Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    [​IMG]

    Tên gốc: 快穿之拯救黑化boss男

    Tên đầy đủ: Mau Xuyên - Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hóa.

    Tác giả: Quyển Thành Đoàn Tử

    Tình trạng cover: Đã hoàn thành

    Tình trạng edit: Đã hoàn thành

    Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, mau xuyên, khoái xuyên, hệ thống, nam chính, 1vs1

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Nguyệt Hạ Tử Yên

    Văn Án:

    Vì muốn có một sinh mệnh mới, Trầm Mộc Bạch bước lên con đường khổ cực cứu vớt nam chính.

    Đường Tăng trải qua tám mươi mốt kiếp nạn mới lấy được chân kinh, mà Trầm Mộc Bạch lại đem chính mình lọt hố.

    Trầm Mộc Bạch: Nam chính đều biến thái như vậy sao? Làm ơn.. ta muốn khiếu nại.

    Hệ thống: Kí chủ.. Hắn biến thái sao trách ta được.

    Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên

    Ngày đào hố: 2020/09/20

    Ngày lấp hố: 2021/01/20

    Đây là lần đầu tiên mình edit còn non tay có nhiều chỗ thiếu sót xin mọi người thông cảm.

    Truyện được edit chưa có sự đồng ý của tác giả nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2021
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1: Nam chính có chút giống zombie (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùi thơm của đồ ăn tỏa ra trong không khí, nhắm trúng những người còn lại đang co mình ngồi ở vách tường trong phòng khách. Nhìn những người đàn ông ngồi ở trung tâm đang ăn bánh mì và uống nước khoáng. Trong cổ họng phát ra những tiếng nuốt nước miếng, sâu trong từng đôi mắt đều ẩn chứa khát vọng tham lam.

    "Mẹ ơi, đói." Một cô bé ngẩng đầu, mang theo tia hi vọng nhìn về phía mẹ mình.

    Khuôn mặt dịu dàng lại có vẻ hơi trắng bệch của người phụ nữ đang thấp giọng dỗ dành "Niếp Niếp ngoan, chờ ba ba trở về chúng ta sẽ có thức ăn."

    Chỉ có bà tự mình biết, chồng mình vài ngày trước cùng những người khác kết bạn ra ngoài tìm kiếm thức ăn, đại khái đã không về được.

    Kể từ khi virut bộc phát, nhân loại đều biến thành Zombie đáng sợ như trong tivi, phim ảnh. Tất cả mọi người đều lâm vào cảnh tuyệt vọng, vì sinh tồn mà mất đi nhân tính, thức ăn nước uống biến thành thứ trân quý nhất để tồn tại.

    Mà. Cái căn phòng kiên cố này trở thành nơi bọn họ tránh nạn. Tất cả mọi người không dám đi ra ngoài vì sợ một khi bước ra sẽ biến thành những Zombie đáng sợ ở ngoài kia.

    Tô Ngữ Tình nuốt nuốt nước miếng một cái, đem ánh mắt thu hồi lại, quay sang hỏi bạn của mình "Thanh Thanh, cậu định làm thế nào?"

    Ngồi ở bên cạnh cô ta là một nữ sinh trắng nõn trên mặt lây dính một chút tro bụi, vẫn có thể nhìn ra cô là một cô gái có nhan sắc mỹ lệ, nghe được bạn của mình đặt câu hỏi, cô nhỏ giọng trả lời, "Tớ không biết."

    Tô Ngữ Tình vụng trộm liếc mắt, lại ra vẻ đáng thương sờ lên bụng mình, trong mắt mang theo vài phần nước mắt nói, "Thanh Thanh, tớ thật sự đói không chịu nổi, tớ muốn rời khỏi cái nơi tuyệt vọng này."

    Nữ sinh do dự một chút, khe khẽ nói, "Thế nhưng là, Ngữ Tình, nơi này mới là nơi an toàn nhất."

    Tô Ngữ Tình đè nén xuống sự không kiên nhẫn trong lòng mình, tận tình khuyên nhủ, "Nhưng là chúng ta không khả năng cả một đời ở lại đây, chúng ta đã hai ngày không có ăn đồ ăn, hơn nữa cậu có thể đảm bảo Zombie sẽ không xông tới đây. Thanh Thanh, chúng ta phải tìm kiếm cho bản thân một đường ra, mà không phải chờ chết ở đây."

    Nữ sinh muốn nói lại thôi, ngay sau đó khẽ cắn môi nói, "Vậy cậu muốn làm thế nào?"

    Tô Ngữ Tình đưa mắt liếc qua một cái, để cô nhìn về mấy nam nhân ở giữa, một bên thấp giọng nói, "Nhìn thấy không? Mấy người kia nhất định là có dị năng. Hơn nữa căn cứ vào bọn họ nói chuyện, mục đích là căn cứ S, xem bộ dáng bọn họ chắc chỉ nghỉ ngơi tại nơi này một lúc, chỉ cần khẩn cầu bọn họ, bọn họ nhất định sẽ mang chúng ta đi."

    Khoảng cách mạt thế tiến đến đã qua một tháng, vì chống cự Zombie để sống sót, vài chỗ đã thành lập căn cứ. Mà thành phố S lại là căn cứ lớn nhất làm cho vô số người hướng tới nơi đó. Bên trong sinh hoạt so những căn cứ khác không biết muốn tốt hơn gấp bao nhiêu lần, nhưng là muốn đi vào lại không phải đơn giản như vậy. Mà hai người dựa vào chút đồ ăn trong túi miễn miễn cưỡng cưỡng sống qua ngày, thẳng đến vài ngày trước, đồ ăn bị ăn sạch. Trước kia cũng có vài người có dị năng đến nơi đây tị nạn qua, nhưng là trên người các cô không có dị năng cùng giá trị lợi dụng, người khác tự nhiên không có khả năng mang theo các cô.

    Tô Ngữ Tình không cam tâm ở cái địa phương này yên lặng chờ chết, cô ta âm thầm cắn môi một cái, một bên đem bạn mình kéo lên. Hướng trung tâm đi đến, thẳng trước mặt một nam nhân thoạt nhìn như là thủ lĩnh.

    Lúc các cô ta tới gần, mấy nam nhân liền phát giác ra nâng lên mí mắt, khi nhìn đến là hai nữ sinh ăn mặc đồng phục dáng dấp không tệ. Lúc này, trong mắt có vài phần hứng thú.

