Kinh Dị [Convert] Người Bất Tử - Hoài Thượng

Thảo luận trong 'Convert' bắt đầu bởi Chin Ú, 3 Tháng sáu 2021.

  1. Chin Ú Leo

    Bài viết:
    148
    Người Bất Tử

    [​IMG]

    Tên tiếng Trung: 不死者

    Tên tác giả: Hoài Thượng (淮上)

    Converter: Chin Ú

    Số chương: 85 chương

    Thể loại: Kinh dị, Zombie, Xác sống, Tận thế, Đam mỹ, ABO, HE

    Văn án: Virus zombie bùng nổ trong mấy tháng càn quét toàn cầu. Thông tin gián đoạn, thuỷ điện đình chỉ, nhà máy hóa chất rò rỉ, nhà máy năng lượng nguyên tử nổ mạnh thành thị chìm vào địa ngục. Ở đây không có thượng đế, truyền thuyết cùng chúa cứu thế thời đại, vài tên đội viên của đơn vị 118 lội ngược dòng, thề phải đem vắc xin khống chế dịch bệnh về đến tổng bộ. Bọn họ đạp lên núi xác và biển lửa, đội ngũ ngày càng lớn mạnh, ngọn lửa sinh tồn một lần nữa nhen nhóm.

    Đây là một bài văn hậu tận thế với chủ đề Resident Evil zombie và bối cảnh ABO, có rất nhiều lời bình luận ác ý nhưng nó chỉ có thể tấn công Chu Nhung trong ba giây và sức chiến đấu lại bùng nổ. Một đôi diễn viên chính xuất sắc là điểm nổi bật của câu truyện này. Cốt truyện cô đọng, chặt chẽ, đan xen, những tình tiết rung động lòng người trong chiến đấu, tình cảm dần nhen nhóm, tình tiết căng thẳng đến ngạt thở nhưng đôi lúc lại cười không ngừng. Ngòi bút của tác giả rất hay, đem tình cảm phức tạp và tranh đấu gắt gao của nhân vật diễn tả một cách nhuần nhuyễn, một nhóm nhân vật sống động, những lần chiến đấu vào sinh ra tử được đưa tới độc giả như một bữa tiệc linh đình.

    Link thảo luận, góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Chin Ú
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Chin Ú Leo

    Bài viết:
    148
    Chương 1.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạy Chúa thương xót, xin người hãy đón nhận linh hồn mới vào chốn vĩnh hằng, nơi có ánh sáng và hạnh phúc. Được sự sáng tạo của tất cả các thánh đồ trên trời, thời điểm chúa Jesus xuất hiện lần thứ hai tất cả những người đã chết trong Đức Kitô sẽ được sống lại, hưởng sự sống đời đời.

    "Amen"

    Cha sứ hôn lên cây thánh giá bạc, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên cao của nhà thờ, chiếu lên chiếc quan tài gỗ thông màu đen. Một người phụ nữ da trắng trùm khăn đen ngồi xổm xuống, dùng bàn tay lạnh như băng che miệng cố gắng ngừng khóc, ôm lấy cậu bé bên cạnh.

    "Mẹ"

    "Ừm"

    "Chúa có yêu thế giới không?"

    "Chúa.." Người phụ nữ run rẩy hít sâu một hơi rồi khàn giọng nói: "Chúa yêu mọi người, nên đã ban tặng đứa con trai duy nhất của mình để tất cả những ai tin vào Chúa không bị diệt vong, được hưởng cuộc sống đời đời kiếp kiếp."

    "Vậy tại sao chúng ta lại mất tự do, bị cướp bóc và cầm tù?"

    "..."

    "Không phải tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng hay sao?"

    Cánh cửa phía sau người phụ nữ bị đạp tung ra, vô số bóng người lao vào nhà thờ xen lẫn tiếng la hét. Người phụ nữ chỉ kịp tháo chiếc dây chuyền trên cổ nhét vào tay cậu bé sau đó lập tức bị mấy tên lính vũ trang hạng nặng bắt được lôi về phía sau cưỡng bức.

    "Chạy, chạy mau" Người phụ nữ giãy dụa hét lên trong sự hỗn loạn: "Chạy mau, rời khỏi nơi này"

    "Đừng quay đầu, đừng bỏ cuộc"

    "Mẹ yêu con"

    Nhà thờ ầm ầm sụp đổ giữa một tiếng nổ lớn, ngọn lửa hóa thành làn khói đen lao thẳng lên bầu trời. Tiếng la thảm thiết cùng tiếng khóc chìm vào hư vô, tro bụi bị gió cuốn tung tóe trên vùng đất rộng lớn và hoang vắng.

    Cậu bé chạy trốn trên cánh đồng quê, phía sau là những tên lính và chó săn đang đuổi theo. Một biển ánh sáng dần lóe lên trước mắt, một thành phố khổng lồ hiện ra dưới vách núi, cậu bé nhảy xuống trong tiếng la hét kinh hãi của những tên lính đang đuổi theo.

    Từng con gió rít qua tai đem dây chuyền trước ngực thổi bay lên.

    Cậu bé nhắm mắt lại rồi nhanh chóng rơi xuống, hình ảnh cuối cùng trong đôi mắt cậu là một màn đêm lạnh lẽo, cô đơn không có điểm dừng.

    "Người đã chết sẽ sống lại và được hưởng cuộc sống đời đời kiếp kiếp"

    Cậu nhủ thầm trong lòng:

    "Amen"

    * * *

    Thành phố T, năm 2019.

    "A"

    Người thanh niên trở mình ngồi dậy trong bóng đêm, ngay sau đó một cơn đau dữ dội như luồng điện chạy qua từng dây thần kinh, cơn đau khiến cậu cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Tuy nhiên cậu không thể nôn ra được gì vì bụng trống rỗng sau một ngày không ăn gì, cậu cảm thấy ruột gan của mình đang thắt lại. Cậu cuối cùng cũng bình ổn lại sau một hồi thở hổn hển, đôi mắt híp lại tập trung, nhưng đập vào tầm mắt của cậu chỉ là một phòng giam nhỏ và tối, một tia sáng nhỏ từ ngọn đèn chiếu vào qua song sắt.

    Đây là chỗ nào, nhà tù?

    Tại sao mình lại ở đây?

    Cậu cố gắng tìm kiếm một số thông tin hữu ích từ trong trí nhớ hỗn loạn của mình, nhưng ngay cả tên mình cậu cũng không nhớ nổi, mỗi lần cố gắng suy nghĩ thì cơn đau lại kéo tới. Ngay khi cậu cố gắng bước xuống từ chiếc giường thấp bé, ngoài cửa nhà tù bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân và giọng nói.

    "Tìm khắp thành phố ba ngày cũng không tìm được mấy con còn sống, có phải mùi Omega đặc biệt hấp dẫn zombie hay không"

    "Nghe nói Alpha cũng vậy, chỉ Beta có vô dụng là an toàn."

    "Thôi bỏ đi, mấy Omega này cũng đủ để báo cáo rồi"

    Tiếng khóa sắt kêu cót két, cửa sắt được mở ra kèm theo âm thanh chói tai. Hai tên lính bước vào phòng giam, thông qua ánh đèn mờ ảo trên hành lang có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người gầy gò nằm ngửa trên giường, không có một chút sự sống, ngực cũng không có một chút phập phồng.

    "Không phải là đã chết rồi chứ?"

    Một ngón tay đeo găng tay dài bằng nửa ngón tay đưa đến chóp mũi của cậu, ngay sau đó thăm dò mạch cổ.

    "Chỉ là hôn mê thôi."

    Tên lính nói: "Khi tôi tìm được cậu ta dáng vẻ cũng không tệ."

    Đồng bạn của hắn bật cười: "Thôi đi, cái bộ mặt đầy bụi đất này thì có thể nhìn thấy cái gì chứ?"

    "Mười tám lớp nữa tôi cũng có thể thấy rõ."

    "Có phải là cậu đòi hỏi cao quá hay không."

    "Thế cậu không có đòi hỏi cao à?"

    "Đòi hỏi cao cũng vô dụng, dù sao thì chúng ta cũng không có lợi ích gì."

