Chuyện cái tên - Thùy Minh - Ai trên đời chẳng có một cái tên Xấu đẹp, ngắn dài - mẹ cha, ông bà đặt Để phân biệt người này và người khác Để ghi tên mình vào sổ sách, tờ khai... Ai trên đời chẳng có một cái tên Cái tên ấy đâu làm nên số phận Nhưng cách sống mỗi con người lựa chọn Sẽ nhạt nhòa hay rạng rỡ cái tên. Có tên gọi nhắc lên ai cũng nhớ Những vị anh hùng, nhà khoa học - những danh nhân Sự nghiệp lẫy lừng "chưng cất" những cái tên Để nhân loại muôn đời còn ngưỡng vọng. Dẫu không thể là anh hùng cứu quốc Cũng không thành nhà khoa học lừng danh Sống mỗi ngày đều nỗ lực hết mình Tên gọi vẫn rạng ngời bằng cách này hay cách khác. Sống tâm thiện không tính toan, bạc ác Sống ân tình, nhân ái, sẻ chia Cháy hết mình với khát vọng, đam mê... Sống trọn vẹn từng ngày cho những điều đẹp đẽ. Thì tên gọi không lừng danh như thể Bác học, danh nhân vẫn ghi nhớ lòng người Sống đẹp cho đời tên gọi cũng đẹp tươi ...
Nắng - Thùy Minh - Những tia nắng đầu tiên Rẽ mây trời nhìn xuống Ồ trần gian đẹp quá! Nắng trốn mẹ xuống chơi. Lung linh hạt sương trời Nắng ngỡ là ngọc bích Vội vàng xòe tay hứng Chợt vỡ òa, tiếc chưa? Nắng lấp ló dậu thưa Nắng ươm chùm quả chín Nắng ngập ngừng bịn rịn Trong đôi mắt bé thơ. Nắng hồng thoáng đong đưa Trên nhành hoa vừa hé Nụ hoa xinh e lệ Nghe nắng gọi cựa mình. Nắng cũng thích trốn tìm Thích chơi trò rượt bắt Suốt một ngày đùa nghịch Chiều nắng phải về trời. Những giọt nắng vương rơi Tô hoàng hôn thẫm đỏ Chẳng biết trên cao đó Nắng bị mẹ mắng không?
Bài thơ: Sau ánh đèn sân khấu - Thùy Minh - Chuyện kể ngày xưa bác Trương Ba làm vườn tốt bụng Vì sự vô lí tình cờ mà lìa bỏ thế gian Một ngày kia sống trở lại cõi trần Linh hồn trú trong xác thân hàng thịt. Truyện cổ bao đời ngủ im lìm thiêm thiếp Hồn ngàn năm phải náu nương trong thân xác tục phàm Xác hàng thịt kềnh càng, thô lỗ, tham lam Đọa đày ngàn năm linh hồn người làm vườn khốn khổ. Dẫu được sống nhưng cuộc đời đầy bão tố Bác Trương Ba đâu còn được là mình Đâu được làm những điều mình ao ước, tôn vinh Bởi những lệch vênh giữa linh hồn, thể xác. Đau đớn thấy mỗi ngày mình càng đổi khác Càng lạ xa trong mắt những người thân Bác làm vườn chỉ mong ước một lần Hồn thoát khỏi xác thân mình ghê sợ. Sau ngàn năm sống chung cùng hình hài quái gở Hạnh phúc hôm nay giữa sân khấu kịch trường Người làm vườn tốt bụng đáng thương Được thoát xác hòa mình vào màu xanh cây cỏ. Không phải mượn xác thân ai cả Bác vẫn ở đây trong ánh lửa, bậc thềm Trong cơi trầu, trong mỗi trái cây thơm Trong những điều tốt lành, trong trái tim những người thân yêu của bác. Được sống làm người là điều vô cùng hạnh phúc Nhưng được sống là mình còn hạnh phúc vạn lần hơn Dưới ánh đèn sân khấu chập chờn Bao lẽ nhân sinh bỗng một ngày sáng tỏ. Hãy dũng cảm đấu tranh nếu trên đường đời sóng gió Bởi những trái ngang ta chẳng được sống là mình Thắp trong hồn ánh sáng của bình minh Và vươn tới những điều lớn lao, cao cả. Sống là quý nhưng không thể sống bằng mọi giá "Không thể bên trong một đằng, bên ngoài một nẻo" được đâu Sự sống chỉ ý nghĩa khi ta không phải lặng lẽ cúi đầu Uốn gối nương theo những gì người đời sai khiến. Màn khép lại và bao điều suy ngẫm Sống làm sao cho trọn kiếp Con Người?
