18 Năm Yêu Em - Hắc Khuynh Giselle

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hàn Tử Thiên, 16 Tháng tám 2019.

  1. Hàn Tử Thiên

    Bài viết:
    4
    Tên truyện: 18 năm yêu em (tên cũ: Nếu có kiếp sau xin đừng đọa đày nhau)

    Tác giả: Hắc Khuynh Giselle

    Thể loại: Ngược, truyện ngắn

    Tình trạng: Đang ra


    Văn án: Vì công ty, Trần Thiên Kiều bị ép gả cho Hàn Văn. Cô phải từ bỏ sự nghiệp, lẫn tình yêu cho cuộc hôn nhân thương mại đó. Thế nhưng cô nào biết được Hàn Văn đã thầm yêu cô từ rất lâu. Chỉ là Hàn Văn không biết cách thể hiện tình cảm của mình, nhiều lần làm tổn thương cô. Cho đến một ngày, biến cố ập đến. Mọi bí mật đều được giải bày. "Em nghe rõ đây từ giờ em là người phụ nữ của tôi. Đừng có tỏ ra như tôi ức hiếp em." Anh không muốn nhìn thấy em khóc một chút nào. Một chút cũng không. Nhưng những lời này mãi mãi anh cũng không bao giờ nói cho cô biết. Đêm tân hôn cô vẫn mặc chiếc váy cưới ngồi thẫn thờ trên chiếc giường to lớn tựa như một nàng búp bê vô tri sở hữu một vẻ đẹp khắc khoải đầy thống khổ. Anh ngà ngà say, mở cửa bước vào phòng. Nhìn thấy cô, dường như tỉnh hẳn. Không thể phủ nhận rằng cô rất đẹp, đẹp nhất trong hàng loạt mỹ nhân hắn quen biết. Vì anh, vì cuộc hôn nhân thương mại này cô từ bỏ sự nghiệp đang trên đà thăng tiến. Không cam lòng rời khỏi giới giải trí. Liệu ngoài từ bỏ sự nghiệp cô còn từ bỏ những gì nữa?

    Link:

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Giselle
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng tám 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Hàn Tử Thiên

    Bài viết:
    4
    Chương 1: Hôn nhân thương mại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả một đời người, mong muốn lớn nhất chính là tìm thấy người mình yêu cùng họ sống đến răng long đầu bạc không những ở kiếp này mà còn ở kiếp sau. Nhưng nhìn lại điều đó dường như chỉ là một giấc mơ thật xinh đẹp khi tỉnh giấc vẫn là không thể thực hiện được. Hôm nay Trần Thiên Kiều cô kết hôn. Cô được mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, được bước vào lễ đường tráng lệ. Thật tiếc là chú rể không phải người đàn ông cô yêu. Người cô yêu bị cô làm tổn thương mà rời bỏ cô rồi. Người đàn ông trước mặt sắp trở thành chồng cô. Một người lãnh huyết vô tình, độc đoán, nhẫn tâm. Bù lại anh ta có địa vị và quyền lực có thừa khả năng cứu vớt cái công ty sắp phá sản của ba cô. Hôn nhân thương mại thực sự có tìm được hạnh phúc. Không, không hẳn nó đem lại niềm vui, sự thỏa mãn tiền tài cho ba cô. So với tiền bạc, tình thân chẳng là cái thá gì cả. "Con có đồng ý lấy cô gái trước mặt này làm vợ cùng nhau sống hạnh phúc dù sung sướng hay khổ đau, khỏe mạnh hay bệnh tật. Không bao giờ buông tay cô ấy" Hàn Văn lạnh nhạt nhìn cô vài giây, trong đồng tử hình như có chút gợn sóng, hiện lên thứ tình cảm cất thật sâu không nói nên lời "Tôi đồng ý" Cha sứ mỉm cười nhìn sang cô, nói "Con gái con có đồng ý lấy chàng trai trước mặt này làm chồng cùng nhau sống hạnh phúc dù sung sướng hay khổ đau, khỏe mạnh hay bệnh tật. Không bao giờ buông tay cậu ấy." Sống hạnh phúc sao? Hạnh phúc của cô từ ngày hôm nay đã kết thúc rồi "Tôi.. đồng ý" Đau lòng quá. Chưa bao giờ cảm thấy đau như lúc này. Giống như trái tim của chính mình bị chính mình tự tay bóp nát. Sao cô ấy phải tỏ ra thống khổ như vậy. Kết hôn với anh khiến cô đau lòng như vậy sao? Người phụ nữ này thật không biết tốt xấu. Hàn Văn nắm lấy vai Trần Thiên Kiều kéo cô lại gần, áp chặt cơ thể của cô vào ngực anh, cưỡng ép cô nhận lấy nụ hôn cường bạo không chút ấm áp. "Em nghe rõ đây từ giờ em là người phụ nữ của tôi. Đừng có tỏ ra như tôi ức hiếp em." Anh không muốn nhìn thấy em khóc một chút nào. Một chút cũng không. Nhưng những lời này mãi mãi anh cũng không bao giờ nói cho cô biết. Đêm tân hôn cô vẫn mặc chiếc váy cưới ngồi thẫn thờ trên chiếc giường to lớn tựa như một nàng búp bê vô tri sở hữu một vẻ đẹp khắc khoải đầy thống khổ. Anh ngà ngà say, mở cửa bước vào phòng. Nhìn thấy cô, dường như tỉnh hẳn. Không thể phủ nhận rằng cô rất đẹp, đẹp nhất trong hàng loạt mỹ nhân hắn quen biết. Vì anh, vì cuộc hôn nhân thương mại này cô từ bỏ sự nghiệp đang trên đà thăng tiến. Không cam lòng rời khỏi giới giải trí. Liệu ngoài từ bỏ sự nghiệp cô còn từ bỏ những gì nữa? Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng tối tạo nên một khoảng sáng mờ ảo. Hàn Văn bước chậm đến bên giường, ngồi xuống. Anh vươn tay vuốt ve bên má cô nhưng bị cô lảng tránh. Khuôn mặt anh tối đen, ẩn nhẫn tức giận. Giọng nói trầm khàn vang lên trong phòng tối khiến người ta run rẩy "Sao, không bằng lòng. Đừng quên kể từ ngày hôm nay sống chết của em nằm trong tay tôi. Thân thể này cũng tùy tôi chà đạp." "Sao anh có thể vô sỉ đến vậy." Cô nắm chặt ga giường, nước mắt đã đong đầy chỉ còn một khắc nữa là rơi xuống. Cô không muốn dính dáng đến tên ác ma này, không muốn ở bên cạnh hắn. Tại sao ông trời lại trêu đùa cô như vậy. Cô không cam lòng. Anh nở nụ cười. Mà sao nụ cười đó đáng sợ quá, không hề giống với nụ cười của người ấy, một nụ cười ấm áp luôn luôn dành cho cô. Còn nụ cười của anh chỉ khiến cô sợ hãi và chán ghét. "Tôi vô sỉ thì sao? Chẳng phải cuối cùng cô cũng rên rỉ dưới thân tôi đấy ư?" "Anh im đi, đồ khốn" Cô tát anh. Nhưng những nỗi đau cô phải chịu cái tát này bù đắp nổi sao. Anh ta tốt nhất nên chết đi. Anh mở to mắt nhìn cô dường như chưa chấp nhận được mình vừa mới bị đánh. Người phụ nữ này cũng to gan lắm. Dám đánh hắn. "Em được lắm. Đã vậy tôi sẽ làm tròn bổn phận của một tên khốn" Anh đẩy ngã cô, đôi tay thoăn thoắt đã tháo bỏ chiếc áo sơ mi vướn víu lộ ra cơ thể hoàn hảo. "Anh tính làm gì" Cô sợ hãi, chống đỡ lòng ngực của anh. Mẹ kiếp, cô ta sợ hãi mình tới vậy sao. Phụ nữ của cả thành phố này ước ao bò lên giường hắn bao nhiêu thì cô càng muốn xa lánh hắn bấy nhiêu. "Làm việc mà vợ chồng nên làm" Hàn Văn giữ chặt lấy hai tay cô trên đỉnh đầu, cúi đầu hôn lên mắt cô từ từ trượt xuống sóng mũi rồi nhấm nháp đôi môi đỏ mọng mà anh khát khao nhiều năm. Trần Thiên Kiều ra sức vùng vẫy nhưng hoàn toàn hữu tâm mà vô lực. Cô tựa như một con chim nhỏ đang yên lành trên bầu trời cao bỗng một ngày bị loài người bắt được giam cầm trong chiếc lồng chặt chọi. Cô nhắm mắt, nước mắt đồng thời chảy xuống, cô nhỏ giọng cầu xin "Xin anh buông tha tôi" Anh khựng lại. Giây sau liền hôn cô đầy mạnh mẽ, len lỏi vào khoang miệng ngọt ngào, cuồng quấy không thương tiếc. Anh thở ra từng đợt hơi nóng bỏng, tuyệt tình nói "Đã muộn rồi." Muộn rồi sao? Ha, đúng là muộn rồi. Mọi thứ không thể cứu vãn được nữa. Đêm hôm đó cô mất đi sự trinh trắng trong đau đớn tột cùng. Thể xác hay tinh thần đều có một vết thương không bao giờ lành lại.

    #Còn_tiếp
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng tám 2019
  4. Hàn Tử Thiên

    Bài viết:
    4
    Chương 2: Đừng đụng vào tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài trời nhẹ nhàng nắng cớ sao lòng ta lại ầm ầm mưa bão.

    Kể từ đêm hôm đó, cô hoàn toàn trở thành một người khác. Cô lạnh nhạt với mọi thứ, đặc biệt là anh. Mỗi lần cô nhìn thấy anh là y như rằng phớt lờ đi qua coi anh là một vật không tồn tại.

    Người phụ nữ đáng chết này lúc nào cũng khiến anh để ý đến cô nhưng chưa bao giờ cô cho anh một cơ hội để gần cô.

