24 ngày trên hoang mạc Thể loại: Truyện ngắn Hiện đại Tác giả: Nguyễn Nhật Minh Văn án "Ôi trời ạ! Tôi cứ ngỡ là mình đã chết ngắt ở cái nơi hoang mạc đáng sợ kia rồi chứ!" Đến bây giờ tôi vẫn còn đang không hỏi hoảng sợ khi nhớ lại chặng đường mà tôi đã đi cùng với Kein và Ngenuy trong suốt những ngày vừa qua. Đúng là một chuyến đi khủng khiếp! Tôi cũng không thể nào nói hết cảm xúc của mình được nữa..
Chương 1: Tai nạn ập đến Bấm để xem Ngày 1, tháng 2, năm.. Ba chúng tôi đang chuẩn bị đồ đạc và hành lý cho một chuyến đi dài ngày. Kein lấy từ trong cái ba lô lỉnh kỉnh đầy những thứ đồ thừa thãi ra một tấm bản đồ và bảo tôi: - Này thưa giáo sư Mnih! Ông xem thử liệu chúng ta có thể vượt qua vùng hoang mạc rộng đến cả ngàn ngàn cây số này bằng số xăng cho trực thăng ít ỏi này chứ! Cả lương thực và hành lý chúng ta mang theo liệu có ổn không? - Kein chìa tấm bản đồ trước mặt tôi, nhăn mặt lại và tò mò hỏi. - Còn thừa! Việc này chúng ta không cần phải lo lắng nhưng còn về số hành lý ta mang theo thì còn phải chờ cậu Ngenuy đã! Cậu cứ ngồi đây chờ một lúc đi, khoảng hai tiếng nữa là chúng ta khởi hành rồi! Có vẻ chuyến đi phiêu lưu đến vùng hoang mạc này đã làm cho một người khá năng động như Kein cũng phải càng sốt sắng hơn. Cậu ta cứ đi luẩn quẩn mãi trong căn phòng rồi lại bẻ tay răng rắc để chờ trực thăng và Ngeuy đến. Kein liên tục đứng ngồi không yên, hơi chút chàng võ sĩ trẻ này lại đứng ngó ra ngoài cửa kính để quan sát tình hình. Kein bỗng thở dài: - Đã được nửa tiếng rồi đó giáo sư! Sao ta lại phải chờ họ ở cái nơi chán ngắt này nhỉ! Lúc đấy tôi vẫn đang mải miết tìm hiểu và đọc kĩ lưỡng lại những kiến thức cần thiết cho chuyến đi phiêu lưu thú vị này nên đã trả lời vội: - Chắc họ sắp đến rồi! Vừa nói xong thì bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Kein chạy thẳng ra ngoài, vội vàng mở cửa. Từ đây tôi có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện với nhau ở bên ngoài. Tránh mất lịch sự, tôi tạm thời rời khỏi bàn làm việc để đi ra ngoài tiếp khách. Bên ngoài, Kein đang hào hứng khoác vai lấy một người đàn ông. Ông ta có dáng người khá gầy, cao chỉ đến vai của Kein. Bộ sơ mi trắng của ông ta thì bị bàn tay to khoẻ của Kein khoác vào, lệch mất một bên. Vừa nhìn thấy tôi, ông ta nở một nụ cười: - Chào ngài giáo sư! Lâu lắm chúng ta không gặp, giáo sư vẫn còn khoẻ chứ! Kein trợn mắt ngạc nhiên: - Cậu và giáo sư Mnih đã từng gặp nhau trước đây ư? - Phải vậy! - cậu ta tự hào trả lời. - Ôi trời ạ! Hóa ra là người quen cả! Tôi còn đang định khoe với giáo sư Mnih là đã biết cậu trước rồi cơ! Tôi bỗng đứng người ra: - Anh.. anh là.. Sao anh lại biết tôi? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao? - Đúng vậy thưa giáo sư! Chúng ta đã từng gặp nhau ở hội nghị các nhà giáo sư, khoa học cách đây 8 năm trước! Tôi vẫn băn khoăn: - Sao tôi lại không nhớ nhỉ! Anh chàng kia hóm hỉnh hỏi tôi một câu khiến tôi chợt nhớ ra mọi sự: - Vậy ngài có còn nhớ một cậu bảo vệ trẻ tuổi đã giúp ngài tìm lại va-li tiền để ngài đóng góp cho quỹ xây dựng và phát triển hơn không? - Vậy cậu là người bảo vệ trẻ tuổi đó! Anh ta nở một nụ cười mỉm thật tươi, nghiêng đầu sang một bên: - Đúng là vậy! - Kein ạ! Tôi suýt chút nữa là quên mất cậu ta rồi đấy! Tôi thật vô ý quá! - Giáo sư cũng gặp gỡ nhiều người, bận nhiều công việc nên không nhớ được tôi cũng là chuyện hết sức bình thường thôi mà! Không có gì phải áy náy hết thưa ngài giáo sư! Câu nói của cậu ta càng làm tôi có chút gì đó hổ thẹn trong lòng. Mà cũng đúng thật tôi chỉ gặp được cậu ta chưa đầy một ngày nên cũng khó nhớ được. Trước chuyến đi này, tôi có liên hệ với một phi công tên Ngenuy qua điện thoại nên tôi hơi ngờ ngợ không biết anh này có phải là Ngenuy hay không. Tôi tò mò