Mẹ ngồi ru lại "Ầu ơ" cánh cò - Thùy Minh - Mẹ là biển cả mênh mông Con như thuyền nhỏ trong lòng mẹ yêu Mẹ là xanh biếc cánh diều Con như tiếng sáo trời chiều véo von Mẹ là ngọn gió ru con Êm đềm say giấc khi còn bé thơ Ấp ôm từ thuở dại khờ Nhọc nhằn chẳng quản nắng mưa thân cò Bể sông sâu rộng người dò Bao la tình mẹ đếm đo thế nào? Sinh thành nghĩa tựa cù lao Dưỡng nuôi công đức dạt dào biển đông. Cuộc đời sắc sắc không không Nay còn mai thác bão giông... ai ngờ Mẹ già chiếc bóng bơ vơ Sớm hôm tựa cửa mỏi chờ tin con Thân gầy năm tháng héo hon Nhớ mong con trẻ hao mòn dáng xưa Một đời dầu dãi nắng mưa Xa xôi con hỡi, về chưa? Mẹ chờ! Tuổi sương chân chậm mắt mờ Mẹ ngồi ru lại "Ầu ơ" cánh cò Mơ đàn con thuở lẫy bò Ríu ran bên mẹ đùa nô sớm chiều.
Thu nhớ - Thùy Minh- Giọt nắng nào ngẩn ngơ Tìm ve trong lá biếc Giữa mảnh trời xanh ngắt Giữa bâng khuâng thu về? Phượng ơi còn đỏ không? Khi sương giăng trắng lối Bâng khuâng lòng tiếc nuối Một góc trời tuổi thơ. Đâu rồi những ước mơ Bên bạn bè yêu mến Lần tìm trong dĩ vãng Những năm tháng học trò.
Hạ cuối - Thùy Minh - Sớm còn ấp nụ vòm xanh Tan sương phượng đã bung cành trổ bông Dội vào khoảng nắng mênh mông Ríu ran khúc hạ giục lòng xốn xao Chỉ còn hạ cuối bên nhau Một mai áo trắng đi vào xa xôi Tiếng thương chưa kịp mở lời Em như nắng hạ để tôi say lòng Trang thơ gửi những mơ mòng Mở ra gấp lại biết không hỡi người? Nhớ sao da diết nụ cười Thương sao ánh mắt bờ môi dịu dàng Em về phố thị thênh thang Trả lòng tôi những ngổn ngang nỗi niềm Giọt buồn lắng tiếng rơi êm Gửi em chút nắng bên thềm thu sang.
Một khoảng trời xanh mãi những nhớ mong - Thùy Minh - Một khoảng trời xanh mãi những nhớ mong Một khoảng trời lung linh miền kí ức Một khoảng trời xốn xao nơi lồng ngực Là khoảng trời của ấm áp thanh xuân. Là khoảng trời ai cũng ước một lần Được sống lại những ngày xa xăm ấy Ngày của những ngốc ngây, giận hờn, ngúng nguẩy Ngày chưa lắng lo chuyện cơm áo gạo tiền Ngày mà lỡ mến nhau cũng chỉ dám trộm nhìn Để thao thức khâu đêm thành nỗi nhớ Ngày bạn bè ghép đôi là mắc cỡ Để đong đầy nhật kí những niềm riêng. Ngày của những kỉ niệm chẳng thể nào quên Xe đạp ruổi rong hàng trăm cây số Nghe gió reo, ngắm đồi thông lá đổ Xa thẳm đường về chân muốn rụng rời chân. Ngày vui sao nơi góc lớp những lần Ta chia nhau từng trái xoài, múi bưởi Nghe vị muối rân rân nơi đầu lưỡi Miệng hít hà cay cay quá đi thôi. Ngày của những chiều trốn học đi chơi Để đến lớp bài vẫn chưa kịp thuộc Cô gọi bạn mà lòng như lửa đốt Len lén trộm nhìn mong cô lật qua trang. Ngày của đôi lần cãi bướng cãi ngang Để mắt cô cũng đôi lần rơi lệ Cô hãy yên lòng, ngày xưa em dẫu thế Lớn khôn rồi, em lớn cả những nghĩ suy. Ngày xạc xào nắng hạ gọi mùa thi Dòng lưu bút gửi bao niềm yêu nhớ Buổi chia xa nghe tiếng lòng nức nở Ai lấp đầy khoảng trống vắng nơi tim? Để hôm nay như ríu rít cánh chim Từ muôn nẻo bay tìm về tổ ấm Bỏ sau lưng những phố phường bụi bặm Ta trở về ấm áp thuở thanh xuân.
Người mẹ xứ Phù Tang - Thùy Minh - Cơn địa chấn đi qua, giữa hoang tàn đổ nát Tình mẫu tử vút lên trên xứ xở anh đào Trao yêu thương người mẹ trẻ năm nào Lấy cả tấm lưng gầy đỡ căn nhà đổ sập. Cho con thơ bình an trong vòng tay ấm áp Mẹ đi rồi để sự sống nơi con Dòng tin nhắn cuối cùng ba tiếng "Mẹ yêu con" Làm thổn thức triệu trái tim nhân loại. Tình mẹ tựa suối nguồn tuôn chảy mãi Yêu trương trao chẳng chờ đợi đáp đền Con một đời mạnh khỏe, an yên Xa nhân thế mẹ vẫn cười hạnh phúc.
