Tự Truyện Xưởng Khâu Tâm Hồn - Nhất Bách Di

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nhất Bách Di, 19 Tháng tư 2020.

  1. Nhất Bách Di

    Bài viết:
    22
    Xưởng Khâu Tâm Hồn

    Tác giả: Nhất Bách Di

    Thể loại: Tự Truyện

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Nhất Bách Di

    Văn án:

    "Thịch.. Thịch.. Thịch.. Thịch" Tiếng gào khóc của tim Diệp mỗi khắc một lớn dần, con tim như thể muốn xé toạc thân cô để tháo chạy bỏ mặc thân xác đang bị bao trùm bởi bài hát đồng dao ngân vang của những viên sỏi sáng tác bởi bước chân của ai đó đang rảo bước quanh lều.
     
    Muối, Gill, Khuenguyen0061 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tư 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Nhất Bách Di

    Bài viết:
    22
    ĐÔI LỜI TỰA

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô hồn, Dạ quỷ có thật không?", "Tôi bị bóng đè", "Triệu chứng trầm cảm?", "Làm sao hết buồn?", "Cách kiếm được tiền?", "Có ai lắng nghe tôi?", "Rượu nồng độ cồn cao uống phải say để hết buồn?", "Làm gì khi não bị rỗng tuếch?", "Tôi nghe tiếng động lạ trong nhà suốt mấy đêm nay là hiện tượng gì?", "Làm sao để ngủ được?", "Quán cà phê dành cho người đi một mình?", "Tối nay tôi gặp ác mộng làm sao tôi ngủ lại được?", "Làm sao tiếp xúc lại thế giới loài người?", "Hôm nay gặp người yêu cũ xử lý làm sao?", "Hôm nay hết tiền ăn mì gói, mượn tạm ở đâu?"..

    Đó là hàng loạt câu hỏi từng nằm trong danh sách tìm kiếm của tôi, chắc hẳn đôi lúc bạn cũng lên google hỏi như tôi, đúng không? Bạn có bao giờ nghĩ đến tình huống nào khiến bạn đặt câu hỏi như thế không? Tình huống của tôi là khi tôi thật sự một mình, không ai bên cạnh, cô đơn rất lâu trên thế giới này, muốn tìm một người để trò chuyện chỉ một người thôi cũng không có, muốn gọi cho ai đó để kể câu chuyện kịch tính hôm nay va phải tra nam (người yêu cũ), hôm nay gặp được một cậu tiểu thịt tươi, hết tiền rồi cho xin đỡ gói mì nha.. Muôn vàn điều thèm khát được bộc bạch nhưng thật sự tôi không có ai để nói cả. Khoảng thời gian đó thật sự rất u ám, tôi như trở về thời đại trước Công Nguyên, mỗi lúc càng thu mình lại, đối diện với mọi thứ một mình.

    À tôi nhầm! Thanh công cụ tìm kiếm google là chiến hữu của tôi. Bạn tin được không nào là chuyện tâm linh, khủng hoảng tài chính, túi không còn một xu, sự nghiệp sụp đổ, cả thế giới quay lưng bỏ mặc, nợ chồng chất.. một nghìn chuyện trời ơi đất hỡi ập vào tôi, mọi thứ tắc nghẽn và rơi vào ngõ cụt. Khóc cũng chẳng còn một giọt nước mắt để rơi, tôi rơi vào trầm cảm và đã tự tử nhưng chẳng chết, đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được, chắc có lẽ tôi sinh ra để hoàn thành sứ mệnh gì đó nên đất mẹ vẫn chưa cho tôi về với người. Chắc hẳn các bạn đang đọc đến đây chậc lưỡi và nghĩ:

    "Cô ngốc, tôi còn đau khổ, phiền muộn nhiều hơn cô đây này."

    Đúng, giờ tôi nhìn lại vẫn thấy mình còn may chán. Bạn đang đọc của tôi ơi "Bạn mệt mỏi và cô đơn lắm đúng không?".

    Đừng lo nữa vì giờ bạn không đơn độc sống với thanh công cụ tìm kiếm google nữa, bạn có thêm tôi rồi. Quyển tự truyện của tôi mang đến cho bạn những câu chuyện thú vị tôi được nghe, những trải nghiệm thật sự tôi nếm trải một phần nào đó mong bạn có thể tìm thấy được sự đồng cảm cho chính bản thân mình, góp tay xoa dịu chữa lành nỗi đau và là nơi lắng nghe tiếng nói tâm hồn của bạn. Chào mừng bạn đến XƯỞNG KHÂU TÂM HỒN NHẤT BÁCH DI.

    -NHẤT BÁCH DI
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tư 2020
  4. Nhất Bách Di

    Bài viết:
    22
    CHƯƠNG I: NGỒI NGHE KỂ CHUYỆN TÂM LINH.

    CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT: BÁNH TÉT_ HÒN VẮNG CHÔN NGƯỜI


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lách tách.. lách tách" tiếng những giọt mưa vỗ vào cửa sổ như đang gõ cửa xin được vào. Bên khung cửa sổ là một cô gái mặt tròn, làn da trắng, dáng người nhỏ nhắn rất dễ thương, lưng tựa nhẹ vào ghế, hai mắt long lanh, môi vẫn còn run khây khẩy kể lại cho tôi nghe những chuyện cô cho là thà chết còn thoải mái hơn nhiều. Cô ấy là Diệp khách hàng thứ tám của tôi.

