Tiểu Thuyết Nếu Kiếp Sau Em Đến Trước - Lôi Vũ Vy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lôi Vũ Vy, 6 Tháng năm 2018.

  1. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Đông giúp tôi mở cửa xe, cài đai an toàn, chu đáo đến mức tôi tự hỏi có phải rằng tôi đã làm sai gì không? Giống như những bộ phim hồi còn nhỏ tôi rất thích xem, bữa ăn trước khi lên đầu đài, luôn luôn ngon và đầy đủ.

    Tôi cứ nhìn chằm chằm anh, còn anh cứ phớt lờ rồi làm những gì anh nghĩ nên làm. Làm xong thì tập trung lái xe, đến cả nói với tôi một câu cũng không có.

    Anh tức giận sao?

    - "Tại sao anh không nói chuyện?"

    Anh không trả lời, niềm vui nhỏ nhoi vốn dĩ đã cùng với xót xa tranh giành rất lâu, làm sao còn có thể chống đỡ được? Cứ như vậy mà vụt tắt.

    Tôi chợt nhận ra rằng đôi lúc cái mà tôi nghĩ là bắt đầu của hi vọng, sẽ là kết thúc cho hi vọng.

    Cũng may tôi không đầu tư quá nhiều.

    Tôi nhìn sang hai bên đường, nhìn dòng người lướt qua thật nhanh, với lại không kịp.

    Cảnh vật xung quanh thay đổi dần, từ nhộn nhịp dần dần trở nên yên ắng và bình yên hơn, tôi nhận ra con đường này, là con đường đến với biển, một làng nhỏ quanh biển, cách nơi chúng tôi sinh sống 3 tiếng chạy xe.

    Tôi không hỏi anh nữa, một phần vì sợ anh sẽ không trả lời, xe cứ chạy càng lúc càng nhanh, đường cũng càng lúc càng trở nên vắng lặng, hoàng hôn buông dần xuống trên con đường, đỏ cả một vùng trời đằng xa.

    Thành phố quá nhộn nhịp, quá cao lớn, suýt chút nữa làm tôi quên mất bình yên, bầu trời hoàng hôn rõ ràng là mỗi ngày đều xuất hiện, vậy mà có những người thật sự không phát hiện ra.

    Tôi mãi nhìn trời, nhìn xung quanh cho tới khi hoàng hôn tàn, màn đêm tới, 7h tối, bên ngoài đã chỉ còn lại màu đen đêm, chúng tôi cũng tới nơi, anh gọi tôi xuống xe, vẫn chu đáo như vậy, mở cửa xe cho tôi, kéo tôi ra ngoài đi dần dần về phía biển.

    Chúng tôi ngồi xuống trên bờ cát, tiếng sóng vỗ rì rào, vừa ồn ào vừa bình yên.

    Anh dùng tay vẽ lên cát 1 trái tim, sau đó cầm lấy tay tôi đặt vào đó, chậm rì rì nói

    - "Đã lâu rồi không dẫn em tới đây, Tiểu Giản, có thích không?"

    Tôi hít một hơi thật sâu, gió mang cái mặn của biển đập vào da mặt, đi vào phổi, tôi bống chốc thấy muốn ôm anh một chút. Tôi chủ động quay sang ôm anh xem như đã cho anh câu trả lời. Anh cười thở ra

    - "Nếu có thể để em không phòng bị ôm anh như vậy, hôm nay thật sự đáng giá"

    Anh trân trọng tôi, đó là suy nghĩ duy nhất có thể hiện lên trong lòng tôi lúc này. Cho dù hàng vạn hàng ngàn lí do khác, sự việc khác nói với tôi rằng anh chẳng quý trọng tôi chút nào đâu, giờ khắc đó tôi vẫn là nghĩ như vậy.

    Một trận giằng xé lại diễn ra, cuối cùng tôi vẫn bỏ qua chính mình mà lựa chọn trốn tránh. Yếu đuối hôm nay thôi rồi chờ ngày mai anh hoặc người khác đem tôi tát tỉnh lại.

    Tôi ngồi trong lòng anh, tùy ý dựa vào anh hỏi

    - "Sao anh không nói chuyện với em?"

    Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, giọng nói phiêu miểu sắp bị ngọn sóng vồ vập xô đi mất

    - "Đừng hỏi anh, cứ như vậy cùng anh một lúc nhé!"

    Tôi không nói nữa, chỉ nép người lại dựa vào anh.

    Một lúc lâu sau, mới nghe thấy anh nói chuyện

    - "Tiểu Giản, mặc dù em không phải vợ anh, nhưng là người anh yêu nhất. Em không thể cứ như vậy sao?"

    Tim tôi nhói lên một chút, rồi một chút.

    - "Ý anh là gì?"

    Anh không trả lời tôi, tay anh vuốt vuốt mái tóc tôi, vừa vuốt vừa nói

    - "Anh xin lỗi tiểu Giản, anh không nỡ để em đi mất, anh thật sự không nỡ, nhưng Lệ Quân, cô ấy thật sự không làm gì sai với anh cả, anh.."

    Tim tôi lại nhói lên, càng ngày càng đau đớn. Tôi bật hẳn dậy gào lên

    - "Cô ta giết chết con của em? Cô ta vô tội, vậy em có tội sao?"

    - "Anh xuất hiện làm em yêu anh sau đó thì nói với em anh có vợ rồi, vậy em có tội sao? Tất cả mọi người đối xử với em như người có tội, kể cả anh. Em bỗng chốc biến thành tội nhân"

    - "Dương Đông anh dùng lương tâm của anh ra nói chuyện, em đã làm sai điều gì? Là ai làm em không thể đi học, là ai hại con em? Cứ cho là cô ta vô tội, vậy em, anh nói đi em làm sai điều gì?"

    Nước mắt chảy dài chảy dài hai bên má, Nói đi anh? Giản Tô Tô em đã làm gì sai?

    Có lẽ gặp anh yêu anh chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi, nhưng tôi biết làm thế nào?

    - "Mỗi lần em đều phải tự dặn mình em không là gì cả, em không được quá yêu anh, em không được quá nuông chiều mình, mỗi lần nhìn anh mà không thể nói, tim em đều đau đến thở không nổi, em không có quyền khóc, sợ người xung quanh vội vàng hỏi em tại sao lại khóc rồi?"

    - "Em không được yêu anh, em so với ai khác càng rõ ràng, nhưng em lỡ yêu anh rồi, lúc em biết thì đã yêu anh không thể ngừng lại được.."

