Tia nắng mai mỗi chiều vàng Dưới sân vắng ghế đá vương tơ Ai ngồi đâu từ thủa chia đôi Ai hững hờ mặc người ở lại. Dòng lệ ướt khóe mi nhạt nhòa Bóng người thương biến mất nơi ai? Anh thẫn thờ ngâm bài thơ cũ Một chiều thương người lạc lối về Thế giới ấy liệu có xa quá không? Sao chẳng mơ thấy nụ cười xưa Anh mải miết đi về miền xưa cũ Tìm kiếm đâu một chút hương em? Bao năm rồi? Sao chẳng khác đi Nỗi nhớ này như hặt mưa nặng trĩu Vương lòng hoài như thể sợi gai Anh chưa quên! Em ơi