Ngôn Tình Vẫn Là Em - Diều Nhỏ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Diều Nhỏ, 15 Tháng mười 2021.

  1. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Tên truyện: Vẫn là em

    Tác giả: Diều Nhỏ

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại

    [​IMG]

    (Nguồn ảnh: Wattpad.vn)

    Văn án: Cô là một cô gái ở nông thôn nhờ một cơ duyên nên cô sẽ được lên thành phố ôn thi cuối cấp ba, cô phải tạm biệt bạn bè, gia đình đến sống ở một thành phố xa lạ. Anh trước nay là người không nói, không cười cũng ít tiếp xúc với người khác nhưng từ lúc làm gia sư cho cô nhiều chuyện bất ngờ đã ập đến. Cả hai đã có nhiều thay đổi về tính cách và cách nhìn nhận những thứ xung quanh nhưng cũng chính lúc đó nhiều sóng gió cũng xảy ra.

    Đôi lời của tác giả: Có lẽ đây là một mô típ khá quen thuộc nhưng mình đã xây dựng và biến tấu nó trên mạch cảm xúc của mình mong các bạn đọc và hãy đón nhận và có những giây phút thư giãn tuyệt vời nhất nhé, rất vui vì nhận được sự ủng hộ của các cậu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2021
  2. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 1: Buổi tiệc chia tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bố con không đi đâu. Dù sao con trước nay cũng chưa từng tiếp xúc hay biết gì về họ làm sao mà qua đó ăn nhờ ở đậu nhà người ta được chứ.

    - Năm nay con cũng lên lớp mười hai rồi việc học chính là đặt lên hàng đầu, con cần phải tập trung để có kết quả tốt nhất.

    - Tuy con học không giỏi lắm nhưng năm nào cũng được học sinh tiên tiến mà bố con sẽ cố gắng hơn nữa.

    - Không được, nhà họ có đứa con cũng trạc tuổi con đấy học hành vô cùng xuất sắc đã hứa là kèm cặp cho con rồi. Dù sao bố cũng chỉ muốn con sau này có một tương lai tốt đẹp hơn thôi.

    - Bố con không muốn đâu.

    - Con đừng nói nhiều nữa ta đã quyết vậy rồi.

    Thôi rồi đến nước này cô chỉ có khăn gói qua nhà đấy ở thôi. Chuyện cũng bắt đầu từ vài tháng trước khi bố cô vô tình đã cứu nguy cho gia đình ông Trần ở công trường. Tuy vết thương không quá nguy hiểm nhưng vết thương ở chân cũng cần vài tháng để hồi phục. Gia đình cô cũng thuộc một gia đình bình thường ở vùng nông thôn tuy cuộc sống không phải giàu sang, được ăn sung mặc sướng nhưng gia đình cô luôn vui vẻ, hạnh phúc. Cuộc sống ở quê cũng rất là bình yên, êm đềm cô hoàn toàn hài lòng với những gì hiện tại. Mong muốn của cô là trở thành một tiểu thuyết gia đưa những tác phẩm của mình tiếp xúc với người đọc nhiều hơn. Nói về gia đình ông Trần kia chính là một gia đình vô cùng giàu cô, là người đứng đầu của nhiều công ty đứng đầu trong nước. So với hoàn cảnh nhà cô thì đứng là một trời một vực, suy cho cùng là người của hai thế giới cuộc sống cũng hoàn toàn đối lập. Mà nhà họ Trần ấy cũng tốt tính đã hậu tạ bố cô thôi đã đành cứ bắt cô đến ở nữa để làm gì chứ. Cô thật sự không nhận nổi lòng tốt ấy mà. Nhưng việc bố cô đã quyết thì không thể trái lời. Giờ thì chỉ có thể tạm biệt bạn bè yêu quý thôi.

    - Hoàng à mày lấy xe chở tao sang nhà chị Hà cái coi.

    - Em đang bận lắm.

    - Mày có chở không, tao mách mẹ mày đi đá bóng giờ này mới về đấy.

    - Thôi thôi em chở là được chứ gì.

    Hai chị em lúc nào cũng như chó với mèo vậy đấy Hoàng chỉ cách cô hai tuổi nên toàn bị cô đùn đẩy việc nhà thôi còn nó chỉ biết tỏ ra vẻ bất mãn nhưng vẫn ngậm ngùi mà làm. Hay chí chóe nhau thế nhưng hai đứa thương nhau lắm. Hôm nay cô sang nhà Hà để mở tiệc tạm biệt mọi người. Nghĩ đến không còn được đi chơi cùng mọi người đây nữa mà cô có chút chạnh lòng. Tất cả đều là bạn chơi từ thuở bé sau khi cô lên thành phố đến một căn nhà xa lạ ngay cả bạn bè cũng không có nghĩ thôi nước mắt cũng sắp tuôn ra. Hôm nay Hà bắt nguyên một con gà của mẹ tụi nó đem ra sau vườn để nướng. Có cả cái Lan, cái Đào và thằng Ngáo nữa. Loay hoay mãi trời cũng vừa gần tối gà vừa chín.

    Trời tối rồi để tao chạy vào lấy nến ra thắp - Lan nói.

    Tao sẽ đi mua nước ngọt - Thằng Ngáo lên tiếng.

    Vậy tao và Hoàng đi cắt lá chuối để bày gà ra. Con Mai mày ở đấy mà canh gà đi chó nhà ông Năm thính lắm đấy - Hà đáp.

    Mọi người ai cũng tất bật với công việc của mình dần dần chỉ còn cô ở đó. Cô đột nhiên thấy lòng hơi nặng cô nhìn vào đống than tro sắp tàn làn khói nghi ngút không ngừng bay lên, cô cảm thấy mắt mình cũng dần nhòe đi và cay xè ở sống mũi. Không phải là do khói mà cô biết rằng có lẽ đây là lần cuối cô được ở cùng đám bạn như thế này, vốn tưởng năm cuối cấp này sẽ cùng các bạn ở bên nhau nhiều hơn vì rồi ai cũng sẽ có ngã riêng của người ấy nhưng đâu ngờ phải nói lời tạm biệt sớm vậy.

    Cả nhóm quây quần ăn uống nói chuyện vui vẻ bống thằng Ngáo tỏ vẻ nguy hiểm ra hiệu cho mọi người im lặng.

    - Tụi bây tao có cái này hay lắm, muốn cho tụi bây xem.

    Cả đám đều hướng mắt về phía nó có vẻ tò mò ai cũng nóng ruột. Nói rồi nó lôi trong túi ra một chai rượu trắng.

    - Tao vừa mới trộm của cha tao đấy.

    Cả bầy há hốc mồm bộ thằng này gan dữ cô vội lên tiếng.

    - Bộ mày điên rồi hả? Lấy rượu làm gì? Ba mày mà biết mày không còn chân mà đi học đâu.

    - Hôm nay chẳng phải là tiệc sinh nhật mày sao, dù sao trong số chúng ta cũng đã có đứa mười tám tuổi rồi mày cũng có đứa gần mười tám rồi uống thì có sao đâu. Hôm nay phải cháy hết mình chứ dù sao.. cũng biết đến bao giờ mới được như vậy đâu.

    Cả đám chợt sững lại nãy giờ mọi người đều cố né tránh chủ đề này nhưng không thể phớt lờ nó nữa rồi. Thấy vậy Hoàng vội lên tiếng để phá tan bầu không khí ấy.

    Em hai năm nữa mới được mười tám cơ - Hoàng nói.

    Chắc là đứa vài chén không sao đâu nhỉ? - Cái Mai bán tin bán nghi.

    Chắc là không sao đâu - Cái Hà lưỡng lự.

    Thằng Hoàng là không được uống đâu tí còn chở tao về khéo đèo tao rơi xuống mương đó - Mai ngắt lời.

    Tất cả đều nhất trí ấy thế đứa nào đứa nấy cứ ly này rồi lại ly khác cho đến khi say mèm cả lũ, cái Hà bắt đầu khóc.

    - Hu hu tụi bây ơi tao buồn quá thế là nhóm chúng ta không được đầy đủ nữa hả? Đến bao giờ mới được gặp lại mày đây.

    - Mày nói như thể nó đi không trở về nữa vậy.

    - Nhưng mà tao cũng buồn lắm tụi mày ạ, tao muốn chúng ta lại đi thả diều, đi trộm xoài, rồi cả bầy đi chăn trâu ngoài đồng nữa.

    - Đúng là cái bọn con gái mới động tí mà khóc rồi, đúng là chỉ có tao với thằng Hoàng là cứng thôi.

    Nói rồi nói quay qua thằng Hoàng ấy vậy mà cái thằng lì như trâu này nó cũng rơm rơm nước mắt rồi.

    - Ơ cái thằng này mày cũng như con gái vậy. Mày có biết mày làm vậy tao cũng buồn buồn lắm không?

    Tất cả như chìm vào cảm xúc của riêng mình, họ đều hồi tưởng về khoảng thời gian tươi đẹp trước. Mai như không kìm được cảm xúc nữa nó khóc lớn như một đứa trẻ con vậy vừa khóc gợi nhắc lại những hình ảnh trước đây, mấy con chó nhà hàng xóm thấy thế cứ sủa cho inh ỏi cả lên. Thấy tình hình ó vẻ không ổn mấy đứa dúi cho nó một bức thư rồi bảo Hoàng chở nó về đứa nào đứa nấy ba chân bốn cẳng mà chạy. Ngồi sau xe đẹp của em trai Mai hỏi em

    - Chị đi rồi mày nhớ chăm sóc bố mẹ cho tốt đấy. Tao thấy sức khỏe của họ dạo này cũng yếu rồi. Cả mày nữa ít đi chơi đi lo mà học hành vào đừng có mà đứng cuối lớp nữa.

    - Chị nói thể nào chứ em lên thứ năm lớp rồi.

    - Năm dưới lên chứ gì.

    - Thật ra tao cũng quý mày lắm nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đó.

    Nói rồi cô gục đầu vào lưng em, Hoàng mỉm cười rồi đáp lại:

    - Em cũng rất tự hào vì làm em của chị.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  3. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 2: Ấn tượng không tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới đó mà cũng đến ngày cô lên thành phố rồi bố sẽ đưa cô đi. Trước nay cô chưa bao giờ đi xa như thế cũng không biết thành phố hoa lệ kia sẽ như thế nào. Đám bạn đã đứng ở đó để tạm biệt cô ai cũng không nỡ nhưng họ đều tỏ vẻ vui mừng và chúc cô bình an.

    - Anh chị ơi mình cùng chụp chung tấm ảnh nào!

    Cuối cùng cũng đến nơi ô tô dừng lại ở một căn biệt thự rộng lớn trong rất xa hoa, lộng lẫy. Cô cảm thấy có chút run sợ khẽ nép phía sau lưng ba. Cô cũng cảm thấy cô thật sự không thể hòa hợp nơi đây bộ đồ cô mặc trên người có lẽ sẽ thật quê mùa thậm chí đầu ngón tay còn bám những vết đen của mủ rau muống. Cánh cổng từ từ mở ra một người phụ nữ trông thật trang nghiêm bước đến mời họ vào bên trong. Cửa chính mở ra thật sự cảnh tượng trước mắt quá lộng lẫy so với những gì cô nghĩ, tất cả đều quá lấp lánh, tỏa ra một ánh hào quang, những đồ vật được điêu khắc, bày trí một cách tỉ mỉ và cẩn thận. Chỉ riêng phòng khách đã rộng gấp mấy lần nhà cô, cô và ba tiến đến chỗ ngồi được hướng dẫn. Ông bà Trần đã đợi sẵn ở đấy thấy họ liền nở nụ cười niềm nở.

    - Hai người đến rồi mau ngồi xuống đi, đi đường có mệt không?

    Nhìn họ rất quý phái, cao sang nhưng cách nói chuyện lại vô cùng thân thiện và dễ gần khiến cô cũng có phần thoải mái.

    - Không mệt không mệt, đây là con gái tôi thời gian này thật sự mong ông bà chăm sóc.

    - Chào cô chú con tên là Mai.

    - Tốt tốt con bé nom gầy quá chắc cuộc sống ở quê cũng không dễ dàng gì ông yên tâm chúng tôi sẽ chăm sóc con bé thật tốt.

    - Tôi thật sự cảm ơn ông bà nhiều lắm.

    - Ấy ông nói gì vậy người cảm ơn phải là chúng tôi ơn cứu mạng này làm sao mà báo đáp hết.

    Sau một hồi trò chuyện đã đến lúc cô phải tiễn bố ra về giờ thì cô sắp khóc thật rồi nhưng cô không thể làm cho bố lo lắng.

    - Bố đi đây thường xuyên gọi về nhé.

    - Bố nhớ giữ gìn sức khỏe con sẽ sống tốt.

    Tạm biệt bố xong ông Trần bảo quản gia đưa cô đi thăm quan căn nhà. Trời ơi phải nói vô cùng khoa trương nhà vệ sinh và cũng đến tận chín, mười cái sao trong hà còn có cả cầu thang nữa chứ. Cô được đưa lên tầng ba trước mắt cô là một căn phòng cảm giác rằng ở đây tòa ra một thứ gì đó hơi u ám.

