Boss Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Muốn Vượt Rào! - Vong Xuyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vong Xuyên, 1 Tháng mười một 2019.

  1. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    Tên Tác Phẩm: Boss Xuyên Nhanh, Ký Chủ Luôn Muốn Vượt Rào!

    Tác Giả: Vong Xuyên.

    Thể Loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Hiện Đại, Vườn Trường, Hệ Thống, Xuyên Không, Khoa Học Viễn Tưởng, Dị giới..

    * * *​

    VĂN ÁN

    Khuynh thành tuyệt sắc là gì? Diễm lệ yêu mị thì như thế nào? Gặp phải nàng, tất cả đều phải tắt điện.

    Nàng thân phận tuổi tác là gì? Không ai biết. Nàng là một cái bí ẩn thân phận, bí ẩn năng lực. Ngoài biết, nàng gọi Minh Ly, nàng có một đôi thật xinh đẹp đôi mắt, con ngươi thập phần quỷ dị màu bạc có chút kim sắc pha trộn, thì không còn gì. Từ đầu đến chân của nàng là vô tận bí ẩn không ai biết..

    Một ngày nọ, Nàng đang trong trạng thái linh hồn xuất thể như bao lần khác thì bị một lực lượng kéo lấy tới một không gian trắng ảo vô tận sau đó liền bị ràng buộc với một hệ thống, hệ thống rác rưởi.

    [..] Nó (hệ thống) nghe được nga.. anh, anh, anh.. thật thương tâm. (trốn một góc vẽ vòng tròn nguyền rủa).

    Minh Ly bắt đầu phải vượt qua không gian thời giân để hoàn thành những nhiệm vụ, những việc này đối với nàng.. dễ như ăn bánh. Nhưng có ai nói cho Nó (hệ thống) biết ký chủ nhà Nó lại khó chơi như thế a~

    Từ đó bắt đầu mở ra những phó bản khó nhằn, cái gì mà bugg, cái gì mà công lược, cứu người? Hừ! Tỷ không làm, nàng không quậy cho gà bay chó nhảy đã là phúc đức lắm rồi.

    Hệ thống: Ký chủ thỉnh chú ý làm theo nhiệm vụ đề ra!

    Minh Ly: .

    Hệ thống: Ký chủ! Ngươi dám vượt rào?

    Minh Ly: .

    Hệ thống: @$#%€¥>•*#>$¥€&@₫..

    Minh Ly: Câm miệng!

    Hệ thống: Ô ô! Ta không thiết sống nữa!

    Minh Ly: Ngươi đi chết đi!

    Link thảo luận:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Vong Xuyên
     
    Darling666, jenykhuong, Lãnh Y1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2019
  2. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 1: Lãnh Cung Phế Hậu (1).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong không gian, một đoàn màu đỏ mờ ảo phiêu đãng. Đột nhiên..

    [ĐINH! Tiến hành trói buộc.. trói buộc hoàn tất..

    Đang tải.. tải thành công..

    Đang kết nối.. kết nối thành công..

    Mã hóa hoàn tất..

    Chào mừng ký chủ đén với hệ thống..]

    "Câm miệng!" Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: "Ồn ào muốn chết!"

    [ Ta là hệ thống xóa bỏ bug..]

    Minh Ly: .

    Vừa nghe đến âm thanh trực giác nói cho nàng biết có điều không ổn. Và trực giác của nàng luôn không sai, linh hồn dường như có một loại trói buộc dù nàng có làm gì đó chăng nữa cũng không thể thoát ra.

    [ Ngươi đã chết!] Lúc này giọng nói máy móc đến chán ghét vang lên trong đầu.

    "Cút!" Giọng nữ càng ngày càng lạnh có thể đông chết người khiến cho người nghe bất giác mà im lặng rùng mình.

    Chết gì mà chết!

    Ta đây ở trạng thái linh hồn không được sao? Trước giờ không sao nhưng bây giờ bỗng nhiên nàng lại bị cái này hệ thống bắt gặp.

    Lại còn bị hệ thống ngu ngốc này trói buộc thoát không được!

    Minh Ly giơ tay đỡ trán chán nản, nhưng dường như nàng đã quên trạng thái bây giờ chỉ là một luồng linh hồn.

    [ Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi sẽ có cơ hội hồi sinh!]

    Xì -- Minh Ly không phúc hậu mà phát ra một cái cười khinh thường.

    Nàng dường như nghe đến một cái chuyện cười, một cái vô cùng buồn cười.

    Hồi sinh?

    Nàng có thể chết sao? Trong mắt Minh Ly hiện lên một tia mất mát.

    "Không làm!'

    [ Ngươi nghe xem..] bla, bla.

    " Không hứng thú! "

    [ Cái kia.. ngươi ở đó có thể làm bất cứ gì ngươi muốn!]

    " Không có hứng! Không làm! "

    [Cô nãi nãi, tổ tông, tỷ tỷ xinh đẹp cao quý lãnh diễm của ta ơi, phải làm sao thì cô mới chịu? Dù gì thì giữa chúng ta cũng đã khế ước nga.] Hệ thống không ngừng não bổ cho Minh Ly.

    Nó đã cho nàng quyền ưu tiên mà không có hệ thống nào dám đưa ra, ai bảo nó vừa trói buộc với ký chủ dầu muối không vô chứ! Vậy mà nàng cũng không hề động tâm.

    Nếu không phải mỗi một hệ thống chỉ có phép trói buộc duy nhất một linh hồn nếu linh hồn biến mất đồng dạng hệ thống cũng biến mất thì nó còn thèm vào mà kết nối với một ký chủ khó chiều thế này. Dù sao nó cũng chỉ là một chuỗi dữ liệu, không có ký chủ nó cũng vô pháp tồn tại.

    Hệ thống không phải là để trói buộc ký chủ làm việc sao?

    Hệ thống nhà họ có ký chủ thật dễ thương đáng yêu nha --

    Thật hâm mộ hệ thống bên cạnh a--

    Sao đến phiên nó lại liên kết với một ký chủ cực phẩm, cực phẩm, cực cực phẩm không đáng yêu như thế này a~Bất mãn phải nói đến ba lần nhấn mạnh.

    Hệ thống khóc ngất trong nhà vệ sinh.

    Khế ước?

    Ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia thô bạo, không có người có thể ở nàng không biết dưới tình huống ký kết linh hồn khế ước.

    Minh Ly nheo mắt lại tóc dài màu bạc hỗn độn Kim sắc, hẹp dài phượng mâu, lông mi nhỏ dài cong vút, ngay cả lông mi cũng màu bạc ánh kim sắc. Thật xinh đẹp đôi mắt, còn ngươi thập phần quỷ dị màu bạc con ngươi có chút Kim sắc pha trộn.

    Xung quanh không gian vô tận một mảnh trời đêm. Mắt phượng phát lạnh, màu bạc tròng mắt cùng Kim sắc kia một chút dần khuếch tán thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.

    Bỗng nhiên tóc dài màu bạc trung kim sắc đan xen tung bay, toàn thân trên dưới đều tản ra một cỗ bạo ngược, Minh Ly đôi mắt phượng sâu thẳm như vực sâu, bạo ngược hơi thở từ trên người nàng bộc phát ra tới. Ngay cả không gian đều bị cỗ bạo ngược kia chấn động đến run rẩy.

    [ Ký chủ..] Giọng của mỗ hệ thống run run lại không dám lớn tiếng sợ kích thích đến Minh Ly khiến nàng phá hủy chính mình.

    [ Không gian này cùng ngươi định ra khế ước, nếu bị hủy ký chủ cũng đem hồn phi phách tán.] Nói xong hết lời này giọng hệ thống càng thêm nhỏ giống như trút hết hơi vậy.

    Những lời này thành công làm Minh Ly dừng động tác, nàng lạnh mắt, đứng ở tại chỗ.

    " Mi chẳng đưa cho ta lợi ích gì tại sao ta phải nghe mi chứ? Cũng không có quà tân thủ ư? Dù gì mi cũng chẳng làm gì được ta. "Nói rồi Minh Ly hừ lạnh.

    Lại còn cò kè mặc cả nữa chứ! Tức chết Nó!

