Tập thơ: Tiếng lòng khép mở Tác giả: Thùy Minh [Thảo luận - Góp ý] - Tác phẩm của Thùy Minh Thơ là tiếng nói của tâm hồn, là tiếng lòng ngân rung khi chạm vào những gì sâu kín, thiêng liêng nhất. Thơ khởi phát từ trong lòng, và khi lòng người chất chứa những niềm riêng, cảm xúc thơ, ngôn từ thơ, hình ảnh thơ cứ tự nhiên ùa về.. thôi thúc ta viết, thôi thúc ta bày tỏ, gửi gắm lòng vào thơ. Để giãi bày, để giải tỏa, để nhắn nhủ đến ai đó điều gì.. Nên trong thơ, ta bắt gặp chính mình..
Biển và cha - Thùy Minh - Mẹ đi xa khi con vừa nửa tuổi Chẳng ầu ơ trắng cánh vạc cánh cò Con lớn lên từ lời ru của sóng Từ mặn mòi vị muối biển khơi xa. Mỗi chiều buông trên cát trắng hiền hòa Con dõi mắt nơi mênh mông biển cả Nơi con thuyền, khoang chất đầy tôm cá Cha lại về trong ríu rít tiếng cười con. Cho đêm đêm con say ngủ giấc tròn Cho mỗi ngày con tung tăng đến lớp Cha lặng lẽ giấu niềm riêng nơi đáy mắt Giấu tiếng thở dài vào thao thức của đêm. Biển yêu cha cho lưới nặng cá tôm Cha yêu con như tình yêu của biển Biển có lúc sóng gầm gào rung chuyển Cha chẳng khi nào không êm dịu vì con. Biển chiều nay sóng nối sóng dập dồn Cơn gió xoáy cuộn tung bờ cát trắng Cha khơi xa có kịp neo bến lặng? Con nguyện cầu về nơi ấy bình yên.
Nếu một ngày con không còn mẹ nữa! - Thùy Minh - Nếu một ngày con không còn mẹ nữa! Ai sẽ người tựa cửa mỗi hoàng hôn Bỏm bẻm trầu nhai, miệng chẳng ngớt giục dồn: "Về đấy à con? Nhanh dọn cơm, tắm rửa". Nếu một ngày con không còn mẹ nữa! Ai sẽ người nấu canh cá, canh khoai Ai sẽ người lựa miếng mềm ngon nhất: "Ăn đi con, mẹ no lắm, ăn hoài!" Nếu một ngày con không còn mẹ nữa! Ai cỏ vườn dọn giẫy, tưới chăm hoa Ai chút chăm lũ gà con liếp chiếp Sàn sạt chổi đưa ai quét tước cửa nhà? Nếu một ngày con không còn mẹ nữa! Lúc buồn ai ôm ấp vỗ về con Ai người cạnh bên mỗi lần con vấp ngã Lúc con vui, ai móm mém tiếng cười giòn? Nếu một ngày con không còn mẹ nữa! Nhớ mẹ nhiều con biết phải làm sao Muốn nắm bàn tay gân guốc nhăn nheo Muốn ôm tấm lưng gầy, biết làm sao hả mẹ? Vu lan này con vẫn còn có mẹ Bông hoa cài vẫn thắm đỏ nơi tim Con sẽ không đợi mẹ khuất xa mới mê mải kiếm tìm Hình bóng mẹ giữa mong manh hương khói. Ngày sau nếu con không còn mẹ nữa Ngày nay con yêu mẹ cho cả những ngày sau.
Vô thường đến - Thùy Minh - Giọt máu nhỏ tạo hình nơi lòng mẹ Trao yêu thương mẹ ấp ủ từng ngày Mỏi mong con khi chín tháng đủ đầy Đến với mẹ vuông tròn kì sinh hạ. Đời vô thường lắm đổi thay nghiệt ngã Hợp rồi tan con chợt đến chợt đi Trái tim hồng đứt nhịp đập chia ly Nơi hoang lạnh bơ vơ con nằm đó. Chưa kịp đón yêu thương vòng tay mẹ Chưa kịp say dòng sữa ấm ngọt lành Chưa kịp nghe đời ngàn vạn âm thanh Chưa kịp thấy trăm sắc màu rực rỡ. Chưa kịp sống một phút giây trần thế Bao buồn vui con chưa kịp khóc cười Khúc à ơi mẹ ru chị bên nôi Đâu đã kịp ru em, đâu đã kịp. Vun nắm đất tim nhói đau từng nhịp Lệ nhạt nhòa phút cách biệt âm dương Cầu mong con an lạc chốn thiên đường Có kiếp sau về làm con của mẹ.