    - Phòng này không có phép thì không ai được vào - Quản gia lên tiếng.

    Nói rồi đưa cô đến căn phòng cuối dãy đối diện cách đó tầm hai mét.

    - Đây là phòng của cô, cần gì cứ gọi tôi nhé, tôi xin phép đi trước.

    Cô cũng gật gật theo cô mở phòng ra thật là rộng quá đi mất. Cô chưa bao giờ thấy cái giường ngủ đẹp và rộng như thế này chỉ mới thấy nó ở các bộ phim thần tượng mà thôi, bàn học nhà tắm.. tất cả đều lộng lẫy vô cùng. Cô vội chụp ảnh lại gửi vào nhóm chat cho nhóm bạn ở quê ai cũng trầm trồ hết.

    Nhưng mà mọi thứ khác lạ quá cô cũng sợ bản thân mình không thể hòa hợp được nhưng khi nghĩ đến sự kì vọng của bố mẹ cô chỉ có thể cố gắng học tập thật tốt. Nghĩ xong cô vào nhà tắm để tắm rửa cảm giác tắm ở vòi hoa sen cũng thật khác mà lại còn có cả máy nóng lạnh nữa chứ. Tiếng gõ cửa làm cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

    - Cô tắm xong rồi xuồng nhà dùng bữa tối nhé!

    - À dạ vâng ạ.

    Tắm xong cô cũng lon ton chạy cầu thang bộ từ tầng ba xuống tầng một trước anh mắt ngỡ ngàng của mọi người cô chỉ biết cười ngại.

    - Con chỉ mới đi thang máy hai lần lúc đi với bạn cũng là bạn bấm cho giờ con cũng không biết dùng.

    Bà Trần vội lên tiếng:

    - Không sao không sao, lát ta nói Thiên Bảo chỉ cho con tiện thể cũng nhờ nó kèm con học thử buổi đầu như nào.

    "Thiên Bảo? Chẳng phải bố nói con gái sao hay là tên chị ấy vậy ta" Thôi cũng không nghĩ ngợi được nhiều an cơm trước đã cô cũng đã đói lắm rồi. Bàn thực ăn cũng thật là nhiều món mà trông cũng hấp dẫn thật sự.

    Con ăn nhiều vào nhìn con gầy lắm rồi - ông Trần nói.

    Con gái người ta phải giữ dáng mà ông này - bà Trần cắt ngang.

    Con gái phải mũm mĩm xíu chứ nhìn gầy vậy thương quá.

    Cô cũng chỉ biết gật gật vài cái rồi ăn, ăn xong còn tính rửa bát nữa chứ ai ngờ ông bà Trần không cho cô làm nói đây là việc của người giúp việc.

    - Con đi theo ta lên phòng Thiên Bảo.

    - Dạ.

    Nghe nhân vật này kiểu thần bí quá vậy trời nếu trong truyện ngôn tình đây chắc chắc là tổng tài bá đạo mà hàng ngàn cô gái theo đuổi. Không ngờ lại là căn phòng u ám cạnh phòng cô cánh cửa mở ra toát ra một luồng khí lạnh căn phòng lấy màu đen làm chủ đạo còn lại đều dùng những gam màu tối. Nhưng được bày trí tỉ mĩ, gọn gàng cảm giác người ở đây rất khó tính và có quý tắc.

    - Thiên Bảo nó đi đâu rồi nhỉ? Con ngồi đây đợi để cô đi tìm xem.

    - Dạ dạ vâng ạ.

    Cô bị thu hút bởi tủ sách ở phía bàn làm việc kia cô từ từ tiến lại. Vừa nhìn đã biết là chị này rất nhiều, đọc nhiều sách thế này chắc lượng kiến thức cũng không nhỏ. Còn là sách đủ thứ tiếng nữa chứ. Cô nhìn lại mình ngoài thành thạo tiếng mẹ đẻ ra cô còn biết thêm một chút tiếng anh căn bản thật là không đủ để hiểu nổi mấy thứ này. Tiếng dép phía sau làm cô nghĩ chắc chị ấy đã về liền vội xoay người lại cúi gập xuống.

    - Em chào chị, em là Mai mong chị giúp đỡ ạ!

    Sao không nghe thấy nói gì, cúi vậy chắc được rồi cô vội thẳng người dậy. Trước mắt cô đâu có chị nào chứ mà rõ ràng là một đứa con trai. Vừa lúc ấy bà Trần đi vào.

    - À đây rồi đây là Thiên Bảo, còn đây là Mai lần trước mẹ đã nói với con hai đứa làm quen đi. Nhân tiện từ tối nay dạy bạn học luôn con nhẹ mẹ có chút việc đi trước, cô đi trước đây nha.

    - Dạ dạ.

    Cứ thế hai đứa cứ đứng vậy cô cũng không biết nói gì đây đang cầu nguyện ông trời chỉ cho mình một hướng đi thì bên kia lên tiếng.

    - Cậu đi học mà không mang sách vở à?

    - À à để tao à để tớ về phòng lấy.

    Nói rồi cô chạy thục mạng về phòng cô vẫn chưa hoàn hồn nổi. Cô vội gọi điện cho bố hỏi tại sao lại lừa mình rõ ràng con nhà đó à con trai bố cô chỉ cười nói không như vậy sao con chịu đi chứ, chăm chỉ lên con gái, mẹ cô cũng nói vọng vào yêu con moa moa. Cô thật không thể nuốt nổi cục tức này ấy chết thế mà quên cầm vở sang đó học. Thôi xong cô đã mua sách vở gì đâu cuối cùng thì cũng phải vác cái xác sang. Hắn ta đang ngồi ở bàn học cô từ từ tiến lại, hắn lên tiếng:

    - Phòng tôi cách phòng cậu cũng chỉ hai mét mà cậu đi hết hai chục phút.

    - À tớ tớ đi vệ sinh.

    - Sách vở cậu đâu?

    - Tớ chưa nghĩ học luôn nên là chưa mua.

    - Vậy cậu nghĩ cậu lên đây để làm gì? Mục đích chính là việc học cậu đừng nghĩ đến những chuyện vớ vẩn khác. Nếu bố mẹ tôi không ép thì cũng đừng mong tôi dạy cậu.

    - Cậu nói gì cơ? Cậu nghĩ tôi muốn đến một nơi xa lạ này học lắm à, bộ tôi muốn xa gia đình bạn bè lắm sao? Nghĩ đén những khác ý cậu là gì cho dù nhà tôi nghèo tôi cũng luôn sống vui vẻ, hạnh phúc không bao giờ có ý định sai lệch nào khi lên đây.

    Thực sự cậu ta nói như vậy làm cho cô cảm thấy như bị sỉ nhục vậy cô không nói gì nữa chạy vội về phòng ngồi nép vào một góc tường và khóc. Mới ngày đầu tiên mà đã như vậy rồi cô lại càng muốn về nhà hơn nữa. Đúng là mấy tên nhà giàu luôn luôn coi thường người khác như vậy cậu ta trông thật có học thức mà không được một góc của bố mẹ. Nhưng người không có tiền thì mãi thấp cổ bé họng nên mình nhất định phải sống thật tốt để cho hắn sáng mắt ra.

    Hôm qua thật mệt cũng khiến cô chìm vào giấc ngủ cả nhà xuống ăn sáng cô cũng không thèm nhìn đến mặt hắn ta. Hôm nay ông bà Trần đã ra ngoài từ sớm chỉ có cô và hắn ngồi ăn cơm cả hai cũng không nói gì. Lát sau cô phụ chị giúp việc dọn bàn và nhờ chị mua giúp mấy quyển vở. Vì cũng là người dưới quê lên hai người cũng dễ nói chuyện hơn. Ngôi biệt thự này quả thực rộng lớn mà lại còn nằm ở phía ngoại ô thành phố hoàn toàn cách biệt với bên ngoài nên cô muốn đi dâu cũng khó. Cô cũng lân la hỏi chị giúp việc về hắn ta là người như thế nào. Theo như lời của chị ấy hắn có vẻ ít nói và rất khó tính nữa, hắn đang theo học ở trường chuyên của thành phố thành tích học tập vô cùng giỏi vì ở trung tâm nên hắn cũng ít khi về nhà. Chị giúp việc còn nói thêm thực ra cậu ấy cũng rất tốt đôi khi sẽ hơi nặng lời em đừng để ý. Cô thì chẳng thấy hắn có điểm gì tốt đứng là một kẻ kiêu ngạo và bất lịch sự. Ở trong phòng cô cũng không ngừng suy nghĩ bản thân cứ ở nhờ như thế này cũng không được hay là trước mắt mình phải xin cô ấy cho mình phụ giúp việc nhà coi như cũng đỡ được khoản ở nhờ. Tối ấy hai người họ trở về còn hắn thì không thấy đâu chắc đi học cô liền ngỏ ý.

    - Cô chú à cháu thấy cháu ở nhà cũng rất rảnh rỗi ngoài thời gian học ra cháu có thể phụ chị Ngà làm việc được không ạ?

    - Nhưng ta đã hứa với bố con sẽ kèm cặp con học hành thật tốt chuẩn bị cho kì thi sắp tới.

    - Cô chú yên tâm sẽ không ảnh hưởng gì đến việc học đâu ạ. Con năn nỉ đấy.

    - Thôi được nhưng con không làm quá sức đâu nhé!

    - Vâng ạ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  4. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 3: Buổi học đầu tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thôi chết rồi hôm qua thức khuya quá cô không quen giờ gần tám giờ mới dậy chắc chị Ngà đã làm xong bữa Cuối cùng cô cũng đã bớt đi được một gánh nặng trong lòng cô bắt đầu lên kế hoạch học tập cô thi khối D nhưng môn anh khá yếu nên cần phải luyện tập nhiều hơn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. A đúng rồi cô gọi về cho nhóm bạn ở quê mấy đứa cùng nhau vừa trong chuyện vừa học bài cái Hà tiếng anh của nó rất giỏi, có nó kèm cũng đỡ ngược lại cô cũng khá giỏi văn có thể hỗ trợ bọn nó. Giá mà trước đây chăm chỉ học tập hơn nhỉ giờ xa nhau rồi mới thấy tiếc tập trung học cũng hiệu quả hơn nữa. Trước đây hễ đi học nhóm là tụ tập đến ăn, ngủ rồi về.

    Sáng nay cô dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cùng chị Ngà vì ở nhà cũng phải nấu ăn nên việc này cũng không quá khó đối với cô.

    - Hôm nay vợ chồng ta phải đi công tác tầm hai tuần mới về thời gian này ở nhà Bảo nhờ chăm sóc cho bạn với nha con.

    - Dạ con nhất định sẽ chăm sóc tốt.

    Vừa nghe giọng điệu cô đã biết ngay là chẳng tốt đẹp gì khéo lại bị nói gì nữa đây.

    - Con vừa mới thi giải xong nay ở nhà luôn đi tiện bày cho Mai học luôn, tối nào cũng phải học. Mai à nó có bắt nạt con nhớ về nói cho cô nhé!

    - Dạ vâng.

    Ngày tháng sau này tốt nhất có lẽ mình nên ít nói một chút tốt hất là đừng gây sự có lẽ mới dễ sống hơn. Hôm nay là ngày đầu tiên mà cô chú không ở nhà mình cũng nên biểu hiện tốt một tí tất nhiên là lau dọn thật cẩn thận rồi. Cô dậy rất sớm đang chuẩn bị bữa sáng với chị Ngà hắn vừa mới đánh răng liền đi xuống phía bàn ăn, bữa sáng của người giàu cũng thật đơn giản quá đi chỉ có ly sữa với vài mẩu bánh mì làm sao mà no được nhỉ? Cô dọn bữa sáng ra cho hắn tự nhủ là phải phớt lờ kiểu lạnh lùng không đi ý, Bảo nghĩ lại chuyện tối đó cũng cảm thấy bản thân hơi có lỗi nhưng cậu cũng không thể mở miệng nói xin lỗi được.

    - Cậu không ăn sao?

    - Tôi ăn sau với chị Ngà.

    - Tối ăn cơm xong qua phòng tôi học.

    - À ừ.

    Cái tên này không biết lại bị gì nữa vậy sao có vẻ bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ. Thôi kệ mình cứ bình thường là được vậy.

    Bữa tối đã xong cô đem sách vở qua phòng hắn học, cô mở cửa đi vào thấy hắn đã ngồi sẵn ở đó.

    - Tôi ngồi ở đâu đây?

    - Cậu vào phòng người khác mà không biết gõ cửa à?

    - Ơ tôi tôi xin lỗi để tôi ra ngoài vào lại. Nói rồi cô lại đi ra đóng cửa lại thật là tức điên mà cô thật cũng quên mất ở quê có lúc nào vậy đâu chứ.

    "Cốc cốc cốc, tôi vào được chứ"

    - Cậu vào đi, cậu ngồi xuống chỗ này.

