[Edit] Y Kiến Chung Tình - Giới Mạt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Aki Re, 3 Tháng bảy 2018.

  1. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 10: Ngoài ý muốn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Thừa ở phòng nghỉ của Hàn Vân Tịch, một chút cũng không khách khí, đã sớm nhâm nhi ly cà phê, từ từ thưởng thức.

    "Tình huống như thế nào?" Ninh Thừa hỏi.

    "Liền nói những chuyện đã xảy ra, tất cả đều nói sự thật. Cái khác không nói gì." Hàn Vân Tịch nghĩ thầm, bản thân cái này cũng không tính là nói dối nhỉ.

    "Không muốn phối hợp với bọn họ, khởi tố Đoan Mộc Dao sao?" Ninh Thừa nghiêm túc hỏi.

    Hàn Vân Tịch lắc đầu, rót một chén cà phê kiểu Ý gấp đôi Ninh Thừa, vừa uống vừa nghĩ. Cô nghĩ, nhất định là mình liên tục công tác một tháng không nghỉ ngơi, tinh thần xảy ra vấn đề mới làm ra cái chuyện xấu hổ như vậy.

    Nếu không, cô thật sự không thể tìm thấy lý do gì giải thích sự tình vừa mới xảy ra.

    Hàn Vân Tịch đang an nhàn nhâm nhi cà phê, Ninh Thừa liền nhanh tay đoạt tới, "Double Espresso? Em không thể như thế uống!"

    Cà phê kiểu Ý, áp súc ở trong cà phê tương đương với nồng độ bên trong rượu, khẩu vị cực đoan, đặc biệt hăng hái, mà khi tăng cà phê liều lượng gấp đôi áp súc cũng không phải là hai chén phân lượng bình thường, mà là đồng dạng nước, hai phần bột cà phê, nồng đậm trình độ cực kì cao.

    Ninh Thừa biết rõ Hàn Vân Tịch ưa thích cà phê, lại không nghĩ rằng cô sẽ uống như vậy.

    "Em chính là bác sĩ, vật này uống nhiều quá rất có hại cho sức khỏe, em không biết sao? Nhất là khi em cũng đã liên tục một tháng không có nghỉ ngơi thật tốt, em càng không thể uống! Đến lúc đó mệt rã rời lại ngủ không được, thần kinh suy sụp, cơ thể không thể chịu đựng được đâu!"

    Ninh Thừa như người anh trai giáo huấn em gái xong, bản thân uống một ngụm cà phê.

    Hàn Vân Tịch nhìn xem hắn, nửa ngày nói không ra lời.

    Được rồi, tên này rượu đều có thể uống xong một bình lớn, một chút cà phê tính là gì?

    Cô lưu lại ấn tượng kém cho Long Phi Dạ như vậy, có trời mới biết đợi chút nữa đàm phán, Long Phi Dạ sẽ làm khó dễ cô như thế nào. Để Ninh Thừa bảo trì cho mình, là chuyện tốt!

    Không bao lâu sau, Cố Bắc Nguyệt lại tới.

    Cố Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy Ninh Thừa liền nhận ra Ninh Thừa là luật sư đại danh trong giới.

    Cố Bắc Nguyệt nghe nói qua, Ninh Thừa ở thành phố Đông Hải bản thân kiêm không ít lần làm cố vấn pháp luật cho các đại xí nghiệp, hết lần này tới lần khác liền cự tuyệt tập đoàn Long thị tập đoàn thuê làm luật sư riêng.

    Cố Bắc Nguyệt ngoài ý muốn ở trong lòng, lại bất động thanh sắc, cùng Ninh Thừa lễ phép mỉm cười gật đầu.

    "Bác sĩ Hàn, Long tiên sinh để cho tôi tới cùng cô nói về chuyện giả mạo lúc nãy, nếu không, trước hết để cho vị này đến phòng sát vách nghỉ ngơi."

    "Không cần, vị này là Ninh luật sư. Liên quan tới vụ Đoan Mộc Dao mạo danh thay thế tôi, tôi toàn quyền giao cho anh ta xử lý, anh cùng Ninh luật sư nói đi."

    Cố Bắc Nguyệt cười cười, ngồi xuống, hỏi nói, "Xem ra, bác sĩ Hàn là đang chuẩn bị khởi tố Đoan Mộc Dao?"

    Ninh Thừa không trả lời, lấy ra hai phần văn kiện, chính là vừa rồi chuẩn bị kỹ càng hai bản giải ước cùng đơn khởi tố. Hắn liệu định Long Phi Dạ cần Hàn Vân Tịch phối hợp, mượn cơ hội uy hiếp Đoan Mộc Sùng, bức Đoan Mộc Sùng rời khỏi tập đoàn Lăng Vân.

    Cho nên, hắn chuẩn bị hai phần văn kiện, để Long Phi Dạ lựa chọn.

    Nếu như Long Phi Dạ lựa chọn văn kiện giải ước, hắn và Hàn Vân Tịch tự nhiên sẽ buông tha cho Đoan Mộc Dao, như thế Long Phi Dạ liền có cơ hội cùng Đoan Mộc Sùng tự mình hiệp thương, bức lui Đoan Mộc Sùng.

    Nếu như Long Phi Dạ cự tuyệt giải ước văn kiện, vậy hắn nhất định lập tức nhấc lên tố tụng, đem Đoan Mộc Dao đưa tới ngục giam. Đến lúc đó, Đoan Mộc Sùng vò đã mẻ không sợ rơi, nhất định cùng Long Phi Dạ đấu đến cùng!

    Ninh Thừa đang muốn đem hai phần văn kiện giao cho Cố Bắc Nguyệt nhìn, ai biết, Cố Bắc Nguyệt lại nói, "Bác sĩ Hàn, Long tiên sinh để cho tôi tới truyền đạt hai câu nói, thứ nhất, ngài bất mãn cô nghề nghiệp không chuẩn, muốn giải trừ hiệp nghị giữa cô và tập đoàn Lăng Vân, dựa theo hiệp ước, nên bồi thường, một phân tiền sẽ không thiếu, bắt đầu từ ngày mai, cô không cần đến bệnh viện đến, thứ hai.."

    Cố Bắc Nguyệt còn chưa có nói xong, Hàn Vân Tịch bất ngờ, mà so với cô, Ninh Thừa càng một mặt bất ngờ hơn. Hắn nguyên bản còn tưởng rằng đây chính là một trận ngạnh chiến, dù sao, Hàn Vân Tịch là Nhân tài cả giới y học giới tranh đoạt, Lăng Vân là không thể nào tùy tiện buông tay.

    Sự tình, làm sao lại biến thành dạng này?
     
    ngngyvy, Quả Cà Pháo, Hany1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng năm 2020
  2. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 11: Tranh chấp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Vân Tịch cùng Ninh Thừa đều ngoài ý muốn bất ngờ trước chuyện này.

    Cố Bắc Nguyệt từ đầu tới cuối duy trì mỉm cười, đang muốn nói ra, Ninh Thừa tức giận cắt đứt, "Cái gì gọi là đối với cô ấy nghề nghiệp tiêu chuẩn không hài lòng?"

    Hàn Vân Tịch nghề nghiệp tiêu chuẩn tính là cao nhất cả bệnh viện Lăng Vân, Long Phi Dạ đối với Hàn Vân Tịch nghề nghiệp tiêu chuẩn không hài lòng, vậy hắn phải đem toàn bộ bác sĩ của bệnh viện Lăng Vân sa thải!

    Tuy nhiên hắn hôm nay đến chính là vì chuyện Hàn Vân Tịch giải ước, Long Phi Dạ chủ động giải ước, hơn nữa hứa hẹn cho bồi thường, vậy đối với hắn và Hàn Vân Tịch đều là tin tức tốt.

    Nhưng là, Long Phi Dạ làm như thế, không thể nghi ngờ là thái độ rất là nghi vấn khi lấy lí do như vậy đuổi việc Hàn Vân Tịch.

    Chuyện này khi truyền ra, Hàn Vân Tịch tương lai không thể nào ở giới y học lăn lộn tiếp?

