ANH LÀ NẮNG HẠ TRONG TIM EM Mùa hạ, là mùa của những cái nắng gay gắt như thiêu như đốt cả cỏ cây, mùa của những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi. Mấy hôm nay, thời tiết vẫn vô cùng nóng bức. Mặc dù đã bốn giờ chiều mà không khí vẫn chưa hề dịu đi, thậm chí còn oi bức hơn nữa. Chiều hôm ấy, hai mẹ con Hạ đang lang thang trên đường, nắng gắt làm bước chân cô liêu xiêu, rệu rã. Bỗng nhiên, mây đen kéo tới phủ kín cả bầu trời. Gió bất chợt thổi ào ào, cây cối ngả nghiêng. Mưa! Cơn mưa đầu tiên của mùa hè bất chợt kéo đến. Hạ vội vàng bế con và xách túi đồ chạy vào một mái hiên. Nhìn ra ngoài trời, mưa vẫn đang rơi nặng hạt, gió vẫn rít từng cơn, ai cũng hối hả trốn mưa. Cô thương con vô cùng, có lẽ con bé đã quá đói bụng, mặc dù được mẹ vỗ về an ủi vẫn không ngừng khóc. Bất chợt có một giọng nói vang lên: – Chú cho này! Cháu ăn đi. Ngẩng đầu lên, Hạ thấy một chàng trai lạ đang đứng trước mặt, trên tay anh cầm một gói bánh. Hạ nhìn chàng trai, anh cao lắm, dáng hơi gầy thư sinh. Cả khuôn mặt anh nổi bật nhất là đôi mắt biếc, trong veo như những giọt nước mưa. Cô nhận lấy gói bánh và khẽ cười cảm ơn anh. – Nhà em gần đây không? – Mẹ con em vừa bị bà chủ nhà đuổi khỏi phòng trọ! Bây giờ em không biết là mình sẽ đi đâu nữa? Chàng trai sững sờ khi nghe cô nói, mắt anh mở to, ánh lên vẻ xót xa. Có lẽ anh thương hai mẹ con cô hoàn cảnh thật éo le, không tiền bạc, không nhà cửa. Không biết cơn mưa này bao giờ mới tạnh. Chàng trai cố gắng nói to át tiếng mưa: – Nếu em không sợ, hãy đi theo anh về nhà? Lúc ấy, Hạ nghe tiếng anh nói sao mà ấm áp đến vậy, cô vô cùng mừng rỡ, mẹ con cô đã tới bước đường này thì còn sợ gì nữa. – Vâng! Em đi theo anh! Hạ bế con cùng chàng trai lạ mặt đi chung ô trở về ngôi nhà, mà sau này khi nhớ lại cô gọi đó là ngôi nhà hạnh phúc. Đây là một ngôi nhà hai tầng khá rộng, xung quanh là vườn cây, rất yên tĩnh. Có vẻ căn nhà không có sự chăm sóc của phụ nữ nên đồ đạc hơi ngổn ngang. Cô cùng anh dọn dẹp, chẳng mấy chốc căn nhà đã trở nên gọn gàng sạch sẽ, đâu ra đó, ấm cúng vô cùng. Sau đó họ cùng nhau nấu đồ ăn, cùng nhau ăn tối, cùng nhau trò chuyện. Lâm nói anh là một họa sĩ vẽ truyện tranh. Anh sắp xếp cho hai mẹ con Hạ ở một phòng còn trống ở tầng một, còn mình thì ở phòng trên tầng hai. Sau khi dỗ cho bé Na say giấc, sắp xếp phòng một chút Hạ cũng chuẩn bị đi ngủ. Hôm nay là một ngày dài đối với cô, đầu tiên là bị đuổi khỏi phòng trọ, sau đó gặp được Lâm, chàng trai tốt bụng đã đồng ý cưu mang hai mẹ con cô. Vì quá mệt, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.. * * * – Mày dám cãi hả? Có đi mua không? Tao đập chết mày! Từng chiếc roi quất vào người Hạ, lằn ngang lằn dọc, cô khóc nấc lên đau đớn van xin bố. Nhưng chiếc roi không ngừng lại mà vẫn liên tiếp vụt xuống, vào lưng vào đùi cô.. * * * Giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, cô ngồi bật dậy và không thể ngủ tiếp được nữa. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cô thở dốc, nước mắt vẫn còn ướt nơi khóe mắt. Hạ ngồi nhớ lại những tháng ngày đã qua của cuộc đời mình. Hạ vẫn còn nhớ như in cái cảm giác đau đớn, bất lực van xin mỗi lần bị bố đánh. Tuổi thơ của cô đã trôi qua thật bất hạnh. Cô có một người mẹ ham mê cờ bạc và một người bố nghiện rượu. Mẹ cô sinh cô ra mà chẳng đoái hoài gì đến cô. Bao nhiêu tiền bạc làm ra bà đều nướng hết vào những cuộc đỏ đen may rủi, chẳng mấy khi bà ở nhà. Vì mẹ cờ bạc mà nhà cô từ một nhà khá giả trong làng phải bán nhà trả nợ, lo ăn từng bữa. Bố cô lúc đầu cũng là một người chăm chỉ làm ăn, nhưng vì quá thất vọng với vợ nên dần dần ông trở thành một người nghiện rượu. Mỗi lần uống say hoặc nhà không có tiền để mua rượu, bố lại trút những trận mưa đòn lên Hạ. Khi đang học cấp ba, cô phải vừa học vừa lén lút đi làm thêm để kiếm tiền đóng học. Nhờ công việc ấy, cô cũng tiết kiệm được một chút tiền để dành. Lúc đó cô dự tính, sau khi tốt nghiệp cấp ba cô sẽ bỏ nhà đi để đến những chân trời mới. Chắc chắn cô sẽ hạnh phúc hơn là ở lại căn nhà này, sẽ chỉ có những nỗi đau cả về thể xác và tinh thần.. Cái ngày định mệnh thay đổi cuộc đời cô cũng đã tới, đó cũng là một buổi sáng mùa hè nóng nực. Ngày hôm ấy, mẹ vắng nhà, còn bố thì đã nhậu say nằm ngủ li bì. Hạ rón rén thu dọn đồ đạc, giấy tờ cần thiết vào một túi xách, chạy nhanh ra đầu ngõ đón xe lên thành phố. Thoát khỏi cuộc sống khó khăn, đau đớn thiếu tình thương ấy, cô thấy lòng mình lâng lâng một niềm vui không thể gọi tên. Một năm trôi qua, cuộc sống trên thành phố của Hạ rất bình yên chẳng sóng gió. Cô càng ngày càng thấy mình trưởng thành hơn. Cho đến một buổi tối muộn, khi đang trên đường đi làm về, ngang qua một ngôi miếu bỏ hoang, cô thấy bé Na được bọc trong một tấm khăn đang nằm khóc. Con bé đã bị bỏ rơi. Mới chỉ ở với bé Na một đêm, mà Hạ đã vô cùng yêu quý con bé. Cô yêu đôi môi chúm chím dễ thương, yêu đôi mắt to tròn long lanh, yêu nụ cười ngây thơ trong trẻo của con bé. Thế là Hạ nhờ người ta cho làm thủ tục nhận con nuôi. Từ đó, Hạ có con. Ai trong xóm trọ cũng nói cô ngốc nghếch, thân mình lo chưa xong làm sao lo cho Na. Có con rồi làm sao cô lấy chồng? Nhưng Hạ chỉ cười, cô định sẽ không yêu ai mà sẽ sống và chăm sóc bé Na suốt cuộc đời. Hàng ngày cô vẫn đi làm và gửi bé Na cho một chị bảo mẫu ở cùng dãy phòng trọ, vì thương chị ấy chỉ lấy tiền bằng một nửa người khác. Những tưởng cuộc sống của mẹ con Hạ cứ yên ổn trôi qua, nhưng rồi một ngày Hạ thất nghiệp. Hạ đi xin việc khắp nơi nhưng không được, cô đành ở nhà trông con trong lúc chờ xin được công việc mới. Lâu ngày số tiền cô tiết kiệm được