Ngôn Tình [Edit] Không Có Người Nào Yêu Cậu Hơn Tôi - Giản An Triết

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hạ Miêu, 31 Tháng tám 2020.

  1. Hạ Miêu Mưa đi nào...

    Bài viết:
    131
    [​IMG]

    Không có người nào yêu cậu hơn tôi

    Tác giả: Giản An Triết

    Editor: Hạ Miêu

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Thanh mai trúc mã, Đoản văn, Tương ái tương sát.

    Số chương :3

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Hạ Miêu

    Convert: Đã hoàn

    Giới thiệu:

    Thanh mai trúc mã, tương ái tương sát.

    Chỉ cần cậu biết, không có người nào yêu cậu hơn tôi.

    * Lời editor: Đây là bộ truyện đầu tiên mà mình edit, có thể mắc nhiều lỗi, mong mọi người thông cảm. Đọc ủng hộ mình nhé!​
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Hạ Miêu Mưa đi nào...

    Bài viết:
    131
    Chương 1. Thiếu nữ mới trưởng thành của Ngô gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười bảy tuổi, Mộ Tư Lãng quen biết Ngô A Đan tròn mười năm. Tự cảm thán thời gian trôi thật nhanh, ngày xưa hắn còn là một đứa nhỏ hay khóc nhè, bây giờ đã trở thành một thiếu niên tuấn tú kiệm lời. Cô đã từng tự xưng là thần hộ mệnh của hắn, mà bây giờ, hắn đi ở phía trước cô, chặn lại toàn bộ thế giới của cô.

    Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, khi đó Ngô A Đan mới bảy tuổi, lúc tan học trở về, đang muốn ném cặp sách xuống, giơ tay lại nhìn thấy một bà lão thân thiện dễ gần đang ngồi trên ghế số pha, bên cạnh là một cái đầu nhỏ vẫn luôn dựa vào người, mẹ cô bưng trà tới, cười nói, "A Đan, đây là bà nội Lưu, về sau sẽ là hàng xóm đối diện của chúng ta. Còn đây là cháu trai bà ấy, Mộ Tư Lãng, bằng tuổi với con."

    "A, chào bà nội Lưu." Ngô A Đan bỏ cặp sách xuống, quay đầu, liền nhìn thấy một rổ trái cây với một hộp chocolate nằm trên bàn.

    "Thật là một cô bé đáng yêu!"

    "Bà cứ đùa, con bé nó giống như một thằng con trai ấy." Mẹ cô đưa kẹo cho Mộ Tư Lãng, "Tư Lãng nhìn thật giống một đứa bé ngoan."

    Bà Lưu cười, sờ hắn đến thích thú, Ngô A Đan lúc này mới chuyển sự chú ý tới trên người hắn, nghĩ thầm, làm gì có đứa con trai nào đầu tóc đen như vậy, nghe lời như vậy, làn da trơn mềm như vậy, nếu hướng mắt nhìn về phía bạn lúc này, so với con gái còn làm người ta sinh lòng yêu thích hơn. Đáng tiếc lần đầu gặp mặt, Mộ Tư Lãng cũng không có nhìn cô, không phải bởi vì hắn thẹn thùng hay chán ghét, mà là ánh mắt hắn đều tập trung vào chocolate trên bàn. Bà Mộ Tư Lãng không cho hắn ăn đồ ngọt (Khó trách khi lớn lên hắn không hề mập), Ngô A Đan cũng là sau này mới biết được.

    Mộ Tư Lãng chuyển tới học ở lớp cô, bởi vì có vẻ ngoài ưa nhìn, số lượng nữ sinh thích hắn so với bình thường nhiều hơn một chút, hơn nữa Mộ Tư Lãng luôn rất an tĩnh, đối xử với người khác giống như tiểu thân sĩ, không giống một số nam sinh thích trò đùa dai, thích vén váy con gái linh tinh các thứ.

    Mẹ Ngô A Đan nói, cha mẹ của Mộ Tư Lãng sau khi ly hôn liền làm việc ở nơi khác, từ nhỏ hắn ở cùng bà nội, tính cách tương đối hướng nội, cho nên ở trường học muốn cô giúp đỡ hắn nhiều hơn. Nhưng cô nhìn thấy, hắn cùng với những nữ sinh kia chơi đùa vô cùng vui vẻ, không hừ hà một tiếng, hắn mới không cần cô giúp đỡ.

    Không nghĩ tới phiền toái của hắn thật nhanh liền đến, quả nhiên bất cứ khi nào, con gái nhân duyên quá tốt luôn đưa tới tai họa bất ngờ.

    Đối với người khác, Mộ Tư Lãng sức lực yếu ớt, trước mặt vài đứa con trai cao to trắng mập, càng lộ rõ vẻ yếu đuối mong manh. Ngô A Đan núp ở phía sau, chỉ nghe được Mộ Tư Lãng cất tiếng kiên định lại vô tội dễ nghe hỏi, "Các cậu muốn làm gì?"

    Sau đó là lý do rõ ràng, hơn nữa còn có đe dọa, khi nghe được âm thanh xô đẩy, Ngô A Đan vội vàng nhảy ra, như sư tử hà đông hét lên, "Các cậu định làm gì!"

    Dẫn đầu là một nam sinh ở lớp cô, hắn biết Ngô A Đan luyện Tae Kwon Do, vang danh đã hai ba năm, được xem như một nữ bá vương. Chân hắn ta rõ ràng run lên một chút, "Ngô, Ngô A Đan, cậu không cần xen vào việc của người khác, tao, chúng tao chỉ là cùng Mộ Tư Lãng nói, nói chuyện một chút."

    "Hắn là hàng xóm của tôi, tôi đương nhiên muốn xen vào, các người không được bắt nạt hắn!" Ngô A Đan ở trước mặt che hắn lại.

    Mấy người kia lui xuống một chút, giằng co, vài giây sau, một giọng nói nhỏ nhưng kiên định từ sau lưng cô truyền đến, "Tôi không cần cậu lo."

    "Cái gì?"

    "Ha ha, Ngô A Đan, mày có nghe hay không, còn không mau tránh ra?" Thằng nhóc mập mạp vẻ mặt cười trên nỗi đau người khác.

    Ngô A Đan có chút đỏ mặt, nhưng vẫn khẽ cắn môi, "Không được, tôi càng muốn quản. Các cậu ỷ nhiều khi ít, làm sao tính là anh hùng, có bản lĩnh cùng tôi đấu một trận!"

