Truyện Ngắn Tôi Phát Hiện Xác Của Mình Dưới Giường Của Người Quen Cũ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi xiaoxuelinyang, 12 Tháng chín 2021.

  1. xiaoxuelinyang

    Bài viết:
    1
    "PHẦN 1"
    [ZHIHU] "TÔI PHÁT HIỆN X. Á. C CỦA MÌNH DƯỚI GIƯỜNG CỦA NGƯỜI QUEN CŨ"? [PHẦN 1/3]

    [​IMG]

    * * *

    Người dịch: Tiểu Tuyết Lâm Dương-小雪林杨.

    Vui lòng không repost.

    * * *

    Tác giả: 许久望川

    Tôi phát hiện x. Á. C của mình dưới giường của người quen cũ.

    Anh ta và tôi đưa mắt nhìn nhau, anh ta giả vờ bình tĩnh nói:

    "Thực ra đây là con búp bê hình người mà anh thiết kế riêng cho em, em nhìn xem có giống không?

    Tôi:"? "

    " Nói đi, tôi làm sao mà c. H. Ế. T? ".

    Thảo nào mấy ngày gần đây tôi cứ luôn cảm thấy là lạ, ăn uống không vô, cứ ngửi thấy hương khói là cả người hưng phấn hẳn.

    Hóa ra, tôi đã c. H. Ế. T rồi.

    Tên con trai đứng trước mặt tôi đây là bạn trai cũ, ba ngày trước vừa trở về từ Anh quốc, chúng tôi đã chia tay một năm trước, tên c. Ặ. N b. Ã có tiếng này đang cung kính nâng điếu thuốc trong tay tôi như một nén hương, sau đó nghiêm túc nói:

    " C. H. Ế. T vì nhớ nhung anh quá? "

    Tôi nhe nanh:" Tôi khuyên anh đừng có mà không biết phân biệt tốt xấu, tôi hiện tại thành ma rồi đấy ".

    " Anh thực sự không biết ". Anh ta nói:" Em có thấy trên mặt anh viết sự thật không? "

    Khuôn mặt của anh ta vẫn giống như ba năm trước.

    " Vậy sao? "Tôi n. É. M nén hương xuống đất, mỉm cười với anh ta:" Vậy đừng t. R. Á. C. H tôi bất lịch sự ".

    " Đừng, đừng, đừng, chị hai à, em bình tĩnh một chút đi ".

    " Em hãy nghĩ kỹ đi, anh vừa mới quay về, làm sao mà lại đi g. I. Ế. T em? "

    Sự thay đổi của tôi bắt đầu cách đây ba ngày.

    Trong trí nhớ của tôi hiện lên rất rõ nội dung của ba ngày qua, đi làm, xã giao, cuộc sống bình thường cũng không có gì khác biệt mấy.

    Chỉ có điều là tôi đã c. H. Ế. T như thế nào, tôi hoàn toàn không nhớ được.

    Lúc này," tôi "đang nằm dưới giường, sắc mặt trắng bệch, như thể đang ngủ, chỉ là tìm thấy một vết nhỏ trên mu bàn tay, giống như dấu vết của một l. Ỗ k. I. M.

    Là một mũi t. I. Ê. M có đ. Ộ. C.

    Ngụy Lăng thử gợi ý:" Ba ngày này không có việc gì kỳ lạ xảy ra với em sao? "

    Tôi nhìn anh ta, nói:" Có "

    Không phải là tên k. H. Ố. N kiếp nhà anh đột nhiên liên hệ muốn gặp tôi sao?

    Ba ngày trước, tên k. H. Ố. N Ngụy Lăng trở về nước. Ba tháng trước khi anh ta trở về ngày nào anh ta cũng không biết x. Ấ. U hổ mà liên lạc với tôi.

    Cái gì mà:" Đám mây ở Luân Đôn hôm nay thật đẹp, trông em không giống như ngày chúng ta gặp nhau lần đầu "," Ồ, hôm nay anh nhìn thấy một cô gái trên đường, trông rất giống em, nhất định là đã tám mươi tuổi rồi "

    Mỗi lần đọc xong nó tôi đều đen mặt, xóa đi, không trả lời lại.

    Điều thực sự khiến tôi thay đổi chủ ý, đó là tin nhắn anh ta gửi cho tôi một tháng trước khi trở về nước.

    Tin nhắn rất đơn giản, là một bức ảnh, trên bức ảnh là một ngôi sao băng.

    Phía sau bức ảnh được viết bằng nét chữ mượt mà:

    " Ba năm trước anh nợ em, nhìn có đẹp không? "

    Khác với giọng điệu hài hước từ trước đến nay của anh ta, câu này có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

    Vì bức hình này, tôi đã đồng ý gặp anh ta khi anh ta trở về nước.

    Tôi chỉ muốn nghe lý do tại sao lúc đó anh ta lại chia tay.

    Nhưng không ngờ, ngay lần đầu gặp mặt, tôi nhìn thấy x. Á. C của chính mình dưới giường của anh ta.

    Anh ta hỏi tôi:" Em thử nghĩ thật kỹ xem, ba ngày này em đã gặp ai?'

    Tôi cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: "Ba ngày này tôi đều đi làm, thực sự là chưa từng đến những nơi khác".

    Chỉ có một ngày đi công tác, đến thành phố C, đi và về ngay trong cùng một ngày. Ngoài việc này ra thì tôi đều ở trong công ty.

    Ngụy Lăng quyết định giúp tôi tìm kiếm h. U. N. G t. H. Ủ.

    Tôi đã là một linh hồn, không tiện ra ngoài điều tra, không thể chạm vào vật thật, không ai khác có thể nhìn thấy tôi.

    Ngụy Lăng gợi ý cho tôi:

    "Em có thể xem kết quả sổ số, à, thấy không, người đẹp vừa đi ngang qua cũng không tệ, đi giúp anh kiểm tra ID Wechat của cô ấy".

    Tôi mỉm cười, nói với anh ta một từ:

    "C. Ú. T".

    Người đầu tiên mà chúng tôi tìm thấy là Trần Diệp, người bạn thân nhất của tôi trong công ty.

