Nhật ký của các ông chồng lần đầu đưa vợ đi đẻ

Thảo luận trong 'Thư Giãn' bắt đầu bởi Admin, 23 Tháng hai 2017.

  1. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Bài viết:
    4,094
    NHẬT KÝ ĐƯA VỢ ĐI ĐẺ

    Lúc sớm, hai vợ chồng đi ăn sáng. Như thường lệ, mình ăn xong trước thì ra quán nước gần đó gọi cốc trà đá, làm vài ván cờ, chờ vợ ăn. Mới chơi được khoảng năm ván thì đã thấy vợ gọi ra tính tiền. Lúc tính tiền, chị chủ quán có nhắc mình:

    - Chú xem thế nào chứ hôm nay chị thấy cô nhà ăn kém lắm! Bát bún, bát cháo và đĩa quẩy thì vẫn hết, nhưng chục trứng vịt lộn thì vẫn còn thừa tận 3 quả!

    Mình nghe vậy hoảng quá, hỏi vợ có chuyện gì, vợ bảo:

    - Em ăn không ngon miệng vì thấy hơi hơi đau bụng! Con đang đạp bùm bụp! Chắc nó muốn ra rồi!

    Thế là mình cuống cuồng đưa vợ đi bệnh viện. Nhưng đạp thì đạp, chứ nó có chịu ra ngay cho đâu, nó cứ quằn quại trong bụng vợ chán chê, khiến vợ đau tê dại, lăn lộn trên giường rồi lại bò toài dưới đất, tưởng như sắp chết ngất..

    Ở giường bên cạnh, cũng có một chị đang lên cơn đau vật vã giống vợ mình, khác cái là vợ mình chỉ kêu la thôi, còn chị ta thì lại luôn mồm chửi:

    - Thằng chồng khốn nạn! Tại mày mà bà đau như này! Tổ sư bố mày! Lúc sướng thì cả hai cùng sướng, sao lúc đau thì chỉ mình bà phải đau? Tổ sư bố mày! Thằng chồng khốn nạn!..

    Vật vã một hồi, chị ta lộn nhào xuống sàn, đúng lúc ông bác sĩ đi qua, chị ta vồ chặt luôn lấy chân bác sĩ, tiếp tục kêu la:

    - Cứu em với bác sĩ ơi! Em đau chết mất thôi!

    Ông bác sĩ chắc đã quá quen với cảnh này rồi, nên nhẹ nhàng dìu chị ấy ngồi lên giường, giọng dịu dàng:

    - Lúc sướng có gọi bác sĩ đến sướng cùng không? Sao lúc đau lại cứ gào tên bác sĩ?

    Mình bịt chặt miệng, không dám cười, vì sợ bị chửi là "cười trên nỗi đau của người khác". Vợ mình cũng có cái tật thích chửi bậy như vậy, nhưng chỉ chửi lúc hưng phấn, khi đạt trạng thái tột đỉnh thăng hoa thôi. Mình hồi đầu cũng bắt vợ sửa, nhưng vợ không sửa được, nên nghe dần thành quen, đến nỗi hôm trước, xong việc đến nơi rồi mà thấy vợ cứ thinh lặng, mình còn đâm ra sợ, rồi hoang mang hỏi vợ:

    - Sao hôm nay em không chửi?

    Vợ há mồm, lấy tay chỉ chỉ vào trong cổ, giọng thều thào:

    - Em đang bị đau họng!

    Trái với sự đau đớn của vợ mình và cái chị đang chửi chồng, thì ở phía giường đối diện, có một chị cũng đi đẻ mà lại vẫn giữ được cái vẻ thản nhiên, nhàn hạ vô cùng: Chị ta cứ ngồi chơi, thảnh thơi vuốt iPhone, cười hềnh hệch, rồi chụp hình tự sướng post lên Phây. Tí tí chị lại gọi điện cập nhật tình hình:

    - Cổ tử cung của cháu mở 6 phân rồi chú nhé! Chắc lát nữa là đẻ thôi! Không tin á? Đây! Cháu chụp ảnh post lên Phây cho xem!..