    Tô Ngữ Tình có chút cúi người, lộ ra đồng phục, trượt xuống là cổ áo cùng khe ngực trắng noẵn, đôi mắt ẩm ướt lộ ra dị thường điềm đạm đáng yêu. "Chúng ta có thể đi theo các ngươi sao? Mặc dù chúng ta không có dị năng, nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân sau, van cầu các ngươi, chúng ta có thể làm một chút việc khác.."

    Ánh mắt nam nhân đảo qua đảo lại trên mặt các cô, yết hầu bỗng nhúc nhích qua một cái, duỗi ra một cái tay sờ phần đùi trắng nõn dưới váy "Cái gì đều được sao?"

    Đứng ở một bên Trầm Mộc Bạch trong đầu noia chuyện với hệ thống "A, đây là dơ bẩn giao dịch thân thể."

    Hệ thống: "Kí chủ. Đừng quên cô là ai, cô muốn hướng đi đâu."
     
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 2: Nam chính có chút giống zombie (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm thụ được bàn tay to lớn đang du tẩu trên đùi kia, Tô Ngữ Tình muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, "Đại ca ngươi đừng như vậy.."

    Nam nhân cười gằn một tiếng, duỗi ra một cái tay khác, đem cô ta cả người kéo vào trong ngực, sau đó bỗng nhiên hướng trên mặt cô ta hôn một cái, "Chỉ cần cùng ta, ta cam đoan không để ngươi đói, những Zombie đáng sợ ngoài kia cũng không tới gần được ngươi."

    Nam nhân hành động không kiêng nể gì cả ở trên người cô ta sờ tới sờ lui. Tô Ngữ Tình giả vờ giả vịt khước từ mấy lần, mắt thấy hai người củi khô lửa bốc đang muốn tiến hành bước kế tiếp ngay tại hiện trường. Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói cực kỳ không hợp phong cảnh.

    "Lão đại, nữ nhân này làm sao bây giờ?"

    Trầm Mộc Bạch: "..."

    Mẹ nó, đại ca ngươi như này sẽ rất dễ bị đánh chết ngươi biết không?

    Nam nhân không kiên nhẫn đưa ánh mắt theo cấp dưới nhìn sang, đang nghĩ tùy ý nói một câu chính các ngươi nhìn xem xử lý, nhưng ở thời điểm nhìn thấy dung mạo đối phương, ánh mắt rõ ràng sáng lên một cái.

    Trầm Mộc Bạch: "Hệ thống, ta cảm thấy hắn coi trọng ta, làm sao bây giờ?"

    Hệ thống nói, "Ta trước đó liền kêu cô đi sớm một chút, cô không nghe bây giờ lại trách ta rồi."

    Trầm Mộc Bạch buồn bã nói, "Ngươi xem một chút ngươi cho ta vào thân thể như thế nào, vai không thể khiêng tay không thể nâng, trọng yếu nhất là lại còn không có dị năng, ngươi không biết muốn đi đến thành phố A trên đường có bao nhiêu Zombie sao?"

    Hệ thống suy nghĩ một chút nói, "Ta quên nhân loại ở đây cỡ nào yếu ớt.."

    Trầm Mộc Bạch: "..."

    Nam nhân nhìn xem một mặt chân tay luống cuống cộng thêm chấn kinh của nữ sinh, càng xem càng cảm thấy đáng yêu, lập tức đối với người trong ngực đã mất đi hứng thú.

    Đem Tô Ngữ Tình từ trong ngực đẩy ra, nam nhân đi thẳng tới.

    Tô Ngữ Tình làm sao lại không biết trong đó là cái ý gì, đã đến miệng mà con vịt còn chạy như vậy. Còn coi trọng người mà cô ta ghét nhất, lòng không khỏi tràn đầy oán hận trừng cô một cái.

    Trầm Mộc Bạch tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt đối phương, nhịn không được đối với hệ thống nói, "Ai.. Hữu nghị thuyền nhỏ nói lật liền lật."

    Nhìn qua nam nhân từng bước một hướng mình đi tới, Trầm Mộc Bạch chán ghét lui về phía sau, chung quanh mấy tên nam nhân ồn ào huýt sáo.

    Trầm Mộc Bạch ở trong lòng đối với hệ thống nói: "Ta có thể phá vỡ thiết lập không?"

    Hệ thống trả lời, "Không thể."

    Trầm Mộc Bạch tuyệt vọng nói với hệ thống "Ngươi đây là đang bức ta phạm tội."

    Hệ thống: "?"

    Trầm Mộc Bạch: "Ta biết Karate Taekwondo Judo Aikido Kickboxing Thái quyền Tán đả Thái Cực, một khi ta động thủ ngay cả chính ta còn phải sợ."

    Hệ thống: ".. Có một tin tức tốt."

    "Tin tức tốt gì?" Trầm Mộc Bạch có chút cảm động, nghĩ thầm hệ thống này đến cùng vẫn sẽ không đối với cô thấy chết không cứu.

    Hệ thống nói, "Zombie đang tiến đến đây rồi, cho nên kí chủ, không cần lo lắng hắn sẽ làm gì cô."

    Trầm Mộc Bạch: "..."

    Cô đột nhiên nghĩ tới lúc mới quen hệ thống.

    Khi đó Trầm Mộc Bạch đều không biết mình chết như thế nào mà lại biến thành một linh hồn, lúc cô một mặt mơ màng thì hệ thống xuất hiện ở trong đầu cô.

    "Cô đã chết." Hệ thống nói với cô.

    Trầm Mộc Bạch vẫn một mặt mơ màng, "Ngươi là ai?"

    Hệ thống nói: "Ta là hệ thống, cô có muốn một lần nữa có được sinh mệnh mới không?"

    Trầm Mộc Bạch tự nhiên là nghĩ, nhưng trên đời này nào có việc tốt như vậy, lại trùng hợp rơi trúng vào người cô, thế là cô vội vàng trả lời: "Không muốn."

    Hệ thống: "..."

    Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, không bằng bản thân lại cẩn thận hỏi một chút. Cứ như vậy dứt khoát trực tiếp cự tuyệt giống như không tốt lắm. Thế là cô lại tiếp tục mở miệng nói, "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
     
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 3: Nam chính có chút giống zombie (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hệ thống cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng, "Ba ngàn thế giới, mỗi thế giới nhỏ đều có thể chi phối thế giới chính, mà bây giờ thế giới nhỏ lại xuất hiện những nhân tố không ổn định, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến sụp đổ. Những nam chính có trong mỗi thế giới sẽ có vận mệnh tương đồng, mà cô chỉ cần cứu vớt bọn họ trong lúc nước sôi lửa bỏng, hoàn thành nhiệm vụ sau đó cô sẽ thu hoạch được một mảnh ghép sinh mệnh mới cùng số lớn thù lao."

    Trầm Mộc Bạch ra vẻ thâm trầm nói, "Số lớn thù lao là gì?"

    Hệ thống: "Coi như cả ngày tùy ý sống phóng túng cũng có thể cho cô tiêu cả một đời."

    Ổn thỏa may mắn một đời thoải mái.

    Nếu như nói trước đó Trầm Mộc Bạch có bao nhiêu kiên định, như vậy hiện tại cô có bấy nhiêu nông cạn, thế là cô cứ như vậy bán rẻ bản thân lẫn linh hồn.

    Khi đó hệ thống từ ái nói với cô: "Cô yên tâm, ta sẽ bảo vệ cô thật tốt."

    Nghĩ tới đây Trầm Mộc Bạch không khỏi có chút thương tâm chảy nước mắt. Lúc tuổi còn trẻ, ai mà không gặp lừa đảo đâu?

    Ngay lúc Trầm Mộc Bạch cả người đã lùi đến nơi hẻo lánh, bên ngoài đột nhiên tiến vào một người, thần sắc vô cùng bối rối sợ hãi nói, "Lão đại, bên ngoài đột nhiên xuất hiện thật nhiều Zombie."

    Lời hắn nói lập tức đưa tới bạo động. Những người còn lại trong phòng, trên mặt đều xuất hiện vạn phần hoảng sợ, thậm chí còn có người hét lên, trong lúc nhất thời, tràng diện vô cùng hỗn loạn.

    Nghe được lời cấp dưới, nam nhân thần sắc ngưng trọng lên, cũng không để ý tới một khắc trước hắn còn cảm thấy hứng thú với con cừu non. Hướng về phía các huynh đệ nói: "Đi mau!"

    Đứng tại chỗ Tô Ngữ Tình bỗng cảm giác không ổn, đang định đi lên ôm lấy đùi nam nhân khẩn cầu hắn có thể mang theo bản thân. Một trận tiếng kêu thảm thiết trong phòng vang lên.

    Nguyên lai bên ngoài mấy con Zombie đã công phá phòng thủ, cong vẹo đi đến, té nhào vào cách cửa gian phòng gần nhất.

    Đám người tranh nhau chen lấn muốn thoát ra khỏi gian phòng này, lại bị mấy con Zombie đang đi đến hung tàn nhào qua cắn.

    Nam nhân dẫn theo những người có dị năng, một bên giải quyết những zombie ở trong phòng, một bên quay đầu lại nói, "Các ngươi bám sát theo ta."

    Tô Ngữ Tình nghe lời này một cái, con mắt đều phát sáng lên.

    Trầm Mộc Bạch nhìn xem những Zombie đáng sợ kia, ngữ khí rung động nói chuyện với hệ thống: "Ta cảm thấy, so với bị Zombie cắn, vẫn là tạm thời đi theo đám bọn hắn sẽ tốt hơn."

    Hệ thống: ".. Tiết tháo của cô đâu?"

    Trầm Mộc Bạch lên án nói: "Lúc ngươi cho ta một cái thân thể yếu gà như vậy thì đã không còn."

    Hệ thống: ".. Cô thắng."

    Trầm Mộc Bạch vừa định tiếp tục chạy, trong đầu liền vang lên thanh âm có chút kinh hoảng của hệ thống "Cẩn thận đằng sau!"

    Sau lưng truyền đến một đường âm thanh "Ôi" "Ôi". Trầm Mộc Bạch lúc đối mặt với nguy hiểm thân thể liền làm theo bản năng nhanh nhẹn tránh sang bên, lại ngoài ý muốn bị đồ vật dưới chân làm cho vấp té.

    Một giọng nữ bén nhọn truyền vào trong lỗ tai cô.

    Ngay tại lúc đó, phía sau cô là Zombie cũng bị những người có dị năng đánh nát đầu. Mà bởi vì cô lại cách tương đối gần, những chất lỏng tanh hôi bắn tung tóe lên người Trầm Mộc Bạch.

    Trầm Mộc Bạch lập tức một mặt sống không còn gì luyến tiếc: ".. Ta giống như gặp được tận cùng của thế giới."

    Hệ thống: "Kí chủ, mau. Đứng lên, đi mau."

    Trầm Mộc Bạch kiên cường bò dậy, lại nhìn thấy cách đó mấy bước. Tô Ngữ Tình một mặt kinh khủng chỉ về phía cô kêu lên, "Cô ta mới vừa bị Zombie cắn!"

    Trầm Mộc Bạch: "..."

    Đại gia ngươi.

    Nhóm người có dị năng nghe được câu này, lập tức dùng ánh mắt hoài nghi đề phòng nhìn chằm chằm Trầm Mộc Bạch.

    Tô Ngữ Tình lại cố tình giả vờ kích động hét lên lần nữa: "Ta tận mắt thấy! Cô ta mới vừa rồi bị Zombie cắn một cái!"
     
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 4: Nam chính có chút giống Zombie (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này tình huống nguy cấp, lại thêm tổ người có dị năng ngay lúc Trầm Mộc Bạch ngã sấp xuống lúc sau mới phát hiện phía sau cô có Zombie đồng thời đánh chết, bất kể có phải hay không là thật. Bọn họ cũng sẽ không để cho Trầm Mộc Bạch gia nhập vàođội ngũ, ngay cả thủ lĩnh cũng cho là như vậy.

    Trầm Mộc Bạch xem xét thần sắc bọn họ liền biết lúc này giải thích cũng vô dụng, thế là trong đầu lại đối với hệ thống nói ra, "A, tức giận a."

    Hệ thống tự biết đuối lý, vội vàng an ủi, "Chờ ngươi chết rồi ta cho ngươi đổi một cái thân thể mới."

    Trầm Mộc Bạch ánh mắt sâu kín nhìn Tô Ngữ Tình đã bắt đầu đi theo sau đám người ra khỏi phòng nói: "Ta muốn cô ta chết."

