Đam Mỹ [Edit] Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn - Dạ Bất Tư Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lacvuphongca, 17 Tháng hai 2024.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 64: Lão tử còn chưa muốn sinh con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiệt La vươn tay về phía Đường Ngọc, tay anh cũng rất đẹp mắt, thuộc loại thon dài mười phần rắn chắc. Mỗi một móng tay đều đầy đặn, khớp xương của mỗi ngón tay đều rõ ràng. Làm cho Đường Ngọc đột nhiên nghĩ đến một từ, băng cơ ngọc cốt (*). Ngày thường Đường Ngọc là một tên học tra (*), y cũng không biết hình dung như vậy có đúng hay không, chỉ là cảm thấy tay Kiệt Tư rất đẹp.

    (*) Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp. Ngọc cốt: Chỉ vóc dáng đẹp.

    (*) Học tra: Học kém, học dốt.

    Kiệt La vẫn không nói gì, mà duỗi tay về phía Đường Ngọc.

    Lần này Đường Ngọc xem như hiểu, y ngồi thẳng người do dự đưa tay về phía Kiệt La. So với tay Kiệt La, tay Đường Ngọc nhỏ hơn một vòng lớn, làm cho Đường Ngọc cũng là đàn ông có chút khó chịu. Khi đầu ngón tay y chạm tới ngón tay của Kiệt La, con ngươi Đường Ngọc đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy một chút, sau đó trong con ngươi của y phản chiếu ra khuôn mặt của Kiệt La đang chậm rãi tới gần.

    Đường Ngọc theo bản năng rụt tay lại, lại bị tay Kiệt La kéo lên, toàn bộ tay đều bị giam cầm thật chặt trong lòng bàn tay anh.

    Bàn tay Kiệt La rất nóng, nóng đến mức Đường Ngọc giống như bị dẫn nhiệt, cả người đều bắt đầu nóng bỏng.

    "Đừng náo loạn." Đường Ngọc hừ một tiếng, cũng không dám thật sự làm ra phản kháng lớn. Y sợ mình không cẩn thận chọc giận Kiệt La, lấy tính tình rách nát của Kiệt La, tuyệt đối sẽ làm ra chuyện khiến Đường Ngọc hối hận.

    Hơi thở của Kiệt La nhanh chóng bao phủ lại, Đường Ngọc lui về phía sau một chút.

    "Sợ cái gì?"

    Đường Ngọc hừ một tiếng, y mới không có sợ hãi có được không? Y chỉ là không có biện pháp tiếp nhận ý nghĩ của những người nguyên thủy này mà thôi.

    "Anh đừng dựa sát vào em." Đường Ngọc có chút khó chịu dùng cánh tay chống lên ngực Kiệt La, y có chút không dám nhìn Kiệt La.

    "Không phải em đã là bạn lữ của anh sao?" Kiệt La hơi hạ thấp thanh âm, anh dán vào bên tai Đường Ngọc nói chuyện, có một loại cảm giác mê người nói không nên lời.

    "Kiệt La, nhưng mà, em, em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý." Lúc Đường Ngọc nói chuyện, thanh âm đều đứt quãng. Bởi vì nguyên nhân dưới khóe mắt y có một đôi lệ chí (*), làm cho y thoạt nhìn có một loại chọc người trìu mến. Kiệt La biết rõ Đường Ngọc chỉ thoạt nhìn đáng thương, kỳ thật bản tính của y hoàn toàn không giống mặt ngoài, nhưng Kiệt La lại không đành lòng nghiêm khắc với y.

    (*) Lệ chí: Nốt ruồi dưới khóe mắt hay còn gọi là nốt ruồi hứng lệ

    "Em không muốn gần gũi với anh? Hay em không thích anh?" Kiệt La kéo giãn một chút khoảng cách giữa hai người, anh làm như vậy chỉ là không muốn để Đường Ngọc chán ghét anh.

    Nhưng ở trong mắt Đường Ngọc, lại cho rằng Kiệt La đang khổ sở. Đường Ngọc có chút bất an dịch về phía Kiệt La một chút, sau đó cẩn thận dùng ngón tay câu lấy ngón tay Kiệt La.

    "Không phải, em chỉ là còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

    Kiệt La quay đầu lại nhìn về phía Đường Ngọc, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm y.

    "Thế thì thôi vậy, em mệt mỏi rồi nghỉ ngơi đi." Nói xong, Kiệt La không dấu vết tránh tay Đường Ngọc ra, sau đó nằm xuống da thú ở một bên.

    Đường Ngọc thật không ngờ Kiệt La dễ nói chuyện như vậy, nhìn bóng lưng Kiệt La, y cũng chậm rãi nằm xuống. Nhưng sau đó, y chủ động nói chuyện với Kiệt La, người ta vẫn phớt lờ y. Khiến cho trong lòng Đường Ngọc chợt lên chợt xuống, mười phần không dễ chịu.

    Đường Ngọc nghĩ thầm. Có lẽ là do y quá đáng, ở thế giới thú nhân, nếu đã xác định là bạn lữ, làm sao có thể không để cho người yêu của mình thân thiết? Có lẽ là Kiệt La không vui rồi? Nhưng bấm ngón tay tính toán, y và Kiệt La cũng chưa quen biết được bao lâu. Tuy rằng bất kỳ điều kiện nào của Kiệt La cũng không tệ, nhưng để Đường Ngọc cùng anh xxoo? Đường Ngọc vẫn cảm thấy quá nhanh.

    Đường Ngọc lăn qua lộn lại không ngủ được, nhịn không được dựa vào bên cạnh Kiệt La. Y không thích Kiệt La không để ý tới mình, cũng không thích nhìn thấy không vui trong mắt Kiệt La.

    "Cái kia, em, em có thể để cho anh hôn, nhưng anh không thể quá đáng." Đường Ngọc vừa dứt lời, Kiệt La vốn vẫn không có động tĩnh, đột nhiên xoay người lại. Lúc này hai người mặt đối mặt, Đường Ngọc không có tránh né nữa, tim y đập thình thịch mười phần rõ ràng.

    Kiệt La không lộ ra bộ dáng quá vui vẻ, vẻ mặt cao cao tại thượng khó xử nói: "Anh không thích ép buộc giống cái, nếu em không thích thân cận với anh như vậy, chúng ta định ra như vậy.." Lời của Kiệt La, còn chưa nói gì, Đường Ngọc liền nổi giận.

    Đường Ngọc lập tức trừng mắt nhìn anh, cũng không biết là bị tức giận hay là thế nào? Vành mắt y đỏ ửng, y run rẩy nói: "Kiệt La, em không thích anh dùng lời nói như vậy kích thích em, cũng không thích anh nói chúng ta chia tay đi. Em là một người rất không có tiền đồ, em nói cho anh biết, nếu một ngày anh làm bất cứ điều gì có lỗi với em, em sẽ biến mất mãi mãi!"

