Có một con sơn ca Đem lòng Yêu bầu trời rộng lớn Mỗi sớm mai khi mặt trời vừa mới tỉnh Nó bay vút chào áng mây xinh xinh "Mây ơi mây, mây bay đi đâu thế Mây thích nhỉ, cạnh mãi bên trời xanh" Nó thủ thỉ Trong lòng thầm ghét ganh Mây mỉm cười Trời không xanh như nó nghĩ Nó giận dỗi Vỗ cánh bay đi Mây cũng vậy Trôi tới phương trời lạ Ở nơi này Đám mây khác thế thay. Có một con sơn ca Đem lòng Tương tư bầu trời rộng Nó bay qua sông Qua núi Qua mịt mù phong ba Mỗi lúc ngẩng đầu là thấy trời bên cạnh Nó nghĩ "Trời xanh yêu mình không nỡ xa cách" Nhưng không biết Nó đang theo đuổi đơn phương. Có một sơn ca Đem lòng Thương trời rộng Nó cố gắng thức sớm Ríu rít cho bầu trời nghe Nhưng Trời đâu nghe mình nó hát Trời nghe bốn phương mênh mang ca Nó cứ nghĩ trời coi mình là tất cả. Đến một ngày Nó bị bắt Nhốt trong lồng sắt Được chăm sóc nâng niu Nó chỉ nhớ những ngày gió hiu hiu Bay lượn dưới bầu trời xanh thẳm Nó thắm thiết nhìn trời mà gửi gắm Nỗi buồn Nỗi nhớ Thương. Có một con sơn ca Đem bầu trời Chôn vào kí ức Nó nằm gục bên nắm cỏ xanh rờn Hoa cúc héo tỏ màu tiếc thương Nó gượng dậy nhìn bầu trời lần cuối Rồi mai đây ai gọi trời thức dậy Rồi mai đây ai hát bầu trời nghe Nó xin lỗi. Nó chẳng thể. Chẳng thể Nước mắt nó rơi rồi Tạm biệt bầu trời Tôi thương. Có một sơn ca Đã chết trong tối qua Trời không xanh như là nó nghĩ Hiển hiện lẳng lặng, mưa chẳng rơi Nó về nơi vốn nên thuộc về nó Tiếng sơn ca ríu rít bên hoa cỏ Tiếng sơn ca trong khoảng nhỏ riêng mình Trời lặng thinh không thương cũng chẳng tiếc Hết mây này có mây khác thế thay. Tiểu Thiên