Truyện Ngắn Phép Màu Của Giấc Mơ Giữa Thời Đại Công Nghệ Số

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Đông Phương Bạch Thần, 18 Tháng mười 2020.

  1. Mơ – là những âm thanh, hình ảnh mà ta được trải nghiệm trong giấc ngủ. Được tổng hợp và chọn lọc lại từ những kí ức hàng ngày, trong suy nghĩ và trí tưởng tượng của chúng ta mà não bộ cho là "quan trọng". Nó có thể là bộ phim nhảm nhí thua cả hoạt hình dành cho trẻ em, những câu truyện kinh dị một cách chân thực dưới góc nhìn thứ nhất hoặc thứ ba khiến ta ám ảnh hàng tuần liền. Nhưng đôi khi, đó lại là những cảm xúc tuyệt vời nhất mà ta sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm một lần nào nữa trong thế giới thực..

    Bà tôi sinh ra trong gia đình nhà nông nghèo tại một ngôi làng nhỏ. Lớn lên dưới sự chỉ bảo tận tình của bố mẹ và là con cả nên bà hiền hậu và đảm đang lắm. Năm 20 tuổi, bà là một trong những thiếu nữ xinh đẹp nhất làng. Vừa thùy mị nết na, vừa đảm đang chăm chỉ - quả đúng là chuẩn mực của một người phụ nữ thời đó, bà chính là người trong mộng của bao thanh niên trai tráng trong và ngoài làng. Rồi, bà gặp ông – tình yêu của đời bà. Hai người sinh ra 7 người con, trong đó mẹ tôi là con út. Có lẽ vì vậy mà tôi là người được bà yêu thương nhất. Bà là người đầu tiên bế tôi từ tay của bác sĩ. Những giấc ngủ trưa ngon lành trên võng đều là lời hát ru, cái phẩy quạt nhẹ nhàng của bà. Hồi đó nghèo lắm, đâu có tiền đi nhà trẻ đâu, cùng với mấy đứa bạn trong xóm, bà là người "bạn" mà tôi yêu quý và trân trọng nhất. Bà luôn đứng về phía tôi mỗi khi tôi gây sự với thằng nhóc nhà kế bên chỉ vì cái kẹo bé xíu. Bà là nơi tôi trở về ăn vạ mỗi lần nghịch dại ngã đau, nhớ về cái xoa đầu nhẹ nhàng của bà, lời an ủi ấm áp khi bà ôm tôi vào lòng mà tôi cứ ngỡ mình là cậu bé hạnh phúc nhất thế gian. Tưởng rằng cuộc sống của bà sẽ mãi hạnh phúc như vậy, tưởng rằng tôi sẽ mãi được che chở bởi người bà hiền hậu. Cho đến khi sự ngang bướng của một cậu nhóc đã làm cho tôi phải ân hận đến bây giờ.

    * * *

    - "Bà không phải bà của cháu! Bà đi đi!"

    Cậu nhóc hét lên câu nói đó một cách ngang bướng, không chút suy nghĩ. Trong lòng chỉ hậm hực nghĩ rằng sao bà không mua cho mình món đồ chơi "siêu nhân đỏ" mà cậu đã đòi từ hôm qua. Cậu chỉ mới 7 tuổi, đâu phân biệt được đúng-sai. Một mực giận dỗi bà mà không thèm nghĩ tới hậu quả.

    - "Thôi mà, bà xin lỗi mà, hôm nay phiên chợ đông nên bà bận quá, lúc xong thì họ đóng cửa mất rồi. Để mai bà mua cho cháu, nhé!"

    Người bà nhẹ nhàng an ủi mặc cho mẹ cậu đang mắc té tát vì thói hư của cậu.

    - "Ứ chịu đâu, cháu muốn" siêu nhân đỏ "ngay cơ!"