    Một mình đối đầu với bọn nhóc kia, ở độ tuổi này, vẫn có thể hù dọa người khác. Cuối cùng Ngô tráng sĩ không phí chút sức lực nào, chỉ dùng lời nói hùng hồn liền thành công dọa lui bọn trẻ.

    Cô quay đầu định nói chuyện với người bên cạnh, kết quả hắn còn không để ý tới cô. Ngô A Đan nổi giận hét lên một tiếng, "Đồ không có lương tâm!" Người cũng quay về phía trước cất bước đi.

    Đi tới đi lui, Ngô A Đan lại ngẫm nghĩ, vừa rồi hình như cô nhìn thấy tay hắn bị thương, a, hẳn là bị trước đó không lâu. Hơn nữa hoàn cảnh của hắn cũng là rất đáng thương. Nghĩ rồi, cô liền quay trở lại, trong tay cầm thuốc mỡ, bởi vì thường xuyên bị thương khi huấn luyện, cho nên cái này liền trở thành vật tùy thân mà mang theo.

    Hắn co người trong góc, vùi đầu vào đầu gối, Ngô A Đan gọi hắn, "Này, cậu dùng cái này đi."

    Hắn ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa, đôi mắt cùng khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, lông mi thật dài còn vương những giọt nước mắt. Ngô A Đan hoảng hồn, tức giận mới nãy liền tan thành mây khói, ngồi xổm xuống dựa gần vào hắn.

    Mộ Tư Lãng, tại sao cậu lại khóc?

    Mộ Tư Lãng, bọn họ đánh cậu bị thương sao?

    Mộ Tư Lãng, tớ sẽ không để bọn họ tiếp tục bắt nạt cậu.

    Mộ Tư Lãng, Mộ Tư Lãng..

    Ngày đấy, cho dù Ngô A Đan nói như thế nào, hắn cũng không hề nói gì, chỉ là từ đó về sau, hai đứa lại thân với nhau hơn trước. Ngô A Đan trở thành thần hộ mệnh của hắn, Mộ Tư Lãng ở trước mặt cô, cũng không hề che dấu tính cách đa sầu đa cảm của mình, chỉ vì một chút việc nhỏ mà khóc đến kinh thiên động địa, Ngô A Đan liền chịu trách nhiệm đưa khăn giấy cho đứa em trai nhỏ này.

    Có một lần, Ngô A Đan hỏi hắn ngày hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao lúc ấy lại bảo cô đi? Hắn thoải mái bắt chéo chân xem ti vi ở nhà cô, không chút để ý trả lời, "Cậu ngốc à, bọn họ đánh tớ một cái cũng không sao."

    "Đó là cậu chưa thấy được sức mạnh của chị đây." Cô khí thế ào ạt đáp lại, ở trong phòng tiếp tục đánh quyền.

    Con người lớn lên đều sẽ thay đổi, nhưng Ngô A Đan vẫn ngốc nghếch như cũ, không hiểu ý tứ trong lời nói của người khác, Mộ Tư Lãng đành phải thở phì phì phun ra vỏ hạt dưa.

    Soái ca có rất nhiều người lớn lên sẽ gầy đi, lại có trường hợp từ nhỏ đã gầy như thế. Mộ Tư Lãng thuộc vế sau, dáng tốt như vậy, bây giờ lớn lên thành bộ dạng được mấy nàng hoa si theo đuổi cũng không có gì kỳ quái. Hồ kiều ngồi cùng bàn với Ngô A Đan nói, hắn chính là loại người chỉ cần liếc mắt một cái cũng là nam thần. Chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể hoàn toàn bị hắn thấy được. Nhưng đối với Ngô A Đan, thì cho dù hắn cầm lưới nhốt cô lại, cũng không bắt được được cô. Trừ thay đổi ngoại hình, Mộ Tư Lãng miệng lưỡi tâm cơ cũng trở nên phúc hắc, nói ngắn gọn, hắn ở cô so với ở trước mặt người khác, hoàn toàn chính là hai người khác nhau.

    Ở trường học còn hơn như thế, hắn là nam thần khiêm tốn, giúp đỡ vài cái liền làm cho người ta muốn bỏ đi cùng hắn, mấy phen đều nảy sinh cái loại tư tưởng lấy thân báo đáp này.

    Ở nhà cô (đương nhiên cha mẹ cô không ở đó trong lúc ấy), cà lơ cà phất, đoạt đồ ăn vặt của cô, đoạt TV của cô, ỷ vào vóc dáng mình cao lớn thiếu chút nữa không đem điều khiển từ xa của cô mà giấu luôn đi.

    Mỗi khi bị hắn áp bức, Ngô A Đan luôn từ từ mở miệng, "Thời gian thật là vô tình, bé trai đáng yêu ngoan ngoãn trong trí nhớ kia, bé trai cần mình bảo vệ, tại sao lại biến thành hiện tại dáng vẻ thế này, tại sao.."

    Biện pháp này hiệu quả vài lần, làm Mộ Tư Lãng nổi da gà rồi chạy trối chết, cô cười nham hiểm ngồi ở trên sô pha gặm đùi gà của hắn. Nhưng sau đó, Mộ Tư Lãng liền tiếp nhận lời nói của cô, "Đúng vậy, thời gian vô tình, A Đan cậu đã trở thành phụ nữ trung niên. Bà nội tớ buổi tối muốn đi nhảy ở quảng trường, cậu có muốn đi theo học không?"

    Ngay lập tức một cái đầu gối tiến về phía hắn.

    Hai người bọn họ còn muốn tương ái tương sát tới khi nào?

    Sáng sớm đi học, lúc này Ngô A Đan còn đang nằm ở trên giường hẹn hò với Chu Công, Mộ Tư Lãng cơ hồ muốn đứng chặn trước cửa nhà cô, mẹ cô mở cửa, nhìn thấy Mộ Tư Lãng trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, cười nói, "Tư Lãng, cháu dậy sớm như vậy à."

    Hắn mồm miệng không rõ hỏi, "Dì, cậu ấy dậy rồi sao?"

    "Chưa đâu, không phải còn sớm sao?"

    "Ai nói thế!"