    Hệ thống: "Được được được."

    Nói thì nói thế, nhưng Trầm Mộc Bạch còn không có ngốc đến mức chờ Zombie lần nữa tập kích vào gian phòng này cắn chết cô. Cầm lấy một cái côn liền lập tức chạy ra khỏi gian phòng.

    Trên đường đi cũng không trông thấy Zombie, có lẽ bởi vì đã bị những người có dị năng xử lý. Mặc dù thân thể này đã không có dị năng còn vừa mềm yếu lại có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng tốt xấu cô còn có một bàn tay vàng là hệ thống. Trầm Mộc Bạch căn cứ vào hệ thống đi theo đường an toàn mà nó chỉ dẫn, cuối cùng trốn ra khỏi nơi đang bị Zombie vây quanh.

    Đường cái đầy rẫy những cửa hàng đìu hiu trống trải, cùng thi thể Zombie đầy đất. Để cho người ta ý thức được rõ ràng mạt thế tàn khốc cùng đáng sợ.

    Trầm Mộc Bạch chịu không được một thân nhớp dính, bẩn thỉu. Một mặt tang thương nói: "Hệ thống, ta nghĩ trước khi chết ta muốn tắm rửa."

    Hệ thống không để ý tới cô.

    Trầm Mộc Bạch lại nói một lần.

    Hệ thống: "Chớ quấy rầy."

    Trầm Mộc Bạch: ".. Vì sao không lập tức trả lời, ngươi là mới đi ỉa ra sao?"

    Hệ thống: "..."

    Một trận gió lạnh thổi đến, Trầm Mộc Bạch sợ run cả người, ngay sau đó cô nghe được hệ thống dùng ngữ khí nặng nề nói với cô: "Kí chủ, mục tiêu nhân vật xuất hiện."

    Trầm Mộc Bạch ngẩn người.

    Ở thế giới này mục tiêu nam chính tên Hoắc Quân Hàn, xuất thân quân phiệt thế gia, đã từng ở trong bộ đội làm qua lính đặc chủng. Nói ngắn gọn, là một nam nhân hết sức xuất sắc.

    Thời điểm mạt thế đến, Hoắc Quân Hàn dựa vào sự lưu loát quyết đoán và phong cách hành sự cùng nhìn xa trông rộng đã trở thành người lãnh đạo trong căn cứ của thành phố A.

    Bởi vì thế giới sụp đổ cùng nhân tố không ổn định nên bị người thân tín phản bội, cùng ngoại nhân cấu kết cùng nhau ám toán hắn.

    Nhưng nguyên bản hắn là chúa tể nên nhân vật nam chính Hoắc Quân Hàn cũng không có dễ dàng như vậy mà chết đi, mà là trở thành Zombie.

    Trở thành Zombie, Hoắc Quân Hàn vẫn có lực lượng cường đại, nếu như không thể điều tiết khống chế mà nói, cuối cùng sẽ đi hướng bản thân hủy diệt.

    Trầm Mộc Bạch sững sờ nguyên nhân là bởi vì hệ thống trước đó nói với cô Hoắc Quân Hàn là ở thành phố A, mà bây giờ làm sao đột nhiên xuất hiện ở thành phố C. Cô vội vàng hỏi thăm hệ thống nguyên nhân.

    Hệ thống cũng nghi hoặc, "Ta cũng không biết, đại khái là nguyên nhân bởi vì lực lượng trong cơ thể hắn đi"

    Phía trước năm mét thời điểm xuất hiện Zombie một thân quần áo dơ bẩn rách rưới.

    Trầm Mộc Bạch lập tức có chút sợ, cô nhẩm trong bụng hỏi hệ thống: "Hắn là Hoắc Quân Hàn?"

    Hệ thống: "Phải."

    Hệ thống vừa dứt lời, con Zombie sau lưng đột nhiên xuất hiện, tiếp theo là hình ảnh mười điểm tàn nhẫn cùng huyết tinh, đặt ở hiện đại trong phim ảnh đó là muốn bị chọi gạch.

    Chỉ thấy con Zombie kia toàn bộ bị mở ngực mổ bụng, mà trên mặt đất những bộ phận còn lại cùng huyết dịch nhiễm đầy đất, kẻ cầm đầu móc trong ngực ra một khỏa đỏ thẫm nhìn không ra là gì. Phóng tới trong miệng chậm rãi nhai nát lên, nước theo bên miệng hắn chậm rãi chảy xuống.
     
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 5: Nam chính có chút giống zombie (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhịn xuống sự khó chịu của dịch vị bốc lên trong dạ dày, Trầm Mộc Bạch nói chuyện với hệ thống: "Hệ thống, ta nói cho ngươi biết, ngươi như vậy là sẽ bị ghét."

    Hệ thống: "..."

    Hồi tưởng lại lúc trước hệ thống liên tục cường điệu cảnh cáo cô không được yêu nam chính. Trầm Mộc Bạch nhìn qua tràng cảnh cực kỳ bi thảm trước mắt, ngữ khí u oán nói, "Ngươi còn cho là ta sẽ yêu hắn sao?"

    Hệ thống: ".. Ta rất yên tâm."

    Với Hoắc Quân Hàn có trí thông minh cường đại thì không có khả năng không chú ý tới Trầm Mộc Bạch một người sống sờ sờ như vậy. Lè lưỡi liếm vết máu trên môi, cặp mắt màu băng lam đồng chuyển động một chút liền khóa được Trầm Mộc Bạch cách năm mét bên ngoài, không ai có thể thấy rõ động tác của hắn, một giây sau hắn đã xuất hiện ở bên người Trầm Mộc Bạch.

    Một khuôn mặt không biểu tình xuất hiện trong mắt Trầm Mộc Bạch. Dù cho trên mặt dơ bẩn đã đem màu da vốn có của hắn che đậy đi, cũng vẫn có thể nhìn ra hình dáng vô cùng tuấn mỹ.

    Mà đôi màu băng lam đồng, bên trong giống như dã thú, không có một tia thuộc về tình cảm nhân loại, máu lạnh mà tàn nhẫn.

    Trầm Mộc Bạch căng khuôn mặt nhỏ, cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ.

    Trầm Mộc Bạch ở trong lòng run rẩy nói với hệ thống: "Kết thúc rồi, hệ thống, hắn không phải là định ăn ta đi?"