    Sau bốn năm chạy deadline vất vả cuối cùng đã tốt nghiệp, để kỉ niệm ngày đặc biệt này Diệp cùng năm người của cô là: Tuân, Mao, Hỷ, Lạp, Vương tận hưởng chuyến nghĩ dưỡng ba ngày hai đêm trên Đảo Hải Tặc. Vui chơi trọn vẹn đêm đầu tiên trên đảo, đêm thứ hai bọn họ quyết định tận hưởng cảm giác phiêu lưu có thể gọi đây là thử thách mười hai giờ trải nghiệm như Robinson trên đảo hoang, mọi người rất phấn khởi chiều hôm ấy cùng nhau chuẩn bị tất tần tật mọi thứ: Lều được xếp tươm tất trong giỏ đựng, mực, tôm thật tươi được ướp bên ngoài một lớp sa tếóng ánh màu đỏ cam thật quyến rũ, nước bình hai mươi lít để phục vụ cho việc uống và tắm sẵn sàng, than để đốt cũng nằm gọn trong bịch đựng, mồi ngon có luôn bạn hiền còn mỹ vị nhân gian làm sao quên được đó là rượu hải mã (đặc sản của được tặng bởi ông chú lái tàu vui tính). Vài giờ chuẩn bị đã qua cuối cùng đã xế chiều. Ba giờ rưỡi chiều, tất cả xuất phát đến hòn Bánh Tét hòn đảo đáp ứng chuẩn theo yêu cầu mọi người: "Đến một hòn đảo hoang vắng không người, không một ai ngoài sáu chúng ta". Di chuyển mất một giờ đồng hồ đến hòn Bánh Tét đã bốn giờ chiều, nhấn người xuống vùng nước của hòn, trước mắt mọi người một hòn đảo thật xinh đẹp, cây cối xanh rì, dưới chân là san hô, trên kia tảng đá to lớn nằm sẵn ngay hướng mặt trời mọc: "Quá tuyệt để ngắm hoàng hôn hôm nay và bình minh cho sáng mai phải không?" thật sự không còn gì để nói về sự tuyệt đẹp này, tha hồ chụp ảnh mang về sống ảo, chuyến phiêu lưu này thực sự hời to. Những suy nghĩ tươi đẹp của những thanh niên đã phủ kín hết lời dặn của bác lái tàu, "Đưa mọi người ra đây xong từ đây đến sáng dù bất cứ chuyện gì xảy ra bác sẽ không ra rước, phía trên kia có căn chồi lỡ không may trời mưa mọi người vào đó nấp." Hào hứng quá nên mọi người ai cũng quên đặt câu hỏi: "Là đảo hoang vậy căn chồi kia từ đâu mà có? , tại sao bác lái tàu lại căn dặn như thế?". Không một ai để ý. Tranh thủ trời còn sáng mọi người chia việc nhau ra làm: Tuân và Lạp đi bắt nhum để làm thêm bữa tối, Quế, Tảo và Mao dựng lều làm chỗ ngủ, Diệp do nhỏ con nên được đặc cách đặc biệt không cần phải làm nên cô đi theo Tuân và Lạp xem họ bắt nhum. Những việc khó hiểu bắt đầu xuất hiện, mọi việc được xâu chuỗi lại khi mọi người đã về đất liền tại thời điểm bấy giờ những thanh niên vẫn ngây thơ không nghĩ ngợi gì. Theo tôi có lẽ nhờ sự vô nghĩ này nên mọi người vẫn có thể bình an trở về. Câu chuyện đầu tiên khởi đầu từ Diệp trong lúc cô xem hai anh bạn của mình đang thể hiện bản lĩnh đàn ông dưới kia, cô làm rơi thun buộc tóc cô tìm khắp nơi không thấy, tìm từ chỗ cô đứng rồi xa dần đều không thấy tăm hơi chiếc thun buộc đâu, mọi nỗ lực tìm kiếm đã hóa không. Chiếc thun buộc tóc mới sắm diện chưa được bốn mươi tám giờ Diệp quyết tâm quay lại chỗ cô đứng tìm lại quả thật chiếc thun nằm ngay đó. "Tại sao lại có thể như vậy được?". Do tiếng réo hối thúc của mọi người gọi cô đến đốt lửa trại đã dập tắ t câu hỏi trong đầu cô. Mọi người vui vẻ đốt lửa trại, dùng bữa tối bằng tay nghe hơi không vệ sinh nhưng rất thú vị đấy chứ, Tảo mở liveshow hoang đảo tặng mọi người, có một điều thật lạ những chiếc thuyền đánh cá cập bến từ chiều nhưng không neo ở đảo, gần đảo cũng không họ neo xa đảo phải nói là giữ khoảng cách, cả đám bắt gặp ánh mắt đặc biệt kì lạ từ những ngư dân, nhưng không để tâm gì, mọi người còn chọc Tảo là được quá nhiều người hâm mộ xem. Ông chú lái tàu hay thật trời mưa, cả bọn được tắm mưa tiết kiệm được một lượng nước ngọt mang theo. Quế và Diệp thay đồ ngay phía sau lều, mọi người đang trò chuyện ở trước lều. "..."