    Cố Bắc Nguyệt nhìn Ninh Thừa, đáy mắt lóe lên vẻ hồ nghi. Hắn mặc dù không tiếp xúc qua Ninh Thừa, nhưng là cũng nghe thấy qua. Truyền thuyết vị đại luật sư này tính cách trầm ổn, không nói nhiều lại câu nào câu đấy đều sắc bén có thể khiến đối phương vào tròng. Chẳng lẽ truyền ngôn là sai? Ninh Thừa thái độ này, tựa như muốn gây gổ đánh nhau một trận. Hắn cùng bác sĩ Hàn là có quan hệ như thế nào?

    Cố Bắc Nguyệt không có trả lời ngay, mà hướng sang nhìn Hàn Vân Tịch.

    Hàn Vân Tịch chột dạ!

    Cô nghĩ, Long Phi Dạ nhất định là bởi vì cô vừa mới mạo phạm hắn nên từ đó kết luận cô nghề nghiệp không tiêu chuẩn. Cô thực sự bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch!

    Long Phi Dạ nhất định là xem cô như mấy loại nữ nhân chủ động tiếp cận kiếm danh phận, tư nhiên hắn sẽ đem sự tình nói cho Cố Bắc Nguyệt?

    Mất mặt thật!

    Hàn Vân Tịch xấu hổ chỉ mong có khe nứt nào để bản thân chui vào cho đỡ nhục, cô quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn vào con mắt Cố Bắc Nguyệt.

    "Làm sao từ chối không tiếp người bệnh cấp cứu không khẩn cấp chen ngang, chính là không có tư cách nghề nghiệp. Nghề nghiệp trình độ sao? Chẳng lẽ chỉ phục vụ đối với ông chủ mới tính là có nghề nghiệp tiêu chuẩn? Các ngươi phải biết bệnh viện tư nhân về vấn đề nghề nghiệp tiêu chuẩn không giống bệnh viện công sao? Làm phiền chuyển lời tới Long tiên sinh, vừa nãy phát sinh chuyện mạo danh thay thế, nghiêm trọng tổn hại danh dự bác sĩ Hàn! Nếu như muốn giải ước, đó cũng là phải do bác sĩ Hàn đuổi việc các người, không phải là các người đuổi việc cô ấy!"

    Cố Bắc Nguyệt nghi ngờ nhìn cơn tức giận không nhỏ của Ninh Thừa, yếu ớt mà nói.

    "Mạo danh là một chuyện, chúng ta là đang thương nghị. Ninh đại luật sư cũng nói quá lời rồi, chuyện này hai bên đều là người bị hại, trách nhiệm là ở trên người Đoan Mộc Dao. Còn nữa, sự tình kịp thời bị chế trụ dừng lại, cũng không có đối với bác sĩ Hàn tạo thành danh dự bị tổn thất."

    "Nhưng là, chuyện này tiềm ẩn tổn thất rất nguy hiểm tới danh dự! Cung cấp lương cùng hoàn cảnh làm việc tốt, bảo hộ danh dự công nhân viên chức nghĩa vụ của các người!". Ninh Thừa lại phản bác.

    Cố Bắc Nguyệt khóe miệng hơi hơi rút xuống, vẫn là tính tình rất chi là nhẫn nại, giải thích.

    "Kỳ thật, Long tiên sinh nói bác sĩ Hàn không có nghề nghiệp tiêu chuẩn, cũng không phải là tự nhiên nói không rõ sự tình như vậy. Mà là như thế này, Long tiêm sinh nói.."

    Hàn Vân Tịch vội vã cắt ngang, "Đi, đuổi việc tôi liền đuổi, bồi thường tôi cũng không cần. Tôi hiện tại liền đi!"

    "Nhưng Ninh luật sư hỏi, tôi vẫn còn muốn giải thích rõ ràng." Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.

    Ninh Thừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch sợ Long Phi Dạ, lập tức nói, "Đương nhiên muốn giải thích rõ ràng, không giải thích rõ ràng, bác sĩ Hàn có quyền lợi tố cáo các người với tội danh phỉ báng!"

    "Không cần không cần.."

    Hàn Vân Tịch muốn đi, Ninh Thừa lại kéo cô ngồi xuống.

    Cố Bắc Nguyệt cũng không khách khí, trực tiếp nói.

    "Long tiên sinh nói bác sĩ Hàn vi phạm yêu cầu cơ bản nhất đối với bác sĩ của bệnh viện Lăng Vân, hơn nữa, cũng xem như thiếu khuyết tố chất cơ bản nhất đối với nghề nghiệp bác sĩ!"

    Ninh Thừa nửa bước không lùi.

    "Mời giải thích rõ ràng! Cô ấy vi phạm yêu cầu nào? Thiếu khuyết cái nào trong tố chất cơ bản của bác sĩ?"

    Hàn Vân Tịch rủ cái đầu xuống, cũng sắp khóc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2018
  3. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 12: Muốn hắn trả một trăm triệu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc giải thích.

    "Long tiên sinh nói, bác sĩ Hàn ở trong lúc công tác mang giày cao gót, vi phạm quy định của bệnh viện. Cô ấy phóng túng sở thích của bản thân, quá phận để ý hình tượng của mình, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc, đối với bệnh nhân trước mặt biểu hiện cực kỳ không phù hợp!"

    Cái này vừa nói ra, Hàn Vân Tịch mãnh liệt mà cúi đầu hướng phía dưới nhìn lại giày cao gót của bản thân, Ninh Thừa cũng đồng thời nhìn qua, sau đó hai người bốn mắt đối mặt, cũng đều một mặt sầu não..

    Cố Bắc Nguyệt nói tiếp.

    "Bác sĩ Hàn mang giày cao gót nhìn mà nói, bước đi hao hết sức lực, một khi cần gặp muốn cứu giúp bệnh nhân, ắt sẽ chậm trễ thời gian cứu chữa."

    Ninh Thừa biết rõ Hàn Vân Tịch ưa thích mang giày cao gót, nhưng lại không biết cô lúc làm việc cũng mang theo.

    Hắn có chút xấu hổ, nhưng là vẫn thay Hàn Vân Tịch dựa vào lí lẽ biện luận.

    "Đây là cá nhân bác sĩ Hàn do đã quen thuộc vấn đề này, cô ấy ở bệnh viện Lăng Vân công tác đã 2 năm, tại sao bệnh viện bây giờ mới chậm chạp không có nói ra vấn đề này? Bệnh viện cũng có trách nhiệm giám sát không phải sao? Còn nữa, bác sĩ Hàn công tác từ trước đến nay, cũng không có bởi vì mang giày cao gót mà chậm trễ qua bất kì ca cứu chữa nào?"

    "Nhưng là có tiềm ẩn sẽ xảy ra khả năng đấy!" Cố Bắc Nguyệt lập tức phản kích lại lời Ninh Thừa vừa mới nói.

    Ninh Thừa nhất thời không nói nên lời, Hàn Vân Tịch lên tiếng.

    "Được rồi, đem bản giải ước lấy ra đây, tôi ký là được chứ gì?"

    Nếu như không phải bởi vì bản thân vừa mới làm chuyện xấu hổ không muốn cho ai biết, cô còn lâu mới nhượng bộ như này.

    Cô mang giày cao gót thì sao chứ?

    Cô mang giày cao gót có thể so sánh hơn cả khi đi giầy đế bằng, bất luận đi cái gì bác sĩ đều chạy nhanh. Đi giày mới biểu hiện đúng cốt cách nghề nghiệp ư? Ảnh hưởng hay không, đó là tùy từng người mà khác nhau.

    Long Phi Dạ cái này rõ ràng là bới móc!

    Cũng tốt, Long Phi Dạ không đem sự tình kia nói ra, cô vẫn là muốn tạ ơn hắn!

    Dù sao cô cũng đang muốn giải ước đây! Về phần hủy thanh danh liền hủy chứ, cô ở bệnh viện không quan tâm danh tiếng không tốt. Dù không được nhận cũng chẳng sao!

    Cùng lắm thì, cô về Y Học Viện dạy học!

