Trọng Sinh [Edit] Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học - Tiểu Tiểu Đích Hiểu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lacvuphongca, 14 Tháng một 2024.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Xuyên Qua Niên Đại Văn Bên Trong Làm Y Học

    Chương 51: Mai Mối 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà giờ phút này, ở huyện thành.

    Trong phòng ở của đơn vị, mấy đứa bé lúc nghỉ trưa ngoan ngoãn ở trong nhà không có chạy ra ngoài chơi.

    Trên tay mỗi người là kẹp tóc của bé gái, trên mặt bàn bên cạnh còn thả một đống lớn, cái gì nơ con bướm, cái gì bông hoa nhỏ, còn có động vật nhỏ, nhìn rực rỡ muôn màu, kiểu dáng mới lạ đáng yêu. Các bé gái chỉ cần liếc mắt liền sẽ thích.

    Mấy đứa nhỏ nghiêm túc làm việc, trải qua khoảng thời gian này bán hang bọn nhỏ đã thành công tìm được con đường kiếm bộn tiền.

    Một đống vải vụn không tốn bao nhiêu tiền, lại có thể làm mười mấy cái kẹp tóc, giá bán một cái kẹp tóc là năm mươi xu, một nhóm hàng bán đi cũng được hàng chục đồng.

    Dựa theo tốc độ của năm người bọn họ, hai ngày có thể ra một lần hàng, trung bình một ngày có thể kiếm được bằng một tháng lương của người khác.

    Nếm được ngon ngọt mấy đứa nhóc con đã hóa thân thành công nhân nhà máy, trừ thời gian lên lớp liền ở trong nhà làm thủ công mỹ nghệ.

    Nửa tháng nữa, chờ đến lúc bọn họ đi Nam Thị tìm chị liền có thể có thật nhiều thật là nhiều tiền nha ^_^.

    Chỉ có thể nói mấy đứa nhóc con đã bắt đầu thể hiện dáng vẻ đại lão giới kinh doanh trong tương lai, chỉ với chiếc kẹp tóc nho nhỏ này bọn họ đã có thể kiếm được không ít tiền rồi.

    Chỉ có điều người ta là xuyên qua "nữ chủ" làm cái này làm cái kia, Lục Thịnh lại bởi vì Lục Kiều trong lúc vô tình nói một câu liền đi lên con đường làm "nữ công", cũng đã rất lợi hại.

    Mấy đứa nhóc con rất lợi hại, thời điểm ra ngoài bày hàng vỉa hè miệng nhỏ ngọt phải biết, mở miệng một tiếng chị xinh đẹp hai tiếng chị xinh đẹp ai mà chống đỡ được, hơn nữa mấy đứa nhóc con đều lớn lên rất đáng yêu nữa chứ.

    Các chị em đều muốn bí mật ôm một đứa về nhà nuôi, có người đùa nói vậy với mấy đứa nhóc, nhưng mấy đứa nhóc nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, nói bọn họ sẽ chỉ làm em nuôi của các chị xinh đẹp.

    Ahhhhhh, dễ thương quá.

    Tôi thực sự ghen tị với chị của mấy nhóc, cô ấy thật hạnh phúc.

    Bên này, bác sĩ Lục hạnh phúc gặp Đại Khôi đi tìm đến.

    Đại Khôi đặc biệt đến gặp Lục Kiều để bày tỏ lòng biết ơn, lần trước trên xe lửa lần này tại bệnh viện cũng thế cô đã cứu vợ anh.

    "Bác sĩ Lục, cảm ơn cô rất nhiều, tôi xin lỗi vì lần trước đã không đưa vợ đi kiểm tra như cô nói." Đại Khôi vừa nói nói cảm ơn còn muốn khom lưng cúi đầu.

    Lục Kiều tay mắt lanh lẹ nhìn thấy động tác của anh liền lập tức tránh sang một bên, cái này cô thật không chịu nổi đâu nha.

    Người ta đã cố ý tới ngỏ ý cảm ơn, Lục Kiều cũng liền quan tâm hỏi thăm vài câu.

    "Kết quả kiểm tra đã có chưa? Có phải là mang thai ngoài tử cung không, còn có phẫu thuật sắp xếp thế nào rồi, lúc nào làm phẫu thuật?"

    "Kết quả xét nghiệm đã có, quả nhiên là mang thai ngoài tử cung, dự định ngày mai sẽ phẫu thuật, nói phải chuẩn bị một chút, chẳng qua buổi tối vợ tôi lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, mặc dù không đau như ban ngày, nhưng nhìn tinh thần không tốt lắm."

    "Đó là chuyện bình thường, tác dụng châm cứu lúc chiều thuyên giảm, đau một chút cũng là bình thường, có chuyện gì tìm bác sĩ khoa phụ sản bên kia là được."

    "Vâng, vâng, tôi biết rồi, còn một chuyện, chờ vợ tôi xuất viện về nhà chúng tôi mời mời cô về nhà ăn cơm, không biết bác sĩ Lục ngài có thời gian không."

    Ăn cơm?

    "Ừm, cái này, chưa chắc tôi đã có thời gian." Lục Kiều ước lượng công việc từ lúc cô đến bệnh viện Quân đội đến nay, cảm thấy bữa cơm này sợ là không rảnh đi ăn rồi.