hỏi tiếp: - Mà cậu tên là gì vậy? Sao cậu lại đến đây! - Tôi là Ngenuy! Tôi là phi công chính cho đợt đi của ngài đến thám hiểm vùng hoang mạc! Tôi bất ngờ: - Thật ư! Hà hà! Hà hà! Vậy thì quá tốt rồi! Chính tôi trong lúc này đang hết sức hồi hộp, tôi cũng chẳng thể ngờ được người cầm lái chiếc trực thăng này lại là anh bảo vệ trẻ tám năm trước mà tôi đã suýt chút nữa thì quên. Ngenuy nắm chặt lấy tay tôi: - Giáo sư độ này trông cũng không khác là bao so với 8 năm trước! - Phải vậy! Nhưng trông anh Ngen khác quá! Lại còn để râu nữa! Kein vội vàng nói chen vào để hỏi bao giờ sẽ đi được. Ngenuy nhìn sang phía anh bạn võ sĩ nông nổi của mình từ từ nói: - Ngay bây giờ! Nào! Chúng ta cùng đi! - Vậy trực thăng đâu! - Kein thắc mắc. - À vì một số lý do nên tôi không được lái trực thăng qua đây nên chúng ta sẽ ra khu quân sự để lấy nó! Xe tôi đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi. Giáo sư, Kein, chúng ta có thể bàn luận một chút về chuyến đi này được chứ? - Ừ! Chúng ta đang cần đây. Kein háo hức bê hộ mấy cái va-li, ba lô mà Ngenuy mang theo rồi lững thững đi theo sau bọn tôi. Để cả hài vào bàn ngồi, tôi ra phía tủ lạnh, lấy một chiếc bình trà lớn để vào khay cùng với ba chiếc cốc thủy tinh trông khá sang trọng. Ngồi vào bàn, tôi từ từ rót nước vào ba chiếc cốc rồi đưa cho Ngenuy và Kein. Kein cầm cốc nước trà lên mời bọn tôi rồi uống ừng ực một hơi cạn cốc. - Trà ngon quá thưa giáo sư! Tôi có thể thêm một cốc nữa chứ? - Kein phấn khởi hỏi tôi. - Đừng nói là một cốc, mười cốc cũng được đấy chứ! Nói xong, tôi lại rót thêm một cốc nữa cho Kein. Cậu ta cũng cầm lên uống một hơi hết nửa cốc rồi dừng lại chép chép miệng: - Theo kế hoạch thì chúng ta sẽ làm những gì? Ngenuy đáp: - Chuyến đi này theo dự tính thì chúng ta sẽ mất hai ngày một đêm. Tôi sẽ lái trực thăng từ từ rồi đến điểm nào cho là hợp lý nhất thì ta sẽ dừng chân tại đó rồi để giáo sư thu thập mẫu vật, nghiên cứu, chụp ảnh.. Khi trời gần tối thì ta sẽ đi đến khoảng một nửa của hoang mạc rồi cắm trại ngủ qua đêm ở đó. Vậy là giáo sư đã có trọn vẹn 1 ngày nghiên cứu trên hoang mạc. Sáng hôm sau ta cứ thẳng đường mà bay đến khu quân sự phía bắc rồi nghỉ chân ở đó. Giáo sư thấy thế nào? - Cứ như vậy đi! Thế còn chuyện hành lý? Kein nhìn vào đống hành lý bên cạnh, lấy tay cầm vào rồi thử nhấc nhấc lên: - Tưởng gì chứ! Đống hành lý này tôi có thể dư sức mang nó theo và đi bộ đến hơn nửa ngày! - Cậu Kein! Mọi thứ đều không dễ dàng như cậu nghĩ đâu! Trên hoang mạc thời tiết khác hẳn so với nơi đây, nhiều khi có những việc ta không lường trước được đâu, vì vậy ta cần mang theo những thứ thực sự cần thiết thôi! Nào chúng ta cùng soạn. Kein là một chàng trai trẻ, tính tình, suy nghĩ còn nông nổi nên nghĩ mọi sự đều dễ dàng nhưng chưa bao giờ là thấu đáo cả. Tôi lấy tất cả những thứ đồ mà Ngenuy chuẩn bị ra. Ngenuy nói: - Hiện tại chắc chúng ta chỉ cần có la bàn, bản đồ, nước uống, thức ăn đóng hộp, bộ dụng cụ y tế, hộp dụng cụ sinh tồn, vũ khí và hai chiếc lều trại là đủ. Tôi ngẫm nghĩ một lúc: - Những thứ kia đều đúng là cần thiết thật để tôi điểm số lượng nhé! Bản đồ, la bàn, đồng hồ, bộ dụng cụ y tế và sinh tồn mỗi thứ mang một cái. Nước uống chắc phải đến hai chục chai là còn thừa nhưng cứ mang đi. Thức ăn đóng hộp! Xem nào.. sáu hộp thịt lợn xay, bánh mì thế là đủ rồi. Còn về vũ khí mỗi người chúng ta hãy chuẩn bị một con dao và mang theo hai cây súng săn phòng trường hợp không may. À quên nữa! Chúng ta còn phải đem theo cả mấy chiếc dù nữa! Rất có thể nó không cần thiết nhưng nên có! Hai cậu nghĩ thế nào? - Cứ như vậy đi! - Kein ậm ừ. Bọn tôi bắt đầu thu dọn hành lý và phân công người quản lý. Tôi mang theo sáu chai nước, một la bàn, bản đồ, máy ảnh, sổ tay.. Kein thì nặng nhất, bộ dụng cụ y tế, sinh tồn, vũ khí, tám chai nước, một chiếc lều cắm trại. Còn lại là Ngenuy phụ trách. Sau khi đã sắp xếp gọn gàng những thứ đồ cần phải mang đi, Kein nhìn lại một lượt những món đồ mà cậu ta mang nhưng chẳng để làm gì. Nào là kem đánh răng, bàn chải, keo vuốt, băng dính, găng tay.. tất cả đều nằm la liệt trên sàn nhà. Cậu ta lắc lắc đầu rồi thở dài một tiếng: - Ngenuy! Giáo sư Mnih! Chúng ta đi được rồi chứ? Tôi đang sắp phát điên lên mất vì phải chờ đây thôi! - Ừ! Ta đi thôi! Tôi để cho Kein và anh chàng phi công kia đi ra trước rồi khóa cửa nhà lại. Lúc này trời cũng khá nắng, Ngenuy biết ý đưa cho tôi và Kein cặp kính râm: - Hai người cứ cầm sẵn đi trên chuyến đi đến hoang mạc thì nó hữu ích lắm đấy! - Ồ! Cậu chu đáo quá Ngenuy! - Kein lên tiếng. Ngenuy đưa tôi và Kein đến chiếc xe quân sự gần đó. Cậu ta lấy ra một bộ chìa khóa, cầm lên và xóc xóc chúng. Cửa xe đã mở sẵn nhưng Ngenuy vẫn trịnh trọng mời tôi và Kein lên xe. Kein nhường tôi lên trước. - Ái chà! Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên tôi được ngồi trên xe quân sự đó! - Kein vui vẻ lên tiếng. Vừa nói, cậu võ sĩ trẻ tuổi đưa bàn tay to, cứng như đá của mình sờ qua sờ lại ô cửa kính bên cạnh rồi lại đưa mắt đảo quanh khắp xe như muốn nuốt trọn nó vậy. Trông Kein lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ ba tuổi luôn tò mò về mọi thứ xung quanh mình vậy. Tôi thấy thế cũng phì cười: - Anh Kein à! Nếu anh muốn, sau chuyến đi này tôi có thể mua tặng anh một chiếc làm kỉ niệm! - Thật ạ! Cảm ơn giáo sư nhiều nhiều! Nhưng tôi e là không thể rồi! - Kein hào hứng nói. Ngenuy thấy vậy cũng không giấu nổi sự tò mò: - Sao lại không? - Vì còn nhiều thứ bất tiện lắm! - Kein ấp úng trả lời. Biết ý nên tôi và Ngenuy cũng không dám hỏi vặn thêm. Vì đây là khu ngoại ô nên đường khá vắng vẻ, chiếc xe của bọn tôi cứ thế mà bon bon phóng thẳng lên. Ánh nắng bên ngoài cũng khá gắt gao càng làm cho tôi hồi hộp hơn, hứng thú hơn khi hình dung đến việc đi trên hoang mạc hoang vu mà chúng tôi sắp đặt chân đến. Mặc dù tôi đã từng đi cùng đoàn trên nhiều hoang mạc khác nhau và cũng quen với cảm giác đấy rồi nhưng chưa lần nào là tôi hết thấy sự thú vị và hồi hộp với cảnh tượng hoang mạc mênh mông trước mắt cả. Lần này tôi tự tổ chức một chuyến đi riêng đến sa mạc để cảm nhận lại cái sự đẹp rất riêng của hoang mạc. Biết tin tôi tổ chức một chuyến đi phiêu lưu đến vùng hoang mạc cằn cỗi, Kein - một người vô cùng yêu thích những bài viết khám phá về thiên nhiên hoang vu của tôi, đã gửi thư đến cho tôi với yêu cầu là đi cùng. Vì chưa có người đi cùng nên tôi cũng chấp thuận ý nguyện của cậu ta và sẽ bắt đầu đi sau một tuần đó. Tôi cũng đặt sẵn một người phi công riêng để đưa mình chu du khắp hoang mạc và không ngờ đó lại là Ngenuy, chú bảo vệ trẻ năm xưa đã giúp tôi tìm lại một số tiền khủng mà không nhận lại một đồng lẻ nào. Hai hàng cây bên đường cứ tụt dần về phía sau. Không khí trên xe cũng lặng dần xuống, tôi cùng Kein đưa mắt ra nhìn bầu trời, hàng cây, nhìn mọi thứ mà tôi thấy trên đường. Tâm trạng tôi lúc này cũng thật khó tả, tôi không rõ là tôi đang mong ngóng được đến vùng hoang mạc kia hay là lưu luyến mảnh đất quê hương gắn bó này nữa. Nửa tiếng sau, ba người bọn tôi đã có mặt ở khu quân sự. Ở đó đã có một vị đội trưởng cùng với năm người lính đợi đó sẵn. Vị đội trưởng thấy tôi liền từ từ bước ra, dơ tay lên trán nghiêm nghị chào. Tôi cũng đưa tay chào lại. - Chào ngài Mnih! Tôi là H-yu! Rất vui được gặp ngài! - Vị đội trưởng nói bằng một chất giọng đanh thép. - Rất vui được làm quen! Trực thăng của chúng tôi cũng chuẩn bị xong xuôi rồi chứ? - Rất sẵn sàng thưa ngài! - Vậy thì tốt rồi! Nói xong, H-yu đưa bọn tôi đến chỗ trực thăng. Nơi đó có bốn người