    Kiệt La cũng ngồi dậy, khàn giọng nói: "Lần này là anh không đúng, nhưng em phải hiểu, anh thích em, cho nên anh muốn thân cận với em."

    Đường Ngọc đưa tay ôm cổ Kiệt La, dùng trán chống cằm Kiệt La, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Để cho anh hôn, để cho anh sờ, chính là không thể làm, lão tử còn chưa muốn sinh con."

    Ánh mắt Kiệt La ôn nhu, một tay ôm Đường Ngọc kéo lên đùi mình, sau đó hai tay cũng thăm dò vươn vào trong áo Đường Ngọc. Đường Ngọc giống như bị điện giật, ngay cả lông tơ cũng dựng thẳng lên. Y đột nhiên muốn thu hồi lời nói lúc trước, cứ để cho Kiệt La giận dỗi đi, thật sự là tự mình hố cho chính mình nhảy vào ^_^.

    Một nơi nào đó dưới thân đột nhiên bị ma sát một chút, Đường Ngọc rốt cuộc chịu không nổi nữa, y phẫn nộ dùng móng vuốt đẩy Kiệt La ra: "Không chơi nữa, nhìn anh cấm dục chính trực như vậy, sao lại lưu manh như vậy chứ?"

    Nói xong, Đường Ngọc liền đứng lên kéo da thú ở một bên, y muốn cùng Kiệt La phân phòng ngủ.

    Nhưng chưa đi được mấy bước, thắt lưng Đường Ngọc đã bị một cánh tay ôm lấy. Phía sau là một bộ ngực ấm áp, dán lên lưng Đường Ngọc. Thanh âm hơi u ám của Kiệt La, từ phía sau sâu kín truyền đến: "Ừm, em muốn đi đâu?"

    Không hiểu sao có một cỗ hàn ý, trèo lên tứ chi Đường Ngọc, y hơi co rúm bả vai một chút, sau đó cười khổ nói: "Không, không, không có, em không định đi đâu hết?" Đường Ngọc cố gắng bắt lấy vách đá bên cạnh, muốn giãy dụa lần cuối cùng. Nhưng Kiệt La hơi dùng sức, Đường Ngọc đã bị trực tiếp ném trở lại da thú.

    Đường Ngọc còn chưa kịp vùng vẫy, một chân Kiệt La trực tiếp đặt ở giữa hai chân Đường Ngọc, sau đó hai tay vung hai ba cái liền lột áo Đường Ngọc xuống. Thanh âm Đường Ngọc vừa tức vừa buồn bực, thỉnh thoảng truyền từ trong sơn động ra.

    "Kiệt La! Đừng, A, đừng cắn em, đau quá."

    Ngày hôm sau, trời nhiều mây, không tiếp tục mưa nữa.

    Nhóm Eide cũng đã trở lại, họ đã tìm thấy hai giống cái. Lần này Dực Báo tộc bọn họ được sơn cốc trợ giúp, bọn họ dự định ở chỗ này giúp đi săn con mồi mấy ngày làm đáp lễ. Kỳ thật Tô Diệc muốn cự tuyệt, cậu không muốn bọn họ ở lại thêm một ngày nào nữa. Nhưng sau khi Eide kiên trì, hơn nữa cam đoan tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho bọn họ nữa, Tô Diệc Mới không cam lòng đáp ứng.
     
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 65: Buông tay

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 67: Dạ Minh Châu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhưng Tô Diệc nè, cậu không lo lắng sẽ mang thai sao?" Đường Ngọc vừa hỏi ra miệng, Tô Diệc thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình.

    Hai chữ 'mang thai' lập tức nổ tung trong trái tim nhỏ bé của Tô Diệc.

    OMG? Tô Diệc cậu thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, cho nên khi Đường Ngọc đột nhiên hỏi ra, Tô Diệc lập tức ngơ ngác không biết trả lời thế nào.

    (*) OMG có nhiều nghĩa, theo nghĩa là Oh My God thể hiện sự ngạc nhiên, bất ngờ hoặc bàng hoàng, lo lắng.

    "Sao, sao có thể dễ dàng mang thai như vậy, người trong thế giới thú nhân, đều rất khó thai nghén hài tử. Cho nên giống cái nơi này, cùng tiểu thú nhân mười phần trân quý." Tô Diệc vừa nói vừa có chút chột dạ, kỳ thật cậu thật sự không biết thân thể này có thể mang thai lần nữa hay không.

    Nghĩ đến Merril và Tây Nặc Nhĩ chưa làm được bao nhiêu lần, liền mang thai bé Eli, Tô Diệc đột nhiên có chút to đầu. Thân thể Merril này, có khi nào là loại thể chất dễ dàng mang thai không? Vạn nhất một ngày nào đó cậu thật sự mang thai thì làm sao bây giờ?

    Tô Diệc vừa nghĩ đến hình ảnh mình bụng to, sau đó đẻ trứng cho Tây Nặc Nhĩ, đột nhiên không hiểu sao có cảm giác ớn lạnh.

    Đường Ngọc hừ hừ nói: "Thời điểm cậu sinh bé Eli, có phải là sinh trứng không? Tây Nặc Nhĩ là Dực Xà tộc, Kiệt La là Long tộc, hình như đều là sinh trứng phải không? Vừa nghĩ tới một ngày nào đó tôi sẽ đẻ trứng, tôi đã cảm thấy cuộc đời của tôi là một trò đùa."

    Tô Diệc ghét bỏ trừng mắt nhìn Đường Ngọc một cái, cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục thảo luận vấn đề đẻ trứng với Đường Ngọc nữa. Cứ tiếp tục như vậy, cậu cảm thấy mình cũng bị Đường Ngọc tẩy não luôn rồi. Sau này lúc cùng Tây Nặc Nhĩ thân thiết, lỡ đâu nghĩ đến chuyện này nhất định sẽ xảy ra tình huống.

    "Suy nghĩ lung tung cái gì đâu? Thân thể nhỏ bé này của cậu, muốn sinh con có lẽ cũng khó. Không có khả năng một kích sẽ trúng, mau về nhà đi." Tô Diệc nói xong, liền đẩy Đường Ngọc bảo y nhanh chóng cút đi.

    Tuy rằng Đường Ngọc không phục, nhưng nhìn thoáng qua sắc trời, y vẫn ngoan ngoãn rời đi. Nếu như trở về quá muộn, nói không chừng tên Kiệt La kia lại sẽ tức giận.

    Tiễn đi phiền toái lớn, Tô Diệc liền đi xem hai phiền toái nhỏ trong nhà một chút.

    Dino và bé Eli đã ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dino còn vương nước mắt, Tô Diệc nhìn mà trong lòng không thoải mái.

    Cậu biết hành vi của mình hôm nay, đối với một đứa nhỏ ba bốn tuổi mà nói là có chút quá đáng.