    Hắn vừa nói vừa kéo chiếc ghế ngồi lại cạnh mình.

    - Đầu tiên tôi cần biết trình độ tiếng anh của cậu ở mức nào thì mới có phương pháp dạy phù hợp được. Vậy tôi sẽ hỏi cậu vài câu.

    - Được, bắt đầu đi.

    - Hi, What's your name? (Chào, tên của bạn là gì).

    - I'm Mai (Tôi là Mai).

    Ối giồi tưởng thế nào hóa ra mấy câu sơ khai này làm sao làm khó được tôi đây.

    - What's there where you live? (Nơi bạn sống có gì).

    - Ừm à my friends, my parents, my younger brother.. ừm they are very friendly.

    - Is there a rice field where you live? Can you describe its beauty early in the morning? (Có ruộng lúa nơi bạn sống không? Bạn có thể miêu tả vẻ đẹp của nó vào sáng sớm không).

    - Há sao á.. tôi không hiểu cho lắm.

    - Ừ.. tôi có lẽ cũng biết được trình độ của cậu đến đâu rồi. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu với những cái căn bản nhất.

    - Vậy mấy giờ tôi có thể nghỉ.

    Câu nói của cô làm Bảo nhíu mày biết mình lỡ miệng cô vội nói.

    - Ý tôi là tôi có chiếm quá nhiều thời gian của cậu quá không? Cậu cùng cần học mà.

    - Chuyện đó cậu không cần lo, giờ cậu hãy làm bài kiểm tra này để tôi coi ngữ pháp của cậu như thế nào làm nó trong bốn mươi lăm phút.

    - Vậy tôi có thể qua phòng làm được không?

    - Tại sao? Cậu ngồi đó làm bài đi thời gian còn lại bốn mươi bốn phút.

    Cô chỉ biết cắm đầu vào mà làm đúng là cái đề quá mức của cô mà lần này làm không được khéo bị cười cho thối mặt ra và đúng là không làm được thật. Cô chỉ được vỏn vẹn năm điểm cũng chỉ biết cười hì cho đỡ ngại.

    - Cậu lại đây tớ chỉ điểm sai cho.

    Cứ thế mấy tiếng đồng hồ trôi qua thật nhanh chóng cô thì buồn ngủ lắm rồi, cô lén nhìn điện thoại đã mười hai giờ đêm giờ này ở nhà có mà ngủ được giấc rồi. Thật đúng là dạy học cũng có tâm quá đấy.

    - Thôi hôm nay học đến đấy thôi cô về nghỉ đi.

    - Vậy tôi về ngủ đây.

    Cô đi về phòng đúng là mệt rã rời ngày nào cũng nhồi nhét như thế này chắc cô chết sớm quá. Nói rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

    Sáng rồi. Cô đánh răng rồi lững thững đi xuống phía dưới giờ này chắc hắn cũng đã ăn xong cô đi thẳng vào bếp thấy chị Ngà đang chuẩn bị bữa trưa. Vì hôm nào cũng nấu đầy món thế mà phải chuẩn bị từ giờ này mới kịp chị. Người hầu ở đâu cũng lên đến vài chục người nhưng chủ yếu tập trung ở gian nhà khác, chỉ sang lau dọn lúc đã khuya hoặc gần sáng ở phòng bếp trước này đều một mình chị Ngà nấu ăn. Nhưng nghe nói từ hôm nay sẽ điều thêm hai người vì chị Ngà làm vậy sẽ rất mệt, hình như còn một người sẽ chuyên phục vụ cho Thiên Bảo. Cuộc sống của người giàu đúng thật là xa xỉ quá mà đúng là khá khác biệt so với nơi cô ở nhưng tuy ở đấy không có nhà co cửa rộng hay những thứ lấp lánh đầy hoa vệ thì vẫn rất ấm cúng, hạnh phúc. Còn nơi đây chỉ thấy xung quang là những bức tường lạnh lẽo, con người trở nên khá nhỏ bé, cô độc trong chính căn nhà rộng lớn này. Đánh chén no nê xong đang định bụng hỏi chị Ngà có gì làm không thì chị đã lên tiếng trước.

    - Em ra sau vườn hái chị ít bông cẩm tú cầu để chị cắm.

    - Dạ vâng.

    Nói liền có xách đít mà chạy còn không cầm kheo dụng cụ cắt hoa, gọi là vườn nhưng rộng thật sự xung quang hoàn toàn được bao phủ bởi lớp cỏ xanh ngắt được cắt tỉa gọn gàng. Thật là đẹp tuyệt những bông hoa đầy đủ màu sắc với những kích cỡ khác nhau nổi bật lên hết. Đẹp vậy thật không nỡ cắt chúng đi mà. Cô với tay về một bông tú cầm định bụng ngắt nó thì bị ngăn cản bởi tiếng nói vọng ra

    - Cậu ra đây làm gì.

    - Chị Ngà bảo tớ ra đây hái hoa.

    - Cậu định dùng tay ngắt, cậu biết chăm chúng nó tốn nhiều công sức lắm không?

    - À tớ tớ xin lỗi vậy để tớ vào lấy dụng cụ.

    - Đợi cậu đến bao giờ?

    Nói rồi cậu đi vào phía ngôi nhà nhỏ cạnh vườn hoa lấy ra chiếc kéo chuyên dụng rồi bảo.

    - Hoa Cẩm Tú Cầu tiếng anh là Hortensia và có tên khoa học là Hydrangea thuộc họ Tú Cầu – Hydrangeacea, có xuất xứ từ Nhật Bản đến Trung Quốc, Đông Nam Á, Nam Á và Châu Mỹ. Cẩm Tú Cầu hay còn được gọi với tên khác là Hoa Dương Tử, có mùi thơm nồng nàng, là một trong những loài hoa mang vẻ đẹp quyến rũ, duyên dáng và nữ tính nhất. Chúng được trồng chủ yếu ở các nước thuộc khu vực Đông Á như Hàn Quốc, Nhật Bản, Trung Quốc. Tên của hoa được đặt theo tên của một phụ nữ trẻ người Pháp mặc đồ con trai vào năm 1768 trên một con tàu di chuyển đến một trong nhiều chuyến thám hiểm đến Đông Á, nhằm khám phá những loài thực vật mới, chưa được biết đến. Tùy vào màu sắc và quốc gia mà chúng cũng có những ý nghĩa khá nhau. Ví dụ như bông màu hồng này biểu tượng của cảm xúc, tình yêu, sự lãng mạn và hôn nhân. Còn bông màu xanh này màu sắc của sự lạnh lùng, vô cảm.

    - Trời ơi cuối cùng tôi cũng đã được khai phá, mở mang đầu óc, bái phục bái phục.

    - Cậu lo mà đọc sách cho nhiều vào không thừa đâu.

    Đúng là lúc nào cậu ta cũng thích lôi chuyện học vấn ra để so đo với mình.

    - Được được tôi sẽ chú ý, cậu đưa hoa đây để tôi vào cắm. À mà tôi thấy cậu thật giống với những bông hoa màu xanh này đấy.

    Nói xong cô chạy mất hút vào nhà để lại ai đó với khuôn mặt tức bay khói kia. Vừa vào đến nhà cô đã thấy ngay hai người lạ cô cũng đoán được đó là người giúp việc chuyển sang. Nghe qua đó là hai dì cháu, đứa cháu cũng trạc tuổi cô. Rất nhanh họ cũng đã làm quen mới biết là cô ấy hơn mình một tuổi, chị ấy tên Linh do nhà nghèo nên học xong cấp ba đã đi làm mướn cho người ta. Thấy vậy cô cũng thương lắm nhưng cũng chẳng giúp được gì. Cô và chị Linh đi lau dọn bàn ghế rồi cũng tam sự với nhau luôn, thấy Linh có vẻ buồn cô gặng hỏi.

    - Chị Linh có chuyện gì thế, sao nhìn chị buồn vậy?

    - Cũng không có gì chị được phân công sang đây chăm sóc cậu chủ mà cậu ta thật sự khó tính quá mà, trước đây đã không ít người bị đuổi việc rồi, chị cũng hơi sợ. Chị mà bị đuổi thì bà phải làm sao chứ, hiếm lắm mới tìm được một nơi nhận cả hai bà cháu.

    - Em thấy cậu ta cũng có vẻ hơi khó tính nhưng chắc không vô lí đến mức vậy đâu. Chị cứ yên tâm có gì em sẽ bảo vệ cho chị.

    Nói xong mới thấy mình lỡ miệng thật đến cái bản thân còn không lo nổi mà đòi lo cho ai chứ, đứng là cái mồm làm hại cái thân mà.

    - Chị cảm ơn em nhiều nhé!

    - À dạ không gì đâu chị.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  5. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 4: Cậu ta vẫn luôn đáng ghét như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhanh cũng đã đến giờ cơm trưa Bảo quả thực cũng rất đúng giờ chị Linh nhanh chóng dọn bàn thức ăn ra cho hắn vừa thấy chị Linh hắn đã có vẻ không bằng lòng nhưng hắn cũng tự biết rằng lại là người hầu được mẹ sắp xếp, chả lẽ trong mắt mẹ hắn còn là một đứa trẻ phải cần người khác làm giúp mấy việc vặt vãnh hàng ngày sao. Cậu đảo mắt quanh căn bếp không thấy cô đâu hắn hỏi.

    - Cô có thấy Mai đâu không?

    - À con bé ăn trước rồi thấy bảo lên phòng đọc sách.

    Hắn cũng chỉ xúc vài miếng rồi bỏ đó đi hắn đi lên phòng mình bất giác nhìn qua phòng cô cũng muốn qua đó nhưng rồi lại dập tắt ý định, hắn đi vào phòng ngồi xuống phía bàn học nhìn đăm đăm vào bức ảnh gia đình nét buồn lộ rõ trên gương mặt đó. Thực sự bên trong cậu luôn có những sự buồn phiền nặng trĩu trong lòng mà cậu luôn giấu kín, không muốn cho ai biết vì cậu sợ họ sẽ nhìn mình bằng một ánh mắt thương hại. Cậu thật sự rất ghét điều đó.

    Tối nay cô định sang sớm hơn để xin nghỉ còn có lịch hẹn với đám bạn nữa mà. Cô gõ nhẹ vào cửa.

    - Tôi vào được chứ?

    - Cậu vào đi.

    - Cậu đang gọt bút chì sao, nhiều thật đấy dù sao cũng có dùng đến đâu cậu gọt nhiều thế làm gì?

    Cậu vẫn im lặng và tỉ mỉ gọt từng chiếc bút chì. Cô nghĩ bụng lại là gì đây nữa chứ định chơi trò im lặng chắc, được vậy tôi chơi với cậu. Cô kéo chiếc ghế ra ngồi xuống chăm chỉ làm bài tập có nhiều chỗ giải không ra nhưng mà tốt tình hình như này thôi tốt nhất không hỏi cứ làm đại đi mà về. Cứ thế cậu cứ đăm đăm vào những chiếc bút chì, cô thì lo làm bài vài tiếng nhanh chóng cũng trôi qua. Cô nào dâu biết rằng lòng cậu lúc này như lửa đốt chứ cũng không biết tại sao cậu lại thấy khó chịu khi cô không ăn cơm cùng mình chả lẽ cậu đáng sợ đến thế sao. Chờ cô mở lời nhưng cô cũng không nói gì đúng là làm cậu tức điên lên đây mà.

    - Xong tôi làm xong rồi, vậy.. vậy tôi về phòng đây.

    Thấy cậu vẫn im lặng cô đứng dậy để về phòng.

    - Sao cậu không ăn cơm với tôi?

    - Hả? Thì à lúc ăn nhìn tôi rất xấu tôi ăn rất nhiều nên tốt nhất là ăn sau khỏi cản trở việc ăn cơm của cậu.

    - Từ ngày mai ngồi ăn cơm với tôi.

    - Tại sao chứ? Tôi không..

    - Tôi đã quyết định vậy rồi cậu về phòng đi.

    Cô không hiểu nói cái tên điên này lại nổi bệnh gì nữa đứng là không có ngày nào mà hắn không gây sự với cô mà. Cô cũng không quên kể lại chuyện này với đám bạn ở quê mà đứa nào đứa nấy bảo cô phải nhịn vì một tương lai tươi sáng phía trước.

    Sáng đến hai người ăn cơm với nhau nhưng cũng chẳng nói lời gì. Lát sau chị Ngà chạy lại nói với hắn.

    - Chị Linh cùng này về quê ít hôm để lo đám giỗ dưới quê cho ông nội cho nên mấy ngày này chị sẽ dọn dẹp phòng ốc giúp cậu.

    - Nhưng mà việc của chị nhiều lắm rồi làm sao hết được. Cậu ấy cũng mười tám tuổi rồi mà để cậu ấy tự làm đi.

    - Ấy ấy cô đừng nói thế cậu chủ dạo này phải ôn thi để chuẩn bị cho một cuộc thi lớn nên sẽ rất mệt chứ trước nay cậu ấy đều rất tự lập.