    Khi mở cửa, tôi nhìn thấy ánh mắt của Trần Diệp xuất thần trong giây lát.

    Cô ấy khóc đến mức mắt sưng đỏ, sau khi biết tôi đã c. H. Ế. T, nước mắt càng tuôn trào:

    "Tần Chân luôn chỉ có một mình trong công ty. Ngoài tôi ra, không có bạn bè nào khác, nhưng cũng không có kẻ t. H. Ù nào, ai đã g. I. Ế. T cô ấy chứ?"

    Đúng.

    Tôi ở công ty lâu như vậy, cho dù có liên hệ với mọi người thì chí ít chúng tôi cũng không loại trừ lẫn nhau.

    Tuy nhiên, quỹ đạo cuộc sống của tôi những ngày này là ở công ty, rốt cuộc là ai có khả năng xuống tay đ. Ộ. C á. C như vậy với tôi?

    Là bạn bè bảy năm, tôi chưa từng thấy Trần Diệp khóc như thế này.

    Tôi đã m. Ấ. T tích mấy ngày nay, cô ấy nhất định rất lo lắng nhiều rồi, điều này khiến tôi rất đau lòng.

    "Jessica!"

    Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: "Tôi nhớ ra rồi, Tần Chân, chẳng phải cậu ấy và Jessica đã sống c. H. Ế. T với nhau một trận trong suốt thời gian qua sao?"

    "Tháng trước, cô ta vốn là phải cạnh tranh với cậu ấy để được thăng chức. Cô ta luôn thấy cậu ấy không vừa mắt, ba ngày trước cậu ấy còn có một cuộc t. R. A. N. H c. Ã. I lớn với cô ta. Ngày hôm sau, Lý tổng tuyên bố cậu ấy làm quản lý, còn lấy đi dự án của cô ta".

    "Nghe đâu bạn trai của cô ta cũng vừa vặn học Y".

    Nói một cách chính x. Á. C, Jessica cũng là bạn học của tôi.

    Lúc học Đại học, cô ấy và tôi là bạn cùng p. H. Ò. Ng, đồng thời yêu Ngụy Lăng ngay từ ngày đầu tiên nhập học.

    Cô ấy luôn tỏ ra cao ngạo, thậm chí còn đỏ mặt khi nhìn thấy Ngụy Lăng, tuy nhiên trong mấy tháng tôi ở bên Ngụy Lăng, kể từ đó cô ấy không bao giờ nói chuyện với tôi nữa, chúng tôi luôn luôn đối đầu g. A. Y g. Ắ. T.

    Sau khi tốt nghiệp, cô ấy lại vào làm chung công ty với tôi.

    Ba ngày sau, dự án xuất hiện vấn đề, vả lại cô ấy nghe nói Ngụy Lăng quay lại tìm tôi, cô ấy chế nhạo tôi:

    "Cô đừng có nằm mơ nữa"

    Trần Diệp ra khỏi cửa, trong lòng tôi cảm thấy hỗn độn.

    Ngụy Lăng vỗ vai tôi: "Đã nhiều năm như thế mà em khóc vẫn x. Ấ. U như ngày nào"

    Tôi đ. Ấ. M vào mặt anh ta, tiếc là trượt. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội: "Đừng như thế, em đ. Á. N. H c. H. Ế. T tôi, ai giúp em tìm ra chân tướng?"

    Tôi h. U. N. G tợn nhìn anh ta: "Đ. Á. N. H c. H. Ế. T anh rồi, lão nương vẫn tìm ra chân tướng như thường.

    Trần Diệp gọi điện thoại ở trước mặt chúng tôi, được biết Jessica vừa vặn đi công tác trong hai ngày qua, không ở trong thành phố, không xác định được địa điểm, nghe nói hai ngày sau mới trở về, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cô ấy t. Ứ. C giận ném điện thoại," tám chín phần mười chính là con t. I. Ệ. N t. Ì Quy nhi tử* này gây án rồi bỏ trốn ".

    *Quy nhi tử (龟儿子) : Theo các giải thích của Hứa Thận, một nhà ngôn ngữ học của Trung Quốc thời Đông Hán, thì rùa chỉ thuần về giống cái, muốn sinh sản thì phải tìm đến rắn để g. I. A. O p. H. Ố. I. Bởi vì thuộc cùng một loại, nên mọi người cho đó là l. O. Ạ. N l. U. Â. N. M. Ắ. N. G người ta là Quy nhi tử, tức là m. Ắ. N. G đó là con của người l. O. Ạ. N l. U. Â. N sinh ra.

    Bất kể như thế nào, nhìn chung thì chúng tôi cũng nắm bắt được một vài manh mối.

    Nhưng chứng cứ vẫn còn chưa đủ, do đó Ngụy Lăng quyết định đưa tôi trở về căn nhà nhỏ của anh ta để quan sát cái c. H. Ế. T của tôi một lần nữa.

    Chờ ngày mai có cơ hội, chúng tôi sẽ đến công ty tìm kiếm chứng cứ.

    Ngụy Lăng nói với tôi:" Em đừng nhìn anh như thế, em nói xem, không phải là anh không báo cảnh sát, nếu anh gọi cảnh sát, anh làm sao mà nói rõ lí lẽ? Người khác nhìn vào họ sẽ đều cho là anh g. I. Ế. T em, đây là h. Ã. M h. Ạ. I, h. Ã. M h. Ạ. I một cách t. R. Ầ. N t. R. Ụ. I! "

    Tôi lười để ý đến anh ta.

    Anh ta bước hai bước, đột nhiên dừng lại.

    Tôi nói:" Sao thế? Tìm ra rồi? Anh xem, đồn cảnh sát ở góc phố kia kìa, vẫn còn kịp để anh t. Ự thú ".

    Anh ta chỉ về phía đối diện của con đường và nói:

    " Tần Chân, em xem! "

    " Bố của em ".

    Tôi không có bố mẹ, theo đúng nghĩa đen.