cạn kiệt dần. Không có tiền, mẹ con cô bị đuổi ra khỏi phòng trọ. Và cô đã gặp được Lâm trong một buổi chiều mưa gió. Khi cô kể cho anh nghe về cuộc sống trước đây của cô, Lâm đã hứa sẽ cho mẹ con cô ở nhờ đến khi nào tìm được công việc mới. Bù lại Hạ sẽ là người dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho anh ăn. Cuộc sống của ba người trong căn nhà, từ đó vô cùng vui vẻ, đầy ắp tiếng cười. Hạ biết ơn Lâm lắm. Cô dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng. Lâm cũng ngày càng thân thiết hơn với bé Na, đôi khi con bé còn quấn anh hơn cả cô. Công việc của Lâm là vẽ truyện tranh nên chủ yếu anh làm việc ở nhà chỉ thỉnh thoảng anh mới ra ngoài. Nghe Hạ nói cô biết đan giỏ mây, Lâm nhờ người quen xin cho cô vào làm ở một xưởng mây tre đan gần nhà. Thế là Hạ có công việc, bé Na lại được tiếp tục đi học. Ở cùng anh, Hạ không biết tình cảm của mình từ chỗ biết ơn dần dần chuyển thành yêu tự lúc nào. Cô thích ngồi ngắm anh, lúc anh đang say xưa vẽ truyện tranh. Cô thích nhìn Lâm khi anh chơi cùng bé Na, như là bố với con vậy. Cô hạnh phúc vì được nấu cơm cho anh ăn, chuẩn bị cho anh những bộ quần áo là phẳng phiu. Trái tim cô có nắng khi anh cười với cô, khen những món cô nấu. Nụ cười của anh theo cô cả vào trong giấc mơ. Ánh mắt biết nói của anh khiến trái tim cô loạn nhịp. Lần đầu cô biết yêu. Hai năm sau, cuộc sống của Hạ và bé Na trong nhà của Lâm vẫn bình yên. Cô đi làm trong xưởng mây tre đan, vì khéo tay và chăm chỉ dần dần cô được cất nhắc lên làm tổ trưởng. Lâm thì đã trở thành một tác giả viết truyện tranh khá có tiếng trong giới. Hạ không biết Lâm có yêu cô không? Cô chỉ lặng lẽ yêu anh. Chỉ cần được ở chung nhà với anh và con, cô hạnh phúc lắm. Cho đến một hôm, cả nhà ba người đang ngồi thưởng thức những món ăn cô nấu thì điện thoại của Lâm báo có người gọi đến. Anh vẫn ngồi ở bàn ăn bắt máy, Hạ không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì nhưng cô thấy mắt Lâm sáng lên. – Cậu nói sao? Lan cô ấy đã về nước ư? Có thể cho mình số của cô ấy không? Sau đó, Lâm chạy vội lên phòng, có lẽ là để lấy bút ghi lại số điện thoại. Nhìn Lâm có vẻ rất vui mừng, Hạ chợt thấy nhói trong tim. Lẽ nào Lan chính là người con gái anh yêu? Một lúc sau thì Lâm cũng xuống, ngồi vào bàn ăn, anh đã kể cho Hạ nghe về người con gái ấy. Lâm và cô gái tên Lan từ nhỏ lớn lên cùng nhau trong làng trẻ mồ côi. Anh và cô ấy cùng là trẻ mồ côi và được đưa vào đó nuôi dưỡng. Họ cùng học với nhau từ mẫu giáo cho đến khi lên cấp ba. Anh thì có năng khiếu về vẽ nên quyết định học trường mỹ thuật trong nước, còn cô ấy thì nhận được tài trợ ra nước ngoài du học ngành quản trị kinh doanh. Hạ nghe Lâm kể chuyện mà trong lòng buồn vô cùng, trái tim cô nghẹn lại như có ai bóp chặt, đau đớn. Anh yêu cô ấy, anh đang chờ cô