    - "Yêu anh là em sai rồi sao Dương Đông, lúc con của em đi, em gọi anh nhiều như vậy, tại sao anh không xuất hiện?"

    Tôi nói rất nhiều sau đó ngồi thụp xuống che mặt khóc, anh ôm tôi nói xin lỗi, tôi liền gào lên dùng sức đẩy anh ra. Anh ngã ra cát, sau đó cũng không cố ôm tôi nữa.

    - "Tiểu Giản, là tại anh sai, tiểu Giản là tại anh, là tại anh"

    Trong mơ màng tôi nghe thấy anh nói rất nhiều, rất nhiều. Cuộc sống này vốn dĩ không có gì là tuyệt đối, công bằng trong mắt anh, đôi lúc chẳng phải công bằng trong mắt tôi.

    Thì ra anh cho tôi tình yêu, trong mắt anh đã là ân huệ lớn nhất.

    Thì ra trong mắt anh, không cho chị tình yêu đã là trừng phạt lớn nhất.

    Đau đớn tràn lên ào ạt, tôi thậm chí không khóc nổi nữa. Anh có biết cảm giác chỉ cần thở thôi là đau đớn đến không thể chịu đựng được không Dương Đông?
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  2. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 21: Hà Vân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, lúc Dương Đông về tới công ty, Thư kí An mang bản hợp đồng đã viết xong đặt lên bàn cho anh. Anh cầm bản hợp đồng cất vào hộc tủ, khóa kĩ lại.

    Gianr Tô Tô yêu cầu nếu như cô có thai, cô sẽ dọn tới biệt thự nhà họ Dương cùng anh và Vương Lệ Quân ở chung một nhà. Anh không rõ Tô Tô vì muốn ở chung với anh hay vì làm khó Vương Lệ Quân, nhưng anh biết nếu như điều này xảy ra, Vương Lệ Quân nhất định sẽ không chịu nổi.

    Anh không tức giận về điều Tô Tô yêu cầu, anh có thể cho Tô Tô tất cả những thứ cô muốn, chỉ là tại sao cô lại chọn điều này?

    Dương Đông mở khóa tủ, cầm bản hợp đồng sửa đổi ra. Anh đã nghĩ rằng anh có thể dùng tình yêu và vật chất để bù đắp cho cô.

    Buổi chiều, Thư kí An lên lịch hẹn Gian Tô Tô, Dương Đông do dự một lát, cuối cùng cuộc hẹn được dời tới cuối tuần.

    * * *

    - "Tiểu Tô, hôm trước nghe nói cậu được BMW đón về, sao nào? Bạn trai à?"

    Hà Vân, cô đồng nghiệp cùng bàn lên tiếng hỏi tôi, trong mắt đều là tò mò, Tôi có chút không ứng phó được liền ừ ừ cho qua chuyện. Không ngờ vừa ừ xong, Hà Vân đã dùng ánh mắt lấp lánh sao nhìn tôi thủ thỉ

    - "Cậu làm sao mà gặp được bạch mã hoàng tử BMW thế?"

    Tôi đang làm việc liền qua loa đại khái đáp

    - "Tự nhiên ra đường gặp"

    Hà Vân tính cách có hơi hướng ngoại, từ nhỏ đã sùng bái truyện cổ tích, đặc biệt mơ mộng cũng đặc biệt rất thích xem ngôn tình. Lúc này trong đầu cô ấy đã tự động dệt nên một câu chuyện ngôn tình cảm động.

    - "WOA.. Tiểu Tô, cậu va vào anh ta hay anh ta va vào cậu, anh ta đi BMW hay 1 con khác như ROLLS ROYCE, còn cậu đi xe máy à, anh ta đụng cậu rồi thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên đúng không?"

    Sau đó cô ấy thở dài chống cằm, nhìn Tô Tô cảm thán

    - "Bao giờ mới có BMW lướt qua đời tớ đây?"

    Một lúc sau, Hà Vân lại chọt chọt hông Tô Tô, nói nhỏ

    - "Lúc ấy cậu đi trên đường nào thế?"

    Tôi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô ấy, rốt cuộc nhận được câu trả lời

    - "Con đường cậu gặp được BMW nhất định có thể cho tớ gặp rolls-royce'

    -" "

    Nếu như cậu phát hiện bạch mã hoàng tử cũng không hẳn là của cậu, cuộc sống của cậu lại vì người ta mà hoàn toàn bị phá hủy, chỉ có thể dựa vào người ta mà sống, giống như tôi vậy, ắt hẳn hiện tại đã không mong ước như vậy.

    Hà Vân vốn không biết cô bạn bên cạnh đang vì vài câu nói của cô mà cảm thán, cũng không biết bạn cô đã từng trải qua những chuyện như thế nào, cô còn đang bận tưởng tượng về chiếc rolls- royce của đời mình, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn qua Tô Tô lại phát sáng, tựa hồ như đang nhìn minh chứng sống của ngôn tình.

    * * *

    Dương Khiết đã có hai hôm không gọi Gian Tô Tô lên phòng, dường như cũng nghe được tin đồn cô được BMW đón đi.

    Hôm nay anh ghé qua, lại thấy Gianr Tô Tô đang nói chuyện vui vẻ, cục tức trong lòng lại dội lên.

    Anh bước vô phòng, chỉ vào cô gái đang nói chuyện với Gian Tô Tô nói

    -" Cô lên phòng tôi có chút việc"

    Nói xong liền rất tự nhiên nhìn qua Gianr Tô Tô.

    Hà Vân vốn dĩ đang tưởng tượng đến mấu chốt, thấy Giams đốc chỉ vào mình chỉ thị lên phòng, hai mắt như hỏa nhãn kim tinh bùng cháy. Cô mơ mơ màng màng nhìn qua Tô Tô tựa hồ không tin được miếng bánh thịt, à không chiếc rolls royce lại thật sự chuẩn bị đập vô đầu mình.

    Trung gian ba người, Gianr Tô Tô cũng xem như bình tĩnh nhất. Dương Khiết nhìn bộ dạng không tim không phổi của Tô Tô, lại tức giận, xoay người đi thẳng lên phòng. Phía sau anh là Hà Vân nhảy nhót đi theo.

    Chỉ tay bảo Hà Vân đi lên là do anh muốn nhìn xem phản ứng của Gianr Tô Tô, Dương Khiết liền ném đại cho cô một phần hồ sơ rồi đuổi về phòng.