    "Không sao, không sao, lúc nào cô rảnh, cô nói cho chúng tôi một tiếng, tôi sẽ đến đón cô."

    "Vậy cũng được." Người ta đã nói đến mức này, nếu còn không đáp ứng thì thật quá phận.

    Ngày hôm sau, Lý Thúy Thanh phẫu thuật, nhưng mà trong lúc phẫu thuật lại xảy ra tình huống bất ngờ.

    Cần cắt bỏ một bên ống dẫn trứng và phải có giấy xác nhận đồng ý của gia đình, nếu không cắt bỏ ống dẫn trứng sẽ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của bệnh nhân và gây nguy hiểm đến tính mạng của người lớn.

    Nhưng mà nếu cắt bỏ một bên ống dẫn trứng về sau sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai.

    Sau khi phẫu thuật xong, lúc Lý Thúy Thanh biết được tin này trực tiếp cào mặt Đại Khôi thành mặt hoa, nếu không phải còn nằm trên giường bệnh, Lý Thúy Thanh có thể đánh cho anh một trận.

    Những chuyện này đều là Lục Kiều nghe được từ trong miệng Trần Hỏa, không biết Trần Hỏa này như thế nào, luôn thích lôi kéo Lục Kiều lảm nhảm chuyện bát quái, tin tức ngầm trong bệnh viện không có tin nào mà hắn không biết.

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Cái này mà không đi làm cẩu tử (*) thật là nhân tài không được trọng dụng nha.


    (*) Cẩu tử: Paparazzi hay còn chỉ phóng viên chuyên săn tin, săn ảnh của những người nổi tiếng.

    Dù thế nào cũng là người quen, sau ngày thứ hai Lý Thúy Thanh phẫu thuật Lục Kiều xách túi hoa quả đến phòng bệnh thăm.

    "Ô ô ô, Đại Khôi cái gã đàn ông đáng giết ngàn đao kia thế mà không nói cho tôi biết liền ký tên, ô ô ô, sau này nếu không sinh được con trai, tôi sẽ đá cái đồ chó này."

    "Bác sĩ Lục, mệnh tôi thật khổ mà, gặp được người đàn ông như thế, tương lai khi tìm kiếm một người đàn ông cô phải mở to mắt mà nhìn đó, nhất định phải cảnh giác cao độ, dung mạo cô đẹp mắt như vậy đã có đối tượng chưa?"

    "Chưa." Lục Kiều nhìn Lý Thúy Thanh nằm trên giường bệnh, nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng cảm thấy thật bất đắc dĩ.

    Sớm biết như vậy nên buông đồ vật xuống chào hỏi xong liền đi, nếu không cũng sẽ không bị kẹt ở lại chỗ này.

    Biết Lý Thúy Thanh không đáng tin cậy, nhưng mà không biết cô ấy lại không đáng tin cậy như vậy, còn thông báo cho cô ấy một tiếng? Lúc đó cô đang nằm trong phòng phẫu thuật, chẳng lẽ Đại Khôi còn chạy vào nói cho cô một tiếng: "Vợ, đã đến lúc cắt ống dẫn trứng của em rồi, thông báo cho em một tiếng nha."

    Nếu Đại Khôi thực sự làm như vậy, anh sẽ bị coi là bệnh tâm thần đó!

    "Ồ, bác sĩ Lục chưa có đối tượng sao? Nếu không tôi giới thiệu cho cô nha, trong quân đội chỗ Đại Khôi có rất nhiều đồng chí nam, tất cả bọn họ đều cao to, dáng dấp đẹp mắt cũng không ít, cơ bắp kia.. Khụ khụ khụ, cái kia, ý tôi là nam đồng chí trong quân đội điều kiện rất tốt, tôi không nhìn lén những người đàn ông khác." Lý Thúy Thanh vừa giải thích vừa nhìn về phía Đại Khôi đang nhìn cô với ánh mắt hoài nghi.

    Lục Kiều: Chị dâu, ngay trước mặt người đàn ông của chị, chị còn nói lời hổ lang chi từ gì vậy?

    Lục Kiều len lén liếc nhìn Đại Khôi trong phòng bệnh, yên lặng đồng tình.

    Đại ca, tình yêu là một vệt ánh sáng, màu xanh lá cây (*) để anh hốt hoảng!


    (*) Ý chỉ bạn Đại Khôi bị đội nón xanh ^_^

    Nếu muốn sống một cuộc sống tốt, trên đầu phải có một chút màu xanh lá cây.

    Đại Khôi biểu thị, khổ người anh không đủ cường tráng? Cơ bắp nhìn không tốt sao?

    Vợ anh thật sự nhìn người đàn ông khác à?

    "Anh nhìn cái gì mà nhìn, em đang nói chuyện với bác sĩ Lục đó, anh đừng ngắt lời!" Lý Thúy Thanh có tật giật mình quát lớn một câu.

    Không đợi Lý Thúy Thanh mở miệng lần nữa, Lục Kiều đã liên tục không ngừng mở miệng: "Không cần không cần, tôi còn trẻ mà, hơn nữa ở nhà vẫn còn ba đứa em trai phải nuôi, chuyện này không vội, cái kia, tôi còn có chuyện phải làm. Tôi không ở lại nữa, tôi đi đây."