    Nhưng Tô Diệc chính là như vậy, nói một không hai. Cậu hy vọng đứa nhỏ mình dạy ra, cũng là tính cách nói một không hai. Làm chuyện gì, đều là có được bỏ được.

    Kỳ thật nói đi nói lại, Tô Diệc vẫn mềm lòng.

    Tuy rằng Dực Báo tộc có không ít người, bắt đầu có cái nhìn khác với đối với thú nhân bất thường. Bọn họ đã không giống như trước kia, nhìn thấy thú nhân bất thường phải tránh xa, cũng không hề nói xấu thú nhân bất thường nữa.

    Nhưng trong những thú nhân bất thường, cũng không phải tất cả mọi người đều hòa thuận thiện lương như thú nhân bất thường trong sơn cốc của bọn họ.

    Đại đa số thú nhân bất thường, bởi vì bị bộ lạc nhà mình vứt bỏ, do đó trong lòng tràn đầy phẫn nộ không cam lòng. Họ cướp bóc giống cái của các bộ lạc khác, lấy thức ăn quý giá của người khác, thậm chí còn phá hủy nhà của người khác.

    Y Nhã thân là ca ca của Dino, có lẽ lúc trước không phải hắn cố ý vứt bỏ Dino. Hiện giờ thấy mọi người đối với thú nhân bất thường thay đổi, mới có thể muốn mang Dino về nhà.

    Có lẽ Dino vừa trở về, mọi người sẽ giữ thái độ lạnh lùng. Nhưng mà nếu có một ngày, trong Dực Báo tộc bọn họ, có ai bị thú nhân bất thường khác thương tổn, như vậy người trong bộ lạc sẽ đồng loạt công kích bé. Đến lúc đó, Dino sẽ bị vứt bỏ lần nữa.

    Được rồi, cho dù Dực Báo tộc bọn họ, cũng không gặp phải thú nhân bất thường khác. Một bộ lạc khổng lồ, luôn luôn không thể thiếu tất cả các loại sự cố. Có lẽ thú con nhà ai bị bệnh, không có các biện pháp y tế tiên tiến để chữa bệnh mà dùng biện pháp của xã hội nguyên thủy, nếu không may xảy ra chuyện gì phản ứng đầu tiên của bọn họ là do những người khác mang lại bất hạnh cho bọn họ. Đến lúc đó vô luận xảy ra chuyện gì không tốt, bọn họ sẽ là người đầu tiên cho rằng là bởi vì Dino đã trở lại.

    Tô Diệc không muốn nhìn thấy bộ dáng Dino lại bị thương, có lẽ thương tổn lần sau, Tô Diệc sẽ không còn cách nào canh giữ bên cạnh bé. Vừa nghĩ đến hoàn cảnh tàn khốc như vậy, Dino có thể đối mặt với nguy hiểm..

    Tô Diệc thở dài, liền rời khỏi phòng đứa nhỏ.

    Tô Diệc vốn định về phòng nghỉ ngơi, nghe thấy bên ngoài sân có người gọi cậu. Tuy rằng thanh âm được đè ép rất thấp, nhưng Tô Diệc vẫn nghe được.

    Tô Diệc mở cửa ra, liền nhìn thấy khuôn mặt áy náy của Eide.

    Kỳ thật Tô Diệc thật sự không thích hắn lắm, Eide đang suy nghĩ gì, Tô Diệc chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được. Nhưng Tô Diệc cũng không muốn nghĩ, cậu không muốn sử dụng những âm mưu trong thế giới cũ đến thế giới nguyên thủy này.

    "Chuyện này là tôi xử lý không tốt. Tôi quên mất, trong số những giống cái bị bắt lần này, có anh trai của đứa nhỏ Dino."

    Thật ra Eide là loại người rất kiêu ngạo, nhưng mấy lần gần đây, Tô Diệc phát hiện thái độ của Eide rất tốt, giống như hắn đang cố ý nhường nhịn vậy.

    Đằng sau Eide còn có cái đuôi nhỏ Tiger, trên tay Tiger mang theo một con mồi có màu lông cực kì đẹp. Tô Diệc cảm thấy rất quen mắt, lại không nhớ ra gọi là gì.

    "Nói đi, rốt cuộc anh có mục đích gì?"

    Tô Diệc cũng không quanh co lòng vòng với bọn họ, vô cùng ngắn gọn hỏi rõ ràng.

    Con ngươi xanh biếc của Eide rơi trên mặt Tô Diệc, nói thật Tô Diệc là giống cái mà Eide cảm thấy đặc biệt nhất. Lúc trước hắn thậm chí muốn dùng biện pháp mạnh mang Tô Diệc đi.

    Nhưng theo hiểu biết của hắn về Tô Diệc, hắn vô cùng may mắn vì lúc trước mình không dùng vũ lực. Tô Diệc là loại người ăn mềm không ăn cứng, nếu lúc trước Eide liều lĩnh mang người đi. Với tính cách của Tô Diệc, nhất định sẽ giết hắn rồi lại chạy trốn.

    Eide cười nói: "Hoàn toàn sảng khoái như trước đây."

    Tiger cũng nở nụ cười, hắn giơ đồ trong tay lên, nói với Tô Diệc: "Đây là Ngân Nguyệt Thú, xem như là một phần thành ý của Eide, chúng tôi hy vọng cùng sơn cốc các cậu thiết lập quan hệ hữu nghị lâu dài."

    Tô Diệc nghe vậy nhướng mày, thì ra thứ này là Ngân Nguyệt Thú? Nghe nói toàn thân nó đều là bảo vật.

    Hai tên này săn được con thú này nhất định hao phí không ít khí lực.

    "Tôi hy vọng có thể phái vài người đến chỗ các cậu học tập lâu dài. Tất nhiên chúng tôi sẽ cung cấp thức ăn cho mọi người để đổi lại. Bây giờ là mùa mưa, chờ đến mùa đông, thức ăn rất khan hiếm. Chúng tôi muốn tìm hiểu làm thế nào để bảo tồn đồ ăn, làm thế nào để xây dựng một ngôi nhà đẹp như nhà của mọi người."

    Tô Diệc nắm cằm trầm tư một hồi, đột nhiên hỏi: "Ngoại trừ thức ăn, các anh còn có cái gì đáng để trao đổi không?"

    Eide cũng không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn. Ngược lại, hắn giống như đoán được Tô Diệc sẽ hỏi như vậy.

    Eide không nhanh không chậm nói: "Không biết, các cậu có cần minh châu hay không?"

    Minh châu?

    "Minh châu gì?" Sắc mặt Tô Diệc thay đổi, cậu đột nhiên nghĩ đến có phải là loại minh châu kia hay không?

    "Có thể làm đèn chiếu sáng, sẽ phát sáng giống mặt trăng." Tiger nói xong, giống như làm ảo thuật lấy ra một viên minh châu cho Tô Diệc xem.