    Hắn tức giận, chạy vội tới cửa phòng Ngô A Đan, xốc chăn trên giường lên, "Đồ ngốc, dậy mau!" Sau đó liền chạy nhanh vào trong phòng vệ sinh tiếp tục đánh răng. Sau đó rất lâu, Ngô A Đan còn cảm thấy may mắn vì bản thân không có thói quen lỏa thể khi ngủ, tư thế ngủ cũng còn tính là bình thường, bằng không dựa phương thức kêu cô rời giường của Mộ Tư Lãng, không bầm dập cũng là kì tích. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, người nọ đã gấp đến độ nhảy nhót lung tung, kéo tủ quần áo ra rồi đem đồng phục ném lên người cô, "Mau, đi thay quần áo mau lên."

    Mẹ Ngô A Đan khá mơ hồ, bình thường sẽ cùng cô đi dạo phố, cho cô tham gia lễ hội, nấu cơm, nhưng việc lải nhải thúc giục gọi cô dậy lại là Mộ Tư Lãng làm, quần áo ấm hay mát, ô che nắng mưa, thậm chí cả kem chống nắng, so với bảo mẫu còn tốt hơn rất nhiều. Nếu cô bị thiếu đi tình thương của mẹ, hẳn là có thể bù lại từ Mộ Tư Lãng. Nhưng Ngô A Đan nghĩ đến chuyện Mộ Tư Lãng đối với nữ sinh vây quanh bên người hắn bộ dáng lạnh lùng như núi băng, lại nghĩ đến hắn đối với chính mình bộ dáng nóng nảy dong dài, liền hoài nghi hắn có phải hay không bị nhân cách phân liệt. Hơn nữa, tại sao hắn không thể dịu dàng một chút? Nếu như vậy..

    Bạn học Hồ ngồi ở bên kia, nhìn thấy Ngô A Đan cụp tai xuống đi theo phía sau Mộ Tư Lãng, nhất định là bởi vì ngủ nướng nên Mộ Tư Lãng lại đang "răn dạy" cô. Những vụ phiền phức này, chính là cái tính xấu không đổi, tài ăn nói với vũ lực, vốn là đối chọi gay gắt, nhưng bọn họ cũng sẽ không thật sự tức giận, kết quả là ngày hôm sau vẫn tiếp tục tái diễn, cứ thế không dứt, ai nấy trông thấy đều rất mệt mỏi. Hồ kiều từ từ nói với cô, "Hai người các cậu còn muốn tương ái tương sát tới khi nào."

    "Cái gì?"

    "Cậu có biết hay không, lúc ở sơ trung, nguyện vọng của toàn bộ bạn học trong ban chúng ta, chính là hy vọng hai người các cậu có thể chân chính giao chiến với nhau một chút, một trận tử chiến. Bằng không, các cậu chính là một người đưa một người lấy, dù ăn cẩu lương cũng cam tâm tình nguyện."

    "Tớ chẳng hiểu cậu đang nói cái gì cả."

    "Còn giả bộ với tớ?" Hồ kiều tặc cười hề hề ghé sát đầu lại, "Người nào đó có phải hay không vẫn luôn có một bí mật trong lòng? Bí mật này có phải hay không cùng Mộ Tư Lãng có quan hệ, hơn nữa.."

    "Được rồi, tớ đầu hàng." Đều do lúc ở sơ trung bùng phát tâm tình thiếu nữ, mấy cái như nhật ký tình cảm, viết viết một hồi liền phát hiện tất cả nội dung đều là Mộ Tư Lãng. Kể từ khi đó, Ngô A Đan đã có bí mật nhỏ của chính mình. Ngọt đắng lẫn lộn, dây dưa không rõ, có chút làm ra vẻ, cũng có chút khổ sở.

    Sổ nhật ký không dám mang về nhà, liền đặt ở phòng học, sau đó liền bị hồ kiều phát hiện cái chuyện tốt đẹp này.

    "Cho dù vậy, ai biết cậu ấy nghĩ như thế nào?"

    "Hắn? Trời, Ngô A Đan, nói cậu ngốc cậu thật đúng là ngốc có lựa chọn. Thành tích Mộ Tư Lãng chính là đứng nhất toàn khối chúng ta, cậu ta không đi nơi khác mà ngược lại còn cùng cậu đến học trường này, tâm tư này không cần nói cũng quá rõ ràng có được không?" Hồ kiều ngẩng mặt nhìn trời than, "Thật là bội phục hai người các cậu, thời gian lớn lên bên nhau lâu như vậy, đều trong sáng đến giấy cửa sổ còn không có đâm thủng. Haiz, có muốn tớ giúp cậu hay không?"

    Ngô A Đan lắc đầu. Có lẽ ở trong mắt người khác, cô cùng Mộ Tư Lãng đã sớm là một đôi. Cũng có rất nhiều người hâm mộ cô, nhưng cô biết, nguyên nhân chính là vì hai người quá mức quen thuộc, mới không thể dễ dàng vượt qua cái vạch kia, tình yêu tràn ngập biến cố, cô sợ mất đi, cũng sợ thay đổi. Hơn nữa, Mộ Tư Lãng không có dấu hiệu gì rõ ràng tỏ vẻ thích cô, cô càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

    Tác giả có lời muốn nói: Ta có một cái bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, hì hì..
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng chín 2020
  4. Hạ Miêu Mưa đi nào...

    Bài viết:
    131
    Chương 2. Chúng ta ở bên nhau thì cái gì cũng không sợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mộ Tư Lãng, trà sữa đậu đỏ của tớ đâu?"

    "Hả, tớ uống rồi."

    Ngô A Đan ở phía trước tức giận, người trước mặt lại ngẩng đầu tiếp tục không chút để ý nói, "Cái kia của cậu đến, không thể uống đồ lạnh, tớ sẽ giúp cậu mua lại một ly trà ấm."

    Ấm áp như vậy bất thình lình xảy đến, làm cô cảm giác ngọt ngào, đồng thời càng thêm phần.. lo lắng.

    Thời điểm Ngô tiểu thư lo lắng luôn có những ý tưởng đáng yêu bộc phát. Sờ lên mặt chiếc gương nhỏ của hồ kiều, suy nghĩ nửa ngày, hỏi người phía sau, "Cậu cảm thấy, tớ và cậu, ai xinh đẹp hơn?"

    Kẹo que trong miệng người nọ cứ thế rớt ra, đường vung vãi đầy đất, "Cậu có bệnh à?"