    Hà Vân như bị đạp từ trên mấy rơi xuống. Bánh thịt à không rolls royce chỉ lướt qua cô rồi đi mất hút..

    * * *
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  3. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 22: Tái hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tan tầm, Dương Đông không ghé nhà Gianr Tô Tô mà đi thẳng về nhà, Vương Lệ Quân đã nấu bữa tối xong. Cô vui vẻ đón anh, lấy thêm một chén múc cơm cho anh. Dương Đông yên lặng ăn. Vương Lệ Quân ăn xong thì dọn dẹp, Dương Đông ra phòng khách xem Tivi. Hai vợ chồng đều không nói lời nào. Không khí dần dần chìm xuống.

    Vương Lệ Quân vốn dĩ không phải người kiên nhẫn, lúc này quay sang hỏi dò

    - "Mấy bữa nay anh đi công tác sao?"

    Dương Đông lạnh nhạt "ừ" một tiếng sau đó đi vào phòng tắm. Vương Lệ Quân nhìn anh đi vào phòng tắm, khuôn mặt cười nói rốt cuộc cũng không giữ được bình tĩnh trở nên méo mó hơn.

    Giản Tô Tô, là cô chọc vào tôi, đừng trách tôi độc ác.

    * * *

    Giản Tô Tô đang làm việc thì Hà Vân ở ngoài cửa vẫy tay nói

    - "Tiểu Tô, có người tìm cậu"

    Người khác có người tới tìm là đương nhiên nhưng Gianr Tô Tô không giống. Gianr Tô Tô không có bạn, cũng không có người thân, Dương Đông cũng sẽ không tìm cô vào giờ làm việc.

    Tôi có chút ngạc nhiên, cũng vô cùng tò mò về người này. Tôi dẹp giấy tờ qua một bên, đi ra ngoài.

    Bước ra khỏi cánh cửa liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp, cô ta tìm tôi sao? Chỉ là tại sao trong kí ức của tôi không hề có cô ta?

    - "Cô là?"

    Hà Vân thấy vẻ mặt tôi, đoán ra tôi không quen người này, liền quay sang nhìn người phụ nữ đó. Người phụ nữ nhếch miệng cười, vòng tay nhìn tôi nói

    - "Không có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng bản lĩnh câu đàn ông không tồi, thế nào? Công phu trên giường của cô tốt lắm sao?"

    Hà Vân tức đến bốc khói chỉ tay vào mặt cô ta định mắng, Tôi kéo tay Hà Vân bước đi, người phụ nữ kia lại tức giận nhào tới túm lấy tóc tôi, mắng sa sả

    - "Đồ hồ li tinh, đồ thứ điếm, mày dám cướp chồng bà à"

    Trên đầu truyền đến cảm giác đau nhói, người phụ nữ kia đánh đập loạn xạ, khiến toàn thân tôi đau đớn. Hình ảnh Vương Lệ Quân bất thình lình xuất hiện trong lòng, theo bản năng, tôi ôm lấy bụng mình ngồi thụp xuống không hề có ý định đánh trả.

    Tiếng Hà Vân thét lên chói tai, tiếng bảo vệ cùng những người xung quanh lao tới như phóng đại lên, tôi dường như đã mường tưởng ra những ngày tháng sau này của mình, nghĩ tới chị quản lí, nghĩ tới Hà Vân, Dương Khiết, ngực lại đau đớn co thắt lại, Dương Khiết, tôi nghe thấy tiếng cậu ta đến gần. Tôi hoảng hốt ôm đầu, ngăn cho âm thanh xung quanh càng ngày càng lớn lên, tim đập càng ngày càng nhanh, gáy nóng rần, cuối cùng ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

    Dương Đông, anh ở đâu?

    * * *

    Lúc Gianr Tô Tô tỉnh dậy, đã nghe thấy tiếng Hà Vân khóc thút thít bên cạnh.

    Cô gái này, thích khóc như vậy, tôi vốn dĩ muốn giơ tay lên gõ đầu cô gái đang làm ướt chăn mình, bỗng nhiên nhớ tới sự việc hôm nay. Tay đưa lên lại hạ xuống.

    Hà Vân thấy động, ngẩng đầu lên thấy Gianr Tô Tô đã tỉnh, cô vội vàng lau nước mắt, hỏi

    - "Cậu có thấy khó chịu chỗ nào không? Dọa chết mình rồi"

    Tôi cười lắc đầu, Hà Vân vẫn không yên tâm hỏi tới hỏi lui, biết tôi không có chỗ nào không thoải mái mới thở phào.

    - "Tiểu Tô, giám đốc lo cho cậu lắm, lúc cậu ngã xuống là anh ta bế thốc cậu dậy đưa đi bệnh viện, hình ảnh đó muốn bao nhiêu ngôn tình liền có bấy nhiêu. Lãng mạn kinh khủng"

    Tôi cười hỏi lại

    - "Giams đốc không phải đi công tác sáu tháng mới về sao, mới một tháng, sao đã về rồi?"

    Tôi vừa dứt lời, ánh mắt Hà Vân nhìn tôi bỗng nhiên thay đổi có chút kì lạ. Hà vân giơ tay lên trán tôi, thấy nhiệt độ ổn định liền nhảy dựng lên

    - "Cậu không phải mất trí nhớ rồi chứ? Giám đốc ngày nào chả gọi cậu lên phòng anh ta giúp đỡ anh ta, đi đâu mà đi. À mà thư kí Lý hình như đi Châu Âu một tháng rồi, nên cậu mới có cơ hội mỗi ngày bên cạnh soái ca rolls royce của mình đấy"

    Hà Vân vừa nói xong thì Dương Khiết vào phòng, Hà Vân liền nhanh nhảu chạy tới nói

    - "Giams đốc anh không cần phải mua nhiều vậy đâu, anh tới đây thăm là Tô Tô nhà em vui lắm rồi"

    Nghiễm nhiên mang bộ dáng chủ nhà.

    Dương Khiết ho khan, anh để đồ xuống bàn vuốt mũi, ánh mắt đụng vào ánh mắt Tô Tô, chột dạ. Dương Khiết như ngồi trên đống lửa, nói chuyện vài câu liền đuổi Hà Vân ra ngoài.

    Không khí lại rơi vào im lặng.