    Lúc lên bàn đẻ cũng là lúc vợ mình bị những cơn đau dày vò đến gần như mòn hơi cạn sức. Cái cảm giác phải nhìn vợ mặt đỏ gay, thở hồng hộc, rồi oằn lưng lên rặn, trong khi mình đứng ngay cạnh mà lại chẳng thể giúp vợ được gì quả thực là khó chịu cực kỳ! Nghe lời bác sĩ, vợ mình dùng hết sức hít một hơi thật sâu, rặn một phát rõ mạnh, mình nghe "phụt" một phát, cảm giác như con đã chui ra, mình mới quay sang hỏi bác sĩ:

    - Ra rồi phải không ạ?

    Bác sĩ gật đầu, bảo:

    - Ừ! Ra rồi! Nhưng là c*t ra, chứ con thì chưa ra đâu. Động viên vợ rặn tiếp đi!

    Vật vã mãi cuối cùng cũng xong, vợ và con mình được chuyển sang phòng sau sinh. Mình ra cổng mua cháo cho vợ, mua nước nóng về pha sữa cho con, còn dìu cả vợ mình ra tận nhà vệ sinh đi tè. Trong lúc vợ đang tè xè xè, mình trợn mắt nhìn, xong hỏi vợ với giọng ngạc nhiên không hề nhẹ:

    - Sao lại cạo nhẵn thín đi thế?

    Vợ bảo:

    - Đọc trên mạng, người ta khuyên là cạo đi thì sẽ dễ đẻ hơn!

    Mình cười: Vớ vẩn!

    Vợ cự lại:

    Không vớ vẩn đâu, có cơ sở khoa học cả đấy! Anh cứ tưởng tượng con mình nó đang ở trong hang, nó nhìn ra ngoài cửa hang, thấy trời sáng choang choang, thoáng đãng, chắc chắn sẽ muốn chui ra, chứ nếu để cái cửa hang rậm rạp, lòa xòa, nó tưởng ông ba bị, tưởng con ngáo ộp có râu, nó sợ, còn lâu mới dám ra!

    Mình nghe xong gật đầu lia lịa, vì thấy có lí quá!

    Đối với mình, việc một người chồng chăm con và chiều vợ khi vợ vừa đẻ xong là chuyện rất bình thường, và là điều tất yếu phải làm. Ấy thế mà cái chị nằm ngay cạnh giường vợ mình thì cứ xuýt xoa:

    - Gớm! Kiếm được người chồng như chú bây giờ là hiếm lắm!

    Mình ngại quá, chỉ biết cười trừ, rồi quay sang hỏi:

    - Thế chồng chị đâu mà không thấy vào chăm hai mẹ con?

    Chị nghe vậy thì buồn bã nhìn ra cửa, giấu tiếng thở dài:

    - Lão tuyên bố thẳng rồi: Đẻ toàn con gái thì tự gọi người đến mà chăm, lão không quan tâm! Chỉ duy nhất lần chị sinh con bé đầu lòng, lão có ghé vào thăm một buổi. Mang tiếng là thăm một buổi, nhưng lão chỉ ngồi nhìn con được tí, còn đâu là lão đi khắp các phòng, thấy phòng nào có gái đẻ xinh xinh, trẻ trẻ, là lão đứng rình, chờ để xem nó cho con bú!

    Nói đến đó, giọng chị nghẹn đi, và lại thở dài. Mình không dám nhìn vào mắt chị, nên không rõ có giọt lệ nào đang lăn ra từ nơi đó hay không..

    Rồi ở cái giường ngay phía sau mình cũng thế, có đôi vợ chồng đang bế con trên tay mà mặt cứ buồn thiu. Mình ngó qua, thấy đứa bé này lạ quá: Tóc nó quăn tít, da nó đen sì như người châu Phi. Mình thắc mắc thì anh chồng giọng rầu rầu, bảo:

    - Vợ em mới đi xuất khẩu lao động ở Nigeria về, chắc vì ăn gạo, ăn cơm bên đó lâu quá nên sinh ra con mới đen như thế!

    - Vợ em về được bao lâu rồi?

    - Dạ! Được 7 tháng ạ!

    - 7 tháng mà đã đẻ rồi sao?