    Tiếng la thất thanh của Quế và Diệp, mọi người hoảng hốt hỏi xem có ổn không. Quế và Diệp nhanh chóng thay đồ xong chạy ra với mọi người và kể lại lúc hai người họ thay đồ chiếc đèn pin được đặt chắc chắn kẹp chặt bởi nhánh cây vững chải nhưng "Chiếc đèn rơi xuống!". "Đến đây bạn đang nghĩ gì?". Diệp còn trông thấy một bóng đen chạy vụt nhanh khi đèn rơi, cả đám sáu người: Hai người thay đồ, bốn người đang tập trung phía trước. "Vậy bóng đen đó là sao?". Rồi đâu lại vào đấy mọi người không nghĩ ngơi thêm chỉ xem là Diệp hoa mắt, mọi người cùng say sưa với gió biển, nhum nước mỡ hành, mực nướng mỡ hành và mỹ vị hải mã tửu. Đêm đó ai cũng say, tất cả vào lều đánh một giấc thật ngon, "thế là kết thúc buổi dạo chơi hôm nay, sáng mai rời khỏi đây rồi" Không, đó chỉ là suy nghĩ của Diệp_cô gái tửu lượng yếu nhất bọn. Sự thật tàn nhẫn đêm đó sôi động hơn nhiều. Lúc đó không biết đã mấy giờ Diệp được đánh thức dậy bởi tiếng bước chân người đang rảo bước quanh lều, ban đầu cô nghĩ chắc là mấy cậu trai này đi thả lũ nên cũng mặc kệ nhưng cô tỉnh như sáo rồi không ngủ lại được nữa, mà thật lấy làm lạ tại sao hai anh bạn của cô đi thả lũ mà lâu trở vào lều thế, hơn nữa tiếng bước chân cứ đi lòng vòng, lòng vòng quanh lều càng lúc càng nhanh và dồn dập, Diệp bật ngồi dậy vốn dĩ thường lệ cô vụt miệng mắng ra hai cậu bạn định dọa cô, nhưng lần này mắt cô nhanh hơn miệng nhìn thấy tất cả bạn mình đang nằm trong lều, "vậy tiếng chân đó của ai?", nỗi sợ bắt đầu thống trị Diệp, cô nhẹ nhàng nằm xuống, vì chỗ ngủ của cô ngay cửa ra vào nên sợ chất chồng thêm sợ. "Thịch.. thịch.. thịch" tiếng gào khóc của tim cô mỗi khắc một lớn dần như thể muốn xé toạc thân cô để tháo chạy bỏ mặc thân xác đang được bao trùm bởi một bài giao hưởng của những viên sỏi sáng tác bởi những bước chân của ai đó đang rảo bước quanh lều. Hồi hộp đến nghẹt thở thật sự chẳng thể thở nỗi nữa tiếng bước chân mỗi lúc một gần, một bước, hai bước rồi ba bước đang tiếng sát cô lắm rồi. "Bạn còn thở nỗi không, còn tôi hơi không ổn một chút". Diệp như chết lặng cả người không dám cử động đến nỗi chuột rút chân cô. Tiếng chân rất gần rồi bỗng dưng không nghe thấy nữa. "Chân ai đó đi khỏi đây rồi ư?". Diệp thở phào nhẹ nhõm trở mình đổi hướng nằm ra cửa để giải thoát cho đôi chân tội nghiệp đang cầu cứu tha thiết. "Mẹ ơi..". Vải chỗ cửa lều đang bị làm thụng dần đi bởi một bàn tay đang ấn mỗi lúc mỗi sâu vào ngay trước mặt Diệp, tiếng bước chân lại dồn dập xung quanh, hoảng hốt cô xoay nhanh chóng sang Quế, không biết từ lúc nào vòng tay của Quế đã dang sẵn đón Diệp, hai người ôm chặt nhau run cầm cập đến sáng. Chưa bao giờ ước mơ đến sáng nhanh chóng của hai cô gái nhỏ nhắn lại cháy bỏng như thế, tia nắng mặt trời đây rồi tiếng bước chân và bàn tay không còn nữa. Diệp và Quế mừng rỡ đánh thức mọi người nhanh chóng thức dậy chuẩn bị thu dọn mọi thứ để quay về đảo Hải Tặc. Cuối cùng cũng thoát khỏi đó rồi, đặt chân lên cảng đảo Hải Tặc Diệp thở phào nhẹ nhỏm. "Theo bạn mọi thứ đến đây kết thúc chưa?". Chỉ mới một nửa câu chuyện thôi. Đặt chân lên cảng mọi người nhận được những ánh mắt thán phục và kèm theo những câu nói về hòn Bánh Tét các cô cậu vừa mới rời đi, "Tối qua có khách ghé chơi không, có thấy gì không?". "Cô cậu gan thiệt, ngoài đó là chỗ chôn người chết trôi dạt vào, cái chồi là chỗ để cất giữ đồ chôn cất". Khi được biết rõ nguồn gốc của hòn Bánh Tét cả bọn muốn nhồi máu cơ tim. Lúc ra ngoài đó không ai nói nên cả đám không nghĩ gì. Mọi chuyện tiếp theo lúc mọi người trên đường về đất liền. Do trễ chuyến đi tàu thông thường về đất liền nên cả bọn phải đi tàu cao tốc xuất hành trễ hơn tàu thường một tiếng nên mọi người cùng nhau ngồi chờ ở quán nước gần bến, "leng keng.. leng keng" âm thanh tuổi thơ một thời của chú bán kem, Diệp gọi chú bán kem lại và kêu chú bán cho sáu cây kem. Chú bán kem có khuôn mặt nhìn phúc hậu, hiền lành, tính tình pha chút vui nhộn nên lần đầu chú nói: "Sau bảy người mà ăn có sáu cây vậy?", mọi người cười ồ lên nói chú trêu họ hoài bọn họ chỉ vỏn vẹn sáu người thôi. Chú bán kem một lần nữa khẳng định chắc nịch: "Chú đâu có giỡn chú nói thiệt mà bảy người rõ ràng". "Lúc này bạn có thể hình dung vấn đề rồi chứ?". Diệp nhìn rảo một vòng quán thật sự kì lạ quán có đúng bảy cái ghế. Cuối cùng cũng đến giờ, mọi người lên tàu đi về đất liền. Mọi người đến bến xe di chuyển đến điểm dừng thứ nhất, chú soát vé đếm số người trước khi lên xe: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy". Lại một nữa bảy người, mọi người lại bảo chú soát vé đùa và kết quả bạn biết đó chú ấy lại đếm khẳng định một lần nữa: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy". "Còn gì để nói nữa không?". "Tôi thì hiểu rõ vấn đề rồi, bạn thì sao?". Và tất cả thật sự đã hoảng sợ vào cái chốt vấn đề ở chuyến xe cuối cùng để về thẳng thành phố. Lạp cậu bạn Diệp gọi đến tổng đài xe đặt sáu vé nhưng tổng đài báo rằng xe đã hết chỗ chuyến cuối cùng hôm nay. Cả bọn tưởng rằng phải nán lại một đêm nữa tại trạm dừng thứ hai nhưng thật may tổng đài xe ấy gọi lại thông báo rằng xe vẫn còn trống chỗ đủ cho mọi người. Vui mừng chưa được bao lâu vì sắp được về nhà. "Bạn tin được không?". Mọi người lên xe về nhà chuyến xe đó còn đúng bảy chỗ ngồi. "Là bảy đó". Kể từ hôm đó cả đám đã xâu chuỗi lại mọi thứ từ những sự việc diễn ra trên hòn sau đó là những chuyến đi về thực sự mọi người kinh sợ. Cũng may thay lúc lên hòn không ai vạ mồm vạ miện nói quở, nói bậy, xúc phạm người khuất mặt khuất mày, cả đám đều nói chắc người ta có dang để về thôi. Đi một lần không có lần sau. Qua câu chuyện có lẽ các bạn có thể nghĩ được tôi chuẩn bị nói gì, đúng không? Thế giới tâm linh tuy không co bằng chứng xác thực nhưng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó, mỗi người đều cần được tôn trọng, dù âm hay dương, ai cũng cõ lãnh thổ nên khi đi đến chốn lạ, quê người bạn có nhu cầu khám phá trải nghiệm xin tìm hiểu sơ nét ít nhiều về nguồn gốc, lai lịch của nơi cần đến, một lời xin phép có thể cứu mạng bạn, xin nhớ "Nhập gia tùy tục".