    [ Tỷ tỷ xinh đẹp! Cô nãi nãi! Tổ tông! Cô có yêu cầu gì? ] Chờ hồi lâu cũng không nghe đến câu trả lời hệ thống nóng nảy [ Chỉ cần không vượt quá năng lực cho phép ta sẽ thành toàn cho cô.] Vì tiếp tục tồn tại, nó nhịn!

    " Ít ra cũng phải có bí tịch võ công chứ? "

    [..] Bí tịch võ công?

    Ân, cái này không khó.

    " Nhưng cái đó ta không cần, vậy thì có bảo bối gì đi. Nhưng bảo bối ta không có hứng thú nha. "

    [..] hệ thống hoàn toàn vô ngữ. Nó muốn trở về.. anh, anh, anh..

    " Không gian? Chỉ là đồ thừa thãi! "

    " Vũ khí? Không cần thiết! "

    " Ai~~Không phải ta không muốn giúp mi nhưng thứ gì ta cũng không cần phải làm sao? "

    [..] anh, anh, anh.. Nó tuyệt vọng được không?

    Nó muốn giết chết nữ nhân bệnh thần kinh này! Có được không?

    " Thôi thì thấy mi ngu như vậy bổn đại nhân ta mở lòng từ bi giúp ngươi vậy!"

    [ Đa tạ!]

    Nói như nó phải cảm kích như kiểu cha mẹ chết sống lại vậy! Mà nó đâu có cha mẹ, nó chỉ là một trong vô vàn hệ thống cũng chỉ là một chuỗi số liệu a~Hảo bi thương.

    Ký chủ! Sao cô không lên trời luôn đi!

    Làm hệ thống không dễ a, nhất là làm việc với..

    Ký chủ hay chủ nợ vậy? Tội nghiệp nó tiểu đáng thương.

    * * *
     
    Phuongnhi0510, Darling666jenykhuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng mười một 2019
  3. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 2: Lãnh Cung Phế Hậu (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng hệ thống mang theo ủy khuất vang lên.

    Tên: Minh Ly

    Tuổi: Không xác định được.

    Nghề nghiệp: Không xác định được.

    Điểm kinh nghiệm EXP: 0 (0/100000)

    Kĩ năng: Không xác định được.

    Hệ thống tỏ vẻ vô ngữ. Ký chủ nhà nó không hề có một chút dữ liệu ngoài cái tên. Nhưng từ trên linh hồn của nàng nó không khó phát hiện đến nhàn nhạt huyết tinh chi khí. Nghĩ nàng chắc chắn không phải là một người tốt lành gì, vậy tại sao nàng lại phù hợp với trói buộc được nhỉ?

    Nghĩ lại, vẫn là nên không chọc nàng vẫn là tốt nhất. Nó không hề biết gì về nàng nếu lỡ nàng bị chọc giận nó liền xong.

    [ Bắt đầu truyền tống.. 3.. 2.. 1..]

    Minh Ly cảm nhận linh hồn của nàng vặn vẹo rồi nhồi nhét vào trông cơ thể, một cơ thể xa lạ khiến nàng vô cùng bức bối.

    [ Mời ký chủ tiếp thu cốt truyện.]

    Hệ thống vừa dứt lời thì đầu Minh Ly đau như muốn nứt ra, nàng ôm lấy đầu thống khổ, những kí ức xa lạ không thuộc về nàng lần lượt tràn vào trong đầu như đoạn phim quay chậm.

    Đây là thế giới cổ đại.

    Vân Nhiễm, là một người trọng sinh. Kiếp trước bởi vì đã có người trong lòng nên khi được ban hôn cho thái tử nàng ta đã bắt muội muội của mình cũng là nữ chính Vân Ly gả thay cho thái tử Đại Yến là Yến Lan tương lai thân phận cao quý.

    Mà Vân Nhiễm gả cho người trong lòng nhưng lại trải qua cuộc sống vô cùng bất hạnh. Phu quân của Vân Nhiễm thì ra chỉ nhìn trúng quyền lực của Vân gia, sau khi lấy Vân Nhiễm về hắn mới bộc lộ bản tính thật của hắn đâu còn dịu dàng ôn nhu mà chỉ toàn thô bạo hung dữ. Dưới sự trợ giúp của Vân gia hắn từng bước từng bước leo lên vị trí cao. Bên người hắn luôn có những hồ ly tinh quấn lấy đâu còn nhớ đến lời thề non hẹn biển ngày xưa.

    Vân Nhiễm từng ngày trôi qua vô cùng thê thảm cuối cùng nàng ta chết trong tay một trong nhiều hồ ly tinh bên người phu quân mình. Một cái chết nhạt nhẽo cũng không được chôn cất tử tế mà chỉ có một chiếc chiếu rách quấn thân vứt bãi tha ma rồi được Vân Ly nhặt xác chôn cất.

    Sau này, Vân Nhiễm ôm hận trọng sinh. Khi trọng sinh, Vân Nhiễm nhớ đến người muội muội gả thay được hưởng cuộc sống xa hoa dưới một người trên vạn người, đó vốn dĩ là cuộc sống của nàng ta. Thấy Yến Lan và Vân Ly hạnh phúc bên nhau Vân Nhiễm đỏ mắt, nàng ta không chút tỉnh ngộ mà đẩy hoàn toàn tội lỗi đến trên người Vân Ly. Vì Vân Nhiễm cho rằng tất cả mọi thứ của Vân Ly có được đều cướp của nàng ta mà không nghĩ đến chính nàng ta là người đẩy mình vào bất hạnh.

    Lần này, nàng ta sẽ không để Vân Ly xuất giá thay mình nữa mà chính nàng sẽ gả, nàng ta sẽ trả thù nam nhân kia, hành hạ Vân Ly đòi lại tất cả những gì vốn thuộc về nàng ta.

    Cốt truyện xoay chuyển, nữ nhân âm hiểm ngoan độc để cả thế giới cũng phải run rẩy.

    Trong thế giới này, vương triều Đại Yến thống trị thiên hạ.

    Nguyên chủ tên cùng tên với nàng, gọi Minh Ly. Là công chúa Bắc Diệu quốc tới hòa thân với thái tử làm thái tử phi tương lai là hoàng hậu.

    Nghe đồn nàng đẹp như tiên tinh thông cầm kỳ thi họa nhưng không hiểu vì lý do gì mà từ lúc bắt đầu đều không được thái tử để vào mắt. Nàng sống trong một viện bỏ hoang ở Đông cung, thường ngày không ai ngó ngàng tới.

    Cho đến khi Yến Lan lên ngôi Minh Ly trở thành hoàng hậu trên danh nghĩa. Nhưng sau đó, Yến Lan không biết vì lí do gì liền đưa nguyên chủ mơ mơ màng màng vào lãnh cung ngày ngày quanh quẩn trong lãnh cung không ai màng tới.

    Có một ngày Vân Nhiễm bắt gặp Minh Ly, khí chất và vẻ bề ngoài của nàng khiến nàng ta vô cùng đố kỵ. Vân Nhiễm lên kế hoạch dồn Minh Ly vào chỗ chết. Bởi vì sâu trong ánh của Yến Lan nhìn Minh Ly là tình ý nồng đậm, tuy hắn chưa nhận ra được tình cảm của mình mà đưa Minh Ly vào lãnh cung nhưng Vân Nhiễm không thể để một mối nguy hại như vậy được đời trước là Vân Ly đời này là Minh Ly giống nhau có chữ Ly đều đáng chết.

    Minh Ly vốn là công chúa được thương yêu nâng niu trong lòng bàn tay của Bắc Diệu quốc quân quốc mẫu nào biết đến những âm mưu lừa gạt của lòng người. Cuối cùng Minh Ly được Yến Lan ban cho một ly rượu độc kết thúc sinh mạng.

    * * *

    Vậy là bây giờ cô bắt đầu sống cuộc sống của người khác.. Trang. Không làm khó được nàng.

    Bắt đầu rồi sao?

    Quả thật khiến người ta mong đợi!

    Mong là không quá tẻ nhạt đi!

    * * *
     
    Phuongnhi0510, Darling666jenykhuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng mười một 2019
  4. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 3: Lãnh Cung Phế Hậu (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyện vọng của nguyên chủ: Rời khỏi hoàng cung cái lồng giam nay, muốn có một cuộc sống tự do tự tại.