    Cậu bé gào lên vừa khóc lóc vừa chạy thẳng vào trong nhà, giận dỗi tránh mặt bà. Chẳng là thằng bé hàng xóm vẫn hay chơi với cậu mới được mẹ mua cho bộ siêu nhân đẹp lắm khiến cậu thích mê, liền vòi bà mua cho "siêu nhân đỏ" to hơn để tối nay mang sang chiến một trận cho nó sợ chơi. Ai ngờ bà không mua, làm cậu không dám sang nữa, mai lại bị nó cười "thối mũi" cho mà xem. Cậu đâu biết rằng mấy hôm nay bà không bán được hàng, tiền ăn còn không đủ nên không mua cho cậu được. Cậu tức lắm, tự nhủ không thèm nói chuyện với bà nữa. Suy nghĩ đó là sai lầm lớn nhất cậu từng phạm phải. Ba ngày sau, bà cậu theo một người bà con lên Lạng Sơn bán bún vì "thấy bảo trên đó bán lời lắm" bà sửa soạn hành lí, trước khi đi bà vẫn không quên gọi cậu tới để chào tạm biệt vì chuyến này đi có lẽ lâu lắm đây. Nhưng cậu vẫn ngang bướng, không nhữngchạy ra xa bà mà còn nói "cháu ghét bà". Sắc mặt bà trông thất vọng lắm, bà buồn bã xách hành lí và lên đường.. Một chuyến đi định mệnh.

    Cậu ở nhà buồn lắm, bị thằng nhóc hàng xóm cười nhưng dù tức bà, cậu vẫn thấy nhớ vì bà đã ở bên cậu từ khi sinh ra, không nhớ sao được? Thời đó không có tiền mua điện thoại, gia đình không có cách nào liên lạc được với bà. Mọi người đều lo, cậu cũng lo, không biết bà vì cuộc sống mưu sinh mà phải ở một chân trời xa lạ có ổn không. Một thág sau, nghe tin người bà con trở về cậu mừng lắm, chạy tới để tìm bà thì nghe được tin động trời khiến cả đại gia đình cậu như sụp đổ: "Bà đã mất tích tuần trước trong một buổi sáng sớm gánh bún đi bán". Người bà con đã cố gắng tìm kiếm nhưng một con người thì làm được gì trong thành phố rộng lớn toàn người xa lạ. Người ấy chỉ biết báo công an rồi xin thông tin liên lạc của cơ quan chức năng, trở về nhà và mong chờ tin tốt sẽ tới. Mọi người thẫn thờ, cậu thì khóc như mưa vừa bất lực vừa trách bản thân đã tồi tệ như thế nào, cậu cố gắng chờ đợi trong vô vọng. Nhưng định luật Murphy đã cho rằng: "Khi một điều tồi tệ có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra". Và đúng như vậy. Cậu chờ 1 tháng rồi 2 tháng, 1 năm rồi 2 năm vẫn chẳng có tin tức gì về người bà tội nghiệp mà cậu yêu quý. Trong lòng cậu nỗi ân hận ngày một lớn..

    Thời gian thấm thoắt trôi qua. Mới đó mà đã 7 năm. Gia đình cậu cũng khá giả hơn, mẹ cậu đã có một quán nước nhỏ ở đầu làng. Cậu được sống đầy đủ hơn nhưng với cậu, sự thiếu thốn về tình cảm người bà dành cho cháu đã từ lâu cậu không còn được cảm nhận. Cho đến một ngày, cái ngày mà một lữ khách phương xa đã ghé vào quán nước đầu ngôi làng nhỏ cậu đang sinh sống.

    - "Cháu ơi, đây có phải làng Phú Xuyên không nhỉ?"

    - "Dạ đúng rồi bà ạ, bà tới tìm ai ạ? Bà vào đây ngồi uống cốc nước cho đỡ nắng" -Người phụ nữ đang đun nước nói vọng ra.

    - "Ừ, thế cho bà cốc nước. Bà là người làng này mà, chà! Nhanh thật, mới đấy mà đã 7 năm rồi. Bà đi xa, nay về đây tìm lại người thân. Thế cháu có biết ông Lưu không?