    CÂU CHUYỆN THỨ HAI: ĐÀ LẠT_ĐI LÂU CHÓNG VỀ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu chuyện này của tôi có độ dài hơi khiêm tốn nên bạn đừng trách nhé. Tôi có một người chị rất thân, mùa hè năm trước chị tôi cùng với bạn trai đi nghỉ ở thành phố mộng mơ, đi suốt mười hai giờ trên xe mỏi cả người chỉ mong thật nhanh đến khách sạn để cuộn mình trong chiếc chăn mềm cùng với anh bạn trai nữa thì còn gì bằng, rồi đêm về tay trong tay dạo chợ đêm, uống sữa đậu nành.. cùng anh người yêu. "Chậc, nghe đến đây phát ghen với đống cẩu lương bà chị phát cho kẻ cô đơn là tôi đây, còn bạn có người yêu chưa, bạn đến Đà Lạt bao giờ chưa?". "Oạch" tiếng vứt hành lí lên sàn nhà khách sạn, cuối cùng bà chị tôi cũng đến rồi, nghĩ đến biết bao nhiêu kế hoạch sắp được thực hiện sướng nóng cả người, bà chị tôi soạn đồ trong hành lí chuẩn bị thay đồ đi ra phố. Xoay lưng kéo hành lí phía giường, bà chị tôi ngồi xoay lưng với đầu giường để soạn đồ, sau khi soạn đồ xong bà chị tôi xoay người lại đầu giường để lấy điện thoại. "Bạn biết chị tôi bắt gặp gì không?". Chị tôi điếng người nhìn chăm chăm một hình hài đang nhoẻn miệng cười_tay liên tục vẫy chào chị. Bà chị tôi từ giây phút đó miệng không nói một lời, nhanh chóng đánh thức ông người yêu dậy đón xe chuyến gì cũng được, đi thẳng một mạch trở về nhà. Vậy là chị tôi có một chuyến du lịch hai mươi tư giờ trên xe và vỏn vẹn ba mươi phút tận hưởng bầu không khí Đà Lạt. Chuyến du lịch diễn ra rất tuyệt nếu bạn chịu khó tìm hiểu trước đọc các đánh giá trên mạng về nơi sắp đến lưu trú, rủi ro sẽ có nhưng sẽ được giảm thiểu hơn. Xin bạn "Có tìm hiểu còn hơn nhắm mắt buông xuôi".

    CÂU CHUYỆN THỨ BA: CĂN HỘ HAI TRIỆU ĐẦU TIÊN.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là trải nghiệm đáng để bộ nhớ của não tôi dành một phần để lưu lại. Tôi là một chuyên viên trang điểm, sau khi thạo nghề gom góp để mở cho mình một căn tiệm, căn tiệm đầu tiên của tôi là một phong trọ mặt tiền giá thuê hai triệu gồm một trệt, một lầu. Một chân bước vào thế giới tâm linh kì diệu của tôi xuất phát từ đây. Mọi hoạt động vẫn diễn ra bình thường vào trời sáng, những thứ kì lạ bắt đầu khi trời tối tôi liên tục nghe tiếng kẽo kẹt mở cánh cửa gỗ, bạn hình dung được chứ? , mỗi đem định kì ba đến bốn lần, em tôi ở quê lên chơi hoặc bạn tôi qua ngủ đều bảo với tôi là nhà mày ồn quá, tiếng loạc xoạc dưới lầu, tiếng lục đục như có ai trong toilet, ai cũng ngủ một lần rồi không qua ngủ nữa. Tôi liên tục bị chửi oan vì ban đem ban hôm không ngủ đi xuống lầu (tiệm cũng chính là nhà của tôi: Dưới lầu kinh doanh, trên lầu dùng để ngủ). Nhưng mà tôi vốn thanh niên nghiêm túc tối đúng giờ trèo lên kéo cái chăn đắp là ngủ một giấc đến sáng. Tôi có nuôi một em chim yến phụng tên em là Ever, chúng tôi là chiến hữu của nhau, sáng cùng xuống lầu, tối cùng lên lầu ngủ, Ever ngoan lắm không có ồn ào như những con chim khác, có cơ hội tôi nghĩ bạn nên thử nuôi một em loài này, cuộc sống bạn sẽ đỡ nhàm chán hơn! Rồi điều gì đến cũng đến, Ever vốn dĩ ngoan ngoãn: Không hót không ồn ào, Tôi ở được một tháng thì mỗi đêm tôi liên tục mất ngủ không thể ngủ nỗi bởi Ever liên tục hót mỗi khi lên lầu ngủ đặc biệt từ mười một giờ trở đi, bạn đừng tưởng Ever hót nghe líu lo, trìu mến, trái với bạn nghĩ rồi Ever hót như mấy con chó mỗi khi gặp trộm, cướp, gặp người lạ, muốn nhào lại cấu xé ai đó vậy. Quá ồn, tôi thật sự không thể chợp mắt được phút nào, qua nhiều lần cảnh cáo Ever từ khuyên nhủ đến cảnh cáo nhưng vẫn vậy đêm nào nó cũng la, tôi cứ tưởng nó cảm thấy khó chịu với cái lồng nhỏ muốn đổi chỗ to hơn tôi cũng thay nhà mới cho nó nhưng mọi việc càng lúc tệ hơn, lúc đó tôi bực đến mức muốn bóp chết nó vì mãi không hiểu sao lại trở nên thay đổi tình tính như thế. Điều đặc biệt là tôi mang nó xuống lầu thì nó ngoan ngoãn trở lại không la nữa. Tôi vẫn không suy nghĩ nhiều đến khi tôi tự mình thưởng thức sự kinh hãi mà Ever phải đối diện mỗi đêm. Vẫn như mọi khi tôi vệ sinh cá nhân xong là lên lầu đi ngủ, tôi cảm nhận mình rơi vào một trạng thái chẳng phải là mơ cũng không phải là thật, bạn có bao giờ như tôi không? , có thể bạn sẽ hòa huyện được cùng tôi vào đêm này. Trong trạng thái đó tôi đứng dậy khỏi giường mò đến đèn để bật thêm cho sáng vì lúc đó vẫn có sẵn một cây đèn đang sáng, tôi dự cảm có gì đó không ổn nên bật thêm, tôi bật lên đèn thứ chẳng những không sáng mà đèn thứ nhất còn tắt dần, mọi thứ chìm dần vào bóng tối, tôi đập tay vào tường cầu cứu dì hàng xóm nhưng càng la càng không có tiếng, tôi không nói thành lời được nữa, trong lúc đang khó hiểu tôi xoay người lại tôi trông thấy một hình dạng với mái tóc đen dài phủ kín mặt, trang phục với gam màu trắng nhưng có thể do lâu ngày không được giặt giũ nên chẳng được gọi là trắng tinh khôi. Đùa thôi, lúc này sợ chết đứ đừ người rồi gì hơi sức nào nữa đâu mà bình luận thời trang người lạ mặt, giới tính người này thì tôi không rõ, người này từ hướng cầu thang tiến lại tôi rồi vặn cổ tôi lúc đó trong lòng dốc hết sức dùng hết tâm gan niệm Nam Mô A Di Đà Phật, tưởng toang rồi nhưng mồi lúc sau tỉnh dậy được, tư thế tôi nằm trong tình trạng tay chấp niệm phật, tôi giật cả mình xem điện thoại lúc đó đã hai giờ sáng. Tôi hoảng loạn đến mức cầu cứu nhỏ bạn qua ngủ cùng, và sáng hôm sau nó vẫn chửi tôi như mọi khi vì nhà tôi ồn quá. Tất cả tưởng chỉ là ác mộng cho đến khi tôi chuyển đến căn tiệm thứ hai có diện tích tốt hơn để kinh doanh, tôi sang căn tiệm đầu tiên cho một người chị.