    Khi tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi đã q. U. A đ. Ờ. I, lúc đó tôi năm tuổi. Khi tôi lên bảy, bố tôi nóng lòng muốn tìm một người vợ mới.

    Ngày đầu tiên vào nhà, bà ta nắm lấy tay tôi, cười nói:" Ôi, cô bé dễ thương quá ".

    Một tháng sau biến thành:" Này, quét dọn như nào đấy, ở đây vẫn còn bụi, mày không nhìn thấy à? "

    Tôi nuốt giận đến cao trung sau đó chuyển đi, bà ngoại q. U. A đ. Ờ. I để lại cho tôi một căn nhà nhỏ, bố cho tôi đủ tiền sinh hoạt hằng tháng cho đến khi tôi nhập học nhưng không bao giờ nói bất cứ điều gì.

    Mười năm trước, ông ấy có con gái mới, sau đó càng ít nói hơn.

    Nhiều năm trôi qua, bố tôi già đi rất nhiều.

    Gió lạnh bắt đầu, hôm nay ông ấy mặc không nhiều, đứng trước cửa tiệm bánh ngọt, như vừa từ bên trong bước ra, hắt xì một cái, xoa xoa tay, nắm chặt hộp bánh trong tay, vội vã lên xe.

    Ngụy Lăng đột nhiên nói bên tai tôi:" Tần Chân, em nghĩ ông ấy mua bánh này cho ai? "

    Tôi chợt nhớ rằng hôm nay thật sự là sinh nhật tôi.

    C. H. Ế. T đúng vào ngày sinh nhật của mình.

    Thật là một loại mỉa mai.

    Kể từ khi học trung học cơ sở, tôi không có cái sinh nhật nào.

    Lớp ba, sau khi bà q. U. A đ. Ờ. I, không ai còn nhớ đến ngày sinh nhật của tôi nữa.

    Cho đến khi đại học, tôi mới lại lần nữa đón sinh nhật cùng với Ngụy Lăng, trí nhớ của Trần Diệp lại không tốt lắm, ngay cả tôi còn không nhớ ngày sinh nhật của mình nữa cơ mà.

    Do vậy mà kể từ khi chia tay, ba năm rồi tôi chưa đón sinh nhật.

    Ngụy Lăng nói với tôi:" Anh đi dạo một vài con phố mới tìm được chiếc bánh kem giấy này ở tiệm thêu hoa đầu phố, chủ tiệm nói, đây là cái to nhất, tốt nhất, đủ thứ nhất ".

    Tôi"... "

    Chiếc bánh kem trước mặt này thật sự rất to.

    Sử dụng giấy dán, trên đỉnh của nó có phủ một lớp bơ.

    Ngụy Lăng cầm ba cây nến và ba nén hương do dự cả buổi, cuối cùng nghiêm mặt nói với tôi:" Anh không có kinh nghiệm trong việc này, em cho rằng cắm nến hay cắm hương là phù hợp? "

    Tôi vớ chiếc giày trên chân và n. É. M vào mặt anh ta.

    Tôi và Ngụy Lăng gặp nhau sáu năm trước.

    Sáu năm trước, mặt mũi Ngụy Lăng trông rất sáng sủa, khôi ngô tuấn tú, cao một mét tám sáu, nhưng mà tính cách cũng giống người thôi hà, anh ta là bạn cùng bàn của tôi, chính vì cùng bàn với anh ta nên tôi luôn luôn nhận được một số ánh mắt tóe ra tia lửa điện của các nữ sinh. Có một cô gái luôn dịu dịu dàng dàng trước mặt người bình thường, thế mà lại có thể bí mật c h. Ặ. N đường lúc tôi tan học.

    " Tần Chân ". Cô ta nhìn tôi cười, tuy là c. H. Ử. I b. Ớ. I nhưng giọng điệu nhẹ nhàng đến cực điểm.

    " Con trai như Ngụy Lăng sẽ không thích người như cô đâu, loại có cha mà không có mẹ ".

    Sau đó, cô gái này đến đưa cho anh một bức thư tình, anh đã mở nó ra ngay tại chỗ và đọc to nó trước lớp:

    " Bạn học Ngụy Lăng thân mến, tớ là bạn học lớp bên cạnh cậu. Từ khi gặp cậu lần trước, tớ đã thích cậu rồi, cậu làm bạn trai của tớ nhé? "

    Sau đó gãi đầu trong cái nhìn trân trân của nữ sinh kia:" Xin lỗi, cậu rất tốt, nhưng tớ muốn học tập, và còn chơi game nữa, tạm biệt nhá ".

    Sau chuyện này, không có cô gái nào trao thư tình cho anh nữa.

    Lúc đó tôi là bạn cùng bàn của anh ta, vả lại tôi vừa dọn ra ở riêng, tâm tình hết sức không tốt. Ngụy Lăng khăng khăng không thích nói chuyện với người khác, đối với tôi là một t. H. Ằ. N. G c. H. A đ. Á. N. G g. H. É. T đến cực độ, một ngày không tìm đ. Á. N. H thì khắp người vô cùng khó chịu.

    Ngày nào anh ta cũng văng vẳng bên tai tôi câu:" Ây da, cậu nói xem sao lần này tớ thi tệ thế, chỉ đứng thứ ba thôi à "hay" Hazz, cậu không biết câu hỏi này cũng không sao đâu, tớ đã mất cả phút để tìm ra cách giải quyết vấn đề đấy nhé ".

    Nhân duyên của anh ta tốt đến mức tất cả các nam sinh trong lớp đều có thể bắt chuyện với anh ta, cứ sau giờ tan học sẽ có một cậu bạn gọi anh ấy:" Ê, đi chơi bóng rổ đi. "

    Anh xua tay nói:" Không đi đâu, ở lại học "

    Thực tế thì anh không học gì cả, thành tích của anh ta đã tốt nhất nhì rồi, bọn con trai luôn la ó:" Học cái gì, lại dạy Toán cho bạn cùng bàn à "?

    Sinh nhật tôi năm đó.

    Tôi đã vào trường Đại học, tự lực cánh sinh, c. Ắ. T đ. Ứ. T liên lạc với bố. Tôi đã đón sinh nhật thứ mười chín của mình.

