ANH YÊU EM ĐIỀU ĐÓ DĨ NHIÊN RỒI Ngày tìm em mây tím cuối chân trời Nên có lẽ mùa thu đừng đến nữa Trong giông bão tim một lần hóa lửa Anh một mình xưng tội với mình thôi Với cỏ cây xao xác một thời Con gió cuốn cánh diều rơi cuối bãi Hạnh phúc đến khi ai còn bé dại Mây trắng trời, khôn lớn trắng bàn tay Trong thì thầm con gió trở heo may Em chợt đến trong đời không hẹn trước Bông cúc trắng, mặt trời thu phiêu bạt Anh yêu em điều đó dĩ nhiên rồi Số phận chát chua, số phận ngọt ngào Anh đã nếm đến tận cùng cơn khát Anh đã xây bao lâu đài trên cát Vỡ tan tành hạnh phúc vẫn từng mong Anh đã trông bảy sắc cầu vồng Rời trên đất trong chiều không nắng Tuổi lá bay theo lịch trình năm tháng Anh yêu em điều đó dĩ nhiên rồi! Hoàng hôn loang như vết mực giữa trời Em giăng lưới cho lòng anh vấp ngã Trăm cái tát của đời nay đã đủ Mưa một mùa, nước mắt mấy mươi năm Thắp một niềm tin mộ nhắc tên em Anh đốt lửa suốt một đời đom đóm Đêm đen thẫm những ngôi nhà cửa đóng Đến bao giờ đêm mới tàn vơi.. Anh yêu em điều đó dĩ nhiên rồi! Bài thơ này mình biết từ khi học lớp 7, cái năm mình chưa biết gì, còn Hoàng thì đã tư duy về đức tin. Không ngờ lớn lên mới biết bài thơ có quá nhiều dị bản. Chiều nay, cầm cuốn sách của một thời xa vắng, nhớ lại bạn Thanh Thu từng nói: Đừng có như Hoàng.. làm mình nhớ lại bài thơ này kinh khủng. Tử Hưng