    ······ kết quả là bị một quyền đánh ngã trên mặt đất.

    Người nào đó đứng sát bảng đen, "Haiz, bảng đen rỗng ruột sao?"

    "Có chuyện gì vậy?" Lúc Mộ Tư Lãng khom lưng quét rác, không kịp thời nhận ra thâm ý của những lời này, sau đó chỉ nghe "Phanh" một tiếng, bảng đen thành công bị đâm thủng.

    Khi chủ nhiệm lớp đang chuẩn bị giáo huấn Ngô A Đan thao thao bất tuyệt, Mộ Tư Lãng đứng lên lời lẽ chính đáng nói, "Thầy, em cho rằng, loại dũng cảm này của bạn học Ngô là đang thăm dò sự thật, không vì hoàn cảnh, không màng chính mình bị thương mà chứng thực tinh thần, là đáng giá khẳng định ······"

    Phòng học im lặng 30 giây, Mộ Tư Lãng tiêu sái vung lên, "Tóm lại, em thay Ngô A Đan bồi thường tổn thất."

    Chủ nhiệm lớp lúc này mới tươi cười lộ ra vẻ quỷ dị, chuyện quan trọng giải quyết liền tốt.

    "Mộ Tư Lãng, tớ muốn đi xem buổi biểu diễn."

    Tới gần cuối kỳ kiểm tra, Mộ Tư Lãng đang giúp cô học bổ túc, Ngô A Đan thình lình nói ra một câu như thế.

    "Hả?" Hắn ngẩng đầu, mang mắt kính gọng mạ vàng, nhiều thêm một phần khí chất nho nhã.

    "Đầu tháng năm. Tại Thượng Hải, gần nhất sẽ có một buổi biểu diễn."

    "Cậu định thi học kì xong mới đi?"

    "Chính là định mấy ngày nay đi, bất quá kiểm tra đã đủ phiền, thôi, không đi, cũng không nhất định lấy được vé.'

    Quả nhiên, con gái đều là biến hóa khôn lường như vậy. Nhưng mà trạng thái dạo gần đây của Ngô A Đan có chút không đúng, Mộ Tư Lãng có chút suy tư.

    Trời xám xịt, kiểm tra xong một môn cuối cùng là tiếng Anh, còn chưa kịp thở dài, Ngô A Đan đã bị một lực kéo đi về phía trước.

    " Này, Mộ Tư Lãng, cậu làm gì đấy? "

    " Mang cậu đi xem buổi biểu diễn. "Hắn quay đầu, trong ánh mắt mang theo ý cười giảo hoạt.

    " Cái, cái gì? Hiện tại? "Ngô A Đan trong đầu còn chưa tiêu hóa được, cô kéo hắn dừng lại. Lặp lại xác nhận," Cậu nói, hiện tại chúng ta đi Thượng Hải? "

    " Đúng thế, 12 giờ xe lửa số 40. "

    " Vé? Vé đâu? "

    " Đã sớm có rồi. "

    " Chờ, chờ một chút. "Ngô A Đan đỡ trán," Tớ, tớ còn chưa nói với ba mẹ. "

    " Chú và dì để tớ nói cho, bọn họ sẽ đồng ý. "

    " Đồng ý? "Tùy tiện để con gái cùng nam sinh qua đêm như vậy, có phải bố mẹ hay không vậy?

    Hay không quá mức dễ dàng

    Buổi biểu diễn không khí náo nhiệt, vẫn luôn là trạng thái sôi động cao nhất. Chủ xướng Oshin ở trên đài hỏi," Người bạn thích, hiện tại đang ở bên cạnh bạn sao? "

    Mộ Tư Lãng liền gân cổ lên kêu," Ở đây! Ở đây! "

    Cô nghe rất rõ, thật vất vả mới nhịn xuống xúc động muốn ôm hắn. Sau đó tùy ý để chính mình hét lên tiếng thét gào rung khắp thiên địa.

    Có yêu thích thần tượng, có ảo tưởng xa xôi không thể với rồi lại nghĩ tới cuộc sống bình thường, có quá nhiều nguyện vọng muốn thực hiện, hết thảy những điều này, đều không thắng nổi, cậu bên tôi tôi bên cậu, mỗi một phần chân thật cảm xúc đều tốt đẹp.

    Khi trở về, cô chống đầu nơi cửa sổ, ngơ ngẩn không nói lời nào.

    " Như thế nào vậy, còn đang suy nghĩ về buổi biểu diễn? "

    Ngô A Đan xoay người, đột nhiên nói ra hai chữ," Cảm ơn. "

    " Cảm ơn cái gì? "

    Cảm ơn cậu vẫn luôn bao dung tớ, cảm ơn cậu vẫn luôn ở chỗ này, cảm ơn cậu vì tớ làm chủ.

    Nhưng khi đó, không biết như thế nào lại nói" Cảm ơn ".

    Trầm mặc nửa ngày, thiếu niên không tiếng động thở dài, vươn hai tay, chậm rãi đem cô gái ôm chặt ở trong lồng ngực hắn. Xe lửa bánh răng chuyển động, bóp còi, xung quanh lữ khách ồn ào, thỉnh thoảng còn có lời phát nhắc nhở, đều một khắc này, bị lỗ tai cô tự động biến thành tĩnh lặng. Toàn thế giới, chỉ còn lại trái tim hắn đập, còn có lời nói trong sáng ôn nhuận của hắn,

    " A Đan, cái gì cũng không cần lo lắng, tớ vẫn luôn ở đây, tương lai cũng thế. "

    Buổi biểu diễn là lấy cớ, cô bất quá là định khiến cho hắn chú ý mình, bao gồm mấy ngày nay vô cớ gây rối, che giấu khủng hoảng, thì ra hắn đều hiểu, may mắn mà hắn hiểu. Ngô A Đan hít hít cái mũi, ôm chặt một chút, trong giọng nói có chút đáng thương," Mộ Tư Lãng, tớ thật sự sợ hãi. "

    " Chúng ta ở bên nhau thì cái gì cũng không sợ. "

    17 tuổi, Ngô tiểu thư rốt cuộc đón nhận được mối tình đầu của mình, hết thảy đều thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông, nhưng không biết có phải hay không trong lòng cô còn sót lại chút bất an về tình cảm, cảm thấy tất cả quá mức dễ dàng, tình yêu ngọt ngào làm cô hơi mơ hồ. Nhưng mà con thú nhỏ bất an ẩn núp ở trong lòng, rốt cuộc một ngày kia khi Hàn Linh Phỉ xuất hiện, hoàn toàn bại lộ.