    Nói cho hết lời, Lục Kiều tranh thủ thời gian đứng dậy liền vội đi ra bên ngoài, tư thế kia giống như phía sau có chó đang đuổi theo vậy ^_^.

    Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Lý Thúy Thanh vội vàng nhìn bóng lưng bác sĩ Lục vội vàng rời đi.

    Quay đầu lại, cô nói với Đại Khôi: "Bác sĩ Lục rất bận sao?"

    "Ừm ừ, bề bộn nhiều việc." Cho nên em đừng làm mai mối cho người ta.

    "A, vậy sao, vừa rồi bác sĩ Lục đi nhanh như vậy, không biết còn tưởng có chó đang đuổi phía sau mông cô ấy nữa." Lý Thúy Thanh lẩm bẩm với vẻ mặt khó hiểu.

    Đại Khôi: .

    Anh không biết phải giải thích thế nào.

    Vợ à, khả năng đuổi theo bác sĩ Lục không phải chó mà.. Chính là bản thân em đó!

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Khụ khụ, tốt nhất vẫn đừng nên nói như vậy, nếu nói ra, anh có thể bị vợ đánh chết!

    * * *

    "Bác sĩ Lục, chủ nhiệm Chu tìm cô, bảo cô đến phòng làm việc của bà ấy một chuyến."

    "Còn có, chủ nhiệm Chu yêu cầu cô mang theo hồ sơ bệnh án với cả phương án trị liệu."

    Ngay khi cô vừa ra khỏi phòng bệnh của Lý Thúy Thanh, cô đã được người thông báo.

    Vội vàng trở lại phòng làm việc, lấy hồ sơ bệnh án và kế hoạch điều trị vừa viết xong, vội vã đến phòng làm việc của chủ nhiệm Chu.

    Vài phút sau, đến văn phòng chủ nhiệm Chu.

    "Đông đông đông!"

    Đưa tay gõ cửa.

    "Mời vào." Cách một cánh cửa, giọng nói của Chu Lan vang lên.

    Đợi Lục Kiều đẩy cửa ra còn chưa kịp bước vào phòng, Chu Lan đã lên tiếng.

    "Đồ vật có mang tới không?"

    "Mang theo." Lục Kiều giơ tay lên.

    "Được rồi, vậy thì đến phòng hội nghị họp, Tiểu Trương sẽ thông báo cho các bác sĩ khác đến phòng họp."

    Chu Lan nói xong đã hai ba bước đến chỗ Lục Kiều, cầm lấy hồ sơ bệnh án trong tay Lục Kiều, ném xuống một câu "Theo kịp" vừa đi ra ngoài.

    Lục Kiều ngoan ngoãn chạy theo.

    Đi sau chủ nhiệm Chu hai bước, cô nhìn chủ nhiệm Chu vừa đi vừa đọc từng trang những gì cô viết.

    Vừa đi, Chu Lan lật qua vài trang, lúc bọn họ đến phòng hội nghị những người khác vẫn chưa tới.

    Bước vào phòng họp, Chu Lan đi đến hàng ghế đầu ngồi xuống.

    Dường như phát hiện Lục Kiều không đi theo, Chu Lan ngẩng đầu lên nhìn một cái.

    "Thất thần làm gì, tới ngồi, thuận tiện nói một chút phương án trị liệu của cô."

    Lục Kiều nhanh chóng đi qua, đặt mông ngồi xuống.

    À, bài kiểm tra của chủ nhiệm Chu tuy muộn nhưng đã đến rồi!
     
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Xuyên Qua Niên Đại Văn Bên Trong Làm Y Học

    Chương 52: Châm Cứu 1

    Không sao đâu Tiểu Lục, cháu cứ việc châm, ông không sợ đau đâu. "

    Nam tử hán chảy máu không đổ lệ, tuổi này của ông còn sợ đau gì chứ.

    Nghe thấy tiếng ông lão vỗ vỗ lồng ngực, Lục Kiều ngước mắt lên nhìn sang.

    Khóe miệng hiện lên một nụ cười thân thiết, cô giơ ngón tay cái lên khích lệ:" Tần Lão, tôi xem trọng ngài nha. "


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Xuyên Qua Niên Đại Văn Bên Trong Làm Y Học

    Chương 52: Châm Cứu 2

    "Tiểu Lục à, cái này đâu đau đâu, lần trước cháu còn nói lúc châm cứu sẽ đau còn nói ông cố gắng chịu đựng một chút." Tần Lão vui vẻ mở miệng nói.

    "Sớm thôi, ngài đừng nhúc nhích." Lục Kiều nhếch môi, ngân châm trong tay cô hàn quang lập loè, ngón tay lần nữa sờ chuẩn một vị trí, ngân châm trên tay đâm xuống nhanh chuẩn không chút do dự.

    Theo ngân châm đâm xuống..

    "A, a, a, đau đau đau đau đau!"


     
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Xuyên Qua Niên Đại Văn Bên Trong Làm Y Học

    Chương 53: Ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói 1

    "Chú Giang, ngày mai chúng cháu sẽ ngồi xe lửa đi tìm chị gái cháu, chú ở nhà một mình phải chiếu cố mình thật tốt nha."

     
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Xuyên Qua Niên Đại Văn Bên Trong Làm Y Học

    Chương 53: Ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay khi Lục Phóng vừa mở miệng, Giang Khôn đã không nhịn được nữa.

