Ngày Mất Anh Nắng không còn vàng trong tim. Bầu trời không còn xanh trong suy nghĩ. Chỉ còn lại nỗi cô đơn. Chỉ còn một trái tim rỉ máu. Nhìn bóng lưng người đi lòng chết lặng. Một dòng lệ nhỏ rơi trên má. Em không còn nghe được tiếng tim mình. Có lẽ nó đã chết khi anh vừa quay lưng. Nhiều khi em tự hỏi. Là em hay bởi do duyên số. Ngày ấy đã khiến anh rời đi. Xưa nay nào ai lý giải được. Đành buộc mình hận hai chữ duyên phận. Hay chỉ là cớ để em thôi nhớ đến. Khoảng thời gian hạnh phúc của đôi ta. Quảng đời còn lại làm sao quên. Ngày đau lòng nhất, ngày em mất anh Tác giả: Sương Tuyet