một lần nữa đánh mất. Lúc hắn đem bạn gái đi ăn trưa, bạn gái hắn ngỏ ý muốn ngày mai hai người cùng đi du lịch. "Em có vourcher 2 đêm, không đi thì lãng phí quá nên.." Du lịch qua đêm, hắn biết bạn gái hắn có ý gì, cũng thấy tội nghiệp cô phải tự mình gợi ý những chuyện như thế này. Lâm Giang đi rồi, hắn tặc lưỡi đồng ý, sau đó lại tự hỏi hắn lại hẹn bạn gái sao lại vì Lâm Giang không ở đây. Vậy nếu Lâm Giang còn ở nơi này, hắn sẽ làm thế nào. Hắn sẽ bảo hắn bận, sau đó cuối tuần hắn sẽ tới chỗ Lâm Giang. Làm anh ta đến khóc. Sau đó hắn hơi sửng sốt vì suy nghĩ của chính mình. Thanh Nguyệt gần đây cảm nhận rõ ràng sự hờ hững của Tùng Mộc, ở bên cạnh cô Tùng Mộc cũng rất hay lơ đãng. Qua bạn bè, Thanh Nguyệt cũng biết Tùng Mộc gần đây có dây dưa với một trai bao, vì vậy mới có buổi ầm ĩ ở tiệm bánh mì bữa trước. Sau lần đó Tùng Mộc cũng hứa sẽ xử lý việc đó, nhưng có xử lý không thì Thanh Nguyệt không biết. Tâm tư Tùng Mộc trở nên xa cách hơn, và kín đáo hơn. Thanh Nguyệt biết lần gặp gỡ đó là một nước đi sai lầm. Sau đó cô không dò hỏi chuyện riêng của Tùng Mộc nữa, cũng đổi cách thức, nhưng chung quy vẫn không nắm bắt được suy nghĩ của Tùng Mộc. Hai người xin nghỉ phép thêm một ngày, dành trọn ba ngày hai đêm cuối tuần nghỉ dưỡng ở resort mà Thanh Nguyệt thu xếp. Hình như chuyến bay không được thoải mái lắm, vì nghỉ phép mà mấy hôm trước Thanh Nguyệt cũng phải làm thêm giờ. Vì vậy đêm đầu tiên, Thanh Nguyệt khá mệt mỏi, lúc chờ Tùng Mộc tắm xong thì cô đã ngủ mất. Buổi sáng tỉnh dậy thì Tùng Mộc vừa ở ngoài về, hình như là đi chạy bộ. Thanh Nguyệt có hơi xấu hổ cũng tiếc nuối. Tùng Mộc thì không có phản ứng gì, hắn vui vẻ đem Thanh Nguyệt đi chơi nguyên ngày hôm đó. Đến tối, Thanh Nguyệt tắm táp sạch sẽ, xịt thêm nước hoa hồi hộp bước ra khỏi phòng tắm. Tùng Mộc săn sóc đem cho cô một ly rượu vang. Thanh Nguyệt bẽn lẽn ngửa đầu uống hết. Hơi men làm cho gò má cô hơi ửng hồng, xinh đẹp và mị hoặc. Tùng Mộc để Thanh Nguyệt lên giường nói cô đợi hắn đi tắm rửa. Hắn tính toán đủ, lúc hắn tắm xong thì thuốc ngủ đã có tác dụng. Đắp chăn lên thân thể nõn nà mềm mại của Thanh Nguyệt lấp ló dưới bộ áo ngủ, hắn bình thản nhét điện thoại vào túi quần, đi ra ngoài khách sạn. Thuốc ngủ loại tốt, trời có sập thì Thanh Nguyệt cũng chẳng tỉnh dậy trước sáng mai. Tùng Mộc ngồi ở bờ biển, đốt thuốc. Lát nữa hắn cũng sẽ như hôm qua, kiếm một khách sạn nào đó ngủ tạm, gần sáng thì trở về. Lâm Giang hình như chưa từng chân chính đi biển. Anh ta kể cũng có lần được khách bao đi du lịch, nhưng suốt thời gian đều mệt chết nằm ở trên giường. Đến nước cũng chưa được nhúng chân xuống. Tùng Mộc khi ấy thật muốn túm Lâm Giang lên gói lại nhét vào trong túi áo. Thật muốn như thế. Bây giờ lại càng muốn. Tùng Mộc rút điện thoại ra, gọi vào số điện thoại đã bấm đi bấm lại không biết bao nhiêu lần. Lâm Giang chết tiệt, dám đem tên hắn nhét vào sổ đen. Tùng Mộc rút trong túi là một cái sim điện thoại khác lắp vào máy, cái này hắn vừa mua hồi chiều. Bấm nút gọi quả nhiên gọi được. Lâm Giang chết tiệt. Giọng Lâm Giang uể oải vang lên trong điện thoại lại là thứ mà Tùng Mộc hoài niệm nhất lúc này. Hắn hận mình không thể trực tiếp chui qua ống nghe này mà lao vào người kia. Lâm Giang lười biếng "A lô" hai lần, đến lúc định cúp máy