    Anh thật sự không chịu đựng nổi sự dày vò này. Không chịu được.

    Vào buổi sáng nọ, cô thức giấc. Nhìn cả cơ thể không một mảnh vải, trên làn da trắng như bạch ngọc hiện rõ những vết bầm tím trông như vừa bị cưỡng hiếp.

    Nhưng cô biết anh ta chỉ chơi đùa cơ thể cô chứ không có tiến vào mặc dù chỗ nào đó của anh ta đã phồng cộm lên.

    Lúc đầu cô nghĩ anh ta chắc còn có chút thương hoa tiếc ngọc thế mà giây sau anh ta liền phá vỡ một niềm tin nhỏ nhoi của cô, niềm tin anh ta không hoàn toàn xấu.

    "Cô nghĩ loại phụ nữ hám tiền như cô có sức hút với tôi sao?" Anh ta tàn nhẫn thốt ra những lời cay nghiệt đó rồi quay lưng bỏ đi.

    Trong lòng của anh ta cô là một người như thế đấy. Không khác một con điếm.

    Ngoài cửa sổ, khung cảnh hài hòa sắc trời màu xanh và lộng gió. Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc váy dài kín cổng để che đậy những dấu hôn đáng xấu hổ và đi xuống phòng ăn. Dù thế nào cô cũng phải sống tốt, sẽ có một ngày cô thoát khỏi tên ác ma đó thôi. Còn sống là còn hi vọng.

    Trên bàn ăn đã dọn thức ăn đầy đủ. Anh ngồi phía đối diện, tay cầm quyển tạp chí kinh tế. Thấy cô xuống liếc mắt nhìn một cái không nói gì giống như anh chẳng thèm bận tâm.

    Cô cũng không để ý chuyên tâm ăn sáng. Một lát sau, nghĩ gì đó, cô ấp úng nói với anh. Giọng nói có phần dè dặt

    "Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh"

    Hàn Văn ngước mắt "Hử, chuyện gì?"

    Cô nuốt nước bọt "Tôi muốn quay lại.. giới giải trí" Chí ít có một công việc để làm còn tốt hơn cứ một mình ở trong căn biệt thự rộng lớn này. Cô thà làm một chú chim nhỏ nhưng tự do còn hơn làm phu nhân giàu có mà bị giam cầm trong lâu đài tráng lệ. Ấy vậy mà anh ta chẳng thành toàn cho cô.

    "Không được. Vợ của tôi không thể làm công việc thấp hèn đó. Vả lại ai biết sau lưng tôi cô sẽ làm chuyện đáng xấu hổ gì"

    Cô đứng bật dậy "Anh quá đáng vừa thôi. Tôi là vợ của anh, không phải là đồ chơi của anh. Tôi cũng có nhân quyền, có tự do, có sự nghiệp. Anh lấy tư cách gì mà hạ thấp tôi, lăng nhục tôi." Mọi sự đè nén chịu đựng đều thoát ra sau một màn tức nước vỡ bờ.

    Anh nhếch môi, vẻ tuấn tú trên khuôn mặt phủ lên một sự tàn nhẫn, thâm sâu khó lường "Dựa vào đâu? Dựa vào tôi là chồng của cô là ân nhân của gia đình cô. Nếu như hôm nay cô không nghe lời tôi thì cứ sẵn sàng chờ tin công ty của ba cô phá sản đi. Nhớ kỹ lời tôi nói"

    Anh buông tờ báo xuống, đi thẳng ra ngoài cửa bỏ mặt cô thẩn thờ ngồi đó như kẻ vô hồn.

    Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Cô đã làm gì sai? Sao ai cũng đổ lên đầu cô những áp lực không đáng có. Người đàn ông này đã giết chết tình yêu của cô ngay cả ước mơ của cô cũng bị hắn tàn nhẫn dập tắt.

    Cô hận hắn. Hận hắn đến tận xương tủy.

    -

    Tại công ty

    Hàn Văn đứng bên cửa sổ sát đất, mắt nhìn về nơi xa lại dường như đang cố gắng mường tượng hình ảnh một ai đó.

    Cô gái tươi cười của nhiều năm về trước đã biến mất rồi. Cô của bây giờ chỉ có sự lạnh nhạt đến đau lòng. Cô bằng lòng hận hắn, chứ không bằng lòng chấp nhận hắn.

    Nếu cô muốn tra tấn hắn bằng sự lạnh nhạt đó của cô thì cô thành công rồi. Anh đưa tay sờ vào ngực trái nơi có trái tim đang rỉ máu vì người anh yêu sâu sắc.

    Anh đã có được cơ thể cô vì cái gì anh còn đau khổ như vậy. Đúng rồi, anh có được cơ thể của cô nhưng lại chẳng có cách nào nắm giữ được trái tim của cô.

    "Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên kéo anh rời khỏi những suy nghĩ thống khổ.

    Điều chỉnh lại tâm tình, anh nói "Vào đi"

    Phía cửa xuất hiện một cô gái xinh đẹp tóc vàng. Cô ta sở hữu thân hình bốc lửa đặc biệt là vòng một như muốn bung mở cả cúc áo.

    Triệu Hiên Vi mở giọng ngọt ngào "Anh yêu, người ta nhớ anh chết đi được" Cô ta lại gần anh, định ôm lấy anh thì anh đẩy cô ta ra.

    "Đừng đụng vào tôi" Hàn Văn chán ghét nhìn cô ta. Thật không hiểu sao trên đời lại có loại phụ nữ phóng đãng như thế này không hề giống Trần Thiên Kiều - một thiếu nữ dịu dàng có lúc ương ngạnh luôn luôn giữ mình trong sạch. Tiếc là anh đã vấy bẩn sự trong sạch đó.

    Triệu Hiên Vi có chút tức giận nhưng không hề thể hiện hành động gì quá đáng. Chỉ là ngồi xuống ghế sô pha, tay mân mê lọn tóc nhìn anh mê mang "Anh yêu, nể tình người ta bên cạnh anh lâu nay, giúp em một lần đi. Anh giúp em nói với đạo diễn Trương một tiếng cho em đảm nhận vai chính của phim ông ta đi."

    Anh đút tay vào túi quần, từ đầu tới cuối chưa từng ban cho cô ta một cái nhìn tử tế.

    Anh nói "Được thôi"

    Ngay lúc niềm vui trong lòng hân hoan, anh lại hắt một gáo nước lạnh lên đầu cô ta.

    "Tuy nhiên, đây là lần cuối cùng. Cầm lấy tờ chi phiếu này viết con số mà cô muốn rồi cút khỏi đây ngay lập tức và.. mãi mãi" Anh đi đến bên bàn lấy một tờ chi phiếu ném lên người cô ta.

    Người đàn ông này hội tụ đầy đủ những yếu tố hoàn hảo nhưng thượng đế lại quên trao cho anh ta hơi thở của một con người thực thụ, thượng đế vô tình biến anh ta trở thành ác quỷ. Hàn Văn ơi Hàn Văn anh sẽ chẳng bao giờ nếm được tư vị của tình yêu trọn vẹn. Mãi mãi cũng không.

    Triệu Hiên Vi thở dài bất lực cầm lấy tờ chi phiếu đi ra ngoài. Hơn ai hết cô biết, đấu với anh ta chỉ có con đường chết. Bao nhiêu năm ở bên cạnh hắn coi như cũng kiếm được quá nhiều rồi. Chỉ là cô hình như lại có tình cảm với hắn. Nực cười làm sao?

    #Còn_tiếp
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng tám 2019
  5. Hàn Tử Thiên

    Bài viết:
    4
    Chương 3: Tôi có chuyện cần cô làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay khi Triệu Hiên Vi đặt tay trên nắm tay cửa, anh lại gọi cô ta trở lại

    "Tôi có chuyện cần cô làm" Hàn Văn quay người đối mặt với bóng lưng cô ta. Song trong đôi mắt chỉ có hình bóng của cô ấy chưa từng đặt cô ta ở trong lòng.

    Triệu Hiên Vi giữ nguyên tư thế, cười thành tiếng có vẻ châm chọc.

    "Tổng tài cao cao tại thượng à, anh muốn nhờ người khác giúp đỡ cũng nên có thành ý một chút."

    "Giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất sẽ thuộc về cô"

    "Được thôi" Cô ta xoay tay nấm mở cửa, uốn éo đi ra ngoài. Chẳng một ai thấy được một giọt nước mắt khẽ rơi ngay trong tích tắc cánh cửa đóng lại.

    __

    Ban công gió thổi lồng lộng vương vấn bên mái tóc dài của Trần Thiên Kiều. Khẽ tung bay làn váy dài bồng bềnh.

    Cô nhớ, một năm về trước ở bãi cỏ xanh mướt trời cũng lộng gió như hôm nay anh ấy nắm lấy tay cô nói những lời thề nguyện ngọt ngào. Khoảnh khắc đó hạnh phúc biết bao nhưng hiện tại khi nhắc lại kỉ niệm cũ chỉ thấy xót xa.

    Anh giờ sống có tốt không?

    Có nhớ em không?

    Có.. hận em không?

    Đăm chiêu nhìn nơi xa, người đàn ông xa lạ mà quen thuộc lọt vào tầm mắt cô. Anh có dáng người cao lớn, dung mạo phi thường hơn người tựa như vị hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra, là mẫu người mà mọi cô gái hằng mong ước.

    Anh ta hoàn hảo như vậy, phụ nữ bên ngoài cũng nhiều như vậy? Hà cớ gì phải hủy hoại cuộc đời cô. Cô nghĩ mãi cũng không thông.

    Hàn Văn ngước mắt lên, đôi mắt phượng hẹp dài chạm phải cái nhìn xa xăm mà đau thương của cô gái. Tim anh chợt nhói đau.

