Tình Tựa Gió Mây Bay - Nguyễn Thị Mỹ Hiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyễn Thị Mỹ Hiên, 14 Tháng năm 2019.

  1. Tình tựa gió mây bay

    Tác giả: Nguyễn Thị Mỹ Hiên

    Thể loại: Ngôn tình, ngược tâm

    [​IMG]

    Văn án:

    Lâm Gia Tuệ là một cô gái nhà nghèo, xinh đẹp, học giỏi, có ước mơ trở thành một nữ doanh nhân thành đạt, nhưng khi đặt chân vô Trường THPT thì đã vô tình gặp phải chàng trai nhà giàu, đẹp trai, cậu là con trai của chủ tịch tập đoàn lớn mang tên Nhất Thành, học giỏi và có nhiều tài năng lẻ như chơi bóng gỗ, đánh đàn, ca hát và đặc biệt cậu có một đầu óc kinh doanh vô cùng tài giỏi, cậu tên là Dương Nhất Long.

    Cậu ta có vẻ bề ngoài lạnh lùng, luôn giúp đỡ cô mỗi khi cô gặp khó khăn và luôn nói những câu nặng nề nhầm nói giúp cho Gia Tuệ để cho cô tránh khỏi phiền phức nhưng những câu nói đó đã vô tình làm cô buồn và đau lòng.

    Lâm Gia Tuệ mang vẻ bề ngoài cứng rắn, cô luôn phủ nhận tình yêu của mình dành cho Nhất Long tuy cô cũng biết rất rõ người cậu ấy yêu chính là cô. Còn cô thì hằng ngày luôn thân thiện và vui vẻ khi ở bên cạnh Gia Huy, cô cũng chẳng quan tâm đến cảm xúc của Nhất Long khi mỗi lần cô với Gia Huy đi chung. Nhưng mỗi lần nghe tin Nhất Long bị gì thì trong đầu cô bắt đầu rối lên. Đến một ngày khi cô hay tin Nhất Long chính là người đã cứu cô thì cô mới chấp nhận quen Nhất Long, tình yêu của hai người kéo dài chỉ khoảng một năm rồi tan vỡ khi Gia Tuệ hiểu lầm Nhất Long chính là người giết cha cô ấy.

    Gia Tuệ cũng bắt đầu nhận ra trong cái chết của cha mình không phải Nhất Long làm thì cũng chính lúc đó cô cũng hay tin Nhất Long bị người ta truy sát và mất mạng. Lúc này, cô mới thật sự nếm mùi vị của tận cùng đau khổ khi mất đi người mình yêu nhất. Cô đã lấy Nhất Long ra làm nghị lực để sống và cố gắng đi tiếp con đường cô chọn.

    Thế rồi bốn năm đại học cũng trôi qua, cô bắt đầu làm chủ quán rượu vang LT do Nhất Long dựng nên, cô bắt đầu phát triển quán rượu ngày càng lớn và lúc này có biết bao người con trai đến ngỏ lời yêu với cô, nhưng cô luôn từ chối và lạnh nhạt vì trong tim cô vẫn luôn giữ tình yêu đó dành cho Nhất Long mặc dù bên cạnh cô cũng có người yêu cô thật lòng là Gia Huy. Rồi bỗng một ngày cô bất chợt gặp một người giống như Nhất Long, nhưng tính tình cậu ấy hoàn toàn khác Nhất Long.

    Tình yêu của hai người vững vàng, mọi hiểu lầm đã được hóa giải, và trải qua sinh tử và xa cách thì mới biết họ cần nhau như thế nào.

     
    Baochau2017, kimnanaLô Cát Gia thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười hai 2019
  2. Chương 1: Gặp nhau tại nhà vệ sinh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bầu trời trong xanh, áng mây trắng trôi nhẹ giữa nền trời. Những lá cây vẫn còn treo trên mình những giọt sương mai sau một đêm mưa rào rả rít, cùng với những tiếng chim hót râm rang, rầm rộ như chào mừng một năm học mới bắt đầu, kèm theo đó là một làn gió hơi lạnh nhẹ nhàng xen qua từng tán lá cây, ngọn cỏ làm cành lá lay chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển theo từng hơi gió lướt ngang làm cho những giọt sương rơi từng giọt một xuống và thắm nhanh vào trong đất. Bắt đầu có tiếng học sinh từ mọi trường tụ họp về trước cổng và bắt đầu tiến lại gần mái trường to lớn trước mặt, ồ ạc đi từng nhóm một, cùng nhau nói chuyện cười vui vẻ. Trong khi mọi người đi cùng bạn bè vui vẻ nói cười thì có một cô gái đi một mình và đang dần tiến lại gần cổng Trường THPT, vì đi một mình nên cũng gây chú ý với mọi người, bọn họ đã truyền tai nhau và hướng về cô gái kia, và cô dần thu hút mọi người, đặc biệt là con trai, bởi vẻ ngoài xinh đẹp cùng với gương mặt trắng sáng, mắt to, mái tóc đen dài mượt mà đến nữa lưng nhưng đã bị chiếc balo màu hồng xinh xắn đè lại một phần, còn phần tóc ở ngoài thì vẫn vung lên như trải dài theo hơi gió lạnh, cùng với đó là bộ đồng phục trường váy ngắn ngang đầu gối lay chuyển nhẹ nhàng theo hơi gió cùng với bước chân chậm rãi không quá chậm cũng không quá vội. Cô tên là Lâm Gia Tuệ, nhà cách trường không xa, là một cô gái nhà nghèo, mẹ bán nước ở vỉa hè, cha thì làm bảo vệ trong một công ty, tuy nhà khó khăn nhưng cô luôn đạt thành tích đáng kể từ các cuộc thi học sinh giỏi. Cô ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng, mang một làn da trắng như bao người con gái khác, mắt cô vẫn nhìn thẳng theo một con đường là tiến vào ngôi trường, cô chẳng nhìn xung quanh, cũng chẳng để ý mọi người nói gì về cô, cô cứ đi thẳng và toát lên vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm nhưng mỗi khi cô lướt ngang mọi người đều: ' Ồ ' và mọi người vẫn nhìn theo bóng dáng cô. Mọi người rời mắt khỏi cô khi có một chiếc xe hơi đổ ngay trước cổng trường, mang dáng vẻ sang trọng thì mọi người đều ngạc nhiên và tò mò quay sang nhìn chiếc xe: 'Xe ai thế' đẹp quá' cứ thế vang thanh lên lần lượt, thì tài xế bước ra mở cửa xe thì bên trong xe có một người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi mấy mặc một bộ đầm lửng ngang đầu gối màu đen, mang guốc cao, cầm ví, mang kính đen bước ra khỏi xe thì toát lên vẻ quyền quý, sang trọng, thì cánh cửa bên kia cũng đột ngột mở, bước ra là một thanh niên đẹp trai, tóc tai gọn gàng với làn da trắng, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mang giầy trắng, đeo balo màu đen phía sau lưng, nhìn sơ cũng cảm nhận được cậu là con nhà giàu. Cậu tên là Dương Nhất Long, học giỏi và có nhiều tài năng như chơi bóng gỗ, đánh đàn, ca hát, cậu là con trai của chủ tịch tập đoàn Nhất Thành do mẹ cậu cai quản bà tên là Trần Minh Tú. Bổng tiếng người phụ nữ quyền quý bên kia khoác lên một giọng nhẹ nhàng, dịu dàng nói:

    "Đi thôi nào con trai"

    Cậu không nói gì chỉ gật đầu và bước đi lại phía mẹ mình.

    Hai mẹ con bắt đầu tiến vào mái trường, mọi người vẫn luôn hướng về hai mẹ con cậu, người mẹ thì toát lên vẻ đẹp sang trọng của một người phụ nữ quyền lực, còn cậu con trai thì mang vẻ đẹp ma mị với bờ môi mỏng, ánh mắt ngập tràn sự lạnh lùng nhưng vẫn làm nhiều cô nàng đốn tim. Hai mẹ con đi thẳng đến cổng trường và hỏi chú bảo vệ đã cao tuổi đang ngồi trước cổng trường bằng một giọng nhẹ nhàng, kính trọng:

    "Bác ơi! Cho con hỏi là phòng hiệu trưởng ở đâu vậy bác"

    Chú bảo vệ vui vẻ trả lời:

    "Cô cứ đi thẳng đến gốc cây đằng kia quẹo phải và nhìn lên lầu thì thấy bảng phòng hiệu trưởng, đó là phòng của hiệu trưởng trường này"

    "Cảm ơn bác"

    Và cậu con trai vẻ mặt nghiêm túc và cúi đầu thay lời cảm ơn. Rồi hai mẹ con đi theo lời bác bảo vệ chỉ, hai mẹ con cứ đi thẳng mặc dù xung quanh mọi người điều nhìn hai mẹ con với ánh mắt ngưỡng mộ, và thì thầm với nhau: ' Anh ấy đẹp trai quá à', thẳm chí nhiều người còn nói: ' anh ấy tớ nhất định phải làm quen mới được, đẹp vậy mà không làm quen chắc tiếc lắm '. Hai mẹ con đi đến đâu thì mọi người đều đi theo sau, ồn ào đến khi hai mẹ con đến phòng hiệu trưởng thì một người phụ nữ vẻ mặt nghiêm ngặc khoác trên mình một bộ áo sơ mi và quần tây đơn giản và nói bằng một giọng nói lớn tiếng:

    "Các em đang làm gì vậy? Không chịu vô lớp để sắp chỗ ngôi mà lại chạy lung tung trong trường làm ồn ào như vậy hả! Vô lớp nhanh lên!

    Dứt lời thì các bạn học sinh bắt đầu giải tán và ánh mắt của các bạn nữ vẫn luôn ngắm cậu trai đứng thản nhiên trước phòng hiệu trưởng không có chúc phản ứng gì khi hiệu trưởng la các bạn đó. Rồi có một giọng nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ từ người phụ nữ ban nảy lại nói:

    " Để hai mẹ con chị phải chờ lâu rồi, mời hai mẹ con vào '

    Hai mẹ con bước vào phòng. Và nhận ra người phụ nữ ban nảy chính là cô hiệu trưởng trường này. Cậu con trai bước vào phòng thì vội vàng gật đầu chào cô hiệu trưởng.

    "Mời hai mẹ con ngồi" cô hiệu trưởng vui vẻ nói.

    "Con trai tôi sẽ chuyển trường về đây học trong thời gian tôi làm việc ở đây" người mẹ nói.

    Cô hiệu trưởng cười và nói một giọng nhẹ nhàng:

    "Con trai của chị tôi đã xem qua học bạ, thì mọi thứ rất tuyệt vời bởi thành tích học của cậu và trường chúng tôi đương nhiên rất vui khi nhận em ấy".

    "Cảm ơn cô, mong cô chiếu cố con trai tôi, mọi chi phí của nhà trường sau mỗi buổi lễ tôi sẽ chi trả xem như ủng hộ cho nhà trường" người mẹ vui mừng nói.

    "Chị đừng khách sáo, thành tích của con chị rất tốt nên trường tôi đương nhiên không thể từ chối được em ấy, chị yên tâm." cô hiệu trưởng vội trả lời

    Cô nói tiếp: ' Em tên là Dương Nhất Long đúng không?'

    "Dạ phải ạ"

    "Em sẽ học lớp 10B1"

    "Dạ cảm ơn cô"

    "Cố lên nha em, cô hy vọng em sẽ đạt nhiều thành tích giống như học trong trường cũ của em" cô hiệu trưởng nói bằng giọng điệu tràng đầy niềm tin và hy vọng.

    Cậu vẫn nghiêm túc không cười và nói: 'Em có thể lên học bây giờ được không cô '

    "Được em, nếu hôm nay mệt thì ngày mai em hãy lên lớp cũng được"

    "Cảm ơn cô đã quan tâm, em muốn lên học trong ngày hôm nay giống như mấy bạn"

    Người mẹ nói bằng một giọng dịu dàng: ' Không thôi mai con hả lên lớp '

    "Con không sao đâu mẹ"

    Người mẹ với vẻ mặt thản nhiên nhìn con trai mình gật đầu và không nói tiếng nào, cứ như tôn trọng quyết định của con trai.

    Cậu nói một giọng chậm rãi, rất háo hứt, nhưng cũng không thay đổi được sắt mặt nghiêm túc của cậu: ' Vậy em xin phép cô em lên lớp, Xin phép mẹ con lên lớp'

    "Ừm"

    "Ừm"

    Người mẹ nhìn con trai mình bước ra khỏi phòng đến khi không thấy bóng lưng con mình nữa thì bà cũng xin phép với cô hiệu trưởng ra về.

    Cậu không đến lớp ngay mà lại tìm nhà vệ sinh để rửa tay và chỉnh chuông trang phục khi bước vào lớp, bởi cậu là một con người luôn thích gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nấp đâu vào đó. Cậu đi giữa hành lang, cùng với hơi gió lạnh luồn qua từng khe tóc làm cho vài sợi tóc vung lên thả chiều theo hướng gió, gió lạnh đi ngang mặt cậu như muốn tô điểm thêm sắc mặt nghiêm túc hòa huyện với chút lạnh lùng của cậu. Mỗi lần đi ngang lớp thì mọi người đều hướng mắt nhìn cậu với cặp mắt đầy ngưỡng mộ và khen vẻ đẹp trai đầy sức hút của cậu, cho đến khi cậu bước vào nhà vệ sinh thì mới hết mọi con mắt hướng về phía cậu. Cậu soi gương, rửa tay, xem đồng phục và đầu tóc rồi cậu bước ra thì đúng lúc đó có một cô gái đi nhà vệ sinh nữ đã vô tình trượt chân từ vũng nước ngay trước cửa nhà vệ sinh ngã trước mặt cậu, may cậu là một người chơi thể thao nên tay chân nhanh nhẹn và khỏe mạnh không giống mấy công tử chân yếu tay mềm, nên đã vội vàng đỡ lấy eo cô để cô có thể đứng vững khỏi ngã xuống đất, cô gái hết hồn nên khi cậu ta đỡ cô cô nhìn một lúc giống như gặp phải trai đẹp mà không muốn rời mắt, mà không hay mình đứng vững khi nào, rồi cậu ta nói bằng một giọng tự tin pha lẫn chút giễu cợt:

    "Bộ trước giờ không thấy trai đẹp à"

    Cô gái vội gỡ tay cậu ra khỏi eo mình, mặt có vẻ ửng hồng tức giận nhưng nghĩ đến lúc nảy chính cậu ta đã giúp cô khỏi ngã xuống sàn nhà nên cô đành hạ giọng nhìn hắn nói một câu ngắn gọn:

    "Cảm ơn". Rồi cô lại nhìn xuống đất đặt tay phải lên tim mình như có vẻ ban nảy nỗi hết hồn vẫn còn một chút.

    Cậu ta nhìn xuống quần áo chính mình thì thấy quần áo sộc sệt vì trong lúc cậu vơ tay ra đỡ cô gái thì áo giăng ra khỏi quần làm cho quần áo của cậu trở nên sộc sệt không gọn gàng như ban đầu, thì cậu lại nhíu mài lại tỏ chút bực bội và nói giọng cộc lốc:

    "Con gái đi đứng kiểu gì cũng chả biết" mặc dù cậu biết cô ấy trượt nước và không cố ý ngã vào cậu.

    Cô không nói gì cả, với vẻ mặt lạnh lùng hòa lẫn chút nỗi giận, cô lầm bầm nói:

    "Sáng ngày gặp gì đâu không vậy trời"

    Dứt lời cô gái rời khỏi và đi thẳng về lớp, cô không nhìn ra phía sau xem cậu ta làm gì cả. Cô gái rời đi thì cậu ta mang dáng vẻ bực mình quay lại nhà vệ sinh để chỉnh chuông đồng phục của mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2019
  3. Chương 2: Gặp nhau tại lớp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu ta chỉnh chuông quần áo xong thì đi tìm lớp, khi cậu đến cửa thì lớp đang ồn ào bởi tiếng trao đổi của thầy chủ nhiệm và học sinh, bỗng nhiên ngưng hẳn và tất cả mọi người đã hướng mắt về phía cậu, nhưng chỉ có một người ngồi dưới góc lớp chỉ nhìn dưới cuốn sách mà cậm cụi đọc không để ý mọi người đang làm gì, và đang nói gì. Và thầy chủ nhiệm nhìn cậu và nói với lớp:

    "Giới thiệu với mấy em đây là bạn Dương Nhất Long, mới chuyển về đây học."

    Cậu bước vào lớp gật đầu chào thầy và chào lớp với vẻ mặt nghiêm túc.

    Rồi thầy nói tiếp:

    "Em giới thiệu bản thân mình để cho các bạn biết đi em."

    Cậu giới thiệu bản thân mình với vẻ mặt thản nhiên, không chút run rẩy trước lớp và với một giọng vô cùng tự tin:

    "Chào các bạn, mình tên là Dương Nhất Long, mình mới chuyển trường về khu vực này mong các bạn sẽ giúp đỡ mình nhiều trong học tập."

    "Chắc ăn sẽ giúp mà."

    "Đẹp trai quá à."

    Cả lớp xì sầm to nhỏ lần lượt nói về cậu.

    Xong rồi thầy chủ nhiệm nói tiếp:

    "Em muốn ngồi ở khu vực nào của lớp."

    Cả lớp ồn ào mỗi người vang lên một câu: ' Ngồi kế tôi này, chỗ tôi còn chỗ', 'Này', 'Này '..

    Nhìn thấy lớp ồn ào, cậu cũng chả biết ngồi chỗ nào, nếu cậu tự chọn chỗ thì mấy bạn bên dưới sẽ nói này nói nọ, cậu nghĩ một lát thì vội trả lời:

    "Tùy thầy xếp cho em."

    "Vậy em ngồi dưới góc lớp, kế bạn Lâm Gia Tuệ còn một chỗ trống

    "

    Dạ vâng'

    Cậu bắt đầu đi xuống chỗ ngồi, vừa đi mọi người dõi mắt theo cậu và các bạn nữ đã không ngừng lôi kéo cậu vào chỗ ngồi của mình nhưng cậu không trả lời và thản nhiên đi tiếp và đi đến chỗ ngồi của mình mà thầy vừa sắp. Thấy cả lớp ồn ào nên thầy đã la với một tiếng lớn:

    "Các em trật tự."

    Cả lớp giảm âm thanh những vẫn còn tiếng sì sầm nhỏ của mấy bạn, nhưng những ánh mắt đã ít hướng về cậu hơn.

    Cậu để balo xuống và ngồi xuống ghế. Gió bên ngoài làm cho cành cây đung đưa nhè nhẹ nhịp nhàng theo chiều gió, và gió từ bên ngoài luồn qua khe cửa sổ bay vào lớp, làm cho không khí của lớp trở nên hơi se se lạnh và rất dễ chịu. Một bạn nữ ngồi kế cậu đang mải mê ngồi đọc sách không quan tâm là ai ngồi kế mình và cô ấy cũng ngồi cạnh cửa sổ, gió bay vào làm mái tóc dài của cô cũng nhịp nhàng theo làn hơi gió, bỗng khuôn mặt trái xoan của cô hiện lên rõ nét không trộn lẫn với tóc càng nhìn càng thấy cô càng đẹp. Cậu ta liếc mắt qua nhìn cô thì đã biết cô là ai rồi, nên cậu quay lại vị trí cũ là nhìn lên bảng, cô gái kia cũng ngưng đọc sách và gắp sách lại nhìn sang bên thì thấy một thanh niên đẹp trai, rất quen mặt hình như cô đã gặp ở đâu, lúc đấy bỗng cậu ta quay qua nhìn cô thì cô mới nhớ lại thì ra anh ta lúc nảy đã đỡ mình trước nhà vệ sinh. Cô không nói gì chỉ nhìn cậu ta với vẻ mặt ngạc nhiên như không ngờ lại gặp cậu ta trong lớp này, cậu thấy cô gái cứ nhìn cậu, cậu cũng cảm thấy ngài ngại nên cậu ta khắc phục ánh mắt nhìn chầm chầm mình bằng một giọng nói châm biếm, cộc lốc:

    "Không thấy trai đẹp à."

    Dứt lời cậu nói tiếp.

    "Thì ra cô tên là Lâm Gia Tuệ, vô lớp này được xem ra học cũng không quá tệ nhỉ!"

    Cô lại trả lời lại với một giọng hơi tức giận mà không thể hiện nét giận dữ trên gương mặt:

    "Tôi thấy cậu cũng chả ra gì! Chắc nhà giàu văng mớ tiền nên vô lớp này học cho người ta ngưỡng mộ vậy thôi à."

    "Tôi thấy cô cũng chẳng ra gì cả, ban nảy chả phải cô dùng sắc mê hoặc và ngã vào người tôi đấy sao."

    "Cậu cũng biết cái đó đâu phải tôi cố ý.. Ngậm máu phun người."

    "Dù sao cô cũng ngã vào người nam nhân rồi, ở đó mà lớn giọng, chả lẽ muốn cho cả lớp biết hết chuyện đó luôn à."

    "Được, đồ biến thái."

    Cô gái mặt bỗng ửng hồng vừa tức giận vừa quất ức vì những lời cậu ta vừa nói, cô vội quay ra hướng ngoài cửa sổ như đón hơi gió để gió cuốn trôi đi cơn tức giận ban nảy. Còn cậu ta thì quay sang hướng khác cười hơi cong môi lên một chút nhưng không thành tiếng như mới vừa chuốc được cơn giận.

    Thầy chủ nhiệm bỗng nói:

    "Hôm nay chỉ đến đây thôi, thôi các em về đi."

    Dứt lời thầy bước ra ngoài và đồng thời cả lớp đứng lên gật đầu chào tạm biệt thầy. Cả lớp bắt đầu xôn xao, người thì vừa đeo balo nhưng vừa cười tươi và hướng mắt về phía cậu Dương Nhất Long, mọi người từ từ về gần hết chỉ còn lại một nhóm nữ gồm 5 người, trong đó có một người đứng đầu nhóm tên là Triệu Mỹ Linh, cô là con gái của Triệu Chí Thạch, là chủ tịch của một công ty bất động sản mang tên Thạch Long, cô là một con người bướng bỉnh, ngang ngược, muốn cái gì có cái đó, thành tích học lại tệ. Bên kia thì còn lại hai người là Dương Nhất Long và Lâm Gia Tuệ bọn họ cũng đang chuẩn bị ra về, Lâm Gia Tuệ bước ra về trước, còn Dương Nhất Long cũng chuẩn bước ra về thì bị mấy 5 bạn nữ vội đi đến cản đường và Triệu Mỹ Linh đi ra phía trước nói một giọng nhẹ nhàng như để thuyết phục cậu:

    "Cậu không thích ngồi chỗ này thì mai có thể đổi chỗ qua chỗ tôi, ngồi kế con nhà quê kia cậu sẽ bị chìm bởi vẻ quê mùa của nó."

    Dương Nhất Long không nói mà tỏ vẻ chán ghét những lời cô gái vừa nói. Cậu tiếp bước đi vẫn với vẻ mặt nghiêm túc, mà bước đi thì bị các cô gái lôi kéo lại nói:

    "Cậu không thể ở lại nói chuyện với tôi một tí à."

    Cậu dừng bước lại và trả lời nhẹ nhàng:

    "Cái này do thầy sắp xếp tôi không có quyền lựa chọn."

    "Nếu không thích thì mình có thể đổi mà."

    "Tôi cũng rất thích chỗ đó."

    "Cậu đẹp trai, nhà giàu lại ngồi kế một con nhỏ xấu xí, nhà quê như vậy, cậu có thấy như đang bị sỉ nhục không vậy."

    "Tôi chả thấy có cái gì gọi là sỉ nhục cả, ai cũng là con người, đối với tôi giàu nghèo không quan trọng mà cách cư xử, hành động nói lên con người thì điều đó mới thật sự quan trọng đối với tôi. Bây giờ các cô tránh ra tôi đi được rồi đấy."

    "Cho cậu ta đi đi."

    Các bạn nữ lần lượt tránh đường cho cậu đi, còn Triệu Mỹ Linh thì vừa nhìn cậu rời đi, cô tức giận, nắm chặt tay hai tay mình vừa lầm bầm:

    "Tôi nhất định phải có được cậu."

    Bốn bạn nữ kia vội hỏi Triệu Mỹ Linh:

    "Bây giờ làm sao đây, cậu ta đi rồi."

    Triệu Mỹ Linh quát to trong tức giận:

    "Đi về!"

    Nhóm nữ 5 người bắt đầu ra về với vẻ mặt không can tâm, tức giận khi nghe những lời Dương Nhất Long nói. Còn Dương Nhất Long vừa bước ra cỗng trường thì đã có người chạy xe hơi lại đón. Cậu tiến lại chiếc xe thì chú lái xe lúc sáng vội chạy ra mở cửa bên kia cho cậu, rồi khi Dương Nhất Long lại và bước vào xe thì chú đóng cửa lại và vội vàng chạy qua chỗ mình lái. Xe di chuyển đi thẳng về nhà. Cậu về đến nhà bước ra khỏi xe, chú tài xé lái xe về nơi đổ xe, còn cậu thì mở cửa bước vào trong nhà. Khi bước vào nhà thì gặp mẹ cậu đang ngồi nói chuyện điện thoại với đối tác vừa xong, thì cậu gật đầu nói:

    "Thưa mẹ! Con đi học mới về."