ấy trở về để bày tỏ tình cảm của mình. Giờ thì cô đã hiểu tại sao bao lâu nay anh lại quý bé Na như vậy, là do bé Na cũng bị mẹ bỏ rơi. Một buổi chiều chủ nhật, bầu trời xanh trong như ngọc bích, mây lang thang dạo chơi. Hạ thấy Lâm ra khỏi nhà, anh ăn mặc chỉnh tề lắm, anh đi gặp cô ấy. Anh nói tối nay anh sẽ mời cô ấy tới thăm nhà. Nhìn Lâm bước đi Hạ thấy tim mình đau nhói. Cô không trách anh vì cô có là gì đâu, một con bé nghèo đói lại còn có một đứa con, được anh cứu giúp mà thôi. Lâm đi rồi, cô vội vàng dọn dẹp nhà cửa. Nghe anh kể cô ấy thích hoa oải hương tím nên cô cố gắng đi tìm để mua bằng được một bó về cắm vào lọ trưng trên bàn. Sau đó, cô đón bé Na rồi hai mẹ con ngồi xe buýt đi ăn gà rán và tới sân vui chơi. Anh cần một không gian riêng tư với cô ấy, có cô và con sẽ làm anh khó xử. Mọi lần đi chơi khác đều có anh, Hạ cảm thấy mất mát một thứ gì đó lớn vô cùng. Ngồi nhìn con cười vui vẻ trên chiếc tàu hỏa đang xoay vòng, cô chợt nhận ra mình còn có con, con bé sẽ là người thân yêu nhất của cô. Như thế là đủ rồi. Người ta chỉ hạnh phúc khi ở bên người mà mình yêu thôi. Cô sẽ chúc phúc cho Lâm và cô ấy. Anh là người tốt, anh xứng đáng có được hạnh phúc. Không biết giờ này anh và cô ấy đang làm gì nhỉ? Có lẽ họ đang ngồi tâm sự với nhau sau bao ngày xa cách, cô ấy đang ngồi tựa vào vai anh nghe anh thì thầm kể chuyện. Ngồi suy nghĩ miên man, lúc cô giật mình trở về hiện thực thì đã là mười giờ đêm. Giờ này xe buýt đã không còn, hai mẹ con đành đi bộ để tìm xe ôm. Đi mãi một đoạn thật xa mới thấy một bác xe ôm già đang đỗ xe trên vỉa hè. Cô mừng quá, hai mẹ con cùng lên xe trở về ngôi nhà thân thuộc. Đêm khuya, đường phố đã thưa người đi lại. Ước gì đường về nhà cứ dài ra mãi mãi, cô sợ về nhà sẽ được nghe anh kể, cô ấy đã chấp nhận làm người yêu của anh. Dù điều đó là chắc chắn nhưng cô cứ dối lòng mình không muốn nghe, muốn tin. Khi xe về gần tới ngõ bên ngoài nhà anh, Hạ thấy anh đang đi qua đi lại trước cổng nhà. Cô ấy có lẽ đã về. Vội vàng xuống xe, hai mẹ con Hạ lại gần anh. Cô cố mỉm cười nói nhỏ: – Anh đứng đây làm gì? Cô ấy đã về rồi sao? Nhưng không ngờ anh lại to tiếng, giọng trách móc cô: – Em dẫn con đi đâu mà không nói với anh? Sao giờ này em mới về? – Em.. Cô chưa kịp giải thích thì anh đã quay người đi vào trong nhà, bỏ lại hai mẹ con đứng như trời trồng phía sau. Anh chưa bao giờ như vậy cả. Lặng lẽ cho con vào nhà, con bé mếu máo suýt khóc vì chưa bao giờ chú Lâm hung dữ như vậy với nó. Cô phải dỗ dành mãi. Cô không hiểu anh giận cô vì sao? Cô dẫn con đi chơi vì không muốn anh khó xử với cô ấy mà. Sáng hôm sau, cô phải nhờ đến bé Na anh mới chịu nói chuyện với cô. Anh tặng cô một chiếc điện thoại và dặn đi đâu nhớ nói cho anh biết, kẻo anh lo. Và anh đã kể cho cô nghe về cuộc gặp của anh và