mới nghe giọng Tùng Mộc vang lên. "Anh mà dám đổi số tôi sẽ đem ảnh của anh in ra băng rôn khổ lớn treo khắp thành phố để tìm đấy" "Mẹ nhà cậu" Lâm Giang chửi một câu sau đó cúp máy. Tùng Mộc hụt hẫng nhìn chòng chọc vào điện thoại tối thui nhưng tâm tình hắn lại rất rõ rệt. Hắn bấm máy lần nữa. Lần này Lâm Giang không cúp máy nữa, chỉ là nói nửa ngày cũng không nói cho hắn biết anh ta đang ở đâu. Tùng Mộc không ép, hắn chụp ảnh biển dưới chân gửi cho Lâm Giang, lại nhắn cho anh ta mấy cái tin nhắn sống chết dặn dò không được cắt liên lạc với hắn rồi mới an tâm đi tìm chỗ ngủ. Ngày mai hắn cần phải tỉnh táo, có lẽ cả những ngày sau nữa. Thanh Nguyệt rầu rĩ tự trách mình suốt dọc đường về không hiểu sao cơ hội tốt như thế mà mình có thể ngủ quên được, lại những hai đêm. Thế nhưng điều làm Thanh Nguyệt thất vọng hơn cả là Tùng Mộc vẫn cư xử rất bình thường, không có ý trách móc, thậm chí Thanh Nguyệt cũng từng tự hỏi sao hôm đó Tùng Mộc không đánh thức cô dậy. Đáp án mà Thanh Nguyệt thắc mắc đến rất nhanh. Ngày hôm sau, Tùng Mộc hẹn gặp Thanh Nguyệt. Hắn ăn mặc trịnh trọng, hẹn cô ở một quán nhỏ xinh đẹp, chu đáo mua cho cô trà sữa mà cô thích. Sau đó hắn nói chia tay. Thanh Nguyệt khóc lóc một tuần. Tùng Mộc mệt mỏi. Người nhà Thanh Nguyệt đến tìm hắn đòi công đạo. Hắn đau đầu. Bố mẹ hắn gọi hắn về nhà truy vấn. Hắn come out. Nhà hắn như hiện trường nổ bom nhưng tâm hắn lại an tĩnh kỳ lạ. Hắn tiện thể chụp ảnh vết bầm trên chân hắn do cha hắn lấy cán chổi đánh, gửi cho người kia đòi anh ta chịu trách nhiệm. Hắn, gần ba mươi tuổi đầu đột nhiên lại muốn làm nũng với người khác. Lâm Giang ở một nơi xa lạ bị Tùng Mộc nháo đến có chút ngẩn ngơ. Lúc Tùng Mộc ở trong chạy ra nhào lên người mình, Lâm Giang vẫn cứ nghĩ mình đang bị ảo giác. Đứng chờ Tùng Mộc ở sân bay, Lâm Giang còn cảm thấy mình thật là ngu ngốc lại nghe theo người kia chạy đến đây. Tùng Mộc cả người xoắn xuýt, ngồi trên taxi từ sân bay về cứ kéo bàn tay của Lâm Giang mà nắm miết. Lâm Giang ngượng với bác tài xế, muốn rút tay về lại bị Tùng Mộc thò sang kéo lại. Luận về sức thì Lâm Giang đọ không lại hắn, cũng không tiện tranh cãi trên xe đành xem như mặc kệ, bất lực quay ra nhìn đường qua cửa kính. Vừa vào đến cửa, Tùng Mộc đã đè Lâm Giang trên tường mà vừa hôn vừa gặm. Lâm Giang nhịn không được đấm lên bụng hắn một cái chửi. "Mẹ nhà cậu, hôn thì hôn còn cắn cái gì" Tùng Mộc đang ôm bụng ngồi dưới nền nhà, chỉ cười, lại nhào lên. Đến lúc thân thỏa mãn tâm thỏa mãn ôm ấp Lâm Giang trên giường, Tùng Mộc nhịn không được nằm rinh rích cười như một tên điên. "Thần kinh" Lâm Giang mệt mỏi hạ giọng mắng hai tiếng. Tùng Mộc vẫn hi hi cười, gần đây người mắng hắn bị điên cũng không ít đâu. Dù sao cuộc đời hắn tỉnh táo hai mươi mấy năm cũng không hạnh phúc bằng một lần điên cuồng này. Lâm Giang mềm nhũn nằm trong lòng hắn xinh đẹp biết nhường nào, hắn còn chưa kịp nhớ hết từng đường nét. Tùng Mộc sờ soạng nửa ngày lại phấn chấn đè lên thân mình Lâm Giang lần nữa, hắn quyết lần này phải tỉ mỉ quan sát người này. Thế nhưng Lâm Giang chết tiệt vắt kiệt hắn suốt đêm xong hôm sau lại lạnh mặt đuổi hắn về. "Không đi làm sao?" - Lâm Giang vòng tay trước ngực lườm hắn "Xin nghỉ phép" - Tùng Mộc không nao núng đáp "Tôi bận" - Lâm Giang kết luận Lâm Giang