    Hai mắt của thiếu niên nhắm nghiền cảm giác giống như một cỗ thân thể, cậu cảm thấy thân thể mình bị người khác bế khỏi phòng giam.

    Cậu hơi nhướng mi nhưng vì tầm nhìn hạn hẹp chỉ có thể nhìn thấy người ôm mình đang mặc bộ đồ phòng hộ Kevlar với cơ tay rắn chắc. Đồng bạn phía sau hắn cũng ăn mặc giống vậy, thân hình cao lớn và cường tráng, chân đi giày công nhân cổ ngắn, có bao da đen ngang đùi.

    Hai Alpha.

    Đôi mắt của thiếu niên bị bóng đen nơi góc hành lang đá che khuất, cậu lặng lẽ nhắm mắt. Hai tên lính lập tức đi vào thang máy, thang máy đi lên sau đó dừng lại, trước mặt là một không gian ồn ào.

    Có người chạy đến bên cạnh hai người sau đó hét lên: "Thu dọn hành lý. Chuẩn bị rút lui. Trực thăng căn cứ đang ở chế độ chờ trên đỉnh tòa nhà."

    "Thành phố thất thủ, không còn thời gian nữa"

    "Đi mau"

    Đồng bạn phía sau của tên lính trả lời rồi rời đi, đồng tử của thiếu niên nheo lại, chính là lúc này.

    "Đem Omega lên trực thăng, không cho bọn họ chạy trốn, vận chuyển về căn cứ"

    Tên lính đang định mở miệng đồng ý, đột nhiên anh ta cảm thấy Omega trẻ trên tay dường như cúi xuống, từ trong cánh tay của anh ta nghiêng về phía mặt đất.

    Phản ứng đầu tiên của anh là cúi người muốn bắt lấy, nhưng trong chớp mắt, thiếu niên hôn mê nặng như xác chết vươn tay rút súng trong bao đựng súng trên thắt lưng anh ta sau đó tiếp đất bằng đầu gối.

    Hành động này diễn ra quá đột ngột, tên lính còn chưa kịp phát ra tiếng gầm giận dữ thì thiếu niên đã quét qua hai chân rồi quật ngã hắn ta.

    Ầm

    "Đã xảy ra chuyện gì?"

    "Dừng lại"

    Tiếng la hét khắp xung quanh, thiếu niên kéo tóc tên lính Alpha làm hắn ngã nhào xuống đất sau đó kéo tên lính bê bết máu lên, cậu để hắn chắn trước người mình, họng súng chĩa vào huyệt thái dương: ".. lại.."

    Cậu muốn nói dừng lại và không được cử động nhưng do hôn mê kéo dài khiến cổ họng cậu khản đặc, sau vài giây cậu thở hổn hển quát lớn: "Dừng lại. Bỏ vũ khí xuống"

    Trong đại sảnh tất cả những tên lính đang định tiến lại gần đều biến sắc rồi dừng lại tạo thành một vòng vây hình quạt, hiện trường trở nên căng thẳng.

    "Trung tá, có tình huống khẩn cấp."

    Thang Hạo cúp điện thoại, ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

    "Có một Omega làm loạn", phụ tá chỉ vào đại sảnh cách đó không xa vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc: "Hắn uy hiếp người của chúng ta, còn muốn chạy trốn."

    Tiếng thở dốc không ngừng của thiếu niên và hơi thở run rẩy của tên lính Alpha hòa vào nhau. Tên lính cảm thấy họng súng lạnh như băng trên huyệt thái dương không khỏi nuốt vài ngụm nước bọt, khàn giọng nói: "Thả.. Thả tôi ra, cậu không chạy thoát được đâu.. A"

    Thiếu niên bóp cổ hắn thật mạnh bằng bàn tay cứng như sắt của mình: "Câm miệng"

    Đây là khu vực công cộng của nhà tù, đại sảnh hình tròn giờ đã đã đông nghịt binh lính hạng nặng, thiếu niên ước lượng bằng mắt thì ít nhất cũng phải một trăm người. Mặt đất bên ngoài tòa nhà có đầy đủ các phương tiện cấp cứu và cáng phủ vải trắng thấy không rõ là có bao nhiêu xác chết, không khí nồng nặc mùi thuốc súng, mùi cháy, máu tươi và thịt thối hòa vào nhau thành một mùi thật khó tả.

    Chuyện gì thế này, bạo loạn?

    Chiến tranh?

    Tôi là ai, tại sao tôi lại ở đây?

    Lối ra xa hơn của đại sảnh bị khóa lại bằng một cánh cửa sắt kiên cố, cạnh cổng là một văn phòng nhỏ, một người đàn ông mặc quân phục rằn ri, nước da ngăm đen và vóc dáng cao lớn đẩy cửa bước ra.

    Thiếu niên cảnh giác lùi lại phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn ta cho đến khi hắn đi tới, hắn đứng cách cậu vài bước giơ tay rút khẩu súng trên thắt lưng, hành động này làm cho quân hàm trung tá lộ ra ngoài.

    "Thả cậu ấy ra." Thang Hạo nhìn Omega đã lùi vào góc tường cách đó không xa, tuy rằng xuất thân trong bộ đội đặc chủng với thân hình cường tráng nhưng đã khống chế giọng nói nên cũng không tạo cho người khác cảm giác áp bức: "Chúng tôi đã cứu cậu, thành phố đã thất thủ, cậu không thể ra ngoài."

    Thiếu niên nhắm mắt lại sau đó lại mở ra: "Các người là ai?"

    Thang Hạo không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu: "Nhiệm vụ của chúng tôi là tìm kiếm và bảo vệ Omega – một vật liệu chiến lược quý giá cho đến khi chúng tôi hộ tống cậu trở về căn cứ một cách an toàn. Cậu sẽ không gặp bất kì một nguy hiểm gì, căn cứ đã sẵn sàng tiếp nhận cậu, cậu sẽ sớm được chuyển đến khu vực an toàn"

    Tiềm thức nói với cậu rằng không có khu vực an toàn.

    Không chỉ thành phố này mà toàn bộ đất nước, thậm chí cả thế giới đã sụp đổ.

    Thiếu niên sững sờ không biết nỗi buồn không tên đến từ đâu.

    "Hãy thả con tin của cậu và coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu binh lính của tôi đã vô lễ với cậu, tôi có thể thay họ xin lỗi"

    "Không.. không" Giọng nói của Thang Hạo bị thiếu niên cắt ngang, chỉ thấy cậu dựa lưng vào tường thở hổn hển lắc đầu: "Bỏ súng xuống, để tôi đi, tôi phải.. bây giờ.."

    Thang Hạo vừa muốn nói gì đó đột nhiên vẻ mặt thay đổi.

    Chỉ nghe tiếng than khóc vang lên từ trong nhà giam sau đó là âm thanh ma sát của vô số bước chân từ xa tới gần, cánh cửa sắt cuốn ở đằng xa vang lên tiếng đập liên hồi.

    Đá vụn và bụi đất trên tường rơi xuống, mọi người đều thay đổi sắc mặt. Người phụ tá gầm lên một cách điên cuồng: "Trung tá. Cánh cửa tầng dưới bị mất, zombie đang đuổi tới đây"

    Thiếu niên hét lên: "Bỏ súng xuống"

    "Trung tá"

    "Hãy để tôi đi"

    Thang Hạo quay đầu lại giơ tay bắn mấy phát súng.

    Tia điện màu xanh gần như quét qua thiếu niên và tên lính Alpha làm con tin. Cơn đau dữ dội do điện giật khiến thiếu niên khuỵu xuống sau đó bất tỉnh.

    Ngực cậu đột nhiên phập phồng như bị tảng đá to đè nặng. Thang Hạo bước tới, một đầu gối đè lên ngực cậu. Thiếu niên ho khan phun ra bọt máu sau đó giơ tay lên nhưng Thang Hạo dễ dàng nắm lấy cổ tay cậu ấn xuống đất, dòng điện khiến cơ bắp của cậu co giật không thể phản kháng.

    "..."

    Thang Hạo chửi tục trong lòng, vẻ mặt có chút nhếch nhách không phải do đánh nhau mà là do Omega dưới người phun ra máu.