    Vào một ngày đẹp trời tôi nhấc máy điện thoại nghe chị hỏi: Trước giờ ở bên đây em có thấy gì không? , có gì lạ không?

    Tôi trả lời: "Dạ có".

    Em thấy cái gì kể chị nghe xem giống không? : Chị tôi bảo.

    Thật tình lúc đó tôi nổi hết da gà. Tôi kể cho chị đó nghe những thứ âm thanh kì lạ nghe vào buổi tối, chuyện tôi thấy người nào đó chỗ cầu thang trên lầu. Bạn biết gì không? , chị ấy nói chị thấy y hệt như tôi kể, vón là một người không sợ ma nhưng nghe tôi nói xong chị ấy bắt đầu biết nếm mùi sợ hãi.

    Chị ấy cũng kể với tôi: "Đã hai ngày liền vào tầm bốn giờ sáng chị không hiểu sao lại mơ màng nhìn thấy một người xõa tóc dài mặc đồ trắng ngồi đúng vị trí cầu thang trên lầu nhìn chị".

    Kể từ hôm đó chị ấy đăng tin sang nhà.



    CÂU CHUYỆN THỨ TƯ: CĂN HỘ BA TẦNG NĂM TRIỆU RƯỠI.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Do nhu cầu tìm kiếm mặt bằng thoáng đãng có diện tích thích hợp hơn để hoạt động kinh doanh đi kèm những chuyện kì lạ đã xảy ra ở căn tiệm cũ nên tôi cùng Ever đã dời sang căn tiệm mới: Căn tiệm thứ hai, căn tiệm này nội thất đã có sẵn tôi sang lại từ một bà chị với giá sang rẻ, là một người trẻ mới khởi nghiệp nên tôi thầm nghĩ bản thân thật may mắn khi tìm được một căn nhà không những có tận ba lầu mà còn được nằm trong vị trí đắt địa giữa lòng thành phố nữa. Quả này trời đãi rồi, phải không? Nói là sang lại nhưng do lâu ngày không ai chăm sóc nên căn tiệm đóng đầy bụi, không gian bên trong căn tiệm khi bước vào cảm thấy thật lạnh lẽo, chính là cảm giác kì lạ đấy, mất một chi phí kha khá để tu sửa và chỉnh chu lại, mọi thứ có vẻ trong lành hơn so với lúc ban đầu. Quả này trời đãi rồi, phải không? Lần này tôi lanh lợi hơn chút biết cúng mâm cơm cho đất đai, nhơn trạch, người khuất mặt khuất mày, ra mắt nhà cửa. Ngày đó tôi bày đầy đủ lễ vật trên sàn nhà, cúng kiếng khấn vái y như ông bà dạy, ba cái chân nhang vừa cắm vào lư hương, một cảm giác ớn lạnh dọc sau gáy dài xuống sóng lưng tôi, không hiểu sao lúc đó tôi lại cảm thấy có người chạy từ cầu thang trên lầu chạy xuống xẹt ngang tôi chạy đến mâm lễ, một cảm giác lần đầu tiên được trải nghiệm. Vậy là cuộc sống của tôi yên an trôi qua vỏn vẹn bốn tháng. Những ngày tháng vất vả sau này bắt đầu khi tôi nhận được âm thanh đục vào tường, tiếng đồ vật rơi mỗi tối, Ever lại tiếp tục la, những biểu hiện bất thường của Tiểu Di (Chú mèo ở bãi rác tôi nhặt về cưu mang), đêm nào tôi cũng bị bóng đè. Chuỗi ngày liên tục bị bóng đè, đáng sợ đến nỗi tôi phải ra chợ sắm một cây dao sắt để gối đầu nằm, tục lệ ông bà truyền lại bao đời nay, tác dụng để xua tà. Thật sự không bị đè nữa mà cảm thấy có người ngồi kế bên sát mặt nhìn nhìn tôi ngủ, sẽ thành ngôn tình nếu đây là người thiệt thì tôi mừng rỡ dã man rồi. Kết cấu căn nhà: Lầu trệt tôi kinh doanh hợp tác với cô em, lầu hai tôi để ngủ, lầu ba tôi cho một cửa hàng quần áo nữ thuê lại để kinh doanh (thời gian đóng cửa vào chín giờ tối), sau chín giờ đêm căn nhà chỉ còn mình tôi. Đã bị bóng đè thêm con mèo của tôi thời gian đó đêm nào miễn tới mười hai giờ đêm là nó cào cửa điên cuồng đòi đi ra ngoài, lúc đó tôi cứ nghĩ là Tiểu Di biết yêu rồi, mệt mỏi chồng mệt mỏi vừa chợp mắt được một lúc tôi nghe tiếng nó cào cửa như tìm đường chạy chết thoát thân, tôi mở cửa cầm cây xuống lầu đánh nó, nhưng được mỗi một lát nó lại cào như thế tiếp, tôi tức quá mở cửa thả nó đi luôn, nhưng nó đi vậy rồi sáng lại về ngoan ngoãn, thời gian đó nó tăng động một cách lạ thường, cứ thế kéo dài hơn tuần lễ, cho đến một đêm tôi mang Tiểu Di lên lầu ngủ chung với tôi, tối đó tôi lại nghe rõ ràng nghe tiếng cào cửa điên cuồng như thể nữa, tôi vẫn cầm cây đi xuống kím Tiểu Di nhưng xuống tìm kím xung quanh không thấy nó đâu, tôi quay trở lại chỗ ngủ thấy nó nằm đó ngủ say sưa từ rất lâu rồi, vậy tiếng đó là của ai? Khủng hoảng cực độ hơn nữa khi Ever kêu la như ở nhà cũ từ sáng tới tối, ý nghĩ muốn bóp chết nó lại quay trở lại trong tôi. Mảng miếng kịch tích được lên cao độ qua mỗi ngày sau mỗi đêm thêm một điều kì thú mới, tiếng biết chân trên lầu ba trong khi nhân viên của tiệm đó đã khóa cửa về không còn ai. Bạn nghĩ xem trên lầu rồi dưới lầu rồi sự nỗi loạn khó hiểu của thú cưng, bạn cảm thấy thế nào? Yếu tố ngoại cảnh cũng vui vẻ tham gia vào để thêm màu cho cuộc sống kinh dị của tôi, ông lão phía sau nhà tôi mất, vài hôm sau nhìn ra bờ kè của sông trước cửa nhà thấy đông kín người. À, thì ra có người chết trôi. Kể từ dạo đó bất kể ngày đêm tôi đều được tận hưởng cuộc sống phiêu lưu trong ngôi nhà thú vị này. Hôm đó tôi chụp hình lầu giữa, tôi rất thích chụp ảnh, thời gian đó cửa hàng kinh doanh cũng không được tốt, nên tôi có thời gian để tự trang điểm, tự chụp ảnh, để có thêm hình đăng quảng cáo. Tôi dùng chân máy chụp ảnh, xoay camera sau của điện thoại chụp theo kiểu truyền thống, đếm dây để tự chụp, vì chụp camera sau hình chất lượng hơn, loạt ảnh đầu tiên tôi chụp mười tấm trong đó có một tấm là ảnh cái máy lạnh nghĩa là xoay camera trước để chụp, tôi thấy cũng hơi lạ nhưng nghĩ do chắc tôi có lúc sơ suất bấm nhầm nút xoay ra camera trước. Ngày hôm sau tôi chụp loạt ảnh khác thì hai cách hai tấm tôi chụp là một tấm ảnh hình cái máy lạnh (hình chụp bằng camera trước), tôi có tính khắc khe trong công việc nên chụp xong tấm nào tôi phải kiểm tra lại xong mới chụp tiếp, tôi thấy liên tục kì lạ như vậy nhưng cũng không để tâm nhiều vẫn tiếp tục chụp, có nhiều khoảnh khắc tôi chụp xong một tấm tôi choàng người bấm điện thoại xem ảnh thì camera đang đếm đến giây thứ tư rồi (tôi chụp hình chỉnh mười giây), thú vị phải không nào? Cứ nghĩ tôi hoang tưởng cho đến khi những người bạn của tôi cũng như thế sau khi nghe tôi kể về căn nhà, kiểu như ai mà biết đến câu chuyện này đều được chứng minh là không nghe lầm hay sao ấy. Một hôm tôi kiểm tra tay nghề của chị học trò trên chính mặt của tôi, cách chụp hình tôi vẫn như cũ vẫn nhờ chân máy ảnh nhưng lần này tôi không cần đếm giờ nữa vì có chị học trò bấm máy giúp tôi rồi.