    Còn về phần trả thù, nguyên chủ vốn là một người có tính cách tương đối thánh mẫu, tuy nói Vân Nhiễm là người hại chết nguyên chủ nhưng nguyên chủ cũng không có muốn trả thù nàng ta.

    Ngay từ nhỏ, lớn lên trong sự yêu thương đùm bọc của phụ mẫu cùng ca ca, nguyên chủ tính cách vô cùng trong sáng lương thiện, đến khi bị đưa đi liên hôn nàng cũng không một câu oán hận.

    Minh Ly: '..'

    Hết rồi?

    Không báo thù?

    [ Nguyên chủ chỉ muốn có một cuộc sống tự do tự tại.]

    Dễ dàng như vậy?

    Mi không hố ta đấy chứ?

    [ Rất dễ đúng không? Cố lên! Ta tin cô sẽ làm được!]

    Minh Ly: .

    Sao nàng cứ có cảm giác quái quái thế nào?

    * * *

    Tuyến thời gian này chính là lúc Yến Lan trở mình đăng cơ làm đế, còn nguyên chủ đã bị đá vào lãnh cung. Nói lãnh cung thì nên nói phá phòng thì hơn.

    Minh Ly yên lặng nhìn xung quanh, gian phòng ẩm ướt, đồ vật mục nát đến không chịu nổi, trên mặt đất còn có một vài đồ vật bẩn thỉu, cảnh vật bên ngoài xơ xác tiêu điều cỏ dại mọc cao đến ngang hông người.

    Mặt Minh Ly sa sầm, chỗ này đúng thật là tharm đến không dám nhìn thẳng a~.

    Trên hết, khối thân thể vô dụng này là sao?

    Yếu gà!

    Còn không bằng gà nữa!

    Trong lòng Minh Ly mắng hệ thống đến máu chó ngập đầu hai tay đan vào nhau phát ra tiếng rắc rắc.

    Minh Ly tức giận, vô cùng tức giận khiến hệ thống sợ mất mật liền cắt đứt kết nối.

    Minh Ly mắng hệ thống thối đến n lần trong đầu mới thôi.

    Nàng bây giờ vô cùng bực bội cộng thêm đang vô cùng bức bối nên càng mắng càng hăng, khuôn mặt thì tối sầm lại nghiến răng nghiến lợi thầm mắng: "Mi nên cầu trời không rơi vào tay bổn đại nhân nếu không.. hừ.. hừ!".

    Nàng đi đến trước chiếc gương đồng cũ kĩ, trong gương xuất hiện thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy. Tròn vo mắt to, lông mi dài mà cong vút đen lúng liếng tròng mắt cùng mùa hè thủy tẩy quả nho dường như, lại hắc lại viên, hắc bạch phân minh.

    Cái mũi đĩnh kiều, cái miệng nhỏ hồng phấn anh đào. Toàn thân đều mang đến một cỗ thanh lãnh nhu nhược.

    Nàng giống như hắc ngọc phiếm nhàn nhạt ánh sáng, mỹ lệ tình xảo cần cổ như thiên nga, da thịt bạch đến trong suốt có thể nhìn đến mạch máu lại dường như tốt nhất mỡ dê ngọc, trên da thịt ẩn ẩn có ánh sáng lưu động.

    Một đôi mắt phượng trong suốt không chứa bất cứ cái gì tạp chất thanh triệt rồi lại sâu không thấy đáy. Màu đen tóc dài rủ xuống bên vai đến ngang mông.

    Minh Ly ghét bỏ nhìn trên người xuyên một bộ trung y đã sớm phai màu vì giặt quá nhiều nhưng dù có như vậy thì cũng không làm lu mờ vẻ đẹp của nàng.

    "Chi dát! Cọt kẹt!" Tiếng mở cửa vang lên, tiến vào là một nha đầu quần áo đã bạc màu, tóc búi hai bên như hai quả đào, khuôn mặt thanh tú đôi mắt linh động, vừa vào đến nơi liền lên tiếng: "Công chúa! Người dậy sớm vậy? Sao không nghỉ thêm chút nữa, cơ thể người còn không có tốt đâu!"

    "Ân. Còn tốt. Ta muốn tắm một chút, ngươi chuẩn bị." Nàng phi thường nghiêm trọng thói ở sạch, cứ nghĩ đến bây giờ nàng không thể không dùng thân thể người khác khiến nàng hận không thể phá hủy tất cả, lại nhìn đến y phục đã bạc màu.. nàng không màng hình tượng mà trợn mắt ngước lên trời, nàng tồn tại bao lâu nay chưa thấy ai xuyên loại y phục như thế này chứ không nói đến bây giờ chính bản thân nàng đang xuyên.

    "Hảo. Người đợi một chút liền xong."

    Nàng ta tên Xuân Đào, là nha hoàn hồi môn của nguyên chủ, đi theo ngay từ khi còn nhỏ. Sau khi đến đây luôn đi theo hầu hạ nguyên chủ.

    Sau khi tẩy rửa xong xuôi Minh Ly mới kêu Xuân Đào đi vào thu dọn. Trong phòng đã được dọn sạch sẽ, nàng một thân mềm mại màu đỏ trung y đường cong mê người như ẩn như hiện lả lướt.

    "Công chúa, thái tử.. à hoàng thượng thật quá đáng, dù gì thì người cũng là hoàng hậu trên danh nghĩa vậy mà hắn lại đưa người vào lãnh cung.." Xuân Đào nhìn chủ tử nhà mình, muốn dung mạo có dung mạo muốn khí chất có khí chất, vậy mà cẩu Hoàng đế kia.. hừ.

    "Người xem, bây giờ đến thức ăn cũng chỉ có bằng những thứ này." Xuân Đào thấy Minh Ly không nói gì nàng lại tiếp tục ríu rít..

    "Công chúa à.."

    "Ồn quá, ngươi đi ra đi bổn cung muốn nghỉ ngơi." Minh Ly nhíu mày day huyệt thái dương, nàng bây giờ vô cùng đau đầu nguyên nhân vừa mới tiến vào khối thân thể này vẫn chưa thích ứng quá.

    Minh Ly nghĩ, nếu nàng mà còn không lên tiếng chỉ sợ Xuân Đào sẽ lải nhải mãi thôi.

    Xuân Đào nghe Minh Ly nói thì cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ mãi cũng không biết kỳ quái thế nào: "Người ăn một chút rồi nghỉ ngơi."

    Nói rồi đẩy đĩa màn thầu lại trước mặt Minh Ly.

    Nhìn Xuân Đào nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ, Minh Ly không muốn ăn từ trước đến nay nàng nào từng ăn cái thứ này nhưng không nhìn được mặt phó bộ dạng như oán phụ vừa mong vừa chờ đành cầm lấy một khối bỏ vào miệng rồi đuổi Xuân Đào đi ra ngoài, hương vị cũng tạm mà chấp nhận được.
     
  5. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 4: Lãnh Cung Phế Hậu (4).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Ly phất tay một cái những bông mạn đà la màu đen xoay quanh cả căn phòng tẩy tẩy tất cả mọi thứ bên trong. Nàng không thể thay được căn phòng nhưng tẩy đi hơi thở của người khác cũng khiến nàng tạm chấp nhận không quá làm nàng ghê tởm. Lại điểm điểm mấy cái, những đồ vật cũ đến mục nát liền biến mất không còn tung tích.

    Lúc này Minh Ly mới thở phào nhẹ nhõm.

    Phù.. Cô bé này gì cũng tốt, duy nhất có một điểm không tốt chính là lải nhải quá nhiều.

    Sau khi xử xong chiếc màn thầu kia Minh Ly mới lên giường nằm.

    Lúc Minh Ly thức dậy thì trời đã tối, nàng duỗi người thở dài.

    Thật là đau lưng. Nàng thấy thật nhớ chiếc giường êm của mình quá.

    Đúng rồi! Giường!

    Minh Ly cốc vào đầu mình một cái.

    Thật ngốc, sao nàng có thể quên chứ, có sẵn mà còn tự làm khổ chính mình. Vừa lúc đó tiếng Xuân Đào vang lên từ phía ngoài cửa.