    Dù mặt mũi lấm lem bùn đất cũng không thể che đi những đường nét trên khuôn mặt điển trai của chàng trai này. Đường nét của cậu ta không mềm mại như Omega bình thường mà sắc nét hơn với mày kiếm, mắt sáng, mũi thẳng và đường cong hoàn hảo từ quai hàm đến cổ.

    Máu đậm đặc pheromone bắn tung tóe trên cổ tay áo đồng phục của Thang Hạo giống như đánh mạnh vào dây thần kinh của Alpha khiến cho sự kích thích trong bản năng dâng lên.

    "Đến cuối cùng sẽ đặt Omega vào địa ngục. Nếu bây giờ cậu rời khỏi đây, người sống ở bên ngoài sẽ đáng sợ hơn cả zombie. Đặc biệt là cậu.", ngón tay cái Thang Hạo xoa mạnh lên sườn mặt của thiếu niên làm lộ ra một làn da trắng nõn.

    "Cậu sẽ không sống qua đêm nay đâu, có lẽ cách chết thương tâm nhất là bị một đám zombie ăn tươi nuốt sống."

    "Đem cậu ta đi. Rút lui hết tốc lực." Thang Hạo đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài như để che giấu phản ứng theo bản năng của mình.

    Lúc này sắc mặt tên lính đối diện đột nhiên thay đổi, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy có một lực mạnh truyền đến từ mắt cá chân kéo anh ngã sấp xuống.

    "Ầm"

    Thang Hạo suýt chút nữa thì chấn động não, thiếu niên giả vờ bấy lâu nay cuối cùng cũng lộ ra. Anh không thể tin rằng điện giật đã mất tác dụng với Omega này chỉ sau vài giây, ngay sau đó anh thấy thiếu niên nhặt súng lên cúi xuống tai anh nói với chất giọng khàn khàn:

    "Tôi thích chết già."

    Thiếu niên rút máy sạc từ trong túi quần của Thang Hạo ra sau đó nhanh chóng đứng dậy, cậu chĩa họng súng về phía binh lính trong vòng vây đồng thời bước nhanh về phía cửa sổ.

    Thang Hạo dường như nhận ra điều gì đó quay đầu gầm lên: "Không"

    Tuy nhiên đã quá muộn.

    Trước cái nhìn của mọi người, thiếu niên thô bạo đạp vỡ cửa kính rồi nhảy xuống giữa những mảnh kính vỡ.

    Đây là tầng ba.

    Thang Hạo lao đến của sổ như một mũi tên, sau lưng có vô số binh lính chen chúc. Thời gian dường như đông cứng lại kéo dài vô tận, thân hình gầy gò của thiếu niên co lại giữa không trung giống như một sợi dây cung thắt chặt, mái tóc đen của cậu bay về phía sau.

    Ầm

    Khoảng cách rõ ràng xa như vậy nhưng âm thanh rơi xuống đất lại giống như đập mạnh vào tai Thang Hạo.

    Thiếu niên khom người rơi xuống đất thuận thế lăn vài vòng, chính xác và hoàn hảo như chiến thuật trong cuốn sách giáo khoa, cậu đứng dậy, quỳ xuống đất và giơ súng lên bằng cả hai tay.

    Người này đến cùng có lai lịch như thế nào?

    Thang Hạo rốt cuộc lộ ra vẻ mặt khó hiểu không thể che dấu, chỉ nghe thuộc hạ khẩn trương hỏi: "Trung tá, có đuổi theo hay không?"

    Thang Hạo vươn tay ngăn cản bọn họ, đã quá muộn.

    Nhìn theo ánh mắt của cậu chỉ thấy mười mấy zombie ở bãi đỗ xe tầng dưới đồng loạt xoay người, chúng bỏ xác chết đầm đìa máu trên tay xuống, lảo đảo đi về phía thiếu niên.

    Thiếu niên dường như không ngờ tới tình huống này, cậu sửng sốt khi đối mặt với đám xác sống. Cùng lúc đó, Thang Hạo đoạt lấy khẩu súng trên tay tên lính không thèm nhìn một cái đã bóp cò, con zombie cách thiếu niên mấy bước đã bị bắn trúng mi tâm.

    Ầm

    Zombie ngã xuống đất, thi thể cứng ngắc, máu tím đen sền sệt từ từ chảy trên nền đất bẩn thỉu, uốn lượn về phía miệng cống nước thải cách đó không xa đã bị tắc nghẽn nhiều ngày chứa đầy nước hôi thối.

    Những zombie khác không hề hay biết gì, vừa kêu rên vừa đi tới.

    "Nếu bị cắn sẽ bị nhiễm trùng" Tiếng rống của Thanh Hạo từ trên tầng vọng tới: "Phải ra tay trước"

    Còn chưa nói xong thiếu niên dường như bừng tỉnh khỏi cơn mơ sau đó đột nhiên hành động.

    Thang Hạo còn chưa nhìn rõ cậu nhấc chân như thế nào, trong nháy mắt lao ra như con gió đi ngang qua con zombie thứ hai, đối phương còn chưa kịp ngăn cản thân thể đã bay lên không trung chỉ còn lại tàn ảnh.

    Thiếu niên một cước dẫm nát vai con zombie thứ ba – đây là một tù nhân phạm tội nghiêm trọng đã trốn khỏi nhà tù khi làn sóng zombie bùng phát. Khuôn mặt của hắn ta bị xé ra làm đôi, những chiếc răng gãy mơ hồ trong lớp thịt thối đen. Ngay sau đó đầu một vài zombie chen chúc phía sau đều bị bắn nổ tung.

    Tuy nhiên càng ngày càng có nhiều zombie lao tới, từ trên bệ cửa sổ tầng ba Thang Hạo có thể nhìn thấy rõ, thậm chí cả những zombie lang thang trên đường phố cũng tụ tập lại.

    Cậu không có đủ đạn.

    Thiếu niên không chút do dự và sợ hãi trực tiếp nhảy lên. Cậu gần như giẫm lên đầu và vai của tất cả zombie, mỗi bước đi đều nhanh như chớp và nguy hiểm cực độ, chỉ trong vài giây cậu đã vượt qua đàn zombie lan tràn như rừng cây. Cậu tiếp đất bằng gối rồi dừng lại ở chỗ để xe ngoài cổng nhà tù.

    Thang Hạo lập tức hiểu được cậu ta định làm gì, cậu nhướng mày.

    Đúng như cậu dự đoán, thiếu niên không dừng lại mà đứng dậy như tên lửa lao đến chiếc xe gần nhất.

    Đó là một chiếc Toyota Camry bình thường, toàn bộ cửa trước và cửa sau đều mở, người đàn ông trung niên lái xe đã trở thành một xác chết đẫm máu đang kêu gào thảm thiết dưới sự kìm hãm của dây an toàn, mười ngón tay xanh tím khua loạn phía trước.

    Zombie lần lượt quay đầu đuổi theo, tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần. Thiếu niên không thèm nhìn lại đập một phát vào đầu tài xế, nhấc xác ném ra khỏi xe, xoay người ngồi vào ghế lái sau đó lưu loát đóng cửa lại.

    Thiếu niên lái xe xông vào đám zombie đem mấy con gần nhất đâm ngã, vẻ mặt Thang Hạo có chút ảm đạm đặt ống nhòm xuống.

    "Trung tá, chúng ta lập tức phải rút lui, cửa cuốn đã bị.."

    Cánh cửa sắt kiên cố ở cuối hành lang đã lung lay sắp đổ dưới sự đập phá không mệt mỏi của lũ zombie, một khối bê tông lớn rơi xuống sau một tiếng rít kinh người.

    Zombie hung hãn, máu me bê bết tràn vào như lũ, những binh lính phía trước ầm ầm nổ súng, cả đại sảnh nhà tù bỗng chốc biến thành địa ngục Tu La máu thịt mơ hồ.

    Thang Hạo sải bước về phía trước dỡ khẩu MP5 tự động từ trên vai xuống. Những làn đạn dữ dội trút xuống đám zombie đang không ngừng tiến vào đại sảnh. Những hàng xác sống dưới tác động cực lớn của đạn 9mm bay tứ tung về phía sau.