    Người phụ nữ này rốt cuộc đã hằng sâu trong lòng anh bao nhiêu. Tại sao chỉ vì một ánh mắt của cô cũng khiến anh hoảng hốt.

    Mỹ nhân tóc vàng từ chiếc xe sang trọng bước xuống, cặp chân dài miên man lộ ra dưới làn váy trông thật đẹp. Mái tóc vàng xoăn tung bay trong gió. Cô ta tựa như một yêu tinh nóng bỏng, chỉ cần nhìn qua một lần sẽ nhớ mãi không quên. Đây chẳng phải là nữ minh tinh Triệu Hiên Vi sao? Cô ta là tiền bối của cô còn tham gia chung vài bộ phim điện ảnh.

    Kết hôn chưa được mấy tháng anh ta đã đem người phụ nữ khác về. Anh ta có nghĩ đến cảm nhận của một người vợ là cô không?

    Triệu Hiên Vi tự nhiên khoác tay với anh, lôi kéo anh vào nhà thì thầm to nhỏ gì đó. Trần Thiên Kiều chỉ thấy anh mỉm cười.

    Không ngờ một người như hắn cũng có thể cười tươi như vậy, có lẽ Triệu Hiên Vi là người anh ta yêu. Vậy anh ta còn cưới cô làm gì?

    Dưới lầu

    "Cô tránh xa tôi ra một chút" Anh khó chịu đẩy cô ta ra cách mình một khoảng.

    Triệu Hiên Vi bất mãn "Tổng tài à có diễn cũng nên diễn có tâm một chút. Tôi cũng không có bị bệnh truyền nhiễm anh không cần tránh như tránh tà vậy đâu?"

    Anh hừ lạnh không nói tỏ ý chấp nhận. Cô ta thấy vậy mỉm cười khoác tay anh ngồi xuống sô pha.

    Chí ít thì em cũng nhân cơ hội này mà quang minh chính đại gần gũi anh. Vậy cũng tốt.

    Hai người ngồi hồi lâu chỉ có quản gia bưng nước tới còn cô đến mặt cũng không nhìn thấy.

    Anh nhìn phía cầu thang phẫn nộ hét lớn "Trần Thiên Kiều cô mau xuống đây cho tôi". Từ trước đến nay anh luôn là một người trầm tính, kín đáo không bao giờ thể hiện cảm xúc thật sự trước mặt người khác. Nhưng đối với cô anh lại chẳng có một chút kiên nhẫn, dường như luôn luôn quan tâm đến cô vậy nên lúc nào cũng dễ bị kích động bởi cô.

    Triệu Hiên Vi lắc đầu cười khổ. Có lẽ vị này đã rơi vào lưới tình rồi. Mà lưới tình này chính là Trần Thiên Kiều. Chẳng trách, người ta là đệ nhất mỹ nhân anh ta chết mê chết mệt cũng không phải điều gì lạ.

    Trần Thiên Kiều đi chân trần bước xuống, làn váy trắng lay động trong từng bước đi nhẹ nhàng y như một thiên thần lạc lối khổ sở.

    Gương mặt Trần Thiên Kiều tiều tụy song không thể che mờ được vẻ đẹp khuynh thành của cô. Vẻ đẹp của sự khắc khoải khiến người ta thương xót.

    Anh khẽ nhíu mày, nói "Sao lại đi chân trần. Quản gia ông mau lấy giày cho cô ta nhanh đi. Nhỡ cô ta lạnh chết trong nhà tôi, tôi không chịu trách nhiệm đâu."

    Trần Thiên Kiều: "..."

    Tên điên này.

    Quản gia gật đầu nhanh chóng đi lấy giày đi trong nhà đặt trước đôi chân nhỏ nhắn của cô.

    Cô nghi hoặc nhìn anh ta song vẫn sỏ chân vào. Không quên cảm ơn quản gia một tiếng.

    "Sao, trò chuyện cùng mỹ nhân còn kêu tôi làm gì. Nhìn hai người ân ái sao?" Cô dựa vào tường, dửng dưng thốt.

    Anh tiến đến gần cô "Cô đoán đúng rồi" Nâng cầm cô lên, anh cười giảo hoạt "Hay là chơi ba đi"

    "Hàn Văn, anh đê tiện vừa thôi". Trần Thiên Kiều nắm chặt tay, cơ thể run rẩy nhưng ánh mắt ương ngạnh.

    Giá như cô ấy có thể dịu dàng với anh một chút thì tốt biết mấy.

    Triệu Hiên Vi hoàn toàn như một kẻ vô hình hoặc nói cô ta như một cái bóng đèn. Hai người họ mắt lớn trừng mắt nhỏ căn bản không xem cô ta ra gì.

    Cô ta bắt đầu làm nũng gợi sự chú ý "Văn, người ta khát nước"

    "Khát nước thì cô tự đi mà uống" Anh vô thức trả lời.

    Triệu Hiên Vi sắc mặt sa sầm cố chỉnh giọng nói tức giận của mình xuống mức thấp nhất "Văn, anh quên à.." Cái tên ngu ngốc này, kêu cô ta diễn một màn kịch ân ân ái ái trước mặt vợ anh ta bây giờ lại cho cô ta diễn một kẻ thừa thãi.

    Hàn Văn chợt tỉnh, buông cô ra. Phẫn nộ ngồi xuống ghế, tầm mắt lạnh buốt rơi xuống người cô lần nữa "Cô, đi lấy nước.. cho cô ấy."

    "Chẳng phải nước đang trước mặt hai người sao?"

    Triệu Hiên Vi tươi cười "A, Trần muội muội chị thực sự không thích uống cái này. Muội mang một ly nước cam cho chị nhé"

    "Cô còn đứng đó làm gì, nếu cô không làm theo lời cô ấy thì sẵn sàng chờ tin công ty ba cô phá sản đi" Anh nở nụ cười lạnh ngắt.

    Tên ác ma này lúc nào cũng lấy công ty ra uy hiếp cô. Anh ta thật sự không có một điểm yếu nào ư? Không, phàm là con người ai cũng có điểm yếu. Bất quá năng lực cô có hạn, điểm yếu của hắn là gì cô không nhìn ra được.

    Trần Thiên Kiều mãi mãi cũng không đoán ra được điểm yếu chí mạng của Hàn Văn chính là cô.

    #Còn_tiếp
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng tám 2019
  6. Hàn Tử Thiên

    Bài viết:
    4
    Chương 4: Nhớ nhung người cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Thiên Kiều hậm hực đi vào phòng bếp lấy nước cho bọn gian phu dâm phụ. Khi trở ra lại không thấy hai người họ đâu.

    Đúng lúc nộ khí đang bốc lên tới đầu thì quản gia tốt bụng nhắc nhở

    "Thưa phu nhân, thiếu gia và tiểu thư Triệu ở trên phòng đợi cô"

    Chưa bao giờ có ý định giết người như lúc này. Tên Hàn Văn đáng chết. Cô vừa dẫm mạnh bạo lên sàn nhà vừa lôi 18 đời tổ tông nhà anh ra chửi.

    Đứng trước phòng, cô trực tiếp mở cửa xông vào. Không ngờ nhìn được một màn nóng bỏng hơn cả mấy bộ phim Mỹ. Triệu Hiên Vi quần áo xộc xệch, chiếc áo hai dây tuột xuống một khúc lộ ra nửa bờ ngực căng tròn. Cô ta ngồi trên đùi hắn, thân thể hơi di chuyển. Còn hắn thì vùi đầu vào hõm cổ cô ta. Đáng kinh tởm.

    Cô đóng cửa lại trở về phòng mình. Suy cho cùng cô cũng chẳng có tư cách để chất vấn anh ta. Vốn dĩ giữa họ không hề có tình yêu, nếu có thì chính là cuộc hôn nhân thương mại đầy cưỡng ép này. Việc anh ta yêu ai, đem ai về nhà cô không quan tâm. Nhưng chí ít cũng nên tôn trọng cô một chút. Anh ta bên ngoài không biết đã ăn nằm cùng bao nhiêu người phụ nữ vậy mà về nhà vẫn chạm vào cô. Càng nghĩ càng thấy dơ bẩn.

    Trần Thiên Kiều co người ôm chặt lấy mình ngồi cạnh cửa. Dáng vẻ như một đứa trẻ thiếu sự an toàn. Cô ngồi đó hồi lâu, lát sau mới khó khăn đứng dậy đi về phía ban công. Chỗ này có thể nhìn thấy trời, nhìn thấy mây, thấy cả vạn vật. Gió thổi nhẹ nhẹ lướt qua mặt cô có chút ngưa ngứa nhưng êm dịu. Cảm giác giống như thần gió vươn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt tái nhợt, muốn an ủi cô. Cô ngồi trên thành ban công, ngước mắt nhìn trời, nước mắt đong đầy nhưng không rơi xuống.

    Cô nhớ anh ấy quá! Trước đây có chuyện gì không vui anh sẽ luôn xuất hiện bên cạnh cô, luyên thuyên mấy câu quen thuộc

    "Đồ ngốc sao lại buồn?", "Ai bắt nạt bảo bối của anh, anh sẽ không tha", "Nào, nào đừng khóc nếu không anh sẽ khóc theo em đó, đồ mít ướt."

    Trước ngày lễ cưới diễn ra cô đã hẹn anh ở quán cà phê hai người từng hẹn hò nói lời chia tay tàn nhẫn. Nơi bắt đầu một tình yêu cũng là nơi tình yêu kết thúc. Kết thúc trong thống khổ.

    "Tôi sắp kết hôn, chúng ta chia tay đi"

    "Anh không tin, em nói dối."

    "Từ trước đến giờ tôi chỉ chơi đùa anh. Một người không tiền tài, danh vọng như anh không xứng với tôi. Anh nên chấp nhận đi."

