Khi Người Phụ Nữ Trở Lại Tên tiếng trung: 一往情深, 傅少的心 人心发爱妻! Tác giả: Tiêu Hàn Editor: Lục Tiểu Hồng Thể loại: Ngôn tình, hiện đại Độ dài: Đang cập nhật Văn án: Sau 10 tháng mang thai hộ, Ngọc Vân trở về để giúp cha trả số nợ trước đó, nhưng biết tin cha cô qua đời một cách bi thảm, chồng sắp cưới và chị gái đã âm mưa đuổi cô ra khỏi nhà. Ba năm sau cô trở về, để lấy lại căn biệt thự do cha mình để lại, cô phải trả thù, nợ máu phải trả bằng máu. Liệu rằng, sau những âm mưa, toan tính của đôi tình nhân kia có thể đánh bại được cô gái Ngọc Vân không? Link thảo luận: [ Thảo luận- Góp] Các tác phẩm convert của Lục Tiểu Hồng
Chương 1: Mang thai Bấm để xem "Ngọc Vân, 20 tuổi, tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, độc thân.." Người đàn ông đối diện sau khi đọc thông tin, nhíu mày hỏi: "Cô có chắc muốn kí tên vào không?" Hợp đồng " Ngọc Vân nắm chặt váy bằng cả hai tay, trên khuôn mặt lo lắng và hoảng sợ. " Tôi kí, tôi thật sự cần số tiền này! " " Cô muốn bao nhiêu "Người đàn ông kia nói. Cô thở một hơi dài, rồi ngập ngừng nói: -" Tôi muốn mười triệu! " Anh ta nhìn cô rồi nói: " Trong mười tháng từ khi mang thai đến khi sinh đứa trẻ, cô không được phép rời khỏi nhà nửa bước, cũng không được phép liên hệ với bất cứ ai. Cô làm được không? " Ngọc Vân nhìn anh giọng hơi run rẩy nói:" Tôi có thể hứa, nhưng tôi có một điều kiện " " Nói đi! " Sau khi tôi có thai, anh phải chuyển khoản số tiền đã kí trong thỏa thuận luôn cho tôi! Người đàn ông nhìn cô ra vẻ đắc ý: " Tất nhiên là được rồi! Cô chuẩn bị đi tối nay đúng 8 giờ sẽ có người đến đưa cô tới nơi. Tốt nhất là cô hãy mang thai trong vòng một tháng, nếu không số tiền kia sẽ không có trong tài khoản của cô đâu! " * * * Buổi tối, cũng sắp tám giờ. Ngọc Vân được đưa tới một căn phòng tối. Một lát sau cánh cửa đột nhiên bị mở ra, trong bóng tối có một người đàn ông bước vào, cô run người lên vì sợ. Anh ta liền ôm chặt lấy cô, đẩy cô xuống giường. " Muốn tiền phải không, tôi sẽ cho cô tiền! " Giọng nói giễu cợt của người đàn ông vang lên trong bầu khung khí u ám, lòng cô như đau thắt lại. Chỉ vì trả được món nợ của cha, cô sẵn sàng chịu sự sỉ nhục của hắn ta. Cô nhắm chặt mắt, run rẩy nói: " Anh làm đi! " Người đàn ông nghe thấy vậy, cầm áo cô xé toang ra để lộ bầu ngực trắng nõn, cơ thể mềm mại, hấp dẫn hiện ra trước mắt anh. Anh ta cởi chiếc áo của mình ra, tiếp theo là chiếc quần dài. Ngọc Vân cắn chặt môi, nước mắt cứ từ từ chảy ra. Người đàn ông cúi xuống hôn nhẹ lên môi. Anh cắn nhẹ lên ngực cô, Ngọc Vân cau mày lại. Anh đưa một ngón tay vào huyệt của cô, nơi đây chưa ai chạm vào, hang động còn rất nhỏ, anh thích thú đưa thêm một ngón tay vào. Anh ta ghé sát vào tai cô nói:" Chịu khó đi, cô sẽ có tiền! " Anh đẩy nhanh tốc độ của ngón tay hơn, một chút nước nhờn tiết ra. Huyệt cô kẹp chặt lấy ngón tay của anh, phía dưới cô đã kêu gào muốn anh giải thoát. Anh cởi chiếc quần lót ra, vật nam tính to lớn hiện ra trước mắt cô. Cô ngượng ngùng, vội nhắm mắt lại, hai gò má ửng hồng lên vì xấu hổ. " Tôi muốn cô ". Nói xong, anh ta thúc mạnh thứ to lớn ấy vào bên trong cô. Lớp màng mỏng bên trong bị vật to lớn kia phá hủy, khiến cho cô co rúm người lại, từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên đôi mắt của cô. Anh ta vẫn điên cuồng ra vào bên trong âm đạo đang khép chặt của cô. Ngọc Vân mê man trong đỉnh dục vọng. Cô cắn môi để ngăn tiếng rên rỉ do chính mình phát ra. -" Ư.. " Đến gần sáng, anh ta mới chịu buông tha cho cô, đẩy nhanh tốc độ rồi