    "Trung tá"

    Thang Hạo vừa chiến đấu vừa lui về phía sau, không quay đầu lại, tay trái vung lên: "Đi"

    Binh lính nhanh chóng lui lại hành lang an toàn, đến giây phút cuối cùng khi bước qua khỏi cánh cửa, Thang Hạo dời tầm mắt khỏi đám xác chết các đó vài mét, mắt hướng về cửa sổ sát đất.

    Trên đường phố tràn ngập zombie, tàn tích và những chiếc xe hỏng, chiếc Camry màu bạc như một mũi tên sắc nhọn vạch ra con đường máu, xuyên qua mọi chướng ngại rồi nhanh chóng biến mất sau ngọn lửa cuối ngã tư.

    Thang Hạo thu hồi ánh mắt, đạp mạnh lên cánh cửa hành lang an toàn chặn lại đám zombie đang nhốn nháo trong đại sảnh. Từng nhóm binh lính xông lên đỉnh tòa nhà, ngay khi anh quay lại anh thoáng thấy hơi thở gấp gáp, cổ họng nhấp nhô kịch liệt.

    Sự mê hoặc phát ra từ cổ tay áo đồng phục của anh, mùi hương ngọt ngào của Omega pheromone

    "Trung tá?" Tên lính hỏi.

    Thang Hạo tiến lên hai bước, dùng nòng súng gẩy gẩy vết máu dính trên ống tay áo:

    "Sau khi trở về căn cứ trích xuất DNA và so sánh với sổ đăng ký thông tin dân cư của thành phố T. Tôi muốn biết danh tính và lai lịch của Omega này."

    Tên lính gật đầu nhận lệnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2021
  4. Chin Ú Leo

    Bài viết:
    148
    Chương 2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi ngày tận thế đến, thành phố dân cư đông đúc bỗng chốc trở thành địa ngục, xe cộ cháy hỏng đầy hai bên đường, khói lửa mịt mù, người sống lang thang, trên đường đầy ắp xác chết.

    Cửa của các cửa hàng mở toang, kính vỡ khắp sàn giống như vừa bị lốc xoáy quét qua, trên tường dính đầy máu và những dấu tay đen đỏ.

    Trên mặt đất phía trước có người đang nằm, tay chân người đó còn đang co giật nhưng ruột đã sớm bị moi hết. Một vài con zombie đang vây quanh cắn xé da thịt ở cánh tay và chân, chúng đưa nội tạng lên nuốt chửng khiến máu chảy đầy đất.

    Chiếc xe Camry màu bạc nhanh chóng lướt qua, zombie ngửi được mùi người sống loạng choạng đuổi theo nhưng chiếc xe đã biến mất.

    Thiếu niên nhìn vào gương chiếu hậu thấy trên đỉnh nhà giam đằng xa có một chiếc trực thăng vũ trang đang lao vút lên không trung, lướt qua thành phố hoang tàn hướng về phía chân trời mịt mù khói.

    Cậu thu hồi ánh mắt rồi điều chỉnh gương chiếu hậu một chút, sau đó cậu nhìn thấy gì đó trong gương và dừng lại động tác.

    Đó là một đôi mắt xám đục. Nó lặng lẽ ở sau lưng cậu.

    Thiếu niên một chân đạp phanh, cậu quay đầu lại giữa tiếng ma xát chói tai thì thấy một bé gái thắt dây an toàn đang cuộn tròn ở góc khuất hàng ghế phía sau. Có thể bé gái chỉ mới hai, ba tuổi, so với một con mèo thì không lớn hơn bao nhiêu, tóc thắt bím, đang ôm một con búp bê.

    Mặt cô bé đã hóa đen, miệng mấp máy, dòng máu đỏ tím chảy theo khóe miệng xuống cổ, mắt nhìn chằm chằm thiếu niên, bên cạnh còn một chiếc túi phụ nữ dính máu.

    Thiếu niên khẽ nhắm mắt lại. Cậu có thể tưởng tượng ra tình cảnh của lúc ấy. Người chồng không muốn bỏ rơi người vợ và đứa con gái bị nhiễm bệnh của mình nên đã lái xe ra khỏi thành phố tìm kiếm sự giúp đỡ dọc đường, cuối cùng bị cắn chết ngay trên ghế lái, người vợ zombie mở cửa xe chạy trốn.

    Cậu mở mắt, giơ súng lên và nhắm vào mi tâm của bé gái zombie nhưng ngón tay không bấm được cò súng.

    Những zombie ven đường vây quanh chiếc xe chật kín cửa kính tạo ra những âm thanh khó chịu. Một lúc lâu sau, thiếu niên buông súng xuống đưa tay ra kẹp cổ bé gái vặn một cái, cái xác mềm nhũn ngã xuống ghế sau.

    Cậu không ném tiểu zombie ra khỏi xe, nhìn bé gái một cái không nói lời nào liền đạp ga phóng xe về phía trước.

    Phía trước đó một kilomet cạnh bãi để xe, tấm biển hiệu thuốc màu vàng rất bắt mắt trong làn khói.

    * * *

    Cùng lúc đó ở tầng hai của bãi để xe.

    Cả chục chiếc xe đầy lỗ đạn nằm ngổn ngang trong không gian rộng lớn, trên sàn la liệt xác chết cụt tay, tiếng còi nối tiếp nhau vang lên. Sau trận chiến ác liệt, mùi đạn và mùi thịt thối quyện vào nhau kích thích mạnh mẽ thần kinh của mỗi người.

    "Chúng ta đang bị zombie bao vây", Nhan Hào tháo ống nhòm xuống, khàn giọng nói: "Cửa sau là ngõ cụt, cửa trước là làn sóng zombie, ước tính có hàng trăm con. Các tòa nhà liền kề là bệnh viện, trường học, siêu thị, nhà thuốc, đây là khu vực nguy hiểm cấp một màu đỏ, không thể vượt qua bằng dây thừng, đạn cũng sắp hết."

    Bên cạnh một chiếc xe ngụy trang bọc thép, một số thành viên trong đội đang nhanh chóng sắp xếp trang bị nghe thấy lời này không hẹn mà cùng quay đầy nhìn về phía bóng dáng ai đó.

    Quá trình rèn luyện nghiêm khắc và lâu dài khiến họ không mất kiểm soát cảm xúc ngay lập tức nhưng sự tuyệt vọng mơ hồ không thể dấu diếm được. Trong bầu không khí áp lực đến ngột ngạt, tiếng kêu rên và tiếng đập cửa từ trên lầu truyền đến càng rõ ràng.

    "Đội trưởng.." Nhan Hào ngập ngừng nói.

    Chu Nhung dựa lưng vào bức tường bê bết máu, ngẩng đầu lên trước tầm mắt của mọi người nhưng lại không nói gì, dùng tay ném một tia sáng lạnh - đồng thời cách đó hai mươi bước, con dao cắm sâu vào đầu lâu của một con zombie đang núp sau cây cột, bùm một tiếng cái xác ngã xuống.

    "Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đột phá vòng vây."

    Chu Nhung đứng lên đi đến chỗ cách đấy không xa, anh cao gần một mét chín, mặc quần áo bảo hộ màu đen, vì ngược sáng nên không nhìn rõ nét mặt, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng. Một thành viên trong đội dường như nhận ra điều gì đó đột nhiên đứng dậy: "Anh Nhung. Anh định đi đâu?"

    Chu Nhung đi đến một chiếc ô tô thể thao Audi, trên thân xe phủ kín vết đạn, trước ánh mắt của mọi người, anh dùng một quả đấm đập vỡ cửa sổ phía trước rồi rút chìa khóa trong hộp đựng đồ ra, mở cửa ngồi vào xe.

    "Tôi sẽ dụ đám zombie phía trước ra cửa sau, sau khi phá được vòng vây thì mọi người lái xe về phía đông nam. Mục tiêu là nơi lánh nạn nằm dưới trung tâm thành phố cách đó ba mươi kilomet."

    Anh khởi động xe, chiếc xe thể thao bị thủng phát ra tiếng nổ vang: "Khi nào tôi thoát thân sẽ đến tìm mọi người tụ họp, nếu mọi người đã đến nơi lánh nạn mà còn chưa thấy tôi quay về thì trách nhiệm đội trưởng sẽ do Nhan Hào gánh vác, sau đó gửi tín hiệu định vị tới căn cứ."