    Trong chớp mắt Tô Diệc nhìn thấy minh châu, cậu nghĩ thầm: Đây không phải là dạ minh châu cậu muốn sao? Không thể tưởng tượng được, ở thế giới này cũng gọi là minh châu nha?

    Tô Diệc cầm viên minh châu trong tay chơi đùa: "Các anh có bao nhiêu?"

    "Cái gì mà bao nhiêu? Để có được hai viên ngọc rách này, tôi và Eide gần như đã mất mạng." Lúc Tiger nói chuyện, còn trừng mắt nhìn Tô Diệc một cái.
     
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 68: Đào hầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Diệc cũng không tức giận mà trả lại viên ngọc cho Tiger.

    "Tôi không muốn viên minh châu này, tôi chỉ cần muối và thức ăn."

    Eide không nghĩ tới Tô Diệc sẽ đưa ra một điều kiện đơn giản như vậy, hắn có chút không xác định lại hỏi một chút: "Cái kia, cậu thật không suy nghĩ thêm một chút sao?"

    Tô Diệc phất phất tay, vừa muốn nói thì nghe thấy tiếng cửa mở ra sau lưng mình. Cậu cũng không nhìn lại, cậu biết phía sau mình là ai.

    "Các anh không thể tới quá nhiều người, chúng tôi chỉ phụ trách bàn giao cho các anh một lần, sau đó các anh mang về dạy lại cho tộc nhân của mình. Những người anh chọn không thể có tính cách phiền phức, chỗ này của chúng tôi cũng không phải là nơi hầu hạ những giống cái được nuông chiều kia của các anh."

    Nghe vậy, Tiger ho nhẹ một tiếng. Liên quan tới chuyện trước đó của Larisa và Y Nhã, họ đã biết từ những người khác. Chuyện này là Dực Báo tộc bọn hắn đuối lý, bọn hắn đã nghĩ kỹ, ngày mai liền đem những giống cái kia cùng thú nhân bị thương về bộ lạc.

    "Sau đó chính là thức ăn và muối, vì sự hợp tác hữu nghị lâu dài chúng tôi không yêu cầu quá nhiều. Trong thời gian các anh học tập, mỗi ngày mười con mồi là được. Vấn đề thức ăn của các anh, các anh tự giải quyết. Về phần muối, tôi không biết các anh có bao nhiêu." Tô Diệc nói, nhìn thoáng qua Tây Nặc Nhĩ phía sau.

    Tây Nặc Nhĩ nhìn cậu, không hỏi thành tiếng, mà chăm chú nhìn Tô Diệc.

    Eide suy tư một chút, mới nói: "Lần trước khi chúng tôi đến sơn cốc của các cậu về, cũng bởi vì thức ăn Y Ân làm rất ngon, mà cố ý đi thu thập rất nhiều muối. Ngày mai chúng tôi sẽ mang theo tộc nhân của chúng tôi rời đi, một tháng sau chúng tôi sẽ mang theo rất nhiều muối cùng đồ ăn tới. Đến lúc đó nhất định chúng tôi sẽ chọn ứng cử viên phù hợp nhất, tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện chuyện như mấy ngày này."

    Trước khi Eide và những người khác rời đi, hai người thảo luận thêm một số chi tiết. Tô Diệc cũng ngáp dài, kéo Tây Nặc Nhĩ lại.

    Tô Diệc thật sự rất mệt, cậu dựa vào Tây Nặc Nhĩ, giao trọng lượng thân thể cho anh.

    "Anh cho rằng em quá tốt bụng sao?" Tô Diệc nghiêng đầu nhìn Tây Nặc Nhĩ.

    Yêu cầu mười con mồi thực sự không phải là một yêu cầu gì khó đối với một bộ lạc lớn như Dực Báo tộc. Ngay cả trong mùa mưa, người Dực Báo tộc cũng rất đông nên có thể đi săn theo nhóm.

    Tây Nặc Nhĩ khẽ lắc đầu: "Không sao, em nghĩ thích hợp là được. Nếu như làm quá mức, có lẽ chúng ta sẽ xích mích với Dực Báo tộc, bây giờ chúng ta còn chưa đủ mạnh."

    Sau khi vào phòng, Tô Diệc mới nhớ tới con Ngân Nguyệt Thú kia. Cậu nhận lấy nó từ trong tay Tây Nặc Nhĩ, nhìn thoáng qua bộ lông trắng như tuyết, không một chút màu tạp khác. Tấm da thú này, có thể làm thành bao tay hoặc mũ che tai dùng cho mùa đông.

    Thấy Tô Diệc nhìn chằm chằm Ngân Nguyệt Thú, Tây Nặc Nhĩ nhịn không được hỏi: "Em rất thích nó phải không?" Tây Nặc Nhĩ cảm thấy mình thật ngu ngốc. Giống cái đều thích da thú xinh đẹp, chưa kể đây còn là Ngân Nguyệt Thú cảm giác còn cực kỳ tốt?

    "Bình thường, nếu nói thích, em càng thích ăn các loại hoa quả tươi mới hơn. Tô Diệc đặt Ngân Nguyệt Thú xuống, đợi đến ngày mai mới cẩn thận lột da. Nói về trái cây, Tô Diệc giống như làm ảo thuật biến ra một quả. Cậu biết Tây Nặc Nhĩ không thích cái này, cũng không ép buộc anh.

    Ngày hôm sau, Tô Diệc và những người khác trong sơn cốc tiễn người Dực Báo tộc đi.

    Ban đầu, vốn dĩ Eide muốn ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng hôm qua Y Nhã đã náo ra loại sự tình kia, Eide lại có mục đích khác liền không thể không rời đi.

    Sau đó, Tô Diệc về nhà, chọn một chỗ ở sân sau để Tây Nặc Nhĩ đào hầm. Mặc dù Tô Diệc có không gian, không cần lo lắng về việc bảo quản lương thực. Nhưng vì để che giấu tai mắt của mọi người, cũng vì về sau người Dực Báo tộc đến, bọn họ có thể thấy có gì đó khác thường.

    Cùng ngày Tô Diệc liền gọi người mấy nhà trong sơn cốc tới, sau đó để bọn họ xem Tây Nặc Nhĩ đào hầm. Tô Diệc chỉ phụ trách hướng dẫn một chút khi cần thiết.

    Chẳng mấy chốc, một cái hầm liền đào xong, Tô Diệc cố ý nói Tây Nặc Nhĩ xây các bậc thang bằng các khối đá ở lối ra vào của hầm. Trên mặt đất của hầm được phủ một lớp cỏ khô dày và da động vật không thấm nước. Sau đó, trên trần hầm dùng xương động vật làm khung, loại xương cốt này trải qua mấy trăm năm cũng sẽ không bị ăn mòn, dùng tốt hơn nhiều so với gỗ. Trên khung xương thú được đắp lên một lớp da thú thô ráp, cuối cùng dùng tảng đá cùng bùn đất bịt kín triệt để, chỉ để lại một lối vào đủ cho một người có thể lên xuống.