    Dương Khiết vuốt vuốt mũi nói

    - "Là cô tự hiểu lầm, tôi không lừa cô"

    Tôi liếc nhìn anh ta thản nhiên đáp

    - "Tôi có nói gì sao?"

    - "Cô nhìn tôi"

    - "Nhìn là nói sao?"

    - ""

    P/s : Tiểu Dương Dương đáng thương bị Tiểu Tô Tô ăn đến gắt gao

    * * *

    Dương Đông tan tầm liền về thẳng nhà, Hà Vân trực đêm trong bệnh viện, anh cũng không thể tới thăm Tô Tô được.

    Vương Lệ Quân thấy vẻ mặt anh âm trầm, biết anh không vui liền cười cười nói

    - "Em đi lấy chút sâm panh, lâu rồi không cùng anh uống"

    Dương Đông không phản đối, Vương Lệ Quân liền đứng dậy đi lấy rượu. Sâm panh được rót ra ly tua lip, Vương Lệ Quân rót cho Dương Đông 1 ly, cùng rót cho chính cô ta một ly. Dương Đông dốc hết ly rượu vào cổ họng, Vương Lệ Quân lại rót cho anh một ly nữa, anh lắc nhẹ ly rượu vang, sau đó lại dốc hết một lúc.

    Lần này Vương Lệ Quân không rót nữa, Dương Đông cầm chai rượu lại rót cho mình một ly. Dương Đông vốn có thân hình nam tính, lại là loại đàn ông vô cùng có khí chất, mặc dù uống rượu vang cũng là như vậy, vô cùng quyến rũ.

    Vương Lệ Quân ngăn lại anh.

    - "Tâm trạng anh không tốt sao?"

    Cô cầm chai rượu trong tay, chậm rãi giúp anh rót vào ly, vừa rót vừa nói

    - "Không thể nói cho em được sao?"

    Dương Đông cúi đầu, dường như rượu bắt đầu ngấm làm cho anh có chút mệt mỏi.

    - "Em dừng được rồi, Lệ Quân"

    Vương Lệ Quân khựng lại, nhìn anh hỏi

    - "Anh không muốn uống nữa sao?"

    Khóe miệng anh kéo lên một đường vòng cung, anh ngẩng đầu nhìn Vương Lệ Quân, tay nắm lấy cằm cô ta bóp chặt nghiến răng nói

    - "Anh đã cảnh cáo em một lần, đừng đụng vào Giản Tô Tô"

    Trong mắt Vương Lệ Quân lóe lên một tia đau đớn, cô ta nở nụ cười khó coi nói,

    - "Em không làm gì cô ta cả"

    - "Thật sao? Đừng tưởng anh không biết em đang làm gì?"

    Dương Đông bỏ tay ra khỏi cằm Vương Lệ Quân, sau đó không nhìn cô nữa, tiếp tục uống rượu. Cằm bị nắm đau, để lại vết ngấn đỏ, Vương Lệ Quân xoa xoa cằm, cười lạnh.

    - "Anh yêu cô ta đến vậy sao?"

    Dương Đông không trả lời, gương mặt tươi cười giả tạo của Vương Lệ Quân cũng không giữ được nữa. Nét đau đớn hiện rõ lên khuôn mặt cô, Vương Lệ Quân cầm chai rượu rót cho mình một ly, học theo Dương Đông trút tất cả vào miệng sau đó gằn lên từng tiếng với anh.

    - "Mặc kệ anh có yêu cô ta hay không, em mới là vợ anh, Dương Đông anh nhớ kĩ, em cũng sẽ không từ bỏ anh đâu, đến chết cũng không.. hoặc là anh từ bỏ quyền thừa kế, hoặc là khiến cô ta trọn đời làm tình nhân thôi đi, vị trí này em tuyệt đối sẽ không từ bỏ.."

    Nói xong, cô ném bỏ ly rượu, tiếng thủy tinh vỡ nát đặc biệt vang vọng.
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  4. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 23: Tô Tô mang thai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - "Chủ tịch"

    - "Chuyện gì?"

    - "Gian tiểu thư bị người đánh, đã nhập viện"

    Ông Dương vừa ăn tối vừa nghe Thư Kí An báo cáo, nghe đến tin tức hứng thú liền ồ lên một tiếng, ông buông nĩa, nhìn lên hỏi

    - "Dương Đông đâu?"

    Thư kí An vội đáp

    - "Tổng giám đốc không xuất hiện, buổi chiều họp xong đã lái xe về nhà, cũng không đến bệnh viện"

    Trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, ông Dương nói

    - "Được rồi, nó không quên vị trí của mình là được rồi"

    Thư kí An nhấp nhấp miệng ngập ngừng tựa hồ có việc cần nói, ông Dương nhìn đến cũng không có thúc giục, cứ như vậy chờ đợi thư kí An nói ra. Thư kí An nhìn đến biểu cảm của ông Dương mặc dù không mang theo khó chịu vẫn có nhàn nhạt đông cứng liền không hề do dự nói

    - "Là Tổng giám đốc phu nhân động tay chân"

    - "Phụ nữ đều là một đám không thể tin cậy, xử lí cũng tốt.."

    Ông Dương không nói hết, Thư kí An cũng có thể hiểu được ý ông muốn nói, trong tim cục đá ngạnh ở cổ không thoát đi được. Ông Dương chậm rãi đứng dậy nhàn nhạt nói

    - "Thư kí An đừng khiến tôi phải thất vọng, cô về đi, có sự tình lại tới"

    Thư kí An trong lòng rùng mình, đi theo chủ tịch lâu như vậy cô có thể hiểu cô chần chừ khiến chủ tịch không quá thoải mái. Nợ ân tình quả thật khó báo. Thư kí An thầm nghĩ cô hẳn là nên khuyên nhủ Vương Lệ Quân, vị trí này lại không yên lặng sợ rằng giữ không nổi, hiện tại chủ tịch đã mất kiên nhẫn. Khuyên một chút cũng xem như báo lại ân tình cô ta giúp cô ngày trước.

    Thở dài một hơi, thư kí An chào chủ tịch ra về.

    +**********

    Nghỉ ngơi hai ngày ở bệnh viện, Hà Vân liền tới đón tôi về nhà, bên cạnh Hà Vân còn có Dương Khiết. Biết Dương Khiết không phải thư kí Lý, tôi còn có điểm không dám nhìn thẳng. Nói qua nói lại cũng muốn tiễn Dương Khiết về trước.

