Ngồi một mình nơi vắng Nhớ bông hoa bỉ ngạn Vắng bóng bao ngay dài Phải chăng tình nứt rạn Ôi tiểu thư đài cát Tan nát cõi lòng ta....
Biết rằng chàng nơi đó Nào đâu có đi xa Nhưng tình cảm đôi ta Đã rạn nứt lúc nào Chả có tình cảm nào Bền chặt và chắc chắn Nếu đó là may mắn Thì sẽ là cả đời ...
Ta về đến bến sông xưa Ngắm hoa bỉ ngạn dưới mưa một chiều Ngẩn ngơ sắc thắm yêu kiều Cánh hoa đỏ máu phiêu diêu hồn này
Bông hoa đỏ phiêu diêu giữa hồ máu Ẩn náu lòng ta một tình yêu đẹp Hoa bỉ ngạn với vẻ đẹp giá lạnh Yêu hoa rồi sao ta tìm lại ta
Định tặng muội bài thơ vui mà đi qua nơi xưa tâm trạng nó lại thế này. Mai ta sẽ đền bài khác sau vậy! Vô Đề Nắng chiều vương vấn bên sông Quẩn quanh thiêu đốt thiên không nơi này Năm xưa rượu nhạt tình say Lời thề hẹn ước vội bay mất rồi... Thà rằng như gió trên trời Du ca lãng lãng chẳng rơi xuống trần... Sông xưa bến cũ một chiều Cảnh còn người mất tịch liêu con đò...
Bỉ Ngạn Hoa đó Mãi ở bên kia Thản nhiên nở rộ. Thử Ngạn tâm đây Chỉ ở bên này Hãy còn lưỡng lự Bao chuyện yên hoa, gửi hết cho mưa gió Bao trần gian mộng, tùy theo nước Đông xoay Xem hết những dập tắt Tan biến những khắc ghi. Tình yêu này vốn dĩ là của ta Trên người ngươi mặc sức mà nở rộ Ngươi lôi ra giẫm đạp lên trên nó Đánh rơi ta ở miền cực lạc này.
Mi cong tựa liễu Mục tựa thủy lưu Mị tiếu khuynh thành Ngạn Bỉ Hoa Đối thử lương tiêu nại nhược hà Mỹ mạo thiên nhân vạn hoa bái Hồng nhan bạc mệnh khổ trần ai...