    "Đội trưởng" Nhan Hào đột nhiên hét lên, vài thành viên trong đội đồng loạt đứng dậy: "Không được, anh Nhung" "Dừng lại"

    Chu Nhung ló đầu ra khỏi cửa kính xe, cặp mắt sắc bén nheo lại: "Hả?"

    Thời điểm Chu Nhung không cười, nét mặt toát ra vẻ lạnh lùng sắc bén, ngay cả mỗi cái nhíu mày, con ngươi nheo lại chứng minh cho một thực tế "Người này rất khó giải quyết", điều này đủ khiến cho người nhìn hoàn toàn xem nhẹ diện mạo tuấn mỹ của anh.

    Sự uy phong tích lũy nhiều năm khiến cho các thành viên đồng thời nín thở, sau đó Nhan Hào không khống chế được tiến lên vài bước, đang định nói gì đó Chu Nhung đã giơ tay ngăn lại, ý tứ ra lệnh rất rõ ràng khiến anh miễn cưỡng dừng lại.

    Sau đó Chu Nhung cười rộ lên, khi anh cười sự sắc bén liền biến mất, khóe miệng gợi lên, khóe mắt nheo lại toát ra một loại mê hoặc vô hình.

    "Mọi người đừng càm ràm như đàn bà nữa." Anh nhìn một lượt các thành viên đã theo mình từ lâu, cười nói: "Chờ tôi đến chỗ lánh nạn tụ họp, mau đi đi."

    Các thành viên nắm chặt súng máy trong tay, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng.

    Chiếc xe thể thao bật đèn lui về phía sau nghiến mạnh qua mặt đất đầy bụi lưu loát tạo thành một hình chữ U.

    "Đợi một chút.. Đợi đã, đội trưởng"

    Nhan Hào nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy gì đó, không thể tin nói: "Có người.. Có người tới"

    Cửa trước của bãi để xe có vô số zombie đang máy móc đập cửa. Trên con đường phía sau chúng một chiếc Camry màu bạc dừng lại sau đó lùi lại và hạ cửa kính xe xuống.

    "..."

    Trong tòa nhà để xe này có ai còn may mắn sống sót không?

    Thiếu niên nhìn tòa nhà tám tầng, tất cả cửa sổ trong tầm mắt đều đã vỡ vụn, loang lổ vết máu không thể nào nhìn ra được tình huống bên trong. Chỉ có cửa sổ đối diện đường trên tầng hai là có thể mơ hồ thấy có người nằm sấp trên đó, có lẽ đó là những người dân hoảng sợ chạy vào tòa nhà khi sự việc xảy ra.

    Cổng kiểm soát điện tử của bãi để xe đã bị phong tỏa nhưng dưới sự đập phá không ngừng của lũ zombie cánh cổng sắt rỗng đã hình thành một vòng cung đáng sợ vào phía trong, việc bị phá chỉ là vấn đề thời gian.

    Thiếu niên nhíu mày, trong lòng có chút do dự.

    Cậu nhìn về phía hiệu thuốc cửa mở rộng cách đó không xa, bên đó chỉ có vài con zombie mặc đồng phục học sinh trung học đang lắc lư không mục đích, có lẽ là họ đã chạy ra ngoài sau khi vụ lây nhiễm bùng phát ở một trường học gần đó.

    Mặc dù cậu bị mất trí nhớ tạm thời do bị kích thích quá mức, bị va đập hoặc do nguyên nhân khác nhưng vẫn nhớ những điều cơ bản. Cậu cần thuốc có thể áp chế pheromone để đóng giả làm Beta, việc lao vào hiệu thuốc là hoàn toàn khả thi trong khi những người còn sống đã thu hút phần lớn zombie.

    Nhưng cửa kiểm soát điện tử đã sắp bị phá không thể trụ được quá lâu.

    Nếu cậu chạy vào hiệu thuốc và một làn sóng zombie tràn vào thì phải làm sao?

    Thiếu niên hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại ở một chiếc xe máy đâm vào gốc cây cách đó hai mươi mét, sau ba giây trầm mặc cậu đẩy cửa xe ra.

    Tiếng động cơ xe máy vang vọng khắp ngã tư đường giống như tiếng kèn gọi ăn cơm.

    Trên tầng hai của bãi đỗ xe, giọng nói Nhan Hào vô cùng nhẹ nhàng nhưng tràn đầy kinh ngạc: "Người này.."

    "Cậu ấy.. Cậu ấy đang giúp chúng ta dẫn dắt lũ zombie rời đi?"

    Chu Nhung bước tới gần, cầm lấy ống nhòm nhìn về phía ngã tư đường. Trong tầm nhìn của ống kính thiếu niên ngồi trên xe máy, mặt và cổ được che kín bởi mũ bảo hiểm, áo khoác da dài kéo tận cổ, ống xả xe máy đang xả khí phát ra tiếng vang lớn.

    Càng ngày càng có nhiều zombie bị âm thanh này thu hút, chúng ngừng đập cửa, lần lược quay đầu tạo thành nhóm lao về phía phát ra tiếng động.

    Hai mươi mét, mười mét, năm mét..

    Những con zombie trên đường gần như đều tập trung vào chỗ chiếc xe máy, ở trước cửa bãi đỗ xe số lượng zombie đã giảm xuống còn chưa đến ba mươi con, người lái xe máy giơ cánh tay trái lên ra hiệu về phía trên tầng.

    Chuẩn bị.

    "Nhan Hào đi lái xe" Chu Nhung đột nhiên ném ống nhòm, khởi động súng, hô lên: "Lên xe, tất cả lên xe chuẩn bị phá vòng vây"

    Tiếng súng nổ liên hồi, đạn bắn vỡ cửa kính, mấy cái đầu gần đầu xe đều bị bắn nổ tung.

    Đó giống như là tín hiệu bắt đầu hành động, cùng lúc đó chiếc xe đã được khởi động lao thẳng ra ngoài.

    "Đi thôi" "Nhanh lên"

    Các thành viên nhanh chóng nhảy lên chiếc xe bọc thép, Nhan Hạo một tay đập mạnh vô lăng, tay kia dỡ băng đạn của chính mình ném ra ngoài cửa sổ. Chu Nhung không hề quay đầu lại giống như có đôi mắt dài sau lưng, anh cầm lấy băng đạn lắp vào, nòng súng đặt ở cửa sổ, đạn dược tràn ra.

    Trong làn mưa đạn chiếc xe lao ra khỏi làn zombie với tốc độ cao, nghiền vô số zombie thành thịt vụn rồi lao nhanh về phía ngã tư đường.

    Những con zombie loang choạng đuổi theo phía sau, nhìn từ trên cao ngay cả những zombie ở những con phố gần đó cũng bị ảnh hưởng, càng ngày càng đông dần dần hình thành một hàng dài.

    Tay chân bị gãy, thất khiếu chảy máu, đôi mắt không có sự sống. Đám zombie đông đến nỗi liếc mắt một cái đã thấy rùng mình. Tuy nhiên, trước giây phút sinh tử chẳng còn ai quan tâm đến nỗi sợ hãi, người điều khiển xe máy bất ngờ quay đầu lao thẳng về phía đông nam.

    Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cổng của bãi đỗ xe cuối cùng cũng mở ra, mấy con zombie không kịp tránh bị nghiền nát dưới chiếc xe bọc thép.

    "Đội trưởng" Nhan Hào hét lên.

    Trên tần hai, Chu Nhung một tay chống bệ cửa sổ nhảy xuống "Bùm" một tiếng nặng nề đáp xuống nóc xe.

    * * *

    Cách đó năm trăm mét ở đầu kia của ngã tư chiếc xe máy chuyển làn rồi đột nhiên dừng lại. Phía trước xuất hiện một làn sóng zombie đang chen lấn đi tới. Chu Nhung đang bắn tỉa yểm trợ từ xa dừng lại, phía trước và phía sau đều bị bao vây bởi zombie tạo nên một cảnh tượng thật hoành tráng. Thiếu niên đội mũ bảo hiểm liếc về phía sau thông qua kính chiếu hậu, ngã tư đường phía sau có một lối rẽ hướng về phía đông.

