Trong số chúng ta có ai đã từng cảm thấy bản thân thật vô dụng, lạc lõng, cô đơn hay thậm chí ghen tị với cuộc sống của người khác? Chính những cái đấy đã bóp méo tính cách nhân phẩm của con người, làm cuộc sống trên thế giới mất đi tình yêu thương, và chính vì điều đó mà tình bạn bè mới tồn tại trên cái thế giới này. Nhưng ai biết được rằng liệu tình bạn có thể kéo dài mãi mãi? Hay liệu cái người mà bạn vẫn hay cho là người bạn thân ấy có thật sự muốn làm bạn với bạn? Tình bạn vốn dĩ là một sợi dây kết nỗi giữa con người với con người, là mối quan hệ giúp đỡ san sẻ nhau nhiều điều trong cuộc sống, là những người đáng để ta gửi gắm niềm tin, tâm sự. Hãy nghĩ xem nếu không có tình bạn thì liệu trên thế giới có được cái bình yên như này? Nhưng như tôi đã bảo ở trên, đây chỉ là khái niệm về tình bạn, một khái niệm bao hàm những điều tốt đẹp mà không hề nói về những khía cạnh khác về nó. Hiện thực luôn luôn tàn khốc hơn khái niệm giả thuyết mà chúng ta biết. Có lẽ ai trong chúng ta cũng có bạn, đối với tôi tình bạn nó còn cao cả và thiêng liêng hơn những cái khái niệm ở trên. Tôi vẫn còn nhớ về thời thơ ấu ấy, những ngày tuổi còn bé phải nhận thức ra cái sự tàn khốc trong khái niệm 'bạn bè'. Ngày tôi còn học cấp một, những tháng ngày ai cũng tưởng chừng như sẽ có những khoảng khắc vui vẻ, hồn nhiên bên bạn bè, thầy cô và gia đình, thì những khoảng khắc mà tôi nhận là những lần bị kì thị, ghét bỏ, cô lập, nụ cười giả tạo trên khuôn mặt bị ghét bỏ. Ngày ấy, các bạn trong lớp ghét tôi như thấy một loài người khác vậy, tuy vẫn ngoài mặt quan tâm lo lắng, bên tôi như hình với bóng, nhưng sau lưng là những lời đàm tiếu bôi nhọ. Ngày ấy tôi đã khát khao tình bạn đến mức dù bị bôi nhọ, dù bị sai khiến tôi vẫn chấp nhận họ làm bạn, tôi ngây thơ đến mức nghĩ rằng những trò đập cửa nhà vệ sinh hay giấu tập chép bài lấy đồ dùng học tập cùa tôi mà chiếm hữu cho riêng họ là cách để thể hiện tình bạn thân thiết, tôi đã níu giữ vì tôi không muốn bị cô đơn, dần dần cái tư tưởng về tình bạn trong đầu tôi ấy dần bị bóp méo. Tình bạn với tôi là những lời khiến người khác hài lòng, phải làm bạn hài lòng không được trái ý người ta. Từ đó mà con người trong tôi dần thu lại trong bóng tối, những cái hành động ấy đã bào mòn đi cảm xúc thật cuả bản thân tôi, cho đến khi lên cấp hai cái bản tính của tôi vẫn hành xử như cái 'tính cách' được tạo ra cho tôi từ hồi cấp một. Mọi chuyện rất tốt, họ vẫn vui vẻ với tôi, lúc ấy tôi đã nghĩ rằng: Liệu nó có khác không nhỉ? Tôi đã đặt hết niềm tin cuối cùng của mình vào cái tình bạn hồi đầu cấp hai ấy nhưng thời khắc ấy cũng đã cho chính tôi nhận ra tất cả đều là suy tưởng của bản thân mình. Vào cái ngày phát bài kiểm tra cuối kỳ ấy, bạn tôi có so điểm với tôi, bạn ấy cao điểm cao hơn tôi, vì bản năng tôi cũng chỉ hỏi: Sao mày cao điểm hay thế? Lúc ấy tôi chỉ thốt trong vô thức vì nghĩ đấy là một câu hỏi bình thường, nhưng tôi đã lầm, cái người bạn ấy đã khóc, chỉ trong một khoảng khắc mọi người trong lớp đã quay mặt với tôi, phỉ báng tôi