    Khoảng khắc cô quay lưng dứt khoát đến đáng sợ. Bởi nếu cô quay đầu lại cô sẽ không dứt bỏ được mà chạy đến ôm chầm lấy anh nói cho anh nghe chuyện không phải như vậy, tất cả chỉ là nói dối. "Rầm" Cảnh cửa bị Hàn Văn đá mạnh đập vào tường vang lên âm thanh chói tai. Cô hoàn hồn, nhìn anh một thân sát khí, ánh mắt cô lờ đờ giống như một người phụ nữ vừa bị bỏ rơi. Anh nghĩ cô nhìn thấy chuyện lúc nãy nên mới tỏ ra đau khổ như vậy, phút chốc nộ khí trong người liền tan biến hết. Hàn Văn bước đến bên cô, bế cô xuống, có chút không vui nói

    "Nguy hiểm biết không, tính tự sát à"

    Anh đặt cô xuống giường, thuận tay vén tóc mai cho cô "Tôi nói cho em biết, mạng của em là của tôi. Khi nào tôi muốn em chết thì em chết nhưng khi tôi còn chưa chán em cho dù em có nhảy từ tầng thứ hai mươi tôi cũng có cách khiến cho em sống."

    Ánh mắt anh lúc đó tuy lạnh lẽo nhưng có chút gợn sóng, còn có chút.. thâm tình. Là cô nhìn nhầm sao? Có lẽ đàn ông thích nhìn thấy cái dáng vẻ đau khổ, bất lực của phụ nữ. Ở họ toát lên sự đẹp đẽ và quyến rũ khiến người ta lưu luyến, trầm mê. Anh cũng không ngoại lệ. Hàn Văn hơi thở đứt quãng, cúi đầu hôn xuống bờ môi cô. Nhẹ nhàng liếm mút rồi mạnh bạo cuồng quấy. Hình ảnh dâm loạn lúc nãy lướt qua đầu Trần Thiên Kiều. Anh ta đã hôn người phụ nữ khác bây giờ thì đem cái hơi thở đầy xa lạ phũ lên môi cô. Cô cảm thấy thật buồn nôn. Dòng nước chua chua tràn lên cổ họng khiến cô khó chịu. Trần Thiên Kiều đẩy Hàn Văn ra chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Anh nắm chặt tay hiện cả gân xanh chứng tỏ đang tức giận nhưng có lẽ nhiều hơn là buồn bã, tuyệt vọng. Người con gái anh yêu chán ghét anh. Người con gái anh yêu mắng anh vô sỉ, đê tiện. Người con gái anh yêu không biết anh yêu cô nhiều đến nhường nào. Rốt cuộc là sai ở đâu? Trần Thiên Kiều sau khi trải qua một ải chết đi sống lại đã kiệt sức. Chỉ có thể lê từng bước chân nặng trĩu đi ra ngoài. Sắc mặt cô tái mét như người chết. Cơ thể loạng choạng sau đó ngã xuống giường không ngừng thở dốc. Bờ ngực theo nhịp thở của cô mà phập phồng lên xuống. Chiếc váy do lúc ngã mà bị vén lên đến đùi. Làm lộ ra cặp chân thon gọn, trắng nõn không tỳ vết. Ngọn lửa dục vọng vừa tắt phút chốc cháy lên hừng hực thiêu đốt tâm trí anh. Đồng tử anh đục ngầu như sương mù bao phủ. Anh như một con sói bị bỏ đói lâu ngày bắt gặp con mồi ngon liền lao vào xé xác. Anh không cần biết cô có yêu anh hay không, có hận anh hay không. Anh chỉ cần biết anh yêu cô, anh muốn cô. Muốn cô đến không đủ. Chiếc váy trắng tinh khôi dưới bàn tay anh trở thành vải vụn nằm im lìm dưới sàn nhà lạnh lẽo. Trần Thiên Kiều khiếp đảm, vội che giấu những nơi đẹp đẽ bị phơi bày dưới ánh sáng. Cô run rẩy "Làm ơn.. dừng tay". Đủ lắm rồi. Đừng dày vò cô nữa, cô mệt mỏi lắm rồi. Cô chỉ muốn được bên cạnh người mình yêu, sống một cuộc đời yên ổn không sóng gió cũng khó đến vậy sao? Song anh bỏ lời van nài của cô ra ngoài tai. Lờ đi sự sợ hãi tột cùng hiện hữu trong đôi mắt xinh đẹp như ngọc ấy. Cứ như vậy mà tiến vào. Cô đau đớn hét lên sau đó ngất lịm. Dưới hàng mi đen nhánh lưu lại một giọt lệ khổ đau. Cơ thể của cô bị suy nhược nặng do ăn uống không điều độ cộng thêm hằng đêm bị anh quấy rối nên không chịu nổi những cuộc làm tình mạnh bạo. Thế nhưng anh không hề nhận ra, anh chỉ thỏa mãn cho sự ích kỷ và chiếm hữu của bản thân. Đêm hôm đó cô bị tra tấn trên dưới 5 lần. Hạ thân còn chảy máu ấy vậy mà anh chẳng bận tâm. Anh yêu cô song anh chưa từng yêu cảm xúc của cô.

    #Còn_tiếp
     
  7. Hàn Tử Thiên

    Bài viết:
    4
    Chương 5: Sảy thai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ ơi, mẹ.."

    Trong bóng tối có tiếng khóc thút thít thương tâm của một đứa trẻ. Nó liên tục gọi mẹ trong đau đớn.

    Trần Thiên Kiều không biết nơi này là đầu. Thật tối và đáng sợ. Cô mơ hồ nhìn thấy một vóc dáng nhỏ bé, nhỏ đến mức có thể nằm trong lòng bàn tay. Nghe tiếng gọi, Trần Thiên Kiều vô thức hỏi

    "Con là ai? Tại sao gọi ta là mẹ?"

    Đứa bé vẫn khóc, nó nghẹn ngào "Mẹ là mẹ của con. Nhưng con không.. thể bên.. cạnh mẹ. Vĩnh.. biệt"

    Nói xong, đứa trẻ ngừng khóc. Thân ảnh càng lúc càng mờ sau đó như một làn khói trắng tan biến trong bóng tối. Trần Thiên Kiều hoảng hốt, một nỗi đau vô hình bóp nát trái tim thiếu nữ. Chuyện gì đang diễn ra?

    "Khôngggg.."

    Cô choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Nhất thời tâm tình hỗn độn, nhịp thở đứt quãng. Nỗi đau đớn đó vẫn âm ỉ trong lòng cô. "Tỉnh rồi.." Hàn Văn lạnh nhạt nhìn cô. Trong đôi mắt lóe lên ánh sáng ảm đạm. Ngồi thẫn thờ một hồi lâu, rốt cuộc cô cũng phần nào bình tĩnh.

    Ngó nghiêng xung quanh lại phát hiện mình đang ở bệnh viện. Trần Thiên Kiều đặt tầm nhìn lên nam nhân ngồi ở phía xa. Ánh nắng ngoài cửa sổ bao trùm lên người nam nhân tựa như hào quang của một vị thần tối thượng. Cô hít một ngụm khí lạnh, tâm can vô thức vì người nam nhân này mà co thắt "Tại sao tôi ở đây. Tôi đã ngủ bao lâu rồi" Cô hỏi anh.

    Hàn Văn trả lời: "4 ngày rồi" Sau đó chỉ chăm chú nhìn cô không nói lí do tại sao cô ở bệnh viện. Bất quá, cô vô tình thấy được sự cứng nhắc trên khuôn mặt đẹp đến nghịch thiên của hắn, kể cả bàn tay khẽ run kia. Trần Thiên Kiều cố gắng nhớ lại. Đêm đó cô bị hắn hành hạ đến chết đi sống lại. Trước khi bất tỉnh cô còn nhớ hạ thân mình bị chảy máu. Chảy máu sao? Lại nhớ trước đó cô có vài dấu hiệu bất thường. Hay nôn mửa, đau đầu cơ thể đau nhức, mệt mỏi. Chẳng lẽ.. Không thể nào.

    Trần Thiên Kiều sắc lạnh nhìn anh, đôi con ngươi lạnh lẽo đáng sợ

    "Tôi hỏi anh. Có phải tôi có thai hay không?"

    Cô ấy biết sao? Hàn Văn nhắm chặt hai mất gật đầu. "Sảy rồi" Trần Thiên Kiều nở nụ cười lạnh.

    Một lần nữa anh gật đầu. Anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đưa đôi tay thon gầy muốn vén lọn tóc mai bên má. Nhưng cô đã tránh đi. Trần Thiên Kiều cười ra tiếng. Không biết là vui vẻ hay là đau quá chỉ biết bật cười.

    "Vậy cũng tốt. Nếu như không nhờ anh tự mình hại chết đứa bé này, tôi cũng sẽ phá nó. Anh không xứng đáng được làm cha, cả đời này anh cũng đừng hòng tôi sinh con cho anh. Anh là đồ súc sinh, cầm thú. Đồ giết người."

    Trần Thiên Kiều quát lớn.

    Hàn Văn vì câu nói của cô mà hai tay nắm chặt. Phòng bệnh như bị giảm nhiệt độ. Cơ thể nam nhân tràn đầy lạnh lẽo dường như chỉ cần cô nói thêm một câu nữa ngay lập tức sẽ bị anh giết chết. Trần Thiên Kiều bị đả kích mặc kệ nỗi sợ hãi đang ràng buộc chính mình.

    Cô cất giọng châm chọc "A.. Hàn thiếu gia.. anh tức giận sao? Cũng đúng thôi chỉ mới giết con mình mà còn chưa giết chết tôi thì sao mà vui vẻ được. Hay là ngay tại đây anh bóp chết tôi luôn đi."

    Trần Thiên Kiều cười lạnh, ánh mắt giễu cợt chưa từng rời khỏi nam nhân trước mặt.