    - Vâng, đẻ non ạ! Tuy đẻ non nhưng trộm vía, bé cứng cáp lắm, nặng bốn cân hai, tóc dài chớm mang tai, răng cũng đã nhú lên được mấy cái.

    Vừa nói, anh chồng vừa đưa bàn tay vuốt mấy lọn tóc phất phơ trên gương mặt bơ phờ của người vợ với đầy vẻ trìu mến, yêu thương..

    Còn ở cái giường liền ngay bên, lại một chị khác đang ôm con khóc sụt sùi, anh chồng thì ngồi ngay cạnh, nắm chặt tay vợ mãi không rời. Mình hỏi:

    - Sao vậy? Em bé không khỏe à?

    Thì chị vợ trả lời:

    - Dạ không! Bé ngoan và rất nhanh nhẹn anh ạ!

    - Ô hay! Con ngoan, con khỏe, chồng cũng ở bên cạnh quan tâm, chia sẻ, thế còn khóc cái gì?

    Chị vợ nghe vợ nghe vậy thì giọng lại nghẹn đi:

    - Đây không phải là chồng, mà là anh rể em ạ! Anh ấy nói dối vợ lên công ty họp để tranh thủ ghé qua thăm 2 mẹ con em thôi! Giờ chị gái em đang gọi điện giục anh ấy về rồi!

    Dứt lời, bờ vai cô gái trẻ lại rung lên từng hồi nức nở không thôi..

    Ra vậy! Nhờ đưa vợ vào đây đẻ, mình mới hiểu ra được một điều: Rằng cảm giác đau trong khi đẻ, với tất cả đàn bà, chắc là đều giống nhau, bởi nó do thượng đế, do tự nhiên quy định. Nhưng cảm giác sau khi đẻ, với mỗi người đàn bà, có lẽ sẽ khác nhau, bởi nó phụ thuộc rất nhiều vào người đàn ông, vào người chồng mà người đàn bà đã chọn.

    Tác Giả: Võ Tòng Đánh Mèo
     
    Dã Miêu, Eve nguyễnMộcAnh1997 thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Bài viết:
    4,094
    Trải nghiệm lần đầu đi đẻ của ông bố 9x

    Câu chuyện của Quang Ngọc nhận được nhiều lượt thích và chia sẻ trên mạng xã hội.

    [​IMG]


    Đưa vợ đi đẻ

    Các thanh niên ạ! Có vợ sáng mắt 1, đưa vợ đi đẻ được sáng thêm 7-8 lần.

    Bệnh viện phát cho mỗi người một bộ đồng phục hoa kín mít từ cổ đến gót chân. Cả đội lối đuôi nhau lên phòng chờ sinh, lẫm chẫm nhìn rõ ngộ.

    Có đưa vợ đi đẻ mới biết "thế giới bà bầu" nó như thế nào. Cao, thấp, to, nhỏ, béo, gầy, xinh, xấu đủ cả, tựu chung điểm giống nhau chỉ là cái bụng tròn tròn và biết động đậy.

    Ở đây chia rõ ranh giới "team bà bầu" và "team người thân", tạm gọi là bên kia hành lang nhé.

    "Bên kia hành lang" là thế giới của các mẹ "mướp": Phòng chờ sinh, nơi mẹ "mướp" chuẩn bị tinh thần lâm trận thật vô cùng...phức tạp. Tiếng xuýt xoa, tiếng phì phò đều đều tập thở lẫn tiếng khóc kêu than, tiếng ùng ục, uỵch uỵch của cái máy nhỏ nhỏ y tá mang vào (sau mới biết là máy đo tim thai). Đủ loại sắc thái, nhưng đa phần là nhăn nhó khó khăn, khóc mếu với người nhà. Có mẹ bầu to uỵch ngồi góc phòng khoe đẻ đứa thứ 3 thì cứ cười hềnh hệch.

    Phía còn lại là bên này hành lang, nơi có sự trợ giúp từ các mẹ và người thân. Nơi này đông vô cùng và ngột ngạt.

    Ám ảnh thay, trong cái thời tiết Hà Nội xấp xỉ 39 độ C, cùng 5 chiếc máy điều hòa phả hơi nóng liên tục từ trưa vào dãy hành lang kín mít dài 30-40 m, rộng 90 cm với khoảng 50 người sấp ngửa, đứng ngồi đủ cả. Quả thật nó như một cái hầm, mùi người và mùi mồ hôi chua lòm quyện lẫn, thật "dễ thương".