    Ngồi xe lửa, đi tìm Lục Kiều?

    Mấy thằng nhãi con này muốn lên trời sao.

    Đặc biệt là lúc lấy ra mấy vé tàu đến Nam Thị từ cặp sách của bọn nhóc, Giang Khôn cảm thấy sợ là mình sẽ không thể quản được những đứa trẻ này.

    Cũng may hôm nay có chuyện như vậy, nếu không hai ngày sau anh đi làm về, phát hiện căn nhà trống rỗng, anh mới biết chuyện tốt bọn họ đã làm?

    Ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói.

    Nhất định phải thu thập!

    Vài phút sau, năm nhóc con ngồi xổm thành hàng.

    Ở góc tường, năm nhóc con ngồi xổm, không đủ một giờ ai cũng không được ăn cơm.

    Buổi tối..

    Lục Kiều mới từ bệnh viện trở lại chỗ ở, đang định cầm quần áo đi tắm.

    "Đinh linh linh, đinh linh linh.." Điện thoại trong phòng khách vang lên.

    Hôm nay chủ nhiệm Chu không về, Lục Kiều ở một mình trong phòng, khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô lập tức đi tới nhấc máy.

    "A lô, xin chào."

    "Lục Kiều, tôi là Giang Khôn, có vấn đề tôi phải nói với cô, chiều nay tôi mới phát hiện ra, chính là mấy đứa Lục Thịnh còn có hai đứa con của tôi.."

    Bên kia điện thoại, Giang Khôn báo cáo tất cả mọi chuyện qua điện thoại cho Lục Kiều bên này về chuyện tốt mà mấy hùng hài tử đã làm, đặc biệt nhấn mạnh phê bình mấy thằng nhãi con vụng trộm mua vé xe lửa muốn vụng trộm đi ra ngoài chơi.

    Điện thoại bên này, Lục Kiều nghe từng chuyện từng chuyện một, quả thực là được đổi mới tam quan.

    Thật là nghe đến ngu người luôn? Mấy thằng nhóc Lục Thịnh này cũng quá lợi hại đi?

    Tốt lắm, tiếp tục cố gắng, nhưng mà chuyện vụng trộm trốn đi vẫn không nên, chẳng may bị bọn buôn người bắt cóc, vậy sẽ không thể tìm về được.

    "Mấy đứa Lục Thịnh thật sự là quá mức, làm sao có thể làm như vậy chứ? Anh cứ để bọn họ chạy tới, quay đầu tôi thu thập bọn họ, ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói, lúc này tôi mới đi nửa tháng đã dám làm như vậy, qua một đoạn thời gian nữa không biết sẽ thế nào." Lục Kiều phối hợp khiển trách mấy đứa nhóc trong điện thoại.

    Nghe thấy Lục Kiều "tức giận" như vậy, ngược lại Giang Khôn còn khuyên nói: "Không không không, Lục Kiều cô cũng đừng tức giận, tôi đã giáo huấn bọn chúng, để bọn chúng ngồi xổm một tiếng, bọn chúng còn nhỏ, lần này bỏ qua đi."

    "Không được, nhất định phải thu thập cho bọn chúng một bài học, ngài bên kia có rảnh rỗi không, vé xe lửa đều đã mua, đừng lãng phí, đưa mấy người bọn hắn tới, tôi muốn đích thân giáo huấn bọn hắn."

    "Ừm, tôi rảnh."

    Nói đến chuyện sau đó, Giang Khôn cảm thấy như mình bị lừa, không chỉ đồng ý đưa người tới, mà còn giúp người ta thuyết phục đừng giáo huấn bọn chúng ^_^?

    Anh cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

    Bên này, Lục Kiều cúp điện thoại, khóe miệng vụng trộm giơ lên một vòng cười trộm.

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    A, mấy thằng nhóc rốt cục cũng sắp đến, nửa tháng không gặp, cô rất nhớ bọn nhóc.

    Nhưng mà, chuyện vụng trộm mua vé xe lửa dự định đi ra ngoài, cô nhất định phải nghiêm khắc phê bình mấy người bọn hắn.

    Chuyện này cực kỳ nguy hiểm, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì sao?

    Nhặt quần áo trong tay lên, lần nữa đi về phía phòng tắm, và vài phút sau có tiếng nước chảy tí tách giọt trong phòng tắm.

    Ngày hôm sau, không ít người trong bệnh viện Quân đội nhận thấy hôm nay tâm trạng của bác sĩ Lục hình như rất tốt.

    Khi hành lang lần nữa truyền đến tiếng hô đau quen thuộc của Tần Lão "A a a a a"

    Người trong bệnh viện Quân đội biểu thị: Bác sĩ Lục hạ châm vẫn đau như mọi khi. "

    Nghe động tĩnh của Tần Lão một chút, hẳn là đau đớn biết bao.

    Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục thêm vài phút đồng hồ, ừm, lần này so với ban đầu thời gian ngắn hơn một chút.

    Trong phòng bệnh, Lục Kiều nghiêm túc hạ châm lên chân Tần Lão, thỉnh thoảng chỉnh lại ngân châm một chút, thuận tiện kiểm tra một chút khoảng thời gian này tình huống trị liệu như thế nào.