    Hàn Linh Phỉ, tên đã mang theo tiên khí, ngoại hình lại càng như thế. Ấn tượng đầu tiên là mái tóc đẹp, trên người mặc váy thêu nụ hoa ti biên đầy thục nữ, có màu hồng phấn kawaii, ngón tay nhỏ dài vén vén tóc bên tai, hai con ngươi rực rỡ lung linh, mang theo ý cười nhàn nhạt.

    " Chào mọi người, tớ là Hàn Linh Phỉ. "Trong lớp lập tức vỗ tay như sấm dậy.

    " Cằn nhằn cái gì. "Không tự giác thốt ra từ ngữ.

    " A Đan, cậu làm sao vậy? "Hồ kiều bên cạnh kỳ quái hỏi.

    " Có dự cảm sắp có điềm xấu. "Bút trong tay xoay liên tục.

    Hồ kiều biểu tình khinh bỉ" Cậu chính là ghen ghét "còn không chịu nói ra, chỉ nghe thấy" Tiên nữ "trên bục giảng mở miệng nói," Thưa thầy, trong lớp em chỉ biết bạn học Mộ Tư Lãng, có thể hay không cho em cùng cậu ấy ngồi ngồi cùng bàn ạ? "

    " Bang ", bút chì trong tay Ngô A Đan bị gãy.

    Người quen cũ? Trong lớp tức khắc nổ tung nồi, đại đa số người đều biết Ngô A Đan cùng Mộ Tư Lãng có quan hệ, chờ xem kịch vui. Một ít người thì tiếc hận, nữ sinh xinh đẹp vừa tới như thế nào lại coi trọng Mộ Tư Lãng? Ríu rít loạn thành một đoàn, trong lòng Ngô A Đan giống như đang nấu nước sôi bốc lên khí nóng.

    Thầy giáo ý bảo im lặng, ngữ khí hiền lành nói," Cái này à, nếu bạn học Hàn.. "

    " Thầy giáo! "Mộ Tư Lãng đột nhiên đứng lên," Hàn Linh Phỉ nếu tới lớp chúng ta rồi, mỗi một bạn học đều sẽ quen thuộc. Muốn làm quen tất cả mọi người phải có một cái quá trình, việc đổi chỗ ngồi ấy không cần đi. "

    " Này.. "thầy giáo có chút khó xử.

    Ngô A Đan nhìn thấy trong mắt cô ta chợt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng thực mau phản ứng lại, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ mở miệng," Thầy giáo, kỳ thật là em thành tích không quá tốt, nếu cùng người quen biết ngồi cùng nhau, Mộ Tư Lãng hẳn là có thể trợ giúp em. "

    " Cái này thì càng không được, "Mộ Tư Lãng nhàn nhạt mở miệng," Em đã giúp Ngô A Đan phụ đạo, không rảnh phân thân để giúp. Bạn học Hàn vẫn là nên đi tìm người khác thì tốt hơn. "

    Vừa dứt lời, trong lớp liền nổi lên một trận cười đầy ái muội. Hàn Linh Phỉ đứng ở trên bục giảng có chút xấu hổ, vẫn là thầy giáo lên tiếng giảng hòa," Được rồi, đối với học tập mà nói, kỳ thật ngồi ở nơi nào đều giống như nhau. Bạn học Hàn Linh Phỉ, em ngồi ở vị trí thứ ba từ phải sang đi. "

    Hồ kiều nhân cơ hội ở bên tai cô cười gian nói," A Đan, Mộ Tư Lãng nhà cậu đúng là cự tuyệt đến trần trụi. "

    Rất nhanh, Ngô A Đan liền biết Mộ Tư Lãng cùng Hàn linh phỉ kia có một tí xíu qua lại, khi Mộ Tư Lãng còn chưa chuyển nhà, cha mẹ hắn còn chưa ly hôn, hai nhà hai người thường xuyên lui tới, sau đó hai người cũng chỉ là chơi đóng vai gia đình, chơi trốn tìm cùng với một số đứa trẻ nữa. Mộ Tư Lãng dăm ba câu liền nói rõ ràng sáng tỏ, Ngô A Đan đến lý do để ghen cũng đều không có.

    " Cứ như vậy? "Cô chống đầu hỏi.

    " Ừ. "

    " Vậy cậu hiện tại nhìn thấy cô ấy, không có tâm tư nào khác sao? "Không muốn đem những cái cảm xúc ê ẩm đó giấu ở trong lòng, Ngô A Đan luôn luôn thích làm rõ.

    Mộ Tư Lãng hướng mắt nhìn cô," Như thế nào, cậu hy vọng tớ có à? "

    " Cho dù cậu không có, cô ấy cũng không nhất định. "Biểu hiện ngày đó quả thực không cần quá rõ ràng," Hồ kiều nói nam sinh đều là động vật hoạt động bằng thị giác, cô ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, còn chủ động nói chuyện như vậy, thực sự rất dễ dàng đánh hạ thành trì. "

    Đôi mắt hắn cong cong, kéo tay cô qua," Lo lắng như vậy à? "

    " Có chút. "

    " Đồ ngốc, tớ có cậu, nào có tâm tư quản người khác. Bất quá, cậu làm bạn gái, cũng nên tỏ vẻ một chút. "

    Ngô A Đan ngầm hiểu, đứng lên vòng qua cổ hắn, cất tiếng thở dài," Ai u, tiểu lang lãng nhà tớ, ngàn vạn lần đừng nên bị yêu tinh câu đi, bằng không tớ biết làm sao bây giờ.. "

    " Ừ, vậy cậu hôn tớ một chút đi. "

    "... "

    Có phiền não lại không phải phiền não, ngược lại biến thành một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống. Cho nên cô một chút cũng không lo lắng, cô là như thế đã chắc chắn về tương lai của bọn họ.