    "Chị tin rồi" : Vừa gật đầu chị học trò tôi vừa nói, vẻ mặt có vẻ tâm đắc vì câu chuyện tôi kể không phải là giả.

    Tôi hỏi: "Sau chị?".

    Chị trả lời: "Ai đó của em lại xoay camera về trước xin chụp ké nữa rồi".

    Không cần nói thêm, tôi tím tái mặt mày rồi. Lại câu chuyện về học trò khác của tôi, khi mọi người biết được câu chuyện của tôi ai cũng mở rộng tấm lòng cho tôi tá túc qua đêm vì thật sự tôi không dám về đó khi tối nữa. Thật sự rất biết ơn mọi người. Tối như thường lệ tôi vad em học trò về nhà tôi để lấy đồ sang nhà em đó ngủ ké, em học trò tôi đậu xe ngoài sân chờ tôi lên lầu lấy đồ, tôi chạy thật nhanh lên lầu hai mở cửa khoảnh khắc đứng mở cửa tôi cảm nhận có ai đó ngồi tại bậc thang thứ sáu nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cố gắng lơ đi chạy thật nhanh lấy đại đồ rồi chạy xuống khóa cửa để đi.

    "Chị ơi, Tiểu Di chạy ra ngoài đường nữa kìa." : Em học trò tôi vội vã bảo tôi.

    Tôi chạy theo rượt đuổi mất khoảng năm phút với nó, mới có thể đem nó vào nhà. Sau khi về nhà của em học trò.


    "Lúc chị đi rượt Tiểu Di em nghe rõ ràng tiếng kéo bàn trên lầu ba, em nói thật, em biết được kéo chỗ nào luôn". Em học trò tôi kể

    "Vậy là thêm một em được tận hưởng". Tôi chọc học trò rồi hai cô trò ngồi kể mấy chuyện tâm linh tới tận khuya

    Chuyện là hôm đó nhỏ bạn thân chí cốt của tôi được dịp lên chơi nên tôi đi rước nó, lúc chuẩn bị đi tôi loay hoay chỗ cầu thang gần nhà vệ sinh tôi bỗng chết điếng khi nghe tiếng nước dội bồn cầu, bạn hình dung được không chính là tiếng bấm nút tự hoại. Lúc đó tôi nảy sinh hai luồng suy nghĩ: Một là vô đó xem, hai là cắm đầu đi thẳng ra đường coi như không có gì, tôi đã chọn phương án hai. Sau đó tôi đi với con bạn thân.


    Khoản hai tiếng sau tôi nhận được tin nhắn của cô em hợp tác kinh doanh ở lầu trệt với tôi.