    Thấy mình có vẻ lỡ miệng cô cũng không biết phải làm gì nữa, thấy mình cũng khá rảnh nên cô ngỏ ý.

    - Này hay là để tôi giúp cậu cũng coi như lời cảm ơn vì đã dạy tôi học.

    Chị Ngà vội vàng nói:

    - Ấy không được đâu bà chủ mà biết là chết tôi mất.

    - Muốn thì cứ để cậu ấy làm không biết có nổi một ngày không đây.

    - Cậu dám khinh thường tôi sao đợi đấy, chị Ngà không cần lo lắng đâu đây sẽ là bí mật.

    Cô hỏi chị Ngà thường thì sẽ làm những gì cũng chỉ là ghép dọn phòng mà cậu cũng thuộc kiểu người gọn gàng nên cũng không có gì hết, rồi thì mang đồ tráng miệng sau bữa ăn, còn lại có việc gì thì cậu gọi. Tưởng thế nào chứ như này thì quá đơn giản đối với cô.

    Cô đi thẳng lên phòng cậu để dọn dẹp chừng cậu đang ngồi học vốn đã sạch sẵn rồi nên không có gì lo ngại đặc biệt thấy tên này cứ vài ngày là lại thay ga giường có nhất thiết sạch sẽ thế không biết. Ghép dọn xong cô nói:

    - Cậu cần gì thì gọi tôi nếu không có gì thì tôi đi ra đây.

    - Cậu lại đây gọi hộ tôi mấy cái bút chì.

    - Chẳng phải hôm qua cậu mới gọt à?

    - Tôi bảo gọt thì cậu gọt đi hôm nay nó bị cùn rồi.

    Đúng là tên lắm chuyện mà cô cũng tức tối ngồi gọt bút chì cho hắn. Nhưng không ngờ rằng lưỡi dao này quả là sắc ngọt cứa một đường vào đầu ngón tay của cô, hắn thấy vậy liền hoảng hốt.

    - Này, cậu có sao không đấy?

    - Không sao, không sao.

    Cô nói rứa đưa tay vào miệng những chuyện thế này ở quê cô cũng đã không ít lần bị như này có sao chứ? Chỉ là kiến cắn vậy đấy nhưng đối với cậu thì là một phen hú hồn.

    - Cậu đưa tay đây.

    - Làm gì?

    - Bảo đưa thì đưa cậu lắm lời thế nhỉ.

    Nói rồi anh giật lấy tay cô nhẹ nhàng quấn miếng băng dán cá nhân lên cử chỉ thật ân cần, khuôn mặt cũng hiện rõ nét lo lắng. Đột nhiên cô cảm thấy cậu không còn đáng ghét như vậy nữa, hành động này quả thực rất ấm áp.

    - Tôi tôi gọt xong rồi tôi về phòng đây.

    Nói rồi cô đứng dậy chạy ra khỏi phòng đi xuống nhà hỏi chị thấy chị Ngà đang cầm giỏ đựng trái cây cùng cái kéo cô hỏi.

    - Chị Ngà đi đấu đấy?

    - Chị ra vườn hái hoa quả.

    - Cho em đi với.

    - Được lại đây.

    Ô cô không ngờ vườn còn rộng vậy lúc trước cô ra đó chị là một phần của khu vườn không ngờ nó còn có những lối đi khác dẫn vào một vườn trái cây, trông thật sự rất ngon mắt. Hai chị em cứ thế mà hái bỗng cô thấy một quả ổi chín mọng ở phía cao cô trèo lên định hái.

    - Này em làm gì thế xuống đi ngã đấy.

    - Ở quê bọn em trèo suốt à, không sao đâu.

    Ấy thế mà lời vừa dứt cô đã ngã một cách không thương tiếc chỗ cổ chân đau điếng, chị Ngà hoảng hốt vội dịu cô dậy nhưng cô vẫn cô gắng nói không sao khỏi chị lo.

    - Ai da em không sao đâu, hơi đau tí thôi nghỉ tí là sẽ khỏi ấy mà.

    - Thôi để chị gọi bác sĩ nhỡ bị bong gân làm sao.

    - Trời ơi làm gì đến mức đó, em lên nhà nghỉ tí là được.

    - Nhưng..

    - Em không sao thật mà, đã không làm được gì còn gây họa nữa chứ.

    - Em nói gì vậy chứ để chị dìu em lên phòng.

    - Thôi chị hái tiếp đi em tự lên được, nhớ đừng cho ai biết đấy.

    Nói rồi cô cứ nhắc nhắc cái chân đau mà lên phòng. May mà mẹ cô đã chuẩn bị cho cô lọ dầu bóp. Nhưng mà có vẻ cũng không đỡ nghe nói ngủ có thể xua tan nổi đau nên cô nhảy phóc lên giường nằm ngủ. Cô đã làm một giấc đến trưa nhưng hình như chỗ mắt cá chân đã sưng vù lên thì phải vừa lúc chị Ngà gọi cô xuống ăn cơm nhưng như vậy chẳng phải sẽ bị hắn phát hiện sau khéo lại mắng cô là đồ hậu đậu cho mà xem.

    - Lát em xuống ăn sau nhé, giờ em hơi mệt.

    - Em có sao không?

    - Không không sao chỉ hơi đau đầu xíu thôi.

    - Vậy em nghỉ đi lát xuống ăn nhé.

    Nói rồi chị Ngà đi xuống nhà. Còn cái bụng cô thì đã đói meo rồi cứ thế mà nằm chờ thời gian trôi cũng gần một giờ chiều rồi chắc là hắn đã về phòng rồi. Cô nhắc cấy chân định xuống bếp nhưng vừa mới ra khỏi phòng thì đã thấy hắn đứng ở đó nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn.

    - Cậu định dọa chết tôi đấy à?

    - Cậu làm gì mà không xuống ăn cơm?

    - Tôi.. tôi thấy hơi mệt nên ăn sau.

    - Lúc sáng tôi thấy cậu vẫn còn khỏe mạnh thế mà.

    - Ý cậu là gì?

    - Tôi không biết trước đây cậu ở nhà như thế nào nhưng đã ở đây rồi thì mọi việc đều có kế hoạch, giờ giấc rõ ràng, không phải kiểu sống tùy tiện.

    - Thôi tôi có nói gì cũng không cãi luôn một kẻ độc tôn như cậu, tôi không ăn là được chứ gì?

    Nói rồi cô bước thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại đứng là tức chết mà nếu cái chân tôi không bị đau tôi cũng xuống ăn lâu rồi. Cái bụng đói đúng là không thể ngừng reo được mà thôi đành phải ngủ để quên đi cái đói tiếp vậy, chẳng lẽ tối nay mình phải nhịn tiếp sao. Không hiểu sao cái chân cô lại sưng to hơn nữa đau chết cô mất. Tự nhiên cô nhớ bức thư mà đám bạn gửi cho cô cô lấy ra ngồi lên giường rồi mở ra đọc. Thật tình cái bọn này còn viết thư tay nữa chứ sến quá đi thôi.

    "Chào mày là bọn tao đây. Tính ra thì cũng đã chơi vớ nhau mười mấy năm rồi nhỉ? Biết tin, ày lên thành phố bọn tao cũng buồn lắm. Dường như những kỉ niệm vui vẻ đã qua lại ùa về. Tất cả đều rất vui, đều in hằn vào tâm trí của bọn tao. Bọn tao quý mày lắm dù trước nay chúng ta chỉ vui đùa và chưa bao giờ thể hiện tình cảm ra bên ngoài nhưng ai cũng biết rằng chúng ta là một gia đình thực. Không có gì có thể thay đổi được điều đó. Nhưng mà mày phải vui lên, ở đó rồi thì cố gắng học hành thật chăm chỉ vào nha mày còn phải nuôi bọn tao nữa mà. Nhớ tụi tao nhớ thường xuyên gọi điên về nhé! Bọn tao sẽ quyết tâm đỗ đại học ở trên đấy. Chúng ta sẽ sớm được gặp nhau thôi. Cố lên nhé! Yêu mày nhiều."

    Thật không ngờ đám bạn thường ngày hay trêu đùa tưởng chừng như vô lo vô nghĩ của cô lại có lúc nói ra những lời nói. Cô không thể nào mà kìm nước mắt được cứ cô ngồi đó mà khóc như một đứa trẻ vậy. Cô muốn về nhà thật sự rất muốn. Đột nhiên cánh của phòng cô bị mở tung ra cậu đi lại bế xốc cô lên đưa sang phòng cậu. Cô vẫn đang bàng hoàng chưa biết chuyện gì xảy ra.

    - Này cậu làm cái gì vậy? Thả tôi xuống.

    Mặc cho cô ra sức giãy giụa cậu vẫn như tảng băng lanh ngắt không nói gì. Cậu cẩn thận thả cô ngồi ở mép giường mở tủ là lấy ra hộp đựng đồ y tế, cậu nhẹ nhàng cúi xuống ân cần nâng bàn chân của cô lên.

    - Này tôi đau cậu đừng đụng vào.

    - Cậu có phải là đồ ngốc không? Bị thương sao không nói sao cậu cứ thích làm theo ý mình thế nhỉ?

    - Việc của tôi thì liên quan gì đến cậu chứ, cần cậu quản chắc.

    - Đúng không liên quan nên làm ơn cậu để ý đến bản thân một chút đừng để chết trong cái nhà này.

    - Miệng cậu cũng thối quá đấy có chết tôi cũng không dám liên quan đến cậu.

    Đúng là hai người không thể yên ổn khi ở bên nhau được mà. Cả hai im lặng cậu cẩn thân băng bó cho cô, cô khẽ cau mày.

    - Đau lắm không?

    Vừa dứt lời cậu đưa miệng thổi nhẹ vào cổ chân cô. Tất cả hàng động này đều bị cô quan sát một cách tỉ mỉ. Tại sao lúc này cậu lại trở nên dịu dàng và ấm áp như vậy mấy giây trước mới là một tên vô lí, cộc cằn giờ đã biến thành bộ dạng khác. Chắc chắn đây là nhân cách thứ hai. Cô nào đâu biết rằng lòng cậu bây giờ như lửa đốt vậy cậu vô cùng lo lắng cho cô nhưng không thể tùy tiện thể hiện điều đó ra được. Miệng lưỡi của cậu vốn đã khó nghe, cọc cằn cậu không thể thể hiện sự quan tâm một cách lộ liễu như thế được.

    - Không sao chỉ hơi đau chút thôi.

    - Vậy mà có người còn khóc như con nít thế kia.

    - Tôi.. tôi khóc không phải thì đau chân nhé.

    Cậu nhìn như phủ nhận lời cô vừa nói cô cũng chẳng thèm giải thích nữa, dù sao nó cũng không quan trọng.

    - Cậu đói rồi phải không?

    - Cũng một chút!

    Vừa nói xong cái bụng cô đã réo lên như một cú vả vào mặt cô vậy. Cậu tiếp lời:

    - Hẳn là một chút.

    Cô chỉ biết im lặng trong sự ngại ngùng.

    - Cậu ăn gì để tôi nấu.

    - Cái gì? Tôi có nghe nhầm không.

    Nói rồi cậu lại bế cô lên đưa cô xuống bếp cùng một độ tuổi nhưng cậu thật cao lớn còn trong cô lại rất nhỏ bé nhìn cậu bế cô chẳng mất một chút sức lực nào. Cô phản kháng cũng không có t ác dụng gì. Cậu đặt cô xuống ghế rồi đi lại bếp. Thức ăn chị Ngà đã chuẩn bị sẵn ở đó, lúc nãy nếu chị Ngà không nói cô bị thương cho cậu biết chắc giờ này cũng chết đói ở trên đó rồi.

    - Để tôi hâm nóng thức ăn cho cậu.

    - Thôi thôi có mì tôm không pha cho tôi một gói.

    Nhanh chóng một bát mì tôm thơm ngon đã được bày ra trước mặt cô, cô ăn nỏ rất ngon lành. Nhìn bộ dạng ăn của cô mà lòng cậu đột nhiên vui sướng, cảm thấy thật sự quá đáng yêu. Khuôn miệng không tự chủ được mà cười lên nhưng nó đã bị cô bắt gặp.

    - Trời ơi đại thiếu gia của tôi ơi cuối cùng cậu cũng chịu cười rồi à.

    Vừa nói cô vừa giơ ngón tay cái lên với vẻ gật gật. Cậu cảm thấy hơi ngượng vội tìm chuyện để nói.

    - Có cần đi bác sĩ không?

    - Không sao thật sự không sao. Nhờ ơn phước của cậu tôi cũng thấy đỡ rồi chắc vài hôm nữa sẽ khỏi. Vậy liệu tôi có thể ở phòng tôi tự ôn bài được không?

    - Không biết cậu đau ở chân hay ở tay nữa. Mà đau ở miệng thì càng tốt.