    Ninh Thừa quả thực bất mãn với sự bới móc của Long Phi Dạ, còn muốn cãi, Hàn Vân Tịch vụng trộm bấm tay hắn một cái, hắn chỉ có thể ngậm miệng.

    Hàn Vân Tịch nói, "Chuyện thứ hai là gì?"

    "Mạo danh thay thế chữa bệnh, Long tiên sinh hi vọng cô không nên truy cứu Đoan Mộc Dao, cần bao nhiêu bồi thường, cứ mở miệng." Cố Bắc Nguyệt thật sự nói.

    Hàn Vân Tịch nhìn Ninh Thừa một cái, định đáp, Ninh Thừa lại cản lại.

    Hắn nói, "Việc này, chờ bác sĩ Hàn suy nghĩ rõ ràng lại sau rồi sẽ cho các người câu trả lời chắc chắn."

    Cố Bắc Nguyệt hỏi, "Thuận tiện cho một cái thời gian?"

    Ninh Thừa đáp, "Ba ngày."

    Cố Bắc Nguyệt đứng dậy, cười khẽ, "Tốt, cái kia ba ngày, sau đó văn kiện giải ước tôi sẽ ủy thác cho luật sư, đưa đến nhà cho bác sĩ Hàn."

    Ninh Thừa liền vội vàng yêu cầu, "Xin đưa đến phòng làm việc của tôi."

    Hàn Vân Tịch lại nói, "Không cần, hiện tại liền mô phỏng viết. Chờ tôi ký xong, tôi lập tức nói cho các người biết muốn bao nhiêu bồi thường. Thời gian quý giá, tôi hi vọng chuyện ngày hôm nay sẽ an bài thỏa đáng, nếu không.. Tôi cũng không biết ngày mai sẽ thay đổi chủ ý như thế nào đâu?"

    Long Phi Dạ mang giải ước đến rồi đuổi việc cô kèm theo bồi thường, cô có thể không truy cứu. Nhưng là, Đoan Mộc Dao mạo danh thay thế, cô nhất định phải làm rõ chuyện này, cô cũng đã nghĩ kỹ, chờ giải ước nằm trong tay, liền muốn hắn trả một trăm triệu!

    Bệnh viện Lăng Vân những năm này, bên ngoài tỉnh thì mở không ít cứ điểm bệnh viện, tuyển chọn rất nhiều bác sĩ tốt.

    Bác sĩ tốt thật ra là một loại tài nguyên chữa bệnh phi thường trân quý, ở bệnh viện công bên trong sao có thể cứu chữa hết cho dân thường được, nếu toàn bộ tràn vào bệnh viện tư nhân cao cấp, cái kia tương đương với liền là chỉ có từ bên trong giai cấp cao sản mới có thể chữa bệnh kịp được.

    Bác sĩ tốt vốn khan hiếm, lại bị Lăng Vân khẩn trương tính mang đi, còn lại thì càng ít! Nếu là gặp được nghi nan tạp chứng, hoặc là trọng chứng, điều kiện kinh tế có hạn tình huống khó khăn biết đi đâu cứu chữa?

    Phải biết bệnh viện Lăng Vân thu phí chính là so với bệnh viện công cao hơn gấp 3 lần.

    Hàn Vân Tịch biết mình bất lực có thể rung chuyển cái tập đoàn khổng lồ này, nhưng là, ít nhất phải buộc bọn họ móc tiền ra làm một chút từ thiện!

    Một trăm triệu tệ, đủ để thành lập một quỹ ngân sách trợ cấp chữa bệnh!

    Đối mặt ánh mắt hồ nghi của Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch liền tính toán nhỏ, bất luận như thế nào nhất định muốn phải giải ước rồi lại ngoạm cho hắn một vố!

    Cố Bắc Nguyệt đối với chuyện Hàn Vân Tịch ký khế ước với bệnh viện Lăng Vân không hiểu rõ lắm, cũng không biết nguyên nhân thực sự Long Phi Dạ đuổi việc Hàn Vân Tịch. Trong lòng của hắn kỳ thật cùng Ninh Thừa nghĩ cũng là một dạng, cảm thấy Long Phi Dạ là bởi vì Hàn Vân Tịch không cho chen ngang ca bệnh nên mang thù.

    Hắn nghi ngờ nhìn cô, không hiểu được nữ nhân này rõ ràng là bị thiệt, làm sao còn dễ dàng nhường bước như thế? Hơn nữa còn chủ động không muốn trái với khế ước bồi thường.

    Cố Bắc Nguyệt nghĩ mãi mà không rõ cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, dù sao Long Phi Dạ nhờ hắn đi qua đây. Hắn nói, "Tốt, vậy tôi đây liền liên hệ với luật sư, đem giải ước mô phỏng viết."

    Ninh Thừa mở miệng, "Không cần, giải ước tôi đã mô phỏng viết xong, chờ bác sĩ Hàn kí, anh cầm đưa cho Long tiên sinh nhìn một cái, nếu là không có vấn đề gì, hắn cũng ký tên luôn đi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2018
  4. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 13: Loại này suy đoán.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Phi Dạ đang ở trong phòng bệnh cùng luật sư Lạc trao đổi, Cố Bắc Nguyệt đưa văn kiện giải ước tới khiến hai người phi thường ngoài ý muốn dừng nói chuyện nhìn.

    "Cái này, văn kiện giải ước do chính tay bác sĩ Hàn viết?" Lạc luật sư buồn bực hỏi.

    "Không, là cô ấy mướn luật sư viết. Vị luật sư kia đã đến bệnh viện, tên là Ninh Thừa." Cố Bắc Nguyệt chi tiết nói.

    Lần này, Long Phi Dạ đang chăm chú cúi đầu xem tài liệu rốt cục ngạc nhiên giương mắt nhìn, "Ninh Thừa?"

    "Vâng. Bác sĩ Hàn cùng Ninh luật sư có quan hệ cá nhân tựa hồ không tệ. Liền xem tình thế trước mắt, bác sĩ Hàn cũng đã sớm nghĩ đến chuyện giải ước, cô ấy hẳn là muốn mượn chuyện Đoan Mộc Dao để cùng chúng ta giải ước, chỉ là, Long tiên sinh ngài trước một bước.."

    Cố Bắc Nguyệt do dự một chút, nói tiếp, "Long tiên sinh, bác sĩ Hàn là người do Lăng Vân mời, cũng là giúp bệnh viện Lăng Vân làm tăng danh tiếng như hiện nay, nếu giải ước sau đó bị bệnh viện khác thuê, đối với Lăng Vân trăm hại mà không một lợi. Dùng hiệp ước đưa cô ấy lưu ở bên trong bệnh viện là an toàn nhất. Tin tưởng đem thế lực Đoan Mộc thị thanh trừ ra khỏi bệnh viện Lăng Vân, bác sĩ Hàn khi lưu lại sẽ càng hài lòng."

    Cố Bắc Nguyệt kỳ thật cũng không muốn nói những lời nhảm nhí này, bởi vì, đạo lý này ai cũng hiểu. Long tiên sinh thông minh như vậy ngài không có khả năng không hiểu, chỉ là không hiểu rõ, đến cùng còn có nguyên nhân gì khác, khiến Long tiên sinh không kịp chờ đợi muốn cho Hàn Vân Tịch rời đi đây? Mà lại là nguyên nhân gì, khiến Hàn Vân Tịch khẩn cấp như vậy liền đem Ninh Thừa bảo nhanh chóng giải quyết vụ việc này?

    Lúc này, luật sư Lạc cùng Cố Bắc Nguyệt một dạng, cùng âm thầm suy đoán.

    Chỉ tiếc, bọn họ đều đoán không được.

    Long tiên sinh cùng bác sĩ Hàn trước đó không hề có quen biết gì, liền hôm nay qua chuyện giải độc, trình độ nào đó Hàn Vân Tịch cũng được coi là ân nhân cứu mạng của Long tiên sinh.

    Chẳng lẽ giữa hai người này còn có cái gì bí mật mà người bên ngoài không biết?

