Người Ngẩn Ngơ Cuộc sống con người ai cũng thế, Bởi vì chữ tiền mà ganh đua. Bon chen hơn thua nhau từng tí. Con người có phải hàng hóa đâu anh, Cũng chỉ vì bát cơm canh hằng ngày. Vậy mà sao người chẳng hiểu, Tiểu nhân mà lại đo quân tử. Hèn nhát mà mở miệng to, Lắm kẻ mồm miệng chua hoa. Đúng vậy nên tôi ngẩn ngơ, Nhìn người quá tốt với mình Cuối cùng lòng họ đổi thay. Coi ta là đống rác tàn, Phế thải của mọi thế gian. Bây giờ thì người hãy nhớ, Sống tâm không tốt Sẽ được trả lại mà thôi Khi đó mà tôi lên ngôi, Thì cũng đừng xin sỏ làm gì Chấm! Lục Tiểu Hồng