đang theo học một lớp học nấu ăn, sáu tháng, sau đó sẽ tìm một nhà hàng làm việc và học nghề, hai năm. Chính anh ta cũng không ngờ cuộc đời mình lại có lúc có một kế hoạch tỉ mỉ như thế. "Đừng học nữa, về anh giai nuôi em được không?" - Tùng Mộc bỡn cợt nửa đùa nửa thật nắm tay Lâm Giang vuốt vuốt, ngón tay chơi đàn rất dài và mảnh. "Lương tháng cậu nhiều lắm sao?" "Cái này.. đủ ăn" - Tùng Mộc bị hỏi ngược có hơi lúng túng. Lương của hắn cũng thuộc diện cao nhưng không biết tiêu chuẩn của Lâm Giang thế nào. Đáp lời xong hắn mới hỏi lại. "Sao không thắc mắc chỗ" anh giai nuôi em ", lại đi hỏi lương người ta làm gì?" - Rõ ràng hắn nói cái này mới là trọng điểm. Sau đó hắn đột nhiên nghĩ ra cái gì, sung sướng hỏi. "Nghĩa là nếu lương anh đây đủ nhiều thì em sẽ đồng ý đúng không?" "Tầm bậy" - Lâm Giang đạp hắn một cái bỏ ra ngoài. Nghĩ gì mà dám đem lương tháng ra dụ dỗ Lâm Giang, mặc dù hiện tại Lâm Giang đúng là có hơi nghèo túng nhưng trước đây anh ta bán thân còn phải lựa khách nữa đó, không phải cứ có tiền là muốn trèo lên giường anh ta lúc nào cũng được đâu. Tên này không chỉ muốn trèo lên giường, mà còn muốn độc quyền thương mại nữa. Đêm qua, Tùng Mộc đã nói thích Lâm Giang. Lúc ở sân bay. Lúc bọn họ hôn nhau. Lúc lên cao trào. Lúc ngủ dậy. Không biết đã nói bao nhiêu lần, hình như đem tất cả mười năm đòi lại. Lâm Giang không biết mình là cảm động hay bị gì, lại để cho người kia cả đêm dày vò bao nhiêu lần tùy thích. Nếu không phải trước kia rèn luyện qua thì sáng nay đã không dậy được. Anh ta ở trên lớp học ngẩn người, cháy mất hai món, một món thì cho thừa muối, kết quả eo thì đau mà còn bị đứng nghe mắng một giờ. Cuối ngày Lâm Giang trở về phòng trọ lúc mở cửa còn có chút bồn chồn. Có khi nào bên trong vẫn như mọi ngày, không có ai. Không có Tùng Mộc phát điên hôm qua, cũng không có lời tỏ tình nào cả. Có khi nào tất cả là Lâm Giang tự ảo giác ra. Thế nhưng Tùng Mộc vẫn ở trong đó, không chỉ vậy mà còn đem phòng trọ của anh ta biến thành đống bừa bộn. Tùng Mộc ở lại thêm một đêm nữa. Không như Lâm Giang nghĩ, đêm này Tùng Mộc rất dịu dàng. Chỉ ở bên người Lâm Giang nhẹ nhàng hôn xuống, còn nói mấy lời buồn nôn. Tuy rằng đến cuối cùng vẫn là Lâm Giang nhịn không được, đem Tùng Mộc lột ra. Tên khốn đó, tháo người ta đến trần trụi rồi chính mình còn mặc nguyên quần áo. Khiêu khích cố tình. Dù sao bọn họ lần này cũng là làm lại không giống những lần trước. Tùng Mộc giống như đào được đá quý trong tim ra, cả người sáng lấp lánh trở về nhà nhận tội. Ba hắn lại tẩn cho một trận nữa, hắn vẫn ở trong lòng cười đến chói lóa. Lâm Giang học hết nửa năm, Tùng Mộc vẫn kiên trì theo đuổi. Hai người ở hai đầu đất nước, Tùng Mộc đi về bằng máy bay rất tốn kém, Lâm Giang không cho hắn mỗi tháng lại chạy đến nữa, đổi lại Lâm Giang sẽ rút ngắn thời hạn tập sự xuống một năm, trở về học nghề cùng thành phố cùng Tùng Mộc. Thực ra Lâm Giang nói vậy cũng chỉ là dỗ dành Tùng Mộc. Dù sao anh ta cũng không tin Tùng Mộc có thể kéo dài được hơn ba tháng. Trên đời này có ai thông minh tỉnh táo mà lại chọn loại như Lâm Giang chứ. Huống hồ Tùng Mộc tốt đẹp như vậy. Thôi thì cứ lừa mình được lúc nào hay lúc ấy vậy. Hoàn tất khóa học, Lâm Giang quay về thành phố kia một lần, vừa thăm mẹ, thuận tiện đi xin mấy giấy tờ địa