    "Im miệng" Sắc mặt Hàn Văn tối sầm. Nấm đấm siết chặt dường như đang cố gắng kìm nén con quái vật sắp thoát khỏi cơ thể anh. Cô có thể đừng nói nữa được không? Anh thực sự không muốn tổn thương cô. Từ đầu đến cuối anh không hề muốn, anh yêu cô. Yêu đến điên cuồng. Nếu như không có cô ở bên cạnh anh nhất định sẽ chết. Nhất định sẽ chết.

    Trần Thiên Kiều không mảy may quan tâm tâm trạng của anh, tiếp tục đả thương anh đến máu chảy đầy mình "Anh bảo tôi im miệng thì tôi phải im sao? Đêm đó tôi van xin anh dừng lại nhưng anh có nghe không? Không! Anh không nghe tôi nói. Anh cưỡng bức tôi hết lần này đến lần khác. Anh.. anh hại chết con mình. Loại người như anh đến cầm thú cũng không bằng. Ha, người độc ác như anh sống đến tận bây giờ đúng là kì tích."

    "Bốp" Âm thanh chói tai lanh lảnh vang lên trong phòng bệnh. Hàn Văn không do dự tát lên mặt cô. Làn da trắng nõn in một mảng đỏ bừng. Anh trợn trừng mắt dường như không tin hành động vừa nãy của mình. Chỉ biết đứng đờ người ra đó. Hắn không hiểu mình đang làm gì? Hắn giống như một kẻ điên. Hắn nỡ đánh người con gái hắn yêu như sinh mệnh. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên gương mặt anh. Người đàn ông này quá mức bình tĩnh vậy mà bây giờ trước mặt cô lại trở nên hoảng hốt và tự trách như thế. Bất quá, mọi chuyện cũng đã muộn rồi. Cho dù hắn có tự trách, cho dù hắn có thay đổi thì thế cuộc cũng chẳng xoay vòng được nữa.

    Hàn Văn cơ thể như hóa đá. Đứng đó hồi lâu cuối cùng lửng thửng đi ra ngoài. Vẻ mặt đầy châm chọc của cô gái thu liễm lại. Cô ngồi thừ trên giường bệnh. Đôi mắt đẹp như ngọc bỗng nhiên ướt át. Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống. Cô cố gắng mường tượng lại khoảng thời gian qua. Khoảng thời gian đen tối như địa ngục. Hôn nhân ép buộc không tình yêu. Vì tiền bạc và quyền thế của gia đình mà dứt bỏ người yêu thương. Ngày kết hôn tuy có long trọng đấy, có hào nhoáng đấy nhưng vậy có ít gì. Người ngoài lúc nào cũng suýt xoa vì cô lấy được CEO của Hàn thị. Người ngoài ghen tị vì một cô gái xuất thân trong giới giải trí được gả vào hào môn, ăn sung mặc sướng. Làm Hàn phu nhân có người bưng nước rót.

    Thế nhưng ai hiểu được cuộc hôn nhân này chỉ là một cái vỏ đẹp đẽ che mắt thiên hạ. Sự trong trắng của một cô gái không thể đường đường chính chính trao cho một người đàn ông mà bị cưỡng bức mạnh bạo. Người chồng trên giấy tờ của cô sau khi ngủ với cô vài đêm liền dẫn phụ nữ về nhà làm chuyện đồi bại. Người chồng của cô tự mình làm vợ của anh ta xảy thai vì hành động cầm thú của mình. Ai nói cho cô biết, cô còn phải chịu đựng tên ác ma này bao lâu nữa? Con của cô tuy nó chưa nằm trong bụng cô bao nhiêu thời gian, tình cảm còn chưa sâu đậm. Tuy nhiên, theo bản năng của một người mẹ, cô vẫn thấy thương tâm nhường nào. Nước mắt dần khô, in lần trên làn da nhợt nhạt. Trần Thiên Kiều khẽ lau nước mắt, rời khỏi giường bệnh mở cửa phòng đi mất.

    #Còn_tiếp
     
  8. Hàn Tử Thiên

    Bài viết:
    4
    Chương 6: Một cơ hội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Thiên Kiều đeo khẩu trang y tế rời khỏi bệnh viện, tránh để người đi đường nhận ra mình. Dù sao cô cũng là một minh tinh có tiếng, tuy đã giải nghệ nhưng tin tức cô kết hôn với CEO Hàn thị không khỏi khiến người ta chú ý. Cô cũng không có ý định bỏ trốn. Ha, không tiền, không người thân, không bạn bè thì trốn ở đâu được. Bất quá, ở bệnh viện mùi thuốc sát trùng quá mức nồng nặc nằm ở đó thêm một ngày chắc cô chết mất. Tốt nhất là nên ra ngoài cho khoay khỏa, cũng lâu lắm rồi không được tiếp xúc với khu phố sầm uất này, có chút nhớ.

    Trần Thiên Kiều mặc chiếc váy trắng dài, tương đối kín đáo. Tuy nhiên, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, không khỏi thấy rùng mình. Cô buồn bã đứng dưới cột đèn giao thông, hai chân thỉnh thoảng nhón lên thích thú. Nhìn dòng xe nhộn nhịp ngoài kia, không hiểu tại sao thấy chạnh lòng. Có lẽ khi một người cô độc quá lâu, dù hòa quyện giữa dòng người vội vã, vẫn thấy cô liêu nhường nào. Đôi mắt buồn hướng về phía xa xăm, đồng tử đen nhánh mất hồn. Chợt, hình ảnh nam thanh nữ tú lọt vào tầm mắt cô. Hai người ân ân ái ái, tay trong tay, ý cười lan tràn trông vô cùng hạnh phúc.

    Có xa lạ gì đâu, đây chẳng phải là bạn trai cũ và em gái cùng cha khác mẹ của cô sao? Một màn này quả thật, khiến cô đau đến tê tâm liệt phế. Nụ cười vui vẻ của cô gái và cử chỉ ôn nhu của chàng trai như những lưỡi dao sắc nhọn đục khoét mắt cô. Cô khép lại hàng mi run rẩy, hòng che giấu nỗi đau đang xâm cứ trong lòng lẫn đáy mắt. Hiện giờ, cô lấy cái quyền gì để ghen tuông, lấy cái quyền gì trách móc người khác.

    Trần Thiên Kiều đã trở thành vợ của người ta rồi. Đèn đỏ bật lên, đoàn người hai phía sải chân đi nhanh. Đôi tình nhân hạnh phúc cứ như vậy đi lướt qua cô, không hề hay biết. Còn cô cứ chôn chân tại chỗ. Thế giới đông đúc thoáng chốc như chỉ còn duy nhất chính mình. Người từng yêu nồng nhiệt vô tình lướt qua nhau. Bàn tay tựa hồ muốn níu giữ chút tình cảm cuối cùng. Song, vẫn bằng lòng buông bỏ. Để người ấy dừng chân ở bến đỗ bình yên mới.

    Giữa đoàn người vội vã, một bóng người cao lớn chen chúc về phía cô. Lặng lẽ ôm cô vào lòng. Thật không ngờ, lúc mình tuyệt vọng nhất người ở bên cạnh lại chính là hắn ta. Người chồng hờ trên danh nghĩa. Bất quá, mọi thứ cô gánh chịu hôm nay chẳng phải đều bắt nguồn từ hắn ư? Tình yêu, sự nghiệp, đứa bé đều lần lượt mất đi! Hận hắn sao? Cô đã quá mệt mỏi rồi.

    Hàn Văn đau lòng vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng nói dịu dàng, ôn nhu nhất từ trước tới giờ

    "Không cho phép em khóc vì người đàn ông khác ngoài anh"

    Hàn Văn biết tất thảy mọi thứ về cô kể cả việc chia tay hắn ta để kết hôn cùng anh. Anh cũng thấy được một màn lúc nãy. Chắc cô đau khổ lắm.

    Giá như người em yêu là tôi mà không phải hắn thì tốt biết bao.

    Âm thầm nở nụ cười khổ. Đã biết bao nhiêu lần tôi tự hỏi, liệu làm vậy có sai không khi ép buộc em kết hôn cùng tôi. Sau mỗi lần cưỡng bức em tôi lại tự hỏi liệu em có đau không, có khổ sở không? Nhưng chưa bao giờ tôi có dũng khí để nói những lời đó. Trần Thiên Kiều vùi mặt vào lòng ngực anh, khóc thút thít. Nước mắt nước mũi bết bát trên chiếc áo vest đắt tiền. Người đàn ông đáng ghét này đến hiện tại vẫn cứ bá đạo như vậy.

    Anh không cho phép tôi khóc thì tôi sẽ không khóc sao? Tôi khóc đến chết cho anh xem. Tiếng khóc uất ức càng lớn hơn. Hàn Văn lâm vào quẫn bách không biết làm gì cho phải. Cũng còn may, một lát sau tiếng khóc ngừng lại chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào.

    Anh bất lực thở dài, nắm lấy tay cô dẫn cô về phía quán ăn ven đường. Chu đáo lau sạch ghế ngồi, anh để cô ngồi xuống. Sau đó hướng phía chủ quán gọi hai phần sủi cảo nhân thịt. Trần Thiên Kiều khó hiểu nhìn anh. Người đàn ông không nhiễm bụi trần trước mặt cô biết đến loại quán ăn bình thường này sao? Có nằm mơ cô còn không dám mơ nữa là. Còn biết cô thích ăn nhất là sủi cảo nhân thịt nữa. Nhớ hồi còn học đại học cô cũng cùng bạn trai hẹn hò ở mấy quán kiểu này, hai người mỗi người ôm một bát sủi cảo. Ăn no đến quên trời quên đất. Trần Thiên Kiều thiên đoán vạn đoán cũng không ngờ tới người trước mặt cô là học trưởng thần bí ở trường đại học. Thanh danh nổi tiếng một thời. Càng không thể ngờ tới học trưởng đại nhân yêu thầm cô từ khi cô mới chỉ là một con nhóc.