    Tô Diệc cũng giới thiệu cho họ mục đích của căn hầm. Ở thế giới lúc trước của cậu, phương bắc rất nhiều địa phương giàu có đều có loại hầm này. Nó thường được sử dụng để lưu trữ một số loại rau củ quả dễ hư thối, còn có thể lưu trữ một ít khối băng (đá viên) trong đó.

    Đường Ngọc cũng vui vẻ đến tham gia cuộc vui, nói thật, y có thể coi là người trùng sinh, nhưng bởi vì Đường Ngọc lớn lên trong một gia đình giàu có. Y chưa bao giờ thực sự nhìn thấy cái hầm nào, vì vậy y tò mò đi vào hầm nhìn xung quanh. Sau khi xem xong, nghe được Tô Diệc nói về tác dụng của hầm, y liền hí ha hí hửng lần nữa chạy đi.

    Đường Ngọc vừa trở về, liền tự mình làm một cái xẻng đơn giản. Bây giờ Kiệt La đang bận rộn xây nhà, Đường Ngọc cảm thấy y không thể cái gì cũng làm phiền Kiệt La. Thế là y đi vào viện tử nhà mình, chọn một chỗ bắt đầu hì hục làm việc

    Khi Kiệt La và Địch Nhĩ Sâm mang vật liệu đá đá trở lại, họ thấy Đường Ngọc đã đào một cái hố đất không nhỏ. Kiệt La liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Đường Ngọc, không khỏi nghĩ đến hình ảnh lần đầu tiên khi nhìn thấy Đường Ngọc. Lúc đó, cả người Đường Ngọc đều bẩn thỉu, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ ban đầu.

    Sau khi Kiệt La đặt đồ xuống, anh đi đến bên cạnh Đường Ngọc, duỗi bàn tay to ra nhấc Đường Ngọc ra khỏi hố.

    Đường Ngọc quay lại trừng mắt nhìn Kiệt La, đôi bàn tay nhỏ bé để lại vết xước trên cánh tay Kiệt La giống như trả đũa. Kiệt La hoàn toàn không để ý đến động tác nhỏ của y, thay vào đó ánh mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào đầu gối của Đường Ngọc. Đầu gối Đường Ngọc đầy vết thương mới. Đây là lúc Đường Ngọc đang đào hố, không đào hầm, do vội vàng nên y dùng quá nhiều lực, sau đó liền ném mình ra ngoài. Mặc dù lúc ấy đau đến mức Đường Ngọc nhe răng trợn mắt, thế nhưng về sau, Đường Ngọc liền quên mất vết thương không còn một mảnh.

    Lúc này, khi bị Kiệt La nhìn chăm chú, Đường Ngọc đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, y cũng không dám nói cho Kiệt La biết nguồn gốc vết thương của mình.

    " Kiệt La, nhà chúng ta cũng tự đào lấy một cái hầm đi. "Đường Ngọc ý đồ nói sang chuyện khác, nhưng Kiệt La không để mình bị đẩy vòng vòng.

    " Làm sao lại bị thương? "Kiệt La hỏi, giọng vẫn trong trẻo lạnh lùng.

    " Không cẩn thận nha, em cũng không phải một đứa trẻ, va một chút cũng không sao."Vừa nói, Đường Ngọc còn lắc lắc chân, động tác này lập tức đụng trúng vết thương, Đường Ngọc lập tức bị làm cho đau động tác cứng đờ một chút.

    Bởi vì ngoài ý muốn bị thương, Đường Ngọc bị cưỡng chế không thể lại tùy ý làm loạn.

    Đường Ngọc không có việc gì để làm, chỉ có thể ngồi ở một bên nhìn Kiệt La bận rộn. Vừa nghĩ tới Tô Diệc có thể làm cái này, có thể làm cái kia, Đường Ngọc liền cảm thấy mình thật vô dụng. Đánh giá từ thái độ của mọi người trong thung lũng với Tô Diệc, trước đây hẳn là Tô Diệc đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều. Cho nên mọi người trong sơn cốc, vô ý thức luôn cảm thấy Tô Diệc rất đáng tin.

    Đường Ngọc không phải là đố kị với Tô Diệc, nhưng so sánh với Tô Diệc, y liền sẽ trở nên cực kì vô dụng.

    Nghĩ đến đây, Đường Ngọc lắc đầu, nghĩ thầm: Không thể cứ như vậy được, Tô Diệc có ưu thế của Tô Diệc, thế nhưng y cũng không phải là đồ ngốc, dù sao y cũng là học sinh đứng đầu.
     
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 69: Ôn nhu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 71: Trao Đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi làm đi làm lại mấy lần giày vò rất lâu, cuối cùng Tô Diệc cũng làm ra một bộ cung tên đầu tiên.

    Khi cung tên được làm ra, Đường Ngọc cũng nung xong mẻ gốm đầu tiên.

    Tô Diệc và Đường Ngọc đã nhiều ngày không gặp nhau, khi nhìn thấy Đường Ngọc, Tô Diệc phát hiện y đã gầy đi rõ ràng.

    Tô Diệc cũng biết Kiệt La rất quan tâm Đường Ngọc, nhưng không ngờ Đường Ngọc lại có thể gầy đi trông thấy dưới mí mắt của Kiệt La?

    Tô Diệc buồn cười hỏi: "A? Sao Kiệt La nhà cậu có thể để cho cậu vất vả như vậy?"

    Đường Ngọc ngáp một cái, sau đó yếu ớt nói: "Tôi nói thật với cậu nha, lý do chính khiến tôi mệt mỏi như vậy không phải là do nung gốm, mà là vì Kiệt La có một đam mê đặc biệt."

    Tô Diệc đột nhiên trở nên hứng thú, tò mò hỏi: "Đam mê gì vậy?"

    Đường Ngọc ngoắc ngón tay về phía Tô Diệc, Tô Diệc không còn cách nào khác đành phải nghiêng người qua, Đường Ngọc nói bên tai cậu một cách bí ẩn: "Ngọa tào, mỗi ngày anh ấy đều muốn □□ tôi. Tôi với anh ấy vẫn chưa cái kia, nhưng mà mỗi lúc trời tối nhất định phải để anh ấy sờ đủ, đều bởi vì chuyện này mà gần đây tôi cũng sắp phát điên."

    Tô Diệc vừa muốn nói gì đó, nhưng ngay khi vừa định mở miệng, cậu đột nhiên cảm thấy một tia lạnh lẽo. Cậu nhanh chóng nhìn xung quanh, rồi đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt âm lãnh. Tô Diệc cơ linh vỗ vỗ bả vai Đường Ngọc, xoay người nhanh chóng chạy trốn.