    Nói rồi cậu đi lên phòng để lại cô hậm hực ở đó đúng là cậu ta vẫn luôn đáng ghét như vậy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười một 2021
  6. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 5: Chớm rung động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói rồi cậu đi lên phòng để lại cô hậm hực ở đó. Những ngày sau đó cũng không có xích mích gì xảy xa bù lại cô thấy mình học được thêm nhiều kiếm thức từ cậu. Rất nhanh sau đó ông bà chủ cũng đã trở về. Trong bữa ăn tối, bà nói:

    - Mai à, sắp tới cũng đến ngày vào học rồi con tính học trường nào đây. Hay để ta sắp xếp cho con chung trường với thằng Bảo luôn để tiện đi lại nhé, có gì nó cũng giúp đỡ con luôn.

    - Thôi thôi cô à, cứ cho con đi học ở một trường bình thường được rồi. Đó cũng là trường chuyên nữa mà trình độ của còn vẫn còn kém xa cứ để con thích nghi từ từ.

    - Nhưng mà như vậy thì ta không yên tâm.

    - Trời ơi không có gì thật mà.

    - Vậy được để ta sắp xếp.

    - Con cảm ơn ạ!

    - Mấy nay ở nhà học hành sao rồi nó có bắt nạt con không?

    - Tất nhiên là chúng con chung sống rất hòa thuận rồi, đúng không Bảo?

    Nói rồi cô quay sang nhìn cậu đắc ý. Cô đã ở đây gần một tháng rồi cô cũng dần dần thích nghi được với cuộc sống ở đây. Hôm trước bà chủ còn mua cho cô một bộ mỹ phẩm để chăm sóc da. Dù sao thì cô cũng là con gái mà cũng muốn được làm đẹp cho bản thân, dạo này làn da của cô cũng trở nên trắng trẻo, mịn màng hơn. Ngoại hình không có quá nổi bật nhưng điểm chết người chính là đôi mắt ấy. Đôi mắt đẹp đến mê hồn, trông cô rất ngây thơ, hồn nhiên như một tờ giấy trắng trong sáng đến mức người ta sợ rằng chỉ một vết chạm nhẹ cũng có thể làm vấy bẩn cô. Hôm nay có hai người bạn của cậu đến chơi đây cũng là hai người thân thiết nhất của cậu. Đó là Hà Anh và Tuấn Kiệt ngay từ giây phút bước vào họ đã tỏa ra một thứ hào quang, lấp lánh. Hà Anh quả thực rất đẹp đúng là kiểu những cô tiểu thư nhà giàu cô. Cô xuất sắc từ ngoại hình đến học vấn, Tuấn Kiệt cũng vậy. Cậu ấy cũng rất đẹp là một người con trai có nụ cười ấp ám, trông rất ân cần và dịu dàng.

    Họ cũng biết qua về Mai hôm nay đến đây cũng muốn làm quen với cô. Mai những tưởng rằng họ cũng sẽ rất khó gần nhưng trái lại vô cùng thân thiện. Tạo cho người khác cảm giác rất dễ chịu. Nói rồi Hà Anh bảo cô đưa đến phòng mình không ngờ nhiều chủ đề lại được khởi ra, ấy thế mà nói chuyện vô cùng hợp. Hà Anh rất hứng thú với những cậu chuyện ở quê mà cô kể cũng muốn một lần được trải nghiệm cảm giác như vậy. Cô ấy quá đỗi hoàn hảo đến Mai cũng không ngờ một người con gái như vậy mà lại có ở trên đời này.

    - Từ nay chúng ta là bạn nhé! Hà Anh tươi cười nhìn cô.

    - Được thôi tớ rất vui.

    Từ hôm ấy Hà Anh cũng hay sang nhà chơi cả hai trở nên vô cùng thân thiết, cô cũng hãy chia sẻ bí quyết làm đẹp cho Mai và kể cho cô cuộc sống ở thành phố. Bù lại những câu chuyện của Mai ở quê cũng rất được đón nhận. Hôm nay còn có cả Kiệt nữa hình như ba người học có bài tập nhóm nên đến để làm chung. Hình như đại khái là vẽ tranh, Mai cũng sang xem. Quả thực rất tuyệt vời, đột nhiên Kiệt ngỏ ý.

    - Cậu có muốn thử không?

    - Tớ không biết vẽ - Dù muốn t hử nhưng cô cũng đành phải từ chối.

    - Không sao để tớ dạy cậu.

    Nói rồi cậu kéo cô lại cầm lấy tay cô đặt lên bức tranh nhẹ nhàng, khéo léo đừa từng nét bút. Phút chốc cô cảm thấy khuôn mặt trở nên ngày một nóng.

    Ai da hai người làm trò gì trước mặt tôi thế này - Hà Anh trêu ghẹo.

    Đúng là không có chút năng khiếu nào - Bảo nói với vẻ mặt khá tức giận

    Thế rồi Kiệt và cô cũng thôi vẻ cậu đưa tay lên xoa đầu cô rồi cười.

    - Cậu vẽ đẹp lắm, lần sau tớ sẽ dạy thêm.

    Trời ơi nụ cười đó quả là hấp hồn trái tim thiếu nữ của cô mà đâu có như tên cọc cằn kia. Sau một hồi hai người kia đã về Bảo mới ném cho cô một cú lườm.

    Gì chứ, sao lại nhìn tôi như vậy - Cô hỏi cậu với khuôn mặt khó hiểu

    Cậu không nói gì chỉ đi một mạch vào phòng đóng của lại.

    Đồ điên - Cô chửi vọng vào.

    Cô chạy về phòng ngồi ngẩn người rồi nhìn lên bàn tay lúc nãy Kiệt đã cầm những cảnh tượng đó lại ùa về, cô cười tủm tỉm. Bảo lúc này ngồi trên phòng cũng không ngừng nghĩ lại cảnh tượng lúc đó lòng cậu cảm thấy hơi bức bối và khó chịu. Cô cũng đã vào học được gần tháng rồi, bà chủ đúng là cho cô đi học một trường thường ở tỉnh nhờ sự kèm cặp của Bảo nên cô cũng tiến bộ rất nhanh mọi việc đều xảy ra rất thuận lợi. Tối nay cô lại sang phòng hắn học, không biết từ lúc nào cái thói quên gõ của của cô lại xảy ra thường xuyên. Hắn cũng không còn quan tâm đến chuyện đó nữa. Bỗng điện thoại có tin nhắn đến là Tuấn Kiệt.

    - Thời gian sắp tới tớ rảnh cậu có thể qua nhà tớ học vẽ tranh.

    Cô vừa đọc tin nhắn mà khuôn mặt đã lộ vẻ vui mừng vội vàng trả lời.

    - Như thế có phiền lắm không.

    - Không sao tớ rảnh thật.

    - Được, cảm ơn cậu.

    Sự hí hửng của cô làm Bảo có chút tò mò và cảnh giác đành phải lên tiếng.

    - Ai nhắn tin cho cậu đấy?

    Kiệt sẽ dạy tớ vẽ tranh mai tớ qua nhà cậu ấy - Cô hí hửng.

    Cậu có bị điên không? - Cậu tức giận.

    - Cậu mới bị điên ấy, sao tự nhiên mắng tôi.

    - Cậu là con gái đấy phải giữ thể hiện chút sao mà cứ bám lấy người ta thế.

    - Cậu quá đáng rồi đấy, nói rồi cô chạy về phòng.

    Cái tên điên này lại bắt đầu chọc tức mình đây mà. Hôm nay cô hẹn Hà Anh qua lựa cho cô vài mẫu đồ đẹp đẹp. Hà Anh cũng biết thừa là cô có thiện cảm với Kiệt rồi. Sau khi xong cô chuẩn bị đi bắt gặp cậu đang đứng ở cửa nhìn mình.

    - Tôi đi đây.

    Cậu chỉ lườm cho cô một cái rồi vào phòng đóng sầm cửa lại. Sau khi đến nhà Kiệt cô vô cùng thích thú, phòng cậu nhìn rất mát mẻ, gọn gàng thật sự có cảm giác tươi mát hoàn toàn trái ngược với căn phòng lạnh lẽo của ai đó. Suốt buổi học Kiệt cũng chỉ dạy cô rất nhiệt tình trong lòng cô lại càng rất vui. Hôm đó cô ở được mời ở lại ăn cơm từ chối cũng không được đến chiều mới về đến nhà. Thấy chị Ngà đang hì hục ở bếp, cô lên tiếng:

    - Giờ này mà chị còn nấu ăn à?

    - Không hiểu sao cậu chủ không chịu ăn cơm, tôi định nấu ít cháo cho cậu ấy.

    Quái lạ cái tên này lại giở trò gì nữa rồi.

    - Đưa đây để em mang lên cho "Nói rồi cô lại bưng lấy bát cháo.

    - Vậy nhờ em nhé!

    Cô đi vào phòng cậu thấy cậu đang nằm trên giường cô hỏi:

    - Sao cậu không ăn cơm?

    Cậu vẫn im lặng không trả lời cong quay mặt đi chỗ khác.

    - Cậu ốm à?

    Nói rồi cô để bát cháo trên bàn lại sờ lên trán cậu đúng là hơi ấm thật, hành động của cô làm cậu bất ngờ nhưng cũng không kịp phản kháng.

    Không cần cậu quan tâm, cậu lo mà đi vẽ tranh kia kìa - Cậu nói với vẻ giận dỗi.

    Biết đôi co với tên này chả được lợi gì cô lại lấy bát cháo.

    - Ngồi dậy ăn chút cháo đi

    Nói rồi cô đút cháo cho cậu thật, lúc đầu có vẻ định từ chối nhưng rồi bị cô lườm cho một cái cậu đành ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo ngon lành. Nhìn thấy nhưng thìa cháo được cô thổi rồi cẩn thận bón cho mình từng chút một trái tim cậu lại đập mạnh hơn nữa. Cậu đưa tay đặt lên ngực để cảm nhận rõ nhịp tim của mình, thấy thế cô hơi hoảng.

    - Này cậu bị đau ở ngực nữa à?

    Thấy thế cậu được đà giả vờ đau luôn.

    - Ừ có hơi đau.

    - Vậy để tôi gọi bác sĩ.

    - Không sao đâu nghỉ một chút là khỏe.

    - Vậy tôi đi lấy thuốc.

    Lúc cô vừa ra khỏi phòng nụ cười đắc ý đã lộ rõ trên gương mặt cậu cô đưa thuốc vào đã dò cậu xong định đi ra thì cậu vội ngăn lại.

    - Cậu ở đây với tôi một lúc tự nhiên tôi thấy hơi sợ.

    Đúng là lắm chứng quá đi nhưng dù sao hắn cũng là bệnh nhân nên đành chấp nhận. Cô kéo ghế lại cạnh giường ngồi đủ tư thế này qua tư thế khác đến khi ngủ thiếp đi. Cậu lén nhìn cô mỉm cười" cậu ngốc lắm".
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười một 2021
  7. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 6: Cảm ơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm ngủ ngon lành trên giường, chị Ngà gọi cô xuống ăn cơm. Cô đã thấy cậu đứng ngồi ăn ở đấy. Cô lên tiếng:

    - Cậu khỏe chưa?

    - Nhờ ơn phước của cậu nên đỡ rồi, mà cậu có vẻ mệt hơn tôi chứ tôi thấy cậu ngủ từ chiều đến sáng ngày hôm sau luôn mà - Cậu nói với giọng mỉa mai

    Cô lườm cho cậu một cái rồi ăn tiếp.

    - Hôm nay có sang nhà Kiệt không?

    - Hôm nay tôi đi học sang mỗi chủ nhật thôi, cơ mà cậu khỏe thật rồi chứ để tôi xem nào - Cô đứng dậy vươn tay đặt lên trán cậu một lần nữa khiến cậu đứng ngồi không yên.

    "Ổn rồi đấy" - Nói rồi cô ngồi xuống ăn tiếp mà không biết rằng mặt cậu đã đỏ bừng lên.

    Ông bà Trần cũng luôn luôn bận rộn với công việc hiếm khi mà có thời gia ở nhà, thường chỉ có cô và cậu cùng mấy người giúp việc. Nhưng mấy hôm nay cậu cũng khá bận rộn ở trường cũng vài ba hôm rồi chưa về. Cô ở nhà cũng thấy khá là chán ngoài việc học ra cũng không có gì để làm. Từ lúc vào học đến giờ cô cũng không cần làm việc nhà nữa. Cô xuống nhà tìm chị Ngà để trò chuyện cũng biết được rằng cậu từ nhỏ đã sống trong khuôn khổ, ông bà chủ thường xuyên vắng nhà. Điều đó cũng làm cho cậu ngày càng ít nói cũng không có nhiều bạn bè. Họ có quan tâm thì có lẽ cũng chỉ là vì tiền của cậu. Nghe đến đây cô cũng thật cậu ta đúng là có chút đáng thương. Nếu mà được sinh ra ở một gia đình bình thường thì có lẽ đã sớm thấy được nụ cười của cậu. Cô bèn nảy ra một ý cậu học hành nhiều thế cũng phải có lúc chơi chứ. Nghĩ rồi cô lại lên phòng. Trời cũng tối rồi mà cậu vẫn chưa về chắc là đem nay chưa về rồi, cô có chút thất vọng. Cô quyết định vào phòng cậu ngồi đợi thấy bút chi ngòi đã cùn cô bèn dũa lại cho sắc. Cứ thế cô ngủ gục luôn ở bàn. Sáng sớm cậu trở về không khỏi ngạc nhiên khi thấy cô ở đó, cậu lay người cô dậy:

    - Này, cậu làm gì ở đây thế?