    Ngón tay nắm chặt ghi đông, gân xanh nổi lên dữ dội sau đó mới bình tĩnh lại. Cậu hít sâu một hơi, quay đầu xe.

    "Gầm"

    Chiếc xe lao thẳng qua đường quốc lộ gần như chạm phải hàm răng sắc nhọn của lũ zombie. Chiếc xe bay lên đụng vỡ bức tường kính của nhà sách khiến vụn thủy tinh rơi đầy đất.

    Thiếu niên nhìn lên.

    Cách đó hai trăm mét, một chiếc xe bọc thép màu xám bạc đang chạy, Chu Nhung cầm súng trường nằm trên nóc xe híp mắt một cái, môi mỏng nhếch lên như là lời chào từ xa.

    Sau đó một viên đạn sượt qua mũ bảo hiểm của thiếu niên trúng đỉnh đầu của một đại thẩm zombie.

    "Mười mét phía sau hiệu sách phía đông, hướng hai giờ, chuẩn bị ứng cứu."

    Giọng nói của Chu Nhung truyền đến qua tai nghe, Nhan Hào gật đầu, liếc nhìn bản đồ vệ tinh: "Không ổn"

    "Có chuyện gì?"

    Nhan Hào nhấn ga: "Phía đông là ngõ cụt"

    Chiếc xe bọc thép tăng tốc tạo ra một tiếng động lớn nhưng đã quá muộn. Lông mày của Chu Nhung nhướng lên nhìn chiếc xe khởi động vượt qua đám zombie không có lựa chọn khác lao thẳng về phía đông.

    "Đi đường vòng tiếp ứng. Tìm kiếm con đường tốt nhất" Chu Nhung nghiêm nghị hét lên trong làn đạn: "Chuẩn bị quay đầu"

    Trong xe lộ trình trên màn hình GPS thay đổi, Nhan Hào lập tức đánh tay lái.

    Cùng lúc đó trên con đường phía đông chiếc xe máy nghiêng đến cực hạn, xông qua biển máu, đột nhiên trước mặt thiếu niên xuất hiện một hàng rào chắn thủy lực màu đen.

    Lúc này xe máy đã đạt đến tốc độ khủng bố 200km/h mà rào chắn cách chưa đến 300m, chỉ cần chưa đầy sáu giây là va vào nhau.

    Sáu giây là khái niệm gì?

    Không thể quay đầu, không thể chuyển hướng, hai bên đường đều là zombie, một khi va chạm với rào chắn chiếc xe chắc chắn sẽ bị phá hủy.

    Đồng tử của người lái bị ép chặt giống như mũi kim, cùng lúc đó chiếc kim trong bảng điều khiển cũng rung lắc dữ dội chạm đến điểm cuối, ống xả gầm lên như một con thú dận giữ.

    "Cậu ta muốn đâm.." Nhan Hào nhẹ giọng nói.

    Giống như cây gậy của Moses chia cắt biển cả, chiếc xe máy xông ra khỏi tầng tầng zombie lao thẳng vào chướng ngại vật bằng thép.

    Thời gian như ngưng lại, đến cả tiếng gió cũng đóng băng.

    Giữa không trung, chiếc xe xoay 360 độ vẽ ra một vòng cung.

    Chu Nhung ném ra một sợi dây móc sắt: "Đón lấy"

    Trong gió lớn thiếu niên duỗi tay, dây thừng có móc sắt chuẩn xác quấn lấy cổ tay cậu, cậu lập tức đạp lên chiếc xe máy bay về phía Chu Nhung.

    Chiếc xe nặng nề rơi xuống giữa đống zombie phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

    Bùm. Một tiếng động lớn vang lên, thiếu niên rơi xuống nóc xe, lăn ra ngoài theo quán tính bị Chu Nhung chặn lại, hai người đạp lên nóc xe nhảy vào khoang sau giữa tiếng nổ lớn.

    "Anh Nhung" "Đội trưởng"

    Thành viên trong đội vội vàng tiến lên đỡ, ngay cả Nhan Hào cũng cài đặt lái tự động, ra hiệu cho đồng đội tiếp quản sau đó từ ghế lái vội vàng đi vào khoang sau: "Đội trưởng, anh không sao chứ?"

    "Hì hì" Chu Nhung cười khổ đứng dậy: "Lão huynh, cái eo này của tôi.."

    Thiếu niên phía sau né tránh bàn tay định nâng mình dậy, lui đến góc tường đứng. Xuyên qua chiếc mũ bảo hiểm xe máy cậu không nói một lời nhìn những người trước mặt.

    Đây là một đội bộ đội đặc chủng, cậu nghĩ.

    Không ngờ tất cả những người vạm vỡ, khôi ngô này đều là Beta, trong không gian chật hẹp trên xe không có mùi vị pheromone của bất cứ Alpha nào.

    "Này" Nhan Hào có ý tốt đưa ra một chai nước. Trong xe dần dần yên tĩnh, mọi người nhìn theo, thiếu niên không nói gì cũng không giơ tay.

    "..."

    Nhan Hào lại nói: "Cái này cho cậu"

    Nhan Hào là loại người nếu không nhập ngũ hoàn toàn có đủ điều kiện để ghi danh vào học viện điện ảnh. Anh cao ngang Chu Nhung, vai rộng, chân dài, lông mày thanh tú, bên tai trái đeo một chiếc khuyên lấp lánh màu hồng ngọc rất có khí chất đa sầu đa cảm của nam chính trong phim thanh xuân vườn trường.

    Sau nhiều năm huấn luyện nghiêm khắc đến biến thái trên làn da trắng nõn của anh vẫn không có bất cứ dấu vết gì, có thể nói là rất được ông trời ưu ái.

    Nhưng thiếu niên lái xe máy phía trước cũng không cảm kích, thậm chí có thể coi là thờ ơ hoặc cảnh giác.

    "Người anh em này.." Người đội viên vừa mở miệng chỉ thấy cuối cùng người lái xe cũng có hành động.

    Cậu không thèm nhìn chai nước mà vươn tay tháo súng tự động của Nhan Hào đeo lên vai phải của mình.

    "Này, cậu.."

    Chu Nhung uống nước xong xoay người lại ngăn người đội viên, nhe răng cười với thiếu niên: "Người anh em này nên xưng hô thế nào?"

    Thiếu niên không nói lời nào.

    "Cậu có muốn ăn gì đó không?"

    Không phản hồi.

    Bầu không khí trong xe dần dần thay đổi, trong không gian chật hẹp một sự căng thẳng gì đó dần dần sinh sôi trong im lặng.

    Chu Nhung sờ sờ cằm nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới. Toàn thân cậu mặc một chiếc áo mô tô bó sát và quần jean sẫm màu, khuôn mặt được che hoàn toàn bởi chiếc mũ bảo hiểm, cả người cậu toàn là hơi thở của đám zombie trông rất chật vật.

    Thân hình của cậu cao gầy đang trong tư thế đề phòng.

    "Người anh em" Chu Nhung coi như không thấy gì cười hỏi: "Cậu muốn đi đâu, chúng tôi tiễn cậu một đoạn?"

    Sau hơn mười giây ngoại trừ tiếng hô hấp dài ngắn khác nhau trong xe thì chỉ có tiếng rên rỉ mơ hồ của đám zombie bên ngoài tấm thép.

    "Quay lại bãi đỗ xe" Trong bầu không khí gần như không thở nổi thiếu niên cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn:

    "Đi hiệu thuốc"

    Chu Nhung cực kỳ thân thiện gật đầu xoay người đi đến ghế lái đằng trước, vỗ vỗ vai người lái xe: "Quay lại bãi đỗ xe đường đông nam"

    Anh cúi xuống nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy: "Tìm một chỗ dừng lại, tôi muốn đi theo xem cậu ta làm gì trong hiệu thuốc."
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2021
  5. Chin Ú Leo

    Bài viết:
    148
    Chương 3.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mặc kệ họ Chu gì thì cũng là quân nhân của quân đội chứ không phải em gái của Hoàng Dung."

    "Chúng ta đã ngồi không ở thành phố T xui xẻo này hơn nửa tháng rồi, một xu tiền trợ cấp bên ngoài chúng ta cũng không động tới, đạn và lương thực cũng hết. Thời buổi chiến tranh loạn lạc này cung cấp tài nguyên cho quân đội chẳng khác gì cho kẻ trộm."

