Truyện Ngắn Thư Kỳ Thanh Xuân Ký - Bạch Quân

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Quân, 25 Tháng mười 2018.

  1. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Thư Kỳ thanh xuân

    Tác giả: Bạch Quân

    Thể loại: Truyện ngắn, thanh xuân, ngược..

    Tình trạng: Full (3 chương)

    Văn án:


    Tần Thư Kỳ thanh xuân ký là nhật ký ghi lại thanh xuân của Thư Kỳ, là nhật ký về mối tình đơn phương mòn mỏi trong tâm trí, về cuộc đời trầm lắng của cô, nhật ký như ăn sâu vào tâm hồn, khiến cô một mình gặm nhấm nỗi đau.

    Thanh xuân ký là nơi duy nhất Thư Kỳ cảm thấy vững chắc, đến tận cuối cùng, cô vẫn gửi gắm mọi điều vào đó, giữ chặt nó trong lòng mình, mang theo..

    Link thảo luận - góp ý:

    Ném đá truyện của Quân
     
    Hany, hoa yêu, Alissa4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2018
  2. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Chương 1: Người con trai trong nhật ký

    Hồi nhỏ thường hay ôm cho mình những câu chuyện cổ tích lãng mạn của những chàng hoàng tử, nàng công chúa. Không phải là tôi ngưỡng mộ họ sống trong cảnh giàu sang, tôi luôn có thừa điều kiện, vì vậy tôi hâm mộ tình cảm của họ. Tràn ngập sắc màu tươi đẹp của tình yêu, đơn giản cái thứ gọi là tình yêu đối với họ không hề thiếu! Mà đối với tôi.. nó xa xỉ đến nực cười!

    Lớn lên chút nữa, gia đình tôi tan vỡ, tôi lại càng ôm mộng những câu chuyện cổ tích, càng mơ ước cái gọi là tình yêu, tình thân.

    Năm mười tuổi tôi gặp một bạn trai xinh xắn, ấm áp như ánh mặt trời. Nụ cười của cậu như những tia nắng khúc xạ làm tan chảy tảng băng lạnh giá trong lòng tôi.

    Hóa ra thích một người, liền đơn giản như vậy. Chỉ qua một cử chỉ, hành động của họ mà làm mình khắc ghi thật sâu.

    Thanh xuân của tôi đi qua từng thăng trầm với trái tim thiếu nữ dành riêng cho cậu.

    Cậu là ánh mặt trời.

    Cậu là tình yêu của thiếu nữ.

    Cậu là thanh xuân, xa cách mà lại gần gũi.

    Suốt thời thanh xuân, nhật ký của một thiếu nữ đầy những dòng kỷ niệm về cậu, từng chuyện một, đều cất giữ trong một cuốn vở. Cả trái tim tôi thổ lộ tình cảm non nớt của mình vào từng trang nhật ký.

    Cuối cấp ba tôi biết anh có thích một người con gái, cô ấy là thanh mai trúc mã lớn lên bên anh từ nhỏ. Nếu anh là ánh nắng ấm áp cô ấy chính là những cơn mưa rào mùa hạ, tính tình thất thường nhưng thực tốt bụng!

    Hai người cứ thế tự nhiên bên nhau, tưởng như ngay từ lúc chào đời họ đã dành cho nhau, rằng điều đó là điều hiển nhiên..

    Tôi đứng ngoài cuộc chứng kiến, trái tim đau nhói đến muốn nát vụn. Tình yêu của tôi, cái tình yêu đơn phương hèn mọn vốn buồn kể từ đó ảm đạm.

    Mặt trời, nó chưa từng thuộc về ai cả. Cũng như anh chưa bao giờ thuộc về tôi. Tôi chỉ dám tưởng tượng về anh những lúc một mình. Tưởng tượng anh nói chuyện với tôi, cười với tôi, nắm tay tôi.. Những lúc như vậy tôi muốn được một lần thực sự nắm tay anh, nắm đến suốt đời cũng không hối tiếc!

