Hành trình cập bến tri thức quả không dễ dàng, đặc biệt với những cô cậu học sinh thời hiện đại, bởi nó không chỉ là sự thong dong, vô tư, nó còn là một áp lực vô hình đè nặng lên đôi vai hao gầy của những học trò nhỏ như tôi. Ngày xưa, sáng học, chiều ở nhà phụ giúp ba mẹ, tối rảnh rỗi tự do tự tại có thể lấy vài ba quyển sách, quyển truyện để bớt chán. Điều đó tạo sự thoải mái đối với người học sinh khi không gì bắt ép được thì tâm trí mỗi người sẽ thoải mái, vô tư và chủ động hơn tìm đến con chữ. Nhưng ngày nay thì sao, cuộc đời của một người học sinh như một vòng tuần hoàn nặng nề, nhàm chán: Đi học sáng -> nghỉ trưa -> đi học chiều -> đi học ca lỡ -> ăn tối -> đi học tối -> học đêm. Không phải 100% học sinh ngày nay đều như thế, nhưng đa số, những gia đình muốn con"dày mắt kính ', cuộc đời chỉ tóm gọn lại một chữ: Học. Những cô cậu học sinh đó không được tiếp xúc với xã hội, được giải tỏa tâm trí, mà đối với họ, học là duy nhất. Tuổi thơ như bị đánh cắp, đâu còn là những tiếng cười đùa nô nghịch, thay vào đó là sự lờ đờ uể oải và có cảm giác: Sợ học. Bằng chứng là qua những vụ tử tử của cô cậu học sinh không chịu được áp lực học tập đó, ra đi để thanh thản cho mình nhưng để lại nỗi đau, sự ám ảnh cho những người ở lại. Đúng, học là con đường dẫn đến thành công, nhưng tuổi trẻ không đợi chúng ta thành công, dù một khoảnh khắc thôi, hãy cảm nhận, hưởng thụ nó, đừng để nó vụt qua trong sự luyến tiếc' tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất của một đời người'mà. Bằng nhiều cách khác nhau, áp lực đang ngày một nặng hơn trên đôi vai non nớt của học sinh, chỉ một lần thôi, tôi mong ngành giáo dục hãy suy nghĩ tới thực trạng, cảm xúc của những em học sinh, để đưa ra giải pháp tốt nhất!