lính đang lau dọn và xem xét lại kĩ máy bay trực thăng. Thấy bọn tôi, họ đứng lại chào. Dường như không thể chờ được nữa, Kein đi nhanh lên xe, để ngay túi đồ vào bên trong. Vị đội trưởng kia lại nói: - Có vẻ cậu ta không thể chờ thêm một giây nào nữa rồi nhỉ! - Đội trưởng đừng để ý đến cậu ta làm gì! Trông cậu ta vậy thôi nhưng thực ra không có ý gì đâu! - Ngenuy vội vàng nói. Bọn tôi cũng bắt đầu bước lên trên chiếc trực thăng. Ngenuy bước vào trong buồng lái, cẩn thận kiểm tra mọi thứ rồi quay xuống hỏi tình hình bên dưới của bọn tôi. Khi mọi thứ đã xong xuôi, trực thăng bắt đầu cất cánh. Tiếng cánh trực thăng mỗi lúc một to dần, rồi từ từ trực thăng cũng bắt đầu được đưa lên cao. Một lúc sau, bọn tôi đã lên được một khoảng khá cao. Kein háo hức nhìn xuống mọi vật bên dưới. Mọi thứ bên dưới kia cứ như một mô hình đồ chơi vậy. Thứ gì cũng chỉ bé tẹo bằng cái đầu ngón út của tôi. Ánh nắng và mây cứ rọi đều vào hai bên ô cửa kính. Vừa đi, chúng tôi lại nói chuyện về mọi thứ trên trời, dưới bể. Hết kể về những trận đấu của Kein lại đến việc nhập ngũ của Ngenuy. Rồi đến lượt kể về những công trình, những khám phá, kinh nghiệm của tôi về hoang mạc.. thì Ngenuy và đặc biệt là Kein đều tỏ ra vô cùng hứng thú. Bọn họ chăm chú lắng nghe từng chi tiết cứ như thể đó là đường sống của họ vậy. Trong lúc kể, Kein không ngừng đặt ra những câu hỏi cho tôi và đôi khi có một số câu khá ngớ ngẩn nhưng nó lại làm cho câu chuyện thêm vui hơn. Không lâu sau, bọn tôi đã chính thức bước vào ranh giới của hoang mạc cằn cỗi. Kein lại càng tỏ ra thích thú hơn. Cậu ta dường như đã bắt đầu không để ý đến những câu chuyện tôi đang kể mà thay vào đó thì cậu ta đang thả hồn mình vào thể giới ngoài kia. Tôi cũng không quên chụp lại một số tấm hình. Kein bất ngờ hỏi tôi: - Sao tôi chưa thấy một sinh vật nào vậy? Toàn cát và đất khô. Nhưng chúng cũng chẳng làm tôi thấy chán là sao nhỉ? - Đây là hoang mạc chứ không phải như vùng đất hiện đại mà cậu đã từng sống đâu bạn tôi ạ! - Ngenuy từ tốn trả lời thay tôi. - Vậy lẽ nào ở đây chẳng có một mống con vật nào ư? - Ở đây có nhưng mà lại có theo kiểu khác thôi! Nó rất ít. - Ngenuy tiếp lời. - Cũng chán thật! Tôi đang định bắt mấy con về! - Hà hà! Chúng ta sẽ đi lượn một lượt! Nếu có con nào tớ sẽ dừng ở chỗ đó cho cậu thỏa thích mà bắt được chứ! - Cũng được. "Khực, Khực.. Khực" - tiếng động cơ. Kein hỏi tiếp: - Mọi người có nghe thấy tiếng gì không? - Nghe gì cơ? - Tôi tò mò hỏi. Cả ba cùng yên lặng nghe xem thứ mà Kein nhắc tới là gì. Đúng thật, cứ tầm vài giây thì lại có tiếng động lạ phát ra từ phía đuôi của trực thăng. Cả ba xanh mặt quay ra nhìn. Ngenuy nói lớn: - Không xong rồi! Tại sao đuôi trực thăng lại bị hỏng! Nguy rồi! - Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? - Kein lo lắng hỏi. Tôi có thể thấy được sự lo lắng được thể hiện rất rõ trên gương mặt rám nắng của Kein. Tay cậu ta bóm chặt vào thành ghế phía trước, tay còn lại thì đang siết chặt hết mức vào đùi. Ngenuy cũng rất lo lắng nhưng cậu ta vẫn cố gắng trấn an: - Không sao! Tôi sẽ mau hạ trực thăng xuống và gọi cứu trợ! Chúng ta vẫn còn kịp mà! Trực thăng vẫn chưa đưa ta đi xa khỏi khu quân sự là bao! Ngenuy đưa trực thăng hạ thấp xuống dần và lấy bộ đàm để gọi về khu quân sự. Khi cậu ta vừa chạm vào bộ đàm thì bỗng có một tiếng nổ lớn phía sau đuôi trực thăng. Cả ba người bọn tôi chao đảo. Ngenuy vội vàng nói: - Giáo sư! Kein! Chúng ta không thể đáp xuống bây giờ được! Chúng ta chỉ còn một cách là nhảy dù xuống thôi! - Nhảy dù! Tôi còn chưa bao giờ thử! - Kein nói gắt lên. Bộ đàm từ tay của Ngenuy cũng bị đánh rơi mất từ lúc nào. Cậu ta vội ném hai chiếc ba lô chứa dù cho bọn tôi vào kêu phải đeo vào. Bọn tôi cũng không biết phải làm gì ngoài việc cố