    Gặp Long Phi Dạ không nói lời nào, luật sư thật sự nói, "Như thế nhìn thấy, bác sĩ Hàn nhất định là đã sớm chuẩn bị, muốn mượn chuyện mạo danh này để giải ước. Đối với văn kiện giải ước, cô ấy còn có thể mô phỏng viết sao?"

    Ninh Thừa mô phỏng viết văn kiện giải ước vô cùng đơn giản, hơn nữa tương đối hợp pháp, một chút sơ hở đều không có. Nhưng là, ở việc có ký hay không, vấn đề này, liền có vai trò rất lớn.

    "Bác sĩ Hàn về chuyện giải ước, không có bất kỳ yêu cầu cái gì, cũng cự tuyệt bồi thường." Cố Bắc Nguyệt nhàn nhạt mà cười, "Chỉ là, về phí bịt miệng, bác sĩ Hàn biểu thị chờ văn kiện giải ước ký xong, cô ấy mới có thể đưa ra."

    Lúc này, Long Phi Dạ lại một lần ngẩng đầu nhìn, lạnh lùng hỏi nói, "Cô ta dự định giải ước sau đó mới nói phí bịt miệng sao? Luật sư Lạc, ngươi đi nói cho cô ta, không cần dùng thủ đoạn đùa nghịch nhiều như vậy, muốn bao nhiêu tiền nói thẳng. Hôm nay liền đem hai phần văn kiện đều ký, cút ngay ra Lăng Vân!"

    Cố Bắc Nguyệt cùng luật sư Lạc đều trố mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng có phỏng đoán.

    Chẳng lẽ bác sĩ Hàn cùng Đoan Mộc Dao đều là một dạng, đối với Long tổng có cái ý nghĩ xấu, sự tình đã làm gì khác người, chọc giận Long tiên sinh?

    Phải biết, Long tiên sinh từ trước đến nay chán ghét dính vào nữ nhân không từ thủ đoạn, nhất loại nữ nhân viên!

    Có loại này suy đoán, luật sư liền không do dự nữa, nghiêm túc nói, "Tốt, tôi đi gặp Ninh Thừa!"

    Mà có loại này suy đoán, Cố Bắc Nguyệt trong lòng liền bất an.

    Cố Bắc Nguyệt từ trước đến nay đều rất thong dong, nhưng mà đối mặt với loại chuyện này, hắn ít nhiều có chút vô phương ứng đối, dù sao, hắn bây giờ cảm thấy xấu hổ.

    Hắn mặc dù mới vừa quen Hàn Vân Tịch, nhưng là tại bên trong giới y học cũng đã được nghe nói Hàn Vân Tịch luôn nghiêm túc cứu người, hắn không quá tin tưởng Hàn Vân Tịch sẽ đối với Long tổng làm ra loại chuyện kia.

    Còn nữa, Hàn Vân Tịch lúc giải độc cho Long tiên sinh, hắn là ở đây cặn kẽ nhìn thấy những chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

    Bác sĩ Hàn tuy ăn phải loại chuyện lỗ vốn vẫn giữ vững tỉnh táo, vẻ mặt thành thật chuyên chú, đem sinh mệnh đặt ở vị trí thứ nhất, tinh thần tập trung cao độ, nghề nghiệp tiêu chuẩn, hắn sợ là vĩnh viễn đều sẽ không quên chuyện vừa diễn ra này.

    Có phải hay không Long tiên sinh đang hiểu lầm?

    Luật sư Lạc rời đi, Long Phi Dạ lại tiếp tục xem tư liệu. Cố Bắc Nguyệt do dự một chút, vẫn là quyết định nói thẳng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2018
  5. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 14: Nhìn lầm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bắc Nguyệt thấp giọng nói, "Long tiên sinh, bác sĩ Hàn lúc trong quá trình giúp ngài giải độc, phát sinh một ít chuyện, ngài lúc ấy ý thức không rõ ràng, chắc chắn sẽ có hiểu lầm. Tôi thấy vẫn là nên giải thích.."

    Cố Bắc Nguyệt còn chưa nói xong, Long Phi Dạ liền đánh gãy, "Tôi có chừng mực."

    "Long tiên sinh, nếu là hiểu lầm, Lăng Vân sẽ mất đi một vị bác sĩ tốt!" Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc.

    Long Phi Dạ lơ đãng lườm cái bớt trên tay mình một cái, lạnh lùng nói, "Không có hiểu lầm, việc này dừng ở đây!"

    Trên mu bàn tay chỗ cái bớt là dấu vết bẩm sinh, giống như là bị người ta hung hăng cắn một cái. Từ nhỏ đến lớn, cái bớt này đưa tới không ít hiểu lầm, không chăm chú xem người nhìn thấy đều coi hắn là do bị người cắn.

    Không ít người khuyên hắn đi làm phẫu thuật cấy da, đem dấu vết cái bớt xấu xí này xử lý sạch, đáng tiếc, cũng không biết vì cái gì, hắn lại không nỡ, hơn nữa cực kỳ chán ghét kẻ khác đụng vào nó.

    Cố Bắc Nguyệt đáy mắt lóe qua từng tia phức tạp, không lên tiếng nữa.

    Không bao lâu sau, luật sư Lạc liền trở về, hắn nói, "Bác sĩ Hàn kiên quyết muốn ký văn kiện giải ước xong mới nói điều kiện, cô ấy nói.. Nếu không, cô hiện tại liền khởi tố Đoan Mộc Dao cùng Lăng Vân."

    Lạc luật sư đưa đơn khởi tố Ninh Thừa mới mô phỏng viết xong.

    Long Phi Dạ liền liếc qua, không có nhìn kỹ, lạnh lùng hỏi, "Uy hiếp tôi?"

    Lạc luật sư không dám trả lời, hắn đi theo Long tiên sinh nhiều năm, còn là lần đầu tiên gặp loại chuyện Long tiên sinh bị một nữ nhân.. Uy hiếp!

    "Cô ta lúc trước cùng Lăng Vân ký hiệp ước mấy năm?" Long Phi Dạ hỏi.

    "20 năm, bệnh viện điều động đi bất cứ đâu lại phải phục tùng vô điều kiện." Lạc luật sư thành thật trả lời.

    Cái này vừa nói, Long Phi Dạ đáy mắt liền lượt qua vẻ kinh ngạc, mà một bên Cố Bắc Nguyệt cũng lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn. Hiển nhiên, Lâm viện trưởng lúc trước đã lừa Hàn Vân Tịch một vố đau.

    Long Phi Dạ kinh ngạc thì kinh ngạc, lại một chút đều không có mềm lòng, đem đơn khởi tố ném cho Lạc luật sư, lạnh lùng nói, "Ngươi toàn quyền xử lý, 1000 vạn phí bịt miệng là không giới hạn. Mau chóng làm thỏa đáng, chuyện Đoan Mộc Sùng mới là đại phiền phức hiện giờ."

    Lạc luật sư hiểu xong, đứng dậy đi đến, cười nói, "Long tiên sinh, tôi đề nghị trên văn kiện giải ước phải thêm một điều kiện, giải ước xong trong vòng hai mươi năm, bác sĩ Hàn không thể làm thuê cho bất cứ khu chữa bệnh nào! Ngài cảm thấy thế nào?"

    Long Phi Dạ còn chưa mở miệng, Cố Bắc Nguyệt liền đứng lên, "Không được! Long tiên sinh, bác sĩ cùng loại công nhân viên chức khác không giống nhau! Hàn Vân Tịch y thuật tinh xảo, hơn nữa trên người cô ấy còn có giải độc hệ thống, như thế rất là hạn chế, khiến giới y học tổn thất nặng nề, là người bệnh lại càng tổn thất nhiều! Lăng Vân mặc dù là bệnh viện thương nghiệp, nhưng cũng không thể không để ý đến trách nhiệm xã hội!"

    Long Phi Dạ không lên tiếng, vừa gật đầu, vừa một bên vẫy tay để cho Lạc luật sư rời đi. Không thể nghi ngờ, Long Phi Dạ đúng thật là đang tán thành ý kiến của Cố Bắc Nguyệt.