    Được xông hơi bất đắc dĩ trong cái hầm nhân tạo này từ sáng, em cảm giác giảm cân nhanh chưa từng thấy, nhưng chưa vui bằng kiến thức mình được mở mang các mẹ ạ.

    "Mở 5 phân rồi", "làm đẻ không đau rồi", "đẻ rồi nhé, đẻ rồi".

    Từ hoang mang đến hoảng loạn là những gì em thấy. "Đẻ rồi" thì em biết, chứ "đẻ không đau" thì mới biết nó là tiếp thuốc giảm đau trong khi sinh, còn mở 5 phân tức là chỗ "ấy" của các mẹ mở để em bé chui ra. Em ướm ướm nó cỡ rộng tầm nắm tay em các bác ạ.

    Vợ em thì đau cũng được vài tiếng rồi, bác sĩ đưa vào phòng chờ sinh, kết nối với mọi người bằng điện thoại. Gọi nghe vợ hổn hển vì đau mà lòng em cũng thắt lại, đau lắm nhưng chắc thua vợ em cả trăm lần. Cả bà nội, bà ngoại túc trực từ trưa, thì em đã khuyên 2 bà về nghỉ ngơi. Còn em quyết tâm "solo" đến sáng nếu cần, luyện tập suốt mùa Euro vừa rồi nên cũng tự tin.

    Sốt ruột! Thật đó, em kiểu ngồi trên đống lửa. Ở đây họ cách ly "team người nhà" với "team chờ sinh" các bác ạ. Tách biệt luôn, không thấy gì, có cái phòng thông tin hỏi đáp gì đó thì vắng hoe, thi thoảng có y tá ló đầu ra hét: "Người nhà chị Nguyễn....Hà đâu?", giật mình phi vào thì được ký mỗi phát rồi đuổi ra, đảo vội mắt nhìn quanh thì cũng chẳng có ai để hỏi cả, chắc giao ca.

    Tầm này người nhà với bạn bè đến thăm, váy ngắn nước hoa thơm phức, khác hẳn mùi mồ hôi chua loét từ chiều. Đi thăm mà cứ sexy như catwalk ý, anh trai mặc áo 3 lỗ khoe body, chị gái váy ngắn quần đùi sát mông, dập dìu, dập dìu...lại còn "vui vẻ" cười hô hố vì vô tình gặp người quen, kiểu như tỷ năm không gặp. Em đang mệt thì chớ.

    Xéo bên trái tý là sinh theo yêu cầu. Có anh chồng nhà nọ có vẻ phấn khởi vì đươc vào lúc vợ sinh, thế mà em ở ngoài toàn nghe thấy chị vợ kêu hét ỏm tỏi, chửi kiểu phổ nhạc luôn. 20 phút sau anh chồng kia đi ra, mặt xám ngoét cười hềnh hệch:

    Xong rồi các bác ạ! Nhìn rõ hãi hùng!

    Nhưng..

    Có vậy mới biết lòng cha mẹ, mang nặng đẻ đau, sinh thành dưỡng dục.

    Trở thành một người cha là đặc ân, mà người vợ - 1 trong 2 người phụ nữ quan trọng nhất của đời mình đem lại. Em hạnh phúc, cao cả và tự hào lắm.

    Thương vợ cực, nhưng em chỉ biết động viên thôi.

    Cứ bạo mồm rằng, để anh đau hộ, anh sinh giúp được thì anh sẽ làm.. nhưng thực tế thì sợ hết cả hồn, cứ mắt thấy tai nghe thì các bác sẽ hiểu.
     
  4. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Bài viết:
    4,094
    Hài hước tâm sự ông bố lần đầu đưa vợ đi đẻ

    Vợ tôi hiền, vậy mà mang thai bỗng hóa thú dữ, ăn nhiều hơn mà tính tình cũng hung bạo. Bình thường thấy ai ăn thịt chó là mắng ra rả, vậy mà có thai lại thèm, ngày nào cũng làm một đĩa.