cô ấy. Anh bảo cô ấy vẫn dịu dàng xinh đẹp như xưa, nhưng tính cách thì có vẻ hiện đại hơn, phóng khoáng hơn. Nghe anh kể về cô ấy say sưa. Hạ buồn. Nhưng cô cố gắng cười thật tươi chăm chú lắng nghe anh nói. Hai mẹ con cô không thể ở cùng anh trong ngôi nhà này nữa rồi. Và thế là Hạ âm thầm chuẩn bị cho một lần ra đi nữa. Cô và con sẽ vẫn ở trong cùng một thành phố với anh nhưng mà ở một ngôi nhà khác. Hôm cô hạ quyết tâm sẽ rời khỏi nơi đây, trả lại anh cho cô ấy, anh đã ra khỏi nhà từ sáng sớm. Đang thu dọn hành lý thì chuông cửa bất chợt vang lên. Cô ra mở cửa thì thấy một người con gái thật xinh đẹp đang đứng ở ngoài. Nhìn thấy cô, cô ấy hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: – Tôi là Lan. Anh Lâm có nhà không? Bất ngờ và bối rối, cô đáp: – Chào chị! Anh ấy không có nhà. Nghe cô nói vậy, cô ấy mỉm cười chào tạm biệt và ra về. Cô ấy xinh thật, lại giỏi giang, thảo nào anh yêu cô ấy như vậy. Cô quay trở vào nhà và viết cho anh một lá thư tạm biệt. Trong thư cô chỉ cảm ơn anh và chúc anh hạnh phúc cùng chị Lan. Cô nói cô đã kiếm được một công việc tốt hơn nên mới rời đi, anh đừng lo. Cô nói khi nào cô và con ổn định sẽ quay trở lại để thăm anh. Nói vậy thôi chứ không biết cô có chịu được khi nhìn thấy anh và cô ấy hạnh phúc trong ngôi nhà này không nữa. Có lẽ cô cần có thời gian. Hai tháng trôi qua, cuộc sống của cô và con gái cũng dần dần ổn định. Cô vẫn làm trong xưởng mây tre đan, công việc khá tốt, thu nhập cũng ổn định. Bé Na cũng được nhận vào một ngôi trường mới. Con bé đã quen với ngôi nhà mới, không còn khóc lóc đòi chú Lâm như ngày mới chuyển đi nữa. Thời gian đã giúp cô không còn buồn và đau như trước. Mặc dù cô biết cô vẫn còn yêu anh. Chỉ là cô tạm khóa chặt tình cảm ấy tận sâu trong trái tim mà thôi. Một chiều chủ nhật, đã lâu không cho bé Na đi chơi, Hạ dẫn con gái đi công viên. Bé Na đang chơi tàu hỏa, lần nào con bé cũng thích chơi trò này. Chợt từ xa, Hạ thấy một người con gái rất quen, chính là cô gái ấy. Dù mới chỉ gặp một lần nhưng Hạ không thể quên được. Nhưng sao cô ấy không đi cùng anh mà lại đi dạo một mình. Hạ định quay bước đi chỗ khác, nhưng cô ấy đã nhìn thấy Hạ. Hai người chào nhau rồi cùng ngồi xuống ghế đá dưới tán cây bằng lang trò chuyện. – Sao em lại bỏ đi? Người anh ấy yêu là em, không phải chị! – Sao anh ấy có thể yêu em được? – Em ngốc lắm, ở chung với anh ấy hai năm trời mà em không nhận ra ư? Đúng là ngày xưa anh ấy có thích chị, chị cũng yêu anh ấy. Vì anh ấy chị mới quay về nước. Nhưng lần đầu tiên gặp lại anh ấy, sau bao năm xa cách, anh ấy nói đã yêu em mất rồi. Em trong lời kể của anh ấy là một cô gái đầy nghị lực, trong sáng, giàu tình thương người. Ở với em và bé Na anh ấy rất hạnh phúc vì được sống như một gia đình vậy. Xin lỗi em, vì hôm chị đến nhà đã