    -" 7 năm? Ông Lưu? Đó là bố mình mà "người phụ nữ thầm nghĩ, trong lòng có chút nghi ngờ quay ra nhìn bà già đang ngồi chờ trên ghế. Bỗng cô sững lại, bàn tay vô thức đánh rơi cốc nước chè rồi lao vào ôm chầm lấy bà, gào khóc lên tiếng khóc xé lòng:

    -" MẸ "

    Người bà ấy cũng chợt nhận ra, sau 7 năm, cuối cũng họ cũng gặp lại rồi. Hai người ôm nhau khóc sướt mướt. Thì ra 7 năm trước bà đang đi bán bún thì bị lừa bán sang Trung Quốc làm" ôsin ", suốt thời gian dài, bà luôn lấy gia đình làm động lực mà sống tiếp, khuôn mặt bà đã nhăn nheo nhiều rồi, tóc đã bạc phơ, lưng còng thêm, hai cánh tay gầy guộc và chai sạn vì cuộc sống khắc nghiệt. Bà nói rằng tháng trước công an bên đấy đã rà soát người nhập cư trái phép và tìm ra bà, đồng cảm trước hoàn cảnh của bà, họ giúp bà làm thủ tục và đưa bà trở về quê hương. Nhưng những điều đó giờ đây không còn quan trọng nữa rồi. Bà đã trở về với gia đình mình, gia đình mà bà hằng đêm nhớ về. Hai mẹ con bỏ cả quán nước đang mở cửa, chạy về nhà báo tin vui. Bác Hai đang làm đồng bỏ cả trâu bò đấy, bác ba ở công ti nghe tin cũng một mạch chạy về.. Mọi người ôm chầm lấy bà mà khóc, các con của bà giờ tóc cũng đã có điểm trắng, tuổi bác cả cũng gần 50 vậy mà ai nấy òa khóc như những đứa trẻ, vui mừng chào đón con người trở về từ cõi chết, con người mà họ đã lập ban thờ để thờ phụng bấy lâu nay. Mấy đứa trẻ con 3, 4 tuổi không hiểu chuyện thấy người lớn khóc thì cười khúc khích, con chó giữ nhà thấy người lạ cũng sủa oang lên. Khung cảnh thật là hỗn loạn mà cũng thật thiêng liêng. Giữa lúc đó, cậu bé năm nào đòi bà đồ chơi cũng vừa đi học về. Nhìn thấy bà, cậu như chết đứng, đánh rơi cặp xuống đất, trong lòng ngập tràn bao cảm xúc khó tả, không dám tiến tới gần bà. Bà chỉ nhìn cậu một cách hiền hậu rồi nói câu:" Bà về rồi đây ". Cậu òa khóc nhưng vẫn chưa dám lại gần. Sau đó, bà làm một hành động mà suốt đời cậu không thể nào quên. Hai cánh tay gầy gò của bà từ từ mở vali và lấy ra 1 món đồ chơi màu đỏ hình người được gói cẩn thận, trông khá cũ rồi, màu sơn đỏ trên nó đã bị phai dần theo năm tháng, bà tiến tới đặt nó vào tay cậu và cười hiền từ nói:

    -" Siêu nhân đỏ của cháu đây. "

    Cậu bé vứt món đồ chơi xuống, bao cảm xúc trong cậu đều đã biến mất chỉ còn lại hai thứ là xúc động và ăn năn. Cậu ôm chầm lấy bà và nói:

    -" Cháu không cần món đồ chơi ấy nữa, cháu chỉ cần bà thôi. Bà ơi, cháu xin lỗi, bà đừng bỏ cháu đi nữa mà. "