gắng làm theo. Chiếc trực thăng cứ quay nhanh như chong chóng, đưa bọn tôi vào làn khói bụi mù mịt. - Chúng ta phải nhảy nhanh thôi! - Ngenuy hét lớn. - Thế còn túi đồ? - Kein hỏi gấp. - Không còn thời gian đâu, vứt nó xuống đi! Tôi và Kein nhanh tay vứt phăng mấy túi đồ xuống và hi vọng sẽ không bị hỏng hóc gì. - Nhảy đi! Nhảy! Để dù mở thì chỉ cần rút mạnh cái dây bên phải ra thôi! - Ngenuy nhắc nhở. Nói rồi, bọn tôi cũng nhắm mắt vào mà nhảy từ trên độ cao mấy nghìn mét xuống. Với vận tốc này, gió luồn vào mặt bọn tôi khiến tôi vô cùng khó chịu. Gần đến thời điểm, Ngenuy ra hiệu cho bọn tôi bật dù. Tôi làm y theo cách của Ngenuy đã nói cách đây mấy phút. Chiếc dù đã được bung ra, tuy đã an toàn hơn nhưng nó vẫn không làm tôi hết lo lắng được. Tôi nhìn ra phía của Kein. Cậu ta vẫn loay hoay mãi mà chưa thể mở được cánh dù ra. Mặt Kein đã tái ngắt cả rồi. Ngenuy thấy vậy, cố gắng rướn người ra bay tới chỗ của Kein. Kein hiểu ý ôm chặt vào chân của Ngenuy. Rồi bây giờ Ngenuy mới bắt đầu bật dù. Gió cứ thế mà lồng lộng thổi, áp vào mặt, vào tai tôi. Khi dù cách đất chừng năm mét thì bỗng nhiên trực thăng nổ tung, phát ra một tiếng động lớn. Ngay sau đó hình như một mảnh vỡ của chiếc trực thăng kia đã găm thẳng vào chiếc dù của tôi khiến nó thủng một lỗ lớn. Chiếc dù bắt đầu chao đảo dần rồi rách toạc ra. Cả người của tôi bắt đầu rơi tự do. Lúc này trong người tôi có một cảm giác hụt hẫng cực lạ. Tiếng gió thổi vun vút đến xé tai, người thì quay cuồng không thôi. Tôi ngã xuống đất với một cú hết sức đau điếng và bị lăn thêm mấy vòng. Và rồi tôi có cảm giác gáy tôi đã đập phải thứ gì khiến mình bị ngất đi..
Chương 2: Thử thách đầu tiên. Bấm để xem Đầu óc tôi tối sầm lại. Một lúc sau, tôi choáng váng và vẫn còn ngờ ngợ khi ghe thấy tiếng ai đó gọi mình ngay bên tai. - Giáo sư! Giáo sư Mnih! Ông còn sống đó chứ! Mau dậy đi! Dậy đi! Mỗi lúc tôi cũng dần nghe rõ tiếng gọi của Kein và Ngenuy hơn. Dần dần tôi còn cảm nhận được đôi tay to lớn của Kein đang lung lay hai tay tôi để gọi tỉnh dậy. Thực chất lúc này tinh thần tôi vẫn còn rất hoảng loạn sau tai nạn vừa rồi. Tôi cố gắng ngồi bật dậy thều thào kêu: - Cứu tôi! Cứu tôi với! Ngay sau đó là tiếng của Ngenuy: - Giáo sư! Không sao rồi, không sao rồi! - Giáo sư! Ông chảy nhiều máu quá. - Tiếng Kein hốt hoảng kêu lên cùng với tiếng thở gấp. Lúc này, cơ thể tôi gần như là tê liệt, tôi cố gắng nói mấy câu nhưng không được. Một lúc sau, Ngenuy và Kein nhấc tôi lên trên lưng của Kein. Kein gắng sức đưa tôi đến chỗ chiếc dù của Ngenuy gần đó. Chỉ một lúc sau, tôi đã kịp tỉnh táo lại. Ba bọn người chúng tôi ai cũng đã thấm đẫm mồ hôi, Kein còn phải lột hết cả áo ra để lộ tấm lưng trần trụi, nở nang của mình. Nhưng chốc chốc tôi lại thấy cậu ta mặc lại cái áo một cách rất khó chịu. Hình như vì ngọn lửa mặt trời thiêu đốt quá dữ dội nên da của Kein sẽ có cảm giác không thoải mái. Nhìn lại cơ thể mình, tôi thấy mình bị thương khá nhiều chỗ, da tay, da chân đều bị xước sẹo hết cả, máu rỉ ra ngoài. Chắc chắn là cú ngã vừa rồi đã làm da của tôi đã mài với lớp sỏi cát dưới đất nên mới ra sự này. Tôi lo lắng sờ nhẹ vào sau gáy xem có bị làm sao không. Tay tôi cứ lần từ từ trên gáy nhưng may thay là không bị sao cả. Kein thấy vậy đỡ tôi xuống: - Giáo sư! Ông hãy nằm nghỉ đi! Bây giờ Ngenuy đang đi tìm hộp cứu thương và những đồ khác. - Sao cậu không đi cùng? - Đi sao cho được hả giáo sư! Tôi còn phải ngồi đây phụ ngài nếu có việc gì chứ! - Kein cười ngại. Tai nạn vừa rồi quả là quá sức tưởng tượng đối với tôi nhưng cũng may tôi không mất mạng. Sự nóng nực nơi đây mỗi lúc làm tôi chở nên khó thở. Ánh nắng cứ như muốn thiêu sạch chúng tôi đi vậy. Những giọt máu trên người tôi dần khô đen lại. Thời gian ở đây cứ chôi lâu dần cảm giác như nó cũng đã dừng lại hẳn luôn. - Ngenuy đã đi được bao lâu rồi? - Tôi quay sang hỏi Kein. - Chắc cũng tầm mười lăm phút rồi giáo sư Mnih! - "Mới mười lắm phút!". Tôi nhấn mạnh. "Thế mà tôi cứ tưởng phải gần một tiếng rồi chứ!" Cả hai lại tiếp tục im lặng. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ những việc vừa mới xảy ra. Kein thì thở dài nằm ôm mặt dưới tấm dù. Một lúc sau tôi đã bắt đầu thấy bóng dáng của Ngenuy nhấp nhổm phía xa xa. Cậu ta đã cầm đủ ba chiếc ba lô của chúng tôi. Kein thấy vậy vội vàng chạy ra đón hộ Ngenuy cả ba chiếc ba lô: - Nào để tôi giúp! Ngenuy cũng dường như quá mệt mỏi nên cũng tuột cả ba chiếc đưa cho Kein cầm. Điệu bộ của cậu ta lúc này còn trông khá uể oải. - Giáo sư Kein thế nào rồi? - Ngenuy uể oải hỏi. - Nhìn qua thì có vẻ không sao nhưng da của giáo sư cũng đã bị đá, cát mài rách nhiều chỗ. - Vậy thì mau đến đấy thôi! Nói rồi, Ngenuy cố hết sức mình chạy đến chỗ tôi. Bước chân cậu ta chạy cứ lấn sâu vào trong lớp cát nóng. Phía sau là Kein, hình như anh bạn này vẫn còn dư sức lắm, cậu ta chạy hồng hộc từ phía sau lưng Ngenuy rồi vụt qua người. Thoáng chốc, cả Kein và Ngenuy đã đến chỗ tôi. Ngenuy lo lắng hỏi: - Ngài vẫn ổn chứ giáo sư? - Ừ tôi vẫn còn khoẻ lắm! Ngenuy và Kein nhanh nhẹn mở từng chiếc ba lô ra để lục tìm hộp cứu thương. Kein vui vẻ lên tiếng: - A đây rồi! Nhưng hình như nó đã bị nát thì phải! Kein dơ dơ hộp cứu thương lên trước mặt. Đúng thật, chiếc hộp đã bị dập xuống khá nhiều chắc có lẽ là do cú rơi vừa rồi. Ngenuy cố gắng mở chiếc hộp ra nhưng nó đã bị kẹt. Kein cũng vào giúp sức. Cả hai đều nghiến răng, nghiến lợi lại để mở được nắp hộp ra. Bọn họ loay hoay mãi, vặn vẹo mãi đến toát hết cả mồ hôi thì mới mở được. Ngenuy tỉ mỉ kiểm tra từng thứ đồ xem có bị hỏng hóc gì không. Tôi tò mò hỏi: - Sao rồi? Mọi thứ vẫn còn ổn chứ? - Có thể là vậy thưa giáo sư! - Ngenuy đáp. Sau khi kiểm tra xong các thứ đồ bên trong, Ngenuy bắt đầu quay đến xem vết thương của tôi. Cậu ta cầm một lọ cồn lên: - Giáo sư cố chịu một lúc nhé! Chưa để tôi trả lời, cậu ta đã bóp thẳng nước từ trong lọ cồn sát khuẩn lên tay tôi. Nước lọ cồn ướp thấm cả vào vết thương của tôi khiến tôi phải đau đớn kêu lên. Sau đó, Ngenuy cẩn thận lấy bông gòn thấm nhẹ lên các vết thương cho tôi rồi cậu ta cẩn thận lấy băng gạc ra quấn quanh tay và chân của tôi. - Giáo sư! Chúng ta xong rồi! Giờ ngài hãy cứ nghỉ đi! Tôi và Kein sẽ kiểm tra các thứ đồ khác. Lúc đó cơn đau vẫn chưa dứt, tôi ngồi nhắm nghiền mắt lại thuận ý cho hai người họ sửa đồ. Kein nhanh nhẹn mở một túi đồ, lục ra ba chai nước: - Này! Mấy người không thấy khát à? Mau uống đi! Nhắc tới mới nhớ, chúng tôi đã phơi mình trên hoang mạc này khá lâu, từ nãy tôi cũng khát khô cả cổ. Kein tung hai chai nước cho Ngenuy rồi cậu ta vội vàng mở nắp chai ra và tu một hơi ừng ực đến hết. - Khà! Đã quá! - Kein vui sướng thốt lên. Ngenuy đưa mở một chai ra và rót cho tôi uống. Vết thương bây giờ mới dần khô lại làm tay tôi vất vả lắm mới có thể cử động được. Biết được điều đó, Ngenuy đã kêu tôi mở miệng ra để cậu ta từ từ rót vào. Cả tôi và Ngenuy đều chỉ uống một lượng vừa đủ (khoảng nửa chai) rồi thôi để giữ nước phòng trường hợp phải đi bộ dài ngày. - Chết tiệt! Chúng ta đã làm hỏng lều cắm trại rồi! - Kein thở dài. - Nó hỏng rồi ư? - Ngenuy hoảng hốt thắc mắc. - Hỏng bét! Nó đi tong cả rồi, mấy miếng vải rách hết giờ còn lại mấy khung dựng chắc cũng chẳng để làm gì! - Kein lại tiếp tục than thở. - Ừ! Cũng chẳng dùng được nữa rồi! - Ngenuy cũng chán nản. Ngay lúc đó, tôi cố gắng gọi lạ cho Kein và Ngenuy: - Các cậu để đó! Chúng ta sẽ lấy khung lều để dựng cho cái mảnh dù này lên để che nắng lúc ta nghỉ! Nhìn đi chúng ta còn cả hai tấm dù to này ở dưới