    "Công chúa, người đã tỉnh." Xuân Đào nghe thấy tiếng động trong phòng liên lên tiếng hỏi rồi mở cửa đi vào hầu hạ Minh Ly rời giường.

    Chiếc cửa cũ nát vang lên âm thanh cọt kẹt khó nghe khiến người nổi cả da gà.

    Minh Ly nhìn đến trong tay Xuân Đào đang cầm.. sẽ không phải kêu nàng ăn đấy chứ?

    "Công chúa, người dùng tạm cái này đi." Xuân Đào đưa chiếc màn thầu ra trước mặt Minh Ly.

    Minh Ly: .

    Đây chắc là chiếc màn thầu còn sót lại lúc nãy. Đường đường mang dang là hoàng hậu Đại Tần không ngờ cuộc sống kém đến nỗi còn chẳng bằng nha hoàn. Trong lòng Minh Ly lặng lẽ cảm khái.

    "Ngươi ăn đi, bổn cung chưa đói không ăn đâu." Minh Ly nhìn chằm chằm Xuân Đào trên tay đang cầm chiếc màn thầu tiến gần đến nàng.

    Minh Ly: .

    Ta không ăn, thật đáng sợ..

    "Người ăn đi ạ, nhỡ.."

    "Không có khẩu vị, ngươi ăn xong thì đi nghỉ ngơi đi."

    "Nhưng.."

    "Ồn ào quá, ăn rồi ngủ đi. Đây là lệnh." Minh Ly xua xua tay trầm mặt xuống.

    "Vâng." Xuân Đào thấy trong mắt Minh Ly toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn thì cũng không nói nhiều nữa mà xoay người ra khỏi phòng rời đi.

    Xuân Đào đi ra cũng không quên đóng cửa phòng lại giúp Minh Ly.

    Minh Ly vung tay lên, tiếng chuông vang lên "đinh đang" cùng với sự xuất hiện của chiếc nhuyễn tháp. Nhuyễn tháp nhìn vô cùng xa hoa lộng lẫy, thân được làm bằng gỗ tử đàn tỏa ra hương thơm.

    Minh Ly nhẹ nhàng nằm xuống, đùa nghịch chuông bạc trên tay.

    Đi theo? Hửm!

    Chuông bạc đinh đang như đáp lại.

    "Ưm. Thật thoải mái." Minh Ly tủm tỉm cười, đôi mắt long lanh cong cong như vầng trăng non hưởng thụ, bên tai như có như không vang lên tiếng chuông đinh đang dễ nghe.

    Nếu bây giờ hệ thống online mà thấy cảnh này không bị dọa cho giật mình kêu to "trời của ta, cô nãi nãi ta ơi.."

    Nằm một lát cảm thấy vô cùng buồn chán Minh Ly đứng dậy đi ta ngoài. Bên ngoài trăng rất sáng, gió thổi nhè nhẹ vỗ về chơi đùa mái tóc của Minh Ly, quấn quýt không rời.

    "Công chúa, người đi đâu a?" Xuân Đào thấy Minh Ly đẩy cửa đi ra liền chạy tới.

    "Còn chưa ngủ sao?" nàng nhíu mày nhìn Xuân Đào, nói thật nàng thực không thích nàng ấy, nguyên nhân một phần là vì nàng ấy nói lải nhải quá nhiều một phần là do tính cách lãnh đạm của chính bản thân nàng.

    "Người còn chưa ngủ em sao dám ngủ chứ." Xuân Đào cười tinh nghịch nhìn Minh Ly.

    "Đi ngủ đi, bổn cung đi dạo một chút."

    "Có cần em đi với không ạ?"

    "Không! Trở về ngủ đi. Ân." Nàng xua tay đuổi người, bất ngờ động đến trên người Xuân Đào.. một cảm giác ghê tởm khiến khí thế trên người bạo khởi.

    "Vâng." Xuân Đào thấy công chúa bỗng nhiên thay đổi sắc mặt khiến nàng vô cùng xa lạ vội khom người xuống hành lễ với Minh Ly rồi chạy về phòng.

    Nói là phòng nhưng là một gian phòng cũ kỹ, Xuân Đào dọn dẹp hồi lâu mới miễn cưỡng ngủ được một giấc.

    Minh Ly thấy người đã đi mới lấy khăn chà xát tay thật sạch rồi mới đi dạo một vòng cảm thấy buồn chán, cô nhìn lên bầu trời. Hôm nay trời rất đẹp, trăng và sao cùng đua nhau tỏa sáng.

    Minh Ly nhoáng lên một cái thân mình liền xuất hiện trên mái nhà. Minh Ly vén áo lên ngồi xuống, chuông bạc nơi cổ tay và cổ chân theo động tác của nàng vang lên trong trẻo giữa đêm yên tĩnh.

    Lúc này nàng vô cùng không phúc hậu mà nhớ một câu ' trời cao trăng mát, thích hợp trộm cắp'.

    [..] hệ thống vừa online liền bị câu này của ký chủ dọa đến sợ mất mật.

    Ngôi sao minh minh diệt diệt lập loè, nàng lười nhác mà nằm ở trên nóc nhà, ngửa đầu ngắm trăng.

    Ngôi sao dệt thành dải ngân hà phá lệ lộng lẫy giữa trời đêm, ngẫu nhiên có vệt sáng cắt qua bầu trời đêm, hướng nơi xa cực nhanh rơi xuống rồi biến mất giữa muôn vàn những ngôi sao dưới màn trời đêm.

    Ở Minh Ly cái này trong mắt này đó ngôi sao bất quá là từng viên cục đá mà thôi.

    Nhiên, ở nhân loại cái này nơi này trong mắt, một ngôi sao đại diện cho một người thân đã mất.

    [ Ký chủ, thiết lập của nhân vật này là không có võ công.]

    "Thì sao?" Minh Ly hờ hững.

    [ Cô như vậy là phá vỡ thiết lập nhân vật, cô vượt rào.]

    "Bổn đại nhân phá thì sao?" Nàng giọng điệu không sao cả dường như đang nói đến trưa nay ăn gì vậy.

    [..]

    Lời kịch này không đúng.

    "Bổn đại nhân kế thừa ký ức chứ không phải tính cách của nguyên chủ. Hơn nữa sau khi bổn đại nhân rời đi thì khối thân thể này cũng chết đúng chứ?"

    [ Ừ..]

    "Cho nên, ngươi dựa vào cái gì mà bắt bổn đại nhân làm những việc mà bổn đại nhân không thích?"

    [ Cô phá vỡ thiết lập sẽ bị trừng phạt đấy.]

    "Thì cứ phạt đi, ta đây không nói gì thì người ý kiến quỷ gì."

    [ Sẽ bị mạt sát đấy.]

    Mạt sát?
     
    Phuongnhi0510jenykhuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười một 2019
  6. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 5: Lãnh Cung Phế Hậu (5).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạt sát? Lúc nàng chơi trò đó không biết nó đã sinh ra đâu.

    Đời người ngắn ngủi tại sao lại không hảo hảo sống cho tiêu sái chứ. Cái gì mà nhiệm vụ? Chê cười! Bản thân không tốt còn muốn làm nhiệm vụ cái nỗi gì.

    [ Cô..]

    Thần linh ơi..

    Ký chủ không nói theo kịch bản bảo nó phải làm sao?

    Ô.. ô.. phải làm gì khi ký chủ không chịu hợp tác? Online chờ, rất gấp!

    Nó muốn ký chủ nhà mình giống tiểu tỷ tỷ nhà bên, vừa ôn nhu lại dịu dàng không như ký chủ nhà nó luôn muốn vượt rào tức chết hệ thống.

    Nó muốn đổi ký chủ.

    Đổi ngay!

    Đổi lập tức!

    Điều quan trọng thì phải nói ba lần. Hệ thống ủy khuất ba ba.

    Minh Ly mặc kệ hệ thống đang ủy khuất vẽ vòng tròn. Nàng lật tay lên, một bình nhỏ liền nằm gọn trong tay.

    Đó là gì vậy?

    Hệ thống thấy trên tay Minh Ly xuất hiện một bình ngọc. Nó có mùi rất thơm giống mùi rượu, nó chắc chắc đây là đồ của nàng chứ không phải của nguyên chủ.

    Hệ thống thành tinh a___ còn ngửi thấy mùi thơm nữa chứ.