    Đúng lúc ấy ông trời như muốn thỏa mãn ước vọng của tôi, cho tôi một cơ hội đứng chung với anh. Là cơ hội đứng chung cả đời!

    Gia đình tôi gia thế luôn rất hiển hách, năm đấy công ty nhà anh khủng hoảng, muốn dựa vào tập đoàn nhà tôi xin vay vốn.

    Tôi nghe tin liền chạy đến chỗ bố mình cầu xin. Ông ra điều kiện, nếu tôi ra nước ngoài du học và quản lí công ty bên đó ông sẽ giúp họ. Đổi lại ông sẽ đặt ra một mối hôn ước cho tôi và anh.

    Tôi cắn chặt răng gật đầu, ánh mặt trời của tôi, dù nó không vì tôi mà tỏa sáng nhưng tôi sẽ làm mọi thứ để nó vẫn tiếp tục cháy sáng. Vì người khác cũng được, tôi không quản nhiều như thế!

    Năm năm ở nước ngoài xa lạ, sống cùng với những con người xa lạ, hít thở một bầu không khí xa lạ, sống đơn độc trong nỗi ám ảnh, tôi lại nhớ đến anh.

    Người con trai ấm áp như mặt trời, dịu dàng như tia nắng.

    Người con trai trong cuốn nhật ký thanh xuân của tôi, liệu anh có trách tôi vì đẩy anh vào một mối hôn ước anh không hề muốn?

    Hay anh sẽ cảm ơn tôi vì đã cứu giúp công ty nhà anh vươn lên khỏi khó khăn?

    Tôi không biết nhưng tôi mong đến ngày quay lại, gặp lại anh..

    * * *

    Ngày tôi quay về có một người con trai đứng trong sảnh cùng quản gia nhà tôi. Anh vẫn đẹp trai phong độ, khí tức quanh người đã vượt xa vương giả, mái tóc đen mềm hơi rủ xuống che đi cái trán tinh tế, trên người khoác một bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ. Anh đã trưởng thành, bình ổn và nội liễm, nhưng lại mang vẻ trưởng thành quá tuổi thật.

    Nhưng tôi biết, đã có điều gì đó thay đổi!

    Trên người anh toàn lạnh nhạt xa cách, người con trai như ánh mặt trời năm kia hoàn toàn biến mất!

    Tâm trạng vốn chờ mong của tôi nháy mắt biến đổi.

    Anh.. đã không còn là anh nữa!

    Thực sự như biến thành một con người khác..

    Anh giơ tay, nói: Chào cô, Tần tiểu thư.

    Anh nói: Tôi là vị hôn phu của cô, Dương Vỹ.

    Tôi là Tần tiểu thư, là vị hôn thê của anh..

    Ừ, anh tên Dương Vỹ, ánh mặt trời năm xưa đã chẳng còn xuất hiện trên người anh. Tôi cúi đầu, dùng hàng lông mi khéo léo che đi cảm xúc hỗn loạn trong mắt.

    Chúng tôi đi ăn, anh nói thẳng "Chúng ta hủy hôn ước đi!"

    Chợt tôi muốn bật cười.

    Tôi thật sự cười ra tiếng, tiếng cười có chút cô đơn "Sau khi nhà tôi đổ một đống tiền vào công ty nhà anh?"

    "Tôi sẽ trả lại!" Anh lạnh nhạt.

    "Anh nghĩ anh trả nổi sao? Cả đời anh cũng không trả nổi!" Tôi trào phúng, rượu rót vào trong cổ họng chua chát, đắng ngắt như thuốc.

    Buồn cười thật, cái mà gia đình anh nợ, cả đời cũng không trả được.

    Anh thực sự không trả được! Sự hy sinh, sự đau đớn tuyệt vọng của tôi, cả đời anh cũng không trả được!