    Tô Diệc cảm thấy mình không sợ Kiệt La, cậu chỉ là rút lui chiến lược. Hơn nữa, đó là vấn đề giữa hai người vợ chồng son bọn họ, dù sao cậu cũng là người ngoài không tiện can thiệp.

    Khi Tô Diệc lách mình rời đi, Đường Ngọc cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo không rõ kia. Y đột nhiên cũng muốn học hỏi lòng bàn chân bôi dầu chuồn mất như của Tô Diệc, nhưng y không dám nhấc chân lên, y cảm thấy sau lưng có cảm giác áp bách rất lớn. Đường Ngọc có thể thề với trời, đó là cảm giác áp bức mà y chưa từng cảm nhận được. Cảm giác áp bức này, ngoại trừ Kiệt La mặt lạnh, đoán chừng cũng không có người nào sẽ làm cho Đường Ngọc có cảm giác mãnh liệt như vậy.

    "Hắc hắc, Kiệt La, sao anh cũng tới rồi?" Đường Ngọc mỉm cười nhìn người phía sau.

    Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Kiệt La, khi nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt của Đường Ngọc, anh không khỏi nhẹ nhàng câu khóe miệng một chút.

    Một mỹ nhân lạnh lùng như Kiệt La đột nhiên mỉm cười, vốn nên là đóa hoa cao lãnh khiến băng tuyết tan chảy khiến người người kinh diễm mới đúng. Nhưng giờ phút này, trong mắt Đường Ngọc, không có cái gọi là mỹ cảm, mà là cảm giác kinh hãi không thể giải thích được.

    "Tiểu bảo bối, hình như em đều có chút bất mãn với mỗi đêm thân mật của chúng ta?" Kiệt La một tay ôm Đường Ngọc, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn người không dám nhúc nhích trong vòng tay anh.

    Đường Ngọc lắc đầu dữ dội, vô thức giơ tay lên, chuẩn bị phát lời thề với vị thần thú nào đó.

    "Không, không có bất kỳ bất mãn gì, em, em chỉ là đang phàn nàn một chút thôi."

    Kiệt La lười nói nhảm với Đường Ngọc, anh biết Đường Ngọc biết ăn nói, nói tiếp cũng không có ý nghĩa. Thế là Kiệt La trực tiếp ôm người vác lên trên đầu vai, đầu Đường Ngọc hướng xuống dưới lập tức kịch liệt giằng co. Kiệt La có chút bất mãn, vỗ vào cái mông nhỏ của Đường Ngọc hai cái. Đường Ngọc lập tức không còn dám loạn động, trong lòng y thật sự có bóng ma. Trước đó mỗi lúc trời tối Kiệt La đều thích muốn làm gì thì làm với y, y sợ hãi mình chọc giận Kiệt La, sẽ bị Kiệt La trực tiếp xử lý ^_^.

    Đường Ngọc chỉ có thể cúi đầu bị Kiệt La vác về nhà.

    Vì Tô Diệc chế tạo vũ khí, Đường Ngọc nung gốm.

    Mọi người trong thung lũng lại tiếp tục bận rộn.

    Có Đường Ngọc làm bình gốm, hôm đó Tô Diệc liền ngâm vài quả trứng muối và một ít món cay. Khi Tô Diệc còn nhỏ, cậu đặc biệt thích trứng vịt muối do bà nội làm. Tô Diệc gần như đã quên mất mùi vị của trứng vịt muối kia.

    Tô Diệc cần sử dụng rất nhiều loại đồ gốm này, nhưng cậu không có thời gian tự làm, vì vậy cậu đã thương lượng với Đường Ngọc. Nhà bọn họ dùng vũ khí cùng đồ ăn làm trao đổi cùng Đường Ngọc.

    Có Tô Diệc cùng Đường Ngọc lấy vật đổi vật mở đầu, Mễ Nặc cũng dùng một ít thảo dược và quần áo da thú để trao đổi đồ gốm với Đường Ngọc.

    Để không phải vội vàng chuẩn bị quần áo cho mùa tuyết rơi, Tô Diệc đã dùng vũ khí đặt Mễ Nặc làm một vài bộ quần áo cho bọn trẻ, nếu không có chuyện gì xảy ra, bé Eli chắc chắn có thể hóa thành hình người trong mùa tuyết rơi năm nay. Để bé Eli không phải để mông trần, Tô Diệc cũng dự định tự may một số quần áo, tất nhiên trong số những bộ quần áo này chắc chắn sẽ không thể thiếu quần áo cho mỗi thành viên trong gia đình bốn người của cậu.

    Đến khi mẻ gốm thứ hai của Đường Ngọc hoàn thành, nhà của Đường Ngọc cuối cùng cũng làm gần xong. Gần đây, Tây Nặc Nhĩ đi qua hỗ trợ rất nhiều, bởi vậy ngôi nhà cũng sắp hoàn thành.

    Lại qua ba ngày, người Dực Báo tộc cuối cùng cũng đến thung lũng đúng hẹn. Ngôi nhà của gia đình Kiệt La cũng đã hoàn thiện hoàn hảo.

    Người Dực Báo tộc đến là hai cái giống cái, bốn Thú Nhân.

    Hai giống cái tuổi cũng không lớn, một người lúc nào cũng líu ríu rất yêu thích nói chuyện còn người kia lại ôn nhu kiệm lời. Bốn Thú Nhân còn lại, ngoài Eide và Tiger, hai Thú Nhân còn lại cũng là người quen. Chính là hai người đã đi theo Eide khi Tô Diệc và Tây Nặc Nhĩ lần đầu tiên gặp Thú Nhân Dực Báo tộc bọn họ.

    Đây không phải là lần đầu tiên Tiger đến đây, mười phần thân thiện chào hỏi cùng mọi người trong sơn cốc.

    Bởi vì Kiệt La đã xây nhà mới, nên không trở về ở cùng mấy người Y Ân. Vì vậy, trong nhà của Y Ân nhiều hơn một phòng của Kiệt La lúc trước. Hai giống cái của Dực Báo tộc được sắp xếp ở trong căn phòng đó. Bốn Thú Nhân còn lại, vì bọn họ đều là Thú Nhân có sức khỏe tốt, sẽ đi thẳng đến ở hang động trong thung lũng.

    Khi mới đến thung lũng, hai giống cái rất hào hứng. Bởi vì họ nhìn thấy một thung lũng rất đẹp, mặc dù không có nhiều người trong thung lũng, nhưng có những ngôi nhà đẹp và những cánh đồng được quy hoạch ngay ngắn.

    Những từ như nhà cửa và cánh đồng họ chỉ mới được biết đến từ những người đi qua thung lũng sau này kể lại.