    Dear

    Lúc vợ mang thai, mẹ tôi bay vào Sài Gòn chăm cháu cho vợ chồng em trai. Mẹ vợ cũng bận rộn các cháu nhỏ lại ở quê nên ngại lên thành phố. Tóm lại từ lúc mang thai tới khi sinh nở, chỉ có vợ chồng tôi tự lo lắng cho nhau.

    Vợ tôi hiền, vậy mà mang thai bỗng hóa thú dữ. Ăn nhiều hơn mà tính tình cũng hung bạo. Bình thường thấy ai ăn thịt chó là mắng ra rả. Vậy mà có thai lại thèm, ngày nào cũng làm một đĩa.

    Cô ấy cũng không ngọt ngào như trước và hay nổi giận. Tôi chủ trương làm người chồng nhân dân nên nhiều khi bị vợ chửi xơi xơi vào mặt cũng nhịn. Tôi biết thằng cu con sau này sẽ nóng nảy quyết đoán lắm đây. Những người bạn tôi đến thăm mấy lần còn chạy mất dép. Tụi nó kháo nhau: "Tưởng chó đẻ mới dữ ai dè vợ mày còn dữ hơn".

    Ngày sắp nhảy ổ, vợ dặn lúc nào anh cũng phải lên dây cót sẵn sàng, hễ em đau bụng là phải đưa vợ chạy vào bệnh viện. Tuần cuối của vợ, tôi cắt phép nghỉ ở nhà. Nhìn cô ấy căng thẳng, tôi lấm lét không dám thở mạnh. Vợ tôi có vía sư tử, dại mà động vào là ăn dép lúc nào không biết.

    Tôi cùng vợ chuẩn bị sẵn bao nhiêu hành trang cho vợ đi sinh, để sẵn một góc, hễ có chuông báo động là chạy. Một hôm ăn xong thì vợ lăn ra nhăn nhó bảo đau bụng. Tôi như rô bốt được lập trình sẵn, lại vốn tâm lý căng thẳng nhiều hôm nên nghe thế liền bay đến xách hai giỏ áo quần, chạy ù ra ngõ gọi taxi.

    Xong xuôi chạy ngược vào bế thốc vợ đưa lên xe. Vợ tăng những 23 cân, cái ngõ xóm lại dài nên bế một lát là tôi mệt lả người. Lúc đó vợ có giơ tay giơ chân nói gì đó nhưng tai tôi ù đặc không nghe thấy gì.

    Lên taxi phóng được một đoạn tôi mới hoàn hồn hiểu lời vợ nói. Cô ấy đau bụng ị chứ không phải đau bụng đẻ. Thế là vội vàng quay về nhà cho vợ giải quyết. Tôi được một phen tẽn tò.

    Hôm vợ đau bụng thật còn gian truân hơn. Đang nằm ngủ thì tôi thấy ướt lạnh cả chân, quay sang thấy vợ tè dầm. Thấy vợ nhăn nhó, tôi còn nhẹ nhàng bảo: "Em em, dậy thay quần kẻo lạnh ốm, tội chưa, mệt đến nỗi tè cả ra".

    Vợ tôi lúc ấy bỗng rú lên, vả cho tôi một phát: "Đồ ngu, em vỡ ối rồi". Tỉnh ngủ, tôi thắc mắc vì sao vỡ nước ối mà vợ không đau bụng lắm rồi sực nhớ ra có nhiều trường hợp vỡ nước ối mà không sinh kịp sẽ làm chết con vì ngạt thở.

    Nhớ đến đâu tôi bủn rủn chân tay đến đó, giục vợ đi bệnh viện ngay. Quýnh quáng đến độ cứ cầm cái điều khiển tivi mà bấm số gọi taxi. Vợ nhắc tôi mới lật đật vứt xuống tìm điện thoại.

    [​IMG]

    Lúc này vợ tôi mới bắt đầu đau âm ỉ rồi dữ dội, nghe vợ rên la tôi càng hoảng, nghĩ mãi không nhớ được số taxi nào, khi gọi cũng quên cả bấm mã vùng. Cuối cùng phải gọi cho thằng bạn nhờ nó gọi taxi hộ.