    Nhưng tôi chỉ mong anh dành nửa quãng đời còn lại ở bên tôi.

    Vụ trao đổi này, tôi thiệt thòi đến không thể thiệt thòi thêm..

    Nhưng tôi đã quên, anh vẫn còn người mình yêu, cô bạn thanh mai trúc mã kia.. Cô ấy mãi mãi là tình yêu của anh!

    Lời tác giả: Mọi người tiếp tục đón đọc để xem đứa con nữ phụ của tôi có tròn vai không nhé :yoci 136:
     
    HanyCuuVyHoLy thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười một 2018
  3. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Chương 2: Tình yêu đã chết

    Tôi không muốn đau khổ vì từ năm năm trước hoàn cảnh bị cha mình đuổi ra nước ngoài đơn độc một mình gánh vác công ty đã không cho phép tôi đau khổ trước mặt người khác.

    Tôi vẫn cứ thế giở bộ dạng khinh thường chế giễu, không phải khinh thường anh mà là gián tiếp chê cười bản thân.

    Tôi thật ngốc, năm năm trước ngốc, giờ cũng ngốc.

    Những ngày sau đó tôi mới biết, anh đã thay đổi từ năm năm trước.

    Gia đình anh làm ăn tốt lên nhưng anh bị gia đình buộc phải chia tay bạn gái. Anh quyết không đồng ý, còn muốn bỏ trốn cùng nhau nhưng chẳng biết xảy ra điều gì, anh lại quay về. Về cùng cô ấy, cô ấy bị gãy chân không thể đi được nữa..

    Anh của mặt trời không còn nữa!

    Cô gái như mưa rào tháng hè cũng không còn nữa..

    Tôi bần thần, liệu điều tôi làm năm năm trước có đúng đắn không? Nếu tôi không xen vào, cô ấy và anh cũng không phải bỏ nhà đi, cô ấy cũng không gặp tai nạn, anh cũng sẽ không biến thành như vậy!

    Anh.. có hận không?

    Có, chắc chắn anh hận tôi đến nỗi muốn bóp chết tôi!

    Ngày tổ chức tiệc đính hôn anh để tôi lạc lõng, xấu hổ trong tiếng cười nhạo, khinh thường của mọi người. Còn anh lúc đấy lại đang ở bên cô ấy quan tâm chăm sóc.

    Tôi cũng muốn tỏ ra yếu đuối nhưng một vị tổng tài như tôi mà yếu đuối, còn ai muốn nghe theo?

    Nước mắt đắng cay nuốt ngược vào trong, lần đầu tiên tôi biết được anh có thể ác độc như thế.

    Người con trai luôn mang theo ấm áp, dịu dàng của ánh thái dương đã chết.

    Tôi tìm đến chỗ anh, trong cơn tức giận vung tay. Anh chỉ nhàn nhạt giữ chặt tay tôi, bàn tay thon dài siết chặt tay tôi như muốn nghiền nát nó.

    Anh nói "Ngay từ đầu tôi đã đề nghị hủy hôn ước nhưng cô không đồng ý thì tự biên tự diễn, tự cưới đi!"

    "Dương Vỹ, anh nên nhớ hiện tại công ty nhà anh vẫn còn nằm trong tầm tay tôi!" Tôi nghiến răng, tôi biết lúc đấy mình thật xấu xí, như một nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết.

    Hoặc như mụ phù thủy trong truyện cổ tích..

    Mụ phù thủy thì chẳng ai yêu mến..

    Tôi hoảng hốt vùng vẫy nhưng tay vẫn bị bóp chặt, tôi cảm giác tay mình sắp gẫy.

    "Cô cứ việc, đến lúc đấy tôi không nương tay đâu!" Anh hất tay ra, khuôn mặt đầy chán ghét.