    Hệ thống trả lời: "Ta cũng không biết hắn có ăn thịt người hay không."

    Trầm Mộc Bạch cả giận: "Mi còn có thể làm gì?"

    Hệ thống: "Dỗi cô."

    Trầm Mộc Bạch: "..."

    Hoắc Quân Hàn liếc nhìn cô một cái, sau đó hướng trên người cô hít hà.

    Trầm Mộc Bạch sợ phát khóc, nhưng vẫn phải giả vờ không sợ hãi, chỉ có thể căng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt bị cô trừng đến căng tròn.

    Hoắc Quân Hàn ngửi trong chốc lát, đột nhiên xích cả khuôn mặt lại gần Trầm Mộc Bạch, cặp mắt màu băng lam đồng chiết xạ ra như ánh mắt dã thú.

    Hắn duỗi ra một cái tay, bắt lấy phần gáy Trầm Mộc Bạch.

    Trầm Mộc Bạch không kịp làm ra phản ứng, liền bị đối phương nhanh chóng làm hôn mê.

    * * *

    Khi tỉnh dậy, Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy phần gáy giống như là bị người chặt một đao, vừa mỏi lại đau, cô nhịn không được đưa tay sờ sờ, sau đó hối hận đến chỉ muốn chặt tay.

    Trầm Mộc Bạch hỏi; "Hệ thống, gáy ta thế nào?"

    Hệ thống: "Xanh một tảng lớn, sưng một tảng lớn."

    Trầm Mộc Bạch nhìn một chút bốn phía, phát hiện đây là một nơi xung quanh trống trải, lại hỏi, "Đây là nơi nào?"

    Hệ thống: "Là Hoắc Quân Hàn đem cô mang đến nơi này."

    Trầm Mộc Bạch lần này hiểu rồi, người ta coi cô là lương thực dự trữ, giữ lại đến ngày nào tâm tình tốt thì từ từ ăn, cô một bộ sống không còn gì luyến tiếc ngã chỏng vó trên mặt đất.

    Hệ thống: ".. Kí chủ, cô đứng lên."

    Trầm Mộc Bạch: "Ta không được."

    Hệ thống chỉ cảm thấy cay con mắt, tranh thủ thời gian che đi thị giác.

    Hoắc Quân Hàn lúc trở về, Trầm Mộc Bạch vẫn như cũ duy trì tư thế này.

    Hoắc Quân Hàn ngồi xổm người xuống, một đôi mắt màu băng lam đồng trừng với đôi mắt cô, vẫn là một bộ mặt không biểu tình.

    Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy một mảnh bóng râm rơi xuống, sau đó một khuôn mặt phóng đại xuất hiện trong tầm mắt cô. Dọa đến cô phản xạ có điều kiện tranh thủ thời gian ngồi dậy, tiếp tục nghiêm mặt cùng người trước mặt, à không, cùng Zombie nhìn nhau.

    Hoắc Quân Hàn duỗi ra một cái tay muốn hướng trong miệng cô nhét đồ vật.

    Khi nhìn rõ đồ vật trong tay hắn, Trầm Mộc Bạch suýt bị dọa die.

    Hoắc Quân Hàn trong tay phải nắm lấy một cái màu đỏ đen không biết là vật thể gì, máu tươi theo giữa ngón tay tích tách rơi xuống mặt đất, choáng mở từng đạo từng đạo dấu vết mờ mờ.

    Trầm Mộc Bạch nhanh đem miệng ngậm lại, đem đầu dao động thành cái trống lúc lắc.

    Hoắc Quân Hàn dừng lại động tác muốn hướng trong miệng cô nhét đồ vật, nhìn chằm chằm Trầm Mộc Bạch, cặp mắt màu băng lam đồng mâu giống như là độc xà băng lãnh, máu lạnh lại không có chút sự sống.
     
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 6: Nam chính có chút giống zombie (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch bị hắn nhìn chằm chằm dẫn đến trong lòng hoảng sợ.

    Hoắc Quân Hàn dời đi ánh mắt, trực tiếp ở trước mặt cô ăn một lần.

    Bị buộc xem hết toàn bộ quá trình, Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy cô ba ngày đều không cần ăn cơm đi.

    Ăn xong đồ vật trong tay, Hoắc Quân Hàn lại đi ra ngoài.

    Đợi hắn sau khi rời khỏi đây, Trầm Mộc Bạch rất chân thành tự hỏi cô muốn hay không thừa cơ hội này chạy đi.

    Hệ thống giống như là biết rõ suy nghĩ trong lòng cô, cắt ngang vọng tưởng: "Kí chủ, đừng quên nhiệm vụ."

    Trầm Mộc Bạch lập tức bỏ đi tâm tư nhỏ này, nguyên chủ là bị chết đói, cô là trước đó một ngày mới tiếp quản thân thể nguyên chủ, coi như cũng có một ngày chưa ăn cơm.

    Thế là Trầm Mộc Bạch sờ bụng một cái: "Hệ thống, ta đói."

    Hệ thống: "Suy nghĩ một chút đồ vật vừa nãy, cô liền sẽ không đói bụng."

    Trầm Mộc Bạch: "..."

    Nơi này bốn phía được làm mười điểm hoàn mỹ, kiên cố. Trên mặt đất lộn xộn dấu bước chân cùng đồ vật rơi lung tung có thể nhìn ra được trước kia người ở nơi này rời đi mười điểm vội vàng. Trầm Mộc Bạch đi lòng vòng, cuối cùng trong góc nhặt được một túi lương khô.

    Mở túi ra, Trầm Mộc Bạch còn chưa kịp cắn một cái, Hoắc Quân Hàn trở về, trừ vật kia ra, trong tay hắn còn mang đồ vật khác.

    Hoắc Quân Hàn vẫn là bộ dáng lúc mới vừa gặp mặt, dáng người cao lớn thẳng tắp, y phục trên người rách rưới dơ bẩn nhìn không ra màu sắc vốn có, trên mặt còn lưu lại vết máu, mà tay trái cùng tay phải hắn đều cầm lấy một cái thoạt nhìn như là đùi cùng cánh tay mới từ trên người Zombie rút ra, thoạt nhìn dị thường hung tàn. Sau đó hắn cầm trong tay cánh tay cùng đùi Zombie hướng Trầm Mộc Bạch trước mặt quăng ra. Khi nhìn đến trong tay Trầm Mộc Bạch là lương khô, hắn một mặt thần sắc không biểu tình rốt cục cũng có biến hóa.