phương để nộp cho khách sạn anh ta sẽ đến làm việc. Tùng Mộc biết Lâm Giang về, tất nhiên đem Anh ta về chung cư của hắn, qua đêm. Buổi sáng hôm sau Lâm Giang ê ẩm cả người tỉnh dậy mới nhìn rõ được thiên phú biến chỗ ở thành ổ chuột của Tùng Mộc. OCD điển hình, Lâm Giang bắt đầu dọn dẹp. Rác khô rác ướt, thức ăn hết hạn, giấy tờ, quần áo đều vo cục nằm chung dưới nền nhà. Rác nhét vào bao, quần áo gom đi giặt, nhà cửa lau dọn, riêng giấy tờ Lâm Giang chẳng biết có thể vứt đi hay không liền gom vào một chỗ. Sau đó anh ta thu thập được một tờ phiếu xét nghiệm HIV vô thức lăn lóc trong góc nhà. Tên bệnh nhân là "Đào Tùng Mộc", kết quả "Âm tính". Thời gian xét nghiệm là khoảng năm tháng trước. Bình thường do thói quen, Lâm Giang luôn yêu cầu đối tác dùng bao mỗi lần cùng bọn họ, hơn nữa Lâm Giang luôn mang theo đủ thứ đó trong người. Tùng Mộc cũng rất tuân thủ. Chỉ có lần Tùng Mộc đột nhiên đến thổ lộ, Lâm Giang đã giải nghệ nên cũng không có sẵn thứ đó trong phòng trọ, Tùng Mộc lại quá kích động. Đó là lần duy nhất hai người quan hệ không dùng bao. Là năm tháng trước. Lâm Giang trong ngực bị rút đến nứt nẻ, nắm tờ giấy trong tay vò đến nát bét. Mười một năm, chung quy vẫn là cảm thấy anh ta bẩn. Lúc Tùng Mộc đi làm về thì nhà hắn đã được thu xếp rất gọn gàng, tới mức hắn còn nghĩ mình vào nhầm phòng. Bên trong thật sạch sẽ, sạch đến cả bóng Lâm Giang cũng không nhìn thấy nữa. Ban đầu Tùng Mộc nghĩ Lâm Giang đi mua đồ, đến khi điện thoại không liên lạc được thì hắn mới thấy sự tình không ổn. Lần này Lâm Giang không phải đem hắn vào sổ đen nữa mà là đổi số luôn rồi. Tùng Mộc giống như phát điên, chạy xuống dưới tầng muốn đi tìm lại phát hiện ra mình không biết Lâm Giang ở nơi này có chỗ nào để đi nữa. Bạn của Lâm Giang, người nhà của Lâm Giang hắn một người cũng chưa từng gặp. Hôm sau lúc hắn đến được phòng trọ nơi Lâm Giang thuê tạm để học nghề thì phòng cũng đã được trả. Tùng Mộc một lần nữa lại tuột mất tay anh. Hắn vô lực đáp máy bay trở về nhà, lúc mệt mỏi nằm vật ra giường ngủ sờ sờ đệm giường có vương hương vị của Lâm Giang đêm qua hắn mới tìm thấy lá thư Lâm Giang để cho hắn. "Hôm nay tôi ở nhà không có việc gì liền bắt đầu dọn dẹp nhà của cậu, lau dọn từng ngóc ngách. Sau đó tôi mới nhận ra rằng căn nhà bừa bộn bẩn thỉu như thế nào chỉ cần bỏ tâm ra dọn dẹp nó đều có thể sáng đẹp ấm cúng trở lại. Cậu nói xem người như tôi dùng thứ hóa chất nào tẩy rửa thì mới sạch sẽ được đây? Đừng để tôi vấy bẩn lên nơi đẹp đẽ này của cậu, hay con người của cậu" Hay trái tim của cậu. Cuối câu Lâm Giang đã muốn viết như thế nhưng nghĩ lại người ta cũng đâu thể nào đặt thứ như mình vào trong tim. Giữa mùa hè, Lâm Giang lạnh run ngồi trên tàu hỏa đi tới một nơi xa lạ. Anh ta đã quen đổi chỗ ở nhiều lần, cũng không có gì bối rối. Chỉ là hôm qua dầm mưa, hiện giờ đang phát sốt. Lúc xuống tàu Lâm Giang lảo đảo suýt ngã lăn xuống đường ray. Chật vật tìm được một phòng trọ giá rẻ, Lâm Giang dọn dẹp qua loa, ăn mấy cái bánh quy khô khốc bác chủ nhà cho, nốc hai viên hạ sốt rồi nằm vật ra giường. Đến nửa đêm cơn sốt tạm lui, Lâm Giang mới lọ mọ trở dậy thu dọn nốt. Sớm hôm sau lúc gọi điện về nhà, mẹ anh ta cũng chỉ dặn dò kiếm thêm nhiều tiền một chút. Lâm Giang ngược lại thấy an tâm. Lâm Giang tính ở đây tìm