    Tôi thực sự làm, cắt khoản đầu tư, những công ty tập đoàn khác không dám đổ vốn cứ thế công ty của anh lâm vào khó khăn.

    Nhưng tôi không ngờ đến anh biết chuyện kia, tất cả bảo chí đều đưa tin, cổ phiếu bên tôi cứ thế sụt giá, nhiều nhà đầu tư cũng hủy hợp đồng..

    "Dương Vỹ!" Tôi gào lên, không ngờ có ngày tôi lại gọi anh bằng giọng oán hận..

    Chuyện kia.. chính là tối kỵ của tôi!

    Tôi còn chưa trả thù được, tôi không cam tâm!

    Nước mắt trào ra, ướt đẫm khuôn mặt. Ôm cuốn nhật ký vào trong lòng, tôi bắt đầu viết. Chữ viết run rẩy xiêu vẹo, nước mặt cũng rơi ướt đẫm giấy trắng.

    Dương Vỹ, em không yêu anh nữa!

    Em không muốn yêu anh nữa!

    Em hận anh..

    * * *

    Tập đoàn tụt dốc nhanh chóng trong vòng ba tháng, ba tháng kia tôi lén bán hết cổ phiếu có trong tay mình. Tôi biết Dương Vỹ sẽ mua..

    Cha tôi tìm đến, ông muốn giết tôi.

    "Cha, cha sắp vào tù rồi! Giết con sẽ thêm tội đấy"

    Đúng, ông sắp vào tù rồi..

    Ngày tập đoàn hoàn toàn vào tay anh, tôi ôm cuốn nhật ký nhảy xuống từ phòng làm việc.

    Tình yêu của tôi chết rồi!

    Hồi nhỏ thường hay ôm cho mình những câu chuyện cổ tích lãng mạn của những chàng hoàng tử, nàng công chúa. Tôi hâm mộ tình cảm của họ.

    Lớn lên mới biết mình chẳng có quyền được người khác yêu thương.

    Tôi chỉ là một đứa con gái độc ác muốn chia rẽ hoàng tử và công chúa, kết cục tình yêu cũng theo mạng sống chết đi..

    Không ai thương tiếc..

    Lời tác giả: Muốn ném gạch, ném đã tớ thì lên trên link thảo luận nhé, tớ chấp hết :baifu 37:
     
    HanyCuuVyHoLy thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười một 2018
  4. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Chương 3: Tần Thư Kỳ thanh xuân ký

    Cảnh sát đưa cuốn vở dày đến, trên bìa, gáy vở toàn máu nhuộm đỏ nhìn không ra trước kia có màu sắc gì.

    Dương Vy nhíu mày "Cái này là?"

    "Là nhật ký của cô Tần Thư Kỳ, trong đó phần lớn đều nhắc tới anh nên chúng tôi nghĩ anh nên giữ" Viên cảnh sát nói, ánh mắt lại đưa xuống quyển vở.

    "Tôi nghĩ đồ của người đã khuất không nên tự động vào" Anh nhàn nhạt nhìn qua rồi quay đi.

    "Đợi đã, anh Dương Vỹ!" Lộ Phi Phi níu tay anh lại, tay kia nhận lấy cuốn vở trong tay viên cảnh sát kia.

    [Ngày 20/02/2000

    Tần Thư Kỳ 5 tuổi, ôm giấc mơ công chúa hoàng tử hoàn hảo, hạnh phúc đến kỳ lạ. Tôi cũng mong mình có một cuộc đời đơn giản như họ, có một tình yêu, tình thân chân chính.

    * * *

    Ngày 16/07/2002

    Mẹ tôi bị bệnh, ba nói mẹ bị trầm cảm, công việc căng thẳng khiến mẹ mệt mỏi, không được làm phiền mẹ!

    Mẹ tôi là người duy nhất lo lắng, yêu thương tôi, tôi cũng muốn ở bên mẹ. Tôi lén ba đến phòng của mẹ.