dù chưa biết rằng tôi đã làm gì với bạn kia. Trong cái khoảng khắc ấy, dù chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi, bao cảm xúc tôi vẫn kìm nén bên trong cái kén cảm xúc mà bấy lâu đã ngày một rò rỉ ra bên ngoài, tôi muốn phản kháng, tôi muốn giải thích, tôi muốn mọi người hiểu cho tôi, nhưng khi nhìn lại, mọi thứ như một sân khấu và cái nhân vật chính ấy không phải là tôi, tôi chỉ là một nhân vật phụ có thể bị hiến tế bất cứ lúc nào, chỉ là một nhân vật để tạo điểm sáng cho nhân vật chính, khi ấy tất cả về tình bạn trong tôi đã vỡ vụn, tôi không còn niềm tin vào bất cứ một ai trong lớp nữa, cái thời gian ấy đã tạo một xiềng xích tôi khiến tôi không còn dám mở lòng bất cứ ai. Tôi đã nghĩ rằng cái số phận của mình có lẽ là khổ nhất, gia đình thì khó khăn vô bề tôi không còn dám đặt niềm tin hay tâm sự vào người khác nữa, mỗi ngày dồn nén thì tư tưởng của tôi càng bị bóp méo, tôi chìm trong sự cô đơn, lạc lõng.. nhưng đó là trước khi tôi đến với mạng lưới internet. Đó là nơi tôi có thể tìm thấy chút gì đó gọi là vui vẻ, ấm áp, sau một thời gian tôi quen với những người bạn trên mạng, cái khoảng trống trong tôi được lấp ngày một chút một, họ luôn bên tôi, chia sẻ với tôi và giúp tôi nhận ra điểm khuyết trong bản thân. Phải, những người bạn ấy có lẽ sẽ không hoàn hảo, sẽ không học giỏi, sẽ không lời hay tiếng ngọt hay thậm chí có thể là những người lừa đảo mà người lớn hay răn đe nhưng ít nhất họ tạo cho tôi một cảm giác an toàn và cho dù xã hội nhìn nhânh họ thế nào đối với tôi họ đã là chính họ, họ đã dũng cảm phá vỡ xiềng xích của bản thân và truyện cảm hứng cho bao người khác. Họ là những người sửa chữa cái tư tưởng sai lầm của tôi, họ cho tôi nhận ra rằng tình bạn không phải là bạn đặt hết niềm tin vào họ mà là tạo niềm tin cho đối phương để hai người cùng tiến lên, tình bạn không phải là lời khen mà nó lời chê để ta có thể khắc phục mà sửa đổi bản thân để chính ta ngày càng hoàn thiện, tình bạn không phải là sợi dây gắn kết mà nó chỉ là 1 thứ cảm xúc tạo ta cảm giác an toàn để được yêu thương tin tưởng và trân trọng; những người bạn trên mạng ấy họ còn là các bậc tiền bối, họ dạy cho tôi nhiều điều về cuộc sống, luôn cho tôi những lời khuyên và từ những điều trên, tất cả mọi xiềng xích trong tôi đã bị gỡ bỏ tự lúc nào không hay. Tư tưởng và nhận biết của tôi đã thay đổi, tôi nhận ra rằng cái hoàn cảnh của tôi chỉ là một phần nhỏ bé trong thế giới rộng lớn, sau khi tiếp xúc từng hoàn cảnh của từng người bạn trên mạng ấy, nó đã tạo cho tôi một cái cảm nhận có nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau, giúp tôi nhìn nhận vấn đề từ nhiều khía cạnh từ đó mà có sự đồng cảm_ đó cũng chính là tình bạn. Và mới gần đây nhất tôi đã trải qua một chuyện vô cùnh kinh khủng, tôi bị các em nhỏ hơn trên mạng toxic không tiếc rẻ một lời, lúc ấy mặc dù tôi đã nhận thức được nhiều điều nhưng khi ấy tôi sợ lắm, tôi sợ những người bạn khác của tôi sẽ không tin tôi và tôi lại phải mất bạn, nhưng không, có lẽ họ là những người mà đời mang