Ngày thu không dài Nhưng cũng chẳng ngắn đến nỗi Tôi chớp mắt là qua Tôi không hiểu hết những nỗi đau Không thấu hết nỗi buồn Và chẳng thể cảm nhận được tất cả Cuộc sống luôn có những cơn bão lớn Gió thổi khiến tôi chợt ngã Nhưng nó chẳng bao giờ hết hi vọng Khi trái tim vẫn còn đập Và tôi vẫn sống! Nếu không thể biết trước Cứ xin như là hi vọng hóa hiện thực Một lần, tôi được sống Khi thời gian làm vạn vật lụi tàn và tan biến Tôi sẽ hóa hư vô Bay đến nơi có những người tôi thương! Một lần và chỉ một Hi vọng và tin!