không nói cho em biết. Chị tò mò muốn biết về em. Lúc ấy, nhìn thấy em, sự ghen tỵ, ích kỷ trong chị thức dậy. Em không xinh đẹp bằng chị, không giỏi bằng chị. Tại sao anh ấy lại yêu em? – Cảm ơn chị đã nói cho em biết! Vậy là anh ấy yêu cô ư? Cô phải đi gặp anh ngay bây giờ. Nghĩ vậy, Hạ đứng bật dậy rảo bước đi. – Em định đi đâu vậy? – Em đi gặp anh ấy. – Muộn rồi em ạ! Lâm đã mất rồi. Ngày em bỏ đi, trong lúc anh ấy đi tìm em đã bị một chiếc xe tải va vào. Anh ấy đã mất tại bệnh viện. Sao chị ấy nói gì vậy? Anh ấy đã không còn trên thế giới này nữa ư? Cô còn chưa gặp anh, chưa nói cho anh biết, cô yêu anh nhiều lắm. Vậy mà anh đã rời bỏ cô sao? Trái tim cô đau đớn, cô không thể thở nổi. Tai cô ù ù, cô không nghe thấy gì nữa. Mắt cô mờ dần mờ dần, chân cô không còn sức lực nữa, cô ngả dần xuống nền cỏ xanh.. * * * Cô đang ở đâu đây? Ồ! Đây là một con đường đất được bao phủ phía trên bởi những dàn mướp, hoa mướp đang nở vàng rực rỡ. Loài hoa ấy rất bình dị chẳng ai để ý nhưng với cô nó thật đẹp, thật nổi bật trên nền lá xanh. Hồi cô còn nhỏ, mỗi lần bị bố đánh, cô thường chạy tới nấp dưới dàn mướp để khóc rồi hái hoa tung lên trời xanh. Trời đang nắng nhẹ, cỏ cây đang vươn mình uống những giọt nắng vàng ươm. Hạ thấy mình đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân, mang đôi dép tổ ong, cô tháo dép ra dạo bước trên đường, hái những bông hoa mướp vàng rực. Bỗng nhiên có một người con trai từ đâu đi tới xuất hiện trước mặt cô. Chính là Lâm của cô. Cô nhào tới ôm anh thật chặt như chỉ sợ anh sẽ tan biến mất. Trời bỗng đổ cơn mưa, anh vội vàng ngắt một lá khoai nước che trên đầu cô. Cô tựa đầu vào ngực anh thì thầm: – Em yêu anh! – Ngốc ạ! Anh cũng yêu em, từ lúc nào anh cũng không biết nữa. Ngày em bỏ đi anh như người điên, đi tìm em và con khắp nơi. – Em xin lỗi, em đã trở về rồi đây. Em cũng yêu anh từ lâu lắm rồi. – Được rồi em! Lỗi tại anh. Em và con hứa với anh phải sống thật tốt nhé. Anh phải đi rồi! Anh đặt một nụ hôn nhè nhẹ vào môi cô. Rồi bóng hình anh từ từ tan biến để lại một mình cô bơ bơ. Cô cố gắng tìm kiếm bóng hình một ai đó nhưng vô vọng. Lặng lẽ đứng trong mưa, nước mắt cô hòa cùng nước mưa mặn chát.. * * * – Mẹ ơi! Mẹ dậy đi. Mẹ đừng bỏ con. Hạ nghe thấy tiếng ai đang gọi mình, cô cố gắng mở mắt ra và nhìn xung quanh. Đây là bệnh viện, nhất thời cô không nhớ được tại sao mình nằm viện. Bé Na thấy mẹ mở mắt thì vui mừng ôm lấy cô. Lúc này ký ức mới lần lượt trở về trong đầu Hạ. Anh đã không còn nữa. Vừa rồi cô đã gặp anh trong giấc mơ. Chiều mưa, tại một nghĩa trang, có một cô gái trẻ dắt theo một bé gái đang đứng lặng trước một ngôi mộ còn mới. "Lâm ơi, anh hãy ngủ yên nhé. Em yêu anh!" Anh đã đến trong đời cô một đoạn thời gian ngắn ngủi nhưng đó là quãng thời gian cô hạnh phúc nhất.. Hết