    Cô duỗi tay ra, ngón tay trắng nõn gầy gò di chuyển ngân châm trên huyệt đạo trên đầu gối Tần Lão.

    " Có đau không? "Giọng nói trong trẻo của Lục Kiều vang lên trong phòng bệnh.

    Đồng chí cảnh vệ bên cạnh nhìn mồ hôi lạnh trên trán Tần Lão, yên lặng lui ra phía sau nửa bước cùng bác sĩ Lục bảo trì khoảng cách an toàn.

    Khả năng cao là tất cả mọi người bên ngoài đều nghĩ lúc này Tần Lão không còn đau đớn nữa vì đã ngừng la hét, nhưng chỉ có đồng chí cảnh vệ canh giữ trong phòng bệnh mới biết Tần Lão đau đến mức nào.

    Đàn ông chảy máu không đổ lệ, chỉ là chưa tới lúc thương tâm.

    Dáng vẻ của Tần Lão không phải là không đau, mà là cực kỳ đau, lại sĩ diện, cố nén đau không có kêu ra tiếng.

    " Đau, đau, đau chết. "Tần Lão kìm nén cố sức trả lời một câu.

    Từ lần châm cứu đầu tiên, ông đã biết tại sao Lục Kiều dặn ông phải ăn sáng, dựa theo giải thích của Lục Kiều chính là sợ sau khi châm cứu sẽ đau, không có tâm tư ăn điểm tâm.

    Đây thực sự là nói tiếng người sao?

    Có điều, sau khi châm cứu, lão gia tử thật sự là cái gì cũng không muốn làm, ông chỉ muốn nằm xuống, đau đớn khiến ông sống không bằng chết.

    Mà bác sĩ Lục nghe được lời này của Tần Lão vẫn mặt không biểu tình như cũ, vẻ mặt nghiêm túc điều chỉnh vị trí của ngân châm, khẽ lay động ngân châm.

    Cô lại lên tiếng, hỏi:" Còn ở đây thì sao, có đau không? "

    " Đau, cháu có thể ngừng cử động không? "Tần Lão nói lời này đã nghiến răng nghiến lợi.

    " Không thể. "Lục Kiều không chút do dự mở miệng cự tuyệt, lập tức nghĩa chính ngôn từ giải thích nói:" Đây là kiểm tra bình thường, không kiểm tra làm sao tôi biết chân này của ngài khôi phục được thế nào rồi? Đừng lộn xộn, nếu kim không được đặt đúng cách, còn phải hạ châm lại một lần nữa. "

    Hạ châm lại một lần nữa, vậy, vậy, vẫn là đừng làm nữa.

    Nghe lời nói của Lục Kiều, nhất thời Tần Lão không dám động đậy.

    Cho dù hôm nay chết vì đau, ông nhất định sẽ không nhúc nhích, để không phải chịu thêm một châm như vậy nữa.

    " Đúng vậy, đừng nhúc nhích, vài phút nữa sẽ xong. "Lục Kiều hài lòng, nhưng động tác trong tay vẫn không dừng lại.

    Mấy phút đối với người khác mà nói thì rất nhanh, nhưng đối với Tần lão lúc này mà nói giống như một năm.

    Về y thuật của bác sĩ Lục thì không cần phải bàn cãi, chỉ trong nửa tháng qua, chân của ông có thể khôi phục đến trình độ này, Tần Lão rất cảm kích.

    Nhưng mà, nhưng mà, người trẻ tuổi kia nhìn thì ngoan ngoãn thông minh nhưng thực ra lúc xuống tay thật hung ác nha.

    Ngay cả người bệnh đau chết đi sống lại, Tiểu Lục cô nương này thế mà còn có thể mặt không đổi sắc tiếp tục hạ châm, thời điểm hạ châm lại còn uy hiếp người bệnh, loại bác sĩ này thực tình không thấy nhiều.

    Quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài, nhìn bình thường thì là một tiểu cô nương ôn nhu, dịu dàng, vậy mà khi làm bác sĩ lại chính là gương mặt khác.

    Chuyển sang góc độ bác sĩ Lục, đó chính là ý chí sắt đá, thủ đoạn độc ác.

    Khụ khụ khụ, đừng hiểu lầm nha, đây không phải là đánh giá của riêng Tần Lão về bác sĩ Lục.

    Bây giờ trong bệnh viện Quân đội này, ai mà không biết bác sĩ Lục, hạ châm một cái có thể làm cho một đại lão gia phải gào to.

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Vài phút sau, Lục Kiều kiểm tra xong. Cô ngước lên nhìn thoáng qua sắc mặt của lão gia tử, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, nhưng trong mắt lại lóe lên một vòng ý cười.

    " Tần Lão, nhịn một chút liền đi qua, ngài không phải đã nói, trúng đạn cũng không đau sao, mấy cây ngân châm nho nhỏ này đâu tính là gì đúng không? "

    Ai ôi, nói vậy mà nghe được sao, đây chính là trần trụi trêu chọc lão nhân gia ông đó.

    Tần Lão không phục, hừ hừ hai tiếng, không cao hứng mở miệng dỗi trở về:" Cháu ghim kim so với bị đạn bắn đau hơn nhiều, châm nhiều như vậy mà cháu lại nói là chỉ mấy châm sao? "

    " Phiền cháu cúi đầu nhìn xem chân ông này, mấy chục châm đó có được không? "

    " Đại lão gia sợ kim tiêm."Lục Kiều trêu chọc, bắt đầu gỡ ngân châm ra khỏi chân Tần Lão.