    Tôi không thể nào quên được khuôn mặt mẹ hốc hác, nước da tái nhợt, miệng khô khốc gào khóc "Con nhất định đừng đến đây, nhất định tránh xa mẹ ra!"

    Tôi không biết vì sao mẹ lại như thế. Cũng bật khóc theo, lúc viết nhật ký nước mặt ướt đẫm cả trang giấy.. ]

    Lộ Phi Phi nhíu mày, giọng đọc dần nhỏ đi, mắt nhìn tờ giấy nhăn lồi lõm, chữ cũng run rẩy mờ nhạt. Cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng vừa khóc hết nước mắt vừa run rẩy viết của Tần Thư Kỳ.

    [Ngày 27/07/2002

    Ba phát hiện tôi lén tìm mẹ liền đánh đập, nhốt tôi vào trong phòng, không cho phép tôi ra ngoài, cũng không được ăn.

    Nhưng tối hôm đấy mẹ đứng trước cửa phòng tôi. Cách một cánh cửa tôi vẫn nghe thấy tiếng mẹ nghẹn ngào "Thư Kỳ mẹ.. xin lỗi, là lỗi của mẹ!"

    Tôi không biết cảm xúc lúc đấy của mình là gì, tôi chỉ biết lặng im nghe mẹ khóc. Tôi là một đứa con hư hỏng..

    * * *

    Ngày 28/07/2002

    Trời mưa rầm rĩ không ngớt, ba đưa tôi tới công ty, đặc biệt chiều chuộng tôi.

    Đứng dưới sảnh ra vào, tôi nghe thấy tiếng rơi "bộp" một cái, dường như còn pha lẫn tiếng vỡ vụn.

    Trước mặt tôi, mẹ nằm sõng soài trên mặt đất, mắt mẹ trợn trừng, cái tay gẫy tuôn máu, trên đầu mẹ cũng tuôn máu, cả cơ thể mẹ toàn máu..

    Tôi ngã ngồi ra mặt đất, cả người chết lặng. Ba tôi chạy đến ôm xệch tôi ra chỗ mẹ khóc lóc thảm thương.

    Một đứa con như tôi chỉ biết lặng người, trong đầu tôi nhớ đến câu nói của mẹ ngày hôm qua "Thư Kỳ mẹ.. xin lỗi, là lỗi của mẹ!"

    Tần Thư Kỳ 7 tuổi, chứng kiến người mẹ mình yêu thương chết ngay trước mặt mình mà không đổ một giọt nước mắt.

    Người ta mắng tôi vô tâm.

    Ai biết mỗi khi về nhà tôi đều gặp ảo giác mẹ chết trước mặt tôi máu thịt hỗn độn. ]

    Đọc đến đây những trang tiếp theo đã bị xé nát, trực tiếp sang năm 2004.

    [Ngày 26/09/2004

    Tôi bị trầm cảm, từ vài tháng sau khi mẹ mất đến vài tháng trước.

    Khi sống trong căn nhà ấy tôi thường gặp ác mộng, thấy cảnh mẹ chết, thấy mẹ trách cứ tôi vô tâm, mỗi lần như thế tôi đều lén khóc, khóc nhiều đến nỗi phải nhập viện. Tôi nhiều lần muốn tự tử.

    Không để tôi sống trong căn nhà kia nữa, ba tôi đưa tôi về nước sống.

    Tôi không còn mơ thấy ác mộng nữa, mẹ chính thức không còn xuất hiện bên tôi nữa.. ]

    "Tần Thư Kỳ bị trầm cảm?" Dương Vỹ cầm lấy cuốn nhật ký từ tay Lộ Phi Phi.

    [.. Ngày 07/12/2004

    Tôi biết ba không phải ba tôi, vì vậy mới không quan tâm chăm sóc tôi.

    Một lần lén nghe được cuộc nói chuyện của ba với ông nội, tôi biết hết tất cả.

