Bến đò ở lại Cánh buồm nghiêng gió thuyền đã đi, Lòng người thâm sâu sao mà đa đoan quá, Mưa ngoài kia trắng xóa tự lúc nào. Tôi hiểu vì thuyền không đậu bến chăng, Lướt thướt bóng người lối quen ấy. Bây giờ tựa gió ùa thoảng qua, Bất giác tôi hỏi em còn đó. Em nhìn tôi lặng lẽ xóa tan mấy, Tình cũ vấn vương nay im thít. Em đi rồi người đợi em tự bảo giờ! Hoàng Ngọc Mai