ĐỜI RẤT ĐẸP Giữa dòng xế bóng chợ thưa, Thấy em gái nhỏ chắc chưa được mười. Vai mang túi nhỏ tròn tròn, Miệng thì đang gặm bánh bò dở dang. Vẻ nhìn hối hả, loay hoay, Chân đi bước lẹ, đầu xoay xoay nhìn. Tôi thì bưng nước cà phê, Xin làm phục vụ mới được hai ngày. Nhìn ra bóng nhỏ bước vào, Ghé vô mời số mấy anh chị ngồi. Anh kia quát lớn: Xê ra! Vé mày số ế tao mua làm gì. Miệng quát, tay hất quá đà, Trúng tay em bé đang nhai bánh bò. Bánh rơi xuống đất cái vèo, Em nhìn em tiếc quay người nhặt lên. Chị bên níu lấy tay em, Bánh rơi xuống đất nhặt lên làm gì. Lại đây để chị cho tiền, Đi mua cái khác bồi thường cho em. Nói xong chị hỏi mấy lời: Em bao nhiêu tuổi, mà nhà ở đâu? Bé lanh bảo với chị là: Ngoại em nói chín, em sinh năm thìn. Nhà em ở tuốt đằng xa, Hình như chổ đó gọi là cầu Trong. Chị lại hỏi tiếp em rằng: Em không ở với mẹ cha em à? Vô tư bé trả lời liền: Ba em ổng chết mấy năm nay rồi. Mẹ em bị liệt hết người, Bả nằm một chổ giờ đang ở nhà. Ngoại em bán vé số này, Lấy cho em bán phụ bà kiếm cơm. Nghe xong tôi bỏng chạnh lòng, Nhìn con bé nhỏ hồn nhiên vô cùng. Em chẳng thấy đó là buồn, Vừa cười vừa nói không phiền ưu lo. Có người gọi nước tôi qua, Vừa đi vừa nghĩ, mình còn may ra. Chỉ hơi khốn khó lúc này, Mà không biết quý, thường hay trách trời. Bé vào ít phút rồi đi, Dạy tôi bài học mang theo cả đời. Mọi thứ cũng sẽ có thời, Mình tuy đang khổ, có người lại hơn. Nhớ câu nói của người xưa, Dạy người ta biết yêu thương cuộc đời: "Khi tôi không dép để mang, Ngoài kia có kẻ lại còn không chân". Cuộc đời vốn thật vô thường, Nay vầy mai khác biết đâu mà lường. Sống như con nít thật thà, Vui cười đau khóc mắc gì phải lo. Đời này rất đẹp ai ơi! Đừng nên sống gấp mà quên đi đời. Tác giả: Hien Thanh Cao