    Đây là phần trải nghiệm của cô ấy: "Chị ơi nãy giờ em thấy hiện tượng lạ, em mở đèn nhà vệ sinh để gội đầu, thói quen của em là để tóc trên bồn cầu để khi xối nước đừng văng lung tung nên mặt đối diện trực tiếp với bồn cầu, em đang gội đầu nhìn thấy nước cuộn cuộn trước mắt tiếng bấm nút tự hoại, em gan nên cũng không sợ mấy vẫn tiếp tục gội đầu gội đầu lúc đi ra em tắt đèn, nhưng quay lưng đi đèn sáng lên. Em thử lại vài lần cũng như vậy, mà em cũng kệ, chị nào rãnh kiểm tra lại camera nha chị, lúc em đang chải đầu tự nhiên đứng im ru lại luôn á, lúc đó trời không có miếng gió vậy mà em chải đầu gió ở đâu thổi vụt qua tai, gió này lạnh lắm, em hết hồn đứng hình một hồi".

    Đó là lần trải nghiệm đầu tiên của cô em tôi và những ngày sau đó em tôi nghe liên tục nhưng em tôi là một cô gái quả cảm nên không dọa được.

    Em tôi nhắn: "Chị ơi, hôm nay em đang đi vệ sinh mà cũng tự hoại dùm em nữa, công nhận từ nay về sau sướng rồi đi vệ sinh cũng có phục vụ".

    Lại là cô ấy: "Tối hôm qua bộ tiệm trên lầu về trễ lắm hả chị, mấy người đó bỏ quên đồ lên lấy hả chị, hôm qua cỡ mười giờ rưỡi em với đám bạn ngồi uống nước quán đối diện tiệm mình nè chị, em đang chỉ cho nhỏ em thấy tiệm mình, lúc chỉ cho nó em còn thấy chị ở dưới lầu chưa đóng cửa, em thấy đèn trên tiệm ở trên mở sáng em còn nói với nhỏ em tội nghiệp chị bữa nay trên kia về trễ mắc chị đợi nữa rồi, vừa nói xong cả đám cùng thấy đèn tắt một cái bụp, trên lầu tối thui".

    Tôi trả lời: "Hôm qua tiệm trên lầu về đúng giờ mà, chị với bạn chị xông nhà nên chị có lên trên lầu mà thấy khóa cửa tắt đèn tối thui rồi".

    Em tôi hỏi: "Mấy giờ chị nhớ không chị".

    Tôi trả lời: "Tầm mười giờ rưỡi chị lên đó thấy vậy á".

    Rồi hai đứa im bặt, tiếng nuốt nước bọt rồi ánh mắt nhìn nhau thay cho lời nói đã hiểu ra rồi, kể từ hôm đó nhỏ em tôi cũng thấy cả tiệm tắt đèn rồi, đèn của tiệm trên lầu bật sáng một lúc rồi tắt đi.

    Tôi và nhỏ bạn thân do nó lên nên tôi không đi ngủ bụi ở nhà mấy đứa bạn được, tôi với nó cùng nhau trải qua một đêm hấp dẫn ở căn tiệm. Tối đó tầm chín giờ tối tôi với nó ở lầu giữa chuẩn bị đi chơi hai đứa vừa đùa giỡn vừa sửa soạn, tôi đang kẻ chân mày cho nhỏ bạn của tôi thì "Lụp cụp.. Lụp Cụp"

    Bạn tôi nhìn tôi nói: "Kìa kìa bạn đến chơi nhà bạn tới rồi kìa ra tiếp bạn đi".

    Tôi vũng vẫy vờ như không nghe thấy (thật ra tôi cũng nghe rất rõ nữa), mắng nó vài phát rồi nhanh chóng xách nhanh ra đường, tối đó tối phải uống tận hai chai mấy soju để đáp ứng phương châm say quắt cần câu cho khỏi sợ. May là say nên ngủ ngon lành đến sáng, không biết nhỏ bạn tôi đêm đó thế nào. Nó lo lắng cho tôi nên có cạy miệng cũng không bao giờ kể.

    Một đứa bạn khác của tôi cũng phát biểu cảm nghĩ của cô ấy về ngôi nhà này: "Nhà mày ghê quá, tao ngủ hai lần lần nào cũng bị đè".

    Có lần nó qua tiệm tôi chơi, tôi từ nhà vệ sinh bước ra nó dùng ánh mặt kinh ngạc hỏi tôi: "Ủa, mày không phải ở trên lầu sau tao nghe tiếng kéo cửa phòng mày rõ ràng, còn nghĩ mày đang đi xuống".

    "Có đâu tao ở đi vệ sinh trong đây mà, nãy giờ có trên lầu đâu, tao khóa cửa rồi mà" : Tôi nói với nói cũng với ánh mắt ngạc nhiên luôn.

    Nói đi cũng phải nói lại ngôi nhà tuy gây hoảng sợ nhưng cũng đôi lúc cứu tôi, khi tôi thật sự tiêu cực, gần như quyết định buông bỏ tất cả tôi luôn được thấy được trong chiêm bao những cảm giác tích cực kì lạ mang đến cho tôi, có thể bình tĩnh suy nghĩ lại, có điều những điều đáng sợ gây áp lực tâm trí nhiều hơn những tươi đẹp tích cực. Sau bốn tháng bình yên và hai tháng cầm cự chẳng thể hiểu được cố gắng cách mấy tình hình kinh doanh vẫn không khá lên nối, xoay quanh những hiện tượng khó mà hiểu được tôi đã sang lại căn tiệm tâm huyết của mình.

    À! Giờ nhớ lại câu nói chột miệng của chú chủ nhà: "Nhà này để ở thôi chớ không làm ăn được đâu".

    Nhớ lại lời dặn của bà chị sang tiệm cho tôi: "Em biết đó mình đi đến nhà nào phải cúng kiếng vì ở đâu cũng phải nể mặt người ta, nhỏ học trò của chị đem trước khi chị cúng nó sang ngủ một mình canh tiệm cho chị, sáng hôm sau nó nói cả đem không ngủ được, sau này không ngủ ở đó nữa, hôm qua nó nằm trằn trọc không ngủ được nhìn dô góc nhà thấy một tản đen thui nhìn như một người đàn ông, mà kể khi chị qua đó cúng chị ở có thấy gì đâu".

    Xâu chuỗi lại thì bà chị này ở vỏn vẹn chưa đầy một tháng rưỡi thời gian cô này ngủ lại cũng đếm đầu ngón tay vì hàng xóm hay nói với tôi cái cô trước của tiệm này đi miết không có ở nhà.

    Thời gian đỉnh điểm của sóng gió trước khi nói với mọi người đó ai cũng thấy tôi kì lạ, rất im lặng, không nói chuyện với ai, nhìn tôi rất lạ ánh mắt cũng khó hiểu vô cùng, tự giam mình trong phòng, mọi người rất khó tiếp cận tôi, như thế căm ghét cả thế giới, ngay cả bản thân tôi cũng không thể kiềm chế được chính mình.