công việc phụ bếp học nghề. Ba dượng có gợi ý anh ta mấy nhà hàng người quen nhưng Lâm Giang tạm thời chưa có dự định nhờ đến sự giúp đỡ. Xét cho cùng con ruột còn lù lù ở đấy, một đứa giời ơi đất hỡi như Lâm Giang muốn bớt phiền thì cũng phải an phận. Lâm Giang vốn khéo léo giao tiếp, tìm việc thật rất dễ. Nhưng tìm nhà hàng mà ông chủ không lăm lăm muốn đưa anh ta lên giường thì lại khó. Đến nhà hàng thứ ba thì Lâm Giang không khỏi đứng nhà tắm soi gương rồi chửi bậy. Không lẽ âm khí trên người mình rõ rệt đến vậy? " Lâm Giang liền trước tiên đi cắt tóc, đầu đinh tiêu chuẩn ba li. Sau đó anh ta đem quần áo chỉn chu đổi thành áo thun quần bò rách. Chỉ là không thể ở bẩn được, vẫn là duy trì mỗi ngày đều tắm giặt một lần, cả người thơm tho. Tùng Mộc lúc tìm được nhìn đến trợn cả mắt. Việc đầu tiên hắn làm là đem tay xoa cái đầu trọc lóc của Lâm Giang, miệng lẩm bẩm. " Thần kì thật " Lâm Giang có xúc động muốn đấm vào mặt hắn. " Cậu lại phát điên cái gì? " " Lần đầu tiên tôi thấy người để kiểu tóc này mà vẫn đẹp trai như vậy " Lâm Giang lần này thật sự giơ tay lên, thế nhưng chưa kịp làm gì đã bị Tùng Mộc ôm lấy. Anh ta đứng ở trước cửa nhà hàng, bị một đám nhân viên lấp ló sau cửa kính rình xem. Vất vả đạp Tùng Mộc ra, lại bị Tùng Mộc ôm lại. " Nhớ em "- Hắn nói. " Tôi đi tìm em muốn điên luôn " " Tôi lần này tìm thấy em dự định sẽ nhốt em lại sau đó mỗi ngày làm em không xuống được giường " Tùng Mộc chết tiệt, không bao giờ nói được lời tử tế. Lâm Giang lần này quả thực không nương tay, Tùng Mộc chảy một hàng máu mũi. Thật ra Tùng Mộc cũng không có lỗi gì, chỉ là Lâm Giang muốn đánh. Vì uất ức. Lâm Giang cảm thấy uất ức. Lần nào Tùng Mộc cũng làm trái tim Lâm Giang tan nát. Thế nhưng cứ đẩy hắn ra, hắn lại chạy đến. Lâm Giang cũng không biết bên trong mình bây giờ còn ra hình dạng gì nữa. Lâm Giang kéo Tùng Mộc đi, không biết đi đâu, liền đem hắn ra công viên gần đó. Sau đó đấm hắn thêm mấy phát nữa. " Cậu là cái gì, là chó à, sao chỗ nào cũng đánh hơi ra? " " Nhớ em "- Tùng Mộc mặc kệ hai mũi vẫn còn chảy máu, lao tới ôm Lâm Giang, còn hôn lên mặt anh ta. Lâm Giang bất mãn chùi mặt. " Bẩn chết được " Lâm Giang cuối cùng không đành lòng, lại lật đật trở về nhà hàng xin nghỉ rồi xách Tùng Mộc về phòng trọ. Đem Tùng Mộc rửa sạch sẽ, nút hai cái bông lên mũi hắn Lâm Giang bực bội ném hắn ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, chính mình thì đứng trước mặt hắn, khoanh tay. " Trình bày đi " Nói đi, nói rõ rất cả một lần. Tùng Mộc co ro trên ghế, lén nhìn lên Lâm Giang, cũng không dám loạn xưng hô nữa, nói. " Em không phải rất rõ ràng sao, em thích anh, muốn ở cùng anh. " " Không sợ bẩn nữa sao? Không sợ AIDS nữa sao? Tùng Mộc, tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, tôi là cái dạng gì, cậu sẽ giới thiệu tôi với bạn bè sao, sẽ ngẩng đầu cùng tôi trên đường sao? Có thể bạn bè người quen của cậu từng là khách hàng của tôi. Cậu sẽ không chột dạ sao? " Tùng Mộc ngẩn ra dường như cuối cùng cũng nghĩ ra lý do Lâm Giang khi ấy lại bỏ đi. " Em sẽ " Tùng Mộc đứng lên đem Lâm Giang ôm lấy chặt chẽ. Lâm Giang lúc đó mới phát hiện hóa ra Tùng Mộc bị anh đánh là vì cậu ta cố ý. Chỉ cần Tùng Mộc dùng sức thì căn bản Lâm Giang không chống đỡ nổi. Hắn ở bên tai Lâm Giang thì thào. " Em