Vấp ngã - Thùy Minh - Chập chững đầu đời mẹ dắt con đi Nghiêng ngả, chênh chao bàn tay mẹ đỡ Bàn tay mẹ ân cần nâng con ngã Có mẹ theo dần con bước vững vàng. Tuổi vụng khờ mê mải giữa thênh thang Đường trăm ngả con khát khao sải bước Vấp ngã đôi lần chẳng đắn đo mất được Bờ vai cha vững chãi đón con về. Sóng gió đời vùi dập đến tái tê Con mới hiểu lớn lao tình cha mẹ Tận đáy lòng những yêu thương lặng lẽ Tiếp bước con qua gian khó cuộc đời. Để mai này dẫu xuôi ngược muôn nơi Không còn mẹ cha, không còn nơi dựa Con vẫn tin như lời con thầm hứa Mạnh mẽ đứng lên khi vấp ngã đường đời.
Không và có - Thùy Minh - Tôi không có một dung nhan đằm thắm Vụng nói lời mê đắm ngọt ngào Nhưng tôi có một trái tim ấm nóng Một hồn vui tựa gió nắng lao xao. Tôi không có nhà lầu xe bốn bánh Chẳng kiêu sa xúng xính áo quần Nhưng tôi có một mái nhà đầy ắp Những tiếng cười và ấm áp tình thân. Tôi không có đôi bàn tay khéo léo Không giỏi vẽ tranh, chẳng biết lướt phím đàn Nhưng tôi có đôi bàn tay gieo hạt Đất cỗi cằn bỗng hóa những tươi xanh Lương mỗi tháng phải chắt chiu mới đủ Việc quanh năm chẳng lơi lả an nhàn Nhưng tôi có niềm tin luôn ấp ủ Vững tinh thần để chiến thắng gian nan. Tôi không có... những gì người ta có Nhưng có điều ai đó phải ước ao Ai sinh ra cũng đều mang giá trị Của riêng mình - đáng trân trọng tự hào. Nên biết đủ, không ghét ganh người khác Nên biết vui, bởi những thứ riêng mình Học hỏi nhiều, khơi thế mạnh bản thân Là cuộc sống sẽ muôn phần an lạc.
Niềm hạnh phúc với cô bình dị lắm! - Thùy Minh - Bên khung cửa muôn tinh cầu lấp lánh Ngắm xa xôi mà nghĩ đến ngày mai Những cánh chim sẽ sải cánh bay dài Cô thổn thức... một chuyến đò cập bến! Những kỷ niệm gọi về bao thương mến Bao bâng khuâng ngày nhận lớp đầu tiên Trên bục giảng, trước ngơ ngác ánh nhìn Cô dặn dò bao nhiêu điều : "Cần nhớ..." Rồi qua dần những tháng ngày bỡ ngỡ Lớp học vui vang tiếng hát tiếng cười Yêu thương nào gắn kết những xa xôi Để xích lại những tâm hồn quen lạ? Niềm hạnh phúc với cô bình dị lắm Đơn giản là nghe tiếng gọi "Cô ơi!" Rồi bỗng chốc biến thành trang nhật ký Em gửi vào bao tâm sự buồn vui! Hay mỗi khi em lên bảng điểm mười Gặp cô cứ ríu rít cười khoe mãi Những xuyến xao thuở ban đầu con gái Cũng thầm thì: "Để em kể cô nghe!" Nhưng em ơi có những lúc đêm về Lòng thao thức vì bao điều trăn trở Lời cô dạy đôi lần em không nhớ Dối cô thầy rong ruổi những cuộc chơi. Dẫu trách phạt hay nói nặng đôi lời Cô vẫn tin, tuổi học trò nông nổi Ai chẳng có một hai lần nói dối Lớn khôn rồi, sẽ khác, phải không em? Ngọn đèn nào còn thao thức trong đêm Trang giáo án ấp iu niềm mơ ước Bao hy vọng một ngày kia có được Những chuyến đò cập bến đỗ yêu thương Rồi mai kia xa bè bạn, mái trường Xa cô thầy, xa một thời áo trắng Sân trường xưa vẫn mỗi ngày mưa nắng Giữa bộn bề còn ai nhớ đến cô? Vẫn buồn vui thầm lặng những chuyến đò Vẫn ước mơ, vẫn đong đầy hy vọng Vẫn nơi đây từng ngày bên phấn bảng Gom nắng vàng cho hoa nở vườn ươm.
