(Nắm chặt tay lại, mở ra cái hoang tàn) Ta giận mình đã gom đủ nỗi đau Để mỗi khi buồn chẳng thể chạy ào ào như gió Chỉ nằm lặng yên mà Hắt từng hơi thở Những hơi thở bị cắt vụn bằng thứ gì đang nghẹn bên trong. Ta giận mình đã lắm long đong Xòe tay ra là thấy cả một trời dang dở Những đường chỉ tay rối tinh, nhăn nhó Chằng chịt, co dúm vào như bị rạch nát trăm phen. Có những chiều cứ ngỡ bị điên Moi tim ra ngồi nhìn rỉ máu Trái tim không còn nguyên lành Cào cấu Nó nghĩ nó là gì mà hằng đập bất chấp những tổn thương? Đã đi qua quá nhiều đêm trường Nhưng cứ bập vào yêu lại ảo tưởng mình còn trẻ lắm Chỉ biết yêu và dại ngu chìm đắm Nấc một tiếng.. Giật mình.. đã thêm một vết sâu. Trời ơi, ta muốn moi ra quăng lên trời tất cả những đớn đau Tím tái lịm đi để không bao giờ thở nữa Để không còn trăn trở Để quên mình đi lạc giữa đời yêu! % San Bùi