    [ Cô lấy cái đó ở đâu ra vậy? ] Hệ thống tò mò hỏi.

    Minh Ly: .

    [ Ta nói ngươi biết..]

    "Ồn quá, mi không thể im lặng một chút sao?"

    [..]

    "Lúc trước mi chẳng bảo ta có thể tùy hứng sao? Hơn nữa sau khi ta đi chủ nhân khối thân thể này cũng đâu thể sống lại. Vì sao ta phải duy trì thiết lập của nguyên chủ chứ." Minh Ly cười khinh bỉ tiếp tục tẩy não hệ thống lần hai.

    [..] Vậy là chính nó tự đào hố chôn mình sao? Nhưng ký chủ nói cũng có lý a.

    Hệ thống lại bị tẩy não +1.

    Anh, anh, anh.. thật khốn khổ thân nó.

    Làm như ngươi có thực thể vậy!

    Khổ thân?

    A phi___

    Minh Ly mặc kệ hệ thống đang tủi thân kiếm góc khuất đào nấm, cô ngồi trên mái nhà chậm rãi thưởng thức rượu ngon trong tay.

    Nàng câu môi, giơ bình rượu lên ngửi: "Thật thơm." Minh Ly ngửa đầu rót một ngụm rượu mạnh, trong miệng phát ra than thở: "Rượu ngon.." Dòng rượu theo cổ họng trượt xuống làm nổi bật lên cần cổ trắng nõn xinh đẹp.

    Môi răng lan tràn ra tinh khiết và thơm khiến người ta cảm giác say, ánh mắt hơi say, cất giấu một uông thâm thúy phượng mâu, gọi người nhìn không thấu nàng trong ánh mắt, đến tột cùng ẩn dấu là cái gì cảm xúc.

    Chuông bạc theo tay cô chuyển động vang lên âm thanh trong đêm lặng hòa với giọng nói trong trẻo không chút độ ấm: "Ngươi còn muốn đứng đó nhìn bao lâu?"

    Hắc y nhân sửng sốt, hắn bị phát hiện? Tuy võ công của hắn không phải vô địch thiên hạ nhưng cũng là một cao thủ số một số hai vậy mà trong lúc hắn ẩn mình nàng lại phát hiện ra hắn.

    Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra làm hắn hoài nghi phải chăng võ công hắn thụt lùi đến nỗi ngay cả một nữ nhân tay trói gà không chặt ở trong lãnh cung cũng có thể phát hiện ra hắn.

    Hắn thu đi vẻ kinh ngạc đè giộng trầm xuống: "Hoàng hậu Đại Yến nửa đêm lại có nhã hứng leo lên mái nhà ngồi phẩm rượu một mình sao?" Nói xong Hắc y nhân điểm mũi chân tiến gần lại phía Minh Ly.

    Đường đường là hoàng hậu một nước ngay ngày đầu tiên sắc phong lại bị đưa vào lãnh cung. Âu cũng là câu chuyện đáng cười nhất năm.

    Hắn cũng tò mò vị hoàng hậu này là người như thế nào mà khiến hoàng đế ngay ngày đầu tiên lên ngôi lại đưa vốn dĩ hoàng hậu ném vào lãnh cung tự sinh tự diệt, từ lúc nàng gả qua đây chưa bao giờ thấy nàng xuất hiện quá cho dù là ở trên yến hội hay ở phủ thái tử, cũng vì tò mò nên hắn nửa đêm lẻn vào cung xem sao. Không ngờ người đáng lẽ nên đau buồn lại có nhã hứng lên đây ngồi uống rượu.

    Cũng không thấy nàng có chút biểu hiện gì là thất vọng, đau lòng. Điều này khiến hắn vô cùng sửng sốt, sao nàng không giống như trong suy nghĩ của hắn cũng như bao người.

    Nàng một thân màu đỏ trung y đơn bạc, ba nghìn sợi tóc được trói buộc tùy ý phía sau bằng một dải lụa. Nhưng cho dù như thế gương mặt nàng vẫn diễm lệ, nàng chỉ cần đứng yên một chỗ cũng khiến cho người ta không thể rời mắt được. Mọi hào quang ánh sáng như chỉ tập trung xoay quanh như chỉ tập trung trên người nàng.

    Làn da dưới ánh trăng dường như phát sáng, cả người nàng dưới ánh trăng lại lộ rõ vẻ cô đơn nhưng cũng không làm mất đi diễm lệ trên người nàng.

    Vẻ đẹp khi cô mỉm cười lại càng khuynh quốc khuynh thành khiến người si ngốc mà ngước nhìn..

    Mỹ nhân!

    Đúng là một đại mỹ nhân hiếm có! Hắc y nhân cảm khái trong lòng.

    Không biết vị kia đầu óc như thế nào lại đưa một đại mỹ nhân như nàng tiến vào lãnh cung?

    "Ngươi đêm hôm đột nhập vào hoàng cung không phải chỉ vì hỏi bổn cung điều vô dụng này chứ?" Minh Ly nhìn hắc y nhân đang đi tới tủm tỉm cười, hắn cho rằng cô không nghe ra giọng điệu châm chọc trào phúng trong lời nói sao: "Nửa đêm vào đây không gian cũng tặc, sẽ không phải là hái hoa tặc đấy chứ?"

    Hắc hái hoa tặc nhân: .

    Khoé miệng hắc y nhân giật giật, nhìn hắc giống hái hoa tặc lắm sao?
     
    Phuongnhi0510jenykhuong thích bài này.
  7. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 6: Lãnh Cung Phế Hậu (6).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ừm, một thân hắc y khăn bịt mặt. Hình tượng này làm sao không thể liên tưởng đến hắn là người tốt được: "Vậy hoàng hậu nương nương, ngươi mong ta là gì? Thích khách? Hay là.. hái hoa tặc? Ân!" hắn cố ý nhấn mạnh ' hái hoa tặc' trong giọng điệu không khó để nghe ra một tia dụ hoặc.

    "Ngươi có là gì thì đâu có nửa xu quan hệ đến bổn cung.. đúng không Cửu vương gia hay nên gọi ngươi một tiếng Hoàng đệ." Môi Minh Ly cong lên cười khẽ, tiếng cười thiếu nữ như chuông bạc vang lên trong đêm, trong đôi con mắt hiện lên ánh sáng nhỏ vụn, giống như mặt hồ tĩnh lặng.

    Giọng Minh Ly bình tĩnh như nước nhìn hắn, trong con mắt đen nhánh như vực sâu hun hút khiến người cảm giác nguy hểm.

    Còn vì sao nhận ra hắn ư? Nàng tuy rằng không có gặp qua hắn nhưng ai bảo nàng trong tay nắm giữ hệ thống chứ. Chưa nghe câu "có hệ thống có thiên hạ à?"

    [..] Hệ thống trong lòng phun tào, ký chủ không biết xấu hổ. Còn có thiên hạ? Sao ngươi nói nắm luôn cả trời đi.

    Toàn thân Yến hắc y nhân Cửu hoàn toàn chấn động. Nàng vậy mà nhận ra hắn, tại sao nàng lại có thể nhận ra hắn chứ.

    Hắn đứng đối diện Minh Ly nhưng nàng lại không chút để ý đến hắn chỉ lẳng lặng một mình nhàn nhã ngồi uống rượu giống như phía trước đứng đối diện nàng chỉ là mây bay. Tưởng đến đây khiến Yến Cửu trong lòng vô cùng phẫn nộ, hắn kinh thành ưa thích nhất nam nhân, được xem là người đàn ông hoàng kim biết bao thiếu nữ mong được gả cho hắn nhưng trong mắt một phế hậu lại không thèm nhìn hắn, thậm chí khinh thường nhìn hắn. Điều này khiến hắn không thể không phẫn nộ.

    Minh Ly cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người nàng mang theo cảm giác áp bức bén nhọn làm người ta khó chịu. Nhưng nàng không nghĩ để ý hay là nói nàng vốn không thèm để ý, dù cho đối phương có ý nghĩ ra sao đi chăng nữa thì nàng vẫn một bộ dạng không quan tâm.

    Gió đêm thổi không biết từ lúc nào, ngọn gió thổi qua nhẹ đong đưa tà áo hai người bóng dáng kéo dài dây dưa lẫn nhau.