    Sau khi tan học, Ngô A Đan cùng hồ kiều đi qua hiệu sách mua tư liệu ôn tập, hồ kiều chế nhạo cô," Sao vậy, hôm nay không có đi cùng Lãng ca ca của cậu à? "

    " A, Ngô A Đan tớ là cái loại người thấy sắc quên bạn này sao, tớ chẳng phải chính là có thể vì bằng hữu giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, không từ chối sao? "

    " Hừ, "hồ kiều ánh mắt khinh bỉ còn chưa dừng lại, lại chọc chọc cô," Này, phía trước cái giao lộ kia, không phải là Mộ Tư Lãng sao? "

    Ngô A Đan nhìn theo phương hướng cô ấy chỉ, nghi hoặc," Không phải đã nói chủ nhiệm lớp tìm hắn sao? "

    Như là đang đợi người nào, đôi tay cắm trong túi, cúi đầu, Ngô A Đan chậm rãi định bước đến gần hắn, lúc chuẩn bị duỗi tay kêu hắn, lúc này từ hiệu sách bước ra một nữ sinh, tuy không có lóa mắt như khi mới gặp, nhưng vẫn là đem đồng phục dài rộng mặc thành bộ dáng thanh lệ thoát tục. Hai người sóng vai đi xa.

    Ngô A Đan nhìn chằm chằm vào bóng dáng nữ sinh kia, nhìn một hồi, trong đầu phảng phất liền xuất hiện hình ảnh hai người kia ở cùng với nhau, ưu sầu trong lòng cô ngay lập tức phóng ra không kiểm soát.

    Cô nháy mắt không có sức lực, lôi kéo ống tay áo hồ kiều," Trở về đi. "

    " Trở về? "Hồ kiều đã hạ quyết tâm hướng hai người kia mà đi đến," Hôm nay chị đây liền thay cậu hỏi cái cho rõ ràng mọi việc. "

    Ngày thường khí thế như một nữ bá vương, một khắc lúc này lại hận không thể nấp dưới mai rùa," Không cần, chúng ta vẫn là đi thôi. Cậu ấy sẽ giải thích với tớ. "

    " Hắn giải thích, cậu thật sự tin tưởng sao? "Hồ kiều huyết khi sùng sục," Càng là loại người giống như các cậu, vạn năm cũng không xảy ra chuyện lớn lao gì, càng sẽ bị một ít việc nhỏ làm cho gà bay chó sủa. Một khi hoài nghi ở trong lòng cậu lớn dần, liền rất khó khăn mà tin tưởng. Cậu nếu không nghĩ dến việc gặp mặt nói chuyện với cậu ta, vậy chúng ta lén đi theo bọn họ đi."

    Tác giả có lời muốn nói: Nha nha, tình địch xuất hiện.
     
  5. Hạ Miêu Mưa đi nào...

    Bài viết:
    131
    Chương 3. Sẽ không có người nào ngoài cậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong quán cà phê, hai người ngồi đối mặt, cô lại ở kế vị trí cửa sổ, cách khá xa nên không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng mỗi lần nhìn trộm, Ngô A Đan phát hiện sắc mặt của Mộ Tư Lãng càng ngày càng trầm xuống.

    Khi cô cảm thấy bản thân mình chuẩn bị bùng nổ, hắn đột nhiên đứng dậy, lúc xoay người rời đi, ghế dựa ở cột gỗ trên sàn nhà cọ xát tạo ra tiếng vang thật lớn, Hàn Linh Phỉ ngồi đối diện bảo trì dáng ngồi cứng đờ, trong chốc lát tỉnh lại rồi chạy đuổi theo.

    Hồ kiều làm mặt quỷ với cô, "Haiz, cái này yên tâm rồi, Mộ Tư Lãng nhà cậu vẫn là chống đỡ được dụ hoặc"

    Nếu là có chuyện gì, so với việc cô hiểu lầm càng nghiêm trọng hơn. Hàn Linh Phỉ chắc đã nói gì đó, gợi lên cảm xúc chôn ở đáy lòng Mộ Tư Lãng. Đó không phải là cự tuyệt, mà là chán ghét, triệt để không muốn xem một chút, nghe một câu nào nữa.

    Đây không phải là Mộ Tư Lãng mà cô quen biết, thật xa lạ, thật xa xôi.

    "Thấy chưa, tớ biết mà, tớ rất tin tưởng cậu ấy." Ngô A Đan xoay đầu, cười cười rồi nói, "Hiện tại có thể đi hiệu sách chưa?"

    "Nhưng Hàn Linh Phỉ cùng với hắn, hình như cũng không đơn giản như vậy." Hồ kiều đột nhiên giống như bị Holmes nhập vào, "Nếu Hàn Linh Phỉ đơn thuần là thổ lộ tình cảm, Mộ Tư Lãng có lẽ sẽ không tức giận như vậy. Xem bộ dáng này của hắn, hẳn là bị chạm vào nỗi đau nào đó rồi"

    "Cậu lại suy nghĩ lung tung cái gì? Đi nhanh đi."

    "Từ từ, đối với nam sinh mà nói, cái gì là quan trọng nhất, đương nhiên là vấn đề mặt mũi." Hồ kiều bắt đầu liên tưởng, "Trời đất, chẳng lẽ là trước kia hai người bọn họ có một đoạn tình cảm, sau đó Hàn Linh Phỉ đá Mộ Tư Lãng, hiện tại lại muốn nối lại tình xưa!"

    "Cậu mà còn nói bậy là tớ sẽ đánh cậu đấy."

    Ngô A Đan nâng lên chân, một chiêu chấm dứt phỏng đoán của cô nàng, "Ha ha, nữ hiệp tha mạng."

    "Rầm", Ngô A Đan về chỗ ngồi, đem cuốn đề tham khảo đánh chuẩn xác lên đầu người nào đó, "Giúp cậu mua một cuốn, mau làm đi."

    Mộ Tư Lãng nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, lẩm bẩm một câu, "Cậu định giết chồng à?"

    "Cái gì?" Ngô A Đan nghe không rõ.

    Phía sau bạn học đã sớm nhốn nháo mach lại, ồn ào đùa vui, "Ngô A Đan, cậu thật tàn nhẫn, Mộ Tư Lãng vì dạy cậu học bổ túc mà phải thức đêm, thái độ này của cậu thật không được đâu."

    "Chính là, bạn học Mộ một chút ngon ngọt còn không được bù đắp."

    "..."

    Cứ cách mấy ngày bạn học ở lớp lại lấy hai người bọn họ ra trêu đùa, Ngô A Đan đã trở thành thói quen, cười cười chuẩn bị ngồi xuống, luôn luôn lạnh lùng với Mộ Tư Lãng lại chậm rãi nói một câu, "Đúng vậy, về sau còn phải làm giáo dục công tác gia đình nhiều."