    "Cậu nói virus này đã bùng phát như thế nào, là biến thể của bệnh dại hay những thủ đoạn di truyền điên cuồng do đế quốc Mỹ và các thế lực phương Tây tiến hành chống lại nước ta? Cách đây vài ngày tôi còn xem bản tin thời sự, buổi tối hôm qua tín hiệu của TV đã mất, đến cả sóng radio cũng không còn, đáng tiếc tôi theo dõi chương trình" Đội quản lý đô thị nhân dân "và" Phòng phát thanh, điện ảnh và truyền hình nhân dân "đã hơn nửa năm không bị gián đoạn. Nhưng đáng tiếc nhất là.."

    Chu Nhung bấm lửa hít sâu một hơi, nhìn lại các thành viên trong đội đều đang run rẩy, cửa sổ thùng xe đang mở rộng, gió vù vù lùa vào.

    "Đi rồi", một người anh em nói: "Vừa nhảy ra từ cửa sổ xe"

    "Cậu ta rời đi khi nào?"

    "Thời điểm tin tức được phát ra."

    Chu Nhung im lặng một lát, tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, tôi đang muốn sắp xếp cậu ấy vào" Ủy ban Cải cách và Phát triển Nhân dân "mùa thứ tám."

    Làn sóng zombie được dẫn đến phía đông nam, giờ phút này trên đường chỉ có khoảng hơn mười con zombie lang thang. Thiếu niên xoay người nhảy xuống đất, đi vài bước đến góc tường sau đó bước vào một hiệu thuốc lộn xộn.

    Trên đầu là chiếc đèn chập chờn, bức tường đầy máu bắn tung tóe và vài thi thể không trọn vẹn đè lên mặt quầy thủy tinh vỡ nát. Có thể tưởng tượng được cảnh tượng kinh hoàng của nơi này khi dịch bệnh bùng phát.

    Với những lời kêu gọi ngày càng mạnh mẽ về bình đẳng chủng tộc và giới tính, chất ức chế pheromone Omega đã dỡ bỏ lệnh cấm ở nhiều quốc gia nhưng chúng vẫn là loại thuốc kê đơn được kiểm soát chặt chẽ. Thiếu niên cầm súng trước người, lách qua xác dược sĩ nằm trên quầy, dùng báng súng đập mạnh tủ kính, nhìn thấy thuốc tiêm quen thuộc, thở không ra hơi, cậu nhanh chóng mở thuốc rồi tự tiêm vào tĩnh mạch ở cánh tay.

    Hiệu thuốc có lẽ đã bị cướp vài lần nhưng trong góc vẫn còn sót lại một số vật tư như bột protein, quả hạch, nước tăng lực. Cậu nhặt một cái ba lô đầy máu từ xác chết, vơ vét tất cả những thứ có thể mang theo bỏ vào rồi lục tìm hai gói chất làm sạch nước.

    Sau khi làm xong, cậu ấy ngẩng đầu lên và nhìn thấy mình qua tấm gương vỡ bên cạnh quầy. Mũ bảo hiểm xe máy và áo khoác đầy gỉ sét, quần jean không còn màu ban đầu, đôi ủng cao cổ đầy xác thịt thối khô. Đột nhiên cậu nhận ra điều gì đó, kéo khóa áo xuống một chút, từ cổ áo lấy ra một mặt dây chuyền.

    Đó là một chiếc hộp tròn bằng đồng thau bình thường có kích thước bằng một chiếc đồng hồ bỏ túi, khi mở ra nó là một bức ảnh cũ được ép dưới những mảnh pha lê.

    Một cặp vợ chồng trẻ ôm cậu con trai năm sáu tuổi đang mỉm cười với mình. Người vợ là người da trắng với đôi mắt màu hổ phách. Ngay cả khi bị hạn chế bởi công nghệ chụp ảnh nhiều năm trước nhưng vẫn có thể thấy được vẻ mặt xinh đẹp. Người chồng là người phương đông, vẻ ngoài thanh lịch tràn đầy hơi thở trí thức, một khuôn mặt nhìn rất quen thuộc.

    Khuôn mặt của mình.

    Thiếu niên nhắm mắt thở dốc, một vài hình ảnh không trọn vẹn vụt qua tâm trí cậu nhanh như chớp: Cabin xóc nảy, tiếng la hét, xác chết, vỏ đạn bay tứ tung, vali nhấp nháy ánh bạc lạnh lẽo.

    Khung cảnh đột ngột thay đổi, dưới bầu trời lạnh và xám xịt vào buổi sáng, những chiếc ủng bộ đội giẫm lên gốc cỏ và sương sa, từng tiếng hô vang đập vào màng nhĩ của mỗi người lính:

    "Không có ngày mai, không có hi vọng. Chúng ta không bao giờ có thể chờ đợi được giải cứu và bất kỳ sai lầm nào cũng sẽ là mãi mãi."

    "Các ngươi sẽ là người sống cuối cùng trên trái đất này chiến đấu với zombie."

    Thiếu niên lắc đầu theo bản năng, cậu muốn xoa lông mày nhưng lại chạm phải chiếc mũ bảo hiểm cứng rắn.

    "Cẩn thận"

    Một lực lượng lao tới từ bên hông nháy mắt đem thiếu niên đẩy ngã xuống đất, một tiếng nổ lớn vang lên. Thiếu niên theo bản năng định bóp cổ kẻ tấn công mình, ngay sau đó một tiếng súng chói tai vang lên.

    Sức mạnh của viên đạn đánh bay cánh cửa kho hàng ra ngoài, vài con zombie sau cánh cửa ngã xuống đất vật vã co giật, một lúc sau cuối cùng biến thành một đống máu thịt bất động.

    Chu Nhung bỏ súng xuống, rút điếu thuốc ra, lấy chân tùy tiện dẫm tắt: "Hai người không sao chứ?"

    Thiếu niên đưa tay đẩy "kẻ đánh lén" ra, lật người ngồi dậy, đau đầu nhíu chặt mày.

    "Xin chào, chúng tôi vừa vào đã thấy zombie đẩy cửa kho hàng ra" Nhan Hào đứng lên, đưa bàn tay với thiếu niên đang ngồi dưới đất. Thiếu niên nắm tay anh, mượn lực đứng dậy, thuận tay nâng chiếc mũ bảo hiểm lên: "Cảm ơn."

    Nhan Hào: "..."

    "?"

    Nhan soái ca thu hồi ánh mắt, theo bản năng che dấu nhưng trên gương mặt trắng nõn vẫn lộ rõ vẻ ửng hồng, anh ho khan một tiếng nói: "Không có gì."

    Chu Nhung thấy thú vị xoa cằm một hồi, cười hỏi: "Người anh em ở đây tìm đồ ăn sao?"

    Nếu quần chúng bình chọn ra top mười câu nói dở tệ nhất thì câu này chắc chắn sẽ đứng đầu danh sách.

    Thiếu niên không trả lời, nhặt ba lô khoác lên vai phải, mang theo khẩu súng lấy từ chỗ Nhan Hào, họng súng chĩa xuống đất, bỏ qua hai người rồi đi về phía cửa.

    Ai ngờ lúc đi ngang qua, Chu Nhung nắm lấy cánh tay của cậu: "Này"

    "Anh đi theo tôi?"

    Hai người nhìn nhau ở cự ly gần, một sợi dây cung vô hình dường như đang dần thắt lại trong hiệu thuốc lộn xộn. Một lúc lâu sau, Chu Nhung cười khiêm tốn: "Cậu đang nói gì vậy, nói như vậy thật tổn thương tình cảm"

    "Chúng tôi có trách nhiệm với sự an toàn tính mạng và tài sản của người dân."

    Thiếu niên cẩn thận đánh giá Chu Nhung một lần nữa, cảm thấy phán đoán vừa rồi của mình là sai lầm. Người này không nên là quân nhân địa phương mà là một tên lính đã ăn trộm khí giới bị trục xuất khỏi quân đội.