    Đem sự tình ném cho Lạc luật sư, Long Phi Dạ liền chuẩn bị xuất viện.

    Thế nhưng là, bọn họ mới vừa muốn rời khỏi, Lạc luật sư liền mang đến một cái "Lựu đạn".

    "Cái gì?" Long Phi Dạ nổi giận. Hắn lại là nhìn lầm, xem thường Hàn Vân Tịch! Nữ nhân này như thế, so với nam nhân lại còn ác hơn!

    "Một trăm triệu?" Cố Bắc Nguyệt trợn mắt há hốc mồm. Hắn không thể tin được Hàn Vân Tịch lại là loại người này! Chẳng lẽ hắn nhìn lầm?

    "Long tiên sinh, bác sĩ Hàn thái độ kiên quyết, hơn nữa.." Lạc luật sư cũng không quá dám nói ra, hắn làm luật sư lâu như vậy, lần đầu tiên nghe thấy phí bịt miệng cao đến như vậy.

    "Thêm gì nữa?" Long Phi Dạ lại hỏi.

    "Hơn nữa, hơn nữa muốn ngài hôm nay liền thanh toán tiền, nói là cho ngài thời gian một giờ suy nghĩ thời, sau một giờ nếu không đáp ứng, cô ta liền chính thức khởi tố Đoan Mộc Dao cùng bệnh viện Lăng Vân." Lạc luật sư khiếp sợ thuật lại.

    Long Phi Dạ hiện tại khuôn mặt anh tuấn cũng đã lạnh không cách nào hình dung, lúc này, Phó Viện Trưởng Bách Lý Nguyên Long đẩy cửa tiến đến, vội vã nói, "Long tiên sinh, luật sư của Đoan Mộc Sùng đã đến, hơn nữa, nghe nói trước khi đến hắn cũng đã tìm người đi tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh Đoan Mộc Dao. Đoan Mộc Dao còn ở bệnh viện, chúng ta lại không thả người, là thành phi pháp. Tiếp tục như thế, tình huống hiện giờ đối với chúng ta đang hoàn toàn bất lợi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2018
  6. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2018
  7. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 16: Nhào tới.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Phi Dạ thong dong đứng thẳng, biểu lộ băng lãnh thờ ơ. Cố Bắc Nguyệt rất nhanh liền ấn nút đóng cửa, nghiêng đầu quan sát Cố Thất Thiếu.

    Chỉ thấy tên này mặc đồng phục bệnh nhân, chân đi dép lê, trên tay vẫn còn cắm châm kim truyền dịch, phần bụng hơi nâng lên, nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng bụng đang quấn băng gạc, hơn nữa sắc mặt trắng bệch, có thể là vừa phẫu thuật xong.

    Nơi này là khu dành cho VIP, cho nên tên này chắc chắn không thể nào là đang quỵt tiền chữa trị, đoán chừng là trốn bác sĩ muốn một mình xuất viện.

    Cố Bắc Nguyệt sau một phen dò xét, cười nói, "Vị tiên sinh này, anh vừa phẫu thuật xong liền tự ý xuất viện, việc này rất nguy hiểm."

    Cố Thất Thiếu đứng ở phía sau Long Phi Dạ, cả người dựa vào thang máy, cơ thể mặc dù vẫn còn suy yếu, lại như cũ bình tĩnh cười mỉm, "Phẫu thuật! Tôi không dễ chết vì mấy chuyện nhỏ này được đâu. Các người cũng là đến xem bệnh? Tìm bác sĩ nào khám vậy?"

    Long Phi Dạ nhìn chằm chằm trên màn hình đang liên tục nhảy vọt con số theo số tầng đang lên xuống, không hề có ý định trả lời.

    "Chúng tôi tới thăm bệnh nhân." Cố Bắc Nguyệt cũng không muốn trò chuyện nhiều, trả lời qua loa lấy lệ.

    Cố Thất Thiếu nghe ra được ý tứ, cũng lười hỏi lại, hắn lấy tay rút điện thoại ra, bấm số gọi điện.

    "Lạc Túy Sơn, lập tức giúp tôi làm một chuyện, làm xong sẽ thưởng hậu hĩnh!"

    Lời nói vừa dứt, Cố Bắc Nguyệt lập tức quay sang nhìn Long Phi Dạ, mà Long Phi Dạ rốt cục từ nãy đến giờ cũng có phản ứng, cả hai như có chung suy nghĩ nhìn qua Cố Thất Thiếu. Lạc Túy Sơn chính là Lạc luật sư nha!

    Cố Thất Thiếu cũng không có chú ý tới tâm trạng khác thường của hai người bọn họ, không cố kỵ chút nào tiếp tục nghe điện thoại.

    "Anh không phải luật sư của tập đoàn Long thị sao? Bệnh viện Lăng Vân không phải cũng thuộc tập đoàn Long thị sao? Không cần biết anh dàn xếp chuyện này với Viện Trưởng hay Phó Viện Trưởng, tóm lại, từ hôm nay trở đi, Hàn Vân Tịch sẽ là người của tôi. Cô ấy sẽ là bác sĩ riêng của Cố Thất Thiếu này, ngoại trừ tôi ra không cần phục vụ cho bất luận kẻ nào!"

    "Anh đừng có mất công tìm cách từ chối. Chút chuyện nhỏ này Lạc luật sư mà làm không được, có quỷ mới tin."

    Ánh mắt Long Phi Dạ cũng đã lại trở về trên màn hình, Cố Bắc Nguyệt dùng ánh mắt len lén liếc Cố Thất Thiếu một cái, cũng rất nhanh thu tầm mắt lại suy nghĩ lời nói vừa rồi.

    Cố Thất Thiếu nói chuyện một hồi lâu, dù thế nào Lạc Túy Sơn cũng không có đáp ứng loại chuyện này.

    Cố Thất Thiếu cúp điện thoại, tinh một tiếng, thang máy cũng đã xuống tới tầng một.

    Cửa thang máy chậm rãi mở ra, ngay lập tức nhìn thấy Hàn Vân Tịch vẫn như cũ mặc áo khoác trắng đứng đợi ở cửa, hai tay khoanh lại, biểu lộ băng lãnh, mắt nhìn chằm chằm vô thang máy xem xét một cách cẩn thận tỉ mỉ, cả người tản mát ra một loại cảm giác quyền uy cường đại không thể xâm phạm đến. Mà đứng sau lưng cô cả thảy có ba nữ y tá, ba người bảo an, tất cả đều nghiêm mặt, lộ rõ vẻ nghiêm túc.

    Trận thế này, rõ ràng là đã đoán trước Cố Thất Thiếu sẽ xuất hiện ở đây nên dàn sẵn đợi hắn xuất hiện.

    Long Phi Dạ không nghĩ đến sẽ gặp lại Hàn Vân Tịch, càng không có nghĩ tới sẽ gặp dưới loại tình huống này, Hàn Vân Tịch hiển nhiên cũng ngoài ý muốn như vậy.

    Hai người bốn mắt nhìn nhau, đến ba giây đồng hồ, liền đều không hẹn mà cùng dời tầm mắt sang hướng khác.

    Hàn Vân Tịch bị cách chức, trước đó nhất định phải cầm trên tay hồ sơ bệnh nhân chuyển tiếp cho bác sĩ khác nên vẫn nán lại bệnh viện một lúc, thế là ngay tại lúc làm việc, phát hiện Cố Thất Thiếu chạy trốn cho nên tự mình dẫn người đuổi theo.

    Hàn Vân Tịch sớm đã nhìn thấy một bệnh nhân trốn phía sau Long Phi Dạ, cô im lặng không lên tiếng, định đợi đến lúc Long Phi Dạ đi ra sẽ dễ giải quyết chuyện này hơn.

    Long Phi Dạ mặt lạnh, muốn đi ra khỏi thang máy. Nào có thể đoán được, Cố Thất Thiếu đột nhiên gắt gao giữ chặt gấu áo hắn, thấp giọng, "Anh bạn, giúp tôi! Đóng cửa, nhanh một chút!"