    Mười một giờ bốn lăm phút đêm hôm đó, Ngụy Lăng đột nhiên bảo tôi đi xuống.

    " Có một bưu phẩm chuyển phát nhanh cậu điền nhầm địa chỉ của tớ vào trong này rồi ". Anh ấy đã nói như thế.

    Tôi vừa hoang mang rằng tôi đã điền địa chỉ của Ngụy Lăng vào chuyển phát nhanh từ lúc nào, vừa đi xuống cầu thang.

    Sau đó tôi nhìn thấy Ngụy Lăng.

    Anh đứng dưới lầu, trên tay cầm một vật sáng bóng.

    Đó là một chiếc bánh.

    Một chiếc bánh kem.

    Chiếc bánh này cong queo, x. Ấ. U k. I. N. H k. H. Ủ. N. G, nhưng được bôi rất đều.

    Có thể thấy rằng chủ nhân đã làm nó vô cùng tỉ mỉ.

    Lúc đó Ngụy Lăng gãi đầu nói với tôi:" Hôm qua tớ mua một cái, kết quả lúc giao hàng thì lỡ tay làm rơi. Tiệm bánh sắp đóng cửa, tớ bảo nhân viên cửa hàng bán bột bánh và sữa trứng, tớ tự mình làm, cậu nhìn xem có đẹp không?

    X. Ấ. U x. Í.

    Nhưng nó là chiếc bánh sinh nhật ngon nhất mà tôi từng được ăn.

    Dưới ánh nến, khuôn mặt của Ngụy Lăng đẹp đến cực điểm, ba năm không gặp, diện mạo của anh dường như không thay đổi, lúc này anh hết sức chuyên tâm thắp nến và đốt một nén hương.

    Chuyên tâm đến mức khiến tôi ngẩn ngơ, tôi dường như nhớ lại cái đêm chúng tôi bên nhau.

    Vào thời điểm này.

    Anh ấy đột nhiên nói:

    "Này, em nói xem có muốn kéo x. Á. C em ra ngoài để cùng nhau chúc mừng không?"

    Lý tổng vẫn chưa về, nhưng chúng tôi định đến công nghe thử tin tức.

    Mọi việc trong công ty vẫn diễn ra như thường lệ, chiếc điện thoại nằm trong túi của x. Á. C tôi dưới giường, tôi đại khái hiểu được các đồng nghiệp xung quanh ít nhiều đã hỏi tôi tại sao không đến công ty. Còn có Lucy của p. H. Ò. N. G nhân sự hỏi tôi:

    "Có phải cô gặp phải khó khăn gì không? Nếu không tới công ty làm việc thì không có cách nào giải quyết chuyện nghỉ việc của cô".

    Trần Diệp dẫn Ngụy Lăng vào công ty, nhìn trái nhìn phải hai lần, trầm giọng thú nhận: "Tôi nói dối quầy lễ tân rằng anh là khách hàng, lần này tôi sẽ nói tôi cần có tư liệu, bây giờ tôi đi mượn thẻ p. H. Ò. N. G, anh đợi sau đó lén quẹt vào văn p. H. Ò. N. G làm việc của Jessica, nhiều nhất là nửa tiếng".

    Đầy đủ cả rồi.

    Linh hồn của tôi theo Ngụy Lăng vào văn p. H. Ò. N. G nơi Jessica làm việc.

    Văn p. H. Ò. N. G của Jessicaa rất lớn, có hai bàn làm việc.

    Cô ấy, còn có con trai của Lý tổng, Lý Tư Mặc.

    Ngụy Lăng cảm khái: "Anh đã sớm nói rồi, bảo em sau khi chia tay với anh thì hãy sống thật tốt, tại sao lại như thế này? Quan hệ với đồng nghiệp.."

    Tôi cười nói với anh: "Bây giờ anh c. Â. M mồm, anh vẫn có thể sống thêm hai năm nữa".

    Chỗ làm của Jessica rất đơn giản.

    Một số văn kiện được đặt qua loa trên đó, chỉ có một bình nước trong tủ, các ngăn kéo cũng chứa đầy những đồ dùng nhỏ nhặt.

    "Đây là cái gì?"

    Ngụy Lăng lấy ra một chiếc hộp bằng gỗ từ trong bàn của Jessica.

    Một chiếc chìa khóa nhỏ được treo trên hộp gỗ, rõ ràng là cái gì đó quan trọng.

    Vẻ mặt Ngụy Lăng cũng trở nên nghiêm túc, không biết tên này lấy chìa khóa từ đâu, tôi nói: "Đại ca à, anh lấy chìa khóa ở đâu thế?"

    Anh ấy cười nói với tôi: "Nhờ vào năng lực"


    Vừa nói xong, chiếc hộp "cạch" một cái.

    Mở ra rồi.

    Thật bất ngờ, không có h. U. N. G k. H. Í nào bên trong, chỉ đặt một cây son.

    Cây son này trông cũ kỹ quá, ngay cả lớp sơn bên vỏ ngoài đều bị bong ra, nhưng được lau sạch sẽ, thoạt nhìn nó là thứ được chủ nhân chăm chút tỉ mỉ.

    Ngụy Lăng bên cạnh tôi lắc đầu: "Thật không thể đoán được, một cây son cũ như này mà bọn con gái các em vẫn còn đặt trong hộp và khóa kỹ lại"

    Son này, tôi nhớ.

    Đó là món quà sinh nhật thứ mười tám tôi tặng Jessica.

    Khi cô ấy mới vào Đại học, chúng tôi là bạn cùng p. H. Ò. N. G, cũng là bạn thân nhất. Lúc đó, cô ấy vô cùng xinh đẹp, nhưng gia đình cô ấy nghèo đến nổi cô ấy thậm chí không thể mua được một cây son chính hãng.

    Nhưng Jessica lại vô cùng thích chưng diện, cô dựa vào công việc bán thời gian để trang trải chi phí sinh hoạt bình thường, thỉnh thoảng cô ấy phụ giúp người mẹ đ. A. U ốm, người em trai yếu đuối. Thỏi son duy nhất của cô ấy mua ở cửa hàng chưa đến mười tệ một thỏi, mỗi khi thoa xong, cô ấy phải nhấm nháp cẩn thận.