    Theo Yến Cửu thấy, vị hoàng hậu trên danh nghĩa này không hề giống như những gì trong lời đồn. Người của hắn điều tra ra, vị này hoàng hậu là một người có tính cách vô cùng mềm yếu, không có võ công thân thể yếu nhược, cái này nhìn làn da bạch đến thấy rõ cả mạch máu thì cũng đoán được phần nào.

    Nhưng bây giờ, người ngồi đối diện với hắn dù đã biết thân phận của hắn nhưng không hề có một tia chột dạ khi bị bắt gặp cũng không có một chút xấu hổ khi bị hắn nhắc đến ngay ngày đầu tiên vị kia lên ngôi lại tống nàng vào lãnh cung, cái nơi tồi tàn đến nỗi chim cũng không thèm ỉa.

    Trên miệng nàng luôn treo một nụ cười vô hại, tuy nhìn vô hại nhưng ai nghĩ nó lại có hại chứ!

    Màu đỏ trung y lỏng lẻo treo trên người vô cùng yêu diễm vũ mị, bên trong vạt áo xương quai xanh như ẩn như hiện khiến người bắt gặp phải nuốt từng ngụm nước bọt, nàng tùy tùy tiện tiện ngồi ngay đó nhưng cũng không làm mất đi được khí chất cao quý lãnh diễm vốn có của nàng.

    Yến Cửu để ý quanh đây, hắn nhìn xung quanh nhưng cũng không hề phát hiện ra thứ gì có thể đưa người đi lên, nói không có võ công sao? Vậy làm sao giải thích nàng lại xuất hiện trên mái nhà không hề một tia chật vật.

    Nói nàng không có võ công? Hắn không tin.

    Những điều này càng làm nghi ngờ trong lòng hắn tăng lên. Hơn nữa, nàng từ khi nào thì nhận ra hắn?

    Từ lúc gả đến Đại Yến bọn họ chưa từng một lần chạm mặt qua. Hắn cũng không tự luyến đến mức nghĩ rằng tên tuổi của hắn nổi tiếng đến độ xuyên quốc gia đâu. Có thể sẽ nghe đến tên hắn, nhưng.. chưa có gặp qua đâu.

    Khuôn mặt Yến Cửu từ rối rắm lại chuyển sang nghi ngờ, đôi mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Minh Ly.

    "Thật ghê tởm. Nhân loại thật không biết tốt xấu, dám nhìn chằm chằm bổn đại nhân!" Minh Ly mắt lạnh trừng lên nhìn Yến Cửu: ' Còn nhìn? Nhìn nữa bổn đại nhân cũng không ngại bỏ ra chút thời gian quý giá của ta để đào ngươi ra hai tròng mắt chơi chơi đâu.'

    Yến Cửu phản ứng đầu tiên là bị câu nói của Minh Ly cấp dọa sợ, phản ứng tiếp theo chính là sửng sốt, bắt gặp nàng trừng mắt khiến hắn bị suy nghĩ trong đầu ngay lúc này dọa đến hỏng mất.

    Hắn vậy mà nghĩ nàng đáng yêu?

    Thấy ánh mắt bất thiện của Minh Ly chiếu tới, Yến Cửu lúng túng ho khan một tiếng: ' ha ha, quấy rầy nhã hứng của công chúa điện hạ là bổn vương không đúng. Thật xin lỗi!'

    Minh Ly nhướng nhướng mày, thay vì gọi hoàng hậu hắn lại gọi nàng bằng công chúa điện hạ? Nàng hừ lạnh một tiếng: ' Biết quấy rầy nhã hứng của bổn đại nhân rồi thì còn không mau cút đi, đúng đó làm gì? Chướng mắt!'Nhân loại là đáng ghét nhất, không có việc gì cứ sảo phiền nàng.

    Yến Cửu trên mặt giơ lên một mạt cười khổ, hắn từ khi nào lại làm người chán ghét rồi?

    Còn không đợi hắn lên tiếng, Minh Ly làm như tùy ý phất tay một cái Yến Cửu không biết vì gì ngã lăn từ trên mái nhà xuống. May mà hắn còn phản ứng nhanh nếu không hắn liền ngã thành một cái ' chó gặm phân '.
     
    Phuongnhi0510jenykhuong thích bài này.
  8. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 7: Lãnh Cung Phế Hậu (7).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi.. ngươi.." Yến Cửu không ngờ Minh Ly một lời cũng không thèm nói liền động thủ. Hắn ta vỗ vỗ quần áo căn bản không hệ tồn tại chút bụi nào tức giận trừng Minh Ly. Đừng nghĩ hắn không biết là nàng làm, vô duyên vô cớ hắn bị ngã đâu.

    Sống đến bây giờ hắn chưa bao giờ chịu thua thiệt như vậy đâu. Nàng là người đầu tiên. Thật thú vị!

    (Lời kịch tổng tài bá đạo: Nữ nhân, ngươi thành công hấp thu lực chú ý của ta..

    Moa ha ha)

    "Trừng, trừng nữa tròng mắt sắp sửa rơi ra ngoài luôn kìa." Ánh mắt Minh Ly cong lên, khoé miệng khẽ nhếch không chút lưu tình mà châm chọc hắn. Nàng ngồi trên mái nhà một cách thoải mái giống như đang ngồi trên bảo tọa, cao sang kiêu ngạo như một nữ vương. Từ trên cao nhìn xuống, vạn vật trên thế gian đều ở dưới chân nàng, nhỏ bé yếu đuối không chịu nổi một cái dẫm chân của nàng, trong đó có hắn.

    Thật xui xẻo, gặp ngay bệnh thần kinh.

    Yến Cửu nhìn đến kinh diễm nhưng vừa nhớ tói hành động nàng đối với hắn hắn liền tức giận phẩy áo xoay người bỏ đi. Khi đi khuất hắn mới vỗ đầu mình: "Cho chừa bệnh tò mò để rồi chịu thiệt."

    Hắn trong đầu bây giờ đều là hình ảnh của nàng kinh diễm đến sâu tận trong đầu. Nhưng ánh mắt của nàng, ánh mắt quá mức bĩnh tĩnh, bình tĩnh đến lạnh lùng không hề một chút xúc cảm.

    Minh Ly nhìn theo bóng dáng Yến Cửu nghênh ngang rời đi khoé môi khẽ nhếch lên một mạt cười xấu xa: "Có thích khách, bắt lấy hắn."

    Giọng của nàng không phải rất lớn nhưng giữa đêm lại phá lệ rõ ràng cũng làm kinh động đến Cẩm y vệ cho nên lại là một hồi nháo nhác.

    Phía bên này, Yến Cửu chân trước vừa bước liền nghe đến phía sau lưng Minh Ly hô khiến hắn lảo đảo một cái suýt rụng tim, trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi câm tức nhìn Minh Ly nhưng còn đâu bóng dáng của nàng nơi đó chứ.

    Hô xong Minh Ly đứng lên vỗ vỗ bụi không hề tồn tại trên vật áo từ từ đi xuống.

    Đúng! Đi xuống!

    Chính là từng bước nhẹ nhàng đi xuống, không thể nhầm được. Dưới chân của cô như có thứ gì đó nhưng cũng dường như không, cô từ trên không trung đi xuống tà áo tung bay, trong không gian từng đóa màu đỏ đen mạn đà la đan xen nở rộ đến yêu dã quỷ mị dưới chân nàng.

    Lúc này nếu có người thấy được nhất định sẽ bị dọa cho choáng váng, cũng có thher là thật sâu kinh diễm.

    Hệ thống..

    Đây là năng lực của ký chủ sao? Cảm giác rất ngầu a__ nhưng vị diện áp chế không ảnh hưởng đến năng lực của ký chủ sao? Cái này nó cũng không biết, dù gì đến cả nó cũng bị áp chế mất một phần năng lực.

    Vào đến phòng, tay Minh Ly giật giật một cái sau đó liền xuất hiện một cỗ sương mù bao bọc lấy nàng trong chớp mắt rồi biến mất liền thấy một thân sạch sẽ như vừa tẩy xong, cô chán ghét nhíu mày nhìn chiếc giường trước mặt.