    Cố Thất Thiếu hận không thể ở bên trong bệnh viện mỗi ngày để được thường xuyên nhìn thấy Hàn Vân Tịch, thế nhưng là, hắn nhất định phải về nhà một chuyến, cùng em gái Linh Nhi ăn bữa cơm, nếu như bị Linh Nhi tra được hắn bị thương phải nhập viện, đoán chừng tiểu nha đầu kia có thể đem chính mình làm bị thương rồi kiếm cớ dọn vào bệnh viện cùng hắn ở!

    "Buông tay." Long Phi thanh âm rất lạnh tỏ vẻ khó chịu.

    Cố Bắc Nguyệt nhíu mày nhìn, đang định kéo Cố Thất Thiếu ra, cũng không biết Cố Thất Thiếu lấy khí lực từ đâu, thình lình đem Long Phi Dạ hung hăng đẩy ra. Long Phi Dạ bất ngờ, loạng choạng hai bước rồi ngã ra khỏi thang máy, cả người liền hướng Hàn Vân Tịch mà nhào tới. Trực tiếp khiến cả hai ngã xuống trên mặt đất, không biết có phải trùng hợp quá không mà đôi môi cả hai dán chặt vào nhau, khiến hai bên đều ngơ ngẩn. Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, phía sau y tá cùng bảo an đều sửng sốt.

    Cố Bắc Nguyệt mắt trợn tròn nhìn. Cố Thất Thiếu lúc này không hề biết hậu quả mình vừa gây ra, gấp rút muốn đóng cửa thang máy. Ngay lúc đang chuẩn bị ấn nút thì nhìn thấy bộ dạng kia của Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, tay hắn cứng đờ, lập tức liền tỉnh táo lại, "Mau đứng lên!"

    Rõ ràng cơ thể suy yếu muốn chết, hắn lại không quan tâm, liền kéo cả người Long Phi Dạ tách ra khỏi Hàn Vân Tịch.

    Không biết bị thương lúc nào, máu tươi từ trán chậm rãi chảy ra, Hàn Vân Tịch hai mắt dần dần mất đi tiêu cự, rất nhanh liền hôn mê..
     
    ngngyvy, Đào tiên côHany thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2018
  8. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 17: Toàn bộ trách nhiệm, phụ trách tới cùng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Vân Tịch đứng trên một mảng băng trôi nổi giữa biển, cô nhìn bốn phía, dù nhìn như thế nào thì phương hướng xung quanh đều xa tắp không nhìn thấy bờ.

    Không có nhiệt độ, ánh nắng dần dần biến mất, trên trời bắt đầu từ từ rơi xuống những bông tuyết trắng tinh khôi.

    Hàn Vân Tịch lúc này cảm giác được sự lạnh lẽo đến run người.

    Cô ôm chặt bản thân lại, trí não dần trống rỗng, mờ mịt, đôi chân từ từ đi lên phía trước một cách vô thức.

    Rõ ràng phía trước là khe băng bị nứt một mảng to lớn, cô lại làm như không thấy, một chân bước hụt liền rớt xuống vực băng sâu.

    Hàn Vân Tịch rơi vào băng, thân thể lại không hề có một chút thương tổn nào. Cô đứng lên, chỉ thấy bên cạnh có một cặp nam nữ bị giam trong khối băng lạnh lẽo, bọn họ nhìn chăm chú đối phương, mười ngón tay đan xen lại với nhau.

    Bọn họ là ai?

    Hàn Vân Tịch đến gần, xuyên thấu nhìn qua Huyền Băng nghiêm túc xem xét, lại thấy được Long Phi Dạ!

    "Long Phi Dạ.. Long Phi Dạ.. Long Phi Dạ.."

    Cô giống như bị trúng phải cái gì đó, cử chỉ trở nên điên rồ, không ngừng tự lẩm bẩm.

    "Cô ấy đang nói chuyện sao?" Cố Thất Thiếu nghi ngờ hỏi.

    Lúc này, Hàn Vân Tịch đang nằm ở trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh, thì thào nói mớ.

    Cố Bắc Nguyệt, Cố Thất Thiếu, Ninh Thừa đều ở bên cạnh giường bệnh, chờ cô tỉnh. Mà Long Phi Dạ ngồi một bên trên ghế sa lon, dường như đang nhắm mắt lại dưỡng thần*. Hắn từ trước tới nay rất lạnh lùng, làm cho người nhìn không thể nào nhìn thấu được tâm tình của hắn.

    Hàn Vân Tịch ở cửa thang máy bị Long Phi Dạ ngã mạnh vào đến mức hôn mê, người trong bệnh viện xì xào bàn tán, tin tức cũng từ đó mà truyền ra ngoài. Mặc dù ở đây có không ít người nhìn thấy chân tướng sự việc, thế nhưng là, lời đồn vẫn như cũ nổi lên bốn phía.

    Lúc này, ngoại trừ phòng phẫu thuật ra thì phòng bệnh Hàn Vân Tịch đang nằm có thể coi là nơi an tĩnh nhất bệnh viện này.

    "Long Phi Dạ, Long Phi Dạ.."

    Giọng nói Hàn Vân Tịch lớn tiếng hơn lúc nãy một chút, nhưng lại vẫn như cũ làm cho người nghe không rõ cô đang nói gì.

    "Cô ấy đang nói cái gì vậy?"

    Cố Thất Thiếu không nhịn được muốn tới gần nghe, Ninh Thừa lập tức hắn kéo ra, "Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, tránh xa cô ấy ra!"

    Cố Thất Thiếu tránh đi cánh tay Ninh Thừa, quan sát toàn thể hắn một phen, hỏi nói, "Anh với cô ấy có quan hệ gì?"

    "Tôi là luật sư đại diện của cô ấy, hiện tại tôi chính thức thay mặt cô ấy kiện anh, chúng tôi sẽ truy cứu anh tội cố ý đả thương người khác, bắt anh phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Trước khi Hàn Vân Tịch khỏi hẳn, tôi không cho phép anh rời khỏi thành phố Đông Hải nửa bước!"

    Ninh Thừa phá lệ lớn tiếng nói, dư âm ở trong phòng bệnh an tĩnh vang vọng. Dù vậy, Cố Bắc Nguyệt vẫn nghiêm túc quan sát thiết bị phía trên điện não đồ, Long Phi Dạ như cũ không nhúc nhích.

    Cố Thất Thiếu nhìn Ninh Thừa, chậm rãi nheo lại hai con ngươi hẹp dài, tản mát ra khí tức nguy hiểm, "Anh đang uy hiếp tôi?"

    "Tôi là đang cảnh cáo anh!"

    Ninh Thừa cũng không yếu thế lớn tiếng nói. Lại nói, nếu không phải ngại thân phận luật sư của chính mình, không thể vi phạm phạm luật, hắn đã sớm đem Long Phi Dạ cùng Cố Thất Thiếu đánh một trận!

    Hai người đàn ông đẩy ngã nhau, lại vạ lây một cô gái yếu đuối như Hàn Vân Tịch đem bị thương thành cái dạng này. Cái này tính là thành cái sự tình gì nha!

    Cố Thất Thiếu tới gần Ninh Thừa, "Anh lặp lại lần nữa!"

    "Tôi nói, tôi cảnh cáo anh! Cô ấy nếu có cái gì không hay xảy ra, tôi tuyệt đối muốn anh phụ trách tới cùng!" Ninh Thừa lạnh lùng nói.

    Ai ngờ, Cố Thất Thiếu bỗng đột nhiên liền cười, cười đến mức khuôn mặt nghiêm túc ban đầu cũng dần trở nên nhu hòa, xán lạn hẳn ra.

    Hắn một tay cầm điện thoại phát lại đoạn ghi âm lời Ninh Thừa vừa nói, một tay chỉ vào Hàn Vân Tịch, cười nói, "A, anh nói! Cô gái này, Bản Thiếu Gia phụ trách tới cùng! Cùng Long Phi Dạ không quan hệ!"