    Mặc dù độ giữ của son đó chưa đến một giờ.

    Vào năm sinh nhật của cô ấy, tôi đã tặng cô ấy một thỏi MAC.

    Đây là số tiền kiếm được khi chúng tôi cùng nhau làm việc bán thời gian.

    Cây son này minh chứng cho tình bạn thắm thiết của chúng tôi lúc bấy giờ, sau đó vì chuyện của Ngụy Lăng, cô ấy đã lấy cây son này ra, h. U. N. G d. Ữ ném xuống đất, còn nói với tôi; "Đời này tôi sẽ không bao giờ làm bạn với cô nữa".

    Không ngờ đến bây giờ cô ấy thực sự còn giữ thỏi son này, nó vẫn còn nguyên vẹn như vậy.

    Cây son trong tay tôi vẫn còn vết gãy trên thân nhưng đã được dán lại rất cẩn thận.

    Nhìn vào đó, có thể mơ hồ nghĩ về khoảng thời gian chúng tôi từng ở bên nhau.

    Tôi thở dài nói với Ngụy Lăng: "Đi thôi, chúng ta đều đã tìm ở đây, đoán chừng không thể là Jessica".

    "Cái này là gì?"

    Chưa kịp dứt lời, Ngụy Lăng đột nhiên lên tiếng ở phía đối diện.

    Vừa nói anh ấy vừa đẩy chiếc bàn đối diện Jessica ra, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm nghị.

    Ánh sáng mặt trời mờ ảo chiếu vào.

    Có thể thấy rõ nửa ngăn kéo mà Ngụy Lăng kéo ra.

    Có một ố. N. G t i. Ê. M được giấu bên trong.

    Phía dưới là ảnh của tôi.

    Thuốc bên cạnh nó.

    Viết rất rõ ràng.

    "Kali xyanua".

    Trần Diệp p. H. Ẫ. N n. Ộ nói: "Không ngờ! Lại có thể là Lý Tư Mặc.

    Lý Tư Mặc ngày thường rất lạnh lùng, lại có thể làm ra loại chuyện này.

    Tôi cũng hoàn toàn không nghĩ đến.

    Kali xyanua này thực sự được tìm thấy trong ngăn kéo của Lý Tư Mặc, người ở công ty luôn có vẻ trầm mặc.

    Nhắc mới nhớ, tôi và Lý Tư Mặc không những không có t. H. Ù o. Á. N gì, thậm chí tôi còn cứu anh ta khi anh ta bị kẹt trong hẻm bởi một vài tên c. Ô. N đ. Ồ khi mới vào công ty được một tháng.

    " Chỉ là một ố. N. G k. I. M, cũng không chứng minh gì nhiều ". Ngụy Lăng lúc này đột nhiên nói." Có lẽ hắn chỉ là.. "

    " Chỉ là cái gì? ". Trần Diệp cũng hỏi anh ta," chỉ mua thuốc đ. Ộ. C làm trò đùa thôi hả? Anh à, tôi lạy anh, đây là thuốc đ. Ộ. C! Thuốc đ. Ộ. C! Có người bình thường nào rảnh rỗi không có việc gì làm nên đặt thuốc đ. Ộ. C trong văn p. H. Ò. N. G à? Tự t. I ê. M cho mình hai mũi khi nhàn rỗi hả? "

    Ngụy Lăng:"... "

    Trần Diệp ngẩng đầu nhìn về phía không trung:" Thật đấy, tôi nhớ rằng cậu ấy đã từng từ chối sự theo đuổi của Lý Tư Mặc, sau đó Lý tổng thậm chí còn nói chuyện với cậu ấy về vấn đề này. Kể từ đó, Lý Tư Mặc đã rời khỏi công ty ".

    Tôi hơi giật mình.

    Sau khi tôi cứu Lý Tư Mặc khỏi con hẻm, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi.

    Từ ly sữa đậu nành trên bàn mỗi sáng cho đến việc tiện đường đúng lúc tôi tan sở vào buổi tối.

    Kéo dài cả năm.

    Thậm chí ba tháng sau khi tôi từ chối Lý Tư Mặc, Lý tổng đã đến để cố gắng thuyết phục tôi:

    " Tiểu Tần, tôi chỉ có một đứa con trai. Nó từ nhỏ thân thể yếu ớt, lại mắc bệnh tim bẩm sinh.

    "Tôi thấy nó dường như rất thích cô, nếu không thì sao hai đứa tiếp xúc qua lại với nhau.

    Sau khi tôi lại lần nữa từ chối, Lý tổng không nói gì cả, nhưng có ít nhiều tin đồn trong văn phòng, nói tôi không phân biệt tốt xấu, nói tôi giả vờ thanh cao.

    Ngụy Lăng định chen vào:" Vậy thì cái này cũng không thể chứng minh.. "

    " Anh không phải đàn ông nữa "

    Trần Diệp rút điện thoại ra, ngoắc ngoắc vài cái, lấy ra ghi chép cho Ngụy Lăng:

    " Để Tần Chân xem qua, đây là cái gì? "

    Là một nick Weibo lạ, có một bức hình được gửi đi.

    Trên bức ảnh, là tôi đang ngủ trưa.

    Mặt khác của bức ảnh, Lý Tư Mặc đang đứng.

    Ánh mắt của anh ta chứ đầy sự yêu thương, si mê nhìn tôi, đôi mắt để lộ sự phức tạp.

    Rõ ràng vẻ mặt đầy đ. I. Ê. N c. U. Ồ. N. G.

