Bài Học Của Sự Thành Công, Tương Lai Của Sự Thất Bại, Kết Quả Của Sự Nỗ Lực. 'Nếu em thất bại, trái tim em đã héo mòn, em không thể cảm thụ được sự tuyệt vời của cuộc sống. Nếu em vô dụng, trí não em sẽ dừng lại, em không thể sáng tạo với những điều mới mẻ.' 'Chị ơi, em thấy mình thật vô dụng, em là một đứa thất bại..' Cô bé ngày thường luôn rạng rỡ tươi cười đột nhiên hôm nay xuất hiện trước cửa nhà tôi với một bộ dạng chật vật, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, em nức nở sà vào lòng tôi mà khóc. Tôi vội vã đưa em vào trong nhà vì ngoài trời vẫn đang mưa, tôi dịu dàng lau đi vệt nước mắt trên mặt em, không vội vàng tra hỏi, tôi để em thay sang bộ đồ ấm áp khác cùng với cho em một tách trà nóng hương hạnh nhân dịu nhẹ. Khi em đã bình tĩnh lại, tôi nhẹ nhàng hỏi chuyện: 'Chuyện gì có thể khiến công chúa hạnh phúc như em phải buồn thế?' 'Thành tích học tập của em thật tệ. Bố mẹ rất thất vọng. Em cảm thấy thật chán nản chị ạ..' Em hai mắt buồn bã, lấp lánh ánh nước, dường như chỉ một cái chớp mắt nhẹ thôi cũng có thể khiến nước mắt em rơi xuống. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa em ấy đến thư phòng của mình, tôi chỉ vào bức tường gồm nhiều thành tích xuất sắc trên đó, các giải thưởng, những mục tiêu đã đạt được, tôi nhìn em và hỏi: 'Em thấy gì?' 'Chị thật tài giỏi!' Em thốt lên, đôi mắt em không giấu được tia ngưỡng mộ, sự khao khát và chút ít trong đó là niềm tự ti. Sau đó tôi lại dẫn em ấy tới một kệ sách khác, nơi những bài kiểm tra tệ hại, những thành tích kém cỏi, những lời phê bình gắt gao của mình thời còn trẻ, tôi cất gọn chúng vào một góc kệ ấy. Tôi chỉ vào chúng và hỏi em: 'Em thấy gì?' Lần này em ấp úng, vẻ ngạc nhiên cùng không tin nổi trong đôi mắt em thật rõ ràng. Em cắn đôi môi khô nứt của mình, hai tay túm chặt lấy gấu áo, nhíu mày nhìn những thứ đáng lý không nên xuất hiện tại nơi ở của một kẻ thành công như tôi. Tôi nhìn em, nhìn em với ánh mắt dịu dàng và chân thành, tôi khẽ nói: 'Để có được những thứ hào quang trên bức tường kia, chị từng phải trải qua những khó khăn này. Không một ai là hoàn hảo, không một ai có thể đoạt ngay những thứ tốt nhất nếu họ không trải qua những điều tồi tệ. Cô bé của chị, hành trình của em chỉ mới bắt đầu, em được quyền chán nản, được quyền khóc lóc, nhưng em đừng tự phán xét hai chữ thất bại cùng vô dụng lên bản thân mình.' Tôi chỉ vào ngực trái của em, nơi con tim em đang trú ngụ, tôi chỉ vào đầu em, nơi trí não luôn vận hành. 'Nếu em thất bại, trái tim em đã héo mòn, em không thể cảm thụ được sự tuyệt vời của cuộc sống. Nếu em vô dụng, trí não em sẽ dừng lại, em không thể sáng tạo với những điều mới mẻ.' 'Khả năng của em lớn hơn những gì em có thể hình dung, cho nên đừng bỏ cuộc. Nếu vấp ngã quá đau, hãy chìa tay ra vì luôn có người sẵn sàng giúp đỡ. Những thất bại là nền tảng của sự thành công, em đừng buông bỏ, hãy tự tin vào bản thân mình. Được không hỡi cô bé của chị?' Em nhào vào lòng tôi, khóc òa lên với những sự nức nở, cảm xúc em như được giải thoát, em tự do khỏi sự kìm nén mà bóng tối trong tâm hồn giam lỏng em, em liên tục hứa hẹn với tôi trong những giọt nước mắt, trong sự tin tưởng vào một tương lai tươi sáng khi em tự nhủ sẽ không bỏ cuộc. Em của sau này đúng như những gì em đã từng hứa hẹn, xuất sắc, bản lĩnh, tài giỏi và luôn giữ được trong mình sự tự tin và rực rỡ của một cô công chúa hạnh phúc. Vậy đấy, hãy như công chúa hạnh phúc của tôi, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng, mặc dù phía sau con đường từng đi là những mảnh vỡ, những tàn cuộc của bao lần thất bại. Khả năng của chúng ta lớn hơn những gì chúng ta có thể hình dung, chỉ cần tin tưởng, thuận theo tự nhiên, cố gắng không ngừng, thì bạn sẽ vượt qua được thôi. Mễ Bối.