    Lời nói này vừa thốt ra rốt cục cũng lôi kéo được sự chú ý của hai con người đang lặng thinh không hề quan tâm đến mọi việc xảy ra kia. Cố Bắc Nguyệt quay đầu nhìn, mà Long Phi Dạ cũng mở to mắt.

    Nếu không phải Ninh Thừa nói Long Phi Dạ là đồng lõa trong vụ này, dù chết cũng không không cho phép hắn rời đi, Long Phi Dạ mới sẽ không ngồi ở chỗ này lãng phí thời gian, theo một ý nghĩa nào đó nói, hắn cũng là người bị hại.

    Long Phi Dạ đứng lên, rõ ràng mặt biểu lộ không quan tâm không tức giận, tâm trí không hề đặt nặng vào chuyện nhỏ nhặt này.

    Cố Thất Thiếu cùng Ninh Thừa không hẹn mà cùng nhìn lại.

    Đáng tiếc, Long Phi Dạ không để ý tí nào, không hỏi bọn họ, một bên sửa sang lại áo khoác, một bên lạnh lùng nói, "Đã có người thừa nhận toàn bộ trách nhiệm, xin mời hai vị tự động xử lý, xin lỗi tôi đây không tiếp được!"

    Cố Thất Thiếu híp mắt mà cười, "Không tiễn."

    Ninh Thừa lần đầu gặp được bộ dạng này của Cố Thất Thiếu, nhất thời không nói chuyện, chỉ cảm thấy có chút không đúng.

    Long Phi Dạ cũng không quay đầu lại cứ thế mà đi, thế nhưng là, hắn mới vừa mở cửa phòng, thanh âm thì thào của Hàn Vân đột nhiên biến lớn, "Long Phi Dạ.. Long Phi Dạ.."

    Cô lầm bầm lầm bầm, bỗng nhiên liền từ trên giường bệnh ngồi bật dậy, hô to, "Long Phi Dạ!"

    Long Phi Dạ im bặt ngừng bước, quay đầu nhìn lại..

    * * *

    *Dưỡng thần là bảo vệ, nuôi dưỡng để có một tinh thần khỏe mạnh.
     
    ngngyvy, Đào tiên côHany thích bài này.
  9. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 18: Cô mau thu hồi nước mắt lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Phi Dạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Vân Tịch chăm chú nhìn hắn, nước mắt rơi đầy khuôn mặt.

    Long Phi Dạ ghét nhất loại phụ nữ làm bộ làm tịch, hắn cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra, thấy bộ dạng này của cô, tâm can hắn lại ẩn ẩn đau đớn.

    Một loại cảm giác quen thuộc không cách nào nhớ được quét qua tâm trí, khiến hắn bất tri bất giác quay người đi qua.

    Cố Thất Thiếu cùng Ninh Thừa nhìn hắn, mặt đầy vẻ hồ nghi, Cố Bắc Nguyệt một mực chuyên chú nhìn điện não đồ phía trên cũng nhìn qua, mười phần không hiểu.

    Hai người kia.. Thế nào?

    Long Phi Dạ dừng bước đứng bên giường bệnh, hắn nhăn đầu lông mày lại, ở trên cao nhìn xuống xem Hàn Vân Tịch, cố gắng nhớ lại.

    Lúc này, Hàn Vân Tịch cũng đã thanh tỉnh.

    Cô cũng không biết rõ tại sao mình lại làm như thế, càng không biết rõ tại sao mình lại kêu tên hắn.

    Cô bị Long Phi Dạ nhìn chằm chằm hết sức khó xử, trong lòng nghĩ đến gia hỏa này nhất định lại cho là cô cố ý. Hàn Vân Tịch vội vàng lau sạch nước mắt, tự cấp cho mình bậc thang đi xuống, cô nói, "Long Phi Dạ, anh đụng tôi xong liền định đi như vậy sao?"

    Long Phi Dạ lúc này mới tỉnh hồn lại, ánh mắt tràn đầy căm ghét, lạnh lùng nói, "Cô mau thu hồi nước mắt lại đi, có người đối với cô chịu toàn bộ trách nhiệm!"

    Hàn Vân Tịch trong lòng rối lên, ủy khuất khó chịu.

    Long Phi Dạ, câu này là có ý tứ gì? Hắn cho là cô đang làm bộ làm tịch sao?

    Đáng giận!

    Cô đây mới không nguyện ý tư nhiên lại mơ thấy loại quỷ dị mộng kia, trùng hợp như vậy gọi tên hắn! Hồi tưởng lại khoảnh khắc bị đoạt đi nụ hôn đầu tiên, cô càng cảm thấy ủy khuất!

    Chịu thiệt thòi nhiều nhất là cô, Long Phi Dạ đây là đang dùng loại ánh mắt gì nha!

    Hàn Vân Tịch cố ý dùng sức sờ lên bờ môi, lạnh lùng nói, "Long Phi Dạ, anh suy nghĩ nhiều quá đi. Tôi đây không muốn anh phụ trách!"

    Long Phi Dạ nhớ tới nụ hôn kia, rõ ràng cũng có chút xấu hổ, chỉ là, hắn rất nhanh liền nói, "Tôi nói là tiền chữa trị, cô mới suy nghĩ nhiều."

    Hắn nói xong, cũng không quay đầu lại đi.

    Hàn Vân Tịch mặt lập tức đỏ lên, nhưng lại không có lời phản bác. Gia hỏa này, đơn giản khinh người quá đáng!

    Hàn Vân Tịch vừa giận vừa thẹn, cô lơ đãng quay đầu. Lúc này mới phát hiện Ninh Thừa đang nghi ngờ nhìn mình chằm chằm.

    Ninh Thừa nói, "Hành động em vừa làm là như thế nào? Có phải hay không gặp ác mộng."

    "Cái kia.. Cái kia.. Em thấy ác mộng. Em mơ thấy hắn.. Hắn.." Hàn Vân Tịch không giải thích rõ ràng, cô nếu đem giấc mộng kia nói đúng sự thật, sẽ có người tin tưởng sao?

    "Có muốn tôi giúp cô một tay hay không.."

    Ninh Thừa còn chưa có nói xong, Cố Thất Thiếu liền đánh gãy, hắn đưa ra một chiếc khăn tay tỏa ra mùi nước hoa nhàn nhạt, cười ha hả nói, "Bác sĩ Hàn, đừng sợ, chuyện này toàn bộ trách nhiệm, tôi sẽ phụ trách tới cùng."

    Hàn Vân Tịch lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Cố Thất Thiếu, cô chậm rãi nheo mắt, rốt cục cũng nhớ lại toàn bộ nguyên nhân hậu quả sự việc.

    Chuyện này, kẻ khởi xướng chính là tên đang đứng trước mắt cô a!

    Hàn Vân Tịch một bên nhìn Cố Thất Thiếu mỉm cười, một bên ấn chuông khẩn cấp xin giúp đỡ. Rất nhanh, hai người y tá liền chạy vào.

    "Lập tức đem bệnh nhân này mang trở về phòng bệnh, kiểm tra vết thương, kiểm tra huyết áp. Hắn vừa mới làm xong phẫu thuật, trong vòng hai mươi bốn giờ không cho phép xuống giường, tiếp tục truyền dịch, đánh thuốc tiêu viêm. Hắn có tiền sử trốn viện, nói với bác sĩ tiếp nhận cần phải lưu tâm, tốt nhất phải nhìn chằm chằm hắn không rời!"

    Hàn Vân Tịch mặc dù trên người đang mặc đồng phục bệnh nhân, đầu vẫn còn choáng váng, thế nhưng là lúc bàn giao, vẻ mặt nghiêm túc, lời lẽ rõ ràng không chút hàm hồ, khí tràng mười phần mạnh mẽ.

    Cố Thất Thiếu càng nhìn càng ưa thích, hắn bất động thanh sắc cùng hai người y tá rời đi, tới cửa liền thấp giọng, "Tôi muốn đổi phòng bệnh, muốn ở sát vách. Còn có, bác sĩ Hàn, cái này, sự cố vừa rồi tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, tất cả tiền chữa trị, tôi sẽ thanh toán."