    Bà ôm cậu bé vào lòng, xoa đầu cậu và an ủi như là 7 năm trước vậy, cậu hạnh phúc lắm, cuối cũng cũng được gặp lại bà và nói lời xin lỗi cậu giữ trong lòng bấy lâu. Cái khoảng khắc thiêng liêng mà bà trở về đã ăn sâu vào tâm trí cậu mãi mãi. Sau này bà có kể lại rằng sau khi sang đấy 1 năm, bà đã chán nản lắm. Hôm đó nhìn thấy món đồ chơi mà cậu đòi mua, bà đã dành dụm tiền mua nó và giữ tới tận giờ, bà bảo:" mỗi khi nản lòng bà đều nhìn vào con siêu nhân đỏ đấy, bà quyết nhủ với bản thân phải sống để trở về trao tận tay cho cháu, vì bà là bà của cháu mà. "

    * * *

    -" Reng! Renggggg! "

    Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, tôi chợt tỉnh dậy, cái gối đã ướt đẫm từ bao giờ. Nhìn đồng hồ đã điểm 6 giờ sáng, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện" đây đã là lần thứ mấy mình mơ giấc mơ này rồi nhỉ? "- tôi thầm nghĩ. Năm nay tôi đã bước sang tuổi 17, mỗi lần mơ lại giấc mơ ấy, nước mắt lại chảy trong vô thức. Bà đã mất được một năm rồi. Đến cuối cùng, con người ấy vẫn mất vì cuộc sống mưu sinh khổ cực. Nghĩ về người bà quá cố lòng tôi lại thấy xót xa cho số phận của một con người. Liếc nhìn lên kệ tủ, lại một lần nữa nước mắt tôi chảy xuống, nhưng đó là nước mắt của sự hạnh phúc và biết ơn. Cuối dòng nước mắt là một nụ cười mỉm, trên kệ tủ đó là chỗ tôi đặt món đồ chơi đã bạc màu bà tặng cho tôi. Nó không còn là" siêu nhân đỏ "để một cậu nhóc mang sang chiến với thằng bé hàng xóm. Nó là món đồ cứu rỗi tinh thần cho một người bà, món đồ thắp lên động lực trong cuộc sống cho người cháu, để cháu luôn nhớ về bà khi thấy nó. Với những người vẫn may mắn còn bà trong cuộc sống, tôi khuyên bạn hãy trân trọng người bà của mình hơn. Nếu có thể hãy trở về bên họ và nghe những lời hát ru thân thuộc trước khi quá muộn. Đừng làm tổn thương bà giống như tôi, để rồi phải ân hận.

    Phép màu đã cho tôi được gặp lại và nói lời xin lỗi tới bà. Cảm ơn sự kì diệu của giấc mơ đã cho tôi trải nghiệm lại cảm giác tuyệt vời mà tôi không thể tìm lại được nữa. Cảm ơn người người bà đã luôn chăm lo cho tôi cho đến tận cuối đời. Cảm ơn người mẹ đã sinh ra tôi và nuôi nấng tôi thành người.

    Nếu như phép màu lại một lần nữa đến với tôi, tại một giấc mơ nào đó mà tôi được gặp bà, tôi sẽ nói:" bà ơi, hạnh phúc thật sự đối với cháu không phải là được nghe những lời đường mật giả tạo, cũng không phải được sống trong gia đình giàu sang. Hạnh phúc là những giây phút quý giá được ở bên bà. Được bà ru những câu hát giản đơn mà tràn đầy yêu thương vào trưa hè nóng nực, đắp cho chiếc chăn màu xanh đã rách góc và hôn má chúc ngủ ngon vào những đêm đông lạnh giá. Giây phút cuối đời bà cháu đã không nói được câu gì, vậy nên.. Bà ơi! Tạm biệt bà! Cảm ơn bà đã cho cháu những gì đẹp nhất của cuộc đời!"

    Tác giả: Hoàng Phúc Việt Phương.

    P/s: Đây là người bạn cùng lớp của tôi muốn tôi giúp cậu ấy gửi những lời chúc tốt đẹp cho những người phụ nữ Việt Nam nhân ngày 20/10.
     
  2. Một con mèo lười Các bạn có thể gọi mình là Rin hoặc Mèo ^ ^

    Bài viết:
    124
Trả lời qua Facebook
Đang tải...