sẽ nắm tay anh ở trên đường, sẽ hôn anh trước tất cả mọi người, sẽ ở trước những người từng là khách của anh mà nói sau này anh vĩnh viễn là của em, một người cũng đừng hòng nhìn anh, sẽ đem anh về nhà gặp ba mẹ em, còn muốn ở trước mặt bạn bè mà khinh rẻ bọn chúng một lần vì bọn chúng không gặp được người tốt như anh. " " Lâm Giang, chuyện xét nghiệm, cả chuyện mắng anh là em sai rồi, anh đánh em, mắng em đi, đừng bỏ đi nữa. Em đi tìm muốn điên lên. Anh mỗi ngày ở cạnh em từ từ nghĩ cách phạt em cũng được, nhé " " Lâm Giang, em yêu anh " Lâm Giang ngồi ở ngoài cửa hút thuốc đã nửa giờ. Trời đã lại sắp sang thu, một năm qua hắn cùng Tùng Mộc cứ vừa đưa vừa đẩy, không nghĩ tới lại thành cái dạng này. Mẹ Lâm Giang vừa gọi điện, cười hơ hớ hỏi có thằng ngu nào tới tìm Lâm Giang không. Tùng Mộc, bằng cách nào đó tìm được mẹ anh ta ở thành phố đó. Hắn một tuần liền đến khóc lóc, thổ lộ, hứa hẹn, lại khóc lóc, cuối cùng ăn vạ ở đó, đến khi mẹ Lâm Giang xem kịch đến chán rồi mới vứt cho cái địa chỉ chỗ Lâm Giang ở. Lâm Giang dụi đầu thuốc xuống đất, ném đầu lọc vào thùng rác, phủi tay mấy cái đi vào trong nhà. Tùng Mộc như con chó ngồi thu lu trên ghế từ nãy giờ. Thấy Lâm Giang đi vào, hắn bồn chồn đứng dậy, rồi cảm thấy không được tự nhiên lại ngồi xuống. Lâm Giang mệt mỏi nằm vật ra giường, thật không muốn động. Quả thật người không nên hoạt động não quá nhiều. Tùng Mộc rón rén từ ghế bò lại giường, ngồi ghé lên một bên mép đệm, kéo tay Lâm Giang lên vuốt ve. " Năm ngoái, có một thời gian em đột nhiên sức khoẻ kém, ăn uống không được. Không biết nghĩ thế nào lại đi làm cái xét nghiệm chết tiệt ấy. " Lúc hắn làm, lo cho mình thì ít mà lo cho Lâm Giang nhiều hơn. " Còn những lời mười năm trước, khi đó em.. " " Tôi hiểu "- Chỉ là có những việc dù hiểu nhưng dưới đáy tim vẫn từng chút nứt ra. Vừa vặn một Lâm Giang lần đầu tiên rung động lại gặp một Tùng Mộc vụng về trong biểu đạt tâm tư. Kết quả cuối cùng là đều mang theo vết thương trong lòng mà li biệt. Số điện thoại Lâm Giang cũng đem cho Tùng Mộc, rồi hứa một ngàn lần sẽ giữ liên lạc mới đuổi được Tùng Mộc về. Hắn thời gian qua vì tìm Lâm Giang đã xin nghỉ hết ngày rồi. Lâm Giang không biết vì sao lại đáp ứng Tùng Mộc không đi nữa. Nói là tin những lời đường mật của Tùng Mộc thì dĩ nhiên là không phải nhưng nói không cảm động thì là nói dối. Tùng Mộc cũng không phải ngày nào cũng gọi điện nhưng ít nhất sẽ nhắn tin hai lần sáng tối. Tuần đầu tiên, hắn chỉ nhắn mỗi hai chữ" Lâm Giang ", sau đó Lâm Giang sẽ" Ừ "một tiếng. Sau đó có ngày hắn sẽ nhắn rất nhiều, có ngày sáng tối chỉ gọi hai tiếng như thế. Rồi không biết đến một ngày nào, Lâm Giang buổi tối không đợi hắn nhắn tin tới liền gửi đi mấy chữ" Hôm nay ngủ sớm " Buổi sáng mở mắt ra sờ điện thoại liền thấy người kia gửi đến hai chữ" Ngủ ngon "còn kèm theo icon trái tim. Công việc đầu bếp thật sự rất vắt kiệt người, Lâm Giang kiên trì ba tháng liền xuất sư, chẳng biết vì cái gì, tặc lưỡi trở lại thành phố làm ở nhà hàng của ba dượng hắn. Tùng Mộc lần này lại phát điên, nhưng mà là sướng đến phát điên. Hắn đem Lâm Giang khóa ở trong nhà, nhất quyết không cho Lâm Giang đi thuê chỗ khác ở. Nói nếu Lâm Giang thuê chỗ khác thì hắn sẽ dọn đến đó ở với anh ta. Lâm Giang khinh bỉ nhìn hắn một lần, sau đó