đưa dòng chất lỏng màu trắng đục vào bên trong cô. Rồi vài phút sau, anh mới chịu rút ra khỏi người Ngọc Vân. Cô cảm thấy rất đau ở thân dưới, rồi không biết từ lúc nào cô ngủ thiếp đi vì mệt. Ánh mặt trời bên ngoài rèm cửa chiếu qua mặt cô. Ngọc Vân từ từ mở mắt, cô nhìn sang bên cạnh không thấy ai, người đàn ông tối qua chắc đã rời đi. Đột nhiên, người hầu trong biệt thự mở cửa ra, lạnh giọng nói:" Trước khi mang thai đứa nhỏ, đêm nào ông chủ cũng sẽ đến. Nếu tháng sau không mang thai, cô tự thu dọn hành lí rồi rời khỏi đây! ". Ngọc Vân siết chặt nắm tay, cô nhất định sẽ mang thai đứa nhỏ, cô nhất định sẽ như vậy. Đêm nào, người đàn ông đó cũng đến, làm chuyện đó với cô. Một tháng sau cô phát hiện có thai. Cô liền đi nói với người hầu, bà ta nói: " Mười triệu, ông chủ chúng tôi đã lệnh cho người chuyển tiền vào tài khoản của cô rồi. Từ nay, cô có thể yên tâm nuôi con! ". Ngọc Vân không biết nên khóc hay nên cười, vui mừng nắm lấy tay người hầu rồi nhẹ giọng nói: " Bác à, cháu muốn gọi điện cho cha để xem cha cháu đã nhận được tiền chưa. Thực sự bây giờ, nhận được tiền cha cháu mới có thể trả hết nợ cho người ta. Cháu hứa chỉ nói mấy câu thôi! Cháu hứa.. " Bà Giang là người giúp việc trung niên thấy cô là đứa con hiếu thảo, nhíu mày, có chút cảm động. Rồi nhìn cô nói: " Cô muốn nói gì, tôi có thể gửi tin nhắn cho ông ta giúp cô! Nhưng chỉ lần này thôi, nếu ông chủ biết tôi sẽ bị đuổi việc ". Ngọc Vân nhẹ nhàng nói: " Bác yên tâm đi ạ, cháu chỉ nói mấy câu thôi, không làm gì ảnh hưởng tới bác đâu! " Nói rồi, cô nhắn một tin nhắn đôi ba câu. Nhưng chưa thấy hồi âm.. * * * Mười tháng sau Ngọc Vân trở dạ sắp sinh, bụng cô đau thắt lại. Cô hét lớn, người hầu vội chạy đến đỡ cô nằm trên giường. Tiếng hét của cô xuyên qua căn phòng, nữ bác sĩ bình tĩnh đứng sang một bên để gây chuyện dạ," Mạnh hơn nữa, mạnh hơn nữa, đầu đứa bé sắp ra rồi! " Ngọc Vân nghiến răng, trong lần gắng sức cuối cùng, cô ấy cuối cùng cũng sinh được. Một tiếng khóc lớn của đứa bé. Nữ bác sĩ nhanh chóng chuyển đứa bé và đặt vào lồng ấp," đưa nó đi ngay lập tức ". Ngọc Vân nằm trên giường gần như kiệt sức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và mồ hôi, yếu ớt nói:" Xin hãy để tôi nhìn đứa bé một lát ".. Nhưng yêu cầu của cô vô ích, đứa trẻ được đưa vào lồng ấp và nhanh chóng được đưa đi. Cô thậm chí không biết con mình là trai hay gái.. Bên ngoài biệt thự có một chiếc xe sang trọng màu đen. Người đàn ông trong xe nhìn đứa bé mà khẽ nhíu mày. Nhìn nó quả thật rất giống anh. Ngọc Vân loạng choạng ngồi lên giường sinh, nhìn ra ngoài cửa chỉ thấy một chiếc xe màu đen đang đứng đó. * * * Vào ngày thứ ba sau khi sinh, Ngọc Vân vội vã trở về nhà. Ngọc Vân đứng ngoài cửa, định giơ tay bấm chuông cửa, nhưng lại phát hiện cửa không khóa. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trong phòng khách không có ai. Cô nhìn xung quanh vẫn không thấy ai. Ngay cả khi cha đi làm, thì dì Lâm và chị Khả Như vẫn ở nhà chứ. Cô chuẩn bị bước lên lầu, thì đứng hình thấy chị và Triệu Lâm đang ôm ấp nhau. Bàn tay to lớn của người đàn ông đang ve vãn cặp mông của người phụ nữ, người phụ nữ nắm chặt tay đấm vào ngực anh ta, cô ta rên rỉ:" Khi nào thì lấy em! Em không chờ được tới lúc đó đâu! "..." Người đàn ông cúi đầu xuống vành tai người phụ nữ mơ hồ nói: "Anh yêu em". Người phụ nữ gục vào vòng tay người đàn ông. Dưới lầu, khuôn mặt của Ngọc Vân tái nhợt, ánh mắt uất hận, lạnh lùng nhìn hắn ta. Người đàn ông đó chính là chồng sắp cưới của cô.