Anh có về! Tác giả: Hồng Mến. Anh có yêu em như em yêu miền quê nghèo, mỗi sớm chiều rộn ràng câu lượn câu si chảy rì rầm trong cổ tích trên dòng sông Cầu. Cho em mong nhớ tìm về tuổi thơ với những đồi chè thơm ngát, nơi ấy có mẹ già sớm hôm tảo tần sương tan vành nón lá. Anh có về cùng em dạo khắp đồi chè thưởng thức cái trong lành của hương chè, nhẹ nhàng nâng niu những lá chè còn non, ngắm nhìn những cô thôn nữ hái chè miệng luôn tươi cười, khúc khích kể chuyện yêu đương và ngắm những ngôi làng nhỏ bên sườn đồi phía xa để thấy cuộc sống thật yên bình! Những đồi chè mềm mại, uốn lượn nối tiếp nhau khoác lên mình chiếc áo xanh non tỏa ra hương thơm, thứ hương thoang thoảng mang theo vị chan chát rồi ngọt tựa cốm non ngây ngất, mê mẩn trong tâm hồn mà những đứa trẻ miền quê như em khó lòng quên được. Bất cứ thời điểm nào những đồi chè cũng mang một vẻ bình yên, xanh tươi và giàu sức sống đến lạ lùng. Phía trời xa, đâu đây những vạt hoa cải trắng sáng bừng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.. Chúng dệt nên trong em một khung trời kỉ niệm. Anh có về, có về cùng em nơi chơi.. vơi tiếng từ quy! Anh có yêu em như em yêu Tây nguyên những ngày đầu chập chững làm cô giáo. Những buổi tan trường về trên con ngõ nhỏ, cái gió thoang thoảng cùng cái nắng gắt trên bầu trời cao nguyên lộng gió của xứ sở đại ngàn. Bên ven đường, những chùm bông cà phê trắng xinh tỏa ngát hương thơm dịu êm như đang mỉm cười đón gió. Những cánh bướm nhỏ xinh, mỏng tang rung rinh trong gió tựa những vạt hoa đung đưa trong nắng gió êm đềm, từng đàn bướm bay chập chờn theo chiều gió va cả vào tà áo dài trắng em qua. Xa xa, bướm đậu vàng cả một góc bên hiên nhà, sắc vàng rợp trời của hàng triệu cánh bướm tung bay cho em nao lòng khi thấy tháng tư về. Tháng tư này bươm bướm có còn bay. Em chỉ mong mọi thứ như là bốn mùa để cho em thướt tha tà áo dài trên sân trường, có nhiều thứ để làm và để chân mãi bước trong hành trình yêu thương. Anh có về, có về tháng tư cũ cùng em! Anh có yêu em như em yêu những câu chuyện kể. Có chàng trai say hoa vẫn dành thời gian bên ly cà phê thưởng lãm cánh hoa lan e ấp mỗi buổi sang khi sương khói còn mờ ảo. Khi bình minh thấp thoáng, khi nắng mai ló rạng, khi những giọt sương còn chưa kịp tan, khi những cánh bướm, những chú ong bắt đầu miệt mài hút mật, khi màu trắng của cánh hoa, màu vàng của nhụy hòa quyện cùng màu xanh mướt của lá cùng tiếng chim hót líu lo trong vườn tạo nên sóng nhạc.. là khi anh mở đầu cho một ngày mới tươi xanh. Trong ánh mắt anh xanh có vẻ đẹp kiêu sa và lộng lẫy cùng hương thơm quyến rũ mê đắm lòng người của những cánh hoa anh yêu. Những buổi tối mờ sương, ánh trăng nhẹ nhàng rơi bên thềm, anh cứ mãi nâng niu chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những cánh hoa e ấp đang đung đưa theo gió để ánh trăng em chết lịm trong đêm dài cô quạnh. Em không ước mình được như cánh hoa ấy, nhưng lại ước anh có là gió, là mây, là trăng, hoa, tuyết, núi, sông như quá đỗi tự nhiên để em là khoảng trời lưng chừng một phần nghiệt ngã một phần thơ. Anh có về, có về thêm mơ ước cùng em! Anh có yêu em như em từng yêu những con đường kỉ niệm dịu dàng thơm hương hoa. Phố nồng nàn màu bằng lăng thương nhớ, ngõ rộn ràng tím nhỏ cánh tường vi, chúng lay nhẹ trong gió chiều như nụ cười em e thẹn mỗi khi anh âu yếm nhìn không nói. Em lại thấy màu vàng ngút ngàn của hoa cúc quỳ trên mỗi nẻo đường em đi, có những ngày theo lối mòn chân bước thấy mênh mông là nắng, mênh mông là gió, mênh mông là ruộng nương, mênh mông là những đóa hoa cúc quỳ và cả những mênh mông thương nhớ ngập tràn như cổ tích yêu thương. E yêu mùi thơm hương hoa bưởi trên mái tóc thề tuổi mười lăm, thứ hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng, trắng tinh dịu dàng, nở bung giữa nắng mai khoe sắc nhị vàng giống hệt như nét tinh khôi của người thiếu nữ. Tây nguyên mình lúc nào cũng đẹp, những lối em đi, những con đường em tới. Em yêu Tây nguyên từ khi nào không rõ, chỉ biết em đã đi qua bao mùa hoa ấy, nếm trọn hương vị Tây nguyên qua bao lần thay áo. Lại nhìn em như ánh nhìn thủa ban đầu, em ngại ngùng không nói.. ghét anh! Anh có về trong buổi chiều nay, em sẽ kể anh nghe những vui buồn một thời con gái, về những nỗi nhớ đốt cháy trong lòng và những ngày cô đơn tột cùng nơi đất khách. Về ôn lại những ngày tình mình xa cách, để cho em dịu dàng đứng dưới tán bằng lăng, nghe năm tháng những ngày miên man nỗi nhớ cứ bồng bềnh, bồng bềnh tít tắp phía tình anh. Anh có về nơi em đến không anh! Hồng Mến