    "Hôm nay con đến lớp không vấn đề gì chứ."

    "Dạ hôm nay rất ổn thưa mẹ."

    "Thôi con lên lầu thay đồ đi, xong rồi xuống ăn cơm trưa với mẹ."

    "Dạ."

    Dứt lời cậu xin phép mẹ lên lầu, còn bà thì nhìn theo con mình từng bước lên lầu với nét mặt vui vẻ.
     
    Alissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2019
  4. Chương 3: Nhất Long tặng quà đặc biệt cho Gia Tuệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay bầu trời vẫn trong xanh, tiếng chim tranh nhau kêu vang râm rộ, những cây hoa hai bên đường cũng nở rộ đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng ban mai của buổi buổi bình minh. Dừng lại khung cảnh đó là một chiếc xe màu trắng đắt tiền làm cho ai ai cũng phải châm châm nhìn theo. Bước ra là một chàng trai đẹp trai, làn da trắng, mặt áo thun trắng bên ngoài là áo khoác jean đen phối quần jean đen cùng với giầy cổ cao đen, mang kính đen trong rất cá tính cậu tên là Tống Gia Huy con của ông chủ tịch bất động sản lớn nhất thành phố, ông tên là Tống Văn Dâng. Cậu bước xuống xe thì người tài xế mở cửa chạy qua hỏi:

    "Cậu chủ về liền hay ở lại trường"

    "Chú lại bãi đậu xe, rồi đậu xe ở đó đợi con về"

    "Dạ cậu chủ"

    Nói xong cậu chủ liền quay đi thẳng vào trường, cậu vừa đi thì mọi người đều thì thầm ổn ào giống như Dương Nhất Long hôm qua khi bước vào cỗng trường, nhưng chỉ khác một điều là cậu này lại thân thiện, vui vẻ, hòa đồng không giống như Dương Nhất Long lạnh lùng kia. Cậu vừa đi vừa cười và chào mọi người, làm cho mọi người ồn ào lần lượt khen cậu:

    "Đẹp trai quá", 'Dễ thương quá '

    Cậu đến sân trường thì mọi người đều hướng nhìn cậu, cho đến khi cậu rẻ vào phòng hiệu trưởng thì mọi ánh mắt mới ngớt nhìn cậu. Chiếc xe của cậu chủ Tống vừa rời khỏi thì lại có một chiếc xe hơi hàng hiệu khác dừng lại, làm cho tất cả mọi người đang tiến vào trường phải dừng chân đứng lại xem là ai. Bước ra là một thanh niên mặt lạnh không ai khác chính là Dương Nhất Long, người mà hôm qua làm bao cô gái điên đảo đấy mà. Cậu vừa bước xuống thì chiếc xe liền quay ra rời khỏi, còn cậu thì tiến vào cỗng trường trong bao ánh mắt của nhiều người xung quanh, nhưng có vẻ như cậu chẳng hề quan tâm mọi người đang nhìn mình. Khi đến giữa sân trường đang đi đến lớp thì có một cậu thanh niên từ phòng hiệu trưởng vội chạy ra vỗ vào vai Dương Nhất Long từ phía sau và nói:

    "Này, cậu thật xấu xa, đi học ở đây chả rủ bạn bè gì hết"

    Dương Nhất Long dừng bước, xoay người lại, vẫn bộ mặt thản nhiên xem như không có gì xảy ra đã trả lời với giọng điệu giễu cợt:

    "Cơn gió nào đã đưa cậu chủ Tống đến đây vậy"

    "Tôi nghe nói trường này có nhiều gái đẹp nên cứ bay vào thôi, mà nảy từ cỗng đi vô tôi thấy có rất nhiều mỹ nhân, cậu cũng biết lựa trường đấy"

    Dương Nhất long không trả lời mà chỉ 'hừ' một cái rồi quay đầu đi tiếp.

    Cậu ta liền chạy theo đi kế Dương Nhất Long và hỏi tiếp:

    "Cậu đi đâu vậy"

    "Đi lên lớp"

    "Vậy tôi đi theo cậu"

    Vừa đi Dương Nhất Long vừa hỏi cậu ta với bộ mặt nghiêm túc không chút cười mà cũng không đùa giỡn:

    "Chả phải lúc trước ba cậu không mua đất ở đây sao"

    "Tôi cũng không biết tại sao ba tôi lại đổi ý mua đất ở đây nữa"

    "Cậu về đây khi nào?"

    "Tôi mới về hôm kia, tôi hay tin cậu học trường này nên tôi mới vô đây học luôn"

    "Vậy sao"

    "Thật vậy, không chút giấu diếm"

    Dứt lời cậu ta liền nhìn sang hướng phòng 10B1 và hỏi:

    "Cậu học phòng 10B1 đó à"

    "Ừm"

    Nhưng Dương Nhất Long không đi theo đường đó mà rẽ qua hướng khác thì cậu ta ngạc liên liền hỏi:

    "Này cậu lại đi đâu vậy?"

    "Đi vệ sinh"

    "Làm gì?"

    "Chỉnh chuông trang phục, cậu lên lớp của cậu trước đi"

    "Thôi tôi đợi cậu bên ngoài vậy"

    Dứt lời cậu ta đứng bên ngoài, còn Dương Nhất Long bước vào trong nhà vệ sinh chỉnh chuông quần áo. Cậu vừa rửa tay vừa nghe tiếng đối thoại từ một nhóm nữ nào đó trong nhà vệ sinh nữ:

    "Tụi bây đã làm xong hết chưa"

    "Dạ tụi em làm xong rồi chị, em đã bỏ hộp quà bên trong là những con sâu lông và tụi em cũng có cho một ít mắc mèo trên bàn ghế của nó, bây giờ chỉ cần đợi con mồi đó vô thôi chị"

    "Ừm, để xem lần này con nhỏ đó có sẽ phản ứng ra sao"

    "Hahaha"

    Vừa dứt cuộc đối thoại thì Dương Nhất Long bước ra cùng lúc đó nhóm của Triệu Mỹ Linh cũng bước ra từ nhà vệ sinh nữ đã chạm mặt nhau. Nhưng Dương Nhât Long vẫn ánh mắt và gương mặt đó mà đi thẳng đến lớp chẳng ngó ngàn gì tới cô ta, điều đó đã vô tình làm cho cô ta tức giận.

    Dương Nhất Long vừa đi lên gần đến lớp thì có một người từ ngoài rấp ráp chạy vô lớp hô lên:

    "Dương Nhất Long đến! Dương Nhất Long đến!"

    Tiếng hô đó làm cho mọi người có vẻ lúng túng mà lại vô cùng vui vẻ.

    Khi Dương Nhất Long bước vô lớp thì cậu bạn kia cũng vô lớp theo nhưng có vẻ mọi người chỉ nhìn Dương Nhất Long chẳng chú ý nhiều đến cậu bạn bên cạnh. Mọi người thì ồn ào đều khen Dương Nhất Long đẹp trai, nhưng còn cậu ta thì bỏ ngoài tai, không chú ý gì đến những đều mọi người đang nói mà vẫn đi thẳng xuống cuối góc lớp nơi hôm qua thầy xếp cho cậu. Vừa đến thì chỗ thì cậu đã thấy rất nhiều hộp quà để trên bàn mình, mỗi hộp đều để tên, lớp, của người tặng và tên người nhận, nhìn như cậu chẳng thích những phần quà này. Cậu liền nhìn qua sang bên chỗ Lâm Gia Tuệ ngồi thì cũng có một hộp quà để trên bàn nhưng không để tên và lớp của người gửi. Nhìn một lát thì cậu liền nhớ đến cuộc đối thoại của nhóm nữ ban nảy không ai khác chính là nhóm của Triệu Mỹ Linh và con mồi được nhắc đến đó là Lâm Gia Tuệ. Cậu liền chồng tất cả các hộp quà trên bàn mình thì cậu bạn kế bên liền ngạc nhiên hỏi:

    "Cậu định đem những hộp quà này đi đâu?"

    "Đem bỏ"

    "Đây là tấm lòng của mọi người dành cho cậu mà"

    "Cái gì cũng có cái giá của nó"

    Khi nghe câu nói không đầu không đuôi của Dương Nhất Long cậu không nói gì mà đứng sang một bên để nhường đường cho Dương Nhất Long. Rồi Dương Nhất Long cầm hộp cuối cùng là bên bàn của Lâm Gia Tuệ, bỗng nhiên lúc đó Lâm Gia Tuệ bước vào cầm lại hộp quà trên tay Dương Nhất Long và nói:

    "Đây là hộp quà của tôi mà sau cậu lại lấy hộp quà của tôi"

    Dương Nhất Long không nói gì mà giật hộp quà chồng tiếp lên những hộp quà của cậu và cậu đi ra ngoài cửa lớp, Lâm Gia Tuệ cũng chạy ra ngoài nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì Dương Nhất Long đã quăng mọi thứ vào thùng rác. Khi quăng xong, Dương Nhất Long đi vào lớp đã liếc nhìn sang bên thì thấy Triệu Mỹ Linh đứng bên ngoài với gương mặt thỏa mãn, Dương Nhất Long chẳng nói gì mà quay vào lớp với vẻ mặt thản nhiên, không chút bực bội. Lâm Gia Tuệ lại quay vô lớp với vẻ mặt tức giận nói:

    "Đây là hộp quà của tôi, cậu có quyền gì mà vứt nó chứ"

    Dương Nhất Long im lặng nhìn cô ta một lát rồi lại nói:

    "Cô thích quà như vậy sao"

    "Đó là chuyện của tôi"

    "Nếu cô thích vậy tôi sẽ tặng cô"

    Dứt lời, Dương Nhất Long mở chiếc balo của cậu và lấy chai nước suối ra, cậu mở nắp chai ra và đổ nước lên bàn ghế của cô. Lâm Gia Tuệ tức đến nổi mặt như con tôm luộc và chẳng thể nói nên lời:

    "Dương Nhất Long, cậu.."

    Dứt lời cô bỏ chạy ra ngoài với vẻ mặt tức giận, còn Triệu Mỹ Linh đứng bên ngoài thì cười thầm vì Lâm Gia Tuệ đã ghét Dương Nhất Long. Cậu bạn kế bên nói Dương Nhất Long:

    "Cậu làm vậy có hơi quá đáng rồi đó"

    "Do cô ta quá ngây thơ cứ để người khác ức hiếp"

    "Cậu làm vậy sẽ làm cho cô ấy hận cậu đấy"

    "Vậy thì đã sao"

    Dứt lời Triệu Mỹ Linh từ bên ngoài bước vô với gương mặt thỏa mãn đi xuỗng chỗ Dương Nhất Long và nói:

    "Cô ta có mắt như mù mà dám chọc giận Dương Nhất Long, thôi thì cậu qua chỗ bên tôi ngồi đi cho khỏi nhìn thấy cô ta, cậu thấy được chứ"

    Dương Nhất Long không nói gì mà chỉ nhìn châm châm vào cuốn sách, điều này đã làm cho Triệu Mỹ Linh từ gương mặt thản nhiên bắt đầu chuyển sang màu đỏ và cô nói tiếp:

    "Cậu không nghe tôi nói gì sau, cậu không thể trả lời câu hỏi của tôi à"

    "Đối với người như cô thì tôi chẳng có gì để nói"

    Triệu Mỹ Linh nổi giận chỉ nói: 'Cậu..', rồi quay mặt chở về chỗ của mình với gương mặt tức giận nhưng đã làm cho mọi người trong lớp dễ chịu vì xem được bộ dạng cô ta tức giận.

    Lúc này Lâm Gia Tuệ bắt đầu từ nhà vệ sinh đi vô, vừa đi vừa nghe mọi người thì thầm với nhau đều nói về Dương Nhất Long. Trong đầu cô cũng chẳng hiểu vì sao mọi người cứ nhắc cậu ta cô mắng ngầm: ' Dương Nhất Long cậu là con người máu lạnh, là một con người hỉ nộ vô thường '. Cô vừa đặt chân vào lớp thì mọi người đều hướng mắt về cô chắc có lẽ là chuyện ban nảy, cô bước chậm chậm mà chẳng nhìn xung quanh đi thẳng xuống góc lớp nơi cô đang ngồi. Xuống dưới thấy Dương Nhất Long ngồi đọc sách và cô bước qua bàn mình thì thấy ươt nhem cô chẳng nói gì mà vội lấy khăn giấy ra lao nhưng hôm nay cô lại quên khăn giấy ở nhà, cậu đứng sau lưng Dương Nhất Long thấy cô lụt lọi trong cặp da và thắt mắt lên tiếng:

    "Cô tìm gì vậy"

    "Tôi tìm khăn giấy mà hình như tôi bỏ quên ở nhà rồi, anh có khăn giấy không cho tôi mượn"

    "Tôi thì không có, nhưng có một người có"

    Dứt lời cậu ta lấy cặp da Dương Nhất Long, lấy ra một bịt khăn giấy đưa cho Lâm Gia Tuệ, Lâm Gia Tuệ không lấy thì cậu ta nói tiếp:

    "Này, cô lấy đi, cái này là do Dương Nhất Long gây ra mà"

    "Phải không" cậu bạn vỗ vai và hỏi Dương Nhất Long

    Lâm Gia Tuệ nhìn sang bên Dương Nhất Long thấy cậu không trả lời nhưng sắc mặt của cậu ta không đổi cô cảm thấy ngạc nhiên không biết cậu kia là ai mà lấy đồ của Dương Nhất Long mà không làm cậu biến sắc.

    Cậu kia liền lấy khăn giấy trên tay Lâm Gia Tuệ và lao bàn, lúc đó Lâm Gia Tuệ cũng bắt đầu lấy lao, nhìn cậu ta lao bàn cô bắt đầu khum người xuống lao ghế nhưng lúc đó cậu ta cũng khum người xuống, vô tình làm cho hai người chạm đầu vào nhau 'cụp '. Hai người giật mình và đứng thẳng người lên nhìn chầm chầm nhau rồi đồng thanh nói:

    "Xin lỗi, cậu (cô) có sao không"

    Lâm Gia Tuệ không lính quýnh mà bình tỉnh trả lời:

    "Tôi không sao"

    "Tôi cũng không sao"

    Nói xong cô khum người xuống lao tiếp và cậu bên kia cũng khum người thì lúc này rút kinh nghiệm chuyện ban nảy Lâm Gia Tuệ đã nói:

    "Thôi cậu để tôi lao được rồi vì đây là chỗ ngồi của tôi mà"

    "Vậy cũng được"

    Lâm Gia Tuệ lao xong đứng thẳng người lên và nói:

    "Cảm ơn cậu đã giúp tôi"

    "Không có gì đâu, bàn bè không mà"

    "Cô tên gì?" cậu kia vui vẻ hỏi

    "Tôi tên Lâm Gia Tuệ"

    "Còn tôi tên Tống Gia Huy"

    "Bạn vừa chuyển vào lớp này hả"

    "Đúng rồi, tôi mới chuyển vào ngày hôm nay"

    "Ừm"

    Nói xong Lâm Gia Tuệ bước vào chỗ ngồi và ngồi xuống ghế, còn Tống Gia Huy thì khòm xuống Dương Nhất Long và nói nhỏ:

    "Tôi đã làm quen được với cô ấy rồi"

    Dương Nhất Long không nói gì mà chỉ 'hừ' rồi Tống Gia Huy bắt đầu nói tiếp:

    "Này, lúc đó coi không chừng cô ấy sẽ là người yêu của tôi đấy nha, cậu thấy sao"

    "Tùy cậu"

    "Thôi tôi đi về nha, cậu ở lại học vui vẻ nha, nhớ là đừng gây khó dễ với cô ấy nữa"

    Dương Nhất Long không nói gì mà nhìn châm châm vào cuốn sách. Tống Gia Huy cũng bắt đầu rời khỏi, vừa ra khỏi cửa lớp thì cậu ta đột nhiên mang kính đen vô thì lúc này mọi người bắt đầu nhìn cậu và hỏi nhau:

    "Ai vậy", 'nảy giờ không để ý', 'cũng rất đẹp trai mà hơi thua Dương Nhất Long mặt lạnh nhà ta một tí'

    Vừa lúc đó thầy giáo bộ môn bước vô lớp, tất cả học sinh đứng lên chào, Dương Nhất Long cũng bắt đầu gắp cuốn sách lại. Bắt đầu hết hai tiết học, trong lúc mọi người còn đang ồn ào thì Dương Nhất Long liền đi ra ngoài và đi nhanh đến phòng thư viện nhầm tránh mặt mọi người đến làm phiền cậu ta. Cậu vừa rời đi không lâu thì một đám nữ liền đi vào lớp chạy xuống góc lớp thì không thấy Dương Nhất Long đâu mà chỉ thấy một mình Lâm Gia Tuệ ngồi đó đọc sách, các cô lần lượt hỏi:

    "Cô có thấy Dương Nhất Long đâu không?"

    Lâm Gia Tuệ nhìn các cô gái đấy một lượt rồi trả lời:

    "Tôi không biết"

    "Vậy khi nào Dương Nhất Long vô bạn gửi dùm tôi cái bức thư (quà) này cho Dương Nhất Long dùm tôi"

    "Ừm!"

    Một top nữ rời đi thì có một bạn nữ trong lớp ngồi bên kia chạy qua liền chào hỏi:

    "Chào cậu mình tên là Lý Gia Hân"

    "Mình tên là Lâm Gia Tuệ"

    "Mình làm quen nhau được không"

    "Cậu có điều nhờ tôi giúp à"

    Cô gái ấy nhìn Lâm Gia Tuệ rồi cười thẹn nói:

    "Thật ra mình thích Dương Nhất Long mà không biết thế nào tiếp cận cậu ta"

    "Thì ra là vậy"

    "Cậu giúp mình nha"

    "Tôi không biết nữa"

    Cô ta cứ năn nỉ Lâm Gia Tuệ: 'Giúp tôi đi mà! Xem như là giúp tôi lần này đi'. Lâm Gia Tuệ không biết từ chối sao nên đã 'Ừm' cho qua. Cô ấy vui mừng rời đi, còn Lâm Gia Tuệ thầm nghĩ:

    "Dương Nhất Long cậu có gì tốt đẹp mà biết bao người cứ quay vòng theo cậu vậy"

    Bỗng có một nhóm người ở lớp khác kéo vào, Lâm Gia Tuệ đón là sẽ tìm Dương Nhất Long nên cô đã vội mở cuốn sách ra đọc xem như không có chuyện gì. Nhóm nữ kia liền đi xuống chỗ Dương Nhất Long như cô đã đoán, nhưng đi xuống không thấy cậu ta đâu thì liền hỏi cô:

    "Bạn ơi cho mình hỏi bạn có thấy Dương Nhất Long đâu không?"

    "Mình không thấy"

    "Vậy bạn có biết khi nào cậu ấy về không?"

    "Mình cũng không biết"

    "Vậy khi nào cậu ấy về bạn chuyển món quà này cho cậu ấy dùm mình nha, cứ nói là Tiêu Giao ở lớp kế bên tặng"

    Lâm Gia Tuệ gật đầu, và mấy bạn kia liền quay mặt lại lần lượt bước ra lớp. Còn lại Lâm Gia Tuệ, cô Lại cầm cuốn sách lên và lầm bầm:

    "Dương Nhất Long, Dương Nhất Long cậu đúng là làm phiền người khác"

    Cô vừa nói xong thì Dương Nhất Long lại bước vào lớp, mọi người nhìn và cô cũng nhìn và nghĩ:

    "Có gì mà mọi người đều nhìn cậu ta dữ vậy"

    Dương Nhất Long đi thẳng xuống chỗ mình ngồi, thì thấy Lâm Gia Tuệ nhìn mình thì cậu ta liền buông câu nói giỡn:

    "Bộ không thấy trai đẹp bao giờ hả"

    Lâm Gia Tuệ thu ánh mắt lại, và nói lầm bầm:

    "Tự tin quá!"

    Rồi cô bỗng nhớ lại chuyện lúc nảy và nói với Dương Nhất Long:

    "Này, lúc nảy có một số bạn nữ qua kiếm cậu đấy, mấy cô gái kia nhờ tôi gửi cái này cho cậu, còn có một bạn kế bên tên là Tiêu Giao gửi cho cậu bức thư và hộp quà"

    Dương Nhất Long không nói gì mà cầm hộp quà và thư đứng lên, thì lúc đó Lâm Gia Tuệ ngạc nhiên lại hỏi tiếp:

    "Cậu định đi vứt nó nữa sao"

    "Giữ làm gì?"

    "Cậu không xem bên trong là gì sao"

    "Cô thích không cho cô này"

    "Quà của cậu mà"

    "Nếu cô thích tôi cho cô"

    "Không, tôi không cần đâu"

    Dương Nhất Long không nói gì thêm mà quay bước ra khỏi lớp và Lâm Gia Tuệ cũng im lặng cho cậu ta đi. Cậu ta lại đi ra ngoài sọt rác cũng quăng tất cả vào như lúc sáng vậy, quăng xong cậu ta đi vào lớp vẫn gương mặt xem như không có gì xảy ra đó mà đi thẳng xuống chỗ ngồi. Khi cậu ta ngồi xuống thì Lâm Gia Tuệ lại hỏi:

    "Tại sao cậu phải làm như vậy"

    "Cô nên biết cái gì cũng có cái giá của nó"

    "Nhưng tại sao cậu phải làm như vậy"

    "Vô dị"

    "Cậu.."

    Lâm Gia Tuệ chẳng nói gì nữa mà quay mặt ra cửa sổ để cho vơi đi con giận và thầm nghĩ:

    "Tại sao trên đời này có một con người sắt đá như vậy, là một con người hỉ nộ vô thường", còn cậu ta chỉ cầm cuốn sách lên mà đọc tiếp với khuôn mặt không chút tức giận, mọi người cũng đôi lúc nhìn cậu nhưng có vẻ ai cũng đặt ra dấu chấm hỏi là tại sao cậu lại không thích những món quà đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2019
  5. Chương 4: Bạn bè của Nhất Long nói chuyện vui vẻ với Gia Tuệ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lát sau khi hết tiết học, Lâm Gia Tuệ bắt đầu sửa soạn đồ đạc để ra về và Dương Nhất Long cũng chuẩn bị ra về, nhưng khi đi đến cửa Lâm Gia Tuệ bị nhóm của Triệu Mỹ Linh chặn lại không cho cô về, Dương Nhất Long nhìn thấy liền đi ra thì nhóm người Triệu Mỹ Linh tránh đường và chận Lâm Gia Tuệ lại, Lâm Gia Tuệ tranh thủ Dương Nhất Long đi ra thì cô cũng nhanh chống bước ra nhưng nhóm người Triệu Mỹ Linh thấy vậy đã đưa chân ra cô để cô vấp phải và té va vào lưng của Dương Nhất Long. Dương Nhất Long đã quay lại kịp thời và đỡ cô đứng dậy, khi cô đứng vững vàng trên mặt đất thì Triệu Mỹ Linh liền nói:

    "Lâm Gia Tuệ à mất mặt quá đi, cô là con gái mà đi đứng kiểu gì không biết. Tôi thấy cô thích ngã vào người con trai quá nhỉ!"

    Lâm Gia Tuệ quay lại nhìn Triệu Mỹ Linh với vẻ mặt tức giận và nói:

    "Cô không gạt chân tôi thì làm sao tôi té"

    "Bây giờ cô dở thói để thừa sao"

    Lâm Gia Tuệ không nói gì thêm mà quay lại nhìn Dương Nhất Long và thấp giọng nói:

    "Xin lỗi cậu, tôi không cố ý đụng trúng cậu"

    Dương Nhất Long nhìn Lâm Gia Tuệ và như đang suy tính trong đầu chuyện gì đó, rồi cậu nói:

    "Cô đi đứng kiểu gì cũng chả biết"

    Dứt câu Dương Nhất Long rời đi, chỉ còn lại một mình Lâm Gia Tuệ và nhóm Triệu Mỹ Linh. Triệu Mỹ Linh bước qua ngang mặt Lâm Gia Tuệ và nói với giọng điệu thỏa mãn:

    "Thật là xấu hổ quá đi. Nếu tôi là cô chắc tôi chết quá, haha"

    Dứt lời nhóm Triệu Mỹ Linh cũng đi ra về chỉ còn lại một mình cô. Cô vừa đi vừa ngẫm nghĩ: 'Tại sao cô ta lại nhấm đến mình, chẳng lẽ vì mình ngồi kế Dương Nhất Long. Còn Dương Nhất Long kia rõ ràng cậu ta biết nhóm Triệu Mỹ Linh gạt chân mình nhưng vẫn nói ra lời chọc tức mình. Tại sao suốt ngày cứ phải là Dương Nhất Long chứ, cậu có gì tốt đẹp đâu mà sao mọi người cứ thích một tảng băng, mặc dù cậu đã quăng tất cả quà của họ tặng, cậu đúng là đồ đáng ghét. Dương Nhất Long tôi ghét cậu, ghét cậu, tại cậu mà tôi bị như vậy nè'. Dương Nhất Long đi đến cỗng thì đã có xe rướt, cậu bước lên xe ngồi và nghĩ:

    "Cứ tưởng cô mạnh mẽ lắm, ai dè khi người ta họp đồng với nhau chơi xỏ mình mà cô lại nhân nhượng đến vậy". Nghĩ xong Dương Nhất Long hít một hơi thở dài rồi tựa đầu vào ghế.