    Có chút nhăn đầu lông mày, Hoắc Quân Hàn từ trong tay Trầm Mộc Bạch lấy đi lương khô, tiện tay ném ra ngoài.

    Trầm Mộc Bạch cứ như vậy trơ mắt nhìn lương khô bị ném đi một đường vòng cung mười điểm hoàn mỹ rơi xuống năm mét bên ngoài.

    Hoắc Quân Hàn cặp mắt băng lãnh, con ngươi màu xanh lam cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.

    Trầm Mộc Bạch nhìn xem cánh tay cùng đùi Zombie trước mặt, có ngốc mới không hiểu nam chính bị biến thành Zombie trước mặt này là muốn cô ăn đồ ăn giống như hắn ăn.

    "Ta lựa chọn chết đi." Trầm Mộc Bạch nói với hệ thống.

    Hệ thống cũng bắt đầu hoài nghi nên hay không cho Trầm Mộc Bạch thay cái thân thể có trí thông minh đủ để chống lại Hoắc Quân Hàn, chỉ là nó vừa định nói câu này thì Hoắc Quân Hàn lại bắt đầu có động tác mới.

    Trước mắt đùi cùng cánh tay Zombie lần nữa bị ném ra ngoài, chỉ là làm xong những cái này Hoắc Quân Hàn không quan tâm Trầm Mộc Bạch nữa, mà là đi đến một bên nằm xuống.

    Trầm Mộc Bạch nhìn hắn một hồi, trong đầu hỏi hệ thống: "Zombie cũng cần đi ngủ sao?"

    Hệ thống trả lời: "Hắn không phải đang ngủ, mà là trong cơ thể năng lượng quá lớn, cần chậm rãi thăng cấp."

    Trầm Mộc Bạch lại hỏi: "Cái kia ta làm sao bây giờ?"

    "Cùng với hắn ở một chỗ." Hệ thống nói.

    Trầm Mộc Bạch trầm mặc một hồi, đối với hệ thống buồn bã: "Ta hiện tại tự sát ngươi có đổi cho ta một thân thể mới hay không?"

    Hệ thống: "Sẽ không."

    Trầm Mộc Bạch lần nữa sống không còn gì luyến tiếc mà ngã chỏng vó lên trời nằm trên mặt đất, một lát sau, cô sờ bụng một cái, nói: "Hệ thống, ta nếu chết đói ngươi có đổi cho ta một thân thể mới không?"

    Hệ thống lành lạnh trả lời: "Kí chủ, cô cho rằng đổi một thân thể cũng không cần hoàn thành nhiệm vụ sao."

    Nói cũng có đạo lý, Trầm Mộc Bạch nước mắt lưng tròng "Vậy mi cho ta miếng thịt ăn đi."
     
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 7: Nam chính có chút giống zombie (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như thế nào đi nữa, hệ thống cũng sẽ không cứ như vậy nhìn kí chủ nhà mình chết đói: "Trong túi."

    Trầm Mộc Bạch vui vẻ sờ túi của mình, cuối cùng lấy ra một túi bánh bao nhỏ Vượng tử.

    Trầm Mộc Bạch: "Hệ thống, mi chính là đối với ta như vậy?"

    Hệ thống: "Ngươi có thể đi theo Hoắc Quân Hàn ăn thịt."

    Trầm Mộc Bạch lén lén nghiêng người vụng trộm nhét vào miệng bánh bao nhỏ Vượng tử hết cái này đến cái khác.

    Cô không biết là, một khắc cô quay lưng lại này, Hoắc Quân Hàn mở to mắt nhìn về bên này một chút.

    Dựa theo lời nói của hệ thống, mặc dù không biết Hoắc Quân Hàn đem mình tới đây với mục tiêu là gì, thì trước mắt cứ ở lại xem đã. Đối với việc hoàn thành nhiệm vụ mà nói lại là có lợi, bởi vì trực tiếp bớt đi qua trình làm thế nào tiếp cận nam chính.

    Hoắc Quân Hàn từ ngày đó trở đi, liền không có lại mang cho Trầm Mộc Bạch cánh tay cùng đùi Zombie, mà mang về cho cô đồ ăn bình thường của nhân loại.

    Trầm Mộc Bạch một bên gặm lương khô một bên nói chuyện với hệ thống: "Hệ thống, ta làm sao cứ luôn cảm thấy tâm hoảng hốt?"

    "Kí chủ, cô rảnh đến hoảng." Hệ thống nói.

    Từ khi bị Hoắc Quân Hàn mang trở về, Trầm Mộc Bạch liền bị nuôi nhốt, mỗi ngày ăn thức ăn nước uống Hoắc Quân Hàn mang về, liền một bữa cũng không đói bụng, so với bên ngoài phần lớn người cầu sinh, đã tốt quá nhiều.

    Nhưng Trầm Mộc Bạch chính là cảm giác ở chỗ nào là lạ, ngay cả lương khô trong tay cũng đã mất đi mùi vị.

    Thử hỏi, một cái nam chính đã bị biến thành Zombie đem ngươi bắt tới, trừ bỏ không cho ngươi ra khỏi nơi này một bước, mỗi ngày đều cho ngươi ăn ngon uống sướng, suy nghĩ một chút liền cảm thấy rất khả nghi được không.

    Hơn nữa lương khô ăn nhiều cũng sẽ chán nha. ( ̄ヘ ̄o)

    Cùng Hoắc Quân Hàn ở chung một chỗ mấy ngày nay, Trầm Mộc Bạch cũng nắm rõ ràng quy luật lúc nào hắn ra ngoài cùng khi trở về. Ăn nốt miếng lương khô cuối cùng, Trầm Mộc Bạch cảm thấy nhân sinh tràn đầy trống rỗng, bởi vì cô phát hiện, cô đã thật lâu không ăn thịt.

    "Thịt, ta muốn thịt." Trầm Mộc Bạch lật qua lật lại thân mình nói.

    Cứ như vậy lẩm bẩm liền không Hoắc Quân Hàn đã trở về.

    Người trong cuộc còn không tự biết, trong miệng vẫn líu lo không ngừng mà lẩm bẩm muốn ăn thịt.

    Sau đó Trầm Mộc Bạch liền bị Hoắc Quân Hàn nắm cổ áo tiếp theo cả người đều bị kéo lên, một người một Zombie nhìn nhau.