    Sau khi rời khỏi công ty trở về nhà Ngụy Lăng, lúc mở cửa, Ngụy Lăng đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi tôi:

    " Em nghĩ thế nào về Lý Tư Mặc? "

    Tôi cơ hồ không dám tin vào tai mình:" Anh đang nói cái gì vậy? "

    Anh tạo tư thế quyến rũ:" Anh ta đẹp trai như anh không? Có giỏi giang bằng anh không? "

    Tôi:" Anh tắm rửa rồi ngủ đi. "

    Ngụy Lăng bất thường ngăn tôi:" Tần Chân, nếu hắn không phải là h. U. N. G t. H. Ủ, em sẽ yêu hắn sao? "

    Không giống như những câu nói đùa trước đây, anh ấy hỏi vô cùng nghiêm túc.

    Đôi mắt anh tôi chăm chú nhìn tôi chằm chằm dưới ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

    Có vẻ như câu trả lời này cực kỳ quan trọng đối với anh.

    Trái lại khiến tôi sững sờ một lúc, mới nói:" Không sai, đẹp trai như vậy, lại rất quan tâm đến tôi, tôi rất cảm động. "

    10

    Tôi đã từng rất yêu Ngụy Lăng, hiện tại cũng vậy.

    Khi gia nhập câu lạc bộ ở trường đại học, anh ấy giả vờ vô ý đứng trước mặt tôi sau đó nói:" Tần Chân, câu lạc bộ của cậu là gì? Hả? Câu lạc bộ leo núi? Tôi cùng câu lạc bộ với cậu này. Đây là sự trùng hợp sao? "

    Tôi nói:" Cậu nhầm rồi, tôi đến câu lạc bộ leo núi. "

    Anh buột miệng:" Không thể nào! Tớ xem cậu nộp nó lên sau đó điền vào. "

    Lúc học đại học, Ngụy Lăng là nam sinh nổi tiếng nhất trường, ngoại hình ưa nhìn, chiều cao vượt trội, cộng với tính cách dễ gần nên sau khi vào đại học, anh chàng như bị t. R. E. O lên. Mọi người nói anh ấy" Rất thú vị." "Vui vẻ" "Có chút ngốc nghếch".

    Anh ấy chưa bao giờ yêu.

    Có quá nhiều cô gái phải lòng anh ấy, nhưng mỗi lần có nữ sinh tỏ tình với anh ấy, anh ấy đều sẽ nói: "Xin lỗi, tớ đã có người tớ thích."

    Vào năm hai, có một trận động đất ở thành phố A, nơi tôi đang đi thực tập, tôi bị c. H. Ô. N v. Ù. I dưới đống đổ nát hai ngày một đêm, gần như cảm thấy tuyệt vọng. Ngay trước khi tôi kiệt sức, là giọng của Ngụy Lăng vang lên bên ngoài:

    "Tần Chân! Tần Chân! Tần Chân, cậu có đó không?"

    Phóng viên hỏi anh ấy: "Bạn học này, làm thế nào mà bạn tìm thấy nữ sinh bị mắc kẹt này?"

    Anh cười trước ống kính: "Thần giao cách cảm."

    Sau này, tôi được biết anh ấy suốt đêm bắt taxi đến thành phố A, theo đội cứu hộ vào tòa nhà này, lục tung từng tòa nhà một, gần như tìm kiếm một ngày một đêm, mới tìm thấy tôi ở đây.

    Sống c. H. Ế. T gắn bó, không bao giờ rời đi.

    Tôi nghĩ không ra lý do tại sao Ngụy Lăng lại chia tay với tôi.

    Khi mới chia tay, tôi đã hỏi anh ấy rất nhiều lần tại sao lại đột nhiên chia tay? Vì anh đã yêu người khác rồi? Tôi còn thậm chí nghĩ rằng có phải giống trong phim truyền hình Hàn Quốc, anh ấy mắc trọng bệnh, cho nên vì muốn tôi tiếp tục sống tốt, anh ấy rời xa tôi?

    Nhưng cuộc sống không phải là một bộ phim truyền hình.

    Ngụy Lăng nói qua điện thoại rằng tôi nghĩ quá nhiều rồi.

    "Anh chỉ không còn yêu em nữa". Anh nói.

    Khi chúng tôi đang hẹn hò, tin tức của tôi và anh ấy rầm rầm rộ rộ, sự tình làm c. H. Ấ. N đ. Ộ. N. G toàn bộ khuôn viên trường.

    Vào đêm trước đám cưới của chúng tôi.

    Anh ấy lâm trận bỏ chạy, khiến tôi trở thành trò cười của cả thành phố.

    Đáng buồn là tôi h. Ậ. N anh ấy.

    Tôi lại không càng thể quên anh ấy.

    Anh ấy hỏi tôi có thích Lý Tư Mặc không, nó như một cái gai đ. Â. M vào tim, tôi muốn nói cho anh ấy biết sự thật rằng ba năm nay, tôi chưa từng có chút tình cảm với người khác, dù là một giây cũng chưa từng, từ trước đến nay tôi đều không thể quên được sáu năm chúng tôi bên nhau.

    Nhưng trong tim tôi, vĩnh viễn không thể quên được câu lúc đó anh nói với tôi: "Anh chỉ là không còn yêu em nữa."

    11.

    Việc tìm kiếm Lý Tư Mặc lại có thể diễn ra suôn sẻ bất ngờ. Ngoại trừ việc hơi đ. A. U đớn khi cấp hồng bao mười nghìn nhân dân tệ cho Lucy của p. H. Ò. N. G nhân sự để mua tin tức. Mọi việc suôn sẻ đến mức tôi hơi ngạc nhiên. Khi nhìn thấy chúng tôi, anh ta thậm chí vẫn còn uống trà.

    "Anh đến rồi." Anh nói với Ngụy Lăng.

    Ngụy Lăng nhướng mày: "Anh biết tôi?"

    "Tôi nhìn thấy trên điện thoại của Tần Chân."

    "Phải không?"

    Tốt, tốt lắm.

    Tôi ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng gào thét. Anh được lắm Lý Tư Mặc, lại có thể vạch trần gốc gác của tôi trước mặt Ngụy Lăng, sớm biết thế, khi anh ta bị bọn c. Ô. N đ. Ồ đ. Á. N. H đập, tôi nên giúp đỡ bọn c. Ô. N đ. Ồ.