    Trong thung lũng, nhà của Tô Diệc là lớn nhất, nhà cao và chắc chắn hơn những ngôi nhà khác. Nhà của Mễ Nặc nhỏ hơn những ngôi nhà khác, nhưng nó rất tinh tế xinh đẹp. Đó là loại nhà mà hầu hết giống cái đều thích, có một vườn hoa nhỏ được ngăn cách bởi một hàng rào nhỏ trong sân, trong vườn hoa trồng đủ loại hoa xinh đẹp rực rỡ sắc màu. Sau đó, là nhà của Đường Ngọc, sân nhà Đường Ngọc là lớn nhất. Bởi vì Đường Ngọc đã trực tiếp chuyển lò nung vào sân nhà họ.

    Hai giống cái, đi theo các thú nhân tham quan xong những ngôi nhà trong thung lũng. Liền vui vẻ đến nhà Mễ Nặc, hỏi thăm Mễ Nặc làm thế nào để ngôi nhà trông đẹp như vậy, như thể họ đã có một ngôi nhà thuộc về mình.
     
  9. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
  10. lacvuphongca

    Bài viết:
    58
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 73: Người Quen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Diệc sửng sốt hơn nửa ngày, mới chỉ vào con hồ ly chậm rãi từ trên trời rơi xuống nói: "Cửu Vĩ Yêu Hồ!"

    Mà cái gọi là Cửu Vĩ Yêu Hồ, sau khi hóa thành hình người, Tô Diệc càng sốc hơn. Không phải vì yêu hồ này quyến rũ đến mức nào, mà là người này cũng giống như Tây Nặc Nhĩ nhà cậu, từ đầu đến chân đều là màu trắng. Nếu nói nơi nào không giống? Chính là đôi mắt yêu hồ, là màu đỏ thẫm, giống như Hấp Huyết Quỷ (*) của Phương Tây mang theo đồng tử màu đỏ xinh đẹp.

    (*) Hấp Huyết Quỷ: Quỷ hút máu hay còn gọi là ma cà rồng.

    Mấy thú nhân ngoại tộc kia, khi nhìn thấy yêu hồ, đều lộ ra biểu tình vô cùng sùng bái tôn kính.

    Ngay cả thủ lĩnh của bọn họ, khi nhìn thấy yêu hồ cũng nhịn không được hơi cúi người xuống.

    Một màn đãi ngộ đặc thù này khiến Tô Diệc nhịn không được càng thêm tò mò về con hồ ly này. Bởi vì tò mò, Tô Diệc liền nhịn không được nhìn thêm hai lần. Ai biết vì nhìn thêm hai lần này mà Tây Nặc Nhĩ đang ôm cậu đột nhiên không vui.

    Hậu quả sự không vui của Tây Nặc Nhĩ, mặc dù sẽ không giống như Địch Nhĩ Sâm, cũng không giống như Kiệt La kết một tầng băng sương. Nhưng hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng, bởi vì khi Tô Diệc nhìn thẳng yêu hồ, tay Tây Nặc Nhĩ đang ôm Tô Diệc đột nhiên buông lỏng tay.

    Sau đó trong mắt Tây Nặc Nhĩ, Tô Diệc nhìn người khác "như say như si" cứ như vậy ngã một cái bịch, thật là đau nha ^_^.

    Tô Diệc bò từ trong da thú ra, lúc này cũng không có thời gian để ý mặt mũi trước mặt người khác, vội vàng đuổi theo Tây Nặc Nhĩ đột nhiên ngạo kiều tức giận.

    Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ vừa đi, những người khác liền trợn tròn mắt.

    Vốn chuyện trong sơn cốc, đại sự luôn là do một nhà Tô Diệc ra mặt. Hiện tại Tô Diệc vì giải quyết tranh chấp gia đình, đột nhiên buông tay mặc kệ, mấy người trong sơn cốc hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Địch Nhĩ Sâm tìm tới Kiệt La, tính toán đem việc này đẩy cho Kiệt La làm.

    Kiệt La mang vẻ mặt sương lạnh, xuất hiện trước mặt mọi người. Những người ngoại tộc, khi nhìn thấy sắc mặt của Kiệt La, đột nhiên cảm thấy thái độ của đôi bạn đời lúc trước thật sự quá tốt. Thế nhưng lúc trước bọn họ còn không biết đủ, hiện tại thì tốt rồi, tới một Long tộc có ưu thế chủng tộc cực lớn, hơn nữa vừa nhìn cũng không phải là người có tính tình tốt gì, nhất thời trong lòng bọn họ dâng lên nỗi bất an.

    "Náo loạn cái gì?" Kiệt La giương mắt nhìn những người ngoại tộc một cái, nhất thời mấy ngoại tộc kia cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

    Thấy những người khác cũng không dám nói chuyện, mở miệng chính là yêu hồ với mái tóc trắng từ đầu đến chân.

    Yêu hồ sinh ra cực kỳ đẹp mắt, một đôi mắt hồ ly tinh tế thật dài không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn về phía Kiệt La.

    "Tuy rằng tôi không phải là người trong bộ lạc bọn họ, nhưng tôi có thể cam đoan với anh, bọn họ đều là những người tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tu hú chiếm tổ chim khách." Yêu Hồ dùng một câu nói ra sự sầu lo của người trong sơn cốc.

    Địch Nhĩ Sâm ở một bên hơi có chút giật mình, bởi vì trong trí nhớ của hắn, thú nhân bình thường khi nhìn thấy Kiệt La, sẽ theo bản năng cảm giác thấy sợ hãi. Giống như đám ngoại tộc phía sau yêu hồ, giờ phút này bọn họ tỏ vẻ ít nhiều có chút sợ hãi. Nhưng hồ tộc này, không chỉ không lộ ra sợ hãi ở trước mặt Kiệt La, lại còn dám nhìn thẳng vào mắt Kiệt La?

    Địch Nhĩ Sâm khẽ nhíu mày: "Anh dựa vào cái gì đảm bảo, anh đều nói mình không phải là người của bộ lạc bọn họ, sao anh có thể làm bảo đảm cho bọn họ?"

    Yêu Hồ đột nhiên lộ ra một nụ cười nhạt về phía Địch Nhĩ Sâm, nụ cười này tuy rằng nhạt nhẽo, nhưng trong nháy mắt có một loại ảo giác mê hoặc lòng người. Ánh mắt lúc này của hắn mười phần tự tin, thậm chí có thể nói là tự phụ.

    "Trước đây tôi không thể đảm bảo, nhưng bây giờ thì khác, cậu nói đúng không?" Câu cuối cùng của Yêu Hồ là nhìn Kiệt La nói. Kiệt La hơi không kiên nhẫn nhíu mày một chút, sau đó thân thể hơi nghiêng về phía sau, né tránh tay yêu hồ đột nhiên duỗi tới.

    Người ngoại tộc, có người thông minh đột nhiên nói.. "Lăng Liệt, anh biết Long tộc này sao?"

    Thì ra con hồ ly chín đuôi này gọi là Lăng Liệt, người và tên thật sự không xứng đôi. Nếu Đường Ngọc tới, có lẽ cũng sẽ thì thầm trong lòng, nhan sắc như vậy phải gọi là Mỹ mới đúng, vậy mà lại gọi là Lăng Liệt.