    Tôi thuộc dạng ốm yếu mà tối đấy bế vợ như bay ra ngõ. Vợ đau nên cấu tôi trầy xước cả lưng. Chạy một đoạn thì vợ đau quẫy nhiều suýt làm tụt cả quần tôi. Khi đó tôi mới nhận ra mình chỉ đang ở trần mặc xà lỏn. May là trong đêm khuya không ai trông thấy.

    Lúc trở vào nhà lấy giỏ áo quần, mặc dù đã chuẩn bị và tập trận trước nhưng vì lo sợ con ngạt thở nên không điều khiển được ý nghĩ và chân tay. Xách hai cái giỏ rồi, vậy mà thấy bịch bột giặt 5 kg mới mua để gần đấy tôi cũng xách đi luôn. Khi vào bệnh viện mới phát hiện ra điều này.

    Ngồi trong xe đến bệnh viện, vợ thi thoảng la lên vì đau, còn tôi tự dưng khóc lóc như đàn bà, luôn mồm "Con ơi cố lên, cố lên con ơi". Anh tài xế phải an ủi trấn an cả vợ chồng. Sau đó thấy không có người nhà đến, anh ta chủ động giúp chuyển vợ tôi và đồ đạc vào phòng. Thật tình là tôi không nhận thức được xung quanh vì quá lo lắng.

    Giây phút chờ đợi vợ vào phòng sinh càng căng thẳng tột độ. Đó là lần đầu tiên tôi cầu khẩn cả ông Trời, cả Phật cả Chúa, bất cứ ai miễn là phù hộ cho mẹ tròn con vuông. Tôi cứ nhắc đi nhắc lại với mình, vỡ ối rồi mà con chưa ra sẽ ngạt thở. Bao nhiêu tin tức thai phụ tử vong tôi từng đọc trước đó làm ruột gan tôi lộn nhào.

    Đi lui đi lại không ngừng trước phòng chờ sinh, tôi nhớ lại mấy cảnh trong phim Hàn thường ngồi xem với vợ. Bác sĩ sẽ mở cửa ra, mặt buồn rầu thông báo: "Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức". Tôi khóc như mưa. Đúng lúc đó thì hai cánh cửa mở ra, vị bác sĩ đáng kính mới mở miệng "Xin.." là tôi lăn đùng ra ngất xỉu.

    Khi tỉnh dậy, tôi được chào đón bởi một tràng cười của các chị em, người nhà bệnh nhân và các y tá, điều dưỡng. Ai nấy đều cười vì tôi làm chồng mà yếu bóng vía. Bác sĩ thì bảo tôi căng thẳng quá nên thiếu ôxy não, cơ thể tạm thời bị "mất điện".

    Vợ tôi đang nằm bên cạnh và cười rất tươi. Kế đó là thằng cu con, vì nó tôi đã khốn đốn suốt hơn 9 tháng. Cảm xúc vỡ òa, tôi khóc lần nữa. Mọi người lại ồ lên cười, trêu vợ tôi phải đẻ thêm vài lần để chồng được thực tập nhiều hơn. Xấu hổ nhưng tôi mặc kệ, được làm bố là đã quá kiêu hãnh rồi.

    Đó là kỷ niệm nhớ đời khi sinh đứa con đầu lòng mà vợ chồng tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi vui và cảm thấy thiêng liêng. Vợ tôi sinh xong thì hiền lành trở lại. Nhưng bây giờ cô ấy sắp hóa sư tử nữa rồi. Chúng tôi sẽ sinh bé gái vào cuối năm này. Nhưng thôi, tôi chịu được hết. Mọi người chúc mừng cho gia đình tôi nhé.
     
    Ấn Nguyệt Phù DungEve nguyễn thích bài này.
  5. Éc, e có bà cj họ bữa đi đẻ, lúc gần sinh rồi, bác sĩ bảo kí thủ tục mổ đi tại bé lớn quá, ổng zô thấy bả nằm trên giường đag rên vì đau, ổng nói một câu mà bà muốn nín đẻ luôn: "Lêu lêu đồ cởi chuồng." :) ? Nghe xog cả nhà muốn nhào zô quoánh ổng ghê. ;-;
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...