    Mẹ vốn không bị trầm cảm!

    Mẹ bị ba đe dọa, bị ba cầm tù, bị ba giết chết..

    * * *

    Ngày 17/03/2005

    Tôi cứ nghĩ cả đơi này mình sẽ sống trong bóng tối, trong thù hận thì có một mặt trời nhỏ chiếu đến thế giới cô đơn của tôi.

    Ở lớp có bạn bị mất đồ, họ nghi là tôi lấy.

    Tôi thực sự không có lấy! Nhưng chẳng ai tin tôi, họ nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường, chán ghét nhưng riêng cậu thì không, cậu nói buộc tội phải có bằng chứng, cậu tin tôi..

    Lúc đó tôi nghĩ cậu ấm áp, dịu dàng như tia nắng mặt trời vậy. Ngoại trừ mẹ tôi chưa từng thấy người nào có thể thân thiện với tôi như vậy..

    Cậu là Dương Vỹ, cậu mang mùa xuân đầu tiên của đời người đến bên tôi.

    ..

    Ngày 25/06/2005

    Tôi luôn quan sát cậu từ xa, tôi biết cậu có một cô bạn thanh mai trúc mã. Nếu nói cậu là mặt trời dịu dàng ấm áp thì cô ấy chính là cơn mưa rào đầu hè, nhiệt huyết mà dễ thương.

    Tôi nghe mọi người nói cô ấy tên Lộ Phi Phi. Phi Phi, tôi rất hâm mộ cô, có thể ở bên cạnh cậu ấy một cách tự nhiên như vậy. Tôi thực sự rất muốn làm bạn với hai người.. ]

    Cả một cuốn nhật ký dành hết 8 năm chỉ để nói về một người con trai - Dương Vỹ, nói về tình cảm của cô, nói về tình yêu của anh và Lộ Phi Phi..

    Anh siết chặt cuốn vở trên tay, vẫn còn mùi máu tanh thoang thoảng khiến lòng anh khó chịu. Anh bỏ qua hết những trang giấy kia, dừng lại năm cô mười tám.

    [Ngày 15/04/2015

    Công ty gia đình anh gặp khó khăn, huy động vốn từ khắp nơi cũng không đủ.

    Lần đầu tiên tôi có cảm giác muốn đem tất cả mọi thứ mình có giúp anh.

    Tôi cầu xin ba, xin ba hãy giúp gia đình anh. Ông đồng ý nhưng với điều kiện tôi phải đi du học, về cái nhà trước kia, về đó tiếp quản công ty kia, nơi ông giết chết mẹ tôi..

    Lần đầu tiên trong suốt mười tám năm tôi khóc nức nở trước mặt ông, tôi gật đầu đồng ý, ngược lại ông sẽ cho tôi một mối hôn ước.

    Tôi xách va ly đi khỏi đất nước này, đi khỏi người con trai ấm áp dịu dàng như ánh mắt trời kia. Tôi biết đợi tôi ở đất nước kia chính là một ác mộng.. Nhưng tôi biết tôi có thể hy sinh tất cả vì anh! ]

    Dương Vỹ bất giác siết chặt quyển nhật ký trên tay, trong mắt anh đã xuất hiện rối loạn.

    Anh.. đã giết chết ân nhân của mình?

    [Ngày 31/05/2015

    Tôi đang bị ai đó theo dõi, tôi biết ba đang muốn giết chết tôi, ba nghi tôi biết sự thật về cái chết của mẹ..

    Mẹ cũng tìm tôi, trên người mẹ toàn máu, đêm nào mẹ cũng sẽ gõ cửa phòng tôi, mẹ nói mẹ xin lỗi, mẹ nói tôi thật nhẫn tâm.. Mẹ.. cũng muốn giết tôi!