cơ mà! Kein và Ngenuy đưa mắt nhìn nhau: - Ừ đúng vậy! Sao ta không nghĩ ra nhỉ? Nói xong, hai người bọ nhọ bắt đầu lấy con dao bên hông ra cắt hết đống vải thừa để lại mỗi mấy khung gập dài thượt. Tiếp tục một chiếc ba lô cuối cùng, Kein kiểm soát tất cả và bày hàng loạt những thứ đồ đã hỏng lên tấm dù. Tôi nhấc đầu dậy tò mò hỏi: - Chúng ta còn lại bao nhiêu thứ vậy? - Vẫn còn nhiều nhưng mất đi cũng đáng kể. Bốn chai nước, chiếc la bàn này cũng hỏng rồi. Hộp dụng cụ sinh tồn chắc bị nổ mất cùng với chiếc trực thăng kia rồi. Hai khẩu súng săn vẫn còn nguyên. Còn lại thì mọi thứ vẫn ổn. - Mất tận bốn chai! - Tôi thắc mắc. - Đúng vậy giáo sư! Việc uống nước của chúng ta cần phải hạn chế thôi. - Bây giờ mấy giờ rồi? Ngenuy kéo cái tay áo ra để xem giờ, cậu ta nhăn mặt vào nói: - Gần mười hai giờ trưa! - Giáo sư, Kein, bây giờ chúng ta cần phải tìm đường về khu quân sự phía nam nhanh nhất có thể, nói đúng hơn là trước khi nguồn lương thực và nước của chúng ta cạn kiệt vì bây giờ khoảng cách của chúng ta đến khu quân sự phía nam là ngắn hơn rất nhiều so với phía bắc bởi ta vẫn chưa di được quá xa. - Đúng vậy nhưng sao chúng ta không chờ trực thăng của đội trưởng H-yu đến vì chỉ cần ba ngày ta không đến được khu quân sự phía bắc kia là họ biết ta gặp nạn mà! - Kein thắc mắc - Không như cậu nghĩ đâu bạn tôi ạ! Khu quân sự phía nam sẽ không biết chúng ta đi trong bao nhiêu ngày vì đây là máy bay tư nhân của giáo sư Mnih đặt mua. Họ chỉ biết là ta đi chuyến đi này nhiều nhất là một tháng sẽ trở về khu quân sự phía nam còn ta đến nghỉ chân ở khu quân sự phía bắc lúc nào thì tùy miễn là có thẻ bài của tôi là được. - Ngenuy giải thích. - Ồ hóa ra là vậy. Nhưng làm thế nào để biết được khu quân sự phía nam nằm ở đâu? - Chúng ta có một cách! - Cả tôi và Ngenuy đồng thanh. Ngenuy nhanh nhẹn đứng dậy, cầm lấy một chiếc gậy dựng lều, gập lại còn khoảng 1m rồi cắm xuống đất. Tiếp đó, cậu ta cầm lấy hai hòn đá. Ngenuy nhìn ngắm cây gậy, rồi đặt một hòn đá vào đầu bóng gậy. Tiếp đó, cậu ta cắt một đoạn dây dù rồi buộc vào chiếc gậy, đầu còn lại thì cậu ta căng ra đến chỗ hòn đá kia rồi đưa một ngón tay mình ra. Lúc này chiếc gậy dựng lều và ngón tay của Ngenuy tạo thành một cái compa. Tiếp đó, Ngenuy vẽ thành một vòng tròn xung quanh chiếc gậy. - Rồi bây giờ làm như nào nữa vậy? - Kein hỏi nhỏ. - Bây giờ thì chúng ta cứ chờ thôi! Bao giờ bóng của chiếc gậy một lần nữa chạm vào đường tròn thì hãy đặt một cục đá thứ hai lên. Từ đó ta có thể nhìn thấy được hai hướng Đông - Tây. Hòn đá đầu tiên là chỉ hướng Tây, hòn thứ hai là hướng Đông. - Tôi trả lời hộ Ngenuy. - Ồ hóa ra là vậy! Một lúc sau, đầu bóng của cây gậy đã chạm vào vị tri tiếp theo. Dựa vào các hướng Đông - Tây, Nam - Bắc, Ngenuy nhanh chóng tìm ra hướng Nam. Tiếp đó, bọn tôi bắt đầu mở hộp thịt và lấy mấy mẩu bánh mì ra ăn cho đỡ xót bụng. Ăn xong, ba người chúng tôi bắt đầu thu dọn hành lý để đi. Vừa đứng dậy, tôi mới chợt nhớ ra bây giờ đã giữa trưa. Nhiệt độ lúc này có thể nói là cao nhất trong ngày, cách để làm mát cơ thể duy nhất là tiết mồ hôi. Với nhiệt độ nóng này thì cơ thể bọn tôi mất từ một đến hai lít nước mỗi giờ là chuyện đương nhiên. Nên nếu mà vác thân mình đi bây giờ thì chẳng khác nào là tự đốt cháy sợi dây sinh tử của mình cả. Tôi gọi Kein và Ngenuy đang đi phía trước: - Này! Mau dừng lại đi, tôi nghĩ chúng ta nên nghỉ lại mấy tiếng trước đã! - Sao lại vậy thưa giáo sư? Chúng ta đang tận dụng ánh sáng đấy, đến tối thì ta không thể làm gì được nữa đâu! - Kein gọi vọng trở lại, vừa nói cậu ta vừa đi. Tôi bắt đầu giải thích lại cho cậu ta hiểu. Thế rồi, cả ba người chúng tôi chọn một chỗ để nghĩ. Bọn tôi bắt đầu sử dụng những chiếc gậy khung kia cắm vào mặt đất, tạo thành bốn góc vuông