    Con mắt màu băng lam bên trong không có nửa cảm xúc thuộc về nhân loại, nhìn chằm chằm Trầm Mộc Bạch, ánh mắt giống như là nhìn chằm chằm một miếng thịt trên thớt.

    Trầm Mộc Bạch bị hắn nhìn như vậy có chút rùng mình, ở trong lòng hỏi hệ thống: "Hắn không phải là ăn Zombie chán rồi, muốn đổi đổi khẩu vị?"

    Hệ thống; "Cô nghĩ nhiều."

    Trầm Mộc Bạch vừa định lùi trở về, Hoắc Quân Hàn duỗi tay phải đem cả người cô hướng dưới cánh tay quơ tới.

    Đi đến một bờ sông nhỏ yên tĩnh, Trầm Mộc Bạch đại não vẫn còn ở trong trạng thái mơ màng.

    Đợi đến lúc Hoắc Quân Hàn dùng tinh thần lực cường đại tinh bắt tới mấy con cá sống lên bờ, Trầm Mộc Bạch hai mắt lập tức dính vào mấy con cá.

    Mạt thế tiến đến, virus cảm nhiễm lan tràn, cũng bởi vì Zombie, không ít nguồn nước đã bị ô nhiễm. Hơn nữa trong mạt thế không chỉ nhân loại bị biến thành Zombie, ngay cả động vật thực vật cũng sẽ phát sinh dị biến, cũng bởi vì như thế, rất nhiều người không dám tùy tiện xuống nước hoặc là ăn những sinh vật khác, dị năng giả hệ nước cùng dị năng giả hệ thực vật cũng biến thành trân quý.

    Mà bây giờ Hoắc Quân Hàn mang Trầm Mộc Bạch đi tới nơi này cỏ cây chung quanh đều không có nửa điểm bị ô nhiễm, ngay cả nước sông cũng là vô cùng trong vắt và sạch sẽ, cá bị vớt lên vẫn còn có thể nhảy nhót bình thường.
     
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 8: Nam chính có chút giống zombie (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Quân Hàn nhíu nhíu long mày, sau một khắc những con cá sống này liền không nhúc nhích.

    ahihi.. Thật hung tàn.

    Trầm Mộc Bạch nhìn hắn làm xong những việc này sau liền ngồi vào một bên nhìn mình cằm chằm, cặp mắt màu băng lam đồng hiện ra lành lạnh thủy quang.

    Nuốt một ngụm nước bọt, Trầm Mộc Bạch ép buộc bản thân dời đi ánh mắt, thương tâm nghĩ đến đám cá lớn đã chết, mặc dù có thịt ăn ta rất vui vẻ nha, nhưng là bật lửa đâu.

    "Hệ thống hệ thống, có thể cho cái bật lửa?" Trầm Mộc Bạch cảm thấy thời khắc mấu chốt vẫn phải tìm tới bàn tay vàng của bản thân.

    Hệ thống: "Sờ túi."

    Trầm Mộc Bạch lấy trong túi ra bật lửa, từ bờ sông nhặt một chút mảnh gỗ.

    Hoắc Quân Hàn hơi nheo mắt lại ngồi ở một bên nhìn cô chằm chằm.

    "Kí chủ, ta cảm thấy.." Âm thanh hệ thống chần chờ vang lên.

    Trầm Mộc Bạch: "..."

    Hệ thống: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.."

    Mặc dù không có dao, nhưng bờ sông có hòn đá sắc bén, đơn giản xử vảy cá rồi đem mổ lấy hết nội tạng, Trầm Mộc Bạch bắt đầu rồi tự lực cánh sinh.

    Trong tình huống thiếu thốn vật chất, cho dù Trầm Mộc Bạch nấu ăn thật ngon cũng làm không ra thức ăn ngon gì. Cho nên khi một đầu không có chút đồ gia vị cá nướng nào, Trầm Mộc Bạch vẫn là nước mắt lưng tròng bị mùi thịt cảm động đến.

    Bất quá cô không quên ở một bên nhìn chằm chằm xem Hoắc Quân Hàn, dù cho biết rõ đối phương hiện tại đã là Zombie, nhưng là giá trị vũ lực quả thực cao ngất, vẫn là muốn ôm đùi nam chính Zombie này một lần. Huống hồ vì nhiệm vụ sau này, Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình càng phải sử dụng tất cả vốn liếng thu hoạch được để đối phương tán thành.

    Thế là cô cầm trong tay cá nướng hướng Hoắc Quân Hàn bên kia: "Cái kia, anh ăn cá không?"

    Hoắc Quân Hàn ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm cô cũng không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

    Hai phút đồng hồ trôi qua.

    Tràng diện rất xấu hổ, bầu không khí rất xấu hổ.

    Trầm Mộc Bạch yên lặng đem bàn tay trở về, gặm gặm cá trong tay, ở trong lòng nói với hệ thống, "Ta cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta có chút làm người ta sợ hãi."

    Hệ thống: "Hắn lại không ăn cô, sợ cái gì?"

    Trầm Mộc Bạch: "Cũng đúng nha."

    Mặc dù không gia vị gì, nhưng thắng ở chỗ thịt cá rất ngon miệng, Trầm Mộc Bạch một hơi ăn hết sạch, còn ợ một cái.

    Tục ngữ nói no bụng ấm nghĩ *** Trầm Mộc Bạch đã thỏa mãn được bản thân đối với dục vọng muốn ăn thịt, bắt đầu muốn giải quyết vấn đề trên người mình, nhưng là nghĩ đến tắm rửa nhưng không có quần áo thay cùng chưa giặt không hề khác gì nhau sau đó lập tức héo tâm tư.

    Chờ cô rửa tay xong, Hoắc Quân Hàn lần nữa đem cô ôm dưới cánh tay, lấy tốc độ thật nhanh về tới chỗ ở ban đầu.

    Sau khi trở về, Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, nhịn không được mở miệng nói: "Hệ thống, ta cảm thấy nam chính Zombie này.. Làm sao có chút thông minh quá mức."

    Hệ thống: "Kí chủ từ nơi nào nhìn ra?"

    Trầm Mộc Bạch: "Bởi vì ta cũng thông minh nha."

    Hệ thống: "..."