    - Tôi tưởng cậu về nên qua đây chờ ai ngờ ngủ quên, hì.

    Câu trả lời ngây ngốc của cô khiến câu rất hài lòng, cậu cảm thấy rất vui.

    - Thôi tôi về phòng đây.

    Nói rồi cô chạy về phòng. Lát sau, cô qua cầm theo một bộ bài trên tay chạy qua phòng cậu, cậu đang nằm ở trên giường. Cậu mà còn ngủ giờ này nữa cơ à chắc tại do mệt quá cô đành quay về, vừa được vài bước cậu lên tiếng:

    - Có chuyện gì vậy?

    - Ô cậu chưa ngủ à? Tính rủ cậu chơi bài mà trông cậu có vẻ mệt, vậy hôm khác.

    - Cậu ngồi đây với tôi một lát - Cậu nghiêm giọng.

    Thấy vậy cô cũng ngồi bên mép giường nhìn cậu có vẻ buồn bả cô lên tiếng:

    - Cậu biết chơi bài không?

    Cậu gật đầu, cô cũng không nói nhiều nữa mà phát bài nhưng tâm trạng cậu cũng chẳng vui vẻ gì nên đánh cũng chả vui. "Thôi không đánh nữa", cô nói với vẻ mặt chán nản.

    Sao vậy? - Cậu cố tỏ ra là mình ổn.

    - Cậu nhìn lại cậu xem, có hứng thú tí nào đâu, chắc là gặp chuyện gì rồi. Nếu không ngại thì tôi có thể lắng nghe cậu.

    Cậu trầm lại một lúc cô cũng không nói gì mà ghép bài mà không nói gì, lát sau cậu hỏi:

    - Hôm nay tôi thi được hạng nhì? Có phải tệ lắm không.

    Cô chỉ biết trời ơi cô bó tay với cậu luôn, đang tưởng chuyện gì to tát lắm chứ. Nhưng cũng đúng cậu là người hoàn toàn trái ngược cô, trước nay làm gì cũng ở hạng nhất, tất thảy mọi việc đều phải hoàn hảo, chu toàn. Với người khác thì hoàn toàn là bình thường nhưng ở vị trí của cậu chắc hẳn đó là một việc gì kinh khủng và tồi tệ. Cô an ủi:

    - Tôi nói cậu nghe con người chứ có phải rô bốt đâu mà có lúc không mắc sai lầm. Cậu mà không mắc sai lầm thì đâu còn là con người nữa đúng không? Hơn nữa thất bại là mẹ thành công tôi tin rằng sai sót nhỏ lần này lại chính là một bài học đắt giá cho con đường vươn tới tương lai sau này của cậu. Cậu nói xem giải nhì mà cạu buồn như thế với đứa ngu dốt như tôi đây có phải chết lâu rồi không? Trong mắt tôi cậu luôn luôn là người hoàn hảo, tuyệt vời luôn là số một.

    Cứ thế cô tuôn ra một tràng dài những triết lí và những lời nịnh hót cậu. Cậu chỉ quay sang lặng lẽ nhìn ngắm cô, cái miệng nhỏ xinh ấy đang nói không ngừng, từng ánh mắt, cử chỉ của cô cậu đều ghi nhớ. Cứ thế là mà cậu cười khi nào cũng chả hay vừa lúc bị cô bắt gặp nụ cười ấy.

    - Ối giồi ôi cậu biết cười rồi này, đẹp trai đẹp trai lắm.

    Cậu cảm thấy ngại ngùng liền quay mặt đi chỗ khác. Thế rồi cô chạy về phòng lấy qua mấy chiếc bút màu nước đề nghị với cậu chơi bài ai thua sẽ bị vẽ màu lên. Cứ thế cô và cậu cười đùa rất vui vẻ, tiếng cười vang vọng khắp cả căn nhà lạnh lẽo kia. Nhanh chóng mặt của cả hai đã bị vẽ kín mít bởi nhưng thứ màu đủ sắc, cậu định vẽ lên mặt cô cô chạy thật nhanh để né tranh. Chính lúc đó bị trượt chân may mà có cậu kịp đỡ lấy. Hai người nhìn nhau một hồi họ rất căng thẳng sau đó ba chân bốn cẳng mà ai chạy về phòng nấy. Cả hai đều nghĩ về khoảnh khắc lúc đó rồi đặt tay lên tim mình lúc này chắc hẳn hai người đã cùng chung nhịp đập. À còn về Tuấn Kiệt sau những lần gặp gỡ sau đó cô cảm thấy mình đối với cậu có lẽ chỉ là cảm giác ngưỡng mộ, là thần tượng chứ không phải cái tình cảm nam nữ kia. Cũng chưa thích ai nên cũng rất dễ bị lầm tưởng nhất là ở cái tuổi này chúng ta rất dễ bị nhầm tưởng giữa việc ngưỡng mộ, say nắng hay là yêu mổ ai đó thật sự.

    Dạo này cô lại bảo muốn tự học cậu cũng không biết biện lí do gì để tiếp tục dạy cô học vì thành tích của cô đúng là đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng mà không có lí do này thì vẫn còn lí do khác cậu đã lừa cô rằng ở trường có cuộc thi viết luận văn về cuộc sống ở nông thôn. Bèn nhờ cô kể chuyện hồi còn ở quê cho mình nghe cô cũng không thể từ chối vì cậu đã giúp đỡ cô nhiều như thế mà. Cuối cùng thì cô cũng phải lần mò sang phòng cậu. Cô kể:

    - Cuộc sống ở nông thôn chúng tôi ấy mà tui không hoa lệ, nguy nga, hiện đại như ở thành phố nhưng mà rất vui vẻ, êm đềm, mọi người cũng rất thân thiện nữa. Tôi có một đám bạn chúng tôi chơi thân từ nhỏ lúc đấy chúng tôi chơi nhiều trò lắm: Thả diều, đánh đá, cụ giấy, ô ăn quan.. rất là vui nha. Có lần chúng tôi cần bện dây leo đu từ bờ hồ bên này sang bờ hồ bên kia. Lần đấy tôi còn bị ngã xuống đó nữa cơ mà cái nước toàn phân vịt thôi. Nó còn chưa gì so với việc bị chó đuổi, nghĩ lại lúc đó mình thật phi thường chạy nhanh như chớp vậy.

    Cứ thế cô cứ kể hết chuyện này qua chuyện khác, cậu vẫn ngồi đó với ánh mắt chăm chú nhìn về cô. Cậu đang cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc, cậu chỉ biết vậy. Cảm giác gì đó thật ấm áp mà trước đây cậu chưa từng có. Cậu cũng biết rằng có lẽ mình đã thích cô mất rồi.

    Thời gian cứ thế trôi qua cũng rất nhanh, có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Cậu càng chắc chắn rằng tình cảm cậu dành cho cô là thật, chắc chắn rằng cậu đã thật sự thích cô. Ngày mai là sinh nhật cô cả bốn quyết định sẽ cùng nhau đi cắm trại. Địa điểm cũng khá gần nhà chỗ đó khá ít người, không khí trong lành, mát mẻ. Cô cũng rất vui vì đã lâu rồi chưa được ra ngoài. Sáng sớm mọi người đã tập trung đông đủ ở nhà cậu bác tài nhanh chóng đưa họ đến nơi. Cô vui lắm đã lâu như vậy nữa chưa có đi đâu chơi hơn nữa nơi đây cũng xa thành phố cảm giác rất bình yên. Bảo và Kiệt cũng nhanh chóng dựng lều lên. Mọi người cũng không quên chuẩn bị bánh sinh nhật tuổi mười tám cho cô đây là lần đầu tiên cô được sinh nhật bằng chiếc bằng to như thế này đấy. Kết thúc một ngày đầy vui vẻ, mọi thứ cũng diễn ra rất êm đẹp. Cô bây giờ cũng mệt lả cô bước về phòng mở bức thư viết tay mà sáng nay cô vừa kịp nhận. Bản thân lại càng không kìm nén được nước mắt từng câu, từng chữ đều rất chân thành. Mọi khi ở quê sinh nhật chả có bánh sinh nhật nhưng bù lại đó chính là giây phút mọi người quây quần bên nhau. Cũng đã mấy tháng rồi cô chưa được gặp lại họ và bố mẹ của mình cô thật sự rất nhớ họ. Thế rồi cô cảm nhận được sự ấm nóng trên má mình nó dần dần rõ hơn. Là Bảo đưa tay nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt cho cô.

    - Sinh nhật mà khóc à, xấu lắm.

    - Xấu kệ tôi, liên quan gì đến cậu - Cô nói với vẻ mặt còn mếu máo và chút hờn dỗi.

    - Nay sinh nhật cậu nên tôi sẽ đích thân hát tặng cậu một bài.

    Nói rồi cậu cầm cây đàn ngồi tựa vào bàn vừa đánh vừa hát bài "quê hương tuổi thơ tôi" nó lại càng làm cho những kỉ ức ủa cô trở về. Giọng cậu rất hay rất ấm áp, đột nhiên trong ánh đền mờ ảo có nhìn thấy cậu thật đẹp. Cậu là người có làn da trắng mọi đường nét trên gương mặt dường như rất hoàn hảo. Bên ngoài toát ra một thứ gì đó rất thanh cao, lạnh lùng và khó gần. Nhưng vốn cậu lại có những lúc rất ấm áp, biết quan tâm người khá, dù miệng chỉ nói những lời khó nghe nhưng cô biết cậu rất tốt. Rồi đột nhiên cô cũng không biết bản thân đang làm gì nữa cô tiến lại vòng tay qua cổ mà ôm chầm lấy cậu rồi nói "cảm ơn". Bị cái ôm của cô làm cho bất ngờ nhưng cậu cũng không đẩy cô ra hơn nữa cậu có vẻ cũng rất hài lòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  8. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 7: Là cậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là ngày đầu tiên của tuổi mười tám cô cô cảm thấy mình cần phải trở nên chững chạc hơn. Cô đi xuống phía bếp thấy cậu đã ngồi sẵn ở đấy bèn lên tiếng:

    - Chào em trai.

    - Em trai?

    - Cậu ít tuổi hơn tôi còn gì, à chính xác là ít hơn vài tháng, gọi chị chứ còn gì nữa - Cô tỏ vẻ đắc ý.

    Cậu chỉ ném cho cô một lườm còn không quên nhắc nhở cô tối qua học bài. Mấy hôm nay cô có đẻ ý thấy cậu có một chiếc đàn ghi ta mới, lòng cũng nổi lên chút hứng thú. Đúng giờ cô bưng hoa quả vào cho cậu, ngữ điệu tất cả đều nhẹ nhàng. Cậu cũng đã sớm nhận ra điều đó, bèn nói:

    - Muốn nhờ gì, nói đi.

    - Đúng là không qua được con mắt tinh tường của cậu.

    Rồi cô bày tỏ về ý định muốn được học ghi ta từ cậu. Thấy vậy cậu được nước mà lấn tới tỏ vẻ không ứng ý, cậu bắt đầu kể việc mình phải học hành vất vả như thế nào, cũng không hề có thời gian, nếu muốn dạy cô thì chắc cũng phải cân nhắc. Thấy cậu cũng khá mệt cô bèn ngỏ ý để nhờ Kiệt dạy làm cho cậu tức điên lên mà, đã thành công chọc tức được cậu, giờ đây có sẽ cho cậu biết thế nào là vừa đấm vừa xoa trong truyền thuyết.

    - Tôi đùa thôi, cậu đây mình đầy tố chất chính là nhân tài hiếm thấy tôi không học từ cậu thì có thể học từ ai được chứ, cậu nói xem tôi suy nghĩ như vậy có đúng không?

    - Coi như cậu cũng biết thế nào là tốt xấu. Được tôi sẽ dạy cậu nhưng là sau khi học xong nhưng cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện.

    Chẳng kịp suy nghĩ gì mà cái miệng cô nhanh hơn não đã vội nói đồng ý ngay.

    - Cậu sẽ đi cùng tôi đến buổi diễn văn nghệ ở trường và phải hát cùng tôi.