    Mọi chuyện cứ như một giấc mơ. Trong khi đang thất thần, một bát sủi cảo nóng hổi thật to đặt ở trước mặt cô kéo hồn cô quay trở về. Ồ! Cái hương vị này nhớ quá đi thôi. Trần Thiên Kiều không khách sáo ăn như bị đòi mạng. Đôi môi hồng nhuận không ngừng "chóp chép" vô cùng đáng yêu. Hàn Văn vô thức bật cười. Nghe tiếng cười trầm thấp đối diện, trái tim Trần Thiên Kiều bỗng dưng lệch nhịp. Hiệu ứng gì thế này?

    Cô có chút chột dạ, khó chịu lên tiếng "Anh cười gì chứ. Chưa thấy con gái ăn bao giờ à?"

    "Anh không cười" Hàn Văn bất đắc dĩ thu lại ý cười trên gương mặt.

    "Sao anh không ăn đi" Chạm chạm vào cái bát còn nóng đối diện, giương đôi mắt thèm thuồng nhìn anh. Hàn Văn ho khan một tiếng.

    Có cần phải dễ thương vậy không "Tôi no rồi, em ăn đi"

    Trần Thiên Kiều lập tức cao hứng "Là anh nói đó"

    "Ừm" Vậy là cô vui vẻ chén sạch bát sủi cảo của anh, ăn xong còn xoa xoa bụng nhỏ vô cùng thỏa mãn. Hàn Văn nở nụ cười. Đã lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy được vẻ mặt cao hứng và vui vẻ của cô gái. Chỉ vì hai bát sủi cảo. Lại nhớ những năm đại học, nụ cười đơn thuần rạng rỡ đó đã làm anh tương tư đến đau lòng như thế nào. Ăn no nê xong, tiết trời se lạnh một cảm giác buồn ngủ ập đến.

    Ngày hôm nay chịu đả kích nặng nề đã rút sạch tinh lực của cô rồi. Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cô gái. Hàn Văn đỡ lấy cô, dẫn cô đi dạo cho tiêu hóa. Thấy cũng gần bệnh viện, anh bảo cô đứng đây đợi để anh đi lấy xe. Chiếc xe hơi mấy trăm ngàn còn đậu ở chỗ giữ xe bệnh viện. Trần Thiên Kiều ngoan ngoãn gật đầu, còn ngáp dài một tiếng. Nhìn bóng lưng vội vã rời đi, cư nhiên lại thấy ấm lòng. Hình như trong cuộc hôn nhân này cô đã quá ích kỷ, có lẽ cô nên cho anh ta một cơ hội cũng như cho chính mình một cơ hội. Đang miên man suy nghĩ, một chiếc xe hơi màu đen bảy chỗ chạy về phía cô rồi dừng lại. Ngay khi cảm thấy có điều gì không ổn thì đã quá muộn. Cánh cửa xe mở ra một, hai ba tên bợm trợn thân thể cao lớn chuyên nghiệp bịt miệng cô rồi kéo cô lên xe.

    Cửa xe "rầm" một tiếng đóng lại. Thân xe lao đi nhanh chóng, biến mất trong trời chiều.

    #Còn_tiếp
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng tám 2019
  9. Hàn Tử Thiên

    Bài viết:
    4
    Chương 7: Cậu.. đến muộn rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Văn tìm thấy chiếc Porsche của mình đậu cạnh chiếc Audi màu trắng có chút quen mắt, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều chuẩn bị bước lên xe. Chợt, trong góc tối vang lên tiếng bước chân trầm ổn.

    Theo phản xạ, anh xoay người lại. Bắt gặp người đàn ông mặc âu phục trắng. Ngũ quan tuấn tú, cử chỉ cao quý.

    Hàn Văn trong nháy mắt gương mặt âm trầm đến cực hạn "Là cậu, Lâm Nhất"

    Nam nhân âu phục trắng nở nụ cười như có như không "Hàn Văn lâu rồi không gặp" Đáy mắt nam nhân ẩn hiện tầng tầng lớp sóng như nhớ nhung một người bạn cũ lại có chút tàn bạo như gặp kẻ thù không đội trời chung.

    Hàn Văn cất giọng lạnh lùng "Tại sao trở về?"

    Nam nhân âu phục trắng "..."

    Một tiếng, lặp lại lời Hàn Văn "Tại sao trở về?"

    "Hàn Văn thân yêu, không phải cậu đã quên mối thù của chúng ta rồi chứ." Trên môi treo một nụ cười chuẩn mực, nhưng ánh mắt không hề tồn tại nhiệt độ.

    Hàn Văn lắc đầu ngao ngán, cười một tiếng, cho đến bây giờ cậu ta vẫn chưa nhận ra mình sai lầm đến cỡ nào.

    Năm xưa, Lâm Nhất và Hàn Văn là đôi bạn thân cùng tiến cùng lùi. Hai người họ từ chính đôi bàn tay trắng mà tạo nên sự nghiệp lớn.

    Thế nhưng càng ngày tính tình của Lâm Nhất càng thay đổi. Từ lúc nào một thanh niên hoạt bát, chân chất đã trở thành kẻ ham mê quyền lực, tâm tư bất chính.

    Khi công ty bước vào hoạt động năm đầu tiên, độ phát triển của nó đã khiến giới kinh doanh một phen kinh ngạc. Các tập đoàn lớn lần lượt tìm cách thu mua nhưng đều thất bại.

    Cho đến một ngày, người của tập đoàn DK tiếp cận Lâm Nhất. Những điều kiện béo bở mê hoặc cậu khiến cậu lầm đường lạc lối.

    Bất quá, tập đoàn DK cũng không làm gì được. Âm mưu phản bội của Lâm Nhất, anh đã biết từ lâu. Anh âm thầm lên kế hoạch bảo vệ công ty đồng thời làm phá sản tập đoàn DK.

    Không lâu sau đó, tập đoàn DK thực sự rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Người đứng đầu tập đoàn vì bị đập một gậy mà tức giận. Mối hận lớn như vậy ông ta không nuốt trôi được. Ông ta tự cho là Lâm Nhất phản bội mình, vậy nên ông ta thuê một đám gian hồ đến nhà cậu ta, đánh một trận.

    Nhưng mà, ngày hôm đó Lâm Nhất vắng nhà chỉ có bạn gái cậu ta. Bạn gái Lâm Nhất bị bọn gian hồ cưỡng hiếp đến chết.

    Chưa dừng lại ở đó, đám người của tập đoàn DK không dễ dàng buông tha Lâm Nhất, đuổi cùng giết tận.

    Dù sao cũng từng là bạn bè. Hàn Văn giúp đỡ Lâm Nhất trốn thoát ra nước ngoài.

    Và bây giờ cậu ta trở về. Hiển nhiên đem mọi hận thù đổ lên đầu anh.

    Hàn Văn thất vọng thở dài "Cậu sống tốt chứ?"

    "Cũng tốt" Lâm Nhất đáp

    Lâm Nhất nói tiếp "Nghe nói cậu kết hôn, vợ cậu.. đẹp thật đấy. Nhớ bảo vệ cho tốt" Nở nụ cười đầy ý vị.

    Mi tâm Hàn Văn nhíu chặt. Một cỗ bất an như thủy triều dâng lên trong lòng anh. Cô còn đang một mình đợi anh. Chết tiệt!

    Hàn Văn không còn tâm tình nói chuyện với Lâm Nhất. Lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ phóng đi.

    Lâm Nhất nhìn chiếc Porsche lao nhanh như tên bắn khẽ nhếch môi.

    "Cậu.. đến trễ rồi" Năm xưa nếu không phải vì Hàn Văn thì bạn gái của hắn không phải chịu đau đớn như thế.

    Lâm Nhất ngước mắt nhìn lên trời, vẫn không ngăn nổi nước mắt "Hoa Hoa, anh sắp báo thù cho em được rồi. Anh sẽ khiến vợ hắn phải chịu dày vò mà em từng gánh chịu. Anh sẽ khiến hắn phải hối hận." Nơi đáy mắt âm trầm, giăng kín thù hận.

    __

    Trễ

    Trễ rồi sao?

    Dưới ánh trời chiều, thân ảnh Hàn Văn yếu ớt đến lạ. Mới đây thôi, anh còn cùng cô ăn sủi cảo, cùng cô đi dạo. Mối quan hệ gay gắt giữa hai người dường như đã được nới lỏng.

    Mới đây thôi, cô còn đứng ở đoạn đường này chờ anh quay lại.

    Hiện tại, cô đâu rồi?

    Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hàn Văn ngay lập tức bắt máy. Trong đầu không ngừng cầu nguyện là cô gọi đến, nói với anh là cô đã về nhà. Nhưng đáng tiếc..

    "Hàn Văn thân mến, cậu đến muộn rồi" Tiếng cười khúc khích ở đầu dây làm thần kinh anh tê cứng.

    Đôi con ngươi Hàn Văn đỏ ngầu như muốn bóp chết người, bàn tay siết chặt lấy điện thoại. Màn hình mơ hồ có vết nứt. Anh rống giận.

    "Thằng chó, mày mang cô ấy đi đâu?"

    Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười hả hê.

    "Trả lời tao!" Hàn Văn thật sự mất kiểm soát. Giây phút ngắn ngủi âm thanh điên cuồng đó truyền vào màng nhĩ Lâm Nhất, cơ thể hắn không khống chế được mà run lên nhè nhẹ.

    Lần đầu tiên hắn thấy một Hàn Văn như vậy. Một Hàn Văn không có kiểm soát, như con hổ bị ép vào đường cùng. Và nó sẽ mặc kệ mọi thứ mà xé xác bạn.

    Bất quá nếu Hàn Văn là hổ thì hắn là thợ săn trên tay còn cầm súng.

    "Hàn Văn ơi Hàn Văn, không ngờ chứ. Không ngờ có một ngày cậu sẽ mất đi người mà cậu yêu thương nhất. Giống như tôi năm đó. Ha ha, cứ từ từ mà gậm nhấm nỗi đau đó đi. Bái bai." Nói xong Lâm Nhất tắt máy.