    Lăng Liệt hơi nheo lại đôi mắt đẹp đỏ như máu, lông mi trắng như tuyết che đi con ngươi đẹp mắt, thoạt nhìn có một loại băng tuyết bao bọc một viên hồng ngọc xinh đẹp.

    "Thế nào, mới mấy năm không gặp, lại lạnh nhạt với tôi rồi?"

    Kiệt La liếc mắt một cái: "Cậu đến."

    Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, những người khác trong sơn cốc liền hiểu được, hồ ly này thật đúng là nhận thức Kiệt La.

    Hai chữ này có rất nhiều ý tứ, là để cho Lăng Liệt đi theo anh, nhưng không cho phép những người khác đi theo, hơn nữa ngữ khí hoàn toàn là mệnh lệnh.

    Vì thế người ngoại tộc nghỉ ngơi tại chỗ ở ngoài sơn cốc, chỉ có một người là Lăng Liệt đi theo vào trong sơn cốc.

    Lại nói bên Tô Diệc, Tô Diệc rời đi theo Tây Nặc Nhĩ đột nhiên ngạo kiều.

    Tây Nặc Nhĩ cũng không hiểu mình bị làm sao nữa? Anh là người đã từng ôm Tô Diệc nói, vĩnh viễn tin tưởng Tô Diệc sao? Tô Diệc cũng chỉ nhìn người khác thêm hai lần, nhưng tại sao anh lại cảm thấy trong lòng lại hoảng hốt như vậy?

    Tô Diệc không mang giày, đi theo được vài bước, chân đã bị tảng đá cứng cắt làm bị thương.

    Tây Nặc Nhĩ vốn đang đi phía trước, đột nhiên ngửi được một mùi máu tươi, lập tức khẩn trương xoay người đi về phía sau.

    Liền thấy Tô Diệc đứng một chân, hai tay nắm lấy một chân khác đang nhìn bàn chân. Trước kia khi Tô Diệc chưa tới, Merril cũng thường xuyên đi chân trần, cũng không thấy hắn làm tổn thương chân. Có lẽ gần đây Tô Diệc luôn mang giày, chân càng ngày càng yếu ớt. Cho nên cậu còn chưa đi được bao xa, đã bị tảng đá làm bị thương lòng bàn chân.

    Tây Nặc Nhĩ đi tới trước mặt Tô Diệc, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Tô Diệc, thấy vết thương không sâu mới thoáng yên lòng.

    Tây Nặc Nhĩ ôm Tô Diệc lên, Tô Diệc thuận thế ôm Tây Nặc Nhĩ, nhỏ giọng cười nói: "Em nhìn hắn, là bởi vì kinh ngạc thấy hắn giống như anh toàn thân đều là màu trắng."

    Tây Nặc Nhĩ ôm cậu đi về phía con sông, định giúp Tô Diệc thanh lý vết thương một chút, nghe được lời Tô Diệc anh nhỏ giọng ừ một tiếng. Một tiếng ừ này rất nhỏ, Tô Diệc lại nghe ra ủy khuất của Tây Nặc Nhĩ. Đáy lòng Tô Diệc run lên, hai tay giữ chặt cổ Tây Nặc Nhĩ, hôn lên đôi môi mỏng của Tây Nặc Nhĩ.

    Ánh mắt Tây Nặc Nhĩ khẽ run rẩy một chút, sau đó mở miệng nói: "Anh biết, anh tin em."

    Nhưng cho dù biết Tô Diệc nhìn người khác không có ý tứ khác, trong lòng anh vẫn không thoải mái như vậy. Hơn nữa anh còn làm giống cái của mình bị ngã, thật sự không phải là chuyện thú nhân tốt nên làm.

    Lúc này trong sơn cốc đã dần sáng lên, bởi vì đang trong mùa mưa, sương mù trong sơn cốc rất dày đặc. Theo trời dần dần sáng lên, một ít nơi cây cối tươi tốt mơ hồ bao phủ một tầng sương mù. Cảnh tượng xung quanh, giống như được bao phủ bởi một lớp màng mờ. Tất cả hình ảnh, đều mờ đi chỉ bằng một cú nhấp chuột, mang lại cảm giác đẹp khó tả.

    Tây Nặc Nhĩ giúp Tô Diệc rửa sạch vết thương một chút, có chút đau lòng nhìn bàn chân Tô Diệc, đột nhiên ma xui quỷ khiến cúi đầu hôn một cái.

    Tô Diệc đang đùa bỡn mái tóc của Tây Nặc Nhĩ, không ngờ Tây Nặc Nhĩ đột nhiên làm ra động tác này, trong lúc kinh hãi còn kéo tóc của Tây Nặc Nhĩ một phen. Tây Nặc Nhĩ cũng không bị Tô Diệc kéo đau, mà hơi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Diệc. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, đôi mắt của Tây Nặc Nhĩ đột nhiên biến thành đồng tử thẳng đứng của dã thú. Đó là tình yêu và dục vọng chiếm hữu của Tây Nặc Nhĩ, Tô Diệc rất ít khi nhìn thấy loại cảm xúc mãnh liệt này từ trong tầm mắt của Tây Nặc Nhĩ, trong lúc nhất thời cậu chỉ ngây ngốc nhìn thẳng vào mắt anh.

    Trong mắt Tô Diệc, cậu và Tây Nặc Nhĩ đã là lão phu lão thê. Cái gì nên làm hay không nên làm, có thể làm hay không thể làm đều đã làm hết. Cậu là một hán tử da dày thịt béo, lúc không có việc gì cũng sẽ chủ động yêu cầu cùng Tây Nặc Nhĩ ừ ừ a a.

    Nhưng lúc này, cũng không biết anh bị làm sao vậy?

    Đột nhiên cậu bị Tây Nặc Nhĩ nhìn có chút tim đập loạn xạ, hai tay Tây Nặc Nhĩ hơi lạnh sờ lên cổ chân cậu, thân thể Tô Diệc bất giác hơi ngửa ra sau. Nếu như không phải Tây Nặc Nhĩ nhanh tay lẹ mắt, Tô Diệc tuyệt đối sẽ trực tiếp ngửa ra sau rơi xuống nước.

    Tây Nặc Nhĩ ôm chặt người vào lòng, nhìn lỗ tai hơi đỏ của Tô Diệc, có chút hung ác hôn lên.

    Tây Nặc Nhĩ không được cha mẹ dạy dỗ, anh cũng không biết dục vọng chiếm hữu của Thú Nhân đối với bạn đời của mình thực ra là hành vi rất bình thường. Lúc này nội tâm của anh rất mâu thuẫn, một bên chán ghét chính mình nhỏ mọn như vậy. Một bên vừa hận không thể hung hăng ôm Tô Diệc, sau đó để Tô Diệc hiểu rõ ai mới là bạn đời của cậu.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...