Ngày mai mình chia tay Mai chia tay mình vẫn gọi anh em Nhưng không phải vợ chồng như ngày trước Bởi chúng mình đã lùi đi một bước Để trở về cái thủa mình chưa yêu Anh biết mình làm thế là sai Là đau khổ khi không được gọi em bà xã Nhưng với anh yêu phải là tất cả Không đơn thuần xem đó một trò chơi Những người đàn ông rồi sẽ đến bên đời Vuốt ve em thay thế anh thủa trước Ở bên ấy liệu em có biết được Tôi không ghen, chỉ buồn thôi thật buồn Đến khi nào em gối mỏi lưng chồn Em hãy nhớ một người vẫn đợi Chỉ mong em đừng quên anh quá vội Vì yêu em, anh sẽ đợi em về Khuyết danh
Ngôi sao nào là hạnh phúc? Em vẫn thường nhìn lên bầu trời đêm xa vắng Tìm ngôi sao ★ hạnh phúc của đôi ta Anh đã bảo như thế rồi mà Tìm ngôi sao ấy - nghĩa là hạnh phúc Em là 1 cô bé hay cười và hay khóc Khóc đấy rồi lại vui vẻ ngay thôi Trách cuộc đời sao cứ thích chia phôi Khiến cho tim em nhiều lần phải khóc Còn anh thì sao anh chẳng bao giờ khóc Bởi những chuyện cay đắng trong cuộc đời Nhưng em hiểu khi nước mắt đâu còn để khóc Trái tim em nghẹn đắng bao lời Em đã hỏi anh thế nào là hạnh phúc? Anh trả lời rằng hạnh phúc là hy sinh Sống cho người khác mà không sống cho mình Là cho đi mà không cần nhận lại Nếu như thế, phải chăng anh hạnh phúc? Bởi anh nhận hết đau khổ cho riêng mình? Sống kiếp này là chỉ để hy sinh Là chỉ cho mà không cần được nhận? Nếu như vậy thật thì tại sao Tại sao em vẫn thấy mắt anh đượm mầu buồn Đượm sự cô đơn, trống vắng thiếu yêu thương Pha chút đắng cay một cuộc đời phiêu bạt Anh đã ra đi tìm một chân trời khác Thật xa xôi và lạnh lẽo vô cùng Anh cứ nghĩ như thế là hy sinh Nhưng ra đi đâu phải là tất cả Nhưng nói gì bây giờ cũng đã muộn Anh ra đi không nói lời hẹn ước Phải chăng anh sợ em níu kéo sẽ đau lòng? Anh muốn em quên đi những ngày tháng đó Để tất cả chỉ là kỷ niệm thôi Nhưng hằng đêm em vẫn ngắm bầu trời Tìm cho đôi mình 1 ngôi sao hạnh phúc! Khuyết Danh
Sẽ chẳng bao giờ.. Anh hiểu được em đâu Hiểu được những điều.. từ lâu em vẫn nghĩ Hiểu được những điều từ trái tim mộng mị Sâu thăm thẳm trên con đường em đi Là gai góc đâm nát chân máu rỉ.. Sẽ chẳng bao giờ anh dũng cảm dám đi Trên con đường hôm qua.. máu em từng.. an nghỉ Anh ơi có bao giờ anh nghĩ Yêu em rồi, anh sẽ sống vì em? Sẽ chịu thay em trăm ngàn vết chém Của cuộc đời em, vốn dĩ đã lấm lem? Sẽ chẳng bao giờ anh yêu em đủ đâu Bởi tình yêu với em phải rất lâu.. anh ạ Đủ lâu cho yêu thấm máu và ngấm da Đủ lâu cho hai ta hòa vào nhau anh à Đủ lâu.. đủ sâu.. và đủ đau Để anh nhớ em bất kì nơi đâu.. anh tới Để đêm nằm mơ, nhớ em, anh nghĩ ngợi Nghĩ ngợi.. để chờ đợi mình em.. Gào
Thôi về mình nằm ôm nhau ngủ đi em Một đêm cuối năm thành phố buồn như tró Ở những ngã tư đèn vàng xanh đỏ Anh đứng một mình nhìn mọi thứ đi qua Em ở đâu trong tám vạn người ta? Những nỗi nhớ đều đều như thác đổ Những buổi chiều chuếnh choáng say sưa Tụi mình tìm thấy nhau chưa Sao không đưa nhau về ôm nhau nằm ngủ Một triệu nỗi buồn trôi qua đã đủ Không có em Anh giống như một túi rượu sầu Ôm nhau đi, ôm như mới lần đầu Lúc em ngã vào anh, tụi mình ngã vào lòng nhau vội vã Lúc nằm im, nghe tim thở vụng về Thôi về nằm cạnh nhau ôm anh ngủ đi em Một đêm cuối năm thành phố buồn hơn tró Tụi mình xa nhau, tại sao chẳng rõ Thôi về nằm cạnh bên nhau Nghe 8 vạn bình yên còn mãi đến mai sau Phan Hải
Em là gì giữa bề bộn đời anh? Là nỗi nhớ của miền sâu thăm thẳm? Là yêu thương của ngày sau gởi gắm? Hay chỉ là một thoáng đến xôn xao? Em là gì? Chỉ là bạn thôi sao? Hoặc giả dụ một người anh quen biết Từng có thời, vâng! Có thời mãnh liệt! Đã yêu anh như em của bây giờ. Thôi đừng gọi tên ai khác trong mơ Em ghen đấy! Và vực ngờ nữa đấy! Cuộc đời nhỏ, mà "cái tôi" lớn vậy, Hãy cho em phút kiêu hãnh ngước nhìn Cứ thật lòng, đừng có mãi nín thinh Em muốn nghe từ bao điều trăn trở Dẫu chúng mình có duyên, không có nợ Em vẫn cười thỏa mãn với niềm đau Cuối cùng thì mình là gì của nhau? Là tình nhân sau đôi lần chăn gối? Là vợ chồng tháng năm dài tiếp nối? Cũng có thể là mệt mỏi, đọa đày! Em bình tĩnh nghe sự thật phơi bày Em sẵn sàng ôm khổ ải trần gian Chỉ cần anh nói rõ những đa mang Em là chi trong bộn bề cuộc sống? Em là gì giữa bề bộn đời anh? Em là gì? Em là gì? Anh hở? Bùi Tuyết Nhung
Chưa đủ nhớ để gọi là Yêu Chưa đủ quên để thành người Xa lạ Anh ám ảnh em hai chiều nghiệt ngã Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya Dịu dàng quá lời thì thầm của gió Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ Biết đâu chừng thiên sứ đến vây quanh Trái tim đa mang chở tình yêu tròng trành Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng Anh là gì giữa bốn bề vang vọng Em nghẹn lòng khi thốt gọi thành tên.. Bùi Sim Sim
Một Mình Vẫn Ổn Có những ngày lòng chỉ muốn lang thang Dạo phố phường, ngồi một hàng nước lạ Tự gọi cho mình một ly trà đá Ngồi nhâm nhi, ngắm vội vã dòng đời Có những lần chỉ muốn được rong chơi Buông bỏ hết những bon chen, được mất Thành phố rộng mà lòng người thì chật Chẳng ai cho tôi thấy cảm giác yên bình Có đôi lần thức giấc đón bình minh Rồi tự nhủ: Ừ, một mình vẫn ổn Ai cũng loay hoay trong cuộc đời bận rộn Chẳng dư thời gian, ta phải tự thương mình Cứ mỉm cười, cứ trang điểm thật xinh Tô môi hồng rồi dịu dàng xuống phố Ai cũng sẽ tìm được cho mình bến đỗ Đừng vì cô đơn mà yêu vội một người.. Huy Thọ
Thế là không anh.. Em một mình trong đêm cuộn tròn chăn vẫn không đủ ấm Chợt thèm lắm vòm ngực rộng Gối bình yên lên cánh tay. Thế là không anh.. Em lăn bên nào cũng chạm vào nỗi nhớ Trên trần nhà con thạch sùng than thở Sấp ngửa bàn tay không chạm nỗi lòng mình Thế là không anh.. Em co ro trên chiếc giường bỗng thênh thang đến lạ Quên và nhớ khi hai người đôi ngã Sao không giản đơn như yêu và không yêu? Thế là không anh.. Em với nỗi buồn chơi trò cút bắt Khi vỡ òa những dòng nước mắt Ừ.. Em thua.. Khuyết Danh
Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi Nhưng tìm mãi đến bây giờ chẳng thấy Nửa của tôi ơi, em là ai vậy Sao để tôi tìm, tìm mãi tên em? Chiều dần buông thành phố vào đêm Ngọn cỏ hàng cây từng đôi ríu rít Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết Nửa của mình hay nửa của ai kia? Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi Và có thể suốt đời không tìm thấy Không có em tôi đành sống vậy Không lấy nửa của ai làm nửa của riêng mình Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một Nên đôi lúc tưởng như mình đã gặp Nửa của mình nhưng nào của mình đâu Không phải của mình chẳng phải nửa của nhau Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng Là đúng sai khi tìm nửa của mình Tôi tìm em, tôi đã đi tìm Và vẫn biết trên đời này đâu đó Em cũng đi tìm.. tìm tôi như vậy Chỉ có điều mình chưa nhận ra nhau. Khuyết Danh
Em góp một bài nha Có khi nào.. Có khi nào, trong cơn mơ thổn thức Em giật mình và chợt nhớ đến anh? Trong con tim tưởng chừng như giá lạnh Liệu có còn vương vấn chút tình xưa? Có khi nào trên con đường hối hả Em bồi hồi - một hình dáng thân quen Một chiều thu lá vàng rơi lả tả Lặng đứng nhìn hình bóng ấy khuất xa.. Có khi nào ngắm khung trời bao la Em bật khóc, nhớ duyên mình ngày ấy? Và tự hỏi "tại sao phải như vậy?" Còn yêu nhau mà lại phải rời xa.. Có khi nào, ta tình cờ gặp mặt Em lại gần và cười nói với anh? Hay nhìn nhau như hai người xa lạ Như người dưng ngược lối trong bài ca.. Tác giả: Nguyễn Văn Thiện