    Sáng hôm sau Lâm Gia Tuệ vô học sớm hơn hôm qua, cô bước vào lớp chỉ thấy có vài người, ngay cả Dương Nhất Long và nhóm Triệu Mỹ Linh cũng chưa vô, cô vừa ngồi xuống ghế thì bạn ngồi bên dãy bên kia tên là Lý Gia Hân chạy qua liền hỏi:

    "Này, hôm qua nghe nói nhóm Triệu Mỹ Linh kiếm chuyện với cậu hả, cô ta làm gì cậu vậy"

    Lâm Gia Tuệ nhìn cô gái và nhích môi cười nói một giọng nhẹ nhàng:

    "Không có gì đâu"

    "Tôi đoán không lầm là vụ Dương Nhất Long đúng không"

    "Tôi cũng không biết nữa"

    "Cô ta là con người đanh đá, ỷ mình giàu, nhà có quyền thế thì cô ta suốt ngày ức hiếp người ta"

    Dứt lời Triệu Mỹ Linh bước vào lớp nghe thấp thoáng và nhìn xuống chỗ của Lâm Gia Tuệ và nói:

    "Cô nói ai ức hiếp người"

    Lâm Gia Tuệ nhìn sang Lý Gia Hân và nói:

    "Thôi cậu về chỗ đi"

    "Ừm"

    Lý Gia Hân vội chạy về chỗ ngồi, khi đi ngang Triệu Mỹ Linh, thì Triệu Mỹ Linh nói một câu như cảnh cáo:

    "Coi chừng cái miệng mà hại cái thân đó"

    Lý Gia Hân về chỗ và không nói gì thêm. Triệu Mỹ Linh lại nhìn xuống chỗ Lâm Gia Tuệ và nói một câu đầy hàm ý:

    "Có nhiều thứ nên tránh xa sẽ tốt hơn, nếu cứ lại gần sẽ có ngày hại thân"

    Nói xong cô ta bỏ về chổ ngôi. Lâm Gia Tuệ vẫn châm châm nhìn cuốn sách như không quan tâm Triệu Mỹ Linh nói gì.

    Bầu trời hôm nay vẫn trong xanh như mọi ngày chỉ có điều sân trường rộn ràng như đón tết vì trong sân xuất hiện hai người là Dương Nhất Long và Tống Gia Huy. Mọi người ngồi trong lớp đều chen nhau ra nhìn các cậu. Tông Gia Huy thì cười vui vẻ và nhìn xung quanh chào hỏi, còn Dương Nhất Long vẫn bộ mặt không quan tâm đó, không chút đổi sắc. Tống Gia Huy liền hỏi Dương Nhất Long với giọng điệu tò mò:

    "Chẳng lẽ mỗi khi bước vào sân trường đều phải chịu những ánh mắt của mọi người vậy hả"

    "Ừm"

    "Cậu thì tốt rồi bình tĩnh như không có gì xảy ra, đúng là lạnh lùng boy mà"

    "Cậu nên nhớ cái gì cũng có cái giá của nó"

    "Lại câu đó nữa.."

    Khi vừa đi đến lớp thì đã thấy thầy ngồi trong lớp, hai cậu gật đầu cùng bước vào lớp, Dương Nhất Long thì đi đến chỗ ngồi, những bước chân của cậu đi đều có ánh mắt của mọi người hướng vào cậu, cho đến khi cậu ngồi xuống thì một số người đã quay lên nhưng vẫn thỉnh thoảng ngắm cậu. Và cậu bạn đi chung với Dương Nhất Long thì thầy kêu lại và nói với lớp:

    "Giới thiệu với mấy em, đây là bạn học mới chuyển về đây."

    Thầy nhìn sang cậu và nói:

    "Em hãy giới thiệu bản thân mình cho mấy bạn biết đi"

    Cậu cười tươi và gật đầu chào mấy bạn rất lễ phép và nói:

    "Mình tên là Tống Gia Huy, mình mới chuyển về đây mong các bạn sẽ giúp đỡ mình trong học tập"

    Bên dưới lớp ồn ào những tiếng to nhỏ hòa lẫn tiếng cười và nói:

    "Sẽ giúp thôi mà", 'Đẹp trai ghê '

    Thầy nói tiếp:

    "Em hãy chọn chỗ ngồi đi"

    "Em ngồi trên Dương Nhất Long, thưa thầy"

    "Vậy cũng được"

    Cậu đi xuống dưới chỗ ngồi, cậu đã ngồi phía trên Lâm Gia Tuệ mà không ngồi phía trên Dương Nhất Long. Dương Nhất Long thấy vậy liền hỏi:

    "Chỗ đó có người rồi"

    "Chỗ này hôm qua tôi nghe nói là cậu ta đã chuyển qua lớp kế bên rồi, nghe nói đâu là qua đó học chung với bạn cậu ta hả gì đó, nên tôi mới ngồi ở đây"

    "Chỗ này còn trống tôi sẽ lên" Dương Nhất Long nói với điệu bộ nghiêm túc.

    "Chỗ này có người rồi" Tống Gia Huy trả lời.

    "Ai" Dương Nhất Long tò mò hỏi.

    Dứt lời thì có hai cậu thanh niên bước vào lớp gật đầu chào thầy và vui vẻ chào mấy bạn trong lớp. Thầy thấy vậy liền nói:

    "Lúc nảy thầy quên nói với mấy em là còn hai bạn nữa"

    Thầy nhìn sang bên hai cậu liền nói tiếp:

    "Các em tên gì? Hãy giới thiệu cho các bạn biết đi"

    "Tôi tên là Lưu Hữu Minh" (cậu là con trai út của tập đoàn Lưu Hữu Quân chuyên kinh doanh nước giải khát, là bạn thân của Dương Nhất Long)

    "Tôi tên là Lâm Giai Dương" (Cậu là con trai của một bà chủ cửa hàng Shop thời trang lớn nhất ở thành phố, cũng là bạn thân của Dương Nhất Long)

    Lưu Hữu Minh cười vui vẻ nói tiếp:

    "Chúng tôi từ thành phố mới chuyển về đây học, mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn"

    Cả lớp sầm sì to nhỏ với nhau có người nói lớn phát ra tiếng: 'Trời ơi! Hôm nay ngày gì vậy toàn trai đẹp vô lớp mình'

    Thầy liền bảo:

    "Các em chọn chỗ ngồi đi"

    "Tụi em ngồi ở chỗ trên Dương Nhất Long"

    "Vậy cũng được"

    Các cậu đi xuống dưới chỗ ngồi tự lựa chọn, cùng lúc đó thầy liền nói:

    "Thầy có việc một tí, Lý Gia Hân (cô là lớp trưởng) em tự quản lớp một tí xong việc thầy lên"

    "Dạ thưa thầy"

    Lưu Hữu Minh ngồi vào chỗ trên Dương Nhất Long mà Tống Gia Huy đã chừa, còn Lâm Giai Dương đứng kế bên nhìn Lưu Hữu Minh ngồi vào chỗ ngồi cậu liền hỏi:

    "Vậy tôi ngồi ở đâu"

    Tống Gia Huy: 'Cậu ngồi phía trên đấy, trên đó còn chỗ trống đó, chừa chỗ cho cậu ngồi đấy'

    Lâm Giai Dương bước vào chỗ ngồi, liền quay xuống nhìn xung quanh, và cậu nhìn thấy một cô gái với mái tóc đen dài, mượt mà nhìn châm châm vào cuốn sách thì liền quay sang hỏi Lưu Hữu Minh:

    "Này cô gái này là ai mà dám ngồi kế Dương Nhất Long vậy"

    Lưu Hữu Minh quay xuống nhìn cô rồi quay lên trả lời:

    "Tôi không biết"

    Lưu Hữu Minh liền quay xuống hỏi tiếp Dương Nhất Long:

    "Này, cô gái bên kia là ai vậy"

    Dương Nhất Long bỏ cuốn sách xuống, nhìn sang bên chỗ cô gái và nói:

    "Tự hỏi cô ta đi"

    Lưu Hữu Minh quay qua cô gái và hỏi:

    "Chào bạn! Mình tên là Lâm Hữu Minh"

    Cô gái cũng bắt đầu bỏ cuốn sách xuống, theo làn gió nhè nhẹ từ bên ngoài len lõi qua cánh của sổ đã làm cho tóc của cô bay phập phồng từng sợi một, cô ngước lên nhìn, thì Lưu Hữu Minh ngạc nhiên và thầm nghĩ: 'Không ngờ ở đây cũng có người đẹp như vậy'. Cô liền nhích môi cười như thể hiện sự thoải mái và nói:

    "Tôi tên là Lâm Gia Tuệ"

    Cậu bạn phía trên cũng quay xuống và nói:

    "Chào cậu, tôi tên là Lâm Giai Dương"

    "Chào cậu"

    "Có gì mong cậu giúp đỡ nhiều hơn" Lâm Giai Dương vui vẻ nói.

    Lâm Gia Tuệ gật đầu, rồi hai bạn kia cũng bắt đầu quay lên, còn cô cũng quay trở lại việc đọc sách của mình.

    Một lát sau khi đánh trống ra chơi thì bốn cậu này đã rủ nhau đi lên sân thượng hóng gió. Khi đi lên sân thượng mỗi người đứng quay mình dang tay ra hướng gió trong lành. Thì Dương Nhất Long liền hỏi:

    "Các cậu vào trường này khi nào vậy"

    Tống Gia Huy: 'Vào cùng với tôi hôm qua, tại thấy cậu bận biệu với đóng quà đó quá nên tôi không nói luôn'

    Dương Nhất Long: 'Tại sao các cậu lại đi xuống đây'

    Lưu Hữu Minh: 'Xin cha mẹ cho xuống đây đấy'

    Dương Nhất Long: 'Cha mẹ cho các cậu xuống đây sao'

    Lâm Giai Dương: 'Không, là tụi tôi đã nhờ cha của Gia Huy và mẹ của cậu xin dùm đấy'

    Dương Nhất Long: 'Vậy các cậu ở đâu?'

    Lưu Hữu Minh: 'tức nhiên là nhà của cậu rồi'

    Dương Nhất Long: 'Tại sao hôm qua mẹ tôi lại không nói đến chuyện này vậy nhỉ? Và hôm qua các cậu qua nhà Gia Huy'

    Tống Gia Huy: 'Đúng, còn mẹ cậu không nói là tôi kêu giấu đấy nhầm tạo cho cậu điều bất ngờ'

    Dương Nhất Long: 'Sao ngày hôm qua tôi không thấy các cậu'

    Lưu Hữu Minh: 'Hôm qua tôi và Lâm Giai Dương đã vô trường rồi nhưng khi đến cỗng trường thì có điện thoại nói cha mẹ chúng tôi xuống, thế tôi và Lâm Gai Dương quay về, còn học bạ thì nhờ Tống Gia Huy nộp và xin dùm'

    Dương Nhất Long: 'Tại sao trên kia không ở mà lại chạy xuống đây'

    Lâm Gia Dương: 'Các cậu xuống đây hết rồi, còn hai tôi ở trên đó làm gì?'

    Dương Nhất Long cười nhích môi và quay ra không trung rộng lớn bao trùm bởi bầu trời trong xanh và hít môt hơi thật sâu rồi từ từ hạ xuống. Và Lâm Giai Dương liền nói:

    "Các cậu có thấy cô gái tên Lâm Gia Tuệ đó khá xinh không"

    Lưu Hữu Minh: 'Cũng xinh đấy, nhưng thấy thấp thoáng đâu đây cái lạnh lùng, có lẽ hơi khó thân đấy '

    Lâm Giai Dương: 'Tôi nhất định phải làm quen, rồi thành bạn thân, có thể sau này sẽ thành bạn gái luôn rồi sao'

    Lưu Hữu Minh: 'Đừng có háo sắt thế chứ'

    Lâm Giai Dương: 'Nói đùa cho vui tí thôi '

    Tống Gia Huy: 'Cô gái đó của Dương Nhất Long rồi'

    Lưu Hữu Minh, Lâm Giai Dương: 'Hả, cái gì?'

    Lưu Hữu Minh vỗ vào vai của Dương Nhất Long và hỏi:

    "Cậu thích cô gái đó hả?"

    Dương Nhất Long quay lại, nhích môi cười và nói:

    "Chỉ là một con cừu non suốt ngày luôn bị người ta ăn hiếp, đúng là đáng thương làm sao"

    Lưu Hữu Minh: 'Tôi hỏi cậu có thích cô ta không?'

    Dương Nhất Long: 'Không thích'

    Dứt lời Dương Nhất Long liền rời đi, ba cậu nhìn theo hướng đi của Nhất Long. Rồi Tống Gia Huy liền nói:

    "Cô gái đó có lẽ chịu khổ dài dài với cậu Nhất Long này rồi, hazzz"

    Dứt lời Tống Gia Huy cũng bỏ đi, còn lại Lâm Giai Dương và Lưu Hữu Minh. Hai cậu nhìn nhau và tự hỏi:

    "Bọn họ nói cái gì vậy?"

    "Tôi cũng chẳng hiểu bọn họ nói gì?"

    Hai cậu liền hét lên:

    "Này đợi bọn tôi với"

    Hai cậu chạy gấp gáp về phía Nhất Long và Gia Huy đi. Khi rời khỏi sân thượng, trên đường đi vào lớp thì không ít ánh mắt hướng vào bốn người. Nhiều người từ căn tin chạy lại và tặng bánh cho bốn người. Ba người đi bên cạnh Nhất Long từ chối nhưng do mọi người làm quá nên ba cậu đành nhận đại với vẻ mặt vui tươi, đầy sự thân thiện. Cũng có người có vẻ e ngại khi đến tặng Dương Nhất Long nhưng lại sợ cậu ta bỏ hết hay không nhận như hôm qua thì quê chết mất, nhưng bọn họ đã nghĩ một lát thì đã lấy hết sức can đảm ra đứng trước mặt Dương Nhất Long và nói:

    "Chúng tôi tặng cậu, chỉ là món đồ ăn vặt mong cậu sẽ nhận"

    Dương Nhất Long không nói gì, và định bước đi không nhận thì Tống Gia Huy cầm tay cậu lại và nói:

    "Món quà của bạn bè tặng thì phải nhận cho bạn vui chứ"

    Dương Nhất Long thấy vậy liền cầm lấy và bước đi, mọi người đều mừng và nói:

    "Dương Nhất Long nhận quà tôi rồi", 'Tôi cũng vậy'

    Dương Nhất Long lại gần thùng rát định quăng vô thì Lâm Giai Dương ngăn lại và nói:

    "Này, cậu làm gì vậy, nếu cậu không ăn thì có thể cho bọn tôi mà"

    "Này lấy đi"

    Dương Nhất Long bước vô lớp với sắt mặt lạnh lùng, phía sau là ba cậu bạn ôm một đóng bánh ban nảy được tặng vui vẻ bước vào và đi đến chỗ ngồi. Khi Dương Nhất Long ngồi xuống thì ba cậu liền đặt những cái bánh trên bàn của Nhất Long. Lâm Gia Tuệ không hiểu chuyện gì nên đã quay sang nhìn Dương Nhất Long. Dương Nhất Long lúc đó cũng nhìn sang bên thì thấy Lâm Gia Tuệ đang nhìn mình với vẻ mặt tò mò, thì cậu liền lấy những cái bánh trên bàn đẩy qua cho Lâm Gia Tuệ và nói:

    "Tất cả cho cô đấy"

    Lâm Gia Tuệ ngạc nhiên, nói ấp a ấp úng:

    "Cho tôi.. tôi.. Tôi không cần đâu"

    "Không lấy thì cô cứ vứt"

    "Cậu.."

    Dương Nhất Long liền bỏ ra ngoài, Giai Dương và Hữu Minh đi theo ra ngoài và đi thẳng ra hướng nhà vệ sinh. Thấy vậy mọi người đều nhìn Lâm Gia Tuệ, còn Lâm Gia Tuệ thì nhìn Tống Gia Huy và hỏi:

    "Chuyện này là sao vậy?"

    Tống Gia Huy cười và nói:

    "Ban nảy đi ngang căn tin thì mọi người bao vây xung quanh Dương Nhất Long và họ đã tặng cho cậu ấy, cậu ấy định bỏ nhưng chúng tôi ngăn cản nên đã đem vô lớp để lên bàn cậu ấy, ai ngờ cậu ấy lại cho cậu"

    "À"

    Lâm Gia Tuệ ngồi im mặt ngẫn ngơ ra, mặt lộ vẻ chút nỗi giận, Tống Gia Huy thấy vậy liền hỏi:

    "Cậu sao thế? Cậu đang suy nghĩ gì hả Gia Tuệ"

    Lâm Gia Tuệ đơ người ra và lắc đầu nói:

    "Không, không gì đâu, cậu quay lên đi"

    "Ừm" Tống Gia Huy quay lên, còn Lâm Gia Tuệ ngồi thẩn thơ nhìn ra cửa sổ thầm nghĩ: 'Dương Nhất Long cậu xem tôi là cái gì vậy, đồ người ta cho cậu thì cậu đem vứt, đồ cậu muốn vứt bỏ đi thì lại đem cho tôi, chẳng lẽ trong mắt cậu tôi như đồ bỏ nên cậu mới làm như vậy hả, quả thật đúng là chọc tức điên lên đây mà. Dương Nhất Long tôi ghét cậu'

    Nghĩ xong thì cô liền quay sang nhìn đóng bánh và nói với Tống Gia Huy:

    "Bánh này cậu nói với Dương Nhất Long tôi không lấy đâu"

    "Sao vậy?"

    "Tôi không ăn những đồ mà cậu ta xem là đồ bỏ"

    "Không đâu, Dương Nhất Long không nghĩ vậy đâu, Nhất Long cho cậu thật đó"

    "Vậy thì cậu ta tự mà ăn đi, tôi không nhận bất cứ món đồ nào của cậu ta, tôi không muốn mắc nợ cậu ta"

    Tống Gia Huy không nói gì mà chỉ nhìn vẻ mặt lộ vẻ tức giận quay ra ngoài cửa sổ. Còn Dương Nhất Long đang từ nhà vệ sinh đi vô, Lưu Hữu Minh hỏi:

    "Này, sao cậu lại đưa bánh cho Lâm Gia Tuệ vậy, đừng nói cậu thích cô ta rồi nha"

    "Còn lâu" Dương Nhất Long trả lời.

    "Vậy tại sao cậu lại đưa tất cả bánh cho cô ta?"

    "Lúc nảy tự nhiên cô ta cứ nhìn chầm chầm tôi, tôi không cách nào nên đành đẩy đóng bánh qua nhầm cho cô ta thu ánh mắt lại"

    Lâm Giai Dương: 'Này, Dương Nhất Long có khi nào cô ta thích cậu không?'

    Dương Nhất Long: 'Không bao giờ, chắc bây giờ cô ta rất ghét tôi thì đúng hơn'

    Lưu Hữu Minh: 'Tôi nghe người ta nói ghét là thương, chửi là yêu đấy'

    Dương Nhất Long: 'Nhưng đối với cô ta tôi có cảm giác cô ta không phải loại người đó'

    Lưu Hữu Minh: 'Theo tình trường của tôi thì sẽ có ngày cô ta sẽ đỗ cậu đấy Nhất Long'

    Dương Nhất Long không nói gì mà bước vào lớp và đi thẳng xuống chỗ ngồi, xuống chỗ thì thấy đóng bánh lại nằm ở trên mặt bàn của cậu, cậu nhìn xuống bàn, sắt mặt không chuyển biến, không hề tỏ ra vẻ tò mò hay nỗi giận, mà cậu lại kêu Lâm Giai Dương và nói:

    "Này cậu đem bánh này chia cho mọi người đi"

    Lâm Giai Dương ngạc nhiên, nhìn Dương Nhất Long và nói:

    "Có phải cậu không vậy Dương Nhất Long"

    Dương Nhất Long không nói gì mà ngồi xuống ghế lấy cuốn sách lên đọc, Lâm Giai Dương phát bánh cho mọi người, cậu đi đến đâu mọi người đều dõi mắt theo cậu, cậu phát bánh đến người nào thì người đó đều vui vẻ và nói câu cảm ơn. Nhưng khi phát đến chỗ Triệu Mỹ Linh, thì cậu đặt bánh trên bàn, cô ta không nói gì, mãi đến khi cậu vừa quay lưng thì mới lên tiếng:

    "Này, bánh này cậu đem về đi tôi không ăn loại bánh này"

    Lâm Giai Dương quay lại cười vui vẻ nói nhẹ nhàng:

    "Vậy cậu ăn bánh loại nào, bên chỗ tôi vẫn còn nhiều lắm"

    Triệu Mỹ Linh sắt mặt hơi nỗi cáo và nói:

    "Những thứ bánh này chỉ dành cho những con người nhà nghèo thôi, tôi thì sao mà ăn những cái bánh rẻ tiền này chứ"

    Mọi người đều hướng mắt về cô ta và tỏ ra vẻ bất mãn. Còn Lâm Giai Dương lộ vẻ mặt bất mãn và nói nhỏ nhẹ không quát to như cô:

    "Cô này, tôi không biết cô là ai và gia cảnh cô thế nào, nhưng mà ai cũng như ai thôi, tại sao cô lại phân biệt như vậy?"

    "Đó là chuyện của tôi mắc mớ gì cậu quan tâm"

    Dứt lời Dương Nhất Long liền đi qua, đứng kế Lâm Giai Dương và nói tiếp:

    "Hạng người như cô ta chẳng có gì để nói đâu, cậu đi về chổ đi"

    Thấy Dương Nhất Long qua, Triệu Mỹ Linh hạ giọng xuống nói:

    "Ý tôi không phải như vậy đâu, cậu đừng để ý nha"

    Dương Nhất Long không nói gì mà đi về chỗ ngồi của mình. Còn Triệu Mỹ Linh thì tức giận nhưng cô phải nén lại vì cô không muốn mình mang hình ảnh xấu trong mắt Dương Nhất Long.

    Khi về chỗ Dương Nhất Long không nói gì mà lại cầm cuốn sách lên và đọc. Lâm Gia Tuệ thấy vậy liền nghĩ: 'Xem ra cô ta có lẽ rất thích Dương Nhất Long, mấy lần trước cô ta kiếm chuyện với mình có lẽ cũng liên quan đến Dương Nhất Long. Con người hỉ nộ vô thường này có gì mà mọi người đều ngưỡng mộ nhỉ?'

    Lâm Gia Tuệ nhìn Dương Nhất Long, cô vừa nhìn vừa nhiếu chân mài, gương mặt tỏ ra vẻ tò mò nhưng không muốn hỏi, rồi cô bỗng quay ra ngoài cửa sổ nhìn vào bầu trời xanh thẩm như nhớ ra điều gì đó, cô nhìn vào cành cây phượng trước mặt và nghĩ: 'Nghĩ tới nghĩ lui chả thấy cậu ta được điều gì ngoài đáng nghét'.

    Mọi chuyện dường như chưa dừng lại ở đó, khi tan học mọi người bắt đầu về hết, trong lớp chỉ còn nhóm Triệu Mỹ Linh và Lâm Gia Tuệ. Lâm Gia Tuệ sửa soạn và chuẩn bị bước ra về thì bị nhóm của Triệu Mỹ Linh chặn lại và nói:

    "Tao kêu mày tránh xa Dương Nhất Long ra rồi mà, tại sao mày cứ ngồi chỗ đó hoài vậy"

    Lâm Gia Tuệ ngước nhìn Triệu Mỹ Linh và trả lời một cách nhẹ nhàng nhầm xoa dịu đi cơn nóng của Triệu Mỹ Linh:

    "Tôi ngồi chỗ đó là do vì thầy sắp xếp thôi, cô yên tâm tôi và cậu ta chẳng có gì cả, cậu ta cũng đâu có thích tôi đâu"

    "Nếu đã vậy thì mày tránh xa Nhất Long ra đi"

    "Tôi đã nói là chỗ đó do thầy xếp, với lại trong lớp đã hết chỗ rồi, tôi biết ngỗi chỗ nào"

    "Mày.." Triệu Mỹ Linh tức giận định chửi Lâm Gia Tuệ thì gặp Dương Nhất Long và ba người bạn đi tới, Triệu Mỹ Linh đành hạ cơn tức giận xuống. Khi Dương Nhất Long đến thì Triệu Mỹ Linh hạ một giọng nhẹ nhàng hỏi Dương Nhất Long:

    "Chẳng phải cậu về rồi sao, sao cậu lại trở lại"

    "Tôi để quên đồ, tôi quay lại lấy"

    "Vậy à" Triệu Mỹ Linh cười và nói.

    Dương Nhất Long nhìn Lâm Gia Tuệ ở đây là đã biết Triệu Mỹ Linh vừa kiếm chuyện với cô ta. Dương Nhất Long bèn hỏi Triệu Mỹ Linh:

    "Cô ở đây làm gì? Tại sao không về?"

