Review Truyện A Mạch Tòng Quân - Tiên Chanh

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi hoanguyendinh, 30 Tháng một 2021.

  1. hoanguyendinh Tôi là tôi. Tôi là Uyên. Và tôi là con gái.

    Bài viết:
    103
    A Mạch tòng quân (阿麦从军)

    Tác giả: Tiên Chanh (鲜橙)

    Thể loại: Cổ đại, chiến trường.

    Chuyện tình: 1 nữ – 1 nam + 3 nam phụ (chính xác thì tình yêu trong truyện khá rắc rối, không thể biết trước)

    Nhân vật: Nữ chính Mạch Tuệ (A Mạch). Liệt kê 4 bạn nam theo thứ tự xuất hiện (trước sau) trong truyện nha, không nói rõ ai là nam chính ai là nam phụ đâu. Các bạn tự đọc rồi tự đoán mới dzui (haha)


    * Thường Ngọc Thanh (Bắc Mạc)

    * Đường Thiệu Nghĩa (Nam Hạ)

    * Thương Dịch Chi (Nam Hạ)

    * Trần Khởi (Bắc Mạc)

    Đánh giá: Khá hay.

    [​IMG]

    Giới thiệu đơn giản thì truyện này nói về chiến tranh, về các trận đánh, về danh tướng, về hoàng tử (hoàng đế) và về mưu kế thâm sâu này nọ.

    Bối cảnh truyện bắt đầu khi tình hình giữa Bắc Mạc và Nam Hạ đang rất căng thẳng. Hai nước còn ngồi trên bàn đàm phán, chuyện vẫn chưa ngã ngũ thì lính Bắc Mạc đã tiến quân ồ ạt tấn công biên giới.

    Diễn tiến truyện toàn bộ tập trung vào nhân vật nữ chính - A Mạch.

    Có lẽ không ai là không biết câu chuyện về Hoa Mộc Lan giả trai thay cha tòng quân đâu nhỉ? A Mạch tòng quân cũng là câu chuyện về một cô gái mặc nam trang đi lính. Có điều lý do của A Mạch rất là bất đắc dĩ, đang là tù nhân, quân Bắc Mạc đánh vào, nàng chỉ còn cách hưởng ứng lời kêu gọi xung quân (để bảo vệ tòa thành) của triều đình hòng tìm cơ hội cứu mạng chính mình.

    Thật ra thì vào lúc bắt đầu A Mạch không hề muốn dính líu tới quân doanh, cũng không màng đến chuyện ai đang đánh ai, ai sẽ thắng hay ai sẽ thua. Những tính toán của nàng chỉ hướng tới một mục đích duy nhất: Sinh tồn. Phương châm của nàng cũng chỉ có một: Tránh càng xa cái nơi đang (hoặc sắp) xảy ra chiến tranh càng tốt. Không rõ từ lúc nào thì nàng càng đi càng lún, càng lún càng chìm vào cuộc chiến ấy nhỉ?

    Là khi nàng gặp Từ Tĩnh ư? Nghe những lời bàn luận về chiến cuộc của tiên sinh mà nàng giác ngộ chăng. Hay là khi nàng bị Thương Dịch Chi tính kế nên không còn cách nào khác ngoài việc đưa vai ra gánh vác. Cũng có thể là khi nàng gặp lại Trần Khởi, đau thương hận thù khiến nàng muốn trở thành đối thủ của anh ta. Mà cũng có thể vì những lần đối đầu với Thường Ngọc Thanh mà nàng mới nhận ra nguồn cội của mình.

    Cho dù cha mẹ của nàng là người đến từ tương lai, cho dù nàng (ở khía cạnh nào đó) cũng chịu ảnh hưởng tư tưởng "không phân chia biên giới", "không kỳ thị chủng tộc", nhưng đến cuối cùng thì nàng vẫn mang trong người dòng máu Nam Hạ. Cũng như cha nàng đã từng trở thành tướng quân giúp vua bảo vệ lãnh thổ, nàng cũng chọn cách đứng lên cầm kiếm bảo vệ quê hương. Và chỉ với lý do này, đối với mình, nhân vật A Mạch hiện lên thật toàn vẹn.

    Thành thật thú nhận là khi ngồi đọc truyện này, mình luôn có suy nghĩ muốn buông tay. Lý do? Bởi vì truyện này không mang màu sắc "ngôn tình" nhiều (trong khi mình vốn muốn đọc tiểu thuyết đậm chất ngôn tình để thư giãn và cười ruồi). Nói sao nhỉ, không phải nội dung truyện quá khô khan, những tình tiết "ngôn tình" vẫn xuất hiện đều đều, chỉ là không khí chung của toàn truyện lại mang đến cảm giác hơi.. nghiêm túc. Cái mớ bòng bong kế hoạch đánh thành (trì) này thành (trì) kia, chiến lược tiến công phòng thủ rồi phản gián nội gián.. v.. v.. nhiều lúc làm mình choáng váng đầu óc luôn..