    Chuyện ngày đó, Mộ Tư Lãng không nói gì, Ngô A Đan cũng lựa chọn im lặng, hai người vẫn luôn như thế không có việc gì. Mộ Tư Lãng đối với cô càng ngày càng tốt, như là cực lực chứng minh tình anh em cùng người yêu là khác nhau, bất luận kẻ nào trước mặt cũng không kiêng dè bày tỏ quan hệ bọn họ, bởi vậy cha mẹ hai nhà đều biết chuyện này, cũng nên tính tội với hắn.

    Loại này không cần nói rõ ra mà đại gia trong lòng biết rõ ràng mọi chuyện, cô vẫn là tương đối hài lòng, chỉ là bà nội Mộ Tư Lãng có khi nhiệt tình hơi quá, thi thoảng ba mẹ còn nhìn cô với ánh mắt phảng phất thấy rõ hết cả, làm cô không dám nói gì.

    Tình yêu đối với bọn họ cơ hồ nghiêng về một phía, đồng thời cũng có người lạnh lùng đứng ở một bên, còn muốn nhúng tay thay đổi mọi thứ. Không thể được tất cả chúc phúc, mỗi đoạn cảm tình đều sẽ gặp được một đoạn kiếp số, mà hiện tại, cái kiếp số kia của bọn họ đang tới tìm cô.

    Ngồi gần đến như vậy, khuôn mặt Hàn Linh Phỉ vẫn như cũ không góc chết, ngũ quan rõ ràng, làn sáng bóng như ngọc.

    Im lặng hồi lâu, vẫn là cô ta mở miệng trước, nhàn nhạt cười, "Khi mới tới, tôi không biết Tư Lãng đã có bạn gái, bằng không, cũng sẽ không đẩy chính mình vào tình cảnh như vậy."

    Ngô A Đan đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Cậu hiện tại đã biết, tới tìm tôi làm cái gì?"

    Cô ta ngay sau đó thu liễm thần sắc, so với cô càng gọn gàng dứt khoát, "Các cậu yêu nhau là không có khả năng, Ngô A Đan, cậu nên rời khỏi cậu ấy."

    A, ở trên cao nhìn xuống khẩu khí như thế là lần đầu tiên nghe được, quả nhiên là muôn cô chia tay? Cô cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, "Xin hỏi, cậu là ai? Tôi cùng với Mộ Tư Lãng quen biết nhau mười năm, nếu cậu cùng cậu ấy quan hệ không bình thường, vì cái gì tên của cậu, tôi còn là từ chính miệng cậu mới biết được?"

    "Mười năm?" Cô ta đạm nhiên cười, không cho là đúng, "Ngô A Đan, tình cảm giữa người và người chỉ dùng thời gian cân nhắc là không đủ. Tôi không muốn nhiều lời, nếu cậu không chịu biết khó mà lui, chúng ta có thể đánh cuộc được không?"

    Học kỳ sau, trường học đã xảy ra một sự kiện thật oanh động, một là học sinh ưu tú trẻ tuổi nhất Mộ Tư Lãng, cùng tân học sinh mới đến sẽ xuất ngoại du học; hai là gia thế hiển hách của Mộ Tư Lãng, mẹ hắn thế mà lại là CEO của một tập đoàn nổi tiếng, nghe nói tài sản rất lớn, hiện định cư ở nước Mỹ.

    Tin tức này vừa ra, diễn đàn trong trường trở nên sôi động hẳn, mọi người đều nhiệt tình thảo luận Mộ Tư Lãng cái này che giấu thân phận phú nhị đại, cái này đẹp trai lắm tiền giống nam chính trong phim thần tượng thế nhưng lại xuất hiện ở hiện thực, cảm thán Chúa sáng thế thật bất công. Cũng có mấy người chú ý tới Ngô A Đan, người đang yên lặng không nói gì - bạn gái cũ của Mộ Tư Lãng.

    "Ôi, có phải hay không Mộ Tư Lãng đá cô ấy rồi?"

    "Không phải đâu, tôi nghe nói là cô ấy chủ động đưa ra ý chia tay, hẳn là cảm thấy chính mình không xứng với cậu ta đi, cũng tính là biết người biết mình."

    "Đúng vậy, Hàn Linh Phỉ với Mộ Tư Lãng mới là Kim Đồng Ngọc Nữ, nghe nói lúc bọn họ còn rất nhỏ đã quen biết, cha mẹ hai bên còn định ra hôn ước nữa."

    "Hôn ước? Kịch bản như vậy, quả nhiên là nam chính rồi."

    Nếu là ngày bình thường, Ngô A Đan đã sớm đối với những người này một thân võ thuật mà qua, nhưng hiện tại, cô đối với mấy cái này mắt điếc tai ngơ, đi học ăn cơm ngủ nghỉ bình thường, nhàn hạ tiếp tục luyện Tae Kwon Do, đứng đắn không thể đứng đắn hơn. Chỉ là thời điểm một ít người chỉ chỉ trỏ trỏ mình, cô yên lặng ném một ánh mắt qua, liền khiến người khác sợ tới mức chạy trối chết.

    Không khóc không than cũng không nháo, trời sập xuống cũng không cùng cô có quan hệ.

    Đây là Hồ kiều hình dung trạng thái thất tình của Ngô A Đan, còn từng một lần lo lắng cô sẽ bỏ nhà đi bụi, nhưng chăm chú học tập thế này lại có chút không đúng. Mặt trời chậm rãi nhô lên, lúc đang học tập, Ngô A Đan lại nhớ tới, nữ sinh sắc sảo xinh đẹp kia, cùng cái lần đánh cuộc thất bại đó.

    "Tôi biết Tư Lãng so với cậu sớm hơn nhiều, chỉ là khi đó tuổi còn nhỏ, cha mẹ nói vui đùa vài câu cũng không để ý. Sau này cha mẹ của Tư Lãng ly hôn, cậu ấy giận dỗi liền sống cùng bà nội, tôi cũng theo ba mẹ ra nước ngoài. Tuy rằng chỉ dựa vào thư từ trao đổi, nhưng tôi càng ngày càng xác định, cậu ấy là người tôi thích. Cho nên tôi lựa chọn về nước, tới tìm cậu ấy."