    Hắn nói xong, quay đầu nhìn Ninh Thừa, nhẹ ho hai tiếng, chững chạc đàng hoàng nói, "Lý do bồi thường cũng là chuyện phiền toái, việc này, các người đem tất cả tư liệu về cô ấy mau chóng giao cho tôi."
     
    ngngyvyHany thích bài này.
  10. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 19: Tôi tự do rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người y tá đều không trả lời, Cố Thất Thiếu lầm bầm lầu bầu, "Trong tư liệu phải có tình trạng cơ thể của Hàn Vân Tịch, để tránh bị bác sĩ Hàn lừa, tôi cần phải biết tố chất thân thể cô ấy trước đó có được hay không, độ dinh dưỡng, chiều cao, thể trọng, huyết áp, thị lực, khụ khụ.. Còn có ba vòng, những số liệu thông thường này không thể thiếu được."

    Cố Thất Thiếu nghĩ nghĩ, lại nói, "Còn phải ghi luôn tình huống gia đình bác sĩ Hàn, tỉ như gia đình có bao nhiêu người, công tác bối cảnh ngoại hình, tôi phải biết rõ ràng ai tới giúp cô ấy xử lý công việc, có người chiếu cố bác sĩ Hàn hay không, về phần luật sư nha, không hề đáng tin cậy!"

    Hai người y tá như cũ lờ đi.

    Cố Thất Thiếu nói tiếp, "Đúng rồi, phải ghi luôn cả sở thích, tỉ như thích ăn món gì, hoa quả loại gì, bình thường có ham mê gì không. Một phần vạn hiểu rõ những điều đó tôi mới thuê bác sĩ Hàn được, thuận tiện cho sau này."

    Cố Thất Thiếu một đường nhắc tới liên tục, về phòng bệnh, hắn mới an tĩnh lại.

    "Chị Y tá, tôi nói mấy người đều nhớ sao?"

    Y tá đáp nói, "Xin lỗi, chúng tôi chỉ phụ trách trông chừng anh. Anh muốn tư liệu bác sĩ Hàn, mời tìm luật sư đại diện của cô ấy."

    Cố Thất Thiếu không vui hỏi nói, "Vậy liền làm phiền lập tức giúp tôi thay đổi phòng bệnh."

    Y tá lại đáp, "Xin lỗi, bác sĩ Hàn ở là phòng bệnh dành cho công nhân viên chức, không dành cho người ngoài."

    Cố Thất Thiếu cái kia, khuôn mặt tươi vui bỗng chốc đen lại. Hắn muốn rời đi, chỉ tiếc có hai người y tá trước mặt, bác sĩ thay đổi cũng rất nhanh liền chạy tới.

    Hàn Vân Tịch giờ không hề để tâm đến chuyện của Cố Thất Thiếu, loại thiếu gia nhà giàu này Hàn Vân Tịch đã thấy rất nhiều.

    Cô cũng không để ý đến Ninh Thừa cùng Cố Bắc Nguyệt, kiên trì ở trên giường bệnh 1 giờ, làm xong công tác bàn giao.

    Buổi tối bảy giờ.

    Cô ký tên, ôm lấy một hộp đồ vật nhỏ, đi trên giày cao gót, bước ra phòng bệnh.

    Cô không chỉ xuất viện, đồng thời cũng rời chức luôn.

    Trong mấy ngày này, phát sinh quá nhiều chuyện. Nghĩ tới lúc Long Phi Dạ rời đi ném lại ánh mắt ghét bỏ đầy vẻ xem thường về phía cô, Hàn Vân Tịch liền không kịp chờ đợi muốn rời khỏi Lăng Vân ngay lập tức, muốn cùng Lăng Vân phủi sạch quan hệ.

    Cô cũng không muốn bị hiểu lầm là giả bộ bệnh tật, đổ thừa không đi!

    Đồng hồ điểm bảy giờ, đại sảnh bệnh viện người ở lại còn rất nhiều, có người bệnh cũng có nhân viên y tế đăng ký, lấy thuốc, cấp cứu, xếp hàng, trưng cầu ý kiến, một khung cảnh đầy vẻ bận rộn.

    Thế nhưng cho dù Hàn Vân Tịch thân mặc quần áo thường, đầu quấn đầy băng gạc, tay đang ôm lấy hộp giấy nhỏ từ trong hành lang đi ra vẫn khiến tất cả mọi người ngoảnh lại nhìn.

    Hàn Vân Tịch không chỉ là bác sĩ nổi tiếng nhất bệnh viện Lăng Vân, mà sau lần xảy ra nhiều sự cố kia, chỉ một buổi chiều đã có đủ loại ngôn ngữ lời ra tiếng vào bàn tán đều nhắm vào nhân vật nữ chính này.

    Cũng không có người để ý cô bị thương thành dạng này, tất cả mọi người đều chỉ chú ý đến việc Long Phi Dạ nằm trên người hôn cô. Thậm chí buổi chiều có phóng viên đến lấy tin tức của những người chứng kiến vụ việc, rồi lấy giá cao mua hình hiện trường.

    Thấy Hàn Vân Tịch bưng lấy hộp giấy nhỏ, mọi người mới ý thức được cô nghỉ việc. Bất kể là người bệnh, hay nhân viên y tế đều phi thường chấn kinh. Nữ bác sĩ giỏi nhất bệnh viện Lăng Vân, được mệnh danh thiên tài giới y học, bị đại Boss cưỡng hôn sau đó từ chức. Chuyện này phía sau có bao nhiêu nội tình nha?

    Mọi người ngay trước mặt Hàn Vân Tịch, không nhịn được xì xào bàn tán lên.

    Hàn Vân Tịch mặt lạnh, rõ ràng đầu còn choáng, lại dùng sức giẫm mạnh giày cao gót, tiếng "Cộc cộc cộc" đặc biệt lớn, dần dần lấn át đám người đang thì thầm nói nhỏ.

    Đám người tự giác an tĩnh lại, đại sảnh chỉ còn thanh âm đi giày cao gót của Hàn Vân Tịch, rất có tiết tấu vang trở lại.

    Tất cả mọi người nhìn vẻ băng lãnh trên mặt Hàn Vân Tịch, khuôn mặt nhỏ âm trầm, khẩn trương chờ đợi cô phát cáu, mà lúc này, Long Phi Dạ đứng ở đại sảnh phía bên phải ngắm cảnh trong thang máy, hắn nhìn bóng lưng Hàn Vân Tịch, chậm rãi hạ thấp.

    Trước mắt bao người, Hàn Vân Tịch ngừng bước trong đại sảnh. Đối mặt với đám người đang khẩn trương, cô đột nhiên cười, giơ cao thẻ công tác dành riêng cho bác sĩ, nói lớn tiếng, "Mọi người, nói cho các người biết một tin tức tốt! Từ hôm nay trở đi, tôi Hàn Vân Tịch cùng bệnh viện Lăng Vân hợp đồng làm việc giải trừ! Tôi, tự do!"

    Cô nói xong, đem thẻ công tác phóng khoáng mà thanh cao hướng sau lưng ném đi. Đồng thời đang ngắm cảnh thang máy, cửa thủy tinh chậm rãi mở, Long Phi Dạ mới đi ra liền bị Hàn Vân Tịch ném thẻ công tác đập vào mặt.

    Trong phút chốc, đại sảnh đang an tĩnh nay càng thêm an tĩnh hơn, phảng phất kim rơi có thể nghe được, tất cả mọi người vô thanh vô tức mở to hai mắt nhìn. Hết lần này tới lần khác, Hàn Vân Tịch hoàn toàn không biết gì cả.

    Cô nhổ ngụm trọc khí *, bảo trì mỉm cười, tiếp tục đi lên giày cao gót phát ra những tiếng "cộc cộc cộc", kiêu ngạo mà ưu nhã, quật cường mà bình tĩnh rời đi..

    * * *

    * Loại bỏ những thứ khó chịu trong người. (Re nghĩ vậy, không biết đúng không. Ai biết thì nói cho re sửa nhé)

    Còn nữa..
     
    ngngyvyĐào tiên cô thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2018
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...