    Cô nghe mà như sét đánh ngang tai, thật tình mà nói cô cũng nhận thấy được giọng hát của mình ở mức độ nào, đến đám bạn của cô mà nghe không nổi huống gì. Hơn nữa ở đó chỉ toàn những người học giỏi mà vô cùng giàu cô, cô đến đó chẳng phải như một chú dê đen lạc giữa bầy cứu trắng hay sao. Nghĩ đến cũng thấy sợ rồi. Nhưng cái cái miệng nhanh hơn cái não rồi không thể nào mà nuốt lời được. Không còn cách nào khác chỉ còn cách luyện tập thật tốt. Từ giờ đến buỏi biểu diễn cũng chỉ hơn một tuần đã vậy còn phải hát tiếng anh. Tuy rằng tiếng anh của cô đã tiến bộ rất nhiều nhưng phát âm cũng không thể thật hay và chính xác được, chắc chắn sẽ bị cười chê. Nhưng trong đầu cô cũng chợt lé lên ý nghĩ xấu xa, chẳng phải như vậy mình sẽ được ở gần hơn với cậu sao, thật là xấu hổ những cũng thật là thích. Cô nào hay biết rằng đó đều nằm trong kế hoạch của cậu chứ. Thế rồi cô thật to gan mà quay sang hỏi cậu:

    - Cậu thích kiểu con gái như thế nào vậy?

    Lời vừa dứt cô đã có chút hối hận rồi, sao có thể thẳng thừng như vậy chứ. Ấy vậy mà cậu cũng nhìn cô rồi trả lời nửa vời:

    - Cậu đoán xem?

    Cô bĩu môi rồi nói chắc chắn là những người vừa xinh đẹp vừa thông minh rồi.

    Suốt một tuần này cậu yêu cầu cô phải gác lại mọi việc để tập luyện cho buổi biểu diễn. Linh cũng sang giúp cô chọn một chiếc váy thật ưng ý cho bữa tiệc. Cứ thế cô và cậu luyện tập vô cùng chăm chỉ, cô hỏi cậu:

    - Nếu tôi hoàn thành tốt buổi biểu diễn thì cậu phải nói cho tôi biết kiểu người mà cậu thích nhá!

    - Cậu hứng thú đến vậy sao? Được tôi sẽ chờ xem biểu hiện của cậu.

    Cuối cùng ngày đó cũng đến, Kiệt và Bảo cũng đã đứng đợi sẵn ở dưới nhà, cô và Hà Anh thì còn đang tất bật sửa soạn, thế rồi hai người cùng bước xuống trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Hà Lan thì vẫn luôn xinh xắn, nhẹ nhàng như một cô tiểu thư. Lan hôm nay thật sự cô quá đẹp, quá lộng lẫy trong chiếc đầm trắng tinh. Phía trên còn hở vai để lộ ra bờ xương quai xanh mê người, đặc biệt nhất đó chính là đôi mắt hút người của cô. Nó long lanh, mê hoặc khiến người khác không thể rời mắt.

    - Thấy tôi thế nào có phải rung động lòng người rồi không?

    - Tuyệt, tuyệt quá xinh đẹp, cho cậu một trăm điểm, Kiệt hào hứng.

    - Cậu cũng được một trăm điểm vì quá đẹp trai - Cô giơ tay hết sức khen ngợi.

    Rồi cô nhìn sang Bảo với ý xem cậu chấm cho cô bao nhiêu điểm cậu chỉ nhìn cô với vẻ mặt đầy tức tối chứ không nói gì.

    - Thiên Bảo cũng một trăm điểm cậu cũng rất soái - Hà Lan lên tiếng.

    Cậu ta tỏ vẻ đắc chí, nói rồi mọi người cùng lên xe đến bữa tiệc. Vừa đến nơi cô đã không khỏi kinh ngạc vì không ngờ tiệc do trường tổ chức mà cũng hoành tráng như vậy, đúng là khoa trương quá đi. Người nào người nấy ăn mặc cũng rất sang trọng, nhìn qua không ai nghĩ bọn họ chỉ vừa mới mười tám tuổi, trong khi ở quê cô và đám bạn cứ như học sinh cấp hai. Những tiết mục đặc sắc cũng lần lượt được biểu diễn, cô bắt đầu cảm thấy có chút lo sợ. Kiệt và Hà Anh cũng rất quan tâm và an ủi cô, cô cũng cố gắng bình tĩnh nhất, vừa hay cô dốc hết một ly rượu vang trong tay.

    - Tiếp theo mời phần thi của bạn Thiên Bảo và phụ trợ của cậu ấy.

    Đứng sau cánh gà cùng Bảo lòng cô giờ như lửa đốt, tim đập rất mạnh, cô rất hồi hộp, thế rồi cậu đột nhiên ghế vào tai cô thì thầm:

    - Có tôi đây rồi không cần phải sợ, cứ thoải mái như khi chúng ta tập ở nhà.

    Chỉ là một câu nói nhưng dường như đã tiếp thêm cho cô nhiều sức mạnh, thế rồi cô và Bảo bắt đầu phần trình diễn củ mình. Bảo cầm lấy cây đàn ghi ta từ từ bắt nhịp cho cô, vừa vào cô đã bị trật nhịp, mọi người ở dưới bắt đầu bàn tán. Cô còn nghe rõ có người nói "con nhỏ đó là ai mà đi cùng Thiên Bảo thế, vừa nhìn đã biết không cùng một tầng lớp rồi, hát cũng chẳng đâu vào đâu". Cô bắt đầu hoảng loạn hơn bao giờ hết, rồi rơi luôn cả mic. Bảo liền đứng dậy đi đến trước mặt cô.

    - Nhìn tôi này, cậu hãy hát bất cứ bài gì mà cậu muốn, làm gì mà cậu thích, tôi sẽ ngồi đây quan sát cậu.

    Lúc nãy có làm ly rượu nên nó cũng bắt đầu ngấm rồi, cứ thế cô nhặt mic lên tự tin hát bài tủ của mình. Cũng không rõ đây là bài gì cô hát đâu còn tông còn giọng nữa. Chỉ thấy cô nhảy nhót và hét theo nhạc, ấy vậy mà mọi người phía dưới cũng có vẻ thích thú. Dường như họ cũng chán kiểu lễ nghi, quy củ mà trước nay phải chịu đựng rồi, Thế là ai cũng bung xỏa hết mình, cậu ngồi đó và hướng mắt về phía cô, nhìn thấy cô gái nhỏ bé, nhảy nhót rất vô tư và hồn nhiên cậu cũng rất vui. Thế rồi cô cứ loạng choạng chạy lại kéo cậu nhảy cùng, cô cứ cầm lấy tay cậu ròi giơ bên này sang bên kia, cứ nhìn cậu mà nói mà cười không ngừng nghỉ, hai má cô cũng ửng hồng lên. Giây phút đó cậu cảm thấy mọi thứ xung quang như ngừng lại chỉ còn hai người, nụ cười của cô thật đẹp cậu cứ muốn muốn ngắm nó. Thế rồi cô kiễng chân lên, kéo đầu cậu xuống thì thầm vào tai cậu:

    - Cậu xem biểu hiện của tôi có tốt không, giờ thì có thể nói cho tôi biết mẫu con gái mà cậu thích chưa? Vừa dứt lời cô đã gục đầu vào ngay trước ngực cậu. Kiệt và Hà Anh thấy thế liền nói cậu đưa cô về trước, cậu bế cô lên và cứ thế đưa cô về. Cậu bế cô về phòng mà cô cũng không chịu an phận cứ nửa say nửa tỉnh hỏi cậu mãi "rốt cuộc cậu thích mẫu con gái như thế nào", thật là thử thách sức chịu đựng của cậu mà. Cậu đặt cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn giúp cô rồi nói "là cậu".
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  9. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 8: Tạm biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau cô tỉnh dậy trong cơn đau đầu nhức nhối, cô cố gắng nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng thật sự đầu rất đau. Vừa lúc chị Ngà vào phòng cô:

    - Em tỉnh rồi à? Chắc còn đau đầu nhỉ?

    - Tối qua ai đưa em về vậy?

    - Còn ai vào đây nữa, cậu Bảo tối qua bế em về đấy!

    - Bế em á, trời ơi!

    - Em say có đi nổi đâu không bế chắc để em bò đến sáng mai còn chưa lên được phòng đó, vậy dậy đánh răng đi rồi xuống ăn sáng nhé, chị có nấu canh giải rượi cho em rồi đó.

    - Vâng ạ, em xuống ngay.

    Xuống bếp cô đã thấy cậu ngồi sẵn ở đó, cô từ từ ngồi xuống hỏi cậu một cách cẩn thận tối qua có phải cậu đưa mình về không, cậu im lặng như một cậu trả lời, thấy vậy cô hỏi tiếp:

    - Vậy hôm qua có được giải gì không?

    Cậu ngước mặt lên nhìn cô cậu nghĩ xem có được không, đã không uống được rượu rồi mà còn uống. Cô cảm thấy có lỗi nghĩ rằng mình đã phá hỏng bữa tiệc nên cũng thành tâm xin lỗi mà cậu đâu dễ như vậy phải chèn ép cô đến cùng, cậu tỏ vẻ đáng thương kể lể rằng đây là lần đầu tiên mình không có giải thưởng trong cuộc thi, cậu cảm thấy bản thân thật đáng trách. Cái chiêu này thật sự đã làm cô cảm thấy vô cùng áy náy ngỏ ý sẽ đèn bù cho cậu, sẽ làm mọi việc cậu sai khiến.

    - Được vậy cậu phải giúp tôi thực hiện ba điều ước, là gì thì từ từ tôi sẽ nói.

    Cũng không biết cậu sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng nào nhưng mà cô thì cứ phải nghe theo, giờ đây cô hẳn đang rất hối hận về cái tội lỡ uống rượu của mình.

    Thời gian cứ thế trôi đi cũng rất nhanh cậu cũng chưa đưa ra yêu cầu gì cho cô, cũng chỉ vỏn vẹn hai tháng trôi qua, cong hai tuần nữa sẽ đến lễ tết Nguyên Đán. Cuối cùng cô cũng sẽ được về nhà, cô đã mong chờ nó lâu lắm rồi.

    Còn cậu không biết phải nghĩ cách gì để giữ cô ở lại, đối với cậu tết cũng không khác gì ngày thường thậm chí có phần nahfm chán và buồn hơn. Năm nào cùng vậy dù có là tết ông bà chủ vẫn bận bịu với công việc không có thời gian ở nhà, cậu chưa bao giờ được đón giao thừa thật ấm cúng. Càng tết cậu lại càng buồn hơn cậu chỉ muốn có bố mẹ ở bên cùng cậu còn những thứ khác cậu không cần. Chính vì thế mà cậu cũng trở nên trầm tính hơn nhưng khoảng thời gian cô đến đây cậu thấy rất vui. Cậu thấy rằng cuộc sống cũng có nhiều màu sắc hơn, cậu thấy rất vui cũng muốn cãi lộn thiệt hơn với cô. Cho nên cậu muốn cô ở lại đón tết cùng mình nhưng đó là điều không thể vì cô đã rất nhớ bố mẹ cũng như bạn bè của mình, cậu thể ích kỉ như vậy.

    Nhưng cậu vẫn cảm thấy rất buồn còn ra vẻ hờn dỗi đối với cô nhưng cô nào biết được tên này lại dở chứng gì đây chứ. Tối đó cô cũng sang phòng cậu học như bình thường rồi cô hỏi:

    "Cậu dạo này bị sao thế, tôi làm gì sai à? Mà tôi sắp được về quê rồi cuối tuần này tôi đi luôn lần này tôi đi hơn một tuần cậu tha hồ mà vui chơi nha, tôi còn lâu mới quay lại lắm nên tận hưởng đi".

    Cô vui vẻ hồn nhiên nói vậy nào đâu biết lòng cậu như lửa đốt, khuôn mặt lại càng trở nên u ám, nặng nề hơn bao giờ hết.

    - Cậu.. đừng đi được không?

    Cậu nói chậm rãi, cũng hơi nghẹn lại cô quay sang nhìn cậu với với ngạc nhiên cũng không biết tại sao cậu lại nói vậy rồi cô hồn nhiên nói chắc chắn không được, cô lại cứ tưởng là cậu định sai vặt mình cái gì nên nói có gì chị Ngà sẽ giúp anh. Cậu bực mình với độ ngốc của cô mà đuổi cô ra ngoài trước sự ngơ ngác của cô.

    Cô cũng đã quá quên với sự vô lí của cậu rồi nên cũng mặc kệ cậu luôn. Rồi cô đi xuống để tạm biệt chị Ngà tiện hỏi chị tết mọi năm ở đây như thế nào. Lúc này cô mới biết được không khí tết ở đây cũng như ngày bình thường, thậm chí có phần ảm đạm hơn, người hầu cũng được cho về nhà hết chỉ có vài người ở lại cùng cậu chủ, năm nào cũng thấy cậu buồn lắm.

    Giờ cô mới thấy cậu cũng không hề sung sướng gì mà ngược lại còn rất đáng thương nữa. Vậy thì cô sẽ giúp cậu có một cái tết ấm cũng nhất từ trước đến nay. Thế rồi cô lên phòng bận đồ rồi chạy qua phòng cậu vào kéo tay cậu.

    - Cậu đứng dậy vào thay đò đi với tôi chỗ này.

    Cậu lúc đầu cũng ngớ người ra nhưng rồi cũng làm theo lời cô nói.

    - Cậu định đưa tôi đi đâu?

    - Cứ đi theo tôi rồi biết, à nhớ mang theo tiền với.