    Động tác gọn gàng mà linh hoạt, cô hạ châm nhanh, tốc độ lấy ngân châm cũng rất nhanh.

    Đợi Lục Kiều gỡ xuống một cây ngân châm cuối cùng, ngẩng đầu liếc mắt liền đối mặt với thần sắc thống khổ của Tần lão.

    Cô kinh hãi khi thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Tần Lão.

    Tần Lão cũng nhận ra điều gì đó, đưa tay bối rối lau khóe mắt.

    Lão gia tử cả đời quật cường, sẽ không để người trẻ tuổi biết ông đau khóc.

    Nhưng mà, ngao, thật đau quá a a a a!

    Lục Kiều có chút xấu hổ.

    Cái kia, khụ khụ khụ, cô ghim kim thật sự đau như vậy à?

    Hẳn là, chắc không phải đâu.. nhỉ?
     
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
  7. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Xuyên Qua Niên Đại Văn Bên Trong Làm Y Học

    Chương 54: Nhân Duyên Tốt 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thím hàng xóm dẫn người đến cửa nhà Lý Thúy Thanh còn chưa muốn rời đi, lôi kéo Lục Kiều nói chuyện ở cửa.

    Cũng là người trong nhà nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chủ nhà Đại Khôi đi ra mới biết được là bác sĩ Lục đã đến.

    "Bác sĩ Lục, đến rồi sao không vào cửa, tới tới tới, vào nhà ngồi." Đại Khôi vung tay lên ra hiệu Lục Kiều tranh thủ thời gian vào nhà.

    Ở cửa, Lục Kiều mỉm cười với thím hàng xóm nhiệt tình, lúc này mới cất bước đi vào nhà.

    Mà thím hàng xóm đứng ngoài cửa nhìn thấy nụ cười của tiểu cô nương, làm cho bà tâm hoa nộ phóng (*).

    (*) Tâm hoa nộ phóng: Cực kì vui mừng, sung sướng.

    Ôi trời, cô bé này khi cười trông càng xinh hơn, làm trái tim bà cũng muốn say a.

    Đại Khôi giơ tay mời Lục Kiều vào nhà.

    Vừa vào nhà, mấy nam đồng chí trong phòng nhìn thấy Đại Khôi dẫn một cô gái trẻ tuổi vào cửa đều nhanh chóng đứng dậy.

    Trong đó hai người đàn ông đã kết hôn hai mặt nhìn nhau, sau đó lại nhìn ba tiểu tử độc thân bên cạnh một chút, liền nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.

    Bọn họ còn đang nói hôm nay Đại Khôi mời khách ăn cơm còn chọn toàn người đẹp mới mời, nháo nửa ngày hóa ra là có ý định kia đúng không?

    "Bác sĩ Lục đừng khách khí, mọi người đều là chiến hữu của tôi, cô cứ tự nhiên coi như là nhà mình." Đại Khôi vừa nói chuyện vừa kéo ghế ra, ra hiệu Lục Kiều ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên giới thiệu hai bên với nhau.

    Lúc giới thiệu, Lục Kiều mỉm cười đứng dậy, tầm mắt đảo qua mấy người đàn ông trước mặt, sau đó nghiêm túc chào hỏi bọn họ.

    Nhìn thấy điệu bộ này, không hiểu sao Lục Kiều lại nghĩ đến lần trước Lý Thúy Thanh nói sẽ làm mai mối cho cô, cho nên hôm nay đây là.. Đơn thuần chỉ ăn một bữa cơm thôi sao?

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    "Lục Kiều cô đến rồi à, cô ngồi chơi một chút nha." Ở phòng bếp bên kia, Lý Thúy Thanh thò đầu ra, nhìn thấy Lục Kiều liền nở một nụ cười rạng rỡ.

    "Nếu không, tôi đi phòng bếp hỗ trợ, các anh tùy tiện trò chuyện đi." Lục Kiều nói xong không đợi mấy đồng chí nam bên này mở miệng liền đi thẳng đến phòng bếp.

    "Không cần không cần, bác sĩ Lục cô cứ ngồi ngoài đó là được."

    "Ai nha, cô không cần hỗ trợ đâu, đôi tay của bác sĩ Lục cô cũng không phải dùng để nấu cơm."

    "Bác sĩ Lục.."

    Cho dù Lý Thúy Thanh có nói gì, Lục Kiều vẫn thành công tiến vào phòng bếp.

    Nói đùa, một cô gái như cô ngồi đợi bên ngoài cùng mấy người đàn ông, cô cũng không quen bọn họ nha, biết nói gì bây giờ?

    Trong phòng bếp, hai chị dâu nhìn thấy Lục Kiều tiến vào không khỏi vụng trộm dò xét.

    Lý Thúy Thanh cùng Lục Kiều tương đối quen thuộc hơn, vì vậy cô trực tiếp kéo người sang một bên thì thầm.

    Lục Kiều chủ động lấy một nắm rau rồi bắt đầu nhặt rau, nhìn Lý Thúy Thanh nháy mắt bên cạnh, cô có chút dở khóc dở cười.