đem đồ sắp vào tủ. Dù sao chỗ ở không mất tiền, anh ta gần đây không dư dả, lương phụ bếp rất bèo bọt. Tùng Mộc từ đằng sau ôm lấy Lâm Giang, muốn khóc. Trái tim thấp thỏm của hắn mười mấy năm cuối cùng cũng được an tâm rồi. Đối với Tùng Mộc, giây phút hắn nằm trên giường ôm Lâm Giang ở trong lòng bây giờ là thời khắc mãn nguyện nhất của hắn. Mặc dù bọn họ hôm nay không làm, đúng hơn là hắn không dám làm Lâm Giang. Lâm Giang mềm mại nằm trong lòng hắn, thơm như một miếng bánh kem. Tùng Mộc đem mặt dụi dụi trên đỉnh tóc ngắn củn của Lâm Giang. Tóc Lâm Giang trước đây rất dài và mềm, nói thật Lâm Giang rất điệu đà, còn làm xoăn nhẹ, bồng bềnh như mây. " Thích trước đây hơn sao? "- Lâm Giang hỏi " Đều thích "- Tùng Mộc thành thật trả lời Lâm Giang mỉm cười, chỉnh tư thế dễ chịu hơn vùi ở trong ấm áp của Tùng Mộc mà ngủ. Tùng Mộc thành thật được mấy ngày liền bắt đầu chiếm lợi ích trên người Lâm Giang. Anh ta cũng không ngại chiếm lại, dù sao Lâm Giang cũng thích Tùng Mộc. Rất thích. Trừ chuyện Tùng Mộc mỗi lần lên giường là lại loạn xưng hô. " Lâm Giang, anh tới đây " " Lâm Giang, gọi tên anh đi " " Lâm Giang, nói em yêu anh đi " " Anh yêu em, Lâm Giang " Chuyện Lâm Giang và Tùng Mộc bên nhau đến cuối năm thì bị nhà Tùng Mộc phát hiện. Hắn bị gọi về nhà, lại bị tẩn thêm mấy trận nữa. Ba hắn đánh hắn đến đau cả tay mắt hắn vẫn lấp la lấp lánh hạnh phúc. Mẹ hắn ôm mặt khóc nửa ngày. Lâm Giang thở dài áy náy chấm thuốc lên cái trán sứt mẻ của Tùng Mộc. " Em nhất định phải chịu đựng cùng anh, không được nản mà bỏ anh đâu, biết chưa "- Hắn nói Lâm Giang trầm mặc gật đầu, lần này không bắt bẻ hắn xưng hô lung tung nữa. Tùng Mộc quả thật làm đúng những gì hắn nói. Nếu không phải Lâm Giang cấm hắn thì hắn sẽ nghênh ngang mà đem theo Lâm Giang khắp nơi, rồi trước mặt mọi người sẽ gào thét lên rằng Lâm Giang là bạn trai hắn. Lâm Giang thực ra cũng không cần những chuyện kinh thiên động địa gì, anh ta chỉ cần mỗi ngày có thể nằm trong lồng ngực hắn, nghe trái tim hắn đập rộn lên vì mình là cũng đủ mãn nguyện rồi. " Lâm Giang, hôm nay em tự tới đi " Tùng Mộc nằm dang chân dang tay trên giường, ngoắc ngoắc tay. Lâm Giang ngẩn ra một lúc sau đó mỉm cười. Anh ta chầm chậm đi lại phía Tùng Mộc, động tác chậm rãi bò bên trên người hắn. Tùng Mộc thấy động tác của Lâm Giang tự nhiên lại trở nên căng thẳng. Lâm Giang chống tay chân ở phía trên, hạ xuống bên tai hắn gọi mấy tiếng " Tùng Mộc, em muốn " Trong mắt Tùng Mộc trong giây lát nổi lên tia máu, hắn chồm lên đem Lâm Giang đẩy xuống. Động tác quá mạnh khiến mấy chỗ đau liền bị kích thích, hắn không nhịn được mắng một tiếng. " Lâm Giang chết tiệt " Tiếng mắng chửi còn chưa ra hết khỏi miệng đã chìm trong tiếng môi lưỡi cuốn lấy nhau. " Chết tiệt, Lâm Giang, em là cố ý " Tùng Mộc nhịn đau, bắt đầu cởi loạn quần áo. Lâm Giang ở bên cạnh không ngại nói thêm mấy lời kích thích, hành vi cũng phá lệ phóng túng, đem Tùng Mộc trực tiếp phát điên. Là sung sướng phát điên. Trong phòng tràn ngập thanh âm rên rỉ mê người của Lâm Giang. Tùng Mộc cứng rắn ở trên người Lâm Giang bận rộn ra vào. Lâm Giang chớp chớp đôi mắt, cánh tay mềm mại vòng lên cổ Tùng Mộc, vuốt ve bả vai đẫm mồ hôi của hắn, kéo hắn xuống đem môi mình hôn lên. Lâm Giang ở bên tai hắn nói mấy tiếng hắn muốn