    "Tôi ở đây làm tí công chuyện" Triệu Mỹ Linh vui vẻ nói.

    "Chả phải cô nói cô ghét những con người quê mùa sao?"

    "Không có đâu, tôi thấy bình thường"

    "Cô cao sang như vậy mà đứng nói chuyện với người nhà quê sao"

    Triệu Mỹ Linh ngạc nhiên ngước nhìn Dương Nhất Long, rồi nhìn Lâm Gia Tuệ nói:

    "Này về đi, ở đây không thích hợp với người nhà quê như cô"

    Lâm Gia Tuệ nhìn Dương Nhất Long và Triệu Mỹ Linh rồi quay bước ra về, khi đi ra thì thấy ba người bạn của Dương Nhất Long, cô định lướt qua luôn thì Tống Gia Huy thấy vậy liền hỏi:

    "Cậu không sao chứ?"

    Lâm Gia Tuệ trả lời với giọng nhẹ nhàng, nhưng trong câu nói đượm chút nỗi buồn:

    "Tôi không sao"

    Dứt lời cô đi thẳng ra nhà xe, còn ba người bạn của Nhất Long chỉ nhìn cô đi. Lâm Gia Tuệ vừa đi vừa nghĩ: 'Rốt cuộc cậu ta là sao vậy, lúc này lúc khác, đúng là người máu lạnh không chút tình người. Thật đáng ghét!'.

    Còn Triệu Mỹ Linh vừa vui mừng nhưng lại khó hiểu tại sao Dương Nhất Long lại nói như vậy. Còn Dương Nhất Long nhìn Lâm Gia Tuệ đi xa thì cậu liền quay mặt vô lớp và bước vào lớp để lấy đồ cậu bỏ quên. Lấy xong cậu đi ra thì Triệu Mỹ Linh hỏi:

    "Không ở lại nói chuyện với tôi một lát sao"

    "Với cô tôi không có gì để nói"

    Dứt lời Nhất Long đi ra về, còn Triệu Mỹ Linh lại đỏ mặt lên vì tức giận, người bên cạnh Mỹ Linh liên hỏi:

    "Vậy rồi sao chị"

    "Dù sao thì Nhất Long cũng chả thích cô ta, từ từ rồi nói chuyện với Nhất Long sau" Triệu Mỹ Linh vui vẻ nói.

    "Bây giờ mình làm gì nữa chị"

    "Ra về chứ làm gì"

    "Chẳng lẽ mình cho con nhỏ nhà quê kia về dễ như vậy sao chị"

    Triệu Mỹ Linh thấp giọng nói: 'Có Dương Nhất Long ở đây nếu làm gì cho cậu ta nhìn thấy sẽ không tốt đâu. Thôi từ từ, còn lâu mà gấp gì '

    Nhóm Triệu Mỹ Linh ra về, còn Dương Nhất Long và nhóm bạn lên xe về nhà, trên đường về Tống Gia Huy hỏi Dương Nhất Long:

    "Này, lúc nảy cậu đã làm gì Lâm Gia Tuệ vậy, tôi thấy cô ta có vẻ mặt hơi chút buồn buồn đấy"

    Dương Nhất Long im lặng một lát như ngẫm nghĩ cái gì đó, rồi cậu nhìn Tống Gia Huy trả lời:

    "Tôi chỉ nói vài câu hơi chạm cõi lòng cô ta thôi, nếu tôi không làm vậy để cho cô ta ra về thì chắc giờ này cô ta bị nhóm người Triệu Mỹ Linh gây khó dễ rồi"

    "Sao cậu không giải thích với Gia Tuệ"

    "Không cần đâu cứ cho cô ta tức giận, khi tức giận thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều"

    "Đây có vẻ như cậu đang huấn luyện Lâm Gia Tuệ"

    Dương Nhất Long không nói gì chỉ nhích môi cười, và ngã đầu vào ghế rồi nhắm mắt lại.

    Lâm Giai Dương ngồi trên quay xuống nói:

    "Ngày mai, chúng ta đánh bóng rổ đi, lâu rồi chưa vẫn động chân tay gì hết"

    Lưu Hữu Minh: 'Được đấy, lâu rồi không vận động tay chân'

    Tống Gia Huy: 'Ngày mai có thể dục đấy'

    Lâm Giai Dương: 'Cậu hỏi Dương Nhất Long xem sao, xem cậu ta có đi không'

    Tống Gia Huy: 'Cậu ta à! Khỏi hỏi, chắc chắn phải đi vì môn bóng rổ là một phần cuộc sống của cậu ta mà sao không đi được'

    Lưu Hữu Minh: 'Ừ, quyết định vậy đi!'

    Dứt lời các cậu đều quay về vị trí của mình, mỗi người đều tựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại như để quên đi một ngày mỏi mệt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2019
  6. Chương 5: Cậu xem tôi là đồ chơi sao..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Triệu Mỹ Linh vì tức tối chuyện hôm qua nên đã vào lớp sớm hơn tất cả mọi người, cô ta và nhóm đã bàn kế với nhau để chơi khâm Lâm Gia Tuệ nhằm cho Gia Tuệ xấu mặt với Nhất Long. Triệu Mỹ Linh nhìn xung quanh rồi nói:

    "Hôm nay hình như có tiết thể dục đúng không"

    Cô đứng kế bên cạnh Mỹ Linh tên là Diệu Nhi liền nói:

    "Đúng rồi chị"

    Triệu Mỹ Linh: 'Nghe nói nếu như cúp tiết thể dục thì phải chịu phạt chạy vòng sân'

    Diệu Nhi: 'Đúng chị'

    Triệu Mỹ Linh: 'Vậy phải làm cho cô ta chạy vòng sân, thử xem cô ta mất mặt với cả lớp thế nào, haha '

    Diệu Nhi: 'Vậy bây giờ mình phải làm sao'

    Triệu Mỹ Linh: 'Để nghĩ cái, tụi bây cũng suy nghĩ luôn đi'

    Một người bạn đứng đối diện với Triệu Mỹ Linh tên là Nhi Đình liền hét lên: 'A..'

    Triệu Mỹ Linh giật mình liền nói:

    "Mày nghĩ ra gì rồi sao"

    Nhi Đình: 'Hay là mình lừa nó vào nhà vệ sinh rồi khóa cửa lại nhốt nó trong đó'

    Triệu Mỹ Linh liền cười cùng với ánh mắt xảo trá, rồi cô liền nói:

    "Nhốt trong đó chưa vui hết đâu, mình phải cho thêm chút gia vị nữa mới thú vị"

    Cả nhóm đồng thanh nói: 'Bột năng'

    "Hahaha"

    Cười xong thì Triệu Mỹ Linh liền giao nhiệm vụ để hành động:

    "Diệu Nhi mày đi dụ nó vào nhà vệ sinh đi, còn Nhi Đình mày chuẩn bị đồ gia vị, còn hai bây thì kiếm đồ đồng phục của nó rồi cho tí gia vị lên.. chắc thú vị đây"

    Giao nhiệm vụ xong thì cả nhóm năm người Triệu Mỹ Linh chia nhau ra làm, Triệu Mỹ Linh thì vào nhà vệ sinh giả vờ chật chân để dụ Lâm Gia Tuệ. Còn Diệu Nhi thì đứng trước lớp bắt đầu đoán đường Lâm Gia Tuệ để dụ vào cái bẫy do Triệu Mỹ Linh bày. Một lát sau, khi Diệu Nhi nhìn thấy Lâm Gia Tuệ đi đến giữa sân thì cô ta liền chạy ra giả vờ hốt hoảng kêu: 'Lâm Gia Tuệ! Lâm Gia Tuệ '

    Lâm Gia Tuệ nghe người khác gọi tên mình thì liền nhìn xung quanh tìm thì thấy Diệu Nhi đang chạy đến, Lâm Gia Tuệ liền hỏi:

    "Cậu gọi tên tôi sao"

    Diệu Nhi thở hòng học, nói chuyện ngắc quản, hụt hử giống như thật: 'Đúng vậy, Lâm.. Gia.. Tuệ cô mau ra giúp Triệu Mỹ Linh cùng tôi với.. cô ấy bị chật chân một mình tôi không đỡ nỗi, xin cô.. cô hãy giúp cô ấy'

    Lâm Gia Tuệ nghe thấy có hơi chút phân vân không biết có nên tin hay không, rồi cô nhìn Diệu Nhi mặt đỏ ửng, hơi thở rấp ráp cô cũng hơi tin nên đã đồng ý. Diệu Nhi liền nắm tay Gia Tuệ chạy ra hướng nhà vệ sinh, khi vào nhà vệ sinh nữ, ở phòng thứ hai cô nhìn thấy Triệu Mỹ Linh đang ngồi trên nắp bồn cầu, tay thì xoa chân, mặt thì nhăn nhóa có vẻ rất đau. Thấy vậy Diệu Nhi và Gia Tuệ liền chạy vô. Diệu Nhi nhìn chân Mỹ Linh liền nói:

    "Tôi và Gia Tuệ đưa chị ra ngoài nha!"

    Triệu Mỹ Linh: 'Ừm'

    Lâm Gia Tuệ và Diệu Nhi đỡ Triệu Mỹ Linh ra, khi đi ra đến cửa nhà vệ sinh thì Triệu Mỹ Linh liền nói một giọng nhẹ nhàng như nhờ vả:

    "À, Lâm Gia Tuệ hồi nảy tôi bỏ quên điện thoại trên rổ để giấy, cô vô trong tìm dùm tôi được không"

    Lâm Gia Tuệ không nghĩ ngợi gì nhiều mà gật đầu và bước vào trong tìm đồ cho Mỹ Linh. Khi vào trong, cô kiếm không thấy cô liền hỏi:

    "Tôi không thấy cái điện thoại nào ở đây cả"

    Dứt lời thì Lâm Gia Tuệ quay lại định đi ra thì cô nhìn thấy cánh cửa bị đóng lại 'rầm '. Cô hốt hoảng kêu lên:

    "Triệu Mỹ Linh cô làm gì vậy? Mở cửa ra"

    Triệu Mỹ Linh: 'Mở cửa ra sao, mày nghĩ sao vậy tao tốn nhiều công sức dụ mày đến đây thì làm sao để mày bước ra dễ dàng như vậy'

    Lâm Gia Tuệ: 'Không ngờ cô là người như vậy'

    Triệu Mỹ Linh: 'Như vậy là sao? Có trách thì tự trách bản thân mày đi vì mày không nghe lời tao cảnh báo từ trước'

    Lâm Gia Tuệ: 'Chả phải tôi nói với cô rồi sao, tôi và cậu ta không liên quan gì '

    Triệu Mỹ Linh: 'Tao không quan tâm, mày cứ ở đó đi '

    Triệu mỹ Linh nói tiếp: 'Tụi bây chuẩn bị hết chưa'

    Nhi Đình: 'Xong rồi chị'

    Lâm Gia Tuệ bên trong nghe thì liền hỏi: 'Cô định làm gì?'

    Triệu Mỹ Linh: 'Không gì, chỉ là trò chơi trẻ con thôi'

    Nói xong nhóm Triệu Mỹ Linh đã bắt ghế bên phòng một trồm qua bức tường nhìn Lâm Gia Tuệ, Diệu Nhi dùng ghế đứng lên cầm thao nước xói từ trên xói xuống làm cho cả người Triệu Mỹ linh ướt gần hết, còn Nhi Đình bắt ghế đứng bên phòng ba cũng đổ bột năng từ trên xuống làm cho người của Lâm Gia Tuệ một màu trắng bệch. Lâm Gia Tuệ hoảng hồn thét lên: 'Triệu Mỹ Linh cô hãy mở cửa ra đi'

    Nhóm người Triệu Mỹ Linh chỉ cười 'haha 'mặc cho Gia Tuệ kêu la. Rồi Triệu Mỹ Linh liền nói:

    "Thôi cũng gần vô học rồi, chúng ta hãy đi chuẩn bị, chắc giờ này Nhất Long cũng vô rồi"

    Dứt lời nhóm Triệu Mỹ Linh đi thẳng lên phòng thay đồ.

    Lúc đó nhóm người của Dương Nhất Long cũng bắt đầu bước vào trường, Dương Nhất Long đi thẳng vào hướng nhà vệ sinh, thấy vậy Lâm Giai Dương tò mò liền hỏi:

    "Dương Nhất Long cậu đi đâu vậy?"

    Dương Nhất Long: 'Ra nhà vệ sinh'

    Lâm Giai Dương: 'Ra làm gì? Chúng ta gần trễ giờ học rồi đó'

    Tống Gia Huy: 'Kệ cậu ta đi, lúc nào cũng như vậy, cho cậu ta đi một mình đi chúng ta đi vào phòng thay đồ'

    Lâm Giai Dương: 'Ừ vậy đi'

    Dương Nhất Long đi ra nhà vệ sinh còn bọn người Tống Gia Huy đi vào phòng thay đồ. Khi đi đến nhà vệ sinh thì cậu bước vào phòng vệ sinh nam. Cậu liền rửa tay và chỉnh chuông quần áo, lúc cậu định đi ra thì nghe tiếng của một người con gái, giọng người đó nghe rất quen: 'Có ai ở ngoài đó không? Mở cửa ra giúp tôi với'. Cậu thấy vậy liền bước ra và tiến đến nhà vệ sinh nữ thì không nghe tiếng nữa, cậu quay lưng đi thì lại có tiếng vừa nảy kêu lên lần nữa. Cậu liền lần theo âm thanh và đi đến phòng hai, cậu liền gõ cửa và hỏi:

    "Cho hỏi có ai trong đó không?"

    Tiếng của cô gái bên trong phát lên:

    "Cậu hãy mở cửa ra dùm tôi"

    Dương Nhất Long nhìn xuống dưới cánh cửa thì thấy cửa khóa ngoài, cậu liền mở cửa ra thì thấy một cô gái đang đứng, tóc tay và mình mãi ướt mem, trên người toàn một màu trắng. Cô gái đó liền ngước mặt lên thì Dương Nhất Long nhìn thấy hết hồn liền nói:

    "Lâm Gia Tuệ cô làm gì ở đây vậy?"

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi bị nhóm người Triệu Mỹ Linh dụ vào đây, rồi cô ta đã dùng nước và bột đổ lên người tôi '

    Dương Nhất Long: 'Cô định dùng bộ dạng này đi học sao'

    Lâm Gia Tuệ không nói gì mà gục mặt xuống. Dương Nhất Long thấy vậy lại nói:

    "Cô đi rửa quần áo đi"

    Lâm Gia Tuệ liền đi lại bồn nước và rửa, cô dùng khăn giấy thắm nước nhưng do ướt quae nhiều nên khăn giấy cô đã hết, vừa hết khăn giấy cô liền nhìn Dương Nhất Long. Dương Nhất Long thấy Gia Tuệ nhìn mình liền hỏi:

    "Hết khăn giấy rồi à"

    Lâm Gia Tuệ không nói gì mà gật đầu, Dương Nhất Long mở cặp da, lấy khăn giấy đưa cho Gia Tuệ. Lâm Gia Tuệ không nói gì mà gật đầu, Dương Nhất Long mở cặp da, lấy khăn giấy đưa cho Gia Tuệ. Gia Tuệ liền nhìn Dương Nhất Long với ánh mắt đầy đáng thương, không giống như ánh mắt mấy lần trước cô nhìn cậu, rồi cô liền nói: 'Cảm ơn..'

    Dương Nhất Long không nói gì, rồi bỏ ra trước cửa nhà vệ sinh đợi Gia Tuệ. Một lát sau, Lâm Gia Tuệ bước ra, cô không nói gì mà chỉ nhìn và đưa khăn giấy còn lại cho Nhất Long. Dương Nhất Long nhìn vào mắt cô rồi nói:

    "Giữ lại để xài đi"

    Lâm Gia Tuệ gụt mặt xuống, nhìn xuống mặt đất và nói với một giọng nhẹ nhàng mà cô chưa từng nói với Dương Nhất Long:

    "Cảm ơn cậu đã giúp tôi, nếu không có cậu thì tôi không biết phải làm sao"

    Dương Nhất Long không nói gì mà chỉ nhìn xung quanh cô thì cậu thấy quần áo vẫn ướt nhem, mà phần áo bị ướt lộ ra phần da thịt nếu đi ra ngoài sân thì sẽ bị chọc, với lại trời gió hiu hiu ắt sẽ lạnh và nếu như vậy thì rất dễ cảm lạnh. Thấy vậy cậu liền mở cặp da ra và lấy ra một cái áo khoác, và khoác lên người cô và nói:

    "Sao này tránh xa Triệu Mỹ Linh ra, cô ta không phải người đơn thuần như cô đâu"

    Lâm Gia Tuệ ngước nhìn Dương Nhất Long với ánh mắt đầy sự cảm kích, cô không biết nói gì người hai từ 'Cảm ơn' và nở một nụ cười tươi. Nhất Long thấy vậy liền nói:

    "Cô vô trước đi, nhớ là coi chừng áo khoác tôi rơi xuống đất sẽ bị dơ đó"

    Lâm Gia Tuệ thấy Nhất Long không lên cùng mình thì cô bèn hỏi:

    "Sao cậu không lên, ở đây làm gì?"

    Dương Nhất Long: 'Tôi quay lại nhà vệ sinh chỉnh chuông trang phục của tôi, cô lên trước đi '

    "Ừm.."

    Dứt lời Lâm Gia Tuệ đi lên, Dương Nhất Long quay lại nhà vệ sinh. Lâm Gia Tuệ vừa đi vừa suy nghĩ: 'Rốt cuộc cậu là người như thế nào, tại sao lúc này lúc khác, nếu như cậu đối xử với tôi như lúc này thì sẽ đáng yêu hơn nhiều'.

    Bọn người của Gia Huy trong đây cũng tự hỏi nhau.

    Lâm Giai Dương: 'Rồi Dương Nhất Long đâu sao cậu ta đi lâu vậy '

    Tống Gia Huy: 'Lát cậu ta vô liền'

    Dứt lời thì có người bước vô, nhóm người của Gia Huy nhìn ra tưởng là Dương Nhất Long ai ngờ thì ra Lâm Gia Tuệ. Các cậu nhìn Lâm Gia Tuệ đang mặc một cái áo khoác thì các cậu đã nhận ra đó là áo khoác của Nhất Long. Khi Lâm Gia Tuệ bước vào thì Tống Gia Huy hỏi:

    "Cậu bị sao vậy?"

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi không sao'

    Lâm Giai Dương: 'Vậy, Dương Nhất Long đâu'

    Lâm Gia Tuệ: ' Cậu ấy ở phía sau '

    Dứt lời cô bước đi vô thì thấy nhóm Triệu Mỹ Linh ở đó. Cô tránh mặt đi không muốn đối diện với Mỹ Linh nhưng Triệu Mỹ Linh lại lên tiếng:

    "Cô làm gì mà cả người ướt nhem vậy, đúng là con gái gì đi đứng không đàng hoàng nên ngã ướt sao"

    Lâm Gia Tuệ không trả lời mà đi tìm cái tủ đồ của mình, thấy vậy Diệu Nhi liền nói châm biếm:

    "Wow, mặt áo khoác hiệu Gucci Technical Jersey Jacket, không biết là thật hay giả đây"

    Nhi Đình: 'Nhà nghèo thì làm gì có khả năng mua nổi, chắc hàng giả để khoe khoang vậy đó mà'

    Nhóm người Tống Gia Huy nghe mà chói cả tai. Thấy vậy Tống Gia Huy liền nói:

    "Đây là áo khoác chính hãng hiệu Gucci Technical Jersey Jacket"

    Triệu Mỹ Linh: 'Sao cậu biết con nhỏ này mặc áo chính hãng '

    Lâm Giai Dương: ' Vì đây là áo của cửa hàng tôi bán. Và đây là áo chỉ có một mình Dương Nhất Long sở hữu nó, chẳng lẽ cô nói Dương Nhất Long xài hàng giả '

    Triệu Mỹ Linh ngạc nhiên nhưng tỏ vẻ không tin mấy rồi nói:

    "Cái gì.. cái áo này là của Dương Nhất Long cậu nói đùa à"

    "Đó là áo của tôi" Dương Nhất Long từ bên ngoài bước vô. Cả nhóm của Gia Huy và Mỹ Linh đều ngạc nhiên. Triệu Mỹ Linh thấy vậy tỏ ra có vẻ hơi tức tối nên đã nói:

    "Tại sao? Tại sao?"

    Dương Nhất Long: 'Chả phải tại cô sao '

    Triệu Mỹ Linh nhìn Dương Nhất Long giả bộ ngay ngô xem như không có chuyện gì xảy ra. Cô liền hỏi:

    "Tôi.. tôi đã làm chuyện gì?"

    Dương Nhất Long đã biết cô ta không dễ dàng thừa nhận việc mình làm nên cậu không muốn nói nhiều mà chỉ nói một câu hàm ý như muốn ám thị cho Triệu Mỹ Linh:

    "Cô nhớ là có ngày gậy ông đập lưng ông đó"

    Triệu Mỹ Linh tức tốc nhìn sang Lâm Gia Tuệ và nói chuyện với giọng điệu châm biếm, khinh bỉ:

    "Nhà nghèo nên chưa từng mặt được áo đắt tiền, đến bây giờ mặc được thì trong lòng thích thú không muốn cõi ra nên mới na trên người mãi"

    Tống Gia Huy kế bên tức giận khi nghe Mỹ Linh nói nên cậu liền lên tiếng nhằm bảo vệ Lâm Gia Tuệ:

    "Nghèo thì đã làm sao, có gì mà cô phải khinh người ta chứ, nếu cô là Gia Tuệ thì cô sẽ làm sao"

    Triệu Mỹ Linh: 'Chắc chắn tôi sẽ không nghèo hèn như cô ta '

    Tống Gia Huy: 'Cô..'

    Tống Gia Huy tức tối định nói tiếp nhưng bị Nhất Long ngăn lại. Dương Nhất Long không muốn mọi chuyện cứ ầm ầm lên nên cậu đành nói một câu nhằm xoa dịu đi con giận của Mỹ Linh:

    "Chỉ là cái áo thôi làm gì mà phải ầm ầm lên vậy"

    Triệu Mỹ Linh: 'Nhưng đó là áo của cậu '

    Dương Nhất Long: 'Đúng, đó là áo của tôi, tôi cho cô ta mặc thì có sao '

    Triệu Mỹ Linh: 'Nhưng tại sao lại là cô ta '

    Dương Nhất Long: 'Chỉ là cái áo rẻ tiền thôi chẳng lẻ cô cũng muốn so đo '

    Triệu Mỹ Linh nghe xong câu đó tuy tức giận không nén xuống hết những cũng đã đỡ vài phần. Còn Lâm Gia Tuệ nhìn Dương Nhất Long và cõi áo khoác ra đưa cho cậu ta, cô cầm áo khoác lên đưa cho cậu và nói:

    "Cảm ơn áo khoác của cậu, tôi trả cho cậu"

    Dương Nhất Long thấy áo cô còn ẩm ướt, thấy vậy cậu liền nói:

    "Cô cứ mặc đi, dù sao áo của tôi cô cũng làm dơ rồi, nữa giặt sạch rồi trả lại cho tôi"

    Dứt lời thì nghe tiếng trống trường, bọn người Triệu Mỹ Linh và Gia Huy giật mình và nói: 'Vô học rồi.. Dương Nhất Long cậu thay đồ mau đi'

    Lúc đó Lâm Gia Tuệ cũng mở tủ đồ ra và cô nhìn thấy bộ đồ của mình nó toàn màu đốm trắng, cô hốt hoảng cô lấy ra và giũ thì bay ra toàn là bụi bột. Triệu Mỹ Linh thấy vậy liền nói châm chọc:

    "Lâm Gia Tuệ à Lâm Gia Tuệ cô xem cô bẩn đến mức nào đây, quần áo toàn bụi bậm"

    Lâm Gia Tuệ: 'Cô cũng thấy đây rõ ràng là bột không phải là bụi mà '

    Lưu Hữu Minh: 'Dương Nhất Long cậu mau thay đồ đi, lát ra trễ thầy phạt đấy '

    Dương Nhất Long: 'Các cậu ra trước đi, tôi thay đồ xong tôi sẽ ra'

    Lưu Hữu Minh: 'Vậy đi, chúng ta ra trước'

    Nói xong nhóm người của Tống Gia Huy rời đi, và chỉ còn nhóm người của Triệu Mỹ Linh, Dương Nhất Long và Lâm Gia Tuệ. Dương Nhất Long bắt đầu lại tủ và lấy đồ ra. Còn Triệu Mỹ Linh nhìn Lâm Gia Tuệ trách lưỡi nói:

    "Cô xem thứ nhà quê như cô, cuối cùng chỉ có những thứ bẩn này mới hợp với cô thôi"

    Dương Nhất Long lấy đồ ra khỏi tủ và nhìn xuống dưới Lâm Gia Tuệ thì thấy cô ngồi gần bệt dưới sàn nhà, gương mặt không tỏ vẻ chút tức giận mà thay vào đó là vẻ mặt đáng thương cùng với ánh mắt tội nghiệp đang ngấn lệ, thấy vậy Nhất Long không muốn để cô khóc trước mặt Triệu Mỹ Linh cậu đã nhìn Triệu Mỹ Linh và nói ngụ ý muốn cô ta đi:

    "Cô luôn nói cô ta là đồ nhà quê, còn cô cao sang, cô nói chuyện với cô ta chẳng lẽ cô không cản thấy hạ thấp thân phận mình sau"

    Triệu Mỹ Linh nghe nói vậy trong lòng cảm thấy vui vì Dương Nhất Long nói đúng ý của cô ta, Triệu Mỹ Linh cười và nói:

    "Ờ phải ha, sao mình không nghĩ ra nhỉ!"