    "Khụ khụ, bác sĩ Lục, cô có thấy mấy người bên ngoài kia không? Thế nào, có hay không.." Thấy vừa mắt?

    Lý Thúy Thanh cố kỵ còn có hai chị dâu bên cạnh nên không nói quá rõ ràng.

    Nhưng mà hai chị dâu lại là người từng trải, nghe xong liền minh bạch ý của Lý Thúy Thanh.

    "Tôi cảm thấy Tiểu Lý rất tốt, cao ráo, dáng dấp cũng đẹp mắt."

    "Ồ, tôi nghĩ Tiểu Lưu tốt hơn, tôi nghe nói nhà Tiểu Lưu mở nhà máy, điều kiện tốt, ngoại hình cũng không tệ."

    Hai chị dâu tiến lại gần một chút, mỗi người một câu khiến Lục Kiều cùng Lý Thúy Thanh lần lượt nhìn sang.

    Không phải đâu chị dâu, các chị nghe hiểu sao?

    "Hắc hắc hắc, tôi cũng biết một chút, Tiểu Chu cũng rất tốt, mặc dù là người nông thôn, nhưng thân hình cường tráng, là người đẹp trai nhất trong ba người." Lý Thúy Thanh không đồng ý.

    "Cái gì? Nhìn người không thể chỉ nhìn mặt."

    "Vậy còn muốn nhìn cái gì?"

    "Còn phải nhìn vào việc làm nữa, ha ha ha ha ha."

    "Ha ha ha ha, đúng vậy, nhất định phải cân nhắc."

    Lúc này Lý Thúy Thanh cũng không nhịn được cười, Lục Kiều đứng bên cạnh khẽ mỉm cười.

    Chậc chậc chậc, ba chị dâu đều là người từng trải, loại chuyện đùa tục này cũng không phải chỉ dành riêng cho đàn ông, phụ nữ mà đùa tục lên cũng không thua kém gì các ông.

    Lục Kiều chỉ cười cười không lên tiếng.

    Hôm nay cô tới đây ăn cơm, chỉ ăn cơm thôi.

    Ba chị dâu đều là người sảng khoái, Lục Kiều cũng không hề kiêu căng, không bao lâu liền thân quen, xưng hô cũng từ "bác sĩ Lục" đổi thành "Đại muội tử".

    Nói tóm lại, bữa cơm hôm nay chỉ cần Lục Kiều không xấu hổ, lúng túng chính là những người khác.

    Đến lúc ăn cơm, Lục Kiều cũng không do dự, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, đừng hiểu lầm, uống ở đây chính là uống canh.

    Nhưng ba người đàn ông độc thân lại xấu hổ.

    Lần đầu tiên gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, ba người đàn ông độc thân cũng đỏ mặt tim đập thình thịch.

    Bên này một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Đại Nữu còn ngồi sát bên cạnh Lục Kiều, bé còn rất dính người.

    Trong một ngôi nhà gần đó, cách thật xa đều có thể nghe được tiếng nói chuyện và tiếng cười đùa vui vẻ.

    Trong căn nhà bên này quạnh quẽ hơn rất nhiều, hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm, trên bàn cơm cũng đơn giản, một đĩa đậu phộng, một đĩa gỏi tai heo.

    Hai người ngồi vào bàn ăn, tuổi cả hai đều khá lớn, người đàn ông mặc áo xanh quân đội vui vẻ ăn một hạt đậu phộng, sau đó nhấp một ngụm rượu bên cạnh.

    "Khà!" người đàn ông sảng khoái kêu một tiếng.

    "Nhà Tiểu Trương hôm nay thật náo nhiệt nhỉ." Người đàn ông nói xong lại uống thêm một ngụm rượu.

    "Không phải sao, nghe nói là bác sĩ Lục kia tới, là bác sĩ Đông y mà Tiểu Giang sau khi trở về bên kia tìm được, chuyện này ông biết rõ hơn tôi mà, đúng không? Chuyện của Tiểu Giang lúc trước không phải bên quân đội các ông rất để ý sao, đoạn thời gian trước nghe ông đề cập tới bác sĩ Lục này hai lần rồi, ông quên rồi sao?"

    "Bác sĩ Lục, là bác sĩ khoa Đông y, là người chữa trị chân cho Tiểu Giang sao? Gần đây tôi có nghe được một số tin tức, hình như là người được bệnh viện Quân đội biệt phái tới cách đây một thời gian. Làm sao lại đến nhà Tiểu Trương ăn tối, bọn họ quen biết sao?" Người đàn ông nhớ đến bác sĩ Lục này, ông không hiểu sao cô lại có quan hệ gì với nhà Đại Khôi.

    "Chuyện này cũng thật trùng hợp, lần trước vợ Đại Khôi bị đau bụng, sau khi đến bệnh viện Quân đội gặp bác sĩ Lục, nghe nói cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều, cho nên để cảm ơn bác sĩ Lục đã cố ý để Cương Đản lái xe đi đón người tới dùng cơm." Người phụ nữ ở nhà mỗi ngày, nghe được tin tức ngầm nhiều hơn đàn ông của bà một chút.

    Nói đến thật đúng là trùng hợp, bác sĩ Lục này có vẻ nhân duyên rất tốt, đầu tiên là Giang Khôn, sau đó lại là gia đình Đại Khôi, thực sự cô rất có duyên với những người trong quân đội bọn họ.