    Dù tin hay không tin việc xem phong thủy nhà cửa, nguồn gốc tiểu sử ngôi nhà, nể trọng những thế lực vô hình trong làm ăn kinh doanh thật sự quan trọng, "có thờ có thiêng, có kiêng có lành".
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tư 2020
  5. Nhất Bách Di

    Bài viết:
    22
    CHƯƠNG II. LÀM SAO HIỂU ĐƯỢC?

    CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT: KHUYA VÀ DORAEMON


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ vẫn là một đêm, đánh một giấc đến sáng như mọi khi của em tôi nếu như không có sự xuất hiện của Doraemon. Một đêm thức trắng tràn ngập trong nỗi sợ hãi, đến nỗi sáng đó em tôi bị chuột rút do nằm bất động không dám cử động dù chỉ một ngón tay. "Cót két.. Cót két.. Cót két.." tiếng lên giây cót của con Doraemon đồ chơi của em tôi, "Tách.. Tách.. Tách.. Tách" tiếng Doraemon cử động sau khi được lên dây cót, rồi im lặng, tiếng dây cót lại tiếp tục cót két một âm thanh tưởng rất đỗi bình thường giữa ban ngày nhưng thật kinh khủng giữa đêm tối tĩnh mịch, cả nhà tôi đều đã ngủ, không một ai thức cả. Một chu kỳ tuần hoàn lên dây cót rồi lại là tiếng Doraemon vặn hành rồi lại cót két, kéo dài độ gần chục phút. Tất cả sẽ là hoang tưởng nếu con Doraemon và em tôi không cách nhau chỉ mỗi tấm màng thưa.

    CÂU CHUYỆN THỨ HAI: ĐÊM HỘI DÁNG NGƯỜI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là một câu chuyện được hội chị em chúng tôi gặp nhau nhắc lại, những điệu nhảy của gai ốc vẫn hoàn chỉnh như điệu nhảy ban đầu. Nhà tôi và nhà chị tôi sát vách nhau, đêm đó người trải nghiệm đầu tiên là em tôi. "Sao ba lại nằm ngoài mùng, không dô màng ngủ, sao nhìn chằm chằm mẹ" ý nghĩ trong em tôi lúc đó khi trông thấy hình dáng một người đàn ông y hệt ba tôi. Thoạt đầu định kêu bố vào trong màng ngủ, không hiểu sao lại nhìn sang mẹ thì em thôi thấy ba đang nằm cạnh mẹ ngủ ngon lành. Miệng bỗng nhiên không nói thành lời, đầu không dám xoay lại nữa lẳng lặng đắp chăn kín người bất động đến sáng.

    Cùng đêm đó tôi ngủ trong phòng cũng thấy bố vào phòng treo áo giữa đêm khuya, nhưng sáng được em tôi kể thì tôi biết đó không phải bố mình rồi.

    Chị cạnh nhà tôi cũng thế: "Một người mặt đồ trắng tóc dài đi từ cầu thang đi xuống".

    Một đêm đáng nhớ.

    CÂU CHUYỆN THỨ BA: GIÓ THỔI QUA TAI.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Em tôi đang nằm trên giường, vừa thiu thiu mắt chuẩn bị tận hưởng một giấc ngủ êm ái sau một ngày dài học tập vất vả. "PHÙ". Tiếng ai đó thổi qua tai em tôi thật mạnh đến nổi đánh thức sự buồn ngủ trong cô ấy. Em tôi tỉnh giấc đảo mắt quanh phòng nhớ ra ngôi nhà chỉ có mỗi mình cô ấy.

    CÂU CHUYỆN THỨ TƯ: QUẠT TỰ ĐỘNG.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lại là một câu chuyện về em tôi. Thật tình mà suy nghĩ không biết có nên cho cô ấy lời khuyên về tâm linh hay không. Em tôi một cô gái thật thú vị! Đêm tôi bận mây mưa cùng đống sách để trả nhận xét về nó nên không ngủ trong phòng. Chỉ mỗi mình cô em tôi ngủ trong đấy. Bỗng: "Rẹt" tiếng kéo cửa phòng nhà tôi.

    "Ghê quá, đang ngủ nghe tiếng tít tít (tiếng của cái điều khiển cây quạt trong phòng tôi) vặn chế độ quạt mạnh rồi bật nhẹ lại, em tưởng là hai chỉnh mà nhìn không có hai, định tìm cái điều khiển thì nó nằm kế bên, em không hề chạm vào cái điều khiển". Em tôi với khuôn mặt vừa hốt hoảng vừa nói với giọng chẳng thể gọi là đùa của nó.

    Vậy là đêm đó tôi với nó ở ngoài đọc sách, nghe nhạc thâu đêm.

    CÂU CHUYỆN THỨ NĂM: BÓNG AI ĐÓ NHẸ NHÀNG VỤT QUA NƠI ĐÂY.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là câu chuyện của cậu em tôi. Nhà tôi có ba chị em mà gặp tâm linh hết cả đám không chừa đứa nào. Cậu em tôi đang học trực tuyến như mọi hôm.

    "Cảm giác quạt đang bình thường bỗng dưng lạnh hơn mọi khi, cảm giác không an toàn như có ai đó sau lưng đang đứng nhìn vậy, em nhìn vào màn hình máy tính, một cái bóng đen to lớn đang đứng sau lưng em". Cậu em tôi chạy một mạch vào phòng đóng kín cửa ngồi kể lại cho chị ba nó nghe.

    "Em thấy có người vừa mới đi ngang". Tiếng nói đang diễn ra cùng hành động đôi mắt của cậu ấy nhìn ra kẻ cửa dưới sàn.

    Thật thú vị vì hôm đó nhà không có ai ngoài hai đứa em tôi.

    CÂU CHUYỆN THỨ SÁU: AI ĐÓ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lại là cậu em tôi đây nhưng vào một ngày đẹp trời khác, như bình thường nhiệm vụ của cậu ấy là lên lầu mở đèn khi trời tối.

    "Trên gác tối hù, em đang giơ tay chạm vào công tắc đèn chưa kịp mở, một cái hình dáng rõ ràng trước mặt chân không chạm đất" Em tôi chạy bán sống bán chết xuống lầu mặt cắt không còn một giọt máu.
     
    Gill thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...