    - "Giams đốc, cảm ơn anh chăm sóc tôi, nhưng mà tôi có Hà Vân là được rồi, cậu ấy sẽ tiễn tôi về nhà"

    Hà Vân ánh mắt thần bí lướt lướt nhìn qua tôi cùng Dương Khiết, sau đó vui vẻ nói

    - "Giam đốc, anh chăm sóc Tô Tô nhà tôi bữa giờ, tâm ý của anh là có thể hiểu, Tô Tô hiện tại mới ra viện, da mặt tương đối mỏng, còn ngại ngùng, anh vẫn là về trước đi"

    Dương Khiết mặt bỗng chốc đỏ bừng, ấp úng chốc lát liền ra về. Dương Khiết về sau đó, Hà Vân liền cười hì hì thần bí nói

    - "Này bánh thịt hoàng tử cư nhiên như vậy ngây thơ"

    Tôi nhìn đến biểu tình vui sướng khi người gặp họa của Hà Vân cũng cảm thấy cạn lời, không biết còn tưởng cậu ta vớt được BMW đâu, mừng đến như vậy. Bĩu bĩu môi trách cứ

    - "Cậu đem mặt người ta chọc thành tổ ong vò vẽ rồi còn vui vẻ"

    Dương Khiết ngây thơ, tôi là biết nhưng chỉ nghĩ so với các công tử nhà giàu đào hoa ngây thơ hơn một chút hiện tại động chút liền mặt đỏ tai đỏ, thật sự càng ngày càng giống vừa mới phát dục xong, vừa trưởng thành.

    Tô tô đi làm lại, Đối ngoại công ty tuyên bố đánh ghen là hiểu nhầm, nhận nhầm người, có thể khiến chỉ trỏ vào Tô Tô thu liễm không ít, tuy nhiên nói nhỏ, chỉ trỏ sau lưng thì thật sự không ngăn được. Dù sao miệng ở trên người người khác, xảy ra chuyện như vậy cũng không phải nói nhầm là nhầm, chuyện như vậy sao có thể nhầm, bên trong công ty người không tin, còn nghĩ tới Tô Tô dùng thủ đoạn không đàng hoàng khiến cao tầng công ty giúp cô xử lí.

    Tin đồn càng lan càng rộng, thậm chí Tô Tô đi vào nhà vệ sinh cũng có thể gặp người khác bên ngoài nói xấu mình. Hình dung Tô Tô thành loại phụ nữ chuyên đi làm tiểu tam, sử dụng vài chiêu công phu trên giường tới mê hoặc nam nhân.

    Tô Tô không ít lần nhìn vào gương xem xét xem mình rốt cuộc có phải mĩ nhân tiểu tam không, rốt cuộc cũng tấm tắc thừa nhận, cô làm tiểu tam là sự thật. Hà Vân nghe đến tin đồn nhưng hận đến ngứa răng, không ít lần trực tiếp đứng ra thay Tô Tô mắng người. Khả năng mắng người của Hà Vân là thật sự tốt, mắng đến người khác cảm thấy xấu hổ, vài lần như vậy người trong công ty cũng thu liễm không ít. Dù sao, nói vài câu náo nhiệt vô duyên vô cớ bị người khác mắng, vẫn là không nói thì hơn.

    Tô Tô nhìn đến Hà Vân có đôi lúc sẽ nghĩ tới Tôn Nữ Ngải mỹ, trường hợp là tương tự.

    Tô Tô cũng cảm thấy chính mình hiện tại da mặt dày hơn rất nhiều, ngày trước chỉ cần bị người sau lưng nói một chút sẽ cảm thấy đau đớn muốn chết, cảm giác trên mặt nóng bừng như có lửa thiêu đốt.

    Hiện tại có thể mặc người ta nói gì thẳng thẳng sống lưng, mặc dù vẫn có điểm đau lòng, nhưng gượng chống liền có thể vui vẻ vui vẻ sống.

    Ngày trước, Tô Tô là thật sự oan ức, đau đớn oan ức cùng với nỗi đau thể xác cộng đồng dày vò.

    Hiện tại, Tô Tô dù bị đánh sai, nhưng nói cô là người thứ ba là nói đúng, oan ức cảm giác không tồn tại, cũng không thể yếu đuối trên giường khóc lóc cô không làm gì cả, tại sao thế giới lại như vậy với cô.

    Mặc dù hiểu rõ như vậy, Tô Tô vẫn cảm thấy trong ngực nặng trĩu, cô hay không nên từ bỏ?

    * * *

    Sau khi tôi xuất viện, mỗi ngày Dương Đông đều chạy tới nhà tôi, ắt hẳn sợ tôi làm ra chuyện gì ngu ngốc. Tôi nhìn thấy anh như vậy, quyết tâm liền lại theo gió bay mất, Dương Đông cực kì săn sóc tôi, chiều đến cũng là tự mình nấu ăn, ngủ tới nửa đêm mới ra về.

    Dương Khiết từ ngày tôi xuất viện đến giờ không thấy xuất hiện, chỉ là đôi lúc dặn dò chú ý ăn uống, giữ gìn sức khỏe. Đối với em trai Dương Đông, Tôi vẫn có chút không thoải mái. Dương Khiết không tìm đến, tôi cũng không chủ động đi tìm. Tránh được càng lâu càng tốt. Dù sao cảm tình của Dương Khiết tôi là biết đến, sau đó phát hiện Dương Khiết là em trai Dương Đông.

    Cảm giác không tốt lắm.

    Tôi xoa xoa đầu, suy nghĩ nhiều đầu có chút đau. Hà Vân bên cạnh nhìn đến liền hỏi

    - "Sao thế?"

    Tôi xoa hai bên thái dương nói

    - "Có điểm đau đầu, ngực khó chịu"

    Hà Vân lấy ra chai dầu gió, quay qua hỏi

    - "Cần bóp dầu không? , có thời gian lại tới bệnh viện kiểm tra một chút đi"

    Tôi lắc lắc đầu, có lẽ suy nghĩ quá nhiều nên đau đầu, cũng không phải bệnh tình gì nghiêm trọng.

    Buổi chiều Dương Đông dẫn tôi đi ăn hải sản, trong ngực khó chịu, ăn được một chút liền vào nhà vệ sinh ào ào nôn ra hết. Vuốt vuốt ngực có vẻ căng trướng khó chịu, nhìn vào gương, trong lòng hiện lên một suy nghĩ.