Bàn tay mẹ - Thùy Minh - Bàn tay mẹ tảo tần mưa nắng Bàn tay mẹ thô nhám sần chai Những ngón tay chẳng thon thả móng dài Mà nứt nẻ hanh hao tứa máu. Bàn tay mẹ cấy cày rất khéo Những đường cày nghiêng sóng đất thẳng căng dây Gánh mạ non kĩu kịt trĩu vai gầy Tay xuống mạ thoắt lên xanh đồng lúa. Bàn tay mẹ ươm tơ dệt lụa Lách cách thoi đưa the thắt những đêm dài Dệt lụa mềm, dệt mơ ước, tương lai Mong con nhỏ được no cơm, ấm áo. Bàn tay mẹ xay ngô, giần gạo Cắt cỏ, chăn trâu, gánh nước, nấu bèo Chăm đàn con dăm đứa nhóc nheo Một tay mẹ dãi dầu khuya sớm. Đàn con nhỏ mỗi ngày khôn lớn Lơi xa dần vòng tay mẹ năm xưa Đôi bàn tay tần tảo sớm trưa Nay run rẩy víu vin cây gậy chống. Bàn tay mẹ mở then cài lóng ngóng Nghe bước chân mừng rỡ biết con về Sợ đường dài cơn gió lạnh buốt tê Vội vã đẩy then mẹ gọi vào ríu rít. Bàn tay mẹ ngập ngừng bịn rịn Gói ghém con đi lớn nhỏ bánh quà Bước chân con muôn nẻo dặm đường xa Vòng tay mẹ vẫn quê nhà chờ đón. Bàn tay mẹ một đời bận rộn Gom yêu thương trong mưa nắng dãi dầu Việc bộn bề, mê mải chốn xa đâu Con nhắc nhủ, sớm siêng về bên mẹ. Nơi quê nhà bình an mẹ nhé! Con sẽ về bên mẹ dấu yêu Nắm bàn tay gân guốc sớm chiều. Và ôm mẹ khi còn có thể!
Sao ta không chọn hôm nay tiếng cười? - Thùy Minh - Trăm năm một kiếp con người Khác chi một thoáng lưng trời mây bay Buồn vui cũng trọn một ngày Sao ta không chọn hôm nay tiếng cười? Ngày qua có thể chẳng vui Ngày mai ai biết cuộc đời ra sao Biết chăng sinh tử thế nào Thì hôm nay cứ dạt dào hoan ca Yêu người rồi lại yêu ta Trăm năm hữu hạn chẳng là mấy xuân Trót mang một kiếp bụi trần Cười lên để thấy muôn lần đời vui. Thênh thênh tựa áng mây trời Phiêu dao chẳng vướng đầy vơi tủi sầu Ngoài trời hạt hạt mưa mau Lòng ta lấp loáng muôn màu nắng tươi.
Mẹ gửi - Thùy Minh - Mẹ gửi vào đường kim Những yêu thương ấm áp Đường con đi tới lớp Vơi gió lạnh buốt tê. Gửi ôm ấp vỗ về Trong giấc say tuổi dại Khúc êm đềm ngân mãi: "Cò bay lả bay la". Gửi nhân ái hiền hòa Trong truyện xưa cổ tích Mẹ dạy cho con biết Điều tốt - xấu, đúng -sai. Mẹ gửi tiếng thở dài Nơi phía sau cánh cửa Để yêu thương chan chứa Trong mái nhỏ nhà mình. Mẹ gửi những yên bình Trong mâm cơm ấm áp Chẳng cỗ đầy săm sắp Vẫn vang tiếng nói cười. Gửi lo lắng đầy vơi Trong những đêm không ngủ Sợ ngoài kia mưa lũ Căn gác nhỏ chênh chao. Gửi êm ấm ngọt ngào Con nâng niu đón nhận Gửi niềm yêu vô tận Cho con lớn nên người. Dẫu đi xa muôn nơi Vẫn âm thầm mẹ gửi Tin yêu và mong đợi Con vững bước đường đời...