    Ngụy Lăng liếc mắt nhìn về phía tôi đứng, không khỏi hỏi:

    "Ồ? Là vậy? Tôi còn cho là, cô ấy đã hẹn hò mấy năm rồi."

    "Tần Chân rất khó đuổi." Lý Tư Mặc làm anh ấy hài lòng: "Tôi theo đuổi cô ấy một năm không thành công, nghe nói trong lòng cô ấy vĩnh viễn không thể quên được anh.".

    Được, được lắm.

    Lý Tư Mặc, nếu không g. I. Ế. T tôi thì anh c. Hế. T chắc rồi.

    Ngụy Lăng cất đi vẻ tươi cười: "Chỉ vì cô ấy khó theo đuổi, mà có người g. I. Ế. T cô ấy."

    "Anh nói xem, người này có nên c. H. Ế. T
    không?"

    "Tần Chân c. H. Ế. T rồi?"

    Lý Tư Mặc uống một ngụm nước, cau mày nói: "Không phải Tần Chân đứng ở bên cạnh anh sao?".

    12.

    Lý Tư Mặc có thể nhìn thấy tôi?

    Anh ta thực sự có thể nhìn thấy tôi?

    Tuy rằng không biết tại sao Ngụy Lăng có thể nhìn thấy tôi, nhưng Ngụy Lăng đã từng suy đoán, có lẽ người tôi yêu nhất chính là anh, cho nên anh có thể nhìn thấy tôi, đương nhiên, kết luận này bị tôi ra sức đ. Á. N. H một trận.

    Nhưng tại sao Lý Tư Mặc..

    "Tôi có đôi mắt âm dương, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ này."

    Anh ta giải thích ngắn gọn, rồi nhìn tôi đầy lo lắng: "Em c. H. Ế t rồi? Em c. H ế. T như thế nào?"

    Bị anh đ. Â. M c. H. Ế. T.

    Tôi không nói, Ngụy Lăng cười lạnh, lấy ống k. I. M và thuốc đ. Ộ. C ra, cầm trong tay, giả bộ không có gì đáng kể hỏi anh ta:

    "Cái này là gì?"

    "Tại sao lại có tấm ảnh của Tần Chân ở dưới ống thuốc đ. Ộ. C này?"

    Tôi chắc chắn rằng ngay lúc đó, tôi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Lý Tư Mặc.

    Anh ta giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi không biết."

    Ngụy Lăng đặt ố. N. G k. I. M xuống, bình tĩnh nói: "Thật không?"

    "Nói thật, đây không phải trong ngăn kéo của anh, là tôi tìm nó ở ngoài, k. I. M t. I. Ê. M và thuốc trong ngăn kéo của anh, vẫn còn ở trong đó."

    "Nếu tôi gọi cho một phóng viên, nói rằng một nhân viên của công ty anh đã bị đầu đ. Ộ. C và bị s. Á. T h. Ạ. I, trong ngăn kéo của con trai tổng giám đốc vẫn còn một chất đ. Ộ. C c. H. Ế. T người".

    "Anh đoán xem, sẽ xảy ra chuyện gì?"

    Trong ấn tượng của tôi, Lý Tư Mặc không phải là một người t. À. N n. H. Ẫ. N.

    Anh ta nhìn Ngụy Lăng một lúc rồi chợt nở nụ cười.

    Anh ta ngã ra phía sau, nhìn Ngụy Lăng nói:

    "Nếu tôi g. I. Ế. T cô ấy thì sao?"

    14

    Nhớ lại Ngụy Lăng đã hai lần đ. Á. N h nhau vì tôi.

    Một lần là lúc học đại học, lúc đó tôi vẫn chưa ở cùng với anh ấy, nam sinh ngoài trường đến q. U ấ. Y r. Ố. I tôi, anh không nói không rằng, liền đ. Ấ. M thẳng vào mặt bọn đó.

    Một lần là năm tôi làm việc, tôi đụng phải một khách hàng quá chén.

    Lần này anh ấy bất ngờ lao lên, đánh nhau với Lý Tư Mặc. Anh t. Ú. M cổ áo Lý Tư Mặc, nói: "Nếu mày dám g. I. Ế. T cô ấy! Tao sẽ không b. U. Ô. N. G tha cho mày!"

    "Thả tôi ra, khụ khụ!"

    Lý Tư Mặc mặt mũi đỏ bừng, tôi ngăn Ngụy Lăng lại: "Trước tiên đừng đ. Ộ. N. G t. H. Ủ, anh ta bị tim bẩm sinh!"

    A cái tên không nhìn ra lòng tốt của người khác lại còn tự khoe ra lòng lang dạ sói của mình đang đứng yên tại chỗ hít thở một vài hơi, mới tiếp tục nói:

    "Tôi từ trước đến nay chưa hề bị ốm."

    "Những tin đồn về bệnh tật đều là bố tôi lừa em".

    15

    "Từ nhỏ tôi đã có đôi mắt âm dương, có khả năng nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ, với lại âm khí nặng nề, thường xuyên dẫn một số yêu ma trên cơ thể. Vì vậy, bố tôi luôn gửi tôi vào chùa để tĩnh dưỡng."

    "Đối với bên ngoài, chỉ nói tôi bị bệnh tim bẩm sinh."

    Lý tổng, ông được lắm, lúc đó ông khuyên nhủ tôi ở bên Lý Tư Mặc lại còn nói rằng anh ta bị đau tim, khiến tôi sau khi từ chối liền cảm thấy áy náy trong nhiều ngày, hóa ra đều là lừa gạt tôi.

    Tôi rơm rớm nước mắt, cảm động trước sự lừa gạt của Lý tổng, chỉ nghe thấy Lý Tư Mặc nói bên tai tôi:

    "Ố. N. G k i. M đó, là thứ mà tôi định dùng cho chính mình."

    "Cuộc sống này tôi chịu đựng như vậy là đủ rồi. Mỗi ngày nhắm mắt mở mắt, đều nhìn thấy những thứ k. I. N. H k. H. Ủ n. G này, với lại không thể sống như người bình thường được."

    Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi: "Chỉ là những chuyện này, đừng nói cho bố tôi."