    Tôi vẻ mặt mệt mỏi đi ra, cũng không ăn thêm được gì nữa, Dương Đông tính tiền sau đó chở tôi về nhà.

    - "Anh dừng lại ở tiệm thuốc, dạ dày em có chút khó chịu, mua ít thuốc uống"

    Dương Đông một tay cầm lái, một tay cầm tay Tô Tô nói

    - "Mai đi bệnh viện khám đi, anh cho em nghỉ, đừng loạn mua thuốc uống"

    Tôi lắc đầu nói

    - "Cũng không phải đau gì nghiêm trọng, em không muốn đến bệnh viện, anh dừng lại ở tiệm thuốc giúp em"

    Dương Đông cũng không ép, thấy tiệm thuốc liền tấp vào lề. Mua xong đồ vật, liền về nhà. Tô Tô ăn không được nhiều, Dương Đông ghé siêu thị mua một ít đồ nấu cháo cho Tô Tô. Thật sự tốt đến không nói nên lời.

    Tô Tô về tới nhà liền chui vào nhà vệ sinh, lấy ra que thử thai đã mua, thử một chút. Kết quả hai vạch, Tô Tô ngay lập tức khóc cũng không biết đau lòng hay vui vẻ.

    Lúc đứa nhỏ tới rồi lại phát hiện tâm mình không như trước kiên định. Trong lòng có điểm rối, xoắn xuýt hồi lâu vẫn chưa nói cho Dương Đông.
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  5. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 24: Chuyển nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Do dự một hồi lâu rốt cuộc tôi cũng đem chuyện mang thai báo cho Dương Đông, tôi cho rằng anh sẽ thật tức giận.

    Tôi biết anh ắt hẳn không vui vẻ, anh không muốn tôi mang thai.

    Đến rồi một bước này, so với tưởng tượng của tôi khó khăn hơn nhiều, là thật sự không thể quay lại.

    Trong lòng tôi có ẩn ẩn đau lòng, sợ hãi cộng thêm một chút hưng phấn. Tôi lại gần hơn một bước rồi.

    Mang thai con của anh, anh có thể cho rằng trùng hợp, một khi anh biết thỏa thuận của tôi và ông Dương, nhất định sẽ không bình yên như vậy. Tôi sợ hãi tình yêu anh dành cho tôi sẽ vì thế mà hao mòn.

    Tình nhân vốn dĩ nên ngoan hiền một chút, tôi như vậy, đến cả làm tình nhân đều có thể chẳng mấy đạt tư cách.

    Từ ngày biết tôi mang thai, anh đối với tôi quan tâm hơn rất nhiều. Bởi lẽ cho dù anh không mong muốn đứa trẻ này, nó cũng là con anh, đứa con đầu tiên của anh.

    Tôi vốn dĩ nên ngay lập tức báo cho ông Dương, anh như vậy khiến tôi vừa vui mừng vừa sợ hãi, tôi cần phải đạt được thứ mà tôi cần, chỉ một vài bước nữa thôi là được, nhưng bởi vì muốn hưởng thụ sự mềm mại của anh, lại sợ anh không quan tâm đến nữa.

    1 tháng thời gian, sau 1 tháng nhất định sẽ hẹn gặp ông Dương.

    Dương Đông đối với việc Giản Tô Tô mang thai tựa hồ cũng không quá ngạc nhiên, anh cho rằng Tô Tô sẽ ngay lập tức báo cho ba anh, vậy mà đã qua hai tuần vẫn không thấy bên ba anh có chút động tĩnh.

    Cô không phải vẫn luôn muốn như vậy sao?

    Hiện tại tại sao lại không nói?

    Tô Tô không nói, anh cũng đi theo đó im lặng. Chuyện này dù muốn giấu cũng không giấu được. Tô Tô muốn lúc nào nói vậy thì lúc đấy nói đi.

    Hai tuần sau nữa, tôi mang theo kết quả khám thai tới công ty tìm gặp thư kí An, ông Dương không có mặt ở công ty, liền hẹn gặp tôi ở biệt thự nhà họ Dương.

    Tới biệt thự, chị giúp việc ra mở cổng cho tôi đi vào, thư kí An có vẻ là người quen ở đây, thường xuyên cùng chị giúp việc nói chuyện phiếm.

    Ông Dương ở trên lầu, chị Đinh đón tôi vào trong ngồi rồi đi lên trên tìm ông Dương.

    Ông Dương đi xuống, tôi đưa ra kết quả khám thai, ông Dương cầm lên xem sơ qua sau đó quay sang nói

    - "Thư kí An ngày mai sẽ dẫn cô đi khám lại"

    Tôi biết ông Dương sẽ không dễ dàng tin vào tờ giấy trên tay mình, thản nhiên gật đầu. Muốn kiểm tra liền kiểm tra đi. Tôi là thật sự mang thai, mặc dù ông ta bày tỏ nghi ngờ nhân phẩm của tôi có chút rõ ràng, Tôi cũng không hề tức giận. Người đứng trên cao quen rồi, đối xung quanh sẽ càng ngày càng khó tin tưởng.

    - "Cô muốn khi nào chuyển vào biệt thự?"

    Tôi ngay lập tức trả lời :

    - "Ngay sau khi có kết quả khám thai đi"

    Ông Dương trầm ngâm đáp

    - "Được rồi, để tôi sắp xếp, cô về đi, ngày mai thư kí An đưa cô đi"

    Sau khi Giản Tô Tô ra về, ông Dương liền rút điện thoại ra gọi điện cho Dương Đông, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy

    - "Con nghe, ba"

    - "Báo cho Vương Lệ Quân đi, chiều mai Giản Tô Tô chuyển vào, kêu nó thu liễm lại một chút. Đứa cháu đầu tiên của ba, ba không muốn có bất trắc phát sinh, nhắc nhở nó 1 chút, cháu của ba nếu như có chuyện, thì nó cũng không cần ngốc tại nhà chúng ta nữa"

    Đầu dây bên kia im lặng một lúc sau đó trả lời

    - "Không thể kéo dài chút sao? Ngay lập tức chuyển vào, con sợ Lệ Quân sẽ không chịu được"

    - "Ở trong nhà, Vương Lệ Quân còn có thể cố kị một chút, ở bên ngoài ba không yên tâm"

    - "Được rồi, con cúp máy đây ba"

    Ngày hôm sau buổi sáng thư kí An liền tới đón tôi đi khám. Sau khi có kết quả báo cáo cho ông Dương, thư kí An chở tôi về nhà xếp đồ rồi chở tôi tới nhà của Dương Đông.