    Trầm Mộc Bạch phát hiện, mấy ngày kế tiếp Hoắc Quân Hàn vậy mà đổi đồ ăn, hắn không còn ăn thứ mà những Zombie khác ăn nữa, mà là đổi thành hấp thu hết năng lượng bên trong tinh hạch.

    Căn cứ hệ thống phổ cập khoa học, những cái kia xanh xanh đỏ đỏ là tinh hạch cũng là từ trong đại não của Zombie cấp năm móc ra. Khoảng cách mạt thế tiến đến đã qua hai tháng, không chỉ nhân loại tại tiến hóa, ngay cả Zombie cũng tiến hóa, tốc độ tiến hóa khiến cho không ít lãnh đạo trong căn cứ và các dị năng giả cảm thấy hoảng sợ. Mạt thế thời điểm sơ kỳ, Zombie cấp một hành động chậm chạp, coi như không có người có dị năng cũng có thể dựa vào vũ khí cùng lực lượng của bản thân chơi ngã bọn chúng, về sau lại xuất hiện Zombie cấp hai. Zombie cấp hai so với Zombie sơ cấp một hành động nhạy bén hơn nhiều, có thể nói, một Zombie cấp hai có thể thay thế 100 con Zombie cấp một.
     
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 9: Nam chính có chút giống zombie (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà bây giờ, kế Zombie cấp hai về sau, bắt đầu xuất hiện Zombie giai cấp cao hơn, những Zombie này không chỉ động tác càng thêm nhanh nhẹn, đại não cũng theo đó tiến hóa, có thuộc về nhân loại tư duy, giảo hoạt quỷ quyệt, khó đối phó vô cùng.

    Hoắc Quân Hàn sau khi trở thành Zombie rõ ràng cùng với những Zombie khác khác biệt, trên người không có chút nào dấu hiệu rữa nát, hắn ăn đồ ăn cũng không phải là con người, mà là ăn đồng loại giống như hắn. Trầm Mộc Bạch không rõ ràng trong cơ thể hắn năng lượng rốt cuộc có bao nhiêu lớn, nhưng là cô có thể khẳng định, Hoắc Quân Hàn đang lấy một tốc độ tiến hóa khiến người ta hoảng sợ. Khác hoàn toan so với lúc ban đầu gặp mặt, khi đó Hoắc Quân Hàn không có chút tình cảm lý trí nào có thể nói là thuộc về nhân loại, giống như là tuân theo dục vọng dã thú, máu lạnh mà tàn nhẫn. Mà bây giờ Hoắc Quân Hàn rõ ràng có biến hóa, hắn biết rõ phương thức có thể làm cho bản thân tiến hóa càng nhanh, cặp màu băng lam đồng mâu cũng bắt đầu phát sinh một chút xíu biến hóa.

    Lúc Trầm Mộc Bạch buồn bực ngán ngẩm, trong đầu vang lên thanh âm của hệ thống.

    "Kí chủ, cách nơi này một ngàn mét ở bên ngoài có năng lượng thạch chấn động."

    Khoảng thời gian này là thời điểm Hoắc Quân Hàn ra ngoài, không có gì bất ngờ xảy ra, thì một tiếng đồng hồ sau mới có thể trở về. Nghe được hệ thống nhắc nhở, Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian ngồi dậy. "Hệ thống, Zombie ngoài kia nhiều không?"

    Hệ thống: "Chỉ có mấy con Zombie đang du đãng ở phụ cận."

    Trầm Mộc Bạch ở trong cái sân này không chỉ bí mật tốt, cũng bởi vì có Hoắc Quân Hàn lưu lại khí tức, bình thường sẽ không có Zombie nào dám tới gần nơi này. Cho nên nói, trong vòng trăm thước đều thuộc về phạm vi hoạt động an toàn, không có Zombie.

    Huống chi cô còn có hệ thống có thể so với hướng dẫn tồn tại, Trầm Mộc Bạch cơ hồ một đường thông suốt không trở ngại đi tới chỗ hệ thống chỉ định.

    Hệ thống chỉ có thể dò xét ra vị trí đại khái đá năng lượng chấn động, lại không thể cho ra vị trí chính xác. Trầm Mộc Bạch giống kẻ trộm một dạng nơm nớp lo sợ một bên tìm kiếm đá năng lượng một bên đề phòng Zombie ở phụ cận lúc nào cũng có thể du đãng tới đây.

    Cuối cùng Trầm Mộc Bạch là ở trên một bộ thi thể của Zombie tìm kiếm được khối đá năng lượng kia.

    Đó là một khối phỉ thúy màu sắc sáng long lanh không lớn không nhỏ, trên cổ Zombie dùng một cái dây đỏ cột, bởi vì dính đầy vết bẩn, rất khó để cho người ta chú ý tới nó.

    Trầm Mộc Bạch đầu tiên chắp tay trước ngực vẻ mặt thành thật nói, "Tục ngữ nói sinh không sài đến chết không thể mang theo, đại ca, đi mạnh khỏe."

    Hệ thống: "..."

    Cái này dây đỏ bị buộc chặt, vì đem dây thừng cắt đứt, Trầm Mộc Bạch hao tốn một phen khí lực, cuối cùng mới đem được nó từ trên cổ Zombie cầm xuống. Ngay lúc cô chậm thở ra một hơi, cổ tay đột nhiên bị Zombie dưới thân gắt gao bắt lấy.

    Trầm Mộc Bạch một mặt ahihi nhìn xem Zombie máu thịt be bét mở ra đôi con ngươi trắng dã, há ra miệng lớn đầy máu.

    Ngay lúc đó, trong đầu vang lên tiếng cảnh báo của hệ thống: "Kí chủ, phía sau cô mười mét chỗ, có một Zombie đang đi về phía này."

    Zombie dưới thân phần bụng bị người chọc ra một cái lỗ thủng, ngay cả chân cũng gãy, cũng chính là bởi vì như vậy, nó chỉ có thể nắm chặt cổ tay Trầm Mộc Bạch, chậm chạp chống toàn bộ thân thể lên.

    Đứng trước cảm giác sinh mệnh gặp nguy cơ, Trầm Mộc Bạch vội vàng dùng cái tay còn lại bắt lấy đồ vật bên người hướng Zombie trên mặt đất đập tới, nhưng lại không có mấy tác dụng, vốn là máu thịt be bét bây giờ mặt lộ ra càng thêm dữ tợn đáng sợ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...