Trao đi để nhận về - Thùy Minh - Trao nụ cười hoan hỉ đón niềm vui Trao yêu thương đón vòng tay ấm áp Trao chân tình nhận tin yêu bền chặt Hạnh phúc trao đi đón hạnh phúc nhận về. Hạnh phúc ngọt ngào bỗng dưng đến đâu em? Trái mọng cành sai phải tưới chăm mới có Đủ nắng chắt chiu nụ hoa xinh mới nở Gom nhựa đủ nhiều cành lá mới xanh cây. Hạnh phúc, tin yêu nếu muốn nhận đủ đầy Em hãy nhớ phải trao đi trước nhé Em hãy tin những gì em muốn có Sẽ tự tìm về khi em biết cho đi. Đừng muộn phiền bởi cuộc sống đôi khi Trao hết thảy, nhận không tròn mong ước Hãy cứ cho đi đừng đắn đo mất được Không nhận hôm nay em sẽ nhận ngày sau.
Tôi đã sống một năm qua như thế! - Thùy Minh - 1. Đông xào xạc gió may lùa mái tóc Én xôn xao xuân sắp sửa gọi mùa Dòng thời gian thấm thoắt nhịp thoi đưa Lòng trăn trở những suy tư năm cũ 2. Tôi đã sống một năm đầy bão tố Dịch bệnh, thiên tai, mưa lũ điên cuồng Nơi ngập tràn trong biển nước đau thương Nơi lũ cuốn, người trôi, nhà vách đổ. 3. Tôi đã sống một năm nhiều vất vả Những băn khoăn lo cơm áo gạo tiền Việc bộn bề, dịch bệnh vẫn chưa yên Thèm được sống nhịp đời thường xưa cũ. 4. Tôi đã sống một năm nhiều dang dở Những ước mơ, những việc chẳng kịp làm Bởi chùng chình lỗi hẹn với tháng năm Nghe thổn thức tiếng lòng niềm nuối tiếc. 5. Tôi cũng có một năm buồn li biệt Cách âm dương lẽ sinh tử vô thường Để đêm về thao thắt những niềm riêng Thêm trân quý mỗi ngày mình được sống. 6. Tôi vẫn thế, dẫu vui buồn, mưa nắng Vẫn vững vàng bên phấn bảng đơn sơ Gửi yêu thương thầm lặng những chuyến đò Trang giáo án ấp iu nhiều mơ ước. 7. Tôi đã sống một năm tôi tìm được Niềm đam mê ấp ủ thuở thiếu thời Hồn phiêu lãng những chân trời mộng tưởng Thả lòng mình trong trang viết đầy vơi. 8. Tôi đã đến những miền quê cát bụi Để trang thơ thêm nắng gió cuộc đời Để mỗi ngày được đón những yên vui Tôi mê mải từng bước chân phiêu lãng 9. Tôi đã sống với ruộng đồng lấm láp Giữa lao xao muôn hoa trái cỏ cây Ươm mầm xanh trong đất sỏi ruộng cày Cho sự sống bỗng vươn mình lớn dậy. 10. Tôi trân quý những niềm vui bình dị Vẫn chắt chiu trong nhịp sống đời thường Vui mỗi ngày được sống giữa yêu thương Và trao lại ân tình cho hết thảy. 11. Dòng thời gian chẳng khi nào dừng lại Mái đầu cha tóc đã ngả màu sương Sắc sắc không không vạn sự vô thường Mừng cha mẹ vẫn vững vàng, an lạc. 12. Dẫu vạn vật có biến thiên đổi khác Có những điều bền vững chẳng chuyển di Là tình yêu thuở son sắc xuân thì Nghĩa chồng vợ trải gian nan vẫn ấm. 13. Đàn con nhỏ ngày mỗi ngày thêm lớn Biết yêu thương, biết lo lắng đỡ đến Bạn bè dẫu xa xôi mà vẫn nhớ Tôi đủ đầy trong muôn nỗi yêu, thân. 14. Đông se sắt gọi mùa đi hối hả Giục lòng tôi sửa soạn những ước mơ Tháng năm trôi vội vã chẳng đợi chờ Sao cứ mãi băn khoăn điều xưa cũ? 15. Dẫu cuộc sống có buồn lo, thiếu đủ Dẫu ngày nay chẳng thắm mãi ngày sau Tôi sẽ gom tất cả những ưu sầu Gửi năm cũ để đón mùa vui mới. 16. Tôi đã sống – một năm qua như thế Mọi buồn vui nêm gia vị cuộc đời Giọt thời gian vẫn lặng lẽ êm rơi Tôi hạnh phúc với những điều bình dị.