    Quần áo lúc mang bầu đều phải mua mới, tôi chỉ xếp một ít đồ quan trọng rồi đi theo thư kí An

    Căn biệt thự rất lớn, cũng như lần trước, có người giúp việc ra mở cửa rồi phụ giúp tôi xách đồ vào trong. Dương Đông không ở nhà, Vương Lệ Quân ở trong phòng không ra, chị giúp việc đem hành lí của tôi xách vào phòng. Còn thường xuyên nhắc đi nhắc lại, phòng là Vương Lệ Quân giúp tôi chọn.

    Căn phòng rất lớn, đã được trang hoàng đầy đủ, có cả quần áo bầu mua sẵn. Vương Lệ Quân làm sao có thể tỉ mỉ giúp tôi chọn quần áo bầu?

    Nhìn sang thư kí An trên mặt hiện lên vẻ tươi cười hài lòng, thư kí An hài lòng, đại biểu ông Dương hài lòng.

    Trước khi thư kí An ra về, Vương Lệ Quân liền đi ra, tỏ vẻ chính mình tối qua ngủ không tốt lắm nên không khỏe, tiếp đãi không chu đáo. Hoàn toàn tỏ ra bỏ quên tôi đi bên cạnh.

    Vương Lệ Quân như vậy so với người trong quá khứ quả thật khôn khéo hơn nhiều, cũng uất ức hơn nhiều. Quá khứ Vương Lệ Quân giống như đứa trẻ được nuông chiều đến không hiểu chuyện, làm việc không có trước có sau, chưa từng nghĩ tới hậu quả, bởi lẽ có người giúp cô ta xử lí hậu quả.

    Hiện tại hiểu chuyện hơn nhiều.

    Trước mặt người khác liền như có như không mà bỏ qua vị trí của tôi, tôi danh không chính ngôn không thuận, mặc dù thư kí An thấy cũng sẽ không nói gì. Ngược lại, còn có thể thay cô ta cảm thấy uất ức.

    Một người tổn thương càng nhiều, thay đổi càng lớn. Không hiểu chuyện là do có người che chở, hiện tại hiểu chuyện là do không còn người che chở nữa, đúng không?
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  6. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi có thể cảm thấy xót xa thay cho chị ta sao? Người phá hủy tôi là chị ta, người phá hủy chị ta là tôi.

    Tôi ngồi trên ghế sô pha nhắm hờ hai mắt, bên cạnh Vương Lệ Quân đặt người xuống, ánh mắt chị ta ẩn chứa sự chán ghét nóng rực.

    Chị giúp việc, chị Đinh bưng lên cho chị ta một ly sinh tố, thuận tiện cũng cho tôi một ly.

    Vương Lệ Quân thu hồi ánh mắt nóng rực trên người tôi, cụp mắt nhìn ly sinh tố.

    Không quá lâu, liền nghe thấy chị ta nói

    - "Đứa trẻ cuối cùng cũng sẽ về tôi thôi, cô đắc ý gì chứ?"

    Tiếng nói của chị ta đi xa dần, xa dần, tiếng bước chân lên cầu thang rất nặng vang vọng cho thấy chủ nhân tâm trạng bực dọc. Tôi cong cong khóe miệng, khẽ mở hai mắt. Con của tôi sao có thể thành chị ta được?

    Dương Đông trở về là lúc, tôi đã ở trên ghế sô pha ngủ một lúc lâu. Nhìn thấy tôi ở sô pha, ban đầu anh có chút sửng sốt.

    Anh kêu chị Đinh giúp anh đem tài liệu lên phòng, rồi bế tôi về phòng mình.

    Anh vốn dĩ không biết phòng tôi được sắp xếp ở đâu, cuối cùng vẫn là hỏi chị Đinh, phòng tôi ở dưới lầu, anh có chút không hài lòng, sau lại nghe chị Đinh nói sợ tôi đi lên lầu mệt mỏi, cũng vội gật đầu.

    Trong phòng đồ vật đầy đủ, cũng không vì chán ghét tôi mà thiếu thốn thứ gì, anh nhìn xung quanh hài lòng giúp tôi đắp chăn.

    Về tới phòng mình, Vương Lệ Quân đang nằm trên giường cũng không biết đang làm gì, xuất phát từ sự áy náy, Dương Đông đi đến bên cạnh Vương Lệ Quân hỏi

    - "Em đang làm gì vậy?"

    Vương Lệ Quân ngẩng đầu nhìn anh, sau đó giật mình tựa hồ chưa nghĩ tới anh đã về, sau đó điều chỉnh cảm xúc cũng như mọi ngày hỏi

    - "Anh mới đi làm về à? Anh tắm rửa đi, em bảo chị Đinh dọn cơm"

    Dương Đông xoa xoa đầu Vương Lệ Quân cười cười nói

    - "Không cần gấp"

    Chỉ một hành động nhỏ như vậy, ánh mắt Vương Lệ Quân đã ngập tràn sương mù.

    Vương Lệ Quân không nhớ được đã bao lâu không thể cùng Dương Đông nói chuyện vui vẻ với nhau. Chỉ biết mỗi lần cô vui vẻ nói chuyện với anh, mỗi lần anh đều không biết cố ý hay vô tình nhắc đến Giản Tô Tô.

    Bởi vì cô hôm nay chịu thiên đại uất ức, nên cô dùng phân áy náy này tận hưởng sự ôn nhu của anh.

    * * *

    Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, ra bên ngoài phụ giúp chị giúp việc làm đồ ăn sáng, rất nhanh, bữa sáng đã xong. Dương Đông cũng tỉnh dậy, xuống lầu. Nhìn thấy tôi anh quan tâm hỏi

    - "Sao em không ngủ thêm chút nữa, mấy việc này để chị Đinh làm được rồi?"

    Tôi ngồi đến bên cạnh anh, vừa phụ chị Đinh dọn đồ ăn lên vừa trả lời

    - "Em ngủ không được nữa, dù sao cũng rảnh rỗi nên phụ chị Đinh một ít. Có thể nấu bữa sáng cho anh, em thật sự rất vui vẻ"

    Tôi giống như đứa trẻ làm đúng ngồi bên cạnh đợi anh khen thưởng, biểu cảm khiến anh không nhịn được bật cười, anh gõ đầu tôi, cười cười mắng

    - "Lúc trước còn tưởng em không biết nấu ăn đâu"

    Tôi le lưỡi cười hì hì.