    [​IMG]

    Tất cả nhân vật trong truyện, ngoại trừ A Mạch và Từ Tú Nhi ra thì toàn bộ đều là nam nhân. Hơn nữa họ không phải nam nhân bình thường mà là quân, là tướng, là vua. Những người chỉ biết nghĩ đến sơn hà và xã tắc, đến kiêu hãnh và vinh quang.

    À, mình không có lời gì dị nghị với tư tưởng đậm chất "nam nhân" này. Thậm chí chuyện các nhân vật nam không phải là khuôn mẫu nhân vật chung tình ủy mị, yêu thương sủng nịnh nữ chính, ngược lại bọn họ luôn xếp tình yêu và nữ nhân ở phía sau thì mình cũng chấp nhận tuốt. Mình chỉ không hài lòng với cách chọn vai nam chính ở cuối truyện mà thôi.

    Cũng như đoạn đầu viết giới thiệu nhân vật, mình không nói rõ ai là vai nam chính, ai là vai nam phụ bởi vì quả thật khi đọc truyện, độc giả hoàn toàn không biết được điều này cho đến câu chữ cuối cùng. Chính xác theo nghĩa đen luôn, là đến câu cuối cùng của chương cuối cùng, độc giả mới vỡ lẽ ra ai là vai nam chính (trong mắt của tác giả). Và phần lớn mọi người đều phản đối với cách lựa chọn này. Mình cũng vậy.

    Lý do nhiều bạn phản đối tác giả là vì họ có cảm tình với nam phụ hơn. Mặc dù mình cũng thích bạn nam phụ này nhé (vì anh ta bá đạo biến thái đúng chuẩn ngôn tình haha). Nhưng lý do phản đối của mình hoàn toàn khác nha.

    Nói một cách thẳng thắn thì khi đọc đến giữa truyện, mình đã nghĩ đến một kết thúc hợp lý (theo ý mình) cho A Mạch. Đó là nàng sẽ trở về quê của anh chàng binh lính (tên gì quên rồi), người đã chấp nhận ở lại giữ chân quân giặc (để A Mạch thoát đi) dù biết trước mình sẽ chết thảm. A Mạch sẽ tiếp tục sống một cuộc đời giản dị bình thường mà nàng vẫn mong muốn, dưới danh nghĩa là vợ của anh chàng binh lính kia. Quả thật thì nếu truyện diễn ra theo ý mình, nó sẽ không thể gọi là happy ending. Nhưng đôi khi happy ending cũng không phải là giải pháp tốt để kết thúc một câu chuyện. Nói sao ta, mình cảm thấy cả 4 nhân vật nam đều không xứng với A Mạch, nghĩa là mình cho rằng bọn họ có thể yêu nàng (được yêu lại hay không thì còn tùy) nhưng bọn họ không bao giờ có được con người nàng. Tốt nhất là cứ để cho mấy anh này hối hận cả đời đi (haha)

    Nhớ lúc xem bộ phim Hoa Mộc Lan (của Triệu Vy), mình đã rất xúc động với đoạn kết phim. Trở về từ chiến tranh, Hoa Mộc Lan đánh mất rất nhiều thứ, kể cả tuổi xuân và tình yêu. Nhưng khi đứng đối diện với người yêu, cô vẫn tỏ ra bình đạm, thậm chí còn khuyên nhủ người ấy trở về cưới vợ. Có những chuyện biết là bất đắc dĩ nhưng người ta không thể làm gì khác hơn được. Thế cho nên cảnh quay Hoa Mộc Lan đứng lặng yên ở phía xa nhìn theo người yêu rơi lệ bước đi – không còn cơ hội quay đầu lại nữa đã khiến mình xúc động bồi hồi.

    Khi đọc A Mạch tòng quân, ở một phương diện nào đó, mình đã mường tượng A Mạch thành Hoa Mộc Lan. Và bởi vì mình đã xúc động với đoạn kết của phim nên cũng hy vọng tiểu thuyết sẽ có một kiểu kết thúc gây xúc động tương tự (dù không phải là happy ending). Dù sao thì đây cũng không phải là tác phẩm do mình viết (haha), cho nên, nói sao thì cũng không thay đổi được ý của bạn tác giả.

    Tóm lại một câu, xét trên khía cạnh tiểu thuyết ngôn tình thì tác phẩm này hay nhất là câu nói của A Mạch: "
    Tôi đã từng yêu hai người. Một người giết cha mẹ tôi. Còn một người thì đâm sau lưng tôi.. Nếu có kiếp sau, anh không phải là.. và em không phải là.. có lẽ chúng ta sẽ.."
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...