    * * *

    Ngày 25/12/2015

    Tôi lại bị trầm cảm, nó là thứ căn bệnh quái ác luôn khiến con người ta suy nghĩ tiêu cực muốn tìm cái chết. Mỗi lần muốn chết tôi đều ôm thật chặt cuốn nhật ký, tôi biết, trong cuốn nhật ký có một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, điều đó như liều thuốc giúp tôi chống đỡ với bệnh trầm cảm.

    Tôi biết ơn anh, anh không làm gì, anh còn không quen tôi nhưng chính tâm hồn lương thiện, dịu dàng của anh đã cứu vớt tôi, như một vị thiên sứ.

    ..

    Ngày 30/07/2018

    Tôi đã vượt qua từng ngày thảm hại như vậy suốt năm năm. Năm năm công việc làm bạn với tôi, cuốn nhật ký cũng làm bạn với tôi, bệnh trầm cảm đã không còn nghiêm trọng như ban đầu nữa.

    Ngày hôm nay tôi liền trở về nước, trở về nơi có ánh sáng mặt trời ấy, có cả cơn mưa rào ấy..

    Liệu hiện tại họ ra sao rồi? Anh có phải rất biết ơn vì tôi đã giúp đỡ anh, hay thực ra anh rất hận tôi vì chia cắt anh và cô ấy?

    Tôi mang theo hai miền cảm xúc quay về.. ]

    Trang nhật ký tiếp theo thấm đẫm máu và nước mắt..

    [Dương Vỹ, người con trai như ánh mặt trời ấy không còn nữa.

    Sân bay rộng lớn hỗn tạp nhiều loại âm thanh như vậy nhưng thứ âm thanh tôi nghe rõ nhất chính là tiếng tim đập "thình thịch" vì loạn nhịp.

    Còn có câu "Chào cô, Tần tiểu thư. Tôi là vị hôn phu của cô - Dương Vỹ"

    Lần đầu tiên em gặp anh là mười năm trước, mười ba năm sau mới chính thức làm quen.

    Anh nói hủy hôn ước, những gì gia đình anh nợ nhà tôi anh sẽ trả lại. Nghe đến đây tôi bật cười. Thực sự muốn cười ra nước mắt bởi vì trái tim tôi lúc đấy đau đớn siết chặt. Tôi cười nhạo anh nhưng thật ra chỉ có tôi biết tôi đang cười nhạo chính mình.

    Tần Thư Kỳ, năm năm trước mày ngốc, giờ mày vẫn ngốc. Mày hy sinh bản thân đến nơi mày ám ảnh đau đớn nhất để anh ấy có thể sống hạnh phúc, nhưng anh ấy không cần biết mày phải hy sinh, bất chấp tính mạng cái gì, anh ấy chỉ quan tâm mày đã phá hoại tình yêu của anh ấy với Lộ Phi Phi!

    Ngày đính hôn anh cũng không đến, anh nói "tự biên tự diễn, tự cưới"

    Tôi tức giận rút vốn đầu tư, kêu gọi các công ty, doanh nghiệp khác không được nhúng tay anh lại đưa lên báo sự thực cái chết của mẹ tôi.

    Tôi chết lặng, với tôi cái chết của mẹ là một điều tối kỵ, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình vụn vỡ, nó gào thét trong đau đớn.

    Dương Vỹ, em không yêu anh nữa!

    Em không dám yêu anh nữa!

    Tần Thư Kỳ hận anh!

    Tập đoàn rơi vào khó khăn, ba bị bắt đi, em đem bán hết cổ phiếu trong tay bởi em biết anh sẽ mua, Dương Vỹ sẽ mua. Bởi vì anh nói "Tôi sẽ không nương tay"

    Tôi bị trầm cảm nặng, tôi lại mơ thấy mẹ gọi tôi về, mơ thấy anh đuổi tôi đi.

    Tôi sẽ đi..

    Tần Thư Kỳ]

    _ Hoàn văn _
     
    Tinh TổngHany thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười một 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...