    Chị Đinh bưng đồ ăn lên vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thán cậu chủ với Giản Tô Tô cảm tình thật tốt.

    11h sáng, Vương Lệ Quân cũng tỉnh dậy, ăn sáng xong thì đi ra ngoài, Giản Tô Tô vốn dĩ không có gì làm, rốt cuộc có cảm giác tưởng niệm cuộc sống ngày trước.

    Tôi bấm điện thoại gọi cho Hà Vân, đầu bên kia rất nhanh trả lời

    - "Alo Hà Vân nghe?"

    - "Tô Tô nè, sáng nay nhiều việc không?"

    Tiếng Hà Vân hét lên trong điện thoại

    - "Cậu biến đâu mất hai tuần nay vậy? : (nghỉ việc cũng không nói 1 tiếng, cậu làm tớ tổn thương quá Tô Tô"

    - "Còn mình tớ gánh việc, bận thở không nổi luôn.."

    - "Phó Giám đốc còn tìm cậu"

    - "T bận quá, trưa gọi lại nha, rảnh đi chơi nha, gọi lại sau"

    Bíp! Bíp! Bíp!

    Điện thoại cúp máy, tôi vẫn chưa nói thêm được câu nào, Hà Vân lúc nào cũng sinh động như vậy khiến tôi không nhịn được muốn thân cận.
     
    Khôi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  7. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 26: Tháng sáu mùa hè

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết đang gặp giao mùa, trở lên bất thường. Chốc chốc mưa rào, chốc chốc lại nắng. Tô Tô đã mang thai được 8 tháng. Những ngày đầu, Vương Lệ Quân còn để ý đến động tĩnh của Tô tô và Dương Đông, sau lại dường như đã quen rồi.

    Chỉ là thi thoảng cô lại nhắc Tô Tô 1 câu đại loại cuối cùng rồi cũng sẽ về tôi, còn sợ gì chứ?

    Tô tô bụng đã rất lớn rồi, nhưng dáng người tay chân vẫn bảo trì như cũ, cũng không vì mang thai mà biến đổi. Có lẽ bởi vậy, tâm trạng của cô cũng không tồi. Ngồi ở phòng khách một lát, cô về phòng, mở nhạc nghe đồng thời xoa xoa bụng cười khẽ.

    "Bao giờ thì con sẽ ra với mẹ đây?"

    Cảm giác được đứa trẻ động đậy, mày cô khẽ nhăn 1 chút. Đứa trẻ này ở bên cô lâu như vậy, cô dường như đã không còn cô đơn nữa, sao cô có thể để người khác cướp đi nó chứ?

    Tối hôm đó là lễ mừng thọ của ông Dương. Tô Tô vốn dĩ không phải con dâu trong nhà, tối hôm trước ông Dương đã đặc biệt dặn dò Dương Đông không cần mang theo cô ra tới. Trước buổi chiều, Vương Lệ Quân đã gọi người tới trang điểm kĩ càng, váy dự tiệc cũng là hàng định chế của thương hiệu nổi tiếng.

    Tô Tô nhìn đồng hồ chằm chằm, tới khoảng sau 8h, điện thoại cô rung lên.

    Tô Tô không nghe máy, tâm trạng rất tốt đi về phòng, lên giường ngủ.

    Nửa đêm, giấc mơ lại lần nữa làm cô giật mình tỉnh lại. Đã có vài tháng không mơ tới rồi, đột ngột như vậy khiến cô có chút bất an. Dương Đông cùng Vương Lệ Quân hình như vẫn chưa về. Cô tự rót cho mình một ly nước rồi ra sofa ngồi. Một lát sau trở về phòng ngủ.

    Sáng hôm sau, tiếng đập phá đồ đạc cùng tiếng khóc của Vương Lệ Quân làm cô tỉnh lại. Dương Đông ngồi ở Sofa, khói thuốc lờ mờ bay. Cô nhăn mặt một chút tiến tới gần anh hỏi

    - "Chuyện gì vậy anh?"

    Dương Đông nhìn thấy cô ra ngoài, Theo phản xạ nhăn mày của cô, anh tìm gạt tàn, dập tắt điếu thuốc.

    Gọi lại chị Đinh kêu chị chuẩn bị bữa ăn sáng đồng thời vãn lấy tay Dương Đông, đôi mắt to tròn nhìn anh khiến lòng anh không khỏi nhảy lên một nhịp. Muộn phiền cũng tan đi một chút.

    Tiếng rơi vỡ đồ đạc vẫn vang lên khiến anh hơi tỉnh ra, anh xoa đầu cô nói "em về phòng đi, không có gì đâu"

    Lòng anh sáng như gương, anh cũng biết Vương Lệ Quân sẽ không làm như vậy. Nhưng chuyện đến mức này, anh còn có thể làm được gì? Chỉ có thể để mặc Vương Lệ Quân bạo phát. Cho đến khi tiếng đập đồ biến mất, anh mới từ từ đứng dậy đi về phòng.

    Vương Lệ Quân đã khóc rất lâu, hai mí mắt đều sưng lại, nhưng cô vẫn dùng sức khóc. Thấy Dương Đông về phòng, Vương Lệ Quân ngẩng mặt lên nhìn anh, sau đó níu lấy cánh tay áo anh vừa khóc vừa nói "không phải em, không phải em"

    Không nghe thấy anh trả lời, Vương Lệ Quân lại tiếp tục vội vã nói "anh phải tin em Dương Đông, em không phải.."

    Sau đó hai ngày, tin tức về chuyện xảy ra trong buổi tiệc mừng thọ ông Dương đăng đầy trên các mặt báo. Không phải nhà họ Dương không có ý đè chuyện này xuống, chỉ tiếc tin tức rơi vào tay người có tâm. Người tham gia mừng thọ ông Dương nhiều như vậy, sao có thể biết được là ai đã tiết lộ tin tức.

    Tô Tô cũng từ trên mặt báo thấy được tin tức. Rõ ràng là ông Dương ngoan độc hơn cô tưởng cũng đã giúp cô tốt hơn cô tưởng. Việc của cô chỉ là nên ngoan ngoãn dưỡng thai mà thôi.

    Kể từ ngày đó, Tô Tô cũng không còn nhìn thấy Vương Lệ Quân trong Biệt thự nữa. Cô ta dường như đã biến mất khỏi cuộc đời cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...