    "Tôi sợ ông ấy sẽ đau lòng."

    Ngụy Lăng im lặng một lúc mới tiếp tục hỏi:

    "Vậy tấm ảnh dưới ố. N. G k. I. M? Đến cùng là chuyện như thế nào?"

    Lý Tư Mặc nhướng mày: "Sở hữu ảnh cô gái mình thích cũng là p. H. Ạ. M p. H. Á. P sao?"

    Không biết tại sao, tôi cảm thấy Ngụy Lăng sững sờ.

    Nhưng chỉ chốc lát, anh ấy lập thức lấy điện thoại, mở ra, Trần Diệp cũng gửi cho anh bức ảnh trông kỳ quái đó: "Tấm này thì sao?"

    Anh ta nhún vai, nhìn Ngụy Lăng nói: "Tôi nói rồi, tôi có thể nhìn thấy ma."

    "Lúc đó bên cạnh cô ấy, có một con ma đang đứng, vì vậy tôi.."

    "Được, được rồi, đại ca, anh không cần nói nữa." Ta giơ tay ngăn cản anh ta: "Tôi thật sự không muốn biết lúc tôi còn sống có bao nhiêu con ma đi theo.

    Manh mối tại đây, xem ra lại bị đ. Ứ. T.

    Không phải Lý Tư Mặc đã g. I. Ế. T tôi.

    Vậy ai đã g. I. Ế. T tôi?

    Điều kỳ lạ hơn nữa là đặt x. Á. C tôi dưới giường của Ngụy Lăng?

    Lý Tư Mặc rất nhanh chóng theo chúng tôi đến nhà Ngụy Lăng, chuyên ngành đại học của anh ta là Y. Tuy nhiên, Lý tổng luôn muốn anh ta kế thừa công việc kinh doanh của gia đình nên để anh ấy đến công ty làm quen.

    " Là trúng đ. Ộ. C. "

    Anh ta nhanh chóng đưa ra kết luận:" Có lẽ là do ngộ đ. Ộ. C thực phẩm mà c. H. Ế. T ".

    " Mấy ngày trước khi c. H. Ế. T, em đã cùng ai ăn cái gì? "

    16

    Chúng tôi lần nữa sắp xếp lại hành tung của tôi ba ngày trước khi tôi c. H. Ế. T.

    Ngày đầu tiên, công ty làm thêm giờ.

    Jessica và tôi phụ trách một dự án, hôm đó tâm tình cô ấy rất tệ, tôi đã c. Ã. I nhau với cô ấy một vài câu, cô ấy nói rằng cuộc sống của tôi đáng không có đối tượng, bị giám đốc nghe được, nghiêm khắc khiển trách một trận.

    Ngày thứ hai, tôi đến thành phố C, với tư cách là quản lý mới, tôi tiếp xúc với công ty C về việc ký kết hợp đồng, tôi ở lại thành phố C một ngày, công ty phụ trách việc ăn ở.

    Ngụy Lăng quay đầu lại hỏi tôi:" Vậy em đã làm gì vào ngày thứ ba? "

    " Không có gì. "Tôi đánh giá qua loa:" Điều này không quan trọng. "

    " Bất cứ sự việc nhỏ nào có thể g. I. Ế. T c. H. Ế. T em, em đều phải nói. "Lý Tư Mặc nghiêm mặt nói:" Nếu không nó chỉ sẽ cản trở chúng ta tìm ra chân tướng. "

    Tôi:"... "

    Tôi:" Đã đi thẩm mỹ viện, spa, sau đó đã đến tiệm cắt tóc, uốn tóc, cuối cùng là đi nối mi sau đó đến trung tâm thương mại Earth Asia để mua kính áp tròng, mỹ phẩm và quần áo, cuối cùng là bắt taxi về nhà. Tôi không ăn bất cứ thứ gì vào ngày hôm đó hết. "

    Trong phòng bỗng chốc yên lặng.

    Cuối cùng Ngụy Lăng không nhịn được cười:" Hahahahahaha! Tần Chân! Vì để gặp anh, em thật là! Hahahahahahahaha! "

    17

    Lý Tư Mặc nói với tôi:" Xin lỗi, tôi chỉ nói sự thật. "

    " Cảm ơn. "Tôi mỉm cười và nói với anh ấy:" Anh cũng có thể không nói câu này. "

    Kể từ khi Ngụy Lăng cười nhạo tôi, đã nửa tiếng trôi qua:

    Anh ấy hầu như không ngừng cười trong nửa giờ này, gần như cười đến mức bị lệch quai hàm.

    Lý Tư Mặc im miệng đúng lúc, tầm mắt nhìn về phía Ngụy Lăng ở phía xa đang đi về ga ra:" Tôi cho rằng cuộc đời tôi sẽ không bao giờ gặp anh ta, kể cả em cũng vậy. "

    Tôi cũng không mong đợi điều đó.

    Lúc đó, Ngụy Lăng rời khỏi nước, nghe nói ngay cả quốc tịch cũng đều thay đổi, có ý định suốt đời sẽ không bao giờ quay trở lại.

    Vì vậy, thậm chí ngay cả việc chia tay cũng đều nói qua điện thoại.

    Rất nhanh, xe đã lái ra khỏi ga ra, Ngụy Lăng ghé vào chúng tôi, tôi nhấc chân định đi về phía anh ấy.

    Lúc tôi đi ngang qua, Lý Tư Mặc đột nhiên mở miệng gọi tôi:" Tần Chân. "

    " Cẩn thận, cẩn thận Ngụy Lăng."

    Không biết tại sao, tôi cảm thấy mơ hồ. Khi anh ta nói điều này, ánh mắt rõ ràng ảm đạm, anh ta nhìn đi chỗ khác.

    Ngụy Lăng vô tâm ở đằng xa, thấy tôi nhìn anh ấy, vẫn nở nụ cười lộ ra tám cái răng.

    Cẩn thận Ngụy Lăng?

    Ngụy Lăng có cái gì cần cẩn thận?

    (CÒN TIẾP)
     
    Ớt NhỏQuynh LoiChoi thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...