đến cho tôi, họ không quay mặt với tôi mà còn giúp tôi phá vỡ vòng vây của những người toxic, họ đã bên tôi không rời bỏ tôi và còn an ủi tôi nữa, có lẽ đây là điều mà tôi sẽ trân trọng và ghi nhớ mãi, tôi đã không còn cô đơn. Vậy cái cô đơn mà tôi và những bạn ấy đã trải qua là gì? Nó là một khái niệm, là một cái vỏ bọc dành cho những con người đánh mất tâm trí cảm xúc trong chính bản thân và cái cảm xúc đến từ tình bạn sẽ giúp mỗi người thoát khỏi cái vỏ bọc ấy. Thế tình bạn có thể kéo dài mãi mãi? Đương nhiên câu trả lời là không. Vì cho dù tình bạn có là sợi dây kết nối hay là cảm xúc đi chăng nữa thì nó cũng có thể bị đứt quãng và thay đổi theo thời gian, nhưng thứ không thay đổi được chính là kỉ niệm của tình bạn, nó là minh chứng và chính nó sẽ giúp ta không bị vỏ bọc cô đơn bao lấy nữa, nó giúp bạn và cả tôi nhận thức ra rằng chúng ta không cô đơn, không bị bỏ rơi vì mọi người vẫn luôn ở bên bạn, hãy thử sống chậm lại và nhìn nhận những mối quan hệ xung quanh, bạn và cả tôi sẽ nhận ra đời lấy đi nhiều thứ nhưng nó cũng cho ta lại nhiều thứ, như tôi, có lẽ đời đã lấy đi cơ hội tôi làm bạn với mọi người xung quanh nhưng lại cho tôi cơ hội được gặp những con người đáng quý ấy, những người bạn trên mạng kính mến. Nhờ có họ tôi đã dần hoàn thiện bản thân, tôi đã thay đổi, tôi biết ơn họ lắm, dù tôi không biết họ ra sao ở ngoài đời đi chăng nữa thì họ cũng chính là ánh sáng mở ra cánh cửa cho thế giới thứ hai của tôi, là người dẫn lối đi cho tôi tìm lại chính bản thân, cho tôi nhận ra rằng bản thân luôn nổ lực phấn đấu vì một mục đích và mục đích ấy luôn hướng về mọi người, dù mệt mỏi nhưng nhờ các bạn tôi luôn có động lực, không còn là cô bé nhút nhát thu mình trong bóng tối mà cho tôi được trở nên lạc quan và nhìn nhận những điều tốt đẹp của xã hội cũng như phân tích về những vấn đề xấu bên ngoài thế giới kia để đối mặt, dù chỉ một lần thôi, tôi cũng muốn nói rằng 'cảm ơn mọi người, cảm ơn những người đã không bỏ rơi tôi, những người đã dẫn lối và giúp tôi có thể về lại chính mình, cảm ơn vì đã đến, cảm ơn đã cho tôi nhận ra tình bạn chân chính và cho dù như thế nào đi chăng nữa tôi vẫn rất trân trọng và biết ơn các bạn'. Từ câu chuyện của chính mình, tôi muốn truyền thông điệp cho những người đọc được bài viết của tôi, các bạn không cô đơn, có lẽ hoàn cảnh của chúng ta khác nhau, có lẽ chúng ta không biết nhau, nhưng sớm hay muộn những người đưa bạn ra khỏi cô đơn sẽ đến thôi, vì thế dù có gặp bất cứ việc gì khó khăn, đừng dồn nén bản thân, bạn có quyền oán trách, bạn có quyền mệt, nhưng đến một lúc nào đó những con người thật sự phù hợp sẽ đến bên bạn và nhẹ nhàng đua bạn ra khỏi xiềng xích khó khăn ấy, và trong thời gian chờ đợi ấy đừng ép bản thân phải cố thay đổi vì người khác, hãy thay đổi vì bản thân bạn, hãy là chính bạn, mọi người luôn ủng hộ bạn và cả tổi cũng thế, tôi không biết bạn là ai nhưng nếu đã đọc đến đây thì có lẽ tôi và bạn đã có một tình bạn bên trong của mỗi đối phương rồi, đừng sợ hãi vì tôi và mọi người luôn bên bạn.