    Nói rồi cô đưa cậu xuống nhà nhờ bác tài xế chở đến VinMart, cậu cũng không hỏi nữa để xem cô làm gì. Đến nơi cô kéo cậu vào, cô nói:

    - Tôi đích thân đưa cậu đến để sắm đồ tết đó nha, đừng nói gì và cũng không cần cảm ơn tôi đâu.

    Khuôn mặt cậu tỏ ra khó chịu nhưng trong lòng cũng xuất hiện sự vui sướng vốn dĩ là cái tôi của cậu quá cao nên không để lộ nó ra được.

    Thế rồi cô kéo cậu đi lựa bao nhiêu là đồ toàn là những thứ nhỏ xinh cô quá ưng ý, cô vừa chọn vừa nói luyên thuyên không ngừng nghỉ, cậu đẩy xe hàng phía sau lặng lẽ quan sát bóng hình nhỏ bé ấy của cô khuôn miệng bất giác cười lên. Cô cũng không quên hỏi cậu màu nào đẹp hơn nhưng nhận lại chắc chắn chính là sự im lặng đó cô chỉ bĩu môi một cái rồi tiếp tục chọn. Đi hết một buổi rồi cũng được rất nhiều thứ, cô nói:

    - Cái này là cậu thanh toán nha tôi chỉ mua hộ thôi đó, tôi không có tiền đâu.

    Nói rồi cô bảo cậu thanh toán rồi ra xe đợi cô trước, cũng không biết cô định làm gì. Cuối cùng cũng về đến nhà cô mỏi chân nằm ngay trên ghế ở phòng khách, chị Ngà chạy ra thấy sắm sửa rất nhiều đồ tết cũng nhanh miệng:

    - Trời ơi, tết năm nay nhà ta chắc vui lắm đây, đúng là có cái Mai không khí trong nhà vui lên hẳn.

    Cô nhìn qua cậu tỏ vẻ đắc chí, nghỉ ngơi một lúc cô bảo cậu xuống trang trí nhà cửa với mình. Cậu cũng không nói gì mà ngoan ngoãn làm theo, sau một hồi lâu mệt nhọc ngôi nhà rộng lớn cũng được trang trí xong.

    Đến tối cô qua phòng cậu thấy cậu đang đọc sách, cô lên tiếng:

    - Cậu nghỉ được rồi đấy tết ai mà học nữa lại đây phụ tôi làm cái này.

    Nói rồi cô đưa ra hai dải giấy để viết câu đối nhờ cậu cùng viết với mình, cậu có vẻ từ chối nhưng nào từ chối được với vẻ mặt đáng thương đó của cô. Cứ thế lúc đầu có chíu khó chịu nhưng sau đó có lại luôn miệng nói chuyện nọ sang chuyện kia cậu lại trở nên vui vẻ, ấy rồi cô còn lấy mực quẹt lên mặt cậu, cậu cũng không chịu thua trả đũa cho cô một mặt đen thùi lùi. Cô nhìn sang mặt cậu mà không khỏi cười phá lên cậu cũng không kìm nén nữa mà cười phá lên, tiếng cười lâu lắm đã không xuất hiện trong căn nhà này.

    Hôm nay là ngày cô về quê, cậu cũng biết điều đó nên cả ngày nay cậu cũng không ra khỏi phòng, không chịu ăn uống, cô đã ghép đồ xong chỉ chờ xe đến nữa là có thể đi rồi. Thấy cả ngày nay cậu cứ tránh mặt mình cô cũng thấy buồn buồn, thế rồi cô vẫn quyết định sang phòng cậu, cậu vẫn ngồi đọc sách ở đó, cô từ từ tiến lại:

    - Tôi đi đây, năm mới vui vẻ nhé! Cậu đứng dậy tôi có cái này muốn nói với cậu.

    Nói rồi cô lại kéo cậu đứng dậy lấy ra một chiếc từ từ quàng vào cổ cho cậu, hành động thật chậm rãi cũng khiến cho mọi thứ như dừng lại, cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa nhưng tâm trí của cậu giờ cũng rất hỗn loạn.

    - Ái chà, đẹp lắm, mặc dù nó không đắt lắm nhưng đó là tấm lòng của tôi nha.

    Cậu cũng không tự chủ được mà ôm lấy cô, cô quả thực rất ấm áp, đây là món quà ý nghĩa nhất mà trước nay cậu nhận được, đối với cậu nó là vô giá. Bị cái ôm của cậu làm cho bất ngờ nhưng cô cũng im lặng và chấp nhận nó.

    Lát sau, xe lăn bánh và cô đã lên đường về quê còn cậu thì vẫn ngồi đó và ngắm nhìn chiếc khăn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười một 2021
  10. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Chương 9: Đêm giao thừa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi trên cô cũng bất giác nghĩ về cậu, cái ôm đó thật sự rất ấm áp nhưng cô vẫn cẩm nhận được sự cô đơn sâu thẳm trong cậu.

    Trời đã tờ mờ sáng, từ xa cô đã nhìn thấy mặt trời ló rạng phía xa xa của cánh đồng, những rõ được cả những giọt sương sớm động trên từng tán lá, khung cảnh bình dị quen thuộc hiên ra trước mắt. Trong lòng cảm giác như được gọt rửa, trở nên mát mẻ và thanh tịnh, trút được hết những sự phiền muộn trong lòng. Rồi cô nói bác tài cho mình dừng xe ở đây cô từ từ đi bộ về nhà. Xa xa đã thấy bố mẹ và lũ bạn đứng ở đó liền chạy nhanh lại ôm chầm lấy họ, tất cả đều không giấu được sự vui mừng. Họ luôn miệng hỏi han cô đủ thứ trên trời dưới đất, không khí trở nên vui vẻ, ồn ào hơn bao giờ hết.

    Cứ hễ đến tết là lúc nào cũng phải dọn đẹp nhà cửa, năm nào cũng vậy phải ngồi chọt từng cái lỗ của bàn của ghế, rồi là quét mòng hóng.. Cái không khí của ngày Tết đã tràn ngập ở khắp nơi rồi, năm nay bố mẹ tậu hẳn một cây đào để chơi tết, cô cũng được nhiệm vụ là đi mua đèn nháy về trang trí cho nó lung linh hơn. Hôm nay đã là ba mươi tết rồi đa phần mọi người đã sắm sửa xong chỉ còn chờ ăn tết nữa thôi. Tối nay lũ bạn sẽ tập trung qua nhà cô canh nồi bánh chưng rồi đón giao thừa luôn, ấy thứ mà cũng được mười mấy năm rồi. Trời xế chiều đám bạn cũng đến để phụ gói bánh chưng, vừa gói vừa kể biết bao nhiêu là chuyện cứ bắt cô kể hết chuyện ở trên đấy. Cả gian nhà văng vẳng tiếng cười nói rôm rả.

    Rồi sự xuất hiện đột ngột của một vị khách không mời mà tới làm cho bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, giọng nói quen thuộc ấy vang lên:

    - Chào cô chú, con là Thiên Bảo, bố mẹ con bận việc không đến chơi được nên cũng đến đây có chút đột ngột, đây là quà của bố mẹ con, liệu con có thể ở đây chơi vài ngày được không, có phiền đến mọi người không ạ.

    Sự xuất hiện đột ngột của cậu làm cho những đấu hỏi chấm to đùng cũng xuất hiện trong đầu nhiều người, đến giờ cô vẫn còn ngờ ngợ như là chưa phải, cô còn chưa tin được vào mắt mình. Bố mẹ cô cũng vội đáp lời không hề phiền, cậu ở lại bao lâu cũng được, họ tỏ ra vô cùng thân thiện và quý mến cậu. Còn cô thì muốn nói là rất phiền, có nằm mơ cô cũng không nghĩ là cậu có thể đến đây.

    Sau khi cất hành lí, cậu ngỏ ý muốn cùng gói bánh trước khuôn mặt ngỡ ngàng của mọi người, quả đúng là cậu không biết làm.

    - Cậu phải làm như thế này - Thằng Ngáo lên tiếng.

    Nói rồi nó lại chỉ dẫn tận tình cho cậu, không ngờ cậu như vậy mà cũng có việc không làm được, phải nhờ sự chỉ dẫn của người khác, lòng cô cũng chính là đang mỉm cười.

    Đám bạn của cô cũng nhanh chóng làm quen với cậu cô cũng không ngờ rằng nay cậu đột nhiên trở nên thân thiện như vậy vậy mà cô đã nói với chúng nó cậu đáng ghét như thế nào.

    - Chị à, em thấy anh Bảo thân thiện, dễ mến như thế mà sao qua lời chỉ kể lại ngạo mạn, kiêu căng như vậy chứ?

    Cứ thế cả nhóm ùa vào gật đầu tán thành ý kiến của Hoàng mặc cho cô cố phủ nhận cũng không được. Cậu nhìn qua cô tỏ vẻ đắc ý còn cô thề rằng sẽ vạch trần bộ mặt của cậu.

    Thế rồi mọi người lại tập trung gói bánh, cận xích lại ngồi gần cô, cậu lên tiếng:

    - Nào chỉ cho tôi gói bánh với tôi lại quên cách làm rồi.

    Não cậu mà cũng có lúc thế này sao, thằng Ngáo vừa mới chỉ xong, nói rồi cô cũng dạy cậu.

    - Này cứ cho gạo vào rải đều rồi lớp thịt, lớp đậu rồi cuối cùng lại lớp gạo, xong rồ gói như này này.

    Cô cứ thế mà nhiệt tình chỉ dạy nhưng "cậu học trò" thì cứ mãi nhìn cô thôi, đây mới chính là cái tết ý nghĩa thật sự đối với cậu. Thấy hai người có vẻ ăn ý, đám bạn mới trêu:

    - Ái chà, đang gói bánh mà cũng được xem phim tình cảm cớ đấy mọi người nhỉ - Cái Lan lên tiếng.

    Cả đám cũng cứ thế mà trêu cô thì đỏ cả mặt lên, còn lòng cậu thì ưng ý lắm.

    Sản phẩm cũng đã xong, giờ là đi nhóm lửa để nấu, ai cũng thích lúc này nhất. Mọi người quây quần bên bếp lửa vừa đón giao thừa vừa ôn lại những chuyện xưa, đó là những khoảnh khắc vô giá mà sau này lớn lên chúng ta cũng thể tìm lại nó được nữa.

    Nói rồi Bảo đưa cho mỗi người mỗi người một món quà đó là những chiếc khăn rất đẹp, trông rất kì công và tỉ mỉ, mọi người chắc cũng đoán được giá trị của nó. Nhưng rồi nhìn sang quà của cái Mai cũng là khăn quàng cổ nhưng có vẻ đường len không được tinh tế như những chiếc này, cũng khác loại nữa. Chưa kịp cho mọi người lên tiếng cậu đã vội nói:

    - Chiếc khăn này tuy không đẹp cho lắm nhưng là tôi đan đấy!

    Cả đám ồ lên một tiếng còn cô thì ngượng muốn kiếm cái lỗ nào đó chui vào ngay lắm tức nhưng trong lòng thật ra cũng đang không yên phận.

    Cứ thế từ người lạ mà quen cậu cũng không biết kể gì nhiều nhưng lại rất thích lắng nghe những câu chuyện từ họ, học có một tuổi thơ thật vui vẻ và hồn nhiên, nó thật đẹp hơn cả là tình bạn của họ. Cậu thật sự ngưỡng mộ cũng không khỏi quen tị.

    Cậu vào đây - Mai thì thầm với cậu rồi kéo cậu vào trong nhà.

    - Cậu ngồi xuống đi.

    Nói rồi cô lại lấy ra ít băng dính cá nhân bảo cậu xòe tay ra, đúng là những vết đâm nhăm nhỏ của mũi kim, vốn dĩ cậu đâu biết làm mấy chuyện này mà còn làm vậy. Cô ngồi xuống cẩn thận dán cho cậu cũng không quên khiển trách, được cô quan tâm cậu thấy rất vui còn cảm thấy bị như này cũng đáng.

    "Thế cậu không biết tại sao tôi lại đan khăn cho cậu à? Ngốc lắm!"

    Thực ra cô cũng không hẳn là không hiểu, cô cũng không chắc là nó có phải như cô nghĩ không hay thật sự cô đã nghĩ quá nhiều và phức tạp nó lên. Nhưng có một điều chắc chắc như một tấm rào cản vô hình vẫn luôn hiện hữu đó chính là thân phận của cô và cậu, cái cảm xúc này liệu có phải là nhất thời, nó rất đẹp đẽ và trong sáng nhưng có nhiều thứ có thể chà đạp và làm vấy bẩn nó.

    Vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đám bạn đã gọi cô và cậu ra xem pháo hoa, vừa chạy ra pháo hoa đã cứ liên tục mà phát sáng làm rực lên cả bầu trời đêm. Tất cả đều hướng mắt về nó, đều thấy nó lung linh, rực rỡ, cậu cũng thấy vậy, nó quá đẹp và quá rực rỡ như người con gái đang cười tươi trước mắt cậu vậy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...