12.04.2021 Tôi thích những mối tình câm, tình thầm, cũng như cái cách tôi và người chia sẻ cuộc sống cho nhau mà không có lấy một danh phận đúng nghĩa. Một mối tình không tên không tuổi, mơ hồ mà sâu lắng. Hai ta trao nhau những khoảng lặng ngao ngán, trống rỗng, nhưng giây phút bên người, lòng tôi lại yên bình đến lạ, tựa như hai linh hồn đã thấu cảm nhau từ lâu, từ rất rất lâu rồi, bơ vơ, lạc lõng nhưng chẳng hề cô độc. Tình ta đôi khi nhạt nhẽo, tưởng vô vị, ai biết đâu một trời vương vấn đã lặng lẽ thành hình chẳng thể xóa nhòa? Tôi cũng e ngại một ngày nào đó, người chán chường rời đi, vụt tan biến vào cõi hư không, bỏ lại mình tôi chân trần lặng bước lang thang quanh phố thị heo hút, gặm nhấm nỗi buồn rộng thênh thang, mặc mình tôi đơn côi dây dưa với mọi hỉ, nộ, ái, ố ở đời. Bầu trời hôm nay lại buồn. Tôi chỉ biết nhẹ nhàng thả ước vọng vào mênh mang, biết đâu sẽ an ủi trái tim này vợi bớt phần nào nỗi lo xa trải dài vô tận? "Và ước mơ tôi, dưới chân anh đã trải Bước nhẹ thôi anh, đừng bắt ước mơ đau"