    "Chuyện tình cảm đúng là nên như vậy, kia hẳn là nên cảm tạ người ta, ăn một bữa cơm rất tốt." Người đàn ông nói, thừa dịp vợ không chú ý ông lại vụng trộm rót thêm một ly rượu.

    Hơi ngửa đầu uống một hơi.

    Người phụ nữ vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy động tác nhỏ lén lút của ông chồng mình, lập tức tức giận, mở miệng lẩm bẩm: "Ông uống ít một chút đi, thời gian trước còn la hét không thoải mái, tôi thấy lúc uống rượu ông đâu có chỗ nào không thoải mái đâu."

    "Ôi, tôi chỉ có một thứ yêu thích này, uống một ngụm toàn thân thoải mái, một ngày không uống hai ngụm trong lòng không khỏi trống rỗng, được được được, bà đừng lải nhải, tôi không uống nữa." Người đàn ông cầm bình rượu lên, đứng dậy chuẩn bị cất nó đi.

    Vừa mới đứng dậy, có lẽ là do đứng dậy quá đột ngột, trước mắt bỗng nhiên tối đen.

    Trước mắt một mảnh tối đen, ông lắc lắc đầu, không nghĩ tới vừa mới hơi động lại càng thêm choáng váng.

    Ngay lập tức, người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình loạng choạng ngã xuống đất, bình rượu trong tay rơi xuống đất vỡ vụn, mảnh thủy tinh vỡ rơi vào ống quần của bà, lúc này mới khiến người phụ nữ nháy mắt lấy lại tinh thần.

    "Lão Lý, ông làm sao vậy, ông đừng làm tôi sợ a.."

    "Lão Lý, lão Lý!"

    Người phụ nữ gọi hai tiếng thấy người đàn ông không nhúc nhích, bà hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng chạy ra khỏi cửa, kéo giọng hô lên.

    "Có ai không, cứu mạng, cứu mạng!"

    Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

    Ngay khi tiếng hô của người phụ nữ vang lên, người hàng xóm bên cạnh lập tức chạy ra, tiến vào nhà họ Lý, thấy người ngã xuống đất không chút nghĩ ngợi liền cõng người muốn đi đến bệnh xá.

    Vợ lão Lý cũng chạy theo ra ngoài, sau khi chạy ra khỏi cửa, chợt nghĩ đến bác sĩ Lục hai ông bà vừa nhắc đến trên bàn ăn vừa rồi.

    Đúng đúng đúng, bác sĩ Lục đang ở trong nhà Đại Khôi, nhà Đại Khôi càng gần hơn so với bệnh xá.

    "Nhanh, đến nhà Đại Khôi."

    Người đàn ông đang cõng người định chạy sững sờ một chút khi nghe thấy lời nói của bà Lý, vừa trả lời vừa chạy: "Chúng ta phải nhanh đến bệnh xá, đến nhà Đại Khôi làm gì?"

    "Trong nhà Đại Khôi có bác sĩ."

    Có bác sĩ, a a a, tốt tốt tốt.

    Một lúc sau, hai người cõng Lão Lý đến cửa nhà Đại Khuê.

    "Bác sĩ Lục, cứu mạng a bác sĩ Lục!"

    Cách một cánh cửa, vẫn nghe rõ mồn một tiếng gọi bác sĩ Lục.

    Trong phòng, trên bàn ăn bàn tay cầm đũa của Lục Kiều lập tức dừng lại.

    Cô đứng dậy khỏi bàn ăn, xoay người lại nhanh chân sải bước về phía cửa.

    Những người khác cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng đứng dậy.

    "Bác sĩ Lục, bác sĩ Lục, cứu mạng!"

    Một tiếng lại một tiếng "Bác sĩ Lục cứu mạng", Lý Thúy Thanh không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?

    Đại Khôi bên cạnh, đây không phải là âm thanh của vợ lãnh đạo sao?

    Xảy ra chuyện gì rồi?

    Ý nghĩ này lóe lên trong đầu mọi người.

    Ở cửa, Lục Kiều là người nhanh nhất, mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa.

    "Cứu mạng a!" Người phụ nữ lại hô lên, khi nhìn thấy cô gái trẻ lạ mặt mở cửa, bà liền đoán được đối phương tám chín phần mười chính là bác sĩ Lục.

    Lục Kiều vội vàng hỏi.

    "Chuyện gì xảy ra vậy?"
     
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
  9. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Xuyên Qua Niên Đại Văn Bên Trong Làm Y Học

    Chương 55: May mà gặp được bác sĩ Lục 2

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Xuyên Qua Niên Đại Văn Bên Trong Làm Y Học

    Chương 56: Bị để mắt tới 1

    "Ông đã nghe thấy chưa, không muốn chết thì không được uống rượu nữa, tôi nói cho ông biết nếu ông chết tôi liền tái giá, để con của ông gọi người khác là ba, xem ông còn uống rượu không?"

    Lý Chính ủy: .

    Người phụ nữ này thật tàn nhẫn mà, ông còn chưa chết đâu.

    Còn ồn ào muốn tái giá để con trai gọi người khác là ba nữa chứ?

    Nằm mơ!


     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...