    Vung tay lên, một chiếc giường xa hoa tinh xảo thay thế chiếc giường kia. Lúc này cô mới hài lòng nằm xuống chuẩn bị tìm chu công đánh cờ.

    [ Ký chủ, phiền cô giải thích một chút.] Tiếng hệ thống vang lên trong đầu.

    "Giải thích chuyện gì?"

    [ Cô còn hỏi? ]

    Minh Ly: .

    [ Cô có không gian.] Hệ thống không hỏi mà khẳng định.

    "Ngươi nói cái gì thì chính thế đó." Minh Ly nhún nhún vai tỏ vẻ không sao.

    [..] Hệ thống muốn đánh người.

    Không gian ư? Dạng đồ vật này còn tồn tại!

    Cô có sao?

    Ký chủ bây giờ còn thịnh hành cái dạng thao tác này ư?

    Chả trách, ngay từ đầu khi nhắc đến không gian giọng điệu của cô lại khinh thường như vậy.

    Oa, ma ma cứu mạng, ký chủ bật hack có bàn tay vàng.. đại đại bàn tay vàng siêu to khổng lồ.

    Sao cô không lên trời luôn đi. Hệ thống khổ sở phát hiện đối với ký chủ nhà nó nó không hề hiểu một chút logic của nàng.

    Nó cộng sinh trong linh hồn cô tại sao không phát hiện được chứ. Bây giờ nó nghĩ lại ngoài tên của cô ra nó không hề biết gì về cô cả.

    Hệ thống run lên: "Thật đáng sợ, nó muốn hồi trở về không làm, không làm, không làm nữa."

    Chờ hồi lâu không thấy hệ thống lên tiếng Minh Ly quyết định trước tiên ngủ cái đã. Tuy nàng một đêm không ngủ không nghỉ cũng chẳng sao nhưng thân thể phàm nhân này quá không thể chấp nhận được cho nên.. nàng vẫn nên ngoan ngoãn ngủ thôi.

    (Ai đó dường như đã quên mình cũng là một cái phàm nhân)

    * * *

    Minh Ly cứ vậy mà ở trong lãnh cung, đa phần thời gian cô đều lười biếng không muốn rời chiếc giường êm.

    Đối với những hành động gần đây của công chúa nhà mình, Xuân Đào tập mãi thành quen cũng không quản nàng nữa, đặc biệt tự nhiên sinh ra cái bệnh sạch sẽ đến nghiêm trọng cho nên bây giờ nàng làm gì cũng phải cách công chúa một khoảng cách nhất định. Dù gì bây giờ công chúa nhà mình cũng tươi tỉnh lên hơn trước đó rất nhiều duy nhất chỉ có một vấn đề chính là "ngủ" điều này cũng không biết là tốt hay xấu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ]
     
    Phuongnhi0510 thích bài này.
  9. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 8: Lãnh Cung Phế Hậu (8).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới cây hạnh, thiếu nữ lười biếng nằm trên ghế nhắm mắt ngủ, cả ngày không có việc gì làm khiến Minh Ly lấy ngủ làm hoạt động chính dù gì khối thân thể này vô cùng suy yếu động bất động đều phải suyễn lên suyễn xuống, cho nên ngủ nhiều cũng chẳng sao. Thiếu nữ mặt mày như họa hết sức nhu hòa, mảnh dài lông mi da như bạch ngọc. Thân mình có vài phần thon gầy sấn nàng càng thêm nhu nhược.

    Từ cao chiếu xuống xuyên qua những tán cây hạnh chỉ thấy nàng lười biếng nhắm mắt nằm đó, từng tia sáng dường như lờ mờ chiếu lên trên người trên mặt phấn trang chưa thì của nàng, chưa giày vớ chân nhỏ bạch đến chói mắt khiến người ghen ghét.

    Thỉnh thoảng cũng sẽ có vị khách không mời ghé qua nhưng lần nào cũng bị Minh Ly chọc cho tức hộc máu rời đi mà không làm gì được.

    Còn nhiệm vụ, cứ từ từ rồi tính.

    [..] hệ thống đã bị nàng khí đến mức offline từ lâu.

    * * *

    Ngày hai mươi lăm tháng tám. Hoàng đế Đại Yến lập Vân Nhiễm con gái dòng chính Vân thừa tướng làm hoàng quý phi.

    Hôm nay, không khí trong cung náo nhiệt hẳn lên tuy không phải đại hôn nhưng rất náo nhiệt. Người hầu kẻ hạ đi lại nhộn nhịp.

    Ngày này sứ thần các nước cũng có mặt chúc mừng chỉ là thuận tiện, chuyện trọng yếu chính là ba năm một lần đại hội các nước tranh tài.

    Từ sáng sớm người bên kia đã tới thông báo Minh Ly phải có mặt, tuy không muốn đi nhưng nghe nói hôm nay có sứ thần các nước trong đó có ca ca nguyên chủ cũng tới. Cho nên.. Đi thôi chứ biết sao giờ.

    Xuân Đào sửa soạn cho Minh Ly, thấy ảnh ngược của chính mình trong gương đồng khiến cô nhíu mày khoát tay ý bảo Xuân Đào lui ra.

    Một phần nàng không quen như vậy cung trang rườm rà cộng với trên đầu loạn trâm, tiếp theo những đồ này đều của nguyên chủ nàng không có bệnh sạch sẽ đến nghiêm trọng, dùng đồ người khác không quen dù chính bản thân nàng cũng đang dùng cơ thể của nguyên chủ.

    Nàng trút xuống cung trang rườm ra, từ ngón tay xuất hiện tầng tầng lớp những bông màu đỏ mạn đà la chúng xoay quanh bao bọc lấy nàng từ từ hình thành lên từng lớp y phục xuyên lên cơ thể nàng. Đây là một trong hai bản mệnh năng lực của nàng, nó có thể diễn hóa thành thật thể cũng như y phục, đây cũng là kiểu dáng nàng ưa thích nhất.

    Màu đen mái tóc dài đến ngang hông được nàng tùy tiện túm phía sau bằng một dải lụa, xong xuôi tất cả nàng mới gọi Xuân Đào tiến vào.

    Xuân Đào tiến vào thấy công chúa nhà mình liền sợ ngây người, nàng khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng.

    "Thật là xinh đẹp!" Xuân Đào cảm thán. Nàng vẫn biết công chúa nhà nàng xinh đẹp nhưng vẫn không ngờ.. nàng lại kinh diễm đến như vậy. Trước nay nàng luôn chỉ xuyên những kiểu y phục trang nhã nhưng hôm nay nàng vận hồng y lại vô cùng yêu diễm.

    Ai nói, đời người con gái đẹp nhất khi khoác lên mình giá y? Ta vả vỡ miệng ngay.

    Nhìn công chúa nhà nàng xem, nàng là nữ nhân còn bị vẻ yêu diễm của công chúa mê hoặc đến nhỏ dãi chứ đừng nói đám nam nhân kia một đám lại một đám háo sắc.

    Một thân lửa đỏ tôn lên làn da trắng tuyết, vạt áo dài không gió mà bay thoạt nhìn vô cùng diễm lệ mà không mất đi nhẹ nhàng thoải mái. Trên vạt áo thêu lên hoa văn chìm mạn đà la cùng ám văn thần bí đong đưa sinh động theo bước chân cô.

    Minh Ly nâng mắt lên nhàn nhạt nhìn Xuân Đào đang phát ngốc nhìn nàng nhỏ dãi, Minh Ly che mắt thật không nỡ nhìn: "Không đi sao?"

    Nghe tiếng Minh Ly Xuân Đào mới giật mình ôm đầu đi ra, khuôn mặt đỏ lên nhìn Minh Ly: "Vâng."

    Minh ly dẫn đầu đi trước Xuân Đào lẽo đẽo theo sau. Nàng ảo não cúi đầu xuống xấu hổ, tuy nhìn quen nhà nàng công chúa nhưng mỗi khi nhìn lại thấy một hồi tim đập nhanh.

    Trên đường đi ai nấy đều kinh diễm nhìn Minh Ly thầm hỏi "từ khi nào trong cung lại xuất hiện một thịnh thế mỹ nhân đâu". Nhìn thấy biểu tình của bọn họ Minh Ly chỉ nhún nhún vai không để ý còn Xuân Đào thì che miệng cười trộm.