rồi phủ kín tấm dù lên. Tiếp đó, tôi và Kein trải thêm một tấm dù nữa để làm đệm trên thảm cát nóng rát phía dưới. Xong việc, tôi và hai người họ nằm xuống nghỉ ngơi. Không khí dưới tấm dù đã đỡ hơn so với lúc trước. - Các cậu có biết sa mạc là nơi chứa rất nhiều loại rắn và bọ cạp độc nhất hành tinh không? Nếu ta không may gặp nó mà không biết cách sử lý thì ta sẽ toi đời đấy! Vừa nghe thấy tôi nói xong, Kein đã ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn xung quanh: - Thật vậy sao giáo sư? Tôi còn nghĩ ở đây chỉ họa hoằn lắm mới có vài con như lạc đà thôi chứ! - Ừ có! Không chỉ độc, bọn chúng còn có khả năng ngụy trang rất giỏi trên môi trường sa mạc này, nếu như không chịu để ý kĩ thì sẽ khó phát hiện được chúng lắm! Chẳng hạn như rắn đuôi chuông sidewinder. Nó sở hữu một bộ da có màu gần giống như màu cát. Đôi mắt của loài rắn này có phần khác so với những loài rắn khác là nó nằm trên đầu. Điều này giúp chúng chôn vùn hoàn toàn trong lớp cát nhưng vẫn có thể đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Độc của loài rắn này cũng có thể khiến một người khoẻ mạnh tử vong. - Ái chà! Vậy nếu ta nằm ở đây thì có nguy cơ làm mồi cho bọn chúng không thưa giáo sư? Tôi cũng ngồi dậy, đưa mắt nhìn địa hình xung quanh: - Theo tôi thì ở những nơi cát bằng phẳng, không có một chút cây hay hốc đá này sẽ khó có thể kiếm được một trong số chúng. - Hà hà! Vậy thì may quá rồi! Chúng tôi lại tiếp tục nằm tán ngẫu để giết thời gian. Một lúc sau, bây giờ cũng đã tầm ba giờ chiều. Bọn tôi đã thiếp đi ngủ một giấc lúc nào không hay biết. Tay và chân tôi lúc này bỗng cử động vô cùng khó. Tôi đứng lên làm vài động tác khởi động rồi mang hành lý. Trước khi đi, bọn tôi uống một ít nước để tiếp sức. Đi được một quãng, Ngenuy bỗng lên tiếng: - Giáo sư! Theo tôi thì vị trí của chúng ta bây giờ còn cách khu quân sự khoảng 500km. Nếu chúng ta cứ đi như này thì cũng phải mất khoảng tám đến mười ngày mới đến nơi. Giáo sư, Kein vậy số lương thực của chúng ta sẽ chia thế nào với trường hợp là phải đi trong 10 ngày hoặc thậm chí là ít hơn? Kein lên tiếng: - Lương thực thì tôi nghĩ đó không phải là vấn đề nhưng với số nước ít ỏi này thì ta dùng cố lắm cũng chỉ tầm 4 - 6 ngày là cùng. Vậy trên chỗ sa mạc này ta không thể tìm được nước ư? Tôi tiếp lời: - Có nhưng chắc chắn là rất ít. Và nguồn nước ta có thể tận dụng là không sạch cho lắm. Ngenuy ngắt lời như để động viên tinh thần: - Trước đây tôi đã từng có hai năm học trong CLB sinh tồn. Vậy nên tôi nghĩ với chút ít kiến thức tôi cá chắc là sẽ đưa hai người trở về khu quân sự an toàn bằng mọi giá! Ngenuy trả lời chắc như đinh đóng cột. Đúng là những người lính luôn đặt tinh thần thép lên hàng đầu, có vẻ sau lời nói vừa rồi Kein cũng an tâm hơn. Sau một hồi vừa đi vừa bàn luận, chúng tôi đã có kế hoạch trường kì cho những ngày tiếp theo. Sáu giờ sáng bọn tôi sẽ dậy mau chóng ăn uống rồi tiếp tục đi. Đến mười hai giờ trưa thì bắt đầu nghỉ và ăn uống. Hai giờ chiều bọn tôi sẽ tiếp tục khởi hành đến sáu giờ thì bắt đầu tìm một chỗ an toàn để nghỉ qua đêm. Đêm đầu tiên ở vùng sa mạc cũng đã bắt đầu buông xuống. Càng về đêm nhiệt độ của sa mạc càng giảm xuống nhanh. Phải nói ở đây thực sự khá lạnh. Thời điểm này cũng là lúc nhiều loài vật đi săn bắt. Bọn tôi bắt đầu tìm một nơi để dựng trại. Phải nói là đêm nay khá may mắn. Ngay khi trời chập tối một lúc, bọn tôi đã tìm được một chỗ để dừng chân. Đó là một vài cây keo. Cành cây vươn khá dài đủ để cho bọn tôi chọn chỗ nằm. Ngenuy đi ra lấy một vài nhánh cây khô xuống đất, bẻ thành nhiều mảnh nhỏ rồi bắt đầu hí hoáy tìm cách tạo ra lửa. Kein cũng tham gia rất nhiệt tình. Phải một lúc lâu thì Kein mới tạo ra lửa. Hơi lửa sực lên làm ấm không khí xung quanh bọn tôi.