nghe nhất bằng cách thứ hắn muốn nghe nhất. " Tùng Mộc, em yêu anh " Tùng Mộc đỉnh mạnh cơ thể về phía trước xối xả bắn ở bên trong Lâm Giang. Hắn nằm gục trên người Lâm Giang, có cảm giác muốn khóc. Hắn nói " Anh yêu em " Phần còn lại của đêm đó Lâm Giang thực sự tự mình tới, đem hết mánh khoé dùng trên người Tùng Mộc khiến hắn có cảm giác bị hồ ly ép khô. Thế nhưng hắn tình nguyện bị Lâm Giang ép, Lâm Giang cho hắn ăn bùa mê thuốc lú gì hắn cũng sẽ hạnh phúc mà ăn. Cũng may hôm sau là ngày nghỉ, hai người cũng có thể tuỳ ý một chút. Cuộc sống ân ái của bọn họ thuận lợi trải qua mùa xuân. Lâm Giang tâm trạng tốt cũng sẽ để mặc Tùng Mộc xưng anh. Dĩ nhiên tâm trạng không tốt thì, Tùng Mộc cũng không dám nói tới. Lâm Giang nuôi lại tóc dài mềm mại, Tùng Mộc thích lùa tay trong tóc anh ta. Một hôm Tùng Mộc hỏi Lâm Giang cắt lại kiểu tóc ba ly cũ, hắn bảo Lâm Giang như thế này xinh đẹp quá, trong bếp của Lâm Giang toàn đàn ông, hắn ghen. Lâm Giang cười, không những không cắt mà nuôi dài hơn, mấy tháng tóc dài trùm cả tai. Lâm Giang đi làm sẽ cột chặt lại, giấu ở dưới mũ, nhìn có chút ngốc. Buổi tối Lâm Giang thả tóc xõa trên gối, mỉm cười mơ màng nhìn Tùng Mộc nằm đối diện đang quấn quấn lọn tóc trong tay mà hôn lên. Nụ hôn cuối cùng sẽ rơi trên má, trên trán, trên môi hay đâu đó khác. Tùng Mộc không thường đem theo Lâm Giang đi tụ tập bạn bè, hắn đúng ra là sau lần đầu tiên thì không muốn cho Lâm Giang đi nữa. Vì Lâm Giang hóa ra hòa nhập nhanh hơn hắn tưởng. Ngoài mỗi lúc hắn tỏa sáng duy nhất là đem Lâm Giang hùng hồn giới thiệu đây là bạn trai hắn, là người hắn yêu còn thời gian sau đó hắn toàn phải đi canh cái đám bạn bè háo sắc cứ nhòm ngó Lâm Giang nhà hắn. Lâm Giang trừ đi nấu ăn ra, mỗi lần ra ngoài đều ăn vận rất chỉn chu. Lâm Giang rất đẹp, còn biết mình rất đẹp nữa. Tùng Mộc thật là lo lắng mà. Lâm Giang thì luôn mặc kệ sự lo đông lo tây của Tùng Mộc. Anh ta trước sau chỉ nhìn bàn tay không ngần ngại nắm tay mình ở khắp mọi nơi kia mà ấm áp tràn ngập. Tùng Mộc cũng không đến mức cấm Lâm Giang ăn diện ra đường mà hắn cũng không nghĩ cấm nổi Lâm Giang. Thành thật mà nói, tuy có mất công trông chừng một chút nhưng hắn ngược lại thích Lâm Giang ngông nghênh như thế, nổi bật như thế, tự tin như thế. Lúc Tùng Mộc đi công tác mấy ngày trở về, Lâm Giang ra tận sân bay đón hắn. Hắn ở cửa ra rất nhanh thấy bóng dáng xinh đẹp chạy tới, lại thấy người ấy kìm không được mà ở sân bay ôm lấy cổ hắn. Sau đó hình như nhớ ra là xung quanh có nhiều người, Lâm Giang buông hắn ra ngay. Tùng Mộc chẳng để lỡ một giây lập tức vòng tay kéo người trở lại trong lòng. Hiện giờ ai nhìn thấy hắn cũng đều không ngại nữa. Hắn cúi người nói với Lâm Giang " Anh nhớ em muốn chết " Lâm Giang ngẩng lên, đem đôi mắt như hoa nhìn hắn, lông mi còn ướt át chớp chớp mấy cái. Sau đó Lâm Giang kéo cổ áo làm cho hắn cúi người xuống. Bọn họ vốn đã ôm nhau rất sát, phía dưới của Lâm Giang như có như không cọ lên hắn hai cái, Lâm Giang nửa như vô tình nửa như cố ý đem vành môi cọ trên gò má hắn rồi mới ở bên tai hắn thì thào. " Tùng Mộc, em muốn " Lâm Giang chết tiệt này, tuyệt đối là cố ý. * * * - Hết- Tác phẩm khác của Nhà Lam Vũ thôn: 1. [Đam mỹ] -" Nếu sinh ra vào một ngày khác "- tác giả: Lam 2. [Đam mỹ] -" Lam Hạ"- tác giả: Lam