    "Ngô A Đan, tương lai Tư Lãng hãy để chính hắn quyết định, cậu không nên trở thành trở ngại của cậu ấy, các cậu không phải là người cùng thế giới, chúng ta tới đánh cuộc xem, cậu ấy sẽ cùng tôi xuất ngoại, hay vẫn ở cái địa phương nhỏ này với cậu."

    Ở trên đời này, người cô tin tưởng nhất trừ ba mẹ, đó là Mộ Tư Lãng.

    Cho nên cô đánh cuộc, và đã thua.

    Từ giữa hồi ức bừng tỉnh, côm trước sau vẫn là trì độn, từ thiếu niên tương ái tương sát đến bạn trai săn sóc ngọt ngào, tại sao liền lập tức biến thành thiếu gia có tiền như vậy?

    "Hừ, Ngô A Đan, không cần suy nghĩ," Vỗ lên trái tim, phảng phất có thể ngăn nơi đó nổi lên đau đớn.

    Vì sao lại tin tưởng?

    Tuyết trắng bay đầy trời tựa như một thế kỉ trôi qua, làm cho năm mới trở nên mờ mịt. Ngô A Đan mặc áo lông vũ màu đỏ, run run rẩy rẩy đứng ở nhà ga giữa đám người, trong chốc lát di động vang lên, "Này, cậu còn chưa tới sao?" Ngô A Đan tức giận.

    "Đồ ngốc, quay đầu!"

    Cô quay đầu, ở trên nền tuyết trắng, nổi bật lên một người tuyết ngây thơ chất phác, trên đầu mang mũ đỏ nhòn nhọn, chạc cây trang trí hai tay phảng phất hoan nghênh cô. Sau đó từ sau người tuyết, nhảy ra một thiếu niên mặc áo gió màu đen, trên mặt hiện vẻ tươi cười xinh đẹp phảng phất đem mùa đông hòa tan, "Năm mới vui vẻ!" Cùng người tuyết giống nhau, mở ra hai tay, chạy như bay mà ôm lấy nữ sinh..

    Ngô A Đan biết, vết thương của Mộ Tư Lãng, chính là hôn nhân của cha mẹ hắn, đặc biệt là mẹ hắn, vì theo đuổi sự nghiệp của mình, khăng khăng muốn từ bỏ gia đình. Sauk hi bố lập gia đình mới, Mộ Tư Lãng chúc phúc xong, cũng không quấy rầy.

    Nhưng mà đối với mẹ, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, nghĩ đến mẹ một mình ở nước ngoài dốc sức làm việc, liền không biết oán hận bao nhiêu, đau lòng vẫn cứ đau lòng. Hàn Linh Phỉ cùng mẹ hắn ở gần, mỗi lần chỉ có cùng cô ấy trao đổi thư từ mới có thể biết tình trạng của mẹ.

    Hắn không nghĩ tới Hàn Linh Phỉ sẽ đến, cũng không nghĩ tới cô ấy thế nhưng yêu cầu hắn dọn ra nước ngoài cùng nhau sinh sống, vừa mới nghe thấy câu nói đó, hắn liền nổi giận, có tiền, vô tâm, mới nhớ tới còn có đứa con trai này phải không?

    Cuối cùng, Hàn Linh Phỉ đành phải nói chân tướng cho hắn, "Dì bị bệnh, rất nghiêm trọng, dì bảo tớ giấu cậu, nhưng tớ không biết làm sao mới có thể thuyết phục được cậu đi thăm dì. Trường học bên này sẽ có người an bài, Tư Lãng, dì thật sự muốn gặp cậu."

    Thỉnh cầu như vậy, hắn không thể cự tuyệt.

    "Đều xử lý tốt sao?"

    "Ừ, đều tốt."

    "Một câu không nói liền đi. Gần một năm, thật sự không sợ tớ không để ý tới cậu nữa à?" Ở trong lòng ngực hắn, cảm nhận rõ ràng chính xác được nhịp đập con tim, cô mới cảm thấy chính mình như được sống lại.

    "Thật sự không biết nói sao nữa, tớ không rõ ràng lắm tình huống bên kia, không biết sẽ đi bao lâu, không biết tạm biệt cậu như thế nào?" Mộ Tư Lãng thở dài, kỳ thật là sợ làm cô khóc, sau đó liền không đành lòng mà đi. "Nhưng mà, lần này tại sao lại ngoan như vậy, tới nước Mỹ rồi mới nói cho cậu tình huống, không sợ sao?"

    Ngô A Đan lắc đầu, "Không sợ, bởi vì thấy được một ít đồ vật."

    "Cái gì?"

    Lần đó tới nhà hắn, trong lúc vô tình liền tìm thấy một cuốn nhật kí, ghi lại tất cả mọi thứ về cô từng chút từng chút, một ít thói quen nhỏ của mình mà cô cũng không hề biết, phía cuối sổ viết - "Đồ ngốc nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, bởi vì với cậu, chắc chắn không có người thích cậu hơn tớ. Trên đời này, cũng sẽ Ngô A Đan thứ hai."

    Cô nghiêm túc nói, "Mộ Tư Lãng, chờ đợi không có sợ hãi, là bởi vì tớ tin tưởng, sẽ không có người khác thích cậu hơn tớ."

    "Cái này à," Mộ Tư Lãng cảm thấy vô cùng quen thuộc, thế nhưng không tự giác được mà đỏ mặt, "Vốn là định chờ tới sau này mới cho cậu xem."

    Ánh trăng thanh lãnh, pháo hoa sáng rức đột nhiên xuất hiện, tô điểm rực rỡ trên nền trời đen tối, mọi người đã bắt đầu chúc mừng năm mới.

    Lại qua một năm mới, hắn mỉm cười, ôm chặt người trong lòng ngực, có lẽ không cần vội, hắn cùng tiểu nha đầu này còn sẽ có rất nhiều rất nhiều năm mới như thế nữa.

    Tác giả có lời muốn nói: OK, cái này ngắn đến đây cũng nên kết thúc rồi, mọi người có ý tưởng gì có thể cho ta bình luận bên dưới nhé!

    Tiếp tục liều mạng viết truyện nào..

    ~HOÀN~​

    * * * Lời editor: Vậy là xong bộ truyện đầu tay edit. Còn những chỗ hơi thô, mong mọi người lượng thứ. Hi vọng sau này tiếp tục được ủng hộ. Thân.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...