    "Mẹ kiếp, thằng khốn. Tao sẽ giết mày"

    Lòng ngực Hàn Văn phập phồng lên xuống cùng với hơi thở gấp gáp. Anh nắm chặt tay đấm vào lòng ngực mình hòng dùng đau đớn để lấy lại bình tĩnh.

    Thật sự đau quá, nghĩ đến cô ấy bị bắt đi, nghĩ đến việc cô ấy bị tổn thương. Anh không cách nào kìm hãm nỗi thống khổ đang ra sức dày vò trong cơ thể mình.

    Một giấc mơ đẹp đột nhiên biến thành ác mộng.

    Khoan đã, anh có cài thiết bị GPS trên người cô. Nghĩ đến đó, Hàn Văn vội vàng kiểm tra định vị. Nhìn thấy một chấm nhỏ trên màn hình đang không ngừng duy chuyển về phía trước.

    Hàn Văn mừng như điên. Anh leo lên xe, đạp chân ga hết tốc lực lao đi.

    "Kiều Kiều, chờ anh"

    Bầu trời ngả màu tối. Đèn đường bật sáng.

    Đêm nay là một đêm kinh hoàng.

    #Còn_tiếp
     
  10. Hàn Tử Thiên

    Bài viết:
    4
    Chương 8: Cậu ấy rất yêu Hoa Hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Văn khẩn trương đuổi theo chấm nhỏ trên màn hình, được một lúc sau thì kết nối bị ngắt.

    "Mẹ kiếp" Anh đột ngột đạp thắng xe, làm bánh xe ma sát dưới mặt đường tạo thành một vệt đen dài nửa vòng cung. Hàn Văn điên tiết đấm mạnh vào vô lăng, khớp xương nổi lên rõ ràng.

    Nỗi sợ hãi cứ như cơn sóng thần cuốn lấy anh vào ngục tù tăm tối. Đôi con ngươi đờ đẫn, hồn xiêu phách lạc.

    Hàn Văn dựa lưng vào ghế xe, tay run rẩy bấm một dãy số quen thuộc nhưng xa lạ mà cả đời này anh đã thề sẽ không bao giờ liên lạc nữa.

    Chờ khoảng 5 giây, người bên kia nhắc máy.

    "Alo"

    "..."

    "Alo, là ai gọi đó. Trả lời đi" Giọng nam ấm áp truyền vào tai. Hàn Văn chỉ thấy có chút nhói nơi lồng ngực.

    "Anh.. hai, là em" Tiếng anh hai này đã bao lâu rồi không gọi?

    Đổi lại lần này, người bên kia im lặng. Lát sau mới chậm rì rì cất lời "Có chuyện gì?"

    Hàn Văn siết chặt nấm đấm, hạ quyết tâm "Em muốn nhờ anh giúp một việc. Vợ em bị bắt cóc, em mất dấu bọn chúng rồi"

    "Anh hiểu rồi"

    __

    Cùng lúc này, bên trong xe.

    "Mẹ kiếp, còn có thiết bị định vị nữa à?"

    Một tên đầu trọc nhìn chiếc khuyên tai bị đập nát nói.

    Tên mặt sẹo đáp lời "Chắc sợ vợ ngoại tình" Liếc mắt dâm dục nhìn về phía cô đang bất tỉnh "Vợ đẹp quá cũng nguy hiểm lắm chứ đùa. Không khéo là đội mũ xanh như chơi"

    "Tụi mày nhìn vóc dáng này coi, cả khuôn mặt này nữa. Chậc, chậc. Đúng là khiến người ta muốn phạm tội" Tên to béo trong đám, nước vãi đã muốn rơi xuống sàn xe đến nơi. Hai tay xoa xoa vào nhau.

    Mặt sẹo: "Tại sao chúng ta không thịt con ả này trên xe luôn nhỉ"

    Vừa dứt lời hắn liền bị gã đầu trọc đánh một cái lên đầu cho thông não.

    "Đại ca đã nói là không được đụng vào con nhỏ đó. Mày muốn chết hả gì?"

    "Ta là đại soái ca, ai gặp cũng yêu.." Nhạc chuông di động của gã đầu trọc vang lên. Nhìn thấy tên người gọi, hắn suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoại.

    Tên mặt sẹo và bụng béo ở một bên cũng khẩn trương không kém.

    Vội vàng bắt máy, giọng nhỏ nhẹ "Đại ca, có chuyện gì sai bảo ạ?"

    "Đến nơi chưa?"

    "Sắp.. sắp rồi"

    "Tốt" Lâm Nhất dừng một chút, nói tiếp

    "Còn nhớ những gì tao dặn chứ?"

    Gã đầu trọc nuốt nước bọt "Nhớ.. nhớ rõ.. thưa đại ca"

    Lâm Nhất lạnh giọng "Nhớ thì tốt. Nếu tao phát hiện tụi mày đụng vào một sợi tóc của con nhỏ đó thì hậu quả tụi mày tự hiểu."

    "Đã rõ.. thưa đại ca"

    Gã đầu trọc cất điện thoại vào túi quần mà bàn tay vẫn chưa hết run rẩy. Nếu như gã nghe lời hai đứa ngu dốt kia thì cái mạng nhỏ này toi luôn rồi.

    30 phút sau.

    Chiếc xe hơi màu đen dừng lại tại căn nhà hoang có chút đổ nát

    Trần Thiên Kiều bị đưa vào một căn phòng lạnh lẽo, bốn bức tường đầy nghịt những vết vẽ nguệch ngoạc. Cô bị bọn chúng trói chặt vào chiếc ghế gỗ.

    Trần nhà có một chiếc bóng đèn, có vẻ không tốt lắm. Chập chờn liên hồi.

    Thuốc ngủ hết tác dụng, cô chậm rãi tỉnh dậy. Đập vào mắt là khung cảnh lạ lẫm. Không phải ở nhà cũng không phải ở bệnh viện.

    Đây là cái nơi quỷ quái nào?

    Cánh cửa vốn dĩ đóng chặt, đột nhiên có người mở ra "cạch" một tiếng.

    Trái tim cô cũng run lên.

    Cái bóng đèn dây tóc chập chờn phủ thứ ánh sáng nhợt nhạt lên cơ thể nam nhân mặc âu phục trắng.

    Ngũ quan tuấn tú, cử chỉ cao quý. Đó là những từ hiện lên trong đầu cô khi thấy người đàn ông này.

    Tuy nhiên nhìn kỹ một lần nữa lại thấy khí chất có chút giả tạo, cứng nhắc.

    Trần Thiên Kiều hơi nhúc nhích thân mình, một trận đau đớn khiến cô nhíu mày. Hai tay của cô bị trói quặp ra đằng sau, cọ sát với chân ghế đau điếng.

    Cô ngước mắt nhìn nam nhân âu phục trắng, khẽ hỏi "Anh là ai? Tôi với anh không thù không oán. Hà cớ gì lại bắt cóc tôi?"

    Lâm Nhất tựa tiếu phi tiếu nói "Tôi là bạn thân của chồng cô. Còn thù oán, cũng là thù oán với chồng cô."

    Trần Thiên Kiều nhíu mày, đôi mắt đen láy thoáng âm u. Cái cử chỉ thật nhỏ này vô tình lọt vào tầm mắt Lâm Nhất.

    Giống! Rất giống. Chính là đôi mắt đó, giống Hoa Hoa như đúc. Tuy linh động nhưng vươn chút buồn bã. Đó là đôi mắt đẹp nhất thế gian, một đôi mắt biết nói.

    Giờ hắn mới hiểu ra, tại sao năm xưa Hàn Văn lại chiếu cố Hoa Hoa như vậy. Thương Hoa Hoa như em gái ruột. Thì ra là thông qua đôi mắt của Hoa Hoa để nhìn thấy hình bóng cô gái này.

    Hàn Văn từng nói với hắn. "Tôi có thích một cô gái, thích từ rất lâu nhưng cô gái đó đã có người yêu rồi."

    Hắn còn nhớ rất rõ, Hàn Văn lúc đó thật sự vô cùng đáng thương. Buồn bã suốt nhiều tháng liền cho đến khi họ gặp được Hoa Hoa.

    Ánh mắt Lâm Nhất trở nên gian xảo, nụ cười ở khóe môi càng sâu.

    "Cô có biết tại sao Hàn Văn lại cưới cô không?"

    Trần Thiên Kiều kinh ngạc. Vấn đề này cô đã từng nghĩ đến. Nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao?

    "Anh biết?" Vẻ mặt cô từ đầu chí cuối đều lạnh nhạt, thờ ơ. Bất quá, hai bàn tay sau lưng đã nhớp nháp mồ hôi.

    Lâm Nhất bước đến gần cô thêm một chút, đút tay vào túi quần. Bộ dáng cao cao tại thượng.

    Chợt hắn cúi người xuống, nhìn song song vào mắt cô, nói rõ ràng, liền mạch.

    "Đương nhiên là biết. Năm đó, chúng tôi có một cô bạn tên là Hoa Hoa. Hai chúng tôi đem lòng yêu cô gái đó. Bất quá, Hoa Hoa chỉ yêu mình tôi. Cậu ta thất tình sinh hận, tìm cách hại chết Hoa Hoa, đuổi tôi khỏi công ty rồi đá tôi sang nơi đất khách quê người." Nói đến đây Lâm Nhất nghiến răng nghiến lợi.

    Còn Trần Thiên Kiều thì bất ngờ trước câu chuyện của Lâm Nhất. Hàn Văn không phải yêu Triệu Hiên Vi sao? Ở đâu ra xuất hiện một cô gái tên Hoa Hoa?