    "Đừng nhìn nữa, đi cùng chúng tôi đi, không ai có ý định cướp hai cái bánh của cậu đâu." Chu Nhung thuận tay đem miếng thịt bắn tung tóe trên vai thiếu niên gạt bay, thế mà không cảm thấy ghê tởm, nói: "Chúng tôi muốn tới nơi lánh nạn ở trung tâm thành phố để tụ họp, tiếp ứng người dân, phát tín hiệu vị trí, thông báo cho chính quyền địa phương cử trực thăng tới đón, ngày mai thành phố T sẽ bị bom hạt nhân quét sạch. Đây là giấy chứng nhận của tôi."

    Chu Nhung tháo chiếc găng tay dính đầy máu ra, từ trong ngực cẩn thận lấy ra một chiếc phong bì da bò, mở ra bên trong quả thật là một từ giấy công văn giới thiệu binh sĩ có đóng dấu đỏ.

    Anh ta kiêu ngạo quơ quơ ở trước mắt thiếu niên, sau đó trân trọng đem công văn nhét lại vào ngực, nói: "Một mình cậu không thể đi đâu được, lúc này không thể đi theo chủ nghĩa cá nhân, vẫn là nên tìm một tổ chức để đi cùng.. Cậu tên là gì?"

    Im lặng, ánh mắt của thiếu niên rơi xuống đất, dưới chân cậu có một hộp thuốc bị lật úp, dòng chữ "Công ty TNHH thuốc Đông y Tư Nam thành phố XX (Quảng Đông 2011XXXX).

    " Tư Nam ", thiếu niên nói giọng khàn khàn.

    " Nam từ bắc chí nam. "

    * * *

    Sau nửa giờ.

    " Cơ thể của chúng chứa chất lỏng có độc tính cao. Kết quả của việc bị cắn là 100% nhiễm trùng và tử vong, sao đó là đột biến. Tốc độ đột biến ở mỗi người là khác nhau. Thời gian ngắn nhất quan sát được là năm mươi giây tính từ thời điểm tim người nhiễm bệnh ngừng đập, dài nhất là 24 giờ, trong thời gian đó tử thi cứng lại không giống như những thi thể bình thường khác. "

    Tư Nam nhướng mi:" Đối tượng quan sát ở đâu? "

    " Một vài đồng đội của tôi ", Chu Nhung nuốt nước bọt nói.

    Bên trái và bên phải của thùng xe bảy tám lính đặc công ngồi xếp hàng, chiếc xe xóc nảy bởi vì va chạm với Zombie chặn đường.

    Đi đến cạnh Chu Nhung, Nhan Hào từ phía sau lấy ra một túi giấy và ra hiệu cho Tư Nam đang ngồi đối diện.

    Trong túi giấy là vài miếng sô cô la giàu protein và bánh quy nén quân dụng.

    Tư Nam thản nhiên ném lại túi giấy cho anh ta, chỉ vào ba lô của chính mình, ý bảo cậu cũng có, lập tức hỏi Chu Nhung:" Các anh là quân đội đóng quân địa phương sao? "

    Khi virus vừa bùng phát, một số chuyên gia cho rằng đó là bệnh dại tập thể, vì vậy đợt đầu tiên những người nhiễm bệnh đã bị đưa đến trại tạm giữ của quân đội, quân đội đóng quân địa phương thuận lý thành chương bị xóa sổ." Chu Nhung mở tay ra biểu đạt lòng tiếc thương, nói: "Nếu bây giờ cậu đi doanh trại quân đội, bên trong hẳn là đã có hàng vạn chiếc súng đã lên nòng sẵn sàng chiến đấu cùng zombie. Đó thật sự là địa ngục."

    "Vậy tại sao các anh lại đến thành phố T?"

    "Thực hiện nhiệm vụ." Nhan Hào ở bên cạnh nhẹ giọng nói.

    Tư Nam liếc nhìn, Nhan Hạo tập trung nhìn trần xe lắc lư, môi mím chặt.

    "Chúng tôi đến để thực hiện nhiệm vụ. Chúng tôi đã không gặp may, chúng tôi gặp phải đợt zombie bùng phát. Vì vậy, chúng tôi tạm thời thay đổi nội dung nhiệm vụ và quyết định đến hầm lánh nạn để giải cứu những người dân bình thường." Chu Nhung thản nhiên hỏi: "Còn cậu thì sao, người anh em?"

    Tư Nam không trả lời: "Nhiệm vụ của các anh thế nào?"

    Cậu cho rằng mục đích của đội này cũng giống như đám người Thang Hạo, là chiếm lấy Omega - cái gọi là tài nguyên chiến lược quý giá của chiến khu. Ai ngờ Chu Nhung thở dài, phiền muộn nói: "Nhiệm vụ phải gánh trên vai lần này.. Đối tượng của nhiệm vụ đã chết, tôi sợ khi trở về sẽ bị trừng phạt."

    "Không hẳn đã chết", Nhan Hào lại đột nhiên thì thào.

    Các thành viên trong nhóm đều nhìn hai người bọn họ, Chu Nhung hỏi lại: "Cậu cảm thấy cậu còn có thể sống sót sau khi rơi tự do từ độ cao 9.000 mét?"

    Nhan Hào im lặng.

    "Anh Nhung" Người lái xe hét lên từ phía trước: "Bản đồ điều kiện đường xá mới nhất đã được phát hành, hãy đến xem làn đường phía dưới."

    Chu Nhung đứng dậy đi đến phòng điều khiển, khi đi ngang qua anh vỗ mạnh vào vai Nhan Hào.

    Tư Nam đột nhiên phát hiện ra rằng Nhan Hào thường xuyên xuất hiện khi cậu ấy nói chuyện với Chu Nhung, đưa ra một cái gì đó hoặc nói một điều gì đó, có ý hoặc vô tình tạo cảm giác tồn tại của anh ta.

    Tại sao?

    Nhan Hào đột nhiên lấy tay che miệng ho khan một tiếng, đưa ra một hộp Trung Hoa mềm: "Hút không?"

    Ngoại hình của Tư Nam mang vẻ đẹp thuần phương đông nhưng đồng tử của anh lại có màu hổ phách giống mẹ anh. Khi nhìn mọi người bất động như vậy, cậu thường có ảo giác về vật chất vô cơ lạnh như băng.

    Cậu nhìn Nhan Hào chừng mười giây, lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn."

    "..."

    Nhan Hào có chút chột dạ mỉm cười nhìn cậu, anh rút một điếu thuốc nhưng không châm, anh chỉ lăn qua lăn lại trên mấy ngón tay như thể anh đang giải tỏa cảm xúc nào đó bằng hành động này.

    Một lúc sau, Chu Nhung quay trở lại thùng xe phía sau cùng với túi trang bị của mình, anh ngồi xuống, vừa lấy trang bị ra vừa cảm thán: "Không dễ chút nào, hiện tại sẽ mất thêm hai giờ để đến được nơi lánh nạn, nhưng không biết trung tâm thành phố mật độ zombie trên đường như thế nào. Lát nữa tôi sẽ dùng súng máy bắn phá một vòng, các cậu tranh thủ thời gian ngủ một chút. Sao vậy người anh em, cậu nhìn tôi để làm gì?"

    Chu Nhung mở hộp kim loại đựng các bộ phận của súng, lấy ra một chiếc hoa tai màu hồng ngọc từ một khe dụng cụ nào đó và đeo vào tai phải của mình.

    Tư Nam: "..."

    Tư Nam ngồi đối diện với họ, ánh mắt chuyển từ tai Chu Nhung sang tai Nhan Hào, hai viên hồng ngọc giống hệt nhau lấp lánh trong thùng xe mờ tối.

    Ngay lúc đó, mối nghi ngờ đã được giải quyết và cậu cảm thấy rằng mình đã hiểu ra điều gì đó.

    "Thực xin lỗi" Tư Nam chân thành nói, đứng lên vỗ vỗ vai Nhan Hào, không quay đầu đi vào buồng lái, ngồi ở ghế lái phụ.

    Nhan Hào: "..."

    Có một sự im lặng kỳ lạ đằng sau thùng xe.

    Tuy nhiên, Tư Nam rất tốt bụng, không thèm để ý, cậu gật gật đầu với người lái xe ý bảo đã quấy rầy, sau đó liền nhắm mắt đi ngủ.
     
    Cơn Mưa Mùa Hạ, Mẩu TũnTáo Ngọt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...