    Cũng không thể trách bọn họ không nhận ra nàng chính là hoàng hậu Đại Yến, ai bảo ngay ngày đầu tiên hoàng đế lên ngôi không chút lưu tình ném nàng vào lãnh cung chứ.

    Hồi lâu những cung nhân đó mới phát hiện ra bên người nàng chính là tỳ nữ bên người của Hoàng hậu trên danh nghĩa mới bừng tỉnh thầm than "thật là tuyệt sắc mĩ nhân" không biết vì lý do gì khiến hoàng thượng lại bỏ qua một vị tuyệt thế mỹ nhân đưa vào lãnh cung.

    Nàng phấn son chưa thi, trên người cũng không có trang sức gì chỉ đơn giản lụa mỏng sau đầu, hồng y rực rỡ như lửa càng sấn lên làm da nàng càng bạch. Tuy diễm nhưng không mị lại mang một cỗ ý vị khác không nói nên lời.

    Lúc Minh Ly đi đến đại điện thì bữa tiệc đã chuẩn bị bắt đầu. Nàng từ từ tiến vào khiến bọn thái giám ngây người đến khi nàng đi qua mới hồi phục tinh thần cất cao chuẩn giọng thái giám the thé: "Hoàng hậu nương nương tới~"
     
    Phuongnhi0510jenykhuong thích bài này.
  10. Vong Xuyên

    Bài viết:
    10
    CHƯƠNG 9: Lãnh Cung Phế Hậu (9).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy nàng bị đưa vào lãnh cung nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu dù gì hôm nay sứ thần các nước đều có mặt hơn nữa nàng còn là Công chúa Bắc Diệu đâu, tên thái giám chạy tới dẫn Minh Ly đi tới chỗ ngồi một bên hoàng thượng.

    Minh Ly bước vào, trong đại điện không ngừng vang lên tiếng hút khí, quả là không hổ danh đệ nhất mỹ nhân Bắc Diệu quốc.

    Mi không vẽ mà dày, thần không tô mà sống động, mắt như sao sáng, phong thái khí chất hơn người.

    Trong nháy mắt, mọi người chung quanh nhất tề an tĩnh lạ yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, trong lòng đều cùng loé ra ý niệm này.

    Đôi mắt đen như hắc diệu thạch đảo qua một vòng tất cả mọi người, ánh sáng xán lạn bên trong đại điện cơ hồ đều bị nàng đoạt mất trở nên yếu nhược, nàng quả thực như là một cái nhân vật được người họa từng nét từng nét từ bức tranh đi ra.

    Nữ tử hồng y rực lửa thêu hoa văn chìm mạn đà la cùng ám văn thần bí chậm rãi đi vào theo từng bước chân tiếng chuông bạc vang lên âm thanh thanh thúy, bên cạnh nàng một tiểu nha hoàn thanh tú theo sau, cước bộ đúng mực ung dung đi vào.

    Khuynh thành tuyệt sắc là một chuyện, quan trọng nhất đó là khí tức tôn quý vô song trên người nàng, hồng y không gió mà bay rực rỡ như lửa đỏ cũng yêu dã như màu máu khoác trên người nàng không hề có một điểm dung tục mà yêu diễm, trên đầu nàng không hề một chút trang sức nào mà mái tóc đen rũ xuống phía sau chỉ túm lại lỏng lẻo phía sau lưng nhưng không hề làm mất đi phong thái cao quý mà nhiều hơn một phần thanh lãnh. Hiếm có ai xuyên màu đỏ mà không bị nó làm nền, màu đỏ trên người nàng yêu không mị, lại có một cỗ thanh lãnh khiến không ai dám mạo phạm.

    Trên dung nhan tuyệt mỹ kia thần sắc nhàn nhạt, bên môi nở nụ cười nhạt, vẻ thần bí trong đôi mắt sạch sẽ thuần khiết khiến cả người nàng đạt đến cảnh giới.

    Không hổ là đệ nhất mỹ nhân Bắc Diệu Quốc.

    Minh Ly chậm rãi đi vào đại điện, ánh mắt tùy ý liếc nhìn, lướt qua mọi người trong đại điện, khi nhìn thấy nam nhân mang cẩm bào màu bạc ngồi một chỗ cùng với đoàn sứ thần, tròng mắt nàng dừng lại một chút xẹt qua một mạt ý cười rồi tiếp tục đi theo tên thái giám tiến tới chỗ bên cạnh Yến Lan như không có gì.

    Ca ca của nguyên chủ cùng nguyên chủ rất giống nhau, nguyên chủ vẻ đẹp nhu hòa hơn một chút đổi lại thái tử ca ca của nàng vẻ đẹp mang theo một cỗ cương nghị nam nhân, khuôn mặt góc cạnh mày kiếm mắt sáng trên người mang theo hơi thở thanh lãnh như trúc.

    Thái tử Bắc Diệu khi nhìn thấy nàng, khuôn mặt trước đó luôn bình tĩnh như nước cũng lộ ra một mạt cười ấm áp khiến Xuân Đào luôn đi theo phía sau mặt đỏ tim đập thẹn thùng trong lòng thầm mắng ' đôi huynh muội yêu nghiệt '.

    Hôm nay Yến Cửu xuyên lên mình một bộ tử y trường bào, khuôn mặt vốn anh tuấn tiêu sái lại thêm mấy phần tà khí, khi thấy Minh Ly bước vào hắn mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm nàng. Nàng hôm nay so với đêm đó cũng không khác gì, vẫn là màu đỏ xuyên trên người điều hắn để ý nhất chính là ánh mắt của nàng đảo quanh đại điện nhưng không hề dừng lại khi thấy hắn. Điều này khiến cả người của hắn đều khó chịu, khuôn mặt vốn anh tuấn tà khí đen lại trong lòng thầm mắng ' nữ nhân vô lương tâm'.

    "Tham kiến hoàng hậu nương nương.." Khi Minh Ly vừa ngồi xuống tất cả mọi người trong đại điện mới hồi phục ý thức vội hành lễ.

    Minh Ly phất tay: "Miễn lễ."

    Thanh âm trong vắt tựa như tiếng nước chảy, mỗi âm tiết đều vô cùng vừa phải không nhanh không chậm, bên trong đại điện rất rộng nhưng khi nàng nói ra tiếng nói đều truyền đến tất cả ngóc ngách trong đại điện, dường như có một cỗ lạnh lẽo chảy vào bên trong tai mỗi người.

    Lúc này Yến Lan mới giật mình, hắn biết hoàng hậu trên danh nghĩa này vốn dĩ rất đẹp nhưng không ngờ lại đẹp đến độ chói mắt như vậy cũng không quản nàng không vận cung trang cũng không đối với hắn hành lễ. Hắn nhịn không được mà nhìn nàng nhiều hơn mấy lần trong lòng thì thầm nghĩ ' một đại mỹ nhân thế này không biết lúc đó hắn đầu óc bị nước vào hay sao mà tống nàng vào lãnh cung chứ'.

    Vân Nhiễm thấy ánh mắt của hoàng thượng dừng lại trên người Minh Ly khiến cả người nàng ta đều cảm thấy không khoẻ. Chiếc khăn trên tay bị nàng ta vò nát, hôm nay nàng ta mới là nhân vật chính nhưng tầm mắt của tất cả mọi người lại không dừng trên người nàng ta mà dừng lại trên người Minh Ly, vì cái gì chứ?

    Hôm nay Vân Nhiễm nàng mới là nhân vật chính ở đây, vận giá y nhưng không phải vốn dĩ màu đỏ rực rỡ mà là Kim Loan hồng sẫm khác với Phượng bào màu đỏ yêu diễm của Hoàng hậu, từ sáng sớm nàng ta đã phải thức dậy thật sớm tỉ mỉ trang điểm thật xinh đẹp vì ngày hôm nay nhưng vì sao.. vốn dĩ giá y nên là màu đỏ nhưng do nàng không phải chính cung nên.. nàng không can tâm a. Nàng ta gắt gao nắm chặt tay đến nỗi móng tay đâm vào lòng bàn tay hiện lên những vết trăng non lộ ra màu hồng nhạt nhưng mà nàng ta không hề cảm thấy một xíu nào đau đớn.
     
    Phuongnhi0510 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...