    Lâm Nhất đứng thẳng dậy, tầm mắt vẫn không dịch chuyển khỏi người cô, tiếp tục kể câu chuyện hư hư thật thật "Hàn Văn rất yêu Hoa Hoa, nên mới tìm cô thay thế. Bởi vì đôi mắt xinh đẹp này của cô quá giống Hoa Hoa, khiến cho cậu ta một lần nữa được sống trong hồi ức tươi đẹp ấy." Lâm Nhất say mê chạm vào đuôi mắt Trần Thiên Kiều. Nỗi nhớ Hoa Hoa phút chốc ồ ạt về.

    Trần Thiên Kiều hốt hoảng, mặc kệ Lâm Nhất vuốt ve khuôn mặt mình. Cô như rơi xuống vách núi cao vạn trượng, không những thân xác bị tổn thương mà ngay cả linh hồn cũng thập phần khổ sở, đau đớn tiếp nối đau đớn. Hóa ra từ đầu đến cuối, cô chỉ là một kẻ thay thế thôi sao? Trở thành một con rối mặc anh ta trêu đùa. Đã có lúc, cô từng nghĩ. Hàn Văn vì yêu cô nên mới cưới cô.

    Cô quả là đã nghĩ quá nhiều rồi. Người ta thường vì vài khoảnh khắc đẹp đẽ nhất thời mà tưởng rằng nó sẽ tươi đẹp như vậy mãi. Nhưng thực chất nó chỉ là cái vỏ bọc rách nát cho thiên thiên vạn vạn sự lừa dối phía sau.

    #Còn_tiếp
     
  11. Hàn Tử Thiên

    Bài viết:
    4
    Chương 9: Tôi cho anh 5 giây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Thiên Kiều tuy trong lòng đã nguội lạnh, chằn chịt vết thương. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô đột nhiên cong lên một nụ cười đẹp, đôi mắt linh động nhìn thẳng vào mắt nam nhân. Giọng nói có chút châm biếm.

    "Dựa vào cái gì tôi phải tin anh? Vả lại anh không biết một chuyện rồi. Tôi không hề yêu anh ta. Anh cũng chẳng cần phí công trên người tôi làm gì?" Cô cũng không ngu ngốc đến nổi hoàn toàn tin tưởng câu chuyện của hắn ta. Cái trò khích bát ly gián này, cô thấy nhiều rồi.

    Lâm Nhất nghe câu trả lời của cô, cười lớn. Nếu những lời cô ta nói là sự thật vậy thì Hàn Văn đúng là quá bất hạnh đi.

    Sau hằng ấy năm si mê cô gái này, tên Hàn Văn ngu ngốc đó cũng chẳng có được gì?

    Ai, hắn (Lâm Nhất) đột nhiên cảm thấy tội nghiệp thay "cậu bạn thân" của mình rồi.

    Bất quá, thù cũng không thể không trả. Lâm Nhất chậm rãi lấy điện thoại từ túi quần. Mở thư viện ảnh cho cô xem.

    Trong đó có ba bức hình. Bức hình đầu tiên là một cô gái tuổi đôi mươi, xinh tươi như hoa. Thu hút nhất là đôi mắt đen láy, linh động vươn chút buồn bã. Đây chắc hẳn là cô gái Hoa Hoa mà hắn nói.

    Đôi mắt đó giống y như đúc với đôi mắt của cô.

    Bức hình thứ hai là ảnh ba người. Hàn Văn, Hoa Hoa và Lâm Nhất. Bức ảnh thứ ba là ảnh chụp chung của Hoa Hoa và Hàn Văn. Hàn Văn say mê nhìn gương mặt cô gái, biểu tình rõ ràng ôn nhu đến cực hạn.

    Thì ra đúng là sự thật.

    "Thế nào, thấy rõ rồi chứ?" Lâm Nhất nhìn cô đắc ý. Chỉ thấy nữ nhân xinh đẹp như vô tim vô phế, chẳng có phản ứng bất thường.

    Cô nói "Anh đang cố chứng minh cái gì? Rằng Hàn Văn xem tôi là một kẻ thay thế cho cô gái tên Hoa Hoa. Ừ, thì sao? Giữa tôi và Hàn Văn chỉ là một cuộc thỏa thuận lợi ích mà thôi. Anh ta muốn thân thể của tôi, còn tôi muốn tiền của anh ta." Ánh mắt Trần Thiên Kiều trong veo như ngọc. Đừng quên, cô từng là một diễn viên. Để diễn một màn nữ nhân vô tình này chỉ là chuyện nhỏ.

    Nhưng mà, trong lòng chính là tổn thương sâu sắc. Bởi vì, cô phát hiện. Sau đoạn thời gian nói ngắn, không ngắn. Nói dài, không dài ở bên cạnh anh ta, chịu tra tấn thể xác. Hình như cô đã nảy sinh thứ tình cảm gọi là tình yêu.

    Bắt đầu từ khi nào? Là lúc chiều nay anh ta dẫn cô đi ăn sủi cảo. Hay lần anh ta lo lắng cô đi chân trần sẽ bị cảm, ngồi trên thành ban công sẽ bị ngã. Hoặc có thể là đêm đầu tiên anh ta đoạt lấy trinh tiết của cô.

    Phụ nữ, đối với người đàn ông cùng mình hoan ái lần đầu tiên chính là nhớ mãi không quên. Khắc cốt ghi tâm. Thứ cảm xúc này có thể không phải là tình yêu. Nhưng nó còn đặt biệt hơn cả tình yêu.

    Bất quá, có còn quan trọng nữa không?

    Lâm Nhất nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Dường như là muốn xuyên thấu dung mạo xinh đẹp này để xem bên trong nữ nhân mà Hàn Văn yêu có bao nhiêu tuyệt tình, bao nhiêu.. sắc sảo.

    Càng nhìn, hắn càng đắm mình trong đôi mắt như hố sâu của cô. Hình ảnh Hoa Hoa một mực in hằng trong đầu hắn. Mà cô gái này có đôi mắt giống Hoa Hoa.

    Yết hầu Lâm Nhất khô khốc, đôi đồng tử nhuốm màu dục vọng như sương mù trong đêm tối.

    Phía dưới bắt đầu nổi lên ngọn lửa nóng bỏng thêu đốt hắn từng hồi.

    Đã vậy thì hắn sẽ làm vấy bẩn nữ nhân của Hàn Văn. Cũng không tồi.

    Lâm Nhất tiến gần sát cơ thể của Trần Thiên Kiều. Mùi thơm của cô gái lan tràn trong khoan mũi, nơi nào đó của hắn đã sớm căng cứng.

    Trần Thiên Kiều không còn là một thiếu nữ tuổi trăng tròn, thuần khiết không biết sự đời. Đương nhiên cô nhận thấy được sự biến đổi của người đàn ông này.

    Hắn muốn làm nhục cô.

    "Tôi cho anh một cơ hội. Dẹp cái ý định ghê tởm đó của anh ngay lập tức" Thần sắc Trần Thiên Kiều âm trầm đến cực hạn. Đôi bàn tay phía sau đã siết thật chặt đến mức móng tay găm vào da thịt.

    Lâm Nhất khẽ cười, không kiêng nể vuốt ve khuôn mặt của cô, trượt dần xuống cái cổ thiên nga trắng muốt.

    "Cũng thông minh lắm. Còn nhìn ra được tôi muốn làm gì. Như vậy.." Hắn nở nụ cười lạnh lẽo, nắm lấy chiếc cằm thon gọn của cô gái "Thì cô hãy ngoan ngoãn phối hợp cùng tôi đi. Ít ra tôi không cầm thú đến nổi cho bọn đàn em cùng chơi đùa với cơ thể mỹ miều này của cô.

    " Anh.. "Trần Thiên Kiều trừng mắt oán hận nhìn hắn.

    Lâm Nhất lại cười cười nói tiếp" Thằng chồng của cô chắc cũng khá lâu mới tìm được nơi này. Thời gian cho chúng ta còn dài, cứ tận hưởng đi. "

    Nói xong, Lâm Nhất cúi đầu hôn lên mi mắt, chiếc mũi kiêu ngạo của cô. Bỏ qua đôi môi lần mò xuống vùng cổ trắng nõn.

    Trần Thiên Kiều bị trói, chỉ có thể nghiêng đầu tránh né, những cái hôn ghê tởm như mưa rơi của hắn.

    " Anh là thằng khốn. Anh nói Hoa Hoa là người yêu anh, giờ cô ấy đã chết thì anh đang làm chuyện đồi bại gì thế này.. "

    " Chát "Lâm Nhất vung tay đánh thật mạnh vào má cô. Đầu của cô cũng nghiêng sang một bên.

    " Một con điếm ham tiền tài như cô không có quyền chất vấn tôi. "

    Lâm Nhất đôi con ngươi đỏ ngầu giận dữ. Hắn mạnh bạo xé toạc chiếc váy trắng. Nửa bầu ngực nõn nà lộ diện dưới ánh đèn chập chờn, quyến rũ lòng người.

    Bốn bức tường vang vọng tiếng cười rợn người như ma quỷ của hắn.

    Trần Thiên Kiều nhắm mắt. Mặc kệ hắn ta muốn làm gì. Phản kháng chỉ là điều vô ích, chỉ càng khiến chính mình chịu thêm nhiều đau đớn.

    Nếu như hôm nay, ngay tại đây cô bị làm nhục. Cô sẽ quả quyết tự vẫn.

    Hàn Văn tôi cho anh thêm 5 giây. Nếu như 5 giây cuối cùng này anh không tới tôi ngay lập tức cắn lưỡi.

    Một

    Hai

    Ba

    Bốn

    Năm

    Hàm răng đều đặn chuẩn bị cắn lấy đầu lưỡi.

    " Rầm"Cánh cửa gỗ bị đôi chân dài nam nhân đá sập xuống. Ánh sáng trắng chập chờn soi rọi dung mạo xuất chúng của nam nhân.

    Gương mặt có chút đờ đẫn khi thấy hình ảnh trước mặt. Nhưng rất nhanh cơn thịnh nộ đã thay thế.

    #Còn_tiếp
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...