    Triệu Mỹ Linh nhìn Dương Nhất Long hỏi cậu:

    "Vậy tại sao cậu còn ở đây"

    Dương Nhất Long: 'Cô ra trước đi, khi nào tôi thay đồ rồi sẽ ra '

    Triệu Mỹ Linh: 'tôi đợi cậu ra một lượt '

    Dương Nhất Long: 'Cô đợi tôi, người ta nhìn vào sẽ nói gì tôi chứ, nếu cô không muốn bị phạt thì đi ra sân trước đi '

    Nhi Đình kế bên cạnh Mỹ Linh tỏ ra lo lắng và cầm tay Triệu Mỹ Linh lắc nhẹ và nói nhỏ:

    "Chị, nếu không ra năm người chúng ta sẽ bị phạt, nếu bị phạt sẽ rất khó coi đấy"

    Triệu Mỹ Linh nghe vậy cũng hơi lo lo nên cô liền nói với Nhất Long:

    "Vậy tôi ra trước nha"

    Dứt lời nhóm Triệu Mỹ Linh rời đi, Dương Nhất Long nhìn theo nhóm của cô ta cho đến khi khuất bóng thì cậu liền quay vô nhìn xuống phía dưới thấy Lâm Gia Tuệ nước mắt gần trào ra thì cậu liền đỡ cô đứng vậy và nói:

    "Không sao rồi, nhóm cô ta đi rồi"

    Lâm Gia Tuệ ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào Nhất Long và nói:

    "Áo của cậu tôi sẽ giặt sạch và trả, nhưng tôi muốn hỏi cậu một câu"

    Dương Nhất Long: 'câu gì?'

    Bỗng lúc đó nước mắt của Lâm Gia Tuệ chảy thẳng xuống tận cằm hẳn là cô rất quất uất nên mới như vậy. Cô đã nhìn thẳng vào Nhất Long và nói:

    "Ban đầu người giúp tôi là cậu, người hạ thấp tôi cũng là cậu, vậy cho tôi hỏi cậu xem tôi là cái gì?"

    Dương Nhất Long nghe câu đó, cậu không biết trả lời sao, cậu nhìn thấy trên gương mặt của Lâm Gia Tuệ là hai dòng nước mắt chảy thẳng dài, cậu định đưa tay lên lao thì không biết tại sao cậu lại không có sức để đưa tay lên. Cậu không trả lời mà bước vào phòng thay đồ bỏ Lâm Gia Tuệ ở lại một mình. Lâm Gia Tuệ đứng bên ngoài và ngồi xuống cái ghế gần đó và thầm nghĩ: 'Người giúp tôi là cậu, người buông những lời làm tôi buồn nhất cũng là cậu, tại sao cậu có thể đưa tôi lên rồi sau đó hạ dần dần tôi xuống vậy, chẳng lẽ cậu xem tôi là món đồ chơi sao. Nhưng dù sao tôi và cậu cũng thuộc hai tầng lớp khác nhau, tôi lấy tư cách gì mà đòi làm bạn với cậu'

    Dương Nhất Long từ trong phòng bước ra thấy Gia Tuệ như vậy cậu liền nói:

    "Hôm nay tôi sẽ xin phép cho cô nghĩ một buổi, tôi sẽ nói là cô không được khỏe"

    Lâm Gia Tuệ không nói gì mà gục mặt xuống bàn, Dương Nhất Long thấy vậy cậu liền đi ra ngoài sân.

    Ở ngoài sân nhóm người của Gia Huy cũng ngóng nhìn vì lâu rồi mà Nhất Long vẫn chưa ra. Lưu Hữu Minh nói:

    "Này, sao lâu như vậy rồi mà cậu ta chưa ra nữa"

    Lâm Giai Dương: 'Chắc trong đó có chuyện rồi '

    Dứt lời thì cậu nhìn thấy nhóm người của Triệu Mỹ Linh đang tiếng lại dần thì cậu nói:

    "Nhóm người bà chằn ra rồi, sao Nhất Long chưa ra nữa"

    Tống Gia Huy ngước nhìn lên thì thấy bóng của một người phía xa cũng đang tiến lại dần, cậu liền nói:

    "Dương Nhất Long đang đi đến kìa.. mà Lâm Gia Tuệ đâu"

    Lưu Hữu Minh: 'Chắc cô ta còn trong phong thay đồ '

    Tống Gia Huy: 'Một hồi hỏi Nhất Long xem có chuyện gì xảy ra '.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2019
  7. Chương 6: Nhất Long đưa Gia Tuệ về nhà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Nhất Long đang tiến lại gần nơi cả lớp tập hợp, mọi người đều hướng mắt về phía cậu, mọi người cũng sì sầm to nhỏ vang lên: 'Trời ơi! Đẹp trai quá đi!'. Triệu Mỹ Linh cũng bắt đầu vào hàng và cũng bắt đầu nhìn Nhất Long. Khi Nhất Long tiến lại thì mọi người vẫn nói: 'Dương Nhất Long ơi! Sao đẹp trai thế'. Dương Nhất Long đi ngang mặt Triệu Mỹ Linh, cô ta kêu: 'Dương Nhất Long..'. Còn cậu thì vẫn lướt ngang xem như không nghe, Triệu Mỹ Linh vẫn không tức giận mà vẫn nhìn cho đến khi cậu vào hàng. Diệu Nhi kế bên cạnh Mỹ Linh nói:

    "Chị, em thấy Dương Nhất Long cậu ta hơi quá cao ngạo rồi đấy"

    Triệu Mỹ Linh: 'Lạnh lùng, cao ngạo nhưng tao lại thích '

    Diệu Nhi: 'Vậy cậu ta trong lòng chị là như vậy, nhưng chị có nghĩ cậu ta xem chị là gì không '

    Dứt lời thì có tiếng còi của thầy thể dục. Thầy thấy cả lớp ồn ào rồi thầy nói:

    "Các em trật tự"

    Thầy nói tiếp: ' Hôm nay là ngày đầu tiên thầy dạy lớp, thầy xin giới thiệu về bản thân mình: Thầy tên là Phan Đức Anh, thầy sẽ dạy trực tiếp môn thể dục chủ đề là bóng rổ trong học kì này của các em. Về nội qui: Thầy yêu cầu mấy em mỗi khi đến môn thể dục của thầy mà nghe trống đánh thì các em sẽ tập trung ở đây, với trường hợp đi trễ thì sẽ bị phạt là chạy 3 vòng sân. Thầy hy vọng các em không đi trể. Các em rõ chưa'

    Cả lớp: 'Dạ rõ, thưa thầy'

    Thầy: 'Lớp trưởng là em nào '

    Cô gái đứng đầu hàng một bên phải bước lên. Thầy liền hỏi:

    "Em là lớp trưởng"

    "Dạ vâng"

    "Em tên gì?"

    "Em tên là Lý Gia Hân"

    "Em hãy đếm sỉ số lớp cho thầy"

    Cô bắt đầu nhìn và đếm. Đếm xong rồi nói:

    "Thưa thầy sỉ số là 49 vắng 1 bạn"

    Thầy: 'Vậy em vắng là ai?'

    Lý Gia Hân ngẩn đầu lên nhìn và xem vắng ai. Đột nhiên Triệu Mỹ Linh lên tiếng:

    "Vắng Lâm Gia Tuệ, thưa thầy"

    Lý Gia Hân: 'Rõ ràng lúc sáng tôi mới thấy Gia Tuệ mà'

    Triệu Mỹ Linh: 'Có thể cô ta bỏ tiết thì sao'

    Lý Gia Hân: 'Tôi không tin đâu'

    Lý Gia Hân nhìn thầy và nói:

    "Thưa thầy, chắc Gia Tuệ bị gì rồi, cậu ấy không cúp tiết đâu"

    Thầy: 'Vậy có phép không'

    Lý Gia Hân: 'Hiện tại thì không có, nữa có thể bổ sung sao được không thầy'

    Thầy: 'Không được..'

    Dương Nhất Long thấy vậy liền lên tiếng xin dùm Lâm Gia Tuệ:

    "Ban nảy em thấy Gia Tuệ bị bệnh, đơn xin phép có thể bổ sung sau được chứ thầy"

    Thầy: 'Hôm nay, là ngày đầu tiên nếu cô ta không có mặt ở đây sẽ tính là cúp tiết'

    Lý Gia Hân: 'Thầy.. tha cho cậu ấy đi'

    Thầy: 'Cả lớp giãn ra khởi động '

    Bỗng có một tiếng nói vang lên 'Thưa thầy em vô trễ' đang tiến lại gần thầy. Cả lớp ồn ào nói: 'Cô ta vô rồi kìa..'. Dương Nhất Long ngẫn đầu lên nhìn thì thấy cô gái đó Lâm Gia Tuệ cậu tỏ ra vẻ ngạc nhiên và có nhiều thắc mắc không hiểu vì sao cô ta lại đứng ở đây. Cô tiến lại gần, thầy liền hỏi:

    "Em tên gì?"

    Lâm Gia Tuệ: 'Em tên Lâm Gia Tuệ'

    Thầy: ' Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không'

    Lâm Gia Tuệ: ' Dạ em biết'

    Thầy: 'Tại sao em lại đi trễ, em có biết đi trễ sẽ bị phạt biết không'

    Lâm Gia Tuệ: 'Ban nảy em có cảm giác mệt trong người, nhưng em sẽ chịu phạt'

    Lý Gia Hân nói với Gia Tuệ:

    "Cậu đang bệnh mà.."

    Triệu Mỹ Linh nhìn thấy như vậy thì có cảm giác bực tức trong lòng nên đã châm dầu vào lửa:

    "Lúc nảy thầy vừa nói qui định là đi trễ sẽ chạy 3 vòng sân"

    Lý Gia Hân có cảm giác tức giận liền trả lời: 'Nhưng Lâm Gia Tuệ đang bị bệnh, nếu chạy 3 vòng sân sau Gia Tuệ chịu nỗi'

    Triệu Mỹ Linh: 'Vậy phải cô ta đã biết bị phạt mà vẫn đi trễ'

    Lý Gia Hân: 'Cô..'

    Lý Gia Hân định nói tiếp nhưng bị Gia Tuệ ngăn lại. Gia Tuệ nhìn thầy và nói: 'Em sẽ chịu phạt '. Gia Hân tức thay Gia Tuệ nói: 'Gia Tuệ à..'

    Lâm Gia Tuệ: 'Không sao đâu..'

    Lý Gia Hân: 'Nhưng..'

    Rồi thầy nhìn xuống cả lớp và nói:

    "Vậy cả lớp giãn hàng ra khởi động, còn Lâm Gia Tuệ thì đi ra ngoài chạy 3 vòng sân, khi nào chạy đủ thì vào đây gặp thầy. Lần này xem như cảnh cáo với mấy bạn trong lớp thường đi trễ."

    Dứt lời cả lớp giãn hàng ra, còn Lâm Gia Tuệ thì bắt đầu đi ra ngoài. Lâm Gia Hân đành nhìn Lâm Gia Tuệ đi ra ngoài rồi nhìn xuống lớp hô lên: 'Một sải tay giãn hàng '. Nhóm Triệu Mỹ Linh thì cười thầm trong bụng vì kế hoạch trót lọt. Bọn người của Dương Nhất Long cũng nhìn theo Lâm Gia Tuệ bước dần ra cửa, đến khi không còn thấy bóng lưng của cô. Tống Gia Huy vừa nhìn vừa nói:

    "Tại sao Lâm Gia Tuệ cô ấy có thể nhân nhượng đến vậy"

    Lâm Giai Dương: 'Nên nói là cô ấy quá hiền '

    Tống Gia Huy vỗ vai Dương Nhất Long nói: 'Lúc nảy sao cậu không lên tiếng bảo vệ cô ấy '

    Dương Nhất Long nhìn Tống Gia Huy với vẻ mặt nghiêm túc nói: 'Tại sao tôi phải giúp cô ta'

    Tống Gia Huy: 'Có cần phải nói như vậy không, dù sao cũng là bạn bè mà'

    Dương Nhất Long: 'Kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, đây là thế đạo thời nào cũng có'

    Tống Gia Huy: 'Lại nói những câu đầy hàm ý '

    Lưu Hữu Minh: 'Thôi tập kìa..'

    Cả lớp bắt đầu khởi động dưới sự chỉ huy của Lý Gia Hân.

    Lâm Gia Tuệ bước ra sân thì mọi người dường như đều hướng mắt về cô, cô có chúc hơi ngài ngại rồi cô thầm nhũ: 'Lâm Gia Tuệ cố lên! Cô không thể dừng lại chỉ có thể bước tiếp'. Rồi cô cũng mặc kệ bao ánh mắt của mọi người mà bắt đầu chạy, mỗi bước chân cô chạy mọi người đều nhìn theo, mọi người đều xì xầm với bạn kế bên, một nhóm cậu con trai khoảng 3 người học cùng khối với cô, các cậu vừa nhìn vừa nói: 'Một cô gái đẹp chạy dưới sân trường chắc là bị phạt vì đi trễ thể dục rồi'

    Cậu đứng đầu nhóm vừa cười vừa nói: 'Thầy không thương hoa tiếc ngọc gì hết, đành lòng bắt một cô gái xinh đẹp như thế chạy'

    Cậu bạn kế bên: 'Đừng nói cô ta lọt vào mắt xanh của cậu rồi nha '

    Cậu đứng đầu nhóm: 'Cô ta lớp nào vậy?'

    Cậu bạn kế bên: 'Để nữa tôi tìm hiểu dùm cho nha'

    Cậu không trả lời câu nói của bạn kế bên mà chỉ gật đầu rồi cười nhưng ánh mắt của cậu luôn hướng về cô gái đang chạy dưới sân. Lâm Gia Tuệ chạy cũng hết 3 vòng, cô bắt đầu đi vô phòng tập bóng rỗ, nhóm cậu con trai kia cũng bắt đầu quay vào lớp học. Khi Lâm Gia Tuệ đi đến cửa lớp với bộ dạng đầy mệt mỏi, khắp người ướt dẫm bởi mồ hôi, khuôn mặt của cô tái nhợt hẳn đi. Diệu Nhi nhìn thấy liền khiều tay Mỹ Linh nói: 'Cô ta vô rồi kìa chị'

    Triệu Mỹ Linh: 'Chắc mắc cỡ lắm, haha '

    Bọn người của Mỹ Linh nhìn với điệu bộ hả dạ, như mới vừa chuốt được cơn giận. Lâm Gia Tuệ bắt đầu đặt chân vào lớp, cô ngẫn đầu lên nhìn thì thấy một trái banh bên phía của Lưu Hữu Minh vừa đánh qua cho Nhất Long bị lệch hướng của cô, cô chỉ nhìn nó đang dần tiến đến mình, cô chỉ còn cách chịu trận, cô không còn sức lực để đỡ trái banh đó vì ban nảy cô vừa chạy 3 vòng sân. Trái banh tiến lại gần cô, cô liền nhắm mắt lại như để trái banh tiến thẳng lại mình, nhưng may là có một cậu con trai chạy lại đã dùng tay đánh trái banh lệch ra hướng khác nên trái banh không trúng vào cô, nhưng trong lúc đánh trái banh ra chỗ khác, do nghiêng người quá đà nên cậu cũng bị ngã xuống sàn nhà 'bịch '. Lâm Gia Tuệ giật mình mở mắt ra nhìn xuống sàn nhà thì thấy cậu ta đã ngã xuống và mọi người đang chạy về phía cậu ta, cô đã biết người vừa ngã xuống là Dương Nhất Long và cô cũng vội chạy lại mặc dù cô gần cạn kiệt sức, cô chạy tới thì cô liền đỡ cậu ta ngồi dậy. Cùng lúc bọn người bên Tống Gia Huy cũng chạy lại và hỏi: 'Dương Nhất Long cậu không sao chứ'

    Dương Nhất Long: 'Tôi không sao'

    Lâm Gia Tuệ hốt hoảng nhìn xung quay rồi cầm tay cậu lên xem và nói: 'Để tôi xem sao '

    Dương Nhất Long nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Lâm Gia Tuệ nói: 'Tôi không sao, cô xem cô, sao mặt kém sắt vậy, cô có sao không đó '

    Lâm Gia Tuệ lắc đầu và nói: 'Tôi không sao'

    Tống Gia Huy đột nhiên nhìn xuống cánh tay Nhất Long thấy vết trầy xướt ở khuỷu tay thì cậu liền nói:

    "Nhất Long tay cậu chảy máu rồi kìa"

    Lâm Gia Tuệ nghe thì hốt hoảng, cầm cánh tay trầy lên và nói: 'Nhất Long tay cậu trầy rồi, tôi xin lỗi cậu vì tôi mà cậu bị thương'

    Dương Nhất Long: 'Tôi không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, vài ngày sẽ lành'. Thầy thấy cả lớp bu lại một chỗ đông quá nên thầy cũng đi lại thì thấy Dương Nhất Long bị té trầy tay, thầy liền hỏi: 'Em có sao không?'

    Dương Nhất Long: 'Em không sao, chỉ là vết thương ngoài da vài bữa sẽ lành lại thôi thầy'

    Thầy: 'Tại sao lại bị té '

    Lâm Gia Tuệ: 'Tại cậu ấy đỡ trái banh cho em, nên bị té '

    Thầy: 'Vậy à, vậy lên phòng y tế băng bó vết thương đi'

    Lâm Gia Tuệ nhìn thầy rồi nói: 'Thầy, em chạy xong 3 vòng sân rồi'

    Thầy: 'Ừm, nhớ lần sao không tái phạm nữa nha'.

    Thầy nói tiếp: 'Mấy em hãy giãn ra tập tiếp đi, về phần bạn Dương Nhất Long này thì sẽ lên phòng ý tế băng bó vết thương'

    Cả lớp bắt đầu giãn ra, xung quanh chỉ còn vài người, Triệu Mỹ Linh đứng kế bên Dương Nhất Long bỗng nói một câu nhầm cho Gia Tuệ cảm thấy cắn rứt lương tâm: 'Lâm Gia Tuệ cô xem cô, đi đâu cũng làm người khác bị thương, cô có cảm thấy mình giống sao chổi không '

    Lâm Gia Tuệ nghe xong câu đó cảm thấy rây rứt, cô nhìn Dương Nhất Long bằng đôi mắt ngấn lệ rồi cô nghẹn ngào nói: 'Tôi xin lỗi cậu, là tôi đã làm liên lụy cậu'

    Dương Nhất Long nhìn Gia Tuệ và nói: 'Cô ổn chứ '

    Dứt câu thì Lâm Gia Tuệ bắt đầu có cảm giác gần như kiệt sức, cô không thể trả lời câu hỏi của Nhất Long. Cô có cảm giác như có một cái màn màu đen ở trước mắt mình và cô bắt đầu ngất đi. Dương Nhất Long thấy Lâm Gia Tuệ ngã xuống thì cậu liền ôm lấy cô vì sợ cô ngã xuống trúng sàn nhà. Dương Nhất Long thấy cô đã ngất nên cậu đã nhanh chóng bế cô lên phòng y tế. Tống Gia Huy nhìn Triệu Mỹ Linh và nói: 'Cho vừa lòng của cô'

    Triệu Mỹ Linh cảm thấy bực vì nhìn thấy cảnh Dương Nhất Long bế Lâm Gia Tuệ, mà bây giờ lại nghe câu nói đó của Gia Huy nên càng thêm tức giận nên cô đã nhìn Gia Huy nữa con mắt rồi đi lại chỗ của mình. Lưu Hữu Minh thấy vậy liền nói: 'Tại sao trên đời lại có con người ngang ngược như cô ta '

    Tống Gia Huy: 'Tính tiểu thư '

    Lâm Giai Dương: 'Thôi mình đi tập tiếp đi, rồi lát xuống xem Nhất Long cậu ấy thế nào rồi'.

    Mọi chuyện kết thúc, mọi người cũng tập trung vào học hơn, không ai còn xì xầm chuyện của Nhất Long và Gia Tuệ nữa. Còn Triệu Mỹ Linh vẫn đứng đó tức tối vì nhìn thấy cảnh Gia Tuệ được Nhất Long bế lên phòng y tế, trong lòng cảm thấy hơi ganh tị.

    Khi lên đến phòng y tế thì Nhất Long được băng bó vết thương ngay, Lâm Gia Tuệ thì nằm trên một cái giường đang nghỉ ngơi chỉ chờ cô ấy tỉnh. Một lát sau khi thấy cô y tá của trường bước ra thì Nhất Long hỏi:

    "Cô cho em hỏi là cô ấy có bị gì không vậy"

    Cô y tá: 'Chỉ là bị ngất thôi em, do cô ấy bị cảm trong người với lại vận động mạnh làm cho cạn kiệt sức nên máu lưu thông không kịp nên mới dẫn đến tình trạng ngất sỉu'

    Dương Nhất Long: 'Cho em hỏi khi nào cô ấy tỉnh vậy cô '

    Cô y tá: 'Một lát sẽ tỉnh thôi, em đi theo cô lấy thuốc để một lát sau khi bạn ấy tỉnh thì em cho bạn ấy uống '

    Dứt lời Nhất Long và cô y tá bước vô phòng, cô đưa thuốc xong thì cô cũng đi ra khỏi phòng và nói: 'Em ở lại trông bạn dùm cô, đợi bạn ấy tỉnh thì em hãy cho uống thuốc với nước trà đường nóng để mau lấy lại sức. Cô phải qua phòng bên kia kiểm tra thuốc nếu em thấy bạn có dấu hiệu bất thường thì báo ngay cho cô.'

    Dương Nhất Long gật đầu và nói: 'Dạ vâng'

    Cô y tá bắt đầu bước ra khỏi phòng. Dương Nhất Long nhìn cô bước ra, đến khi không thấy cô nữa thì cậu đóng cửa lại và quay vô nhìn trên chiếc giường rồi cậu lấy ghế và ngồi kế Gia Tuệ. Cậu nhìn cô và lầm bầm: 'Tại sao lại có một người khờ như cô vậy chứ, cô tưởng cô cứ đứng ra chịu đựng thì bọn họ sẽ tha và không nói gì cô sao, cô suy nghĩ quá đơn giản rồi đó.'

    Dương Nhất Long nhìn cô một lát thì cậu liền bước ra cửa và đi mua trà đường cho cô. Cậu đi đến đâu hầu như đều có ánh mắt hướng về phía cậu, cậu đi xuống căn tin mọi người đều xì xầm: 'Trơi ơi! Hôm nay ngày gì vậy, Dương Nhất Long xuống căn tin kìa', 'đẹp trai mà lạnh lùng quá nhưng mà tôi vẫn thích'. Mọi người xì xầm như vậy, có những câu cậu nghe và những câu nghe đôi ba từ nhưng mà cậu vẫn không để tâm và bước thẳng vào vầy căn tin cậu nói:

    "Bà chủ bán cho tôi một ly trà đường nóng".

    Dương Nhất Long đang đứng đợi bà chủ làm ly trà đường thì có một bạn học sinh nữ bước lại đứng trước mặt Nhất Long nói giọng ngọt ngào:

    "Nhất Long tôi nghe tên cậu đã lâu, không ngờ cậu lại đẹp trai như vậy"

    Dương Nhất Long không nhìn cô gái mặc dù mọi người xung quanh đều hướng về cậu với cô gái kia và cậu còn giả vờ như không nghe cô gái kia nói gì, cô gái thấy vậy liền hỏi: 'Câu không nghe tôi nói gì sao'

    Dương Nhất Long vẫn không nhìn cô gái nhưng cậu lại hỏi cô: 'Rốt cuộc cô muốn gì?'

    Cô gái: 'Cậu cho mình xin số điện thoại của cậu nha '

    Dứt lời thì bà chủ căn tin nói: 'Đây ly trà đường của cậu đây'

    Nhất Long không trả lời câu hỏi của cô gái mà lại cầm ly trà đường và hỏi bà chủ: 'Bao nhiêu tiền vậy bà chủ '

    Bà chủ căn tin: '10.000 đồng '

    Dương Nhất Long mở bóp ra và lấy tờ 10.000 đồng đưa cho bà chủ, đưa tiền xong cậu cầm lấy ly trà đường trên bàn rồi cậu quay lưng đi. Cô gái kia thấy Dương Nhất Long quay đi thì liền nói:

    "Dương Nhất Long cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi mà"

    Dương Nhất Long không nói gì mà đi ra rời khỏi căn tin. Cô gái ở trong tức giận vì thái độ của Nhất Long, còn mọi người thì vẫn châm châm nhìn theo bóng dáng của cậu. Cậu đi thẳng lên phòng y tế mở cửa ra thì thấy Lâm Gia Tuệ đã tỉnh dậy nhưng cô vẫn nằm trên giường. Nhất Long đi lại và đặt ly trà đường lên bàn rồi nói: 'Cô tỉnh rồi à'

    Lâm Gia Tuệ định ngồi dậy thì Nhất Long thấy liền bảo: 'Cô nằm đó đi, cô còn chưa khỏe hẳn đâu'.

    Dứt lời thì bỗng có tiếng trống trường vang lên, có nghĩa là mọi người được ra chơi. Gia Tuệ hỏi Nhất Long: 'Ra chơi rồi sao?'

    Nhất Long cầm viên thuốc trên tay và ly trà đường đi lại phía Gia Tuệ nằm và nói: 'Cô đã nằm đây cũng hơn một tiếng rồi'

    Dương Nhất Long đi lại và ngồi dưới ghế kế cô và nói: 'Này, uống thuốc đi '

    Lâm Gia Tuệ nhìn chầm chầm Dương Nhất Long và nói: 'Cảm ơn cậu..'

    Dương Nhất Long: 'Tôi làm gì cho cô mà cô cảm ơn'

    Lâm Gia Tuệ: 'Lúc nảy..'

    Lâm Gia Tuệ đang định nói thì có một nhóm người mở cửa ra ồ ạc bước vô. Dương Nhất Long nhìn ra thì thấy bọn người Tống Gia Huy, Lý Gia Hân và có cả nhóm Triệu Mỹ Linh. Lý Gia Hân nhìn thấy Lâm Gia Tuệ tĩnh dậy thì liền chạy nhanh lại giường và hỏi: 'Cậu không sao chứ Gia Tuệ'

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi không sao'

    Lý Gia Hân: 'Lúc nảy cậu làm tôi sợ mất hồn luôn vậy'

    Tống Gia Huy bước lại và hỏi Nhất Long: 'Tay cậu không sao chứ'

    Dương Nhất Long: 'Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi'

    Tông Gia Huy nhìn Lâm Gia Tuệ nói: 'Cậu ổn chưa, sao sắc mặt cậu tệ vậy'

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi khỏe nhiều hơn rồi.. Cảm ơn cậu, Tống Gia Huy'

    Tống Gia Huy: 'Không có gì đâu'

    Triệu Mỹ Linh đứng bên ngoài nhìn thấy Lâm Gia Tuệ nhiều người quan tâm, trong lòng cô có chút bực tức nên nói: 'Chỉ là ngất xỉu thôi có gì to tác đâu mà làm quá vậy không biết'

    Lý Gia Hân nghe được cảm thấy tức nên nói: 'Chẳng phải tại cô sao'

    Triệu Mỹ Linh: 'Tại cô ta đi trễ nên bị phạt là lẽ đương nhiên, sao để thừa tôi là sao'

    Lý Gia Hân: 'Cô thật quá đáng'

    Lâm Giai Dương nhìn Triệu Mỹ Linh: 'Cô đi về lớp đi'

    Triệu Mỹ Linh: 'Đây là phòng y tế của nhà trường đâu phải nhà của cậu, cậu lấy quyền gì mà đuổi tôi, chắc cậu cũng thuộc dạng như con nhỏ kia nên mới bênh cho nó phải không'

    Lâm Gia Dương tức giận định đấu khẩu với cô ta thử xem cô ta như thế nào thì đột ngột bị Nhất Long ngăn lại. Nhất Long nhìn Triệu Mỹ Linh và nói:

    "Cô là người nhà giàu, cao sang, cô nói Gia Tuệ là đứa nhà nghèo, thấp kém, vậy cô đứng đây có phải cô tự hạ thấp bản thân mình không".

    Nhi Đình nhìn Triệu Mỹ Linh và nói: ' Hình như hơi đúng đó chị'

    Triệu Mỹ Linh nhìn Dương Nhất Long và nói: 'Vậy cậu cũng sang trọng sau lại đứng ở đây'

    Dương Nhất Long: 'Đối với tôi ai cũng như ai'

    Triệu Mỹ Linh không nói gì mà đứng nhìn Dương Nhất Long. Dương Nhất Long vỗ vai Tống Gia Huy và nói: 'Đi lên thôi'

    Tống Gia Huy: 'Vậy còn Lâm Gia Tuệ'

    Dương Nhất Long: 'Có Lý Gia Hân rồi'

    Tống Gia Huy nhìn Lâm Gia Tuệ và nói: 'Ở lại nghỉ ngơi nha, tụi tôi lên lớp'

    Lâm Gia Tuệ gật đầu, rồi mỉm cười trong sắc mặt nhợt nhạt.

    Bọn người Dương Nhất Long đi ra và nhóm người Lâm Gia Tuệ cũng rời khỏi căn phòng. Bây giờ trong phòng chỉ còn Lý Gia Hân và Lâm Gia Tuệ. Lâm Gia Tuệ cầm tay Lý Gia Hân và hỏi:

    "Lúc nảy tôi ngất, ai đã đưa tôi lên đây vậy"

    Lý Gia Hân: 'Là Dương Nhất Long đó'

    Lâm Gia Tuệ nhìn với ánh mắt ngạc nhiên và hỏi tiếp: ' Lúc nảy chả phải cậu ta bị thương rồi sao đưa tôi lên đây được'

    Lý Gia Hân: 'Dương Nhất Long đâu phải là con người yếu ớt đâu, tuy cậu ta là con nhà giàu nhưng không phải là dạng công tử bột'

    Lâm Gia Tuệ nhìn xa xăm, trong đầu như suy nghĩ một điều gì đó, rồi bỗng có tiếng trống trường vang lên. Lý Gia Hân nhìn Lâm Gia Tuệ và nói: 'Thôi vô học rồi, cậu ở đây nghỉ ngơi đi, lát nữa ra về tôi xuống với cậu nha'

    Lâm Gia Tuệ: 'Ừm'

    Lý Gia Hân bắt đầu về lớp, ở lại chỉ còn Lâm Gia Tuệ, cô nhìn Lý Gia Hân đi ra cho đến khi khuất tầm nhìn thì cô nằm xuống giường và nhắm mắt lại.

    "Tùng, tùng, tùng", tiếng trống trường cuối cùng buổi học cũng vang lên. Lâm Gia Tuệ giật mình tỉnh giấc và đầu của cô hơi đau đau. Còn trong lớp thì mọi người cũng bắt đầu ra về, bọn người của Dương Nhất Long cũng bước ra về và họ đi thẳng lên phòng y tế xem Gia Tuệ về chưa. Dương Nhất Long mở cửa ra thì thấy Lâm Gia Tuệ đang ngồi dùng hai tay vỗ vào đầu, Dương Nhất Long bước vô hỏi: 'Cô sao vậy?'

    Lâm Gia Tuệ: 'Đầu của tôi hơi nhức tí xíu'

    Dương Nhất Long: 'Vậy tôi đưa cô đến bệnh viện nha'

    Lâm Gia Tuệ: 'Thôi, một lát về nha nghỉ một tí xíu là hết thôi'

    Dương Nhất Long: 'Tôi đưa cô về'

    Lâm Gia Tuệ: 'Thôi.. một lát tôi về với Lý Gia Hân được rồi'

    Dương Nhất Long: 'Lỡ đi giữa đường cô có gì thì sao'

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi thật sự không sao mà'

    Tống Gia Huy: 'Thôi thì cậu cứ về với Nhất Long đi'

    Tống Gia Huy đi lại đỡ Gia Tuệ đứng dậy và dắt cô ra ngoài, khi đi đến cửa thì Lý Gia Hân chạy vô thì thấy bọn người Dương Nhất Long dắt Gia Tuệ đi ra. Dương Nhất Long nhìn Lý Gia Hân nói: 'Lâm Gia Tuệ tôi sẽ đưa về, cô yên tâm về nhà mình đi'

    Lý Gia Hân cười tươi và nói: 'Được, được..'

    Lý Gia Hân né sang một bên, để cho bọn người Nhất Long đi ra. Khi đi ra đến cỗng trường thì có hai chiếc xe màu trắng đậu trước cỗng, Dương Nhất Long nói:

    "Hai cậu đi chung chiếc xe của Gia Huy đi về đi, còn tôi thì đưa cô ta về"

    Tống Gia Huy: 'Không thôi tôi đưa về với cậu'

    Lâm Gia Tuệ: 'Nhà tôi cũng gần ở đây'

    Tống Gia Huy: 'Ừ, vậy chúng tôi về trước'

    Tống Gia Huy đưa Lâm Gia Tuệ qua Nhất Long, cậu liền đi lên xe và ra về. Dương Nhất Long dẫn Lâm Gia Tuệ đi đến xe và mở cửa cho cô vào. Triệu Mỹ Linh từ trong trường bước ra nhìn thấy cảnh đó trong lòng cô như nỗi cơn ghen lên. Và Nhất Long bắt đầu lên xe và ngồi kế Gia Tuệ. Người tài xế hỏi: 'Bây giờ đi đâu cậu chủ'

    Dương Nhất Long: 'Chú đi theo lời cô ta nói đi'

    Lâm Gia Tuệ: 'Chú vẹo phải chạy thẳng'

    Dương Nhất Long nhìn sắc mặt xanh xao của cô thì cậu liền hỏi: 'Cô ổn chứ'

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi không sao, về nhà nghỉ ngơi qua ngày mai là hết thôi'

    Dương Nhất Long không nói gì mà nhìn ra phía trước. Bỗng tài xế chạy vướn vật cản làm cho xe nhòi lên, Nhất Long đã ôm Lâm Gia Tuệ lại nhầm để giữ thăng bằng cho cô, không cho cô chòm về phía trước. Lấy lại thăng bằng Nhất Long liền hỏi: 'Cô không sao chứ '

    Lâm Gia Tuệ: 'Không sao, cảm ơn cậu..'

    Lâm Gia Tuệ nhìn chầm chầm Nhất Long, như cô đang suy nghĩ hay muốn hỏi cậu điều gì đó. Nhất Long thấy vậy liền hỏi:

    "Cô có gì muốn hỏi tôi sao"

    Lâm Gia Tuệ: 'Tại sao cậu lại giúp tôi'

    Dương Nhất Long: 'Chỉ là thấy bất bình ra tay tương trợ thôi, cô không cần nghĩ quá nhiều'

    Lâm Gia Tuệ: 'Tại sao lúc thì cậu giúp tôi, lúc thì hạ thấp tôi xuống'

    Dương Nhất Long không trả lời mà quay sang hướng khác. Lâm Gia Tuệ thấy vậy lại hỏi thêm: 'Vậy câu xem tôi là cái gì?'

    Dương Nhất Long nhìn thấy Lâm Gia Tuệ kích động cậu liền nói câu chấn an: 'Chuyện này không quan trọng, chuyện quan trọng bây giờ là cô bình tĩnh lại để giữ sức khỏe thật tốt'

    Lâm Gia Tuệ rơi nước mắt và nói: 'Là đồ chơi sao..'

    Dương Nhất đưa bàn tay lên lao nước mắt cho cô và cậu không nói gì. Lâm Gia Tuệ cũng ngồi im, nhưng sắc mặt tái nhợt hơn. Cậu thầm nghĩ: 'Cô luôn bị người ta ăn hiếp có lẽ từ tôi mà ra, từ nay tôi sẽ không để người nào bắt nạt cô nữa'.

    Dương Nhất Long nhìn thấy cô có vẻ bình tĩnh hơn thì cậu hỏi:

    "Khi nào tới nhà cô cô nói với chú tài xế nha"

    Lâm Gia Tuệ: 'Căn nhà nhỏ phía trước là của tôi'

    Tới căn nhà phía trước thì chiếc xe dừng lại. Cô bắt đầu mở cửa, nhưng mở không được, Nhất Long chòm người qua và mở khóa đẩy cửa ra. Cô bước xuống xe, Nhất Long cũng bước xuống và đi qua phía cô và nói: 'Tôi đưa cô vô nhà '

    Lâm Gia Tuệ: 'Không cần đâu, tôi vô được, cậu về đi.. cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà '

    Dương Nhất Long nhìn cô bước vô nhà, cho đến khi cô đóng cửa lại thì cậu bắt đầu lên xe. Cậu bước lên xe, chú tài xế hỏi: 'Bây giờ đi đâu cậu chủ?'

    Dương Nhất Long: 'Đi về nhà thôi'

    Xe bắt đầu quay đầu lại và chạy thẳng về nhà. Trên đường đi về chú tài xế hỏi:

    "Cô gái đó là ai vậy cậu chủ"

    Dương Nhất Long: 'Cô ta học cùng lớp với con '

    Chú tài xế: 'Trông cô ta có vẻ xanh xao yếu ớt quá'

    Dương Nhất Long: 'Cô ta bị bệnh mà lại bị phạt chạy, dẫn đến cạn kiệt sức nên mới như vậy.'.

    Chú tài xế: 'Sao cậu không đưa cô ta đến bệnh viện luôn'

    Dương Nhất Long: 'Cô ta không chịu đi'.

    Dứt lời chú tài xế không nói gì thêm, Dương Nhất Long tựa đầu vào ghế nhắm mắt lại..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2019
  8. Chương 7: Gia Tuệ giặt áo khoác cho Nhất Long.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Gia Tuệ bước vào nhà thì cô liền mở balo ra, mặc dù đầu cô còn hơi đau nhưng cô vẫn cố gắng lấy chiếc áo khoác ra và đem nó đi giặt sạch. Giặt xong cô cẩn thận đem đi phơi trên cái sào sau nhà. Xong rồi cô lại leo lên chiếc giường và ngã ngay xuống nhắm mắt lại, rồi cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

    Lưu Hữu Minh và Lâm Giai Dương đứng bên lề đường cách nhà Dương Nhất Long khoảng một cây số và đang đợi cậu ta. Thấy mọi người xung quanh đang nhìn về phía hai cậu đang đứng, bỗng Lâm Giai Dương nói:

    "Hữu Minh sao mọi người cứ nhìn chầm chầm hai đứa mình vậy, bộ thấy mình lạ lắm sao"

    Lưu Hữu Minh nhìn Lâm Giai Dương cười và nói đùa: 'Chắc thấy cậu đẹp trai nên bọn họ mới nhìn cậu đấy'

    Lâm Giai Dương: 'Giờ này còn đùa cho được'

    Lâm Giai Dương nói tiếp:

    "Nắng quá, không biết Nhất Long làm gì mà lâu quá!"

    Dứt lời Lưu Hữu Minh nhìn thấy chiếc xe trắng đang chạy đến, cậu khiều tay Giai Dương nói: 'Kìa, Nhất Long đang chạy đến kìa'

    Lâm Giai Dương nhìn theo theo hướng chiếc xe chạy đến và nói: 'Cậu ta linh thiệt, mới nhắc đã xuất hiện'.

    Nhất Long đang ngồi trên xe vẫn đang nhắm mắt lại nhưng cậu không ngủ. Bỗng chú tài xế hạ ga xuống, chạy chậm lại và hỏi Nhất Long: 'Cậu chủ, hình như phía trước là cậu Giai Dương và cậu Hữu Minh'

    Dương Nhất Long mở mắt ra nhìn phía trước thì thấy hai cậu ta đứng bên lề, dưới trời nắng chang chang. Nhất Long nói: 'Chú chạy lại đó dừng lại'

    Chú tài xế lại chỗ hai cậu đang đứng thì dừng lại. Hai cậu rấp ráp chạy lại chiếc xe và mở cửa bước vào. Lâm Giai Dương nhìn Nhất Long và nói: 'Cậu đi đâu mà lâu quá vậy, làm hại hai tụi tôi đứng đây đợi cậu cả buổi, nắng muốn chết!'

    Dương Nhất Long: 'Chẳng phải hai cậu về với Tống Gia Huy rồi sao, mà Tống Gia Huy đâu mà bỏ hai cậu ở đây '

    Lưu Hữu Minh: 'Thật ra tụi tôi đi về rồi, đi đến đây thì chợt nhớ ra là nếu chúng tôi về nhà mà mẹ cậu hỏi về cậu thì chúng tôi biết trả lời thế nào đây, nên chúng tôi ở đây đời cậu'

    Dương Nhất Long: 'Vậy Tống Gia Huy đâu?'

    Lâm Giai Dương: 'Vừa thả chúng tôi xuống xe thì có người nhà gọi đến nói ở nhà cậu ta có đứa em họ nó xuống chơi, nên cậu ta về luôn'

    Dương Nhất Long: 'Xem như hai cậu cũng có tâm đấy'

    Lưu Hữu Minh: 'Sao cậu đi lâu vậy?'

    Dương Nhất Long: 'Đường hơi nhỏ nên quay xe hơi lâu'

    Lâm Giai Dương: 'Đây là lần đầu tiên thấy Nhất Long thiếu gia đích thân chở một cô gái về nhà đấy nha, bộ cậu phải lòng cô ấy rồi sao '

    Dương Nhất Long im lặng một chút rồi lại trả lời: 'Cô ta bị như vậy cũng từ tôi mà ra, nếu không có tôi thì có lẽ cô ta sẽ yên ổn để học, chứ không phải như bây giờ luôn bị người ta bắt nạt như vậy'

    Lâm Giai Dương: 'Cô ta ngày nào cũng bị nhóm Triệu Mỹ Linh tra tấn, mà cậu định giải quyết như thế nào'

    Dương Nhất Long: 'Không cách giải quyết, những cơn bắt nạt như vậy sẽ giúp cho cô ta mạnh mẽ hơn'

    Lâm Giai Dương: 'Lỡ như cô ta không có nghị lực đứng lên thì sao'.

    Dương Nhất Long không nói gì mà im lặng, mắt của cậu nhìn về phía trước mặt. Rồi cuối cùng cũng đến nhà, chú tài xế bóp kèn 'tin, tin, tin..'nhằm cho người trong nhà nghe tiếng kèn và ra mở cửa. Rồi từ trong nhà có một người phụ nữ chạy ra mở cửa, người phụ nữ đó là người giúp việc của gia đình cậu. Nhìn thấy cửa mở thì chiếc xe bắt đầu chạy vô. Lâm Giai Dương hỏi Nhất Long: 'Mà tay cậu bị trầy như vậy nếu mẹ cậu hỏi thì phải trả lời sao'

    Dương Nhất Long: 'Nếu có hỏi thì hai cậu cứ trả lời là do tôi trong lúc đánh banh vô tình chợt chân nên té. Chứ không được nói là tôi đỡ banh cho cô ta'

    Lưu Hữu Minh, Lâm Giai Dương: 'Ừm'

    Chiếc xe dừng lại, cả ba cậu xuống xe và chiếc xe cũng bắt đầu lui về phía sau để quay lại nhà xe. Ba cậu bước vào nhà thì thấy mẹ của Nhất Long đang ngồi xem tin tức. Ba cậu gật đầu lần lượt nói:

    Dương Nhất Long: 'Thưa mẹ, con đi học mới về'

    Lâm Giai Dương: 'Thưa dì, con đi học mới về'

    Lưu Hữu Minh: 'Thưa cô, con đi học mới về'

    Mẹ Nhất Long: 'ừm, hôm nay sao về trễ vậy'

    Dương Nhất Long: 'Dạ thưa mẹ, tại gì con bị trầy tay, phải ở lại băng bó vết thương nên về hơi trễ '

    Mẹ Nhất Long: 'con bị sao mà trầy'

    Dương Nhất Long: 'Dạ tại vì trong lúc đánh banh con sơ ý bị trợt chân nên té.'

    Mẹ Nhất Long: 'Tay con có sao không?'

    Dương Nhất Long: 'Chỉ là vết thương ngoài da, vài bữa sẽ lành thôi, không sao đâu mẹ'

    Mẹ Nhất Long: 'Không sao thì tốt, thôi ba đứa lên lầu đi, thay đồ rồi xuống ăn cơm'

    Ba người đồng thanh nói: 'Thưa mẹ (dì, cô) con lên lầu'

    Mẹ Nhất Long: 'Ừm'

    Ba cậu chạy lên lầu, Lâm Giai Dương vỗ vai Nhất Long nói: 'Này, giúp cậu như vậy cậu tính bao chúng tôi cái gì đây'

    Dương Nhất Long: 'Chiều mai một chầu ăn được chứ'

    Lưu Hữu Minh, Lâm Giai Dương: 'Được..'.

    Hoàng hôn bắt đầu buông dần xuống, trời cũng bắt đầu ngã chiều. Cha mẹ của Gia Tuệ cũng bắt đầu về nhà. Hai người bắt đầu mở cửa ra, cha cô nhìn xung quanh rồi kêu lên: 'Gia Tuệ! Gia Tuệ à! Con xem ba mua gì về cho con này'

    Dứt câu mà chẳng thấy ai lên tiếng, mẹ cô liền nhìn cha cô và nói: 'Hôm nay Gia Tuệ nó đi học đột xuất sao mà nó không ở nhà'

    Cha Gia Tuệ: 'Bà ra sau nhà xem nó có ở đằng sau không?'

    Bà đi ra sau thì thấy chiếc áo khoác đang phơi phía sau nhà. Bà liền kêu lên: 'Ông xem đây là áo của ai vậy'

    Cha Gia Tuệ bỏ đồ ăn trên bàn rồi chạy ra và nhìn thấy một chiếc áo khoác lạ lẫm. Mẹ Gia Tuệ vội chạy vô phòng thì thấy cô đang nằm trên giường còn đang mặt bộ đồ đi học và nhìn có vẻ ngủ rất sâu. Bà bắt đầu chạy vô phòng ngồi kế Gia Tuệ, bà kêu: 'Gia Tuệ, Gia Tuệ à thức đi con, chiều rồi '. Bà gọi mãi mà chẳng thấy con gái mình mở mắt hay lên tiếng, bà liền lấy tay cầm bờ vai của Gia Tuệ định kêu thì cảm thấy khắp người cô nóng như lửa đốt, bà lo lắng liền sờ trán của cô thì thấy nóng, bà vội vã kêu cha cô: 'Ông ơi! Gia Tuệ nó bị sốt rồi, ông chuẩn bị xe đưa nó đến bệnh viện đi ông'

    Cha cô nghe thấy liền hoảng hốt, liền chạy vô phòng và bế con gái mình đang hôn mê ra ngoài xe, mẹ cô cũng quýnh quáng chạy theo sau. Rồi bà cho cô ngồi giữa, bà ngồi phía sau cô để đỡ cô. Cha cô bắt đầu chạy nhanh để chóng đưa cô vào bệnh viện, hai người rấp ráp đến nỗi quên cả việc thay đồ, cha thì mặc bộ đồ bảo vệ đã cũ và bạc màu, còn mẹ cô thì mặc bộ đồ có vẻ cũng đã rất lâu năm và đã cũ. Khi đi đến bệnh viện thì cha mẹ cô nhanh chóng đưa cô vào phòng và kêu bác sĩ đến khám. Bác sĩ đến khám xong rồi nhìn cha mẹ cô nói: 'Con gái của anh chị chỉ bị sốt do bị trúng nước, không có gì đáng ngại'

    Cha Gia Tuệ: 'Sao nó cứ mê man vậy bác sĩ'

    Bác sĩ: 'Do sốt quá cao nên mới làm cho cô ấy bị rơi vào cơn hôn mê, nhưng khoảng vài tiếng nữa thì cô ấy sẽ tỉnh thôi'

    Cha Gia Tuệ: 'Cảm ơn bác sĩ '

    Bác sĩ: 'Ban nảy tôi khám tôi nghi ngờ con gái anh chị hình như có gốc sốt lạnh trong người '

    Mẹ Gia Tuệ: 'Vậy có sao không bác sĩ'

    Bác sĩ: 'Nếu nhẹ thì hôn mê vài ngày, còn nặng thì dẫn đến máu đặc nguy hiểm đến tính mạng'

    Mẹ của cô nghe xong như mất thăng bằng trên mặt đất, bà lùi về phía sau thì cha cô đã đỡ bà. Bác sĩ thấy vậy liền chấn an tinh thân của ông bà: 'Nhưng chỉ là đoán thôi, đợi tôi đi xét nghiệm máu sẽ biết rõ thôi, đừng lo quá '

    Cha Gia Tuệ: 'Cảm ơn bác sĩ'

    Dứt lời bác sĩ rời đi, ông cũng bắt đầu đỡ bà ngồi xuống ghế trước cửa phòng. Ông nói: 'Thôi bà đừng quá lo, chỉ là bác sĩ nghi ngờ thôi '

    Mẹ Gia Tuệ rớt nước mắt nói: 'Tôi chỉ có một đứa con gái này thôi, xin ông trời đừng cho nó bị gì '.

    Cha Gia Tuệ: 'Thôi tôi với bà vào trong chăm con đi'

    Dứt lời ông dìu bà dậy rồi ông với bà bước vào trong phòng, ông bắt đầu lấy ghế để kế giường của cô con gái và nói:

    "Bà ngồi ghế đi, tôi đi về nhà lấy tiền ra đóng viện phí cho con"

    Mẹ Gia Tuệ: 'Ông về cẩn thận nha'

    Cha Gia Tuệ: 'Ừm'

    Ông bắt đầu rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình bà và Gia Tuệ. Khi ông đi ra thì thấy bà nhìn Gia Tuệ không rời mắt.

    Cha Gia Tuệ chạy về nhà rấp ráp lấy tiền, rồi nhanh chóng lên xe đi thẳng đến bệnh viện. Ông đi đến bệnh viện ông chợt chạy xuống căn tin mua cho vợ mình một hộp cơm. Mua xong ông đem lên phòng thì thấy bà vẫn ngồi nhìn con gái mình. Ông bước vô nói: ' bà nè, bà ăn cơm đi, cơm còn nóng'

    Bà nhìn cô con gái đang nằm trên giường nói: 'Con cái như vậy ăn sao vô được'

    Cha Gia Tuệ: 'Bà ăn một tí đi rồi còn trông con nữa, như vậy thì sức đâu mà trông con'

    Ông nói như vậy thì bà mới bắt đầu ăn, bà ăn không nhiều chỉ vài muỗng thì bà lại nói: 'Tôi ăn không vô'.

    Ông nhìn thấy bà như vậy trong lòng cũng có một chút xót xa, ông không cầm lòng được khi nhìn thấy cảnh đó nên ông mở cửa bước ra bên ngoài ngồi trước cửa phòng.

    Trong lúc này thì Dương Nhất Long đang ở nhà ngồi đọc sách trong phòng, nhưng trong đầu của cậu dường như không thanh tịnh được vì trong đầu cậu lúc này chỉ nghĩ đến Gia Tuệ: 'Không biết bây giờ cô ta đã khỏe hơn chưa'. Cậu cũng bắt đầu gắp sách lại mở cửa sổ, bước ra hành lang nhìn trên bầu trời đầy sao và nghĩ: 'tại sao cô ta cứ hỏi mình xem cô ta là cái gì', 'tại sao cô ta tự nhận mình là món đồ chơi', 'Thật là một con người khó hiểu '.

    "Cộc, cộc, cộc", 'Nhất Long cậu còn thức không' vừa gõ cửa vừa nói.

    Nhất Long bắt đầu đi vô đóng cửa sổ lại và nói: 'Có chuyện gì không Giai Dương'

    Lâm Giai Dương: 'Tính nhờ cậu cứu giúp tôi bài tập vật lí được không'

    Dương Nhất Long: 'Vào đi, cửa không khóa'

    Lâm Giai Dương bắt đầu mở cửa bước vào, khi vào phòng thì cậu ta liền hỏi: 'Cậu đang làm gì vậy?'

    Dương Nhất Long: 'Đang đọc sách'

    Lâm Giai Dương: 'Đọc sách gì vậy'

    Dương Nhất Long nhìn Lâm Giai Dương rồi nói: 'Rốt cuộc cậu muốn giải vật lí hay không'

    Lâm Giai Dương vừa đưa đề vừa nói: 'Muốn chứ, nếu không giải mai có tiết lí lỡ thầy kêu tôi thì sao'

    Dương Nhất Long bắt đầu cầm cuốn tập lên và đọc đề. Đọc xong Nhất Long phân tích đề cho Giai Dương hiểu:

    "Câu này ý muốn kêu cậu tính tổng vận tốc hai lần đi của chiếc thuyền. Có nghĩa là cậu phải tính vận của chiếc thuyền đi từ A đến B, xong rồi cậu phải tính ngược lại là từ B về A. Hai lần đi này là nó ngược nhau nhưng nó cùng một đường đi.."

    Nhất Long ngưng giảng và nhìn thấy Giai Dương có vẻ không tập trung, Nhất Long liền nói:

    "Cậu qua đây có chuyện gì?"

    Lâm Giai Dương: 'Thì nhờ cậu giải bài tập dùm'

    Dương Nhất Long: 'Rõ ràng bài này cậu biết làm mà vẫn qua đây giả vờ nhờ tôi giải. Rốt cuộc cậu có chuyện gì thì nói ra đi'

    Lâm Giai Dương vỗ tay và nói: 'quả thật không có chuyện gì qua nỗi mắt của Dương Nhất Long'

    Dương Nhất Long: 'Nói đi'

    Lâm Giai Dương: 'Tôi thắt mắc tại sao ba lần bốn lượt giúp Lâm Gia Tuệ, chuyện này không đơn giản là giúp trên danh nghĩa bạn bè đâu đúng không'

    Dương Nhất Long: 'Vậy cậu muốn hỏi cái gì?

    Lâm Giai Dương: 'Không phải cậu đã thích cô ta rồi chứ'

    Dương Nhất Long: 'không thích'

    Lâm Giai Dương: 'Tại sao cậu lại giúp cô ta mà lại không cho cô ta biết '

    Dương Nhất Long: 'Cho cô ta biết làm gì'

    Lâm Giai Dương: 'Thôi không nói nhiều với cậu nữa, tôi đi về phòng ngủ đây. Nếu cậu cứ quan tâm cô ấy như vậy thì có ngày cậu cũng sẽ thích cô ta thôi, nhớ đấy '

    Dứt lời Lâm Giai Dương rời đi ra khỏi phòng. Dương Nhất Long cũng bắt đầu tắt đèn và leo lên giường. Cậu bắt đầu để tay lên trán nghĩ: 'Nếu duyên đến thì tránh sao cho khỏi'. Cậu cũng từ từ nhắm mắt lại và ngủ..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2019
  9. Chương 8: Chẳng lẽ đối với cô ta cậu không có cảm giác gì sao?

    - Không có


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nắng hôm nay có vẻ hơi rắt hơn mọi ngày, mới sáng sớm mà các tia nắng đã đưa thẳng vào căn nhà ba tầng, rộng lớn của Dương Nhất Long. Phòng của Dương Nhất Long ở lầu hai và cũng là nơi nắng chiếu nhiều nhất. Cứ tưởng Dương Nhất Long vẫn đấm chìm trong cơn ngủ say cùng với tia nắng ấm áp của bình minh nhưng cậu không như vậy. Thay vì những người khác còn đang ngủ say thì cậu đã dậy từ rất sớm để tập thể dục với những dụng cụ có sẵn trong phòng như máy đi bộ, xe đạp.. Và sau đó là cậu đi tắm rửa thay đồ để chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu. Cậu thay đồ xong mở cửa ra và nhìn qua hai phòng đối diện là của Giai Dương và Hữu Minh thấy vẫn còn đóng cửa, nên cậu đã đi xuống lầu. Vừa bước xuống lầu thì cậu nghe có tiếng người phụ nữ gọi cậu phát ra ở dưới nhà bếp:

    "Nhất Long lại đây ăn sáng rồi hả đi học"

    Cậu bắt đầu đi xuống nhà bếp thì thấy mẹ mình đang nấu ăn. Cậu ngồi xuống ghế và nói:

    "Dì Phan với chị Chi đâu, mà hôm nay lại để mẹ nấu ăn vậy"

    Mẹ Nhất Long: 'Hai dì cháu của dì Phan đi về quê vài ngày, cuối tuần mới lên'

    Dương Nhất Long: 'Có thể đi ăn cơm bên ngoài mà, mẹ nấu chi cho mệt'

    Mẹ Nhất Long: 'Lâu lâu xuống bếp tự tay nấu vài món cũng như rèn luyện bản thân một tí mà'

    Dương Nhất Long: 'Nhưng mẹ lo công việc của công ty đã mệt rồi mà về nhà còn lo nấu ăn như vậy con sợ sức mẹ không chịu nỗi'

    Mẹ Nhất Long: 'Không sao đâu, chỉ vài ngày thôi mà, có gì to tác đâu'.

    Mẹ cậu bắt đầu lấy cam ra vắt nước ép, bà vừa vắt vừa hỏi: 'Giai Dương với Hữu Minh, hai đứa nó đâu'

    Dương Nhất Long: 'Chắc còn đang ngủ '

    Vừa nói xong câu thì có tiếng hai người đang nói chuyện từ cầu thang đang đi xuống. Nghe thấy vậy mẹ Nhất Long kêu: 'Hai đứa lại ăn sáng rồi hãy đi học luôn'.

    Hai cậu: 'Dạ'

    Hai cậu đi xuống bếp thấy mẹ của Nhất Long đang nấu ăn, Lâm Giai Dương thấy vậy liền hỏi: 'Dì Phan đâu, mà dì phải nấu ăn vậy'

    Mẹ Nhất Long: 'À, hai dì cháu của dì Phan xin về quê, cuối tuần mới lên, nên dì nấu ăn cho mấy đứa ăn luôn '

    Lưu Hữu Minh: 'Mình có thể đi ăn cơm ở bên ngoài, khỏi nấu ăn cũng được mà cô'

    Mẹ Nhất Long: 'Cô định nấu ăn ở nhà và nhờ các con thử tay nghề của cô như thế nào'

    Bà bắt đầu đem ba đĩa đồ ăn lại cho ba cậu, và bà cũng đi lấy ba ly nước cam ép cho ba cậu. Nhất Long thấy chỉ có ba đĩa mà không có đĩa của mẹ mình thì cậu liền hỏi: 'Mẹ không ăn sao?'

    Mẹ Nhất Long: 'Không, mẹ phải đến công ty để họp sớm'

    Dương Nhất Long: 'Vậy sáng mẹ khỏi nấu ăn, tụi con đi ăn cơm ngoài được mà'

    Mẹ Nhất Long: 'Thôi, ăn đi không cần lo cho mẹ'

    Dứt lời bà liền bỏ cái yếm nấu ăn ra, và bà vừa đi vừa vui vẻ nói: 'Thôi, ba đứa con ở lại ăn nha, mẹ đi lên lầu chuẩn bị đồ để đi làm'

    Ba cậu: 'Dạ'

    Dương Nhất Long nhìn bà đi lên lầu, khi không còn thấy lưng bà nữa thì cậu mới quay lại ăn tiếp. Lưu Hữu Minh nói:

    "Không ngờ mẹ cậu nấu ăn ngon vậy luôn á Nhất Long"

    Lâm Giai Dương: 'Ngon thật.. Dương Nhất Long thật sướng khi có một người mẹ luôn chiều chuộng '

    Dương Nhất Long: 'Thôi ăn đi, lát còn đi học nữa kìa'.

    Dương Nhất Long ăn xong thì cậu liền cầm đĩa của mình đi ra bồn nước rửa và rửa cái đĩa của cậu vừa ăn xong. Cậu vừa úp lên xóng chén thì có tiền kèn xe 'tin.. tin.. tin' ở ngoài cỗng thì Dương Nhất Long liền nhìn Giai Dương và Hữu Minh nói: ' Hai cậu ăn nhanh đi, Tống Gia Huy tới rồi kìa'

    Lâm Giai Dương: 'Sao cậu ta đến sớm vậy không biết'

    Nói xong hai cậu đều ăn xong đem đĩa bỏ trong bồn và nói: 'Nhất Long rửa dùm nha, tôi lên lầu lấy đồ'

    Dứt lời hai cậu đi lên lầu lấy đồ, còn Nhất Long không nói gì mà nhanh chóng rửa đĩa úp vào xóng chén. Rửa xong cậu liền đi lại ghế lấy balo và bước ra ngoài thì thấy chiếc xe hằng ngày đưa cậu đi học đang đậu ở trong sân trước cửa nhà như mọi ngày. Cậu thấy vậy tiến lại gần chiếc xe và nói: 'Hôm nay chú chở mẹ con đi đến chỗ làm đi'

    Chú tài xế nhìn cậu nói: 'Vậy còn cậu chủ'

    Dương Nhất Long: 'Con đi chung với Gia Huy'

    Vừa dứt câu thì mẹ cậu đi xuống. Cậu liền nhìn bà nói: 'Hôm nay mẹ để cho chú Sơn chở mẹ đi đến chỗ làm đi'

    Mẹ Nhất Long vừa tiến lại gần cậu vừa nói: 'Vậy còn con thì sao'

    Dương Nhất Long: 'Con sẽ đi với Gia Huy'

    Mẹ Nhất Long: 'Vậy khi nào Gia Huy nó đến mà con đi với nó'

    Dương Nhất Long: 'Cậu ấy đang chờ con ở ngoài cỗng. Mẹ đi làm trước đi, không thôi trễ giờ'

    Mẹ Nhất Long: 'Vậy đi, thôi mẹ đi làm trước. Chúc con trai một ngày vui vẻ '

    Dương Nhất Long: 'Mẹ cũng vậy'

    Bà bước lên xe đóng cửa lại. Dương Nhất Long nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh và đi ra ngoài cỗng. Xe vừa khuất bóng thì Giai Dương và Hữu Minh đi xuống nhìn thấy chỉ có một mình Nhất Long mà không thấy chiếc xe, hai cậu liền hỏi: 'Xe đâu Nhất Long'

    Dương Nhất Long: 'Hôm nay, sẽ đi chung với Tống Gia Huy'

    Lưu Hữu Minh: 'Lỡ Tống Gia Huy chở thêm ai thì sao'

    Dương Nhất Long không nói gì mà cậu quay lại nhà và đóng cửa lại, Lưu Hữu Minh liền nói: 'Này.. Này Dương Nhất Long cậu có nghe tôi nói gì không'

    Dương Nhất Long bước ra phía ngoài cỗng và nói: 'Đi ra ngoãi sẽ biết thôi'

    Hai cậu liền chạy theo sau Dương Nhất Long. Khi đến cỗng thì có chiếc xe trắng đang đậu ngoài cửa. Người trong chiếc xe thấy ba cậu ra liền nói: 'Cuối cùng cũng ra, tưởng các cậu ngủ chưa thức chứ'

    Lâm Giai Dương: 'Nè, Tống Gia Huy sao hôm nay cậu đi sớm vậy'

    Tống Gia Huy nhìn Nhất Long đang bấm nút đóng cửa thì cậu liền trả lời: 'Tại vì cậu ta đó'

    Lâm Giai Dương: 'Dương Nhất Long kêu cậu đi sớm làm gì?'

    Tông Gia Huy: 'Tôi không biết'

    Dương Nhất Long đi ra, ba cậu cũng bắt đầu lên xe và người lái là Tống Gia Huy. Khi lên xe Lâm Giai Dương khiều Nhất Long hỏi: 'Lúc nảy Tống Gia Huy nói cậu kêu cậu ta đến sớm. Mà đến sớm làm gì vậy'

    Dương Nhất Long: 'Không đến sớm thì làm sao tôi đi được với cậu ta'

    Lâm Giai Dương: 'Tại sao đi chung với Gia Huy, cậu định làm gì sao'

    Tống Gia Huy đang lái xe, vừa cười vừa nói: 'Bởi vì Nhất Long đã hứa với tôi là chiều nay cậu ấy sẽ đua xe với tôi. Nên cậu phải đi chung với tôi để tránh mẹ cậu ấy thôi'

    Lâm Gia Dương: 'Các cậu hứa với nhau khi nào, sao tôi chẳng hề hay biết vậy nhỉ!'

    Tống Gia Huy: 'Mới tối hôm qua, tôi nhắn tin nói với cậu ta'

    Lâm Giai Dương ngồi kê sát tai của Gia Huy và cậu nói nhỏ: 'Cậu dùng cách gì mà cậu ta đồng ý vậy'

    Tống Gia Huy: 'Chỉ là mấy chuyện nhỏ trong trường đấy mà'

    Lâm Giai Dương cười và rời khỏi tai của Gia Huy, cậu liền nhìn sang Nhất Long nói: 'Cậu cũng hứa là chiều nay bao tụi tôi ăn nữa đấy, đừng thất hứa nha'

    Tống Gia Huy: 'Ủa chuyện gì mà đi ăn vậy'

    Lâm Giai Dương: 'Thì cũng là chuyện nhỏ nhặt trong trường đấy mà, tụi tôi kín miệng nên bây giờ mới được ăn này'

    Tống Gia Huy: 'Thì ra là vậy'

    Lâm Gia Dương khiều tay Nhất Long nói: 'Chiều nay đúng hẹn nha'

    Dương Nhất Long: 'Ừm'

    Tống Gia Huy: 'Dạo này cậu chủ Dương nhà ta sao dễ tính vậy'

    Lưu Hữu Minh: 'Chẳng phải chuyện của cậu ta và cô gái kia sao'

    Lâm Giai Dương nhìn Dương Nhất Long vẫn mang vẻ mặt điềm tỉnh không chút biến sắc, mà mắt thì nhắm lại, đầu thì tựa vào ghế, thấy vậy cậu liền hỏi: 'Tại sao cậu lại không phản ứng gì hết trơn vậy?'

    Dương Nhất Long: 'Có gì phải phản ứng mạnh'

    Lưu Hữu Minh: 'Chẳng lẽ đối với cô ta, cậu không cảm giác gì sao'

    Dương Nhất Long: 'Không có'

    Lưu Hữu Minh: 'Thật là không cảm giác sao '

    Dương Nhất Long: 'Không'

    Tống Gia Huy vừa cười vừa nói: 'Vậy cô ấy sẽ là của tôi nha'

    Lưu Hữu Minh: 'Cậu đừng nói muốn cô ấy làm bạn gái mình nha'

    Tông Gia Huy: 'Không ý kiến gì chứ Dương Nhất Long'

    Dương Nhất Long: 'Tùy cậu '

    Lâm Giai Dương: 'Cô ta xinh đẹp, học giỏi, khôn khéo, tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp thật là cô gái lí tưởng'

    Tống Gia Huy: 'Chỉ tiếc là Dương Nhất Long không cần, nhưng mà Tống Gia Huy tôi cần '

    Lưu Hữu Minh: 'Chúc cậu thành công'

    Vừa dứt cuộc trò chuyện thì cũng vừa đến trường, các cậu liền chạy xe vào nhà xe của trường. Thấy xe chạy vô mọi người đang đi vô cũng dừng lại và nhìn vì không biết xe ai. Xe dừng lại và từ trong xe có người mở cửa bước ra, mọi người đều ngạc nhiên vì bước ra là nhóm của Nhất Long. Nhóm Triệu Mỹ Linh lúc đó cũng vừa xuống xe và đi vô cỗng thì thấy mọi người tập trung đông lại và ồn ào. Thấy vậy Nhi Đình hỏi: 'Bên kia là gì mà đông dữ vậy chị'

    Triệu Mỹ Linh: 'Qua đó xem sao'

    Nhóm Triệu Mỹ Linh tiến lại gần, do đông quá nên cô định bỏ đi thì Nhi Đình nhóm chân lên thấy bóng thấp thoáng giống Dương Nhất Long nói: 'Chị, hình như là nhóm của Dương Nhất Long'

    Triệu Mỹ Linh bỗng quay lại và kêu Diệu Nhi dẹt đường cho cô bước vào trong. Cô vừa bước vô vừa nghe tiếng mọi người kêu lên: 'Đẹp trai quá! Đẹp trai quá!'

    Triệu Mỹ Linh vừa đi đến đầu hàng thì nhóm Nhất Long cũng bắt đầu đi lên. Triệu Mỹ Linh liền đi theo sau, do mọi người bu đông quá nên khi cô chen qua được đám đông thì bọn người Dương Nhất Long đã lên gần tới lớp. Nhi Đình nói: 'Cậu ta đến lớp rồi'

    Mỹ Linh im lặng rồi đi lên lớp.

    Nhóm của Nhất Long vừa đặt chân vào lớp thì mọi ánh mắt đều hướng về cậu. Còn cậu thì không quan tâm về những gì đang diễn ra trong lớp, cậu nhìn xuống dưới góc lớp nơi của Gia Tuệ ngồi thì không thấy cô. Cả nhóm cậu liền đi xuống dưới và chỗ ai nấy ngồi. Tống Gia Huy bước vô không thấy Gia Tuệ thì nhìn Dương Nhất Long hỏi với điệu đùa giỡn: 'Hôm qua cậu đã làm gì mà Gia Tuệ hôm nay chưa đi học vậy'

    Dương Nhất Long vừa nhìn vào cuốn sách vừa trả lời: 'Không biết..'

    Tống Gia Huy: 'Cậu thật vô vị '

    Dứt câu Tống Gia Huy quay lên, còn Dương Nhất Long nhìn chầm chầm cuốn sách không trả lời câu hỏi của Gia Huy. Bỗng tiếng trống trường vừa vang lên là báo hiệu một ngày học mới đang bắt đầu. Dương Nhất Long bỏ sách xuống và nhìn sang chỗ Gia Tuệ thì cô ấy vẫn không vô lớp cậu thầm nghĩ: 'Không biết cô ta có sao không '.

    Lúc này mọi người đều đang đi học còn Lâm Gia Tuệ đang nằm trong bệnh viện và cô cũng bắt đầu tỉnh lại sao một đêm say giấc ngủ. Sắc mặt hiện tại của Gia Tuệ đã đỡ hơn nhiều so với hôm qua. Cô bắt đầu ngồi dậy nhìn xung quanh thì thấy mẹ cô đang ngồi trên chiếc ghế và tựa đầu vào đầu giường cô, cô thấy vậy cô đã ngồi im cho mẹ mình ngủ nhưng chẳng mấy chốc thì mẹ của cô đã mở mắt ra và thấy cô đang ngồi, cô nhìn vào ánh mắt đang vui mừng vì cô đã tỉnh. Bà liền hỏi: 'Con tỉnh dậy khi nào vậy'

    Lâm Gia Tuệ: 'Con vừa mới tỉnh. Mà hôm qua con nhớ con ngủ ở nhà mà, sao hôm nay con lại nằm ở đây'

    Mẹ Gia Tuệ: 'Hôm qua mẹ và cha con đi làm về khi mở cửa nhà ra thì không thấy con đâu, mẹ liền chạy vào phòng thì thấy con đang nằm trên giường thấy con đang ngủ, rồi mẹ thấy trời đã chiều nên gọi con dậy, nhưng khi mẹ gọi thì không thấy con lên tiếng, mẹ sờ vô trán con thì thấy con đang sốt cao nên mẹ và cha con vội vàng đưa con đến bệnh viện'

    Lâm Gia Tuệ nhìn sắc mặt lo lắng của bà, cô cũng cảm thấy xót xa, cô nhìn xung quanh phòng rồi hỏi tiếp: 'Cha đâu mẹ'

    Mẹ Gia Tuệ: 'Cha con về nhà lấy đồ rồi, chắc một lát ông ấy vô đó'

    Bà nhìn cô và hỏi tiếp: 'Con có đói không? Mẹ đi mua cháo cho con ăn'

    Lâm Gia Tuệ: 'Thôi! Con không đói đâu mẹ'

    Dứt lời thì cha của cô mở cửa ra, nhìn hình hài gầy gò của cha tất bật lo cho mình cô cũng không khỏi xót xa. Thấy cô đang ngồi trên giường cha cô vui mừng hẳn và hỏi: 'Con tỉnh khi nào vậy '

    Lâm Gia Tuệ: 'Con vừa tỉnh thôi '

    Cha Gia Tuệ: 'Cha có mua cháo cho con này, mau ăn liền đi còn nóng đó'

    Cha cô bắt đầu đem cháo lại đưa cho cô ăn, thấy vậy cô liền nói: 'Cháo này một mình con ăn không hết đâu, không thôi cha mẹ ăn với con nha'

    Mẹ Gia Tuệ: 'Thôi, con ăn đi, con mới khỏi bệnh mà'

    Lâm Gia Tuệ: 'Cha mẹ ăn với con đi'

    Cha, mẹ cô thấy vậy nên ông bà cũng ăn cho cô vui lòng. Ăn xong bác sĩ đến hỏi: 'Cho hỏi phòng này có phải của bệnh nhân tên Lâm Gia Tuệ không'

    Cha Gia Tuệ: 'Dạ phải'

    Cô y tá phía bên ngoài đẩy thùng thuốc đi vô nói: 'Mời gia định bệnh nhân ra ngoài cho bác sĩ khám'

    Cha mẹ cô đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại, cô bắt đầu nằm xuống giường cho bác sĩ khám. Khám xong cô hỏi bác sĩ: 'Con bệnh gì vậy bác sĩ'

    Bác sĩ: 'Chỉ là bị cảm rồi sốt, dẫn đến hôn mê '

    Lâm Gia Tuệ: 'Cảm ơn bác sĩ '

    Bác sĩ mở cửa ra thì gặp cha mẹ của Gia Tuệ. Cha Gia Tuệ hỏi:

    "Con tôi thế nào rồi bác sĩ"

    Bác sĩ: 'Con anh chị không sao, đã khỏe nhiều rồi, có thể trưa nay xuất viện'

    Cha Gia Tuệ: 'Cảm ơn bác sĩ'

    Bác sĩ rời đi, ông bà cũng bước vào phòng. Thấy Lâm Gia Tuệ nhìn ngoài cửa sổ ông bà liền nói: 'Tí nữa được xuất viện về rồi'. Gia Tuệ quay vô rồi hỏi: 'Bây giờ mấy giờ rồi cha'

    Cha Gia Tuệ giơ đồng hồ lên xem rồi nói: 'Bây giờ là 8 giờ rồi'

    Cô bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp, mẹ cô nhìn thấy sắc mặt cô hơi buồn thì đã biết cô buồn vì hôm nay nghỉ học. Mẹ cô thấy vậy liền an ủi: 'Không sao đâu, hôm nay con bị bệnh mà đâu cố ý nghỉ đâu mà buồn '

    Lâm Gia Tuệ: 'Không đâu mẹ'

    Cha Gia Tuệ: 'Thôi bà ở đây ngồi với con đi, tôi đi ra quầy thanh toán tiền viện phí'

    Mẹ Gia Tuệ: 'Ừm, ông đi đi '

    Mẹ Gia Tuệ nhìn Lâm Gia Tuệ nói tiếp: 'Thôi con nằm xuống nghỉ ngơi đi, con mới khỏi bệnh đừng suy nghĩ nhiều quá'

    Cô bắt đầu nằm xuống giường và nhắm mắt lại thầm nghĩ: 'Bản thân mình thật vô dụng, cứ làm cho cha mẹ lo mãi '. Bà nhìn con gái nhắm mắt thì bà nhìn vẻ mặt có nét hơi buồn của cô thì bà cũng nhót lòng.

    Trời đã bắt đầu nắng nhiều hơn, trong trường mọi người đều chen nhau ra về, khắp sân mang một màu trắng tinh khôi của áo trải đều khắp sân. Giữa đám đông đó là một chiếc xe hơi màu trắng đang chạy ra ngoài cỗng. Mọi người đều dẹt đường ra hai bên và sì sầm nói: 'Xe đẹp quá!', 'Xe đó hình như của nhóm Dương Nhất Long', 'Trời ơi cả nhóm của cậu ta vừa đẹp trai lại nhà giàu nữa, thật ngưỡng mộ quá đi mất'

    Cuối cùng chiếc xe cũng ra khỏi cỗng trường, Tống Gia Huy liền vẹo xe qua bên phải. Lưu Hữu Minh thấy lạ nên hỏi: 'Cậu đi đâu vậy'

    Tống Gia Huy: 'Đi thăm Gia Tuệ'

    Lưu Hữu Minh: 'Hả..'

    Tống Gia Huy: 'Làm gì ngạc nhiên vậy, tại hôm nay không thấy cô ấy đi học nên vô thăm thử xem cô ấy có gì không'

    Lâm Giai Dương: 'Cậu có biết nhà cô ấy không mà vô'

    Tống Gia Huy: 'Không biết'

    Lưu Hữu Minh: 'Vậy sao đi, lỡ đi lạc thì sao'

    Tống Gia Huy cười nói: 'Nhưng có người biết'

    Lâm Giai Dương và Lưu Hữu Minh: 'Dương Nhất Long'

    Tống Gia Huy: 'Hôm trước cậu ta đưa cô ấy về thì chắc ăn nhớ nhà thôi'

    Dương Nhất Long ngồi im, sắc mặt bình tĩnh và nghiêm túc nhìn về phía trước, không nói tiếng nào.

    Tống Gia Huy: 'Đến chưa vậy Nhất Long'

    Dương Nhất Long: 'tiến lên phía trước một tí, có một căn nhà nhỏ là nhà của cô ấy'

    Xe tiến về phía trước thì thấy căn nhà nhỏ, Tống Gia Huy dừng lại và nhìn về phía căn nhà nhỏ trước mắt, cậu hỏi: 'Nhà kia là nhà của Gia Tuệ đúng không '

    Dương Nhất Long: 'Ừm'

    Tống Gia Huy: 'Hình như nhà đóng cửa, không ai ở nhà thì phải'

    Lưu Hữu Minh: 'Không ai ở nhà thì mình về thôi'

    Tống Gia Huy bắt đầu quay xe lại và chạy thẳng ra về nhà. Trên đường về Lưu Hữu Minh nói: 'Nhà nhỏ như vậy sao ở được '

    Tống Gia Huy: 'Ở đây có được chỗ che mưa che gió là được rồi đó '

    Lưu Hữu Minh: 'Nhưng nhìn cô ta có vẻ giống con nhà khá giả hơn '

    Tống Gia Huy: ' Chắc Gia Tuệ chỉ đi học thôi nên cậu nhìn mới như vậy'

    Lâm Giai Dương: 'Thôi về nhà đi, các cậu đừng bàn nữa'

    Dứt câu thì có một chiếc xe máy chở ba chạy ngang, Dương Nhất Long nhìn xe đó thấy cô gái giữa giống Gia Tuệ cậu liền nhìn chầm chầm chiếc xe. Lâm Giai Dương ngồi kế bên thấy lạ nên hỏi: 'Cậu nhìn gì vậy Nhất Long?'

    Dương Nhất Long: 'Không gì hết, thôi đi về nhà đi'. Trong đầu Nhất Long vẫn đang suy nghĩ về chiếc xe vừa nảy.

    Chiếc xe chở ba vừa nảy Nhất Long nhìn châm châm không ai khác chính là xe của Gia Tuệ. Xe dừng lại trước cửa nhà của cô. Cô bước xuống và mở cửa nhà bước vô..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2019
  10. Chương 9: Tôi thấy nhóm Nhất Long lái xe đến đây thăm cậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Gia Tuệ vừa mở cửa bước vô nhà thì cô đã nhìn thấy một hộp đùi gà quay để ngay trên mặt bàn, cô nhìn thì cô đã biết đùi gà đó là do cha cô đi làm về mua vì ông biết cô rất thích ăn đùi gà quay nên đã mua về cho cô. Cô cầm đùi hộp đùi gà lên và đem ra phía sau bếp để hâm nóng lại, cha cô đang dắt xe vô nhà thấy cô cầm hộp đùi gà đang đi ra phía sau, ông hỏi:

    "Con làm gì vậy? Gia tuệ"

    Lâm Gia Tuệ: 'Con đi hâm lại cho nóng '

    Cha Gia Tuệ: 'Nhưng cha đã mua ngày hôm qua rồi, bây giờ chắc đã có mùi rồi, thôi bỏ đi con '

    Lâm Gia Tuệ: 'Nhưng bỏ đi sẽ rất uổng '

    Cha Gia Tuệ: 'Nghe lời cha, bỏ đi, nếu con muốn ăn thì lát nữa cha mua cho con ăn là được rồi '

    Lâm Gia Tuệ: 'Không, không con không ăn đâu, vậy lát nữa con mở tủ lạnh kiếm gì làm cho cha và mẹ ăn nha '

    Mẹ Gia Tuệ: 'Thôi con nghỉ ngơi đi, mới khỏi bệnh mà làm gì, để đó mẹ làm cho'

    Lâm Gia Tuệ: ' Con khỏe nhiều rồi, không sao đâu '

    Mẹ Gia Tuệ: 'Thôi mẹ làm được mà, con dưỡng sức đi'

    Lâm Gia Tuệ: 'Nhưng..'

    Gia Tuệ đang nói thì bị cắt ngang bởi tiếng kêu từ bên ngoài: 'Gia Tuệ! Gia Tuệ ơi! Cậu có nhà không '

    Cha Gia Tuệ: 'Ai kiếm con kìa Gia Tuệ'

    Gia Tuệ bước ra nhìn ngoài sân thì thấy Lý Gia Hân đang đứng ở ngoài. Cô chạy ra và kêu Gia Hân vào nhà. Gia Hân bước vô nhà thấy cha mẹ của Gia Tuệ cô vội gật đầu, mẹ Gia Tuệ nói: 'Mời bạn vô nhà chơi đi Gia Tuệ'

    Lý Gia Hân bước vào và ngồi xuống ghế. Mẹ Gia Tuệ nói tiếp: 'Để mẹ ra sau làm nước, con ngồi chơi với Gia Tuệ đi '

    Lý Gia Hân: 'Dạ..'

    Mẹ Gia Tuệ vừa bước ra phía sau thì cha Gia Tuệ bước ra và dẫn chiếc xe ra. Gia Tuệ thấy vậy liền hỏi: 'Cha đi đâu vậy'

    Cha Gia Tuệ: 'Cha đi làm ca đêm'

    Cha Gia Tuệ nhìn Lý Gia Hân và nói:

    "Con ở nhà chơi với Gia Tuệ nha, bác đi làm"

    Lý Gia Hân: 'Dạ..'

    Lâm Gia Tuệ: 'Vậy khi nào cha về?'

    Cha Gia Tuệ: 'Sáng cha về, con ở nhà chơi với bạn đi'.

    Lâm Gia Tuệ: 'Cha đi cẩn thận nha cha '

    Cha Gia Tuệ: 'Ừm..'

    Dứt lời ông lên xe và chạy đi. Lâm Gia Tuệ nhìn dáng vẻ gầy gò của ông cho đến khi ông đi khuất tầm nhìn của cô thì cô mới rời mắt về Lý Gia Hân. Cô nhìn Lý Gia Hân và hỏi: 'Sao cậu biết nhà tôi mà tới đây vậy'

    Lý Gia Hân: 'Tôi hỏi người ta mà mò đường đến được nhà cậu'

    Lâm Gia Tuệ: 'Tại sao cậu lại vô đây, bộ cậu vô đây có chuyện gì sao'

    Lý Gia Hân: 'Không, đâu có chuyện gì đâu'

    Lâm Gia Tuệ: 'Vậy cậu vô đây có chuyện gì sao?'

    Lý Gia Hân: 'Thì tôi thăm cậu đấy '

    Lâm Gia Tuệ: 'Thăm tôi..'

    Lý Gia Hân: 'Thì tại hôm qua cậu bị bệnh mà hôm nay cậu lại nghỉ học tôi sợ cậu bị gì nên mới tìm đến đây xem cậu có sao không'

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi không sao rồi '

    Lý Gia Hân: 'Thì hôm nay sắc mặt cậu đỡ hơn nhiều rồi. Mà sao sáng nay cậu lại nghỉ học vậy '

    Lâm Gia Tuệ định nói thì mẹ cô đang từ đằng sau nhà bước ra, trên tay cầm hai ly nước tiến lại gần cô và Gia Hân, đi đến bàn hai cô đang ngồi bà liền đặt hai ly nước xuống bàn rồi bà nhẹ nhàng nói:

    "Hai đứa uống nước đi"

    Lý Gia Hân: 'Dạ, cảm ơn bác '

    Mẹ Gia Tuệ nhìn Gia Hân hỏi: 'Con tên gì?'

    Lý Gia Hân: 'Dạ con tên Gia Hân'

    Mẹ Gia Tuệ: 'Con học chung với Gia Tuệ luôn hả'

    Lý Gia Hân: 'Dạ, hai đứa con học chung. Tại hôm nay Gia Tuệ nghỉ học con lo cho cậu ấy bị gì nên con vào thăm'

    Mẹ Gia Tuệ: 'Gia Tuệ nó bị bệnh mới từ bệnh viện về, không kịp giờ học nên nghỉ đỡ ngày hôm nay. Cảm ơn con đã đến thăm Gia Tuệ '

    Lý Gia Hân: 'Không có gì đâu bác, bạn bè không mà'

    Mẹ Gia Tuệ cười và nói tiếp: 'Vậy con lát ở lại dùng cơm cùng với bác và Gia Tuệ nha'

    Lý Gia Hân: 'Dạ thôi con ở chơi một lát rồi con về ngay'

    Lâm Gia Tuệ: 'Thôi cậu ở lại dùng cơm với hai mẹ con mình luôn đi, cậu đi học về đã mệt mà giờ này lại vô thăm mình chắc cũng đói rồi'

    Mẹ Gia Tuệ: 'Vậy đi, bác đi vô nấu cơm, con ở lại chơi với Gia Tuệ rồi lát ăn cơm nha'

    Lý Gia Hân: 'Dạ, để con vào trong phụ bác'

    Mẹ Gia Tuệ: 'Thôi, con ngồi ở đây chơi với Gia Tuệ đi, để bác làm'

    Lý Gia Hân: 'Nhưng..'

    Mẹ Gia Tuệ: 'Bác làm có vài món đơn giản thôi, con ngồi ở đây đi '

    Lý Gia Hân: 'Dạ..'

    Mẹ Gia Tuệ bắt đầu đi ra phía sau và làm đồ ăn. Gia Hân nhìn Gia Tuệ hỏi tiếp với sắc mặt có chút lo lắng: 'Sáng nay cậu đi bệnh viện sao'

    Lâm Gia Tuệ: 'ừm, cha mẹ đưa tôi đến bệnh viện hồi chiều hôm qua'

    Lý Gia Hân: 'Vậy bác sĩ nói cậu bị làm sao'

    Lâm Gia Tuệ: 'Bác sĩ chỉ nói tôi bị sốt cao rồi dẫn đến hôn mê'

    Lý Gia Hân: 'Mà tại sao hôm qua cậu lại yếu ớt như vậy, tôi thấy buổi sáng cậu bước vào trường bình thường mà. Nhưng khi tôi vào lớp thì không thấy cậu đâu mãi đến khi tập thể dục tôi mới thấy cậu, hôm qua cậu đã đi đâu vậy'

    Lâm Gia Tuệ ngẫm nghĩ một hồi mới thuật lại câu chuyện: 'Hôm qua khi tôi bước sân trường thì tôi nghe thấy Diệu Nhi gọi tên tôi cô ấy nói Triệu Mỹ Linh bị chật chân ở trong nhà vệ sinh nên nhờ tôi vô trong đó cùng với cô ấy dìu Mỹ Linh ra ngoài'

    Lý Gia Hân: 'Chẳng phải hôm qua chân cô ta bình thường sao'

    Lâm Gia Tuệ: 'Đúng vậy, nhưng khi tôi bước vào nhà vệ sinh đỡ cô ta ra thì cô ấy nói bỏ quên điện thoại trong đó và nhờ tôi vào lấy, khi tôi vào lấy thì cô ta đóng cửa lại nhốt tôi ở trong'

    Lý Gia Hân ngẫm nghĩ nhớ lại hôm qua đã gặp Nhi Đình nói: 'À, hình như hôm qua tôi nhìn thấy Nhi Đình cô ấy cầm một bọc bột và xì xầm nói chuyện với hai cô gái tên là Thanh Lam và Ngọc Mỹ cùng nhóm với Triệu Mỹ Linh nghe đâu là lấy bột rải lên đồ thể dục của ai đó'

    Lâm Gia Tuệ: 'Thì ra là vậy'

    Lý Gia Hân: 'Hôm qua cậu bị nhốt trong nhà vệ sinh rồi bọn họ có làm gì cậu nữa không '

    Lâm Gia Tuệ: 'Cô ta đã đổ nước và bột lên người tôi '

    Lý Gia Hân: 'Hả.. như vậy chả khác gì cô ta đang đồn ép cậu mất mặt trước mọi người. Nếu như mà cậu ra được thì cũng không dám bước ra'

    Lý Gia Hân nhìn đôi mắt của Gia Tuệ có một chút gợn buồn và cô hỏi tiếp: ' Thế sao hôm qua cậu ra được, mà trên người không có một chút bột luôn vậy'

    Lâm Gia Tuệ: 'Cũng may là lúc đó tôi gặp Dương Nhất Long, cậu ấy đã mở cửa cho tôi '.

    Lý Gia Hân: 'Hả Dương Nhất Long sao'

    Lâm Gia Tuệ gật đầu. Lý Gia Hân ngạc nhiên và hỏi tiếp Gia Tuệ: 'Tại sao cậu ta lại giúp cậu nhỉ?'

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi cũng không biết nữa, nhưng mỗi khi tôi có chuyện gì khó khăn thì cậu ta lại xuất hiện giúp tôi, có lẽ là trùng hợp thôi '

    Lý Gia Hân: 'mà Gia Tuệ nè! Có khi nào cậu ta thích cậu không'

    Lâm Gia Tuệ: 'Không đâu..'

    Lý Gia Hân: 'Mà cậu biết không Gia Tuệ, ngày hôm qua khi cậu ngã xuống thì Nhất Long nhanh tay ôm cậu lại và sao đó bế cậu lên. Giống như chuyện ngôn tình vậy'

    Lâm Gia Tuệ ngại ngùng nói: 'Thôi cậu đừng nhắc nữa..'

    Lý Gia Hân: 'Cậu mắc cỡ sao Gia Tuệ.. mà hôm qua hả dạ nhất là Triệu Mỹ Linh thấy cảnh đó mặt cô ta bừng bừng đỏ lên như tôm luột vì tức giận.'

    Lý Gia Hân nhìn Lâm Gia Tuệ có chút e ngại, hai đôi má ửng hồng thì cô hỏi: 'Gia Tuệ nè, hỏi thật cậu có thích cậu ta không'

    Lâm Gia Tuệ nhìn vào mắt Gia Hân rồi hỏi câu giả vờ như không hiểu: 'Nhất Long sao'

    Lý Gia Hân: 'Ừm..'

    Lâm Gia Tuệ: 'Không..'

    Lý Gia Hân: 'Thật sao..'

    Lâm Gia Tuệ: 'Thật..'

    Lý Gia Hân nói giọng đùa giỡn: 'Sao mặt cậu lại đỏ ửng thế kia'

    Lâm Gia Tuệ lấy hai bàn tay nhỏ nhắn sờ lên gương mặt của mình và nói: 'Có đâu..'

    Lý Gia Hân cười và không nói gì thêm.

    Lâm Gia Tuệ nhìn nụ cười của Gia Hân thì nói lãng đi chuyện khác: 'Thôi cậu uống nước đi'

    Lý Gia Hân liền uống nước và đôi mài của cô nhíu lại thể hiện như là khó uống. Lâm Gia Tuệ thấy sắc mặt của Gia Hân thì liền hỏi: 'Nước này không ngon sao'

    Lý Gia Hân nhìn sắc mặt tò mò của Gia Tuệ liền trả lời: 'Không, nên nói là quá ngon mới đúng '

    Lâm Gia Tuệ thở phào nhẹ nhõm và nói: 'Cậu làm tôi hết hồn, tôi tưởng nước bị gì không ngon'

    Lý Gia Hân: 'Mà đây là nước gì vậy, nó rất lạ so với những nước tôi đã từng uống '

    Lâm Gia Tuệ: 'Đây là nước dâu pha với bạc hà'

    Lý Gia Hân uống tiếp và khen ngon.

    Mẹ của Gia Tuệ đột dọn chén ra ăn cơm. Lý Gia Hân và Lâm Gia Tuệ đi vào trong dọn đồ ăn ra tiếp bà. Dọn xong thì ba người bước vào bạn ngồi ăn. Ngồi xuống Gia Tuệ xúc cơm vào trong chén mời mẹ cô và Gia Hân ăn. Mẹ Gia Tuệ cầm đũa gắp đồ bỏ vào chén của Gia Hân và nói: 'Con cứ ăn tự nhiên như nhà mình đi '

    Lý Gia Hân: 'Dạ'

    Cô bắt đầu ăn, vừa ăn cô vừa nói: 'Ngon quá..'

    Mẹ Gia Tuệ cười và nói: ' Vậy con hãy ăn nhiều vào nha'

    Cả ba người cùng ăn cơm, nói cười vui vẻ.

    Lúc này nhóm người của Dương Nhất Long cũng bắt đầu về đến nhà. Về đến nhà thì Lưu Hữu Minh nói:

    "Vậy một hồi ba chúng ta ăn gì?"

    Lâm Giai Dương: 'Đúng đó..'

    Hai cậu nhìn qua Nhất Long thấy sắc mặt của cậu ta bình tĩnh không chút lo lắng, Lưu Hữu Minh nói: 'Nhất Long cậu không đói sao'

    Dương Nhất Long: 'Một lát mình có thể đặt đồ ăn kêu người ta giao tới nhà mà'

    Lưu Hữu Minh: 'Ờ he, vậy mà nghĩ không ra'

    Lâm Giai Dương: 'Cậu có số điện thoại sao Hữu Minh'

    Lưu Hữu Minh khiều Nhất Long nói: ' Cậu có số điện thoại không'

    Dương Nhất Long: 'Để một lát tôi gọi cho'

    Lâm Giai Dương: 'Tôi muốn ăn pizza'

    Lưu Hữu Minh: 'Tôi muốn ăn đồ nướng '

    Dương Nhất Long: ' Được rồi tôi sẽ mua cho các cậu'

    Ba cậu liền đi lên phòng và phòng ai nấy vào. Dương Nhất Long bước vào phòng bỏ cặp da xuống và cầm điện thoại lên gọi và đặt đồ ăn: 'Cho hỏi phải của hàng ăn uống Thanh Phát không ạ'

    "Dạ phải ạ"

    Dương Nhất Long: 'Một hồi anh ship qua cho tôi hai cái bánh pizza hải sản, và đồ nướng đủ loại, mỗi loại hai phần'

    "Dạ anh ở đâu ạ"

    Dương Nhất Long: 'Anh giao qua hẻm 98, số nhà 357 '

    "Dạ, dạ một lát em ship qua cho anh"

    Dương Nhất Long cúp máy và bước vào phòng tắm để tắm rửa và thay đồ.

    Gia Tuệ cũng bắt đầu tiễn Gia Hân về nhà. Đi ra ngoài sân mẹ Gia Tuệ nói: 'Lần sao nhớ ghé chơi nha con'

    Lý Gia Hân: 'Dạ.. cảm ơn bác vì đã nấu cho con một bữa ăn ngon'

    Mẹ Lâm Gia Tuệ: 'nếu ngon thì sớm ghé nữa, bác sẽ làm nhiều món cho con ăn'

    Lý Gia Hân: 'Dạ..'

    Nói xong mẹ Gia Tuệ đi vào nhà. Và Gia Tuệ và Gia Hân bắt đầu tiến lại gần chiếc xe của Gia Hân. Cô tiến lại gần nói: 'Cảm ơn nha Gia Hân'

    Lý Gia Hân: 'Có gì đâu mà cảm ơn'

    Lấm Gia Tuệ: 'Cảm ơn cậu đã đến thăm tôi'

    Lý Gia Hân: 'Người cậu thật sự cảm ơn là Dương Nhất Long kìa '

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi cảm thấy nếu không dính dáng gì đến cậu ta sẽ tốt hơn đấy'

    Lý Gia Hân: 'Cậu có cảm thấy bề ngoài Nhất Long tuy lạnh lùng nhưng bên trong lại là người ấm áp không'

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi cảm thấy cậu ta cứ như một tảng băng'

    Lý Gia Hân: 'À, mà nè! Tôi quên nói với cậu là lúc nảy tôi gặp nhóm Dương Nhất Long đi vô đường này đó, hình như là kiếm cậu đó'

    Lâm Gia Tuệ: 'Chắc không đâu, chắc nhóm cậu ta có chuyện gì mới chạy vô thôi'

    Lý Gia Hân: 'Tôi thấy nhóm cậu ta đâu biết ai đường này trừ cậu thôi'

    Lâm Gia Tuệ: 'Tôi cũng không biết nữa'

    Lý Gia Hân: 'Thôi tôi về đây, cậu vô nhà đi, trời đang nắng đó đứng lâu quá không tốt đâu'

    Lâm Gia Tuệ: 'Cậu về tôi sẽ vô'

    Lý Gia Hân: 'Thôi tôi về đây, hẹn mai gặp'

    Lâm Gia Tuệ: 'Ừm, về cẩn thận'

    Lâm Gia Tuệ nhìn Gia Hân đi về, mãi đến khi khuất bóng lưng thì Gia Tuệ quay vô nhà. Cô vừa vô nhà vừa nghĩ: 'Tại sao Nhất Long lại vô đây, thật là tò mò '. Ngưng một lát thì cô nghĩ tiếp: 'Thôi cậu ta làm gì thì liên quan gì mình đâu'

    "Dương Nhất Long cậu có đặt đồ ăn chưa vậy tôi đói quá rồi" tiếng nói của Lâm Giai Dương phát ra từ phòng khách. Lưu Hữu Minh thấy Lâm Giai Dương cứ than vãn hoài cậu liền nói: 'Thôi một lát người ta sẽ đến thôi mà'

    Bỗng tiếng chuông từ ngoài cỗng reo lên, Nhất Long liền đi ra ngoài cỗng mở cửa ra thì thấy một người đàn ông ship đồ ăn đến. Cậu cầm đồ ăn và hỏi: 'Tiền của tôi là bao nhiêu'

    Người giao đồ: 'Tổng tiền của anh là 1.158.000 đồng.'

    Dương Nhất Long mở bóp ra đưa tiền cho người giao đồ. Người giao đồ nhận tiền rồi cảm ơn..

    Cậu cầm đồ ăn đi vào và đóng cửa lại. Cậu đi vào phòng khách rồi nói: 'Có đồ ăn rồi '. Lâm Gia Dương và Hữu Minh liền đi ra ngoài bàn ăn ở gần bếp. Hai cậu xuống và thấy nhiều đồ ăn thì ngạc nhiên nói: 'woww'

    Lâm Giai Dương: 'Cậu mua nhiều vậy luôn hả Nhất Long'

    Dương Nhất Long đi lấy chén và nói: 'Cậu nói đói mà '

    Lưu Hữu Minh:"Cậu mua nhiều thế ăn sao hết'

    Dương Nhất Long: 'Thôi ăn đi..'

    Dương Nhất Long liền mở các túi đồ ăn ra và Giai Dương và Hữu Minh bắt đầu ăn và khén ngon và Lưu Hữu Minh nói: 'Này tiềm này ở đâu vậy'

    Dương Nhất Long: ' ở trong hẻm này luôn. Nhưng quán ở đầu đường'

    Lâm Giai Dương: 'Bánh rất ngon, các cậu ăn đi'

    Dương Nhất Long nhìn Lâm Giai Dương thì cậu liền mỉm cười, và xé